Sắc trời đã thâm trầm,
trong rừng hoa khô vì tuyết đọng nên có cảm giác giống như hoa lê nở rộ đầu
cành, bên ngoài khoác một áo choàng tuyết trắng, che khuất y phục múa màu tuyết
nhẹ nhàng như khói bên trong. Hoa trong rừng nhiều như vậy, nhiều đến mức không
thấy được điểm tận cùng, màu bạc u tối xâm chiếm vầng sáng mỏng từ ánh trăng,
nhìn thật đẹp.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy thật ngọt ngào. Đột nhiên lại nghĩ, lát nữa hắn
đến, phải nói như thế nào làm thế nào, nghĩ tới tim đập như hươu chạy, nắm
miếng ngọc ôn nhuận kia ở trong tay, đưa lên sát ngực, đặt gần bên tim. Trong
rừng yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch của mình.
Vô luận như thế nào, ngọc này nhất định phải tự mình đeo vào cho hắn, thanh âm
trầm thấp của hắn hôm đó vang ở bên tai, hai gò má thật nóng, đứng dưới tàng
cây đã lâu, hai tay lạnh như băng nhưng trong ngực lại ấm.
Tiếng báo canh kéo dài vang lên xa xa, xuyên qua đường cung thật dài, yếu ớt
truyền vào trong tai, đứng thất thần hồi lâu, hai chân đã tê cứng. Thời gian
trôi qua đã lâu mà hắn còn chưa đến, trong lòng trở nên vô cùng lo lắng, chậm
rãi bước đi mấy bước, rồi lại sợ hắn không tìm được, lại quay vòng trở lại. Cứ
đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, mây đen che trăng, bóng đêm dần sâu.
Tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết rơi lác đác rồi xoay vòng giữa không trung,
rơi vào lòng bàn tay ấm áp, cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Canh hai, cửa cung đã đóng, vẻ rực rỡ hoa lệ của cung điện dần trở nên ảm đạm,
chỉ còn lại vài ánh đèn lác đác, cuối cùng cũng tắt đèn để đi ngủ cả. Trong
trời đất yên tĩnh như chỉ còn lại một mình nàng, đêm tối bão tuyết đầy trời
không thấy được gì, tuyết rơi như lông ngỗng bay chạm trên mặt thật lạnh.
Toàn thân như lạnh buốt, trên tóc mai đã kết băng, vừa quay đầu, tuyết đã tuôn
rơi, lọt vào cổ áo làm nàng run rẩy, thân thể nàng trở nên đông cứng cũng
không thể nhúc nhích, chỉ hướng về phía cổng vườn, lông mi bởi vì lạnh, chớp
mắt cũng phát ra tiếng động thật khẽ. Xa xa tiếng báo canh lại vang lên, canh
ba đã qua.
Trong lòng vẫn luôn có vài phần hi vọng, có thể là vì lỡ chuyện quan trọng, hắn
sẽ đến. Chỉ sợ mình sẽ hối hận như La cô, tranh đấu với mình hồi lâu, cuối cùng
hạ quyết tâm bỏ qua lòng tự ái, xấu hổ viết giấy nhỏ, cũng bởi vì trong lòng
chắc chắn hắn sẽ đến.
Canh tư... Canh năm... Tiếng báo canh như gõ vào trong lòng mình, từng tiếng
dội vào lòng càng lạnh buốt, cả người giống như rơi vào hầm băng, toàn thân
lạnh run cầm cập. Giờ Mẹo (5 - 7 giờ sáng) đã đến, phía chân trời dần dần sáng,
cửa cung mở ra, nội thị bắt đầu dậy sớm, một lát sau, văn võ bá quan sẽ phải
lâm triều.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ, hắn sẽ không tới.
Lại thấy trong tuyết có một người đang vội vội vàng vàng chạy qua, hơi thở đứt
quãng, thở không ra hơi: “Điện hạ, cuối cùng tìm được người.” Nàng nhìn gương
mặt hắn hồi lâu, mới phân biệt ra là Hồng Phi. Hồng Phi thấy toàn thân nàng đều
là tuyết sương, cả búi tóc đều trắng, bỗng giật mình sợ hãi, trong lòng nàng
cũng chết lặng, đôi môi lạnh đến tím bầm, cơ hồ không thể nói ra lời. Chính
nàng lại nghe được rõ ràng, thở ra một hơi, cả tiếng thở cũng lạnh.
“Chuyện gì?”
“Điện hạ!” Hồng Phi đột nhiên thất thanh khóc rống, hắn “Phịch” quỳ gối trên
đất, tuyết dày phủ hơn phân nửa đầu gối của hắn. Hồng Phi thường ngày trầm ổn,
bây giờ lại nắm vạt áo nàng khóc giống như một đứa bé: “Điện hạ, thuộc hạ thất
trách, dự định của chúng ta nửa đường bị người phá vỡ.”
Thân thể nàng đột nhiên chấn động, chỉ không biết là bởi vì quá lạnh hay là
khiếp sợ, thanh âm nàng trấn định vô cùng: “Tổn hại có nhiều không?” Trong lòng
lại biết. Nếu không nhiều, hắn sẽ không khóc đến như vậy.
“Bên ngoài cung đều bị chặn cả, chỉ sợ Điện hạ sẽ không thể xuất cung. Tối hôm
qua đến canh một thuộc hạ mới phát hiện, vốn muốn tìm Điện hạ thương lượng đối
sách nhưng cũng không tìm được, cửa cung đã đóng, thuộc hạ phái người đi viện
trợ nhưng tới nơi đã không kịp.”
Canh một... Cũng là canh một... Trong lòng nàng như có thứ gì ầm ầm đổ vỡ,
không còn lại một tia dấu vết, chỉ trả lời một câu, quả thật như thế. Tuyết vẫn
còn đang rơi, trời đất trở nên hỗn độn, ngàn vạn cây hoa ngay trước mắt càng
ngày càng mơ hồ, chỉ nghe mình hỏi: “Ngươi nói lúc trước gặp người của Hách
Liên Du hoạt động ở bãi tha ma.”
Nét mặt Hồng Phi bỗng trở nên giận dữ: “Thuộc hạ không gạt Điện hạ, thuộc hạ
cũng từng thấy tận mắt.”
Nàng không còn muốn nghĩ nữa, Đế Cơ như nàng có thể tự mình xuất cung, hắn chắc
chắn hoài nghi, huống chi còn gặp nàng ở bãi tha ma. Sau đó lại từng ẩn núp
trong phòng nàng mấy ngày, nàng hết sức tránh khỏi hai người cùng ở một phòng,
thường giữ hắn một mình trong phòng, chính là thời cơ tốt nhất để âm thầm tra
xét. Hôm đó Hồng Phi muốn dẫn nàng ra khỏi thành, nàng lại cự tuyệt, chỉ e cũng
vì níu giữ nàng mới có buổi nói chuyện đó. Buồn cười là nàng lại cho là thật,
hẹn gặp hắn ở rừng hoa. Hắn vừa đúng thừa dịp nàng sơ sót, phá hủy đường lui
của nàng...
Tất cả đã được làm sáng tỏ, trong lòng nàng bỗng trở nên trống rỗng, cố gắng
dùng hết tất cả sức lực mở miệng: “Ngươi lui ra trước đi.”
Hồng Phi kinh ngạc nhìn nàng, nàng đã chậm rãi dời bước, đi ra khỏi rừng.
Hôm qua Hồng Phi vừa đi, La cô đã hốt hoảng. Cố Sung Viện không phân thân ra
được. Nàng chỉ có thể đứng ở phía sau cửa ngóng cổ mong chờ, xa xa liền thấy
trong gió tuyết một người thất thểu đi tới. Tuyết bay tán loạn, mái tóc đen
cũng bị tuyết nhuộm thành màu trắng. La cô cẩn thận nhìn, trong lòng bị hù đến
mức run rẩy, thất thanh kêu lên: “Điện hạ, người đi đâu về?”
Lại thấy Thượng Quan Mạn hai mắt vô thần, ánh mắt trống rỗng rơi trên mặt nàng.
Trong lòng La cô ê ẩm, khóc không ra tiếng: “Bây giờ Thánh thượng phái ngự y
sau này trông chừng ban đêm, chúng ta nhất thời không phân thân ra được, lần
này không được, ngày sau còn có cơ hội?.”
Con ngươi nàng đột nhiên mở to, ánh mắt tan rã rơi trên mặt La cô, môi run run
hỏi: “Người nói cái gì?”
La cô thấy bộ dạng nàng trong lòng lại sợ, cẩn thận nói: “Điện hạ không biết
sao, đêm qua Thánh thượng tới, thấy Sung Viện vẫn nằm trên giường không dậy
nổi. Mặt rồng giận dữ, gặp ngự y chẩn bệnh, nói chữa trị không tốt cho Sung
Viện. Thù Ly cung đều phải chôn theo, sợ là không đi được rồi. Sung Viện nói,
tuy là không đi được, trong lòng cũng có hoài niệm, cũng đủ rồi...” Lại thấy
hàng mi dày của Thượng Quan Mạn run lên, thân thể liền ngã sụp xuống, nàng cả
kinh vội đón lấy: “Điện hạ...”
Thù Ly cung bỗng trở nên náo loạn, trong rèm màu xanh mơ hồ có một bóng người
yếu đuối, ngự y chẩn mạch cho nàng xong ra khỏi phòng. La cô nhắm mắt theo đuôi
ở phía sau: “Đại nhân, Điện hạ sao rồi?” Ngự y chỉ lắc đầu liên tục: “Thân lạnh
thể hư, tức giận công tâm, mấy ngày liên tiếp mệt nhọc lại đứng cả đêm trong
trời tuyết, chỉ sợ biến thành bệnh lao...”
Cung nội nghe nói bệnh lao liền biến sắc, người người tránh không kịp. La cô
nhất thời vội quá khóc lên, gắt gao níu lại ống tay áo ngự y, khóc không ra
tiếng: “Đại nhân, van ngài cố gắng chữa trị tốt cho Điện hạ. Sung Viện bây giờ
đã thế này, nếu Điện hạ lại xảy ra chuyện gì, lão nô, lão nô làm sao sống
nữa...”
Ngự y chỉ đành phải bất đắc dĩ đỡ nàng: “Ta sẽ cố hết sức.” La cô khóc suốt:
“Ai tạo nghiệt thế này!”
Cảm giác thật hỗn loạn, vừa như là đau thấu xương. Đầu đau muốn nứt, chỉ nghe
thanh âm nói chuyện nho nhỏ khắp bốn phía, mí mắt nặng như đeo đá, muốn mở ra,
cũng không thể động đậy. Cảm giác như các mạch máu trong cơ thể nàng trở nên
rối loạn, nàng mơ mơ hồ hồ ngủ rất nhiều ngày. Cố Sung Viện ôn nhu cười xuất
hiện trong mộng rồi biến mất. Một hồi là thái tử. Chỉ có một đôi mắt xanh u
luôn quanh quẩn như cơn ác mộng. Trong lòng nàng vừa đau lại sợ, vừa tức vừa
hận, cảm giác ngổn ngang, sinh ra tuyệt vọng vô lực. Sự tuyệt vọng kia tựa như
có thể cắn vào tim, một chút hi vọng cũng bị cắn nuốt sạch, cuối cùng dùng hết
sức để liều mạng, vậy là có thể mơ hồ tỉnh lại.
Trong phòng một mùi thuốc gay mũi, mơ hồ chỉ thấy Thù Nhi mang ấm thuốc đi vào,
rót thuốc vào trong chén. Từ đầu đã biết, lại càng lo lắng, trên mặt nàng nóng
bỏng như lửa, chỉ cảm thấy gối sứ dưới mặt cũng trở nên lạnh lẽo, không khỏi
kêu: “Thù Nhi.” Vừa mở miệng liền sợ hết hồn, giọng nói khàn khàn thật khó
nghe, ngay cả chính nàng cũng nghe không rõ là mình nói cái gì.
Trong tay Thù Nhi còn đang cầm chén thuốc, đột nhiên giật mình, xoay người lại
vui vẻ nói: “Điện hạ, người đã tỉnh.”
Giọng Thù Nhi khá lớn, vừa mới nói xong, một bóng người yếu ớt nhào vào. Thượng
Quan Mạn vừa thấy Cố Sung Viện, khóe mắt bỗng trở nên ướt. Cố Sung Viện ôm nàng
chỉ biết khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống má nàng, cũng không cảm thấy nóng.
Hoa văn phức tạp trên vạt áo nàng phất qua chóp mũi, ngứa một chút. Thượng Quan
Mạn phát lạnh, không ngửi thấy mùi, lại biết trên người nàng nhất định là mùi
thơm ngát như lan. Sau đó La cô tiến vào ở một bên khuyên: “Sung Viện, đừng
khóc hại thân thể, Điện hạ tỉnh là tốt rồi.” Không kìm được vui mừng cũng rơi
lệ, vội vàng dùng khăn lau, lệ kia vẫn không ngừng rơi xuống.
Khóc đủ, Cố Sung Viện ôn nhu hỏi: “Muốn ăn cái gì, ta bảo người làm.” Thấy
Thượng Quan Mạn chậm rãi lắc đầu, La cô cố cười nói: “Lúc này chỉ sợ cái gì
cũng ăn không trôi.” Quay đầu hỏi: “Thuốc đâu rồi, mau để cho Điện hạ uống.”
Thù Nhi vội bưng.
Mặc dù La cô tận tâm điều dưỡng cho nàng, lại có Thù Nhi phục vụ sát bên,
Thượng Quan Mạn vẫn gầy đi rất nhanh, thoáng gặp gió mát cũng ho khan một hồi,
đầu vai run rẩy, tựa như ngay cả phổi cũng đều muốn ho ra. Trong cung truyền
tin nàng bị bệnh lao, cung nữ nội thị cũng không dám đến gần, từ xa đã né
tránh. La cô điều bọn họ đi luôn. Thái tử tới thăm mấy lần, cố ý muốn vào nội
điện, cũng bị La cô khuyên trở về. Thái tử quát mọi người lui ra, cách màn nói
rất nhiều lời. Thượng Quan Mạn có lúc thanh tĩnh, có khi lại ngủ thật sâu, chỉ
biết là hắn đang nói, cũng không biết nói cái gì.
Nằm như thế, đến đầu mùa xuân năm sau mới có thể xuống giường, mấy ngày nay
trong cung náo nhiệt vô cùng, thường xuyên nghe rằng đoàn kịch hát nhỏ cách
cung khuyết hát vang. Nàng mắt điếc tai ngơ, mặt mày trong trẻo lạnh lùng tựa
tại bên cửa sổ trông về phía xa. Nàng không trang điểm, chỉ mặc một y phục màu
trắng đơn độc. Ngoài cửa sổ mưa phùn tí tách, đám chuối tây xanh biếc, màu xanh
kia ánh lên gương mặt vốn tái nhợt của nàng, tựa như được che phủ một tầng
sương mù, thân hình vốn mảnh mai vừa khỏi bệnh lại lộ vẻ thanh tịch.
Chỉ nghe nàng nói: “Trong cung này, có chuyện gì vui.”
Nàng bệnh lâu chưa lành, thân thể suy yếu, giọng nói cũng cảm giác như có như
không. Thù Nhi nhất thời khẩn trương, nói: “Không có... Không có chuyện gì.”
Nói được một nửa, chỉ thấy nàng hơi xoay mặt nhìn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng
như nước. Trong lòng Thù Nhi run lên bần bật, dưới ánh mắt nàng không thể giấu
diếm, chỉ đành phải lắp bắp nói: “Hôm qua, Thánh thượng mới hạ chỉ, đồng ý...
đồng ý cho Chiêu Dương Công chúa và Hách Liên Đại nhân chọn ngày thành hôn...”
Nàng nghe vậy mà thần sắc vẫn bình tĩnh, màu da hơi hơi đỏ hơn bình thường, ánh
mắt mang nụ cười, bị cành lá màu xanh ngoài cửa sổ ánh lên, cảm thấy nụ cười
kia cũng nhuộm màu xanh, phong lưu xinh đẹp, nhẹ nhàng một tiếng: “Thật tốt.”
Thù Nhi nghe được lại cảm thấy sợ.