Hồi lâu sau mới nghe Hàn
gia lên tiếng: “Không cần.”
Sau khi trở về Hồng Phi tới báo tin, Hàn gia đã phái người đưa ngân phiếu đến,
nàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp trả một tiếng.
Ngày mai, Hoàng đế bày tiệc thưởng tuyết, ăn mừng vì Nhu Phi. Chúng phi tần đều
đến, Cố Sung Viện nằm trên giường bệnh đã lâu, đương nhiên sẽ không mời nàng
đi. Thượng Quan Mạn hầu hạ bên giường, cũng không thể đi. Nghe nói Nhu Phi nghĩ
ra một trò, cần hái vạn đóa mai đỏ sáu cánh để hợp với tình hình, nhiều không
được, ít đi cũng không được, phải cần nhiều người. Vì vậy trừ Thù Nhi, những
cung nữ nội thị không nhàn rỗi kia liên tục bị gọi đi hỗ trợ, chỉ còn lại bốn
người ở lại Thù Ly cung, chỉ cần chờ đến ngày mai, đây cũng là cơ hội tốt vô
cùng.
Bởi cần phải chuẩn bị cẩn thận, cả đêm không chợp mắt, thỉnh thoảng rảnh rỗi
cũng chỉ đứng ở dưới tàng cây nhìn cung khuyết lầu các liên miên đến xuất thần.
La cô cầm áo choàng khoác lên đầu vai cho nàng, giọng nói thương tiếc: “Mấy
ngày nay, Điện hạ bận rộn mệt mỏi, nhìn xem, người càng trở nên tiều tụy rồi.”
Thượng Quan Mạn kéo váy, bọc mình trong áo choàng. La cô lại đưa lò sưởi tay
bọc trong vải gấm nhung lên, ủ hai bàn tay, vô cùng ấm. Nàng nhịn không cười
nói: “Bận rộn tốt hơn, không còn nghĩ đến việc khác.”
Bên người nàng là một gốc cây bạch quả rất to, lúc Cố Sung Viện dời đi sẽ ở nơi
này. Bởi vì mấy ngày nay có bão tuyết, Cố Sung Viện lại vô cùng thích phong
cảnh tuyết rơi phủ kín cành lá, cũng không cho người ta quét. Trên cây tuyết
phủ thật dày, trắng đến mức không thấy một tia tỳ vết nào. La cô nhìn sang, chỉ
cảm thấy mặt của nàng cũng như tuyết trắng, làm nổi bật một đôi mắt cô đơn đen
tuyền, vài tia mờ mịt khốn hoặc thoát ra dưới lông mi thật dài.
La cô không khỏi mỉm cười: “Vẻ mặt này của Điện hạ, cực kỳ trái ngược với lão
nô lúc còn trẻ.”
Nàng xoay mặt, hơi ngạc nhiên nhìn bà.
Trên mặt La cô lại hiện lên ửng đỏ, như đang tưởng nhớ lại thời thiếu nữ, trên
mặt nở nụ cười ấm áp: “Lão nô lúc còn trẻ đã từng gặp một người... Hắn là thủ
lĩnh nhị đẳng cấm quân, cũng coi như thanh niên tài tuấn, tiểu cung nữ trên
dưới vây quanh, nói nhiều nhất chính là hắn. Khi đó ta mới vừa thăng Đại cung
nữ thất phẩm, hầu hạ Thục phi đã qua đời. Không ưa mấy người cấm quân, chỉ cảm
thấy họ thật vô cùng thô lỗ, bởi thế nghe tiểu cung nữ nói tới, luôn là xì mũi
coi thường.”
Thượng Quan Mạn tò mò nhìn chằm chằm bà.
La cô thẹn thùng: “Hôm đó, hoa trong phòng nương nương héo mất, tiểu cung nữ
phụ trách lại không phát hiện ra, ta khiển trách nàng, rồi tự mình đi hái. Bầu
trời hôm đó trong xanh, hoa hải đường cũng nở đẹp, một chùm chi chít trong tay,
thật đẹp. Ta hái thỏa thích, không ngờ tóc bị vướng ở đầu cành, hoa rơi đầy
đất, gỡ như thế nào cũng không được. Hôm đó người vào rừng hoa thật ít, đợi đã
lâu cũng không thấy một người nào.”
Thượng Quan Mạn cũng hàm chứa nụ cười: “Lúc này liền gặp hắn sao.”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” La cô than thở: “Hắn mặc một thân khôi giáp cấm
quân màu nghệ, đứng ở dưới cây thật sự là tuấn tú. Hắn hỏi ta ‘Đã xảy ra chuyện
gì?’ Phẩm hàm của ta cao hơn hắn, mặc dù nhỏ hơn hắn chút, thường ngày gặp hắn
còn phải gọi ta một tiếng “tỷ tỷ”, bị hắn bắt gặp như vậy, trong lòng ta tất nhiên
khó chịu, mặt lạnh đuổi hắn đi, chỉ nói không sao.” La cô đột nhiên cười lên:
“Không ngờ hắn lại đi thật, trong lòng ta tức giận, ai ngờ hắn lại xuất hiện
sau lưng ta, cười nói với ta ‘Nếu ta đi, chỉ e tiếc cho mái tóc đẹp của tỷ tỷ.’
Vừa nói vừa gỡ giúp ta. Lần đầu tiên ta và một nam tử đứng gần nhau như vậy, cơ
hồ cũng có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của hắn. Ta thích nam nhân xông
hương, đám cấm quân ngày ngày ở cùng nhau, ai mà biết mấy ngày mới tắm một lần,
chỉ cảm thấy thật hôi thối.”
Thượng Quan Mạn khanh khách cười không ngừng, La cô cũng cười: “Nhưng trên
người hắn lại không như vậy, hương xà phòng thật thơm. Hồi lâu mới nhớ ra phải
cách xa hắn một chút. Thân thể vừa động, cành cây níu tóc lại rất đau, ta không
nhịn được kêu đau. Hắn vội nói đừng động, cúi đầu xuống nghiêm túc gỡ thay ta.
Khoảng cách gần như vậy, ta có thể nhìn rõ đôi môi hơi dày của hắn. Không mọng
như các cô gái, chỉ cảm thấy có lực, suy nghĩ lung tung, mặt bỗng dưng đỏ. Chờ
hắn gỡ ra, cũng không nói tiếng cám ơn rồi bỏ chạy, nghĩ lại thật là khó xử.”
La cô từ từ thu nụ cười, Thượng Quan Mạn vẫn biết đây là một chuyện xưa bi
thương. Tình nhân rồi sẽ thành người một nhà, đó là trên sách viết, cuối cùng
vẫn không phải là sự thật.
La cô nói: “Sau đó lại mấy lần nhìn thấy hắn từ xa, hắn luôn cười chào hỏi với
ta, ngại vì thân phận, ta vẫn lạnh nhạt đối với hắn. Cuối cùng có một ngày, hắn
một mình hẹn ta, tặng cho ta một túi thơm. Nguyên nhân mà một chàng trai tặng
cô gái túi thơm, hắn chỉ ấp úng nói các huynh đệ dạy hắn như vậy, tặng cho ta
thì ta liền biết là ý gì. Ta cười ở trong lòng, bị người khác trêu đùa còn
không biết, trong lòng cũng cảm thấy vui.”
“... Người đồng ý sao?”
La cô chậm rãi lắc đầu: “Sao có thể đồng ý, ta thật vất vả mới tranh được chức
đại cung nữ, nếu bị người ta phát hiện tư thông với cấm quân, chỉ e chết như
thế nào cũng không biết, e rằng còn làm liên lụy tới hắn.” La cô trầm mặc.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... chiến sự phương nam nổ ra, trên danh sách đột nhiên có tên hắn. Hắn
theo quân xuất chinh rồi không trở lại, trên chiến trường sao có thể phân biệt
được ai với ai. Thi thể của hắn cũng không tìm được, chỉ đành bỏ vài tấm áo hắn
thường mặc vào trong quan tài, vội vã hạ táng. Ta không thể xuất cung, ngay cả
tiễn hắn một đoạn đường cũng không được.”
“Ta thường thường hối hận, nếu ta không phải hèn nhát, hắn sẽ không đến mức
trước khi chết cũng không biết tâm ý của ta. Hay là, ta sớm nói cho hắn, hắn có
thể ở lại vì ta, cũng sẽ không chết trận sa trường.” Nước mắt đứt quãng trên
mặt La cô làm ướt vạt áo trước.
Nàng chỉ biết trầm mặc, La cô dùng sức lau lệ, vỗ nhẹ đầu vai mảnh khảnh của
Thượng Quan Mạn: “Điện hạ, đừng bao giờ để phải hối hận giống như ta.”
Thù Nhi từ xa gọi nàng một tiếng: “Cô cô.”
La cô vui vẻ đáp một tiếng: “Đây, đây.”
Chỉ còn lại một mình nàng đứng ở dưới tàng cây.
Mùa đông này cực kỳ rét, lò sưởi trong tay dường như cũng không sưởi ấm nổi.
Cảm xúc bi thương không ngờ và hàn ý vẫn tràn ngập buồng tim, không xua đi
được.
Qua giờ ngọ (11h sáng - 1h trưa) cũng đã lâu, ở trong phòng ngủ hồi lâu, Thù
Nhi kêu Thượng Quan Mạn dùng bữa, nhưng bị La cô ngăn lại, nói là để cho nàng
ngủ. La cô đang cùng Cố Sung Viện nói đến chuyện cầu hôn Hách Liên Du, vẫn thở
dài nói: “Không ngờ Đại nhân vẫn xin tứ hôn.” Cố Sung Viện nói: “Quan gia không
phải là không triệu kiến sao?” La cô cười nói: “Hắn vừa có ý này, nơi đó còn
chưa yên, phía đông đã vui mừng thiếu điều bày tiệc ăn mừng.” Cố Sung Viện cười
nói: “Nói vậy cũng hơi võ đoán quá, hắn chỉ nói là cầu hôn, không nói rõ là
người nào, cũng có thể là người bên cạnh đây.”
La cô cười nói: “Còn có thể là ai...” Trong lòng nàng chợt âm thầm đau buồn,
rất nhanh nói: “Không phải Chiêu Dương thì còn là ai.” Cố Sung Viện nói: “Không
ngờ rằng người như vậy mà cũng có chân tình.”
Chợt nghe bên cạnh có một tiếng thì thầm: “Vậy Đại nhân mới nói sẽ không động
tình với một Đế Cơ nào.” La cô đánh một cái lên vai nàng, cười nhạo nói: “Nha
đầu này cũng hoài xuân rồi chứ, đang nghĩ gì thế?” Sắc mặt Thù Nhi
vụt ửng đỏ, xoa vai nói: “Bà không thể nhẹ tay một chút sao.” Quay
người ra điện, chỉ nghe La cô ở phía sau cười nói: “Tiểu nha đầu này, da mặt
thật mỏng quá.”
“Thù Nhi, ngươi tới đây.”
Thù Nhi đáp lời.
La cô đang lệnh cho nàng ôm chăn đệm ra phơi, liền nghe Thượng Quan Mạn tựa
đứng trước cửa điện kêu nàng, hình như mới vừa tỉnh. Hai hàng lông mày có chút
nhíu lại, trên vai nàng khoác áo choàng lông trắng, vẫn rủ xuống đến dưới chân,
từ xa chỉ thấy mái tóc đen, xa xa cười cười ngoắc nàng. Lần đầu tiên mọi người
nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy. Thù Nhi nghi ngờ để đồ trong tay xuống, cung
kính nói: “Điện hạ có gì phân phó.”
Chẳng biết tại sao, trên mặt Thượng Quan Mạn nhàn nhạt đỏ ửng, móc từ trong tay
áo ra một cái hộp gấm lớn đưa cho nàng, nói: “Lát nữa La cô sẽ làm bánh
xốp mộc lan, ngươi đem mấy cái đến Thiên Trục uyển, tìm một người tên Thuận
Tử.”
Ánh mắt nàng tĩnh mịch: “Hiểu không?”
Thù Nhi cơ trí cỡ nào: “Nô tỳ hiểu.”
Thiên Trục uyển là hạ bộ phủ Nội Vụ, chức năng chính là tu sửa phòng ốc, ngày
hôm trước bão tuyết, ngói ở Thù Ly cung vỡ mất mấy viên. Chính là Thuận Tử tổng
quản Thiên Trục uyển tự mình dẫn người tới. Đến giờ được dặn, Thù Nhi xách làn
vào uyển, một tiểu nội thị cười nói: “Đây không phải là Thù Nhi tỷ tỷ sao? Làn
gió thơm nào đưa ngài tới đây.”
Thù Nhi cười: “Con khỉ lưu manh, không có bản lãnh khác à, chỉ luyện cái
miệng.” Nàng vén chiếc khăn phủ làn lên. Bánh xốp dưới khăn toả hương, trong
ngày tuyết tiêu điều hương vị càng cực kỳ ngọt ngào. Mấy nội thị đồng thời chạy
đến, thi nhau chén chẳng mấy chốc liền thấy đáy, Thù Nhi vội nói: “Chậm một
chút, chậm một chút.”
Nghe bên ngoài ồn ào, Thuận Tử vén rèm đi ra ngoài mắng: “Im lặng một chút, có
để cho người ta ngủ hay không đây.” Nhìn thấy Thù Nhi không khỏi sợ run lên,
lập tức đổi nét mặt tươi cười: “Tỷ tỷ sao lại tới đây, mau vào trong nhà.”
Thù Nhi nói: “Ngày trước làm phiền tổng quản, nếu không chúng ta làm sao có thể
nghỉ ngơi. Hôm nay Điện hạ đặc biệt dặn La cô làm bánh xốp tặng, coi như là cám
ơn mọi người.”
Thuận tử vội cười: “Điện hạ còn khách khí như vậy, đây là chuyện chúng nô tài
nên làm.” Mắt thấy bánh xốp trong giỏ xách càng ngày càng ít, vột xô đám tiểu
nội thị kia ra: “Mau tránh ra mau tránh ra, chừa một chút cho lão tử.”
Thù Nhi cười nói: “Gấp cái gì, để dành cho ngươi đây.” Nói rồi bất động thanh
sắc nhét vào trong tay hắn. Thuận Tử ngây ngốc, đang muốn giấu trong tay áo,
Thù Nhi lại đưa một cái cho hắn: “Nếm thử một chút...”
Thuận tử cười nói: “Tay nghề của La cô ai mà không biết, nhắc tới nước miếng
cũng đủ ngập Thiên Trục uyển này.” Vì vậy nàng liền nhìn hắn ăn bánh. Thuận tử
thấy nàng vẫn chưa đi, vừa ăn vừa cười: “Tỷ tỷ chẳng lẽ đặc biệt đến ngắm ta ăn
bánh?”
Thù Nhi mặt đỏ nói: “Ngươi nói đi.”
Nội thị nghe vậy ồn ào cười to.
Trong gương đồng phản chiếu gương mặt bóng mịn vừa được rửa xong của nàng, nàng
ngồi đó với mái tóc đen, trên gương mặt trắng nõn không tì vết chỉ thấy một đôi
mắt trong suốt. Vết thương trên má đã được chữa khá ổn, không còn thấy chút tỳ
vết nào, điều dưỡng được nửa năm có lẽ làn da càng trở nên sáng trắng mềm mịn
như trân châu, chẳng biết lúc nào một cái nhăn mày một nụ cười cũng trở nên
phong tình vạn chủng. Mỗi lần bóc vết sẹo giả kia đi, lơ đãng liếc mắt nhìn vào
gương, trong lòng chỉ biết than thở, gương mặt này là nàng sao.
Hộp trang điểm sơn đỏ khảm vàng để phấn thơm màu hải đường bên trong, nhẹ nhàng
thoa một chút đã thấy khuôn mặt trong gương đỏ ửng lên. Vẫn là lông mày lá liễu
tỉ mỉ khéo léo, lông mày sắc không vẽ mà đậm, tôn lên một đôi mắt thu thủy sóng
mắt lưu chuyển, đưa tình ẩn tình. Sắc môi cũng là hồng san hô, như một chút ửng
đỏ trong tuyết trắng, bóng mịn gọn gàng, như một nét vẽ hình con bướm nhẹ
giương cánh muốn bay lên gò má. Cánh bướm nổi bật phồn mỹ, như dừng nhân nhẹ
nhàng bên hoa, lồng lộng chập chờn càng thêm tươi đẹp.
Hách Liên Du thích ăn bánh mộc lan. Thuận Tử là người của hắn. Thù Nhi đưa đi,
nhất định có thể cảm thấy sự khác biệt, trong bánh xốp kia có giấu một tờ giấy
nhỏ, là một bàn cờ chi chít như sao trên trời. Nếu là hắn, nhất định có thể
nhìn ra được nội dung là hẹn gặp ở rừng cây.
Chấm tròn trắng đen xa gần không đều, nói ra bao nhiêu tâm sự muốn nói mà lại
thôi của nàng, gương mặt bất giác ngậm cười, chỉ cảm thấy bên trong phòng lấp
lánh, nháy mắt rực rỡ.