Thanh âm mặc dù đã khan
đi, hơi thở vẫn còn trầm ổn. Nghĩ đến vừa rồi vụt tránh đi thoát khỏi chỗ hiểm,
nhưng mũi tên nhọn của nàng mong muốn chính là một chữ “Nhanh”, chú ý hung ác
chuẩn. Trong nháy mắt bị mất mạng, hắn có thể trốn tránh, dĩ nhiên không tầm
thường.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe máu xuôi theo tay áo tích tích chảy
xuống, đọng lại bên chân. Chóp mũi ngửi thấy mùi tanh, xen lẫn hương bạc hà
trên người hắn. Nàng vừa kinh mà lại sợ, cảm thấy vết thương của hắn không
nặng, lại cảm giác an tâm. Vạn loại ý niệm xông lên đầu, lại thành trả lời lại
một cách mỉa mai: “Khen nhầm rồi, nếu bàn về thủ đoạn, Lâm Quan sao bằng một
phần của Đại nhân.”
Ngón tay thon dài của hắn còn chụp nơi cổ họng, cũng không cảm giác bức bách,
chạm vào trên da thịt lại cảm thấy mát.
Hách Liên Du thấp “Hừ” một tiếng, cổ tay rút lui khỏi nàng, đầu vai bị đẩy nhẹ.
Nàng lảo đảo vài bước, bỗng nhiên quay đầu, mới thấy đầu tên găm thật sâu vào
vai trái của hắn. Hơn nửa vai trên thường phục màu lam đã bị nhuộm thành màu
tối, giống như vân gấm gỗn loạn, máu theo ống tay áo tí tách chảy xuống.
Nhất thời choáng váng: “Ngươi... Ngươi bị thương.”
Hách Liên Du sợ run lên, nhanh chóng rút đầu tên ném xuống đất, máu tươi lập
tức phun ra. Nửa người đẫm máu, hắn đưa mắt lên nhìn lại nở nụ cười: “Điện hạ
cho rằng đây là tác phẩm của người nào.”
Đột nhiên cảm thấy thất thố, ngữ khí quá mức bối rối quá mức ngu ngơ, mặt nàng
ửng đỏ, quay đầu sang chỗ khác nói: “Đại nhân xông vào khuê phòng, ta chưa giao
ngươi cho cấm quân, đã là hạ thủ lưu tình.” Tuy là nói như vậy, nhưng câu cuối
cùng: “Ta... đỡ ngươi đến trên giường.” Màn lụa màu sáng trắng trong thuần
khiết, trên gối tràn đầy mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nàng. Tiếp xúc da thịt
của nàng đã mười mấy năm, chỉ cảm thấy trên má nóng lợi hại. Hắn thong dong
ngồi tại mép giường, không nhanh không chậm đưa tay giật cổ áo ra, lộ ra da
thịt màu lúa mạch... Phút chốc nàng quay lưng đi, quay người để vải trắng chứa
thuốc trị thương ở một bên: “Ta đi thu dọn.”
Hắn trêu tức cười khẽ một tiếng, nàng nghe đến ửng đỏ đầy mặt, nhịn không được
hung hăng nghĩ, sớm biết liền đâm sâu một chút.
Nhưng hắn không phải người lỗ mãng, nhất định sẽ không làm việc lỗ mãng vậy.
Một mình đến, chẳng lẽ là có mưu đồ. Trong nội tâm nàng thầm nghi, chỗ này của
nàng, còn có gì đáng hắn chú ý, chẳng lẽ... Xoay mình kinh ra một thân mồ hôi
lạnh, nếu chỗ đó bị hắn phát hiện, cuộc đời này nàng không còn đường lui nữa.
Không thể để cho hắn ở nơi đây lâu.
Lau sạch chỗ nhuốm máu, trên cửa mở ra một khe hở nhỏ. Trong bóng đêm thấy một
người, cảm thấy có người vội quỳ thẳng. Thượng Quan Mạn tà tà tựa vào góc, tiện
tay nhặt một vật ném xuống đất. “Rầm” một tiếng, lập tức có người đến bên ngoài
cửa hỏi: “Điện hạ có gì phân phó?”
Nàng nhíu mày, khắp nơi đều là tai mắt, đưa hắn ra ngoài chỉ sợ không dễ, huống
hồ là cung cấm. Nếu muốn xuất cung, khó hơn lên trời. Ngân nga nói: “Không có
việc gì, không cẩn thận đánh rơi đồ.” Cung nữ có chút chần chờ, chỉ nghe hô hấp
của nàng rất nhỏ, do dự hồi lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Cố Tiệp Dư vừa mới được sủng ái, phần đông phi tần nhìn chằm chằm, nàng không
thể mạo hiểm thế này, xoay người vào điện.
Đụng đến hắn loã lồ nửa người đang chữa thương một mình, xiêm y cởi hơn phân
nửa cuộn lại bên hông. Hắn hơi cúi đầu, tóc đen rũ xuống che khuất đôi mắt xanh
đậm, duy thấy hình dáng nửa khuôn mặt như điêu khắc của hắn. Hắn dùng răng xé
vải trắng quấn liền trên cánh tay, động tác cực kỳ không được tự nhiên. Trên
người chảy ra mồ hôi, mồ hôi theo cơ thể gầy tinh tráng mạnh mẽ uốn lượn chảy
xuôi về trên bụng, cực kỳ dã tính... Vành tai và tóc mai đã từng chạm vào nhau
bỗng nhiên ùa về trong ký ức, quanh thân nàng nóng lên, chật vật muốn trốn. Chỉ
thấy hắn mắt cũng không giơ lên thấp giọng mở miệng: “Tới giúp ta.”
Ngữ khí không thể nghi ngờ.
Nàng có chút chần chờ, thầm thở hắt ra mới ngồi trên ghế con bên giường. Hắn
một tay cực kỳ không tiện, quấn vải trắng to nhỏ không đều, có phần mất trật
tự. Nàng vừa che lại vui vẻ quấn cho hắn lần nữa, vừa hỏi: “Đại nhân tính xuất
cung như thế nào?”
Hắn thấp mắt nhìn nàng. Gần như vậy, lông mi sâu đậm, nhẹ nhàng như bướm, cơ hồ
thấy rõ ràng, không khỏi có chút vui vẻ: “Mạn Nhi dường như lại mong ta sớm rời
đi.”
Nàng dùng sức vỗ trên vết thương, lông mày Hách Liên Du lập tức nhíu lại một
chỗ. Nàng đứng dậy dùng lụa trắng quấn qua cánh tay hắn. Hàng thêu Quảng Đông
trùng điệp trên da thịt hắn, ngứa ngứa, giọng nói bình thản: “Đại nhân là hình
bộ thượng thư, xin hỏi triều thần và Đế Cơ cô nam quả nữ chung sống một phòng
phán tội gì?”
Đầu ngón tay của nàng mềm mại, trong tay áo chứa hương, chỉ cảm thấy ôn hương
ấm ngọt. Trong mắt của hắn mỉm cười, đáp thật nghiêm trang: “Ồ, nếu là tự định
chung thân, tội thêm một bậc. Triều thần nặng thì bỏ mệnh, Đế Cơ ra sao, lại
phải nghe Hoàng hậu quyết đoán.”
Một bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Thượng Quan Mạn tà tà liếc hắn, nặng nề cột lại: “Lâm Quan không muốn bị Đại
nhân liên lụy, kính xin Đại nhân nhanh chóng rời đi.”
Chỉ cần hắn nghĩ, chắc chắn là có biện pháp.
Hách Liên Du nhàn nhạt mở miệng: “Nếu là trước kia, người của ta tiến vào Thù
Ly cung cũng không phải việc khó. Hôm nay người ở Thù Ly cung thật nhiều. Người
ở ngoài cung vừa tiếp cận, tùy thời đều đưa tới họa sát thân cho Điện hạ và
Sung Viện.” Hắn chậm rãi ngước mắt: “Nếu Điện hạ cố ý cho vi thần rời đi, vi
thần cũng chỉ đành...”
Nàng xoay mặt: “Không cần!”
Hách Liên Du lười biếng cong môi, tươi cười khuynh thành: “Mấy ngày nay vi thần
chỉ sợ phải quấy rầy Điện hạ rồi.”
Nàng tức giận, chợt đỏ mặt: “Ta và ngươi đều chưa lập gia đình, ở chung một
phòng ra cái gì!”
Hắn chỉ nhíu mày cười nhìn nàng, ý tứ hàm xúc trong mắt rõ ràng. Chuyện thân
mật hơn hai người đều đã làm, vẫn còn quan tâm cái này sao. Nàng đọc hiểu hắn
là ý gì, chỉ thẹn quá hoá giận, âm thầm trấn định một lúc lâu sau mới tỉnh táo
lại. Dựa vào tình hình hiện tại, chỉ có thể giấu hắn ở chỗ này. Ngoài điện
không biết bao nhiêu người chờ tìm lỗi của Thù Ly cung, nàng có thể nào đặt cạm
bẫy như vậy bên người.
Bóng đêm dần dần sâu, kéo theo rắc rối cùng về.
Xoay người rót ly trà nhỏ tới, đặt chính giữa giường, thoáng nhìn ý vị sâu xa
trong mắt hắn, chích xoay mắt chính mình vẫn mặc quần áo nằm ở trong. Vợ chồng
cùng giường, thường nữ tử ở trong, vị hôn phu bên ngoài. Nàng cũng rất không
muốn, lại theo thói quen để vị trí bên ngoài cho hắn
Đầu giường có một ngọn đèn cung đình, ánh đèn nhu hòa rơi vào trên mặt hắn,
chiếu sáng ánh vui vẻ nhẹ nhàng tràn ra trong mắt hắn, cúi đầu thổi đèn, kéo
màn nằm ở sau lưng nàng. Giường vốn là chỗ ngủ cho một người, hai người nằm
chợt cảm thấy hẹp. Hơi thở của hắn như có như không phất qua trên gáy, trong
đêm tối bên gối chỉ còn lại tiếng tim đập. Nàng tâm phiền ý loạn, cứng người
không nhúc nhích, hồi lâu lại nghe hô hấp sau lưng dần dần chìm, đúng là đang
ngủ.