Không khí trở nên trầm
mặc, rõ ràng chỉ một lát, lại cảm giác như đã qua ngàn năm.
Đập vào mắt là thường phục màu lam của hắn, bốn đám mây thêu trên vạt áo, chỉ
ngửi thấy hương bạc hà trong trẻo lạnh lùng trong tay áo hắn. Hắn cau mày nhìn
nàng, ánh mắt sáng tối, nàng tựa như chậm rãi chìm xuống đáy biển. Nàng đợi
không được câu trả lời của hắn, lại sợ đáp án của hắn, chung quy gần hương sợ
tình. Ngón giữa miết lên miếng ngọc trong tay áo, giữ đã lâu, cảm thấy ngọc kia
như thành một phần thân thể, dứt bỏ hết sức khó khăn. Hồi lâu cũng cười, vươn
tay ra: “Đại nhân trước khi đi đã quên cái này.”
Miếng ngọc sáng trắng trong kia, nổi bật trên lòng bàn tay như ngọc của nàng,
lại khó phân biệt màu sắc. Nhưng sự xinh đẹp này, lại tựa như lưỡi đao, từng
nhát cắt vào gương mặt của hắn. Sắc mặt Hách Liên Du âm trầm, nheo mắt trầm
trầm nhìn nàng: “Nàng lại cho là ta quên?”
Nàng mỉm cười kéo áo hắn, nhẹ nhàng nhét vào, nói: “Đại nhân nhận đi, nếu đổi
lại là người khác, chỉ sợ không thể dễ dàng vật về nguyên chủ như vậy.” Không
dám nhìn vẻ mặt hắn, nàng đã rời đi không quay đầu lại.
Trời cuối thu khí sảng, gió đã lạnh tận xương tủy, khung cửa sổ trong thư phòng
mở rộng ra. Những cây bạch quả[1] trong vườn vàng óng ánh, cành cây hạ thấp xao
động trước cửa sổ. Bên này người quản lý đang mắng hoa tượng (người trông vườn)
như tát nước, khiến hoa tượng kia cúi đầu không dám cử động, chờ quản gia trút
giận xong, mới ủy ủy khuất khuất mở miệng: “Đó là hoa trâm cúc[2] mới trồng
ngày hôm trước, lại chưa héo, nhổ bỏ không phải là đáng tiếc sao.”
Lửa giận của quản gia lại bùng lên, trút thẳng xuống đầu: “Bảo ngươi nhổ thì
ngươi cứ nhổ đi, Đại nhân nói nhìn thấy ghét, ta có cách gì.” Hoa tượng rụt đầu
vội đi, trước khi đi không quên lầm bầm: “Đại nhân đây là thế nào, trở lại cũng
chưa có sắc mặt tốt, đáng tiếc cúc mới đầy sân kia.”
Người làm trong phủ cảm thấy trời u ám, mọi người nín thở giấu khí, đi bộ rón
ra rón rén, chỉ sợ không cẩn thận lại bị bắt được lỗi.
Ánh sáng xanh đậm lọt vào thư phòng, che cả thân hình Hách Liên Du vào trong
bóng tối. Thanh Thuỵ kêu một tiếng: “Điện hạ?”
Hách Liên Du cau mày “uh” một tiếng, quay mặt lại liền thấy Thanh Thuỵ đang chờ
chỉ thị của hắn, không yên lòng mở miệng: “Ngươi mới vừa nói cái gì?” Thanh
Thuỵ ngẩn ra, chỉ đành phải lặp lại một lần, đại khái là một vụ án giết người,
cần phải rời kinh mấy ngày, hắn nhàn nhạt gật đầu: “Cũng được.”
Thanh Thuỵ lại nói: “Vương Phi gửi thư đến.”
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Trình lên đây.” Thanh Thuỵ trình lên bằng hai
tay. Hắn dựa vào ánh sáng từ ngoài cửa sổ, ánh sáng trắng chiếu sáng hơn phân
nửa gò má hắn. Tưởng là một ít lời hỏi han ân cần, sắc mặt hắn hơi ấm, xem hết
thư, cuối cùng cũng cười lạnh. Nhẹ nhàng gấp nhét vào trong phong thư. Thanh
Thuỵ cúi đầu đứng ở một bên, chỉ nghe Hách Liên Du không chút để ý mở miệng:
“Lão Nhị muốn tới đây.”
Thanh Thuỵ kinh ngạc nói: “Nhị Điện hạ? Lại không có hẹn gặp, hắn bí mật đi
trước, không sợ để cho đương kim Thánh thượng nghi ngờ sao, sẽ khiến Điện hạ
càng khó hành động.”
Hách Liên Du cũng không nói chuyện, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo, đúng lúc đó
có một làn gió mát ùa vào bên trong phòng, thấm đến tận xương. Đỗ Minh chẳng
biết đã tựa cửa từ lúc nào, thanh âm chói tai: “Hắn sẽ không quan tâm lão đại
khó xử hay không.” Con ngươi hắn đảo cực nhanh, cười hắc hắc nói: “Nhị hoàng tử
nổi danh háo sắc, chắc là đã nghe được tiếng đồn về sắc đẹp của Chiêu Dương
Công chúa, nên len lén chạy tới cũng nên.”
Thanh âm Hách Liên Du thường thường: “Ngươi quan sát chặt chẽ cho ta, vừa vào
biên giới sẽ có ngoại thần tiếp đãi ngay lập tức, cũng không được để hắn làm
loạn ở chỗ này.”
Đỗ Minh cười nhìn có chút hả hê: “Lá gan hắn cũng lớn, biết rõ lão Đại ở chỗ
này, còn dám lén chạy tới...” Thanh Thuỵ nói: “Tuy là cơ hội tốt vô cùng, nhưng
lại cũng không thể động đến hắn ở chỗ này, ngược lại còn phải che chở hắn, nghĩ
đến điểm này, Đại vương mới yên tâm để cho hắn tới đây.”
...
Mùa thu lá rụng như tuổi xế chiều của người già, khẽ
run rẩy trên cành giây lát, cuối cùng cũng lượn vòng rơi xuống. Thượng Quan Mạn
nâng bàn tay trắng nõn lên, lá rụng không tiếng động rơi vào lòng bàn tay trắng
muốt, như cánh bướm khô héo, nhìn làm cho lòng người chua xót.
La cô kêu mấy tiếng không thấy nàng đáp, vỗ nhè nhẹ đầu vai nàng, thân thể nàng
run lên, theo bản năng nắm chặt bàn tay lại. Chỉ nghe thanh âm lá bể, xoay mặt
lại bỗng thấy vẻ mặt lo lắng của La cô: “Điện hạ lẩm bẩm cái gì với lá cây vậy,
gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy.”
Nàng cong môi cười nói: “Chuyện gì?”
Thần sắc La cô tựa như vừa mừng vừa lo: “Hôm nay mới có tin tức, Ngô Tiệp Dư có
tin vui.”
Thượng Quan Mạn chậm buông tay, lá khô vỡ vụn, theo gió rơi xuống đất, không
còn hình dáng cũ, nàng lãnh đạm: “Đối với Ngô Tiệp Dư mà nói không phải là
chuyện tốt, đối với chúng ta, cũng là một chuyện tốt.”
Trên mặt La cô nhìn không ra vui buồn: “Mấy ngày nay ánh mắt Thánh thượng chỉ
sợ đều ở chỗ Ngô Tiệp Dư, Thù Ly cung, lại trở nên vắng lạnh hẳn.”
Dùng xong bữa tối, đèn cung đình đốt sáng bốn góc viện, trên mặt gạch khắc hoa
văn ánh lên màu vàng. Nàng ở trong chánh điện nói chuyện với Cố Sung Viện, liền
nghe Thù Nhi nói: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử Phi, Diệu Dương Điện hạ.”
Thanh âm Thái Tử Phi như gần như xa truyền tới trong tai, mang theo vài phần
chát chúa: “Điện hạ các ngươi có ở đây không?” Thù Nhi đáp: “Ở trong phòng Sung
Viện.” Lời còn chưa dứt, Diệu Dương đã kéo váy chạy như bay vào phòng: “Lâm
Quan tỷ tỷ!”
La cô vội vàng quát lớn: “Điện hạ nhỏ giọng chút, chớ quấy rầy Sung Viện.” Diệu
Dương le lưỡi, nheo mắt cười nói với Cố Sung Viện: “Diệu nhi nghe nói chuyện
vui có thể xung hỉ, bệnh của Sung Viện nhất định sẽ rất nhanh khá hơn.” Cố Sung
Viện nửa tựa tại trên giường, lại cười nói: “Điện hạ chúc lành.”
Diệu Dương Đế Cơ này miệng lưỡi vụng về, phi tử khác có thai, Cố Sung Viện cũng
là phi tần sao có thể vui mừng đây. Vội vàng kéo nàng đến điện bên, mới vừa
ngồi trên giường la hán, cặp mắt Diệu Dương lóe sáng nhào tới: “Lâm Quan tỷ tỷ,
muội có đệ đệ!” Trái tim Thượng Quan Mạn trầm xuống, nhẹ nhàng búng trán nàng:
“Muội sao biết là đệ đệ, nếu là muội muội không phải là tốt hơn sao.” Đang lúc
nói chuyện Thái Tử Phi đã thấy Cố Sung Viện nhẹ nhàng vào điện. Hai người nhìn
thẳng vào mắt, thấy vẻ thương hại trong mắt đối phương, đều quay đầu đi chỗ
khác. Thái Tử Phi ngồi dối diện Thượng Quan Mạn, Diệu Dương nhảy cẫng nói: “Mọi
người đều nói là đệ đệ mà, mẫu thân cũng nói là thích có đệ đệ. “Thượng Quan
Mạn nghe vậy cau mày, Ngô Tiệp Dư này cố tình lại chọn lúc này dốc toàn lực,
sinh một hoàng tử tất nhiên là bảo đảm. Nhưng trong mắt Hà Hoàng hậu chịu không
được nửa hạt cát, nếu sinh ra nàng có lợi thế gì giữ được đứa nhỏ này.
Thái Tử Phi đột nhiên ôn nhu mở miệng: “Phụ hoàng già còn có con, thích vô cùng
đây.” Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn, Thượng Quan Mạn cười nói:
“Chỉ hy vọng như thế.”
Thù Nhi dâng trà lên bàn, lại lui ra không tiếng động. Diệu Dương không biết
hai người ý gì, một đôi mắt nhìn qua nhìn lại ở giữa hai người, vẻ mặt hồn
nhiên: “Lâm Quan tỷ tỷ, hoàng tẩu, muội có đệ đệ, các người sao lại không vui
vậy?”
Thái Tử Phi vội cười: “Sao có thể không vui, vui lắm, chẳng qua là vui mừng
nhưng cũng cần chững chạc chút. Muội là một Đế Cơ không lấy chồng, suốt ngày
điên khùng chạy rông là không tốt.” Diệu Dương nghe Thái Tử Phi giảng dạy, “Ai
ai” mấy tiếng nghiêng đầu ôm hai đầu gối Thượng Quan Mạn không buông. Thái Tử
Phi không thể làm gì, tức cười nói: “Nha đầu này!”
Thượng Quan Mạn ôm hai vai Diệu Dương, mỉm cười nói: “Vẫn là một đứa nhỏ chưa
cập kê, kệ nàng đi.” Diệu Dương vội nói: “Vẫn là Lâm Quan tỷ tỷ tốt”
Thái Tử Phi đột nhiên thở dài thật thấp, giọng nói trở nên mềm lại: “Thái tử
Điện hạ... Hắn vốn không để cho ta nói, bảo ta tới thăm thập nhị muội. Cố Sung
Viện tuy bệnh, nhưng tinh thần vẫn tốt, khuyên muội an tâm.” Nghe nàng nhắc tới
thái tử, trước mắt Thượng Quan Mạn bỗng nhiên hiện ra cảnh trong bình phong
kia. Thái Tử Phi thấy thần sắc nàng hơi trầm, chỉ cho là nàng nhớ tới sự lạnh
nhạt lần thưởng cúc, ôn nhu nói: “Thập nhị muội, hôm đó Điện hạ tâm tình không
tốt nên hơi nóng giận, muội ngàn vạn đừng để ở trong lòng.”
Thượng Quan Mạn mới ngạc nhiên hồi hồn, nhẹ nhàng cười nói: “Hoàng tẩu, đây là
chuyện huynh muội trong nhà, thỉnh thoảng gây gổ cũng là bình thường.”
Nghe nàng nói như vậy, Thái Tử Phi mới nhẹ nhàng thở phào một cái, cười nói:
“Muội không trách hắn, ta yên tâm rồi.” Trong điện chỉ đốt một cây nến đỏ, ánh
sáng mờ mịt. Thái Tử Phi lẳng lặng nhấp trà, nàng từ trước đến giờ ăn mặc đoan
trang, tóc dày búi thành búi tóc long nhuỵ[3] , vòng hoa quy chế cho Thái Tử
Phi gắn sau gáy, lộ ra đường cong của gáy, như có thể ép gãy. Trong lòng Thượng
Quan Mạn phức tạp, Thái Tử Phi này, cũng là không đơn giản. Đuổi Diệu Dương đi
ra ngoài, cười thử dò xét: “Phủ đệ của tam ca dời đến bên ngoài cung, chắc là
cực kỳ tự tại, phong cảnh cũng đẹp hơn.”
Thấy Thái Tử Phi mặt cô đơn, tưởng rằng ánh nến quá ấm, không để cho nàng chú ý
đem tâm tình tiết lộ. Nghe Thượng Quan Mạn mở miệng liền ngẩn ra, trên khuôn
mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười đúng mức: “Có khá hơn chút.”
Đột nhiên không khí trở nên trầm mặc.
Rò đồng (như đồng hồ) “đinh” vang lên một tiếng chát chúa tựa như búa nến, nàng
đột nhiên hồi hồn, dưới ánh nến trước mắt, bóng đêm cũng đã sâu hơn phân nửa.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời tĩnh mịch, trăng lưỡi liềm trên trời trong trẻo lạnh
lùng, cũng là hình ảnh đơn độc.
Tiếng nói của Thái Tử Phi thấp đến mức không thể nghe nổi: “Thập nhị muội, thái
tử có nói với muội cái gì không.”
Trong lòng Thượng Quan Mạn chấn động, nàng hẳn là biết, lại nghi ngờ cười hỏi:
“Tam ca đã lâu chưa tới Thù Ly cung, ta cả ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng
không nghe thấy gì, Tam ca thế nào?”
Thái Tử Phi cúi đầu xuống, bóng đêm yên tĩnh, hoa ảnh không tiếng động, hồi lâu
nàng đứng dậy, cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là công vụ bề bộn, quá
mức mệt nhọc chút, nếu thập nhị muội rỗi rãnh, đi thăm hắn một lát cũng tốt.”
Thượng Quan Mạn mỉm cười đồng ý, Thái Tử Phi không muốn ở lại, lại nói thêm một
lát, mới dẫn chúng hầu đi.
Bên trong phòng trở nên lặng lẽ, bỗng có một trận gió mát thổi vào, nhất thời
cả phòng mát mẻ. Thù Nhi đi vào lấy tim đèn, lửa kia bị gió thổi loạn sáng
ngời, nàng ngồi ở trước bàn rãnh rỗi ôm sách đọc. Bóng sách quét tới quét lui
trên mặt, như bươm bướm giãy giụa bay loạn. Thù Nhi thấy thế, xoay người muốn
đi đóng cửa sổ, nàng miễn cưỡng nhìn lướt qua, một hồi lâu mới nói: “Mặc nó
đi.”
Nói như vậy, cũng không biết là do ánh nến, hay là cửa sổ. Thù Nhi quay đầu lại
nhìn nàng, thu hết vẻ mặt suy đoán kia vào mắt, nàng mỉm cười: “Ngươi gò bó như
vậy từ khi nào.” Không khỏi suy nghĩ, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào,
nhưng từ “xuất cung”, vạn lần không dám nói với người bên cạnh, không bằng
trước lúc đó an bài chỗ tốt cho nàng, liền mỉm cười hỏi: “Nói lại, ta vẫn còn
không biết tuổi của ngươi.”
Giọng nói kia cũng tựa như quan tâm việc nhà, Thù Nhi tay chân luống cuống,
đáp: “Mấy ngày nữa nô tỳ tròn mười tám.
Nàng kinh ngạc cười: “Vậy là lớn bằng ta.” Thù Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Thượng Quan Mạn chỉ nói: “Ngươi cũng lớn bằng ta, cũng đến tuổi nên xuất giá.”
Dừng một chút hỏi, “Có người trong lòng chưa? Nếu có, ta sẽ tìm mọi cách thành
toàn cho ngươi.”