Thù Nhi nghe vậy liền quỳ
sụp xuống mặt đất, rưng rưng nói: “Điện hạ, người không muốn nô tỳ ở lại sao?”
Nàng kinh ngạc nói: “Tại sao lại không muốn.”
Thù Nhi gạt lệ: “Vậy vì sao phải đem nô tỳ gả ra ngoài. Nô tỳ sẽ không đi đâu
cả, nguyện ý đi theo bên cạnh Điện hạ suốt đời.”
Nghe nàng nói tới “suốt đời”, chợt thất thần, không khỏi thở dài nói: “Cuộc đời
nhiều thay đổi, ai dám nói cả đời nhẹ nhàng thế.” Thấy nàng cố ý, nói: “Ngươi
đứng lên đi.” Thù Nhi cuối cùng nín khóc mỉm cười: “Tạ Điện hạ.” Từ đó càng
thêm ân cần.
Ngày thứ hai dậy sớm, thu lạnh quá mức, đành phải khoác cẩm bào trên vai, từ từ
đi qua hành lang, chợt nghe La cô cảm thán ở hành lang: “Thật là thời buổi rối
loạn.” Không khỏi cười: “Có chuyện gì sao?”
La cô thấy là nàng, cười nói: “Điện hạ ngày gần đây lại dậy sớm.” Nàng “uh” một
tiếng, nói: “Chỉ là bởi vì lạnh nên ngủ ít đi.” Liền hỏi: “Trong cung đã xảy ra
chuyện gì, nói nghe một chút.”
La cô nói: “Không phải là chuyện trong cung, sáng nay lão nô xin một pho tượng
Tống Tử Quan Âm tặng cho Ngô Tiệp Dư.” Thượng Quan Mạn gật đầu nói: “Tống Tử
Quan Âm tốt, ngụ ý tốt, để cho người ta không tìm ra lỗi, người có lòng cũng
khó có thể nói gì.” La cô cười nói: “Ngô Tiệp Dư cũng thích, liền nói chuyện
một chút với lão nô.” Nàng nhìn vòng quanh bốn phía, nói: “Điện hạ đoán thử xem
là chuyện gì.” Không đợi nàng nói, La cô nói: “Nghe nói thái tử nuôi một hồ ly
quyến rũ bên ngoài, còn là nữ nhân nơi bướm hoa. Không biết sao cũng lọt vào
mắt Ngũ hoàng tử, giờ đang tranh giành với thái tử, gây ồn ào huyên náo trong
thành, không biết có truyền tới trong Càn Khôn điện không.” Nhắc tới Huyên cô
nương, giọng nói của La cô khinh thường.
Thượng Quan Mạn đã gặp Huyên cô nương, cũng cảm thấy nàng có bản lãnh khiến cho
hai người đàn ông này tranh giành vì nàng, lại không nghĩ tới thái tử thích
nàng đến mức độ này. Loại tin đồn này truyền ra, danh tiếng của thái tử chẳng
những bị hủy trong chốc lát, mà còn tiền đồ khó khăn, nàng không khỏi cau mày:
“Có hai vị ở trong Phượng Tê cung, chỉ sợ Càn Khôn cung đã sớm biết.” Lại đột
nhiên tức giận nói: “Tam ca sao lại hồ đồ đến thế!”
Dùng xong đồ ăn sáng, liền đến phủ đệ bên ngoài cung. Hồng Phi hào hứng lấy
công văn điều động của quan phủ ra, vui vẻ nói: “Điều lệnh đã xuống, cuối tháng
là được ra khỏi thành. Đến lúc đó trong cung xảy ra hỏa hoạn, cửa thành nhất
định tra xét nghiêm hơn một chút, chúng ta có điều lệnh của triều đình. Mặc dù có
người nghiêm tra, đến lúc đó cũng không ngăn được.”
Thượng Quan Mạn không kìm được vui mừng, lại bàn luận cách trốn đi với hắn một
chút, những chi tiết này đã sớm ghi nhớ vào lòng. Chuyện quan hệ trọng đại, cần
phải cẩn thận suy tính, mới dám phân phó.
Cố gắng trấn định tâm thần, chuyện của thái tử vẫn quanh quẩn trong đầu, không
thể bỏ qua được, tỉ mỉ suy xét lại, nàng chịu ân huệ của thái tử hơi nhiều. Mặc
dù thái tử không nói, hôm đó đại thọ Hoàng đế, Cố Sung Viện dâng múa cầu sủng,
dẫu rằng nàng Thượng Quan Mạn không đồng ý, rốt cuộc vẫn là chuyện Cố Sung Viện
muốn làm. Điều này nếu không có Thái Tử Phi âm thầm tương trợ, bằng hai người
Cố Sung Viện và La cô, làm sao có thể tạo ra không khí tươi đẹp như thế. Bất kể
mục đích Thái Tử Phi giúp Cố Sung Viện là gì, rốt cuộc cũng làm tròn tâm nguyện
của bà. Thượng Quan Mạn mặc dù trong miệng không nói nhưng đối với Thái Tử Phi
cũng có chút cảm kích.
Thái tử gặp nạn, rốt cuộc nàng vẫn không thể trái lương tâm khoanh tay đứng
nhìn.
Tỳ nữ báo lại thì Thái Tử Phi vẫn còn không tin, Thượng Quan Mạn dẫn Thù Nhi
vào phủ thái tử, Thái Tử Phi mới cười nói: “Không ngờ tới muội lại thật có thể
đến.”
Thượng Quan Mạn cũng cười: “Ta đến Phượng Tê cung mời Chiêu Dương cùng đi thăm
Tam ca, nàng tất nhiên không đến. Hoàng hậu khoan hậu, cũng không bắt bẻ ta.”
Trong mắt Thái Tử Phi khó nén tán thưởng: “Cũng là muội có cách hay.”
Nàng không muốn làm lỡ việc, nói: “Tam ca đâu?”
Thái Tử Phi đoán là nàng cũng đã biết, cũng không che giấu, cười khổ nói:
“Trong thư phòng.” Cũng không nhiều lời, bảo tỳ nữ dẫn nàng đi, bản thân cũng
không đi cùng.
Thái tử mới vừa cãi vã với Thái Tử Phi, nghe cửa mở ra, một ly sứ nhỏ liền bay
tới: “Cút ra ngoài cho cô!” Thượng Quan Mạn cả kinh vội nhảy sang một bên, may
mắn nàng tránh kịp, ly sứ nhỏ “choang” một tiếng vỡ vụn bên cạnh người, thoáng
chốc mảnh vỡ văng khắp nơi.
Thái tử thấy là nàng, thân thể mãnh liệt rung động liền muốn chạy tới, thấy
nàng né tránh được, lại nhịn xuống, trong mắt khó nén vẻ vui mừng. Lại nghiêm
mặt xoay đầu, lớn tiếng nói: “Muội sao lại tới đây?”
Nàng cũng thật tức giận: “Ta tới xem thử Tam ca hồ đồ đến cỡ nào.”
Thái tử nghe nàng cũng là vì Huyên cô nương mà tới, không khỏi lạnh mặt: “Cô
không cần muội tới dạy dỗ.” Nói đến đây, bỗng tức giận: “Vợ của cô ân cần dạy
bảo đối với cô không sao, muội cũng tới dạy dỗ cô, muội xem muội là cái gì của
cô, chẳng qua cũng chỉ là một muội muội cùng cha khác mẹ” nói đến đây hắn kích
động, cặp mắt hằn đỏ lên: “Cô thà rằng không có muội muội như muội!”
Thượng Quan Mạn nhất thời đứng sững tại chỗ.
Thái tử thở hồng hộc, tự biết lỡ lời, đã không kịp vãn hồi, chỉ nghe Thượng
Quan Mạn cười lạnh: “Thái tử Điện hạ nói rất đúng, Lâm Quan chẳng qua là một Đế
Cơ không đáng để mắt tới, có tư cách gì nói chuyện với thái tử Điện hạ.” Ném
xuống câu này, liền lạnh mặt bước nhanh ra khỏi phủ thái tử.
Thù Nhi mặc dù không biết chuyện gì bên trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng
vỡ, sợ hết hồn hết vía, lại thấy Thượng Quan Mạn mặt như phủ băng đi ra ngoài,
vội kêu lên: “Điện hạ.” Nàng cũng không để ý, bước nhanh phía trước, tỳ nữ dẫn
đường kia lo sợ đi theo: “Điện hạ?”
Trong lòng nàng hơi nguôi giận, cuối cùng cho Thái Tử Phi một câu trả lời. Lầu
các màu đỏ nối liền hành lang chín khúc, Thái Tử Phi khoanh tay lẳng lặng đứng
ở cuối hành lang. Thấy Thượng Quan Mạn mặt lạnh ra ngoài, biết rằng khuyên nhủ
không có kết quả, cũng chỉ cười nhạt.
Thượng Quan Mạn khe khẽ thở dài: “Chuyển lời đến Thái Tử Phi cho ta, xin lỗi đã
phụ sự kỳ vọng của nàng.” Thị nữ kia vội đáp lời. Thượng Quan Mạn muốn nói lại
thôi, chỉ cảm thấy không biết nên nói gì, cuối cùng lại thở dài.
Mới vừa ngủ lại bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập ầm ỹ. Thù Nhi đốt đèn, đứng ở
một bên gọi vào: “Điện hạ.” Nàng vén chăn xuống giường, hỏi: “Chuyện gì?”
Nghe giọng nói của nàng hốt hoảng, huyệt thái dương của Thượng Quan Mạn nhất
thời thình thịch nhảy không ngừng, vội mang giày đi ra ngoài, mở cửa lại thấy
Thù Nhi nghiêm mặt đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng, vội kêu một tiếng: “Chủ
tử!”
Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, như là lúc tuyệt vọng trở nên bình tĩnh, chậm rãi
xoay người ngồi vào ghế chủ tọa ở phòng ngoại, chỉ cảm thấy tim đập thật mạnh
không thể kìm giữ được, một hồi lâu nàng mới nói: “Từ từ nói.”
Thù Nhi khom người nhẹ nói mấy tiếng bên tai nàng, thân thể nàng thoáng choáng,
sắc mặt cũng trắng đi, chỉ nói: “Sáng sớm nay ta đã lo lắng Tam ca gặp chuyện
không may, không ngờ...”
Thù Nhi nhẹ giọng nói: “Thái Tử Phi cho người đến, muốn cùng Công chúa thương
thảo một đối sách.”
Thấy nàng chỉ ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, liền nói: “Cũng đã báo lên rồi,
còn có thể có đối sách gì.” Bên trong phòng chỉ đốt một ngọn nến đỏ, vầng sáng
u ám ảm đạm. Phía sau là cửa cách màu đỏ khắc hoa rậm rạp, trên đất là một đội
lô đồng lớn, yếu ớt nhả khói. Phía sau đen ngòm nhìn không rõ, cảm giác bên
trong phòng tĩnh mịch. Thù Nhi chẳng biết tại sao liền thấy sợ lên, chỉ nghe
nàng nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi Càn Khôn điện.”
“Rầm” một tiếng vang lên, chỉ thấy mảnh ngọc loang lổ trên đất, đèn cung đình
phản chiếu ánh xanh sắc bén nhàn nhạt, nội thị không dám thở mạnh, đồng loạt
quỳ xuống. Hoàng đế thói quen xoay nhẫn ngọc xanh đeo trên ngón tay cái, mới
phát giác vừa rồi đã bị hắn ném xuống đất trong cơn tức giận, lúc này càng giận
không có chỗ trút, cắn răng căm hận nói: “Đánh cho trẫm, đánh thật mạnh vào!”
Tiếng quất sắc bén chói tai vang lên tiếp theo, lại không nghe người bị đánh
rên nhẹ một tiếng, trên mặt Hoàng đế càng lúc càng khó coi, chợt nghe ngoài cửa
truyền đến tiếng ồn ào rất nhỏ, liền cất giọng nói: “Người nào ở bên ngoài?”
Lập tức liền có người đi vào đáp lời, giọng nói càng thêm cẩn thận cung kính,
chỉ sợ ra một chút không may: “Hồi hoàng thượng, Lâm Quan Công chúa cầu kiến.”
Hoàng đế nghe vậy không khỏi cau mày, như nhớ không ra rốt cuộc là ai, nói:
“Không gặp.” Lại chợt thấy thần sắc mặt thái tử buông lỏng, chuyển ý nói:
“Tuyên.”
Cửa cung “Ken két” mở ra, rồi trầm nặng đóng lại. Nàng đi vào điện, vòng qua đồ
trang trí chạm khắc ngà voi, trước mắt mới rộng mở trong sáng. Mơ hồ chỉ
thấy Hoàng đế mặc một bộ yến cư phục[1] màu vàng sáng, sắc mặt không thay
đổi ngồi ở trên ghế. Bên cạnh một người bị bốn nội thị ghì lại, không thể động
đậy, lòng chợt trĩu xuống. Không dám nhìn nữa, quỳ xuống đất, hành đại lễ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn cát.”
Hoàng đế sắc mặt vẫn khó chịu không nhìn nàng, bưng ly trà nhỏ trên bàn, nói
đầy ẩn ý: “Nói đi. Đêm hôm khuya khoắt tới gặp trẫm là vì chuyện gì?” Nói xong,
vẫn điềm nhiên cúi đầu thưởng thức trà.
Nàng quỳ trên mặt đất, tình hình trong điện càng quan sát rõ ràng. Người kia
quỳ thẳng tắp trên mặt đất ngay bên cạnh, đầu tóc lệch lạc, áo bào đỏ trên
người đã sớm nhàu nát. Chỉ thấy trên lưng vết lằn chằng chịt, mơ hồ có vệt máu
thấm lên, ngưng tụ thành bầm màu nâu. Chắc là đã biết nàng đi vào, nhưng cũng
không quay đầu lại nhìn nàng.
Nghe được Hoàng đế đặt câu hỏi, nàng vội cúi người, nói: “Nhi thần nghe nói phụ
hoàng chưa ngủ, nên nấu canh ấm để cho phụ hoàng giữ ấm thân thể.”
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi tới đúng lúc lắm.”
Lúc này thái tử như thú bị vây, gắng sức giãy giụa lại bị nội thị đè xuống.
Thái tử chỉ có thể liếc mắt: “Đồ ngốc nhà ngươi, đến đây làm gì!”
Hoàng đế giận quá thành cười: “Ngươi thật có tiền đồ, lại biết bảo vệ người bên
cạnh.” Khoát tay ra lệnh, bởi vì tức giận quá nên run giọng nói: “Đánh cho
trẫm, tiếp tục đánh!”
Nàng cả kinh chỉ biết dập đầu: “Phụ hoàng đối đãi Tam ca như vậy, về sau bảo
Tam ca làm sao còn thể diện trước mặt chúng thần, làm sao lập uy...” Nhưng sắc
mặt Hoàng đế tái xanh, không nghe lọt câu nào, mắt thấy tưng roi đánh xuống
người thái tử, trong lòng nàng lại co rút đau đớn. Hoàng đế đối với thái tử
cũng hung ác nhẫn tâm, sao có thể lo người bên cạnh. Trong lòng liền trở nên
lạnh buốt, thầm nói thôi, nàng thiếu nợ hắn rất nhiều, lần này xem như trả lại
cho hắn, vụt đứng dậy nhào qua bên thái tử. Thân váy bay múa, như bướm bay
trong điện, ôm lấy thái tử che dưới thân thể như cánh chim, thái tử trợn mắt há
mồm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, chỉ nhìn nàng chằm chằm không nói ra lời.
Nội thị giám hình cũng nhất thời ngơ ngẩn, bất giác ngừng roi.
Hoàng đế thấy, giận quá bật cười: “Giỏi, giỏi, hai đứa con ngoan của trẫm.” Rồi
quay lưng đi, trên trán nổi gân xanh: “Đánh, đánh hết cho trẫm!”
Tào Đức hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, chưa thấy hắn tức giận như thế, nhất thời
cũng không biết làm sao cho phải, Hoàng đế xoay mặt nhìn về phía Tào Đức, quát
lên: “Còn không đánh!”
Tào Đức rùng mình một cái, thái tử trở tay ôm lấy nàng, thấy nội thị kia quả
thật muốn đánh lên người, không khỏi mắng: “Cẩu nô tài, ngươi to gan lắm!” Nội
thị bị hắn vừa quát, tay nhất thời run lên, Hoàng đế thấy thế tức, nói: “Chờ
cái gì, đánh!”
Roi nện xuống như mưa rơi, tiếng rít sắc bén trên không trung, nàng hít mạnh
một hơi, mới cảm thấy đau. Mắt thái tử sáng quắc nhìn nàng, ánh sáng trong mắt
bắt đầu khởi động, như tất cả tâm tình trong nháy mắt ào ạt tuôn trào.
Nội thị thi hình chậm rãi đếm, nghe bên tai thành những tiếng ong ong khó chịu,
chỉ có roi kia đánh lên người là có những âm thanh rõ ràng. Thái tử giận đến
mức cả người run rẩy. Nàng gắt gao bóp chặt bờ vai của hắn, nói thật nhỏ: “Tam
ca, ca coi như là vì tốt cho ta, cắt đứt với Huyên cô nương kia đi.” Thân hình
của hắn nhất thời chấn động, không giãy dụa nữa, thân thể lại run bần bật, nhìn
roi rơi xuống. Vẫn bảo vệ nàng trong ngực, mùi thơm trên người nàng ùa tới, cảm
giác nghẹn thở. Hắn nhìn nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu mới khó
khăn nhắm mắt nói: “Ta biết.”
Rốt cuộc vẫn là thân nữ nhi mảnh mai, chẳng qua chỉ vài roi, cuối cùng nàng vẫn
không nhịn được, thân thể dần dần nặng nề đè xuống người thái tử, dần cảm thấy
trước mắt mơ hồ, mọi thứ trở nên xa vời, như đang bay ra khỏi cung điện rực rỡ
này, đứng trên tầng mây, xa xa nhìn lại.
Tào Đức thấy sắc mặt hai người đã trắng bệch, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ gây ra
án mạng, nếu hoàng thượng hối hận, vẫn là những người phục vụ như họ chịu khổ,
liền quỳ sụp xuống năn nỉ: “Thánh thượng, không thể đánh nữa.” Xoay đầu lại vội
la lên: “Hai vị Điện hạ mau cầu xin, thái tử ngài nhận sai là sẽ miễn được nỗi
khổ da thịt này.”
Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng quay mặt sang nhìn, liếc về
bóng người mảnh mai nằm ở trên người thái tử, khóe mắt chợt co giật, một thoáng
ngây người. Trước mắt là bóng người tán loạn, trong mơ hồ chỉ thấy một cô gái
diễm lệ cười yếu ớt ở trước mặt hắn, giận trừng mắt nhìn hắn trách móc, nũng nịu
kêu: “Bát ca!”
Nhất thời khí huyết bị nghẹt lảo đảo lui một bước. Tào Đức thấy thế vội vàng
tiến lên đỡ hắn, lo lắng nói: “Thánh thượng.” Hoàng đế vô lực khoát tay áo, Tào
Đức vui mừng, vội nháy mắt, roi kia liền dừng lại, rồi dìu trở về chỗ ngồi.
Hoàng đế nhắm hai mắt thở dốc một hồi lâu, vô lực nói: “Đưa thái tử trở về Đông
cung.” Ông dừng một chút, lại nói: “Lâm Quan ở lại.”
Trong điện vẫn yên lặng không âm thanh, nàng liều một chút khí lực cuối cùng
đoan chánh quỳ gối trong điện, hoa quan trên tóc đã lệch lạc, tóc tai bù xù
chật vật vô cùng. Nàng rung động vội chỉnh sửa lại búi tóc. Nội thị một bên
thấy thế vội tới, nàng ngước mắt chẳng qua là nhẹ giọng nói: “Y quan không ngay
ngắn, chính là mất nghi, xin phụ hoàng cho nhi thần sửa sang lại y quan.”
Hoàng đế nghe vậy gật đầu một cái.
Vào điện lần nữa, quả nhiên đã ổn hơn trước rất nhiều, vẫn là khăn quàng vai
đó, hoa quan trên búi tóc cũng búi hợp quy tắc, trừ nét mặt tái nhợt, không
nhìn ra dấu vết từng bị đánh. Chỉ thấy nàng quy củ quỳ xuống, lại hành đại lễ
lần nữa, ngẩng đầu lên người, quỳ thẳng tắp. Hoàng đế nhướng mắt nhìn lên,
gương mặt kia mặc dù tinh xảo nhưng vẫn xa lạ, nhưng tính tình lạnh lùng quật
cường kia cũng thật rất giống.
“Trẫm nhớ ra rồi, ngươi là nữ nhi của Lan nhi.”
Tiếng nói của Hoàng đế xa xa truyền xuống, lại cảm giác giống như cách xa vạn
dặm, rơi vào trong tai, giống như là nằm mơ, ngươi là nữ nhi Lan nhi... Nàng
cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy mình đang cười, lại trả lời vô cùng rõ ràng: “Vâng”
Hoàng đế hình như có chút thất thần, tĩnh lặng nhìn trụ rồng trong điện, hồi
lâu mới nói: “Ngươi và thái tử cũng thật thân thiết.”
Nàng nghe vậy cảm thấy cả kinh, chợt thấy thương sau lưng hết sức đau đớn, ý
lạnh theo da thịt thấm đến xương tủy, liền không nhịn được lạnh run lên, lại cắn
răng một cái, nói: “Vâng!”