“Người nào mới là người
nhà của nàng?”
Rõ ràng nàng và hắn bèo nước gặp nhau, Hàn gia và Thượng Quan Uyên làm bạn nàng
nhiều năm, tự nhiên đảm đương nổi hai chữ “người nhà”. Nhưng trước mắt bị lạnh
giọng chất vấn, lại không có khuyến khích, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, một
hồi lâu cũng không nói được ra lời.
Mắt Hách Liên Du lóe lên, lại lộ ra một tay kia, Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy
trên mắt cá chân chợt lạnh, lại nghe “Keng” một tiếng, mắt cá chân hơi nặng, có
vật hơi lạnh dính vào trên da thịt cổ chân trần trụi của nàng. Đầu ngón tay hắn
lướt qua, khiến thân thể nàng đột ngột run lên. Nàng trợn tròn mắt lạnh, băng
và lửa đụng nhau trong con ngươi, đánh ra tảng băng lạnh lẽo, môi đỏ mọng của
nàng khép mở: “Xin bệ hạ tự trọng.”
Hắn cười như không cười, buông lỏng nàng ra, giảm thấp thanh âm cười nhẹ ở trên
mặt nàng: “Yêu Nhi rất hay khóc đêm, ngày sau phải làm khổ Mạn nhi rồi.” Không
nhìn nàng, đứng lên vỗ tay phát ra tiếng, liền có nội thị không tiếng động cầm
bồn vàng đi vào, hắn đưa đôi tay thon dài ra dò vào trong chậu, khắp mọi nơi
chỉ nghe tiếng nước chảy, hắn ưu nhã thong dong dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau
mặt.
Nàng cúi đầu mới thấy trên mắt cá chân trắng nõn của mình có một cái vòng vàng,
gắn một dãy chuông khắc hoa, chỉ hơi nhúc nhích, gió mát vang dội âm thanh cực
kỳ dễ nghe, lại nghe Hách Liên Khuyết bên cạnh bất mãn thở hổn hển một tiếng
trong giấc mộng, lông mày xinh đẹp đã nhíu lại thật chặt. Thân hình nàng nhất
thời cứng ở nơi đó, đợi đã lâu lưng mới buông lỏng, nội thị không tiếng động
thối lui. Hách Liên Du đã ngồi trở lại trên ghế, mười ngón tay bắt chéo tựa
lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cố gắng lấy vòng chân kia xuống, mới thấy chỗ nối có khóa, nếu không có
chìa khóa, trừ phi chặt đứt một chân, nếu không căn bản không cách nào gỡ
xuống. Nàng nghiêng mặt nhìn về phía Hách Liên Du, chỉ thấy hình mặt bên thon
dài tuấn mỹ, hai mắt lim dim, môi mỏng hơi cong, cũng không nhúc nhích, dường
như ngủ thiếp đi. Nàng híp mắt lại, bỗng chốc nhìn thấy một chìa khóa vàng ròng
an tĩnh nằm ở trước người hắn, nghĩ đến chính là nó.
Nhưng vòng vàng trên bàn chân nàng kèm theo chuông, khẽ động đậy liền vang dội
theo gió mát, đánh thức Hách Liên Khuyết không nói, chỉ sợ mình chưa bước xuống
giường hẹp một bước, đã bị phát hiện rồi.
Xem ra, tối nay sợ là không trở về được.
Nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ sợ hôm nay vừa vào cung, cái kết cục này đã bị hắn
tính toán tốt. Nàng lại từng bước một bước vào, hiểu rõ những thứ này, Thượng
Quan Mạn tức giận mặt đỏ tới mang tai, hung hăng trừng hắn.
Hơi thở của hắn trầm ổn thoải mái, hoảng hốt ngủ thiếp đi, nụ cười cong lên bên
môi cũng không tiếng động sâu hơn.
Cả đêm đều nghĩ đến mục đích của hắn, cũng không biết khi nào ngủ, mở mắt lần
nữa sắc trời đã sáng choang, bên người trống trơn, Hách Liên Khuyết nguyên là
đã dậy rồi, đầu vai khoác chăn gấm không biết do ai kéo lên. Đảo mắt nhìn
quanh, trên ghế đối diện cũng rỗng tuếch. Dừng một chút. Nàng mới nhớ tới nhìn
trên bàn, tất nhiên rỗng tuếch không ngoài ý nghĩ, có thanh âm mềm mại bên
ngoài cẩn thận kêu: “Đại nhân đã tỉnh rồi à?”
Nàng “uh” một tiếng, liền có hai nữ tử áo trắng bưng kim bồn khăn ướt chậm rãi
đi vào. Nàng nhìn lướt qua, hai nữ tử mũi cao mắt sâu, con ngươi màu nâu, khác
hẳn với người thường, chắc là người Cổ Hạ. Người nọ từng là hoàng tử Cổ Hạ,
người hầu hạ bên cạnh có hình dạng này cũng không lạ. Liền xuống giường rửa
tay, đầu ngón tay chạm vào trong chậu thử một chút, nước ấm không lạnh không
nóng, khắc sâu vào tim nàng. Nhớ năm đó Liên Y mới được Hàn gia phái tới hầu
hạ, nước rửa tay mỗi ngày không phải thiếu lạnh chính là thiếu nóng. Nàng sợ
lạnh, ba năm trước đây tỉnh lại bị thương ở vai, suốt hai tháng không xuống đất
được. Hàn gia càng thêm một chút nước lạnh cũng không để cho nàng đụng, gặp
nước lạnh thân thể sẽ khó chịu, uyển chuyển dạy bảo Liên Y, qua hồi lâu, Liên Y
mới nắm chặt nhiệt độ này, không ngờ ở chỗ này... Chắc là ngẫu nhiên thôi.
Rửa mặt xong, lại một người nâng gương đồng, nàng nhìn vào trong, mới thấy
người trong gương đã bỏ đồ trang sức, tóc đen lỏng khoác lên vai, chẳng lẽ là
có người thừa dịp nàng ngủ say cởi xuống thay nàng, đột nhiên giật mình mình
ngủ say không biết là thần thái gì, bất giác trên mặt hơi nóng, nữ tử áo trắng
kia mỉm cười khom người với nàng: “Nô tỳ trang điểm cho đại nhân.”
Mỗi khi nàng đi một bước, dưới chân liền phát ra tiếng vang như gió mát, ở sáng
sớm yên tĩnh có phần vang dội, váy dài khép gió, chập chờn theo thân hình. Nàng
cảm thấy có cái gì không đúng, đột ngột cầm cổ tay, vòng ngọc kia quả thật
không thấy. Hàn gia vốn cũng không muốn nàng vào cung, hôm nay mất tín vật đính
ước, nàng làm sao giao phó, nàng chỉ cảm thấy răng đã cắn lộp cộp vang dội, rốt
cuộc búi tóc xong, nàng lãnh đạm hỏi: “Bệ hạ các ngươi đâu?”
Nữ tử áo trắng cười nói lại: “Mỗi ngày vào giờ Mẹo, bệ hạ đều cùng điện hạ đi
luyện công buổi sáng, hiện tại là giờ Thìn, bệ hạ và điện hạ cũng sắp trở lại
rồi.” Nàng vừa dứt lời, đồng âm đã nâng: “Mẫu thân...”
Bị giọng trẻ con hồn nhiên này kêu, tức giận phai nhạt không ít, mỉm cười xoay
người lại. Hách Liên Khuyết mặc áo trắng rộng rãi bước vào, áo trắng hơn tuyết,
nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của nó. Hách Liên Du cũng là
mặc áo trắng chắp tay theo vào, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, mang theo vài
phần thân mật tùy ý: “Đã tỉnh rồi hả?”
Nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được liền nâng mặt, đứng dậy thi lễ: “Hạ quan
tham kiến bệ hạ.”
Một chút xíu ấm áp trong mắt hắn chết đi, bên trong phòng vốn trong trẻo, chợt
có mây trắng che trời, nháy mắt tối xuống, cũng chẳng qua chỉ trong một chớp
mắt, bóng mây đung đưa, dời qua trên mặt hắn, hắn đã nhếch khóe môi, nói: “Miễn
lễ.”
Hách Liên Khuyết nhìn Thượng Quan Mạn lại nhìn Hách Liên Du, không được tự
nhiên nâng tay nhỏ bé lên siết chặt cằm. Đột nhiên cầm đầu ngón tay Thượng Quan
Mạn, một tay kia cầm ngón cái của Hách Liên Du, ngẩng mặt nói: “Yêu Nhi đói
bụng.”
Hách Liên Du nghe vậy mỉm cười đưa tay vỗ vỗ đầu của nó: “Được rồi.” Lòng bàn
tay ấm áp, mang theo nồng đậm ấm áp, mắt Hách Liên Khuyết lóe sáng nhìn Thượng
Quan Mạn, không chờ nàng có điều phản ứng. Hách Liên Du đã nghiêng mặt ra
ngoài: “Truyền lệnh.”
Ánh sáng bên trong phòng dần dần bén nhọn, khiến trong điện vàng càng thêm sáng
bóng, hai lớn một nhỏ, nghiễm nhiên ra bộ dáng người một nhà, nàng đột nhiên có
chút sợ, tình cảnh này là chung quy là độc, nàng chỉ sợ mình cầm giữ không được
uống vào. Đầu ngón tay bị Hách Liên Khuyết nắm buông lỏng, Hách Liên Khuyết tuy
nhỏ, cũng dị thường cơ mẫn, mê mang ngẩng mặt nhìn nàng. Nàng nhẹ nhàng rút tay
ra, miễn cưỡng cong môi: “Hạ quan nên xuất cung thôi.” Tay nhỏ bé của Hách Liên
Khuyết rủ xuống, trong mắt dần dần có ánh sáng sáng bóng lóe lên, khiến nàng
không dám nhìn.
Hách Liên Du thâm trầm nhìn nàng, chỉ vỗ vỗ đầu vai non nớt của Hách Liên
Khuyết: “Mẫu thân còn có việc phải xử lý, để cho người đi trước đi, lần sau
chúng ta cùng nhau ăn, Yêu Nhi ngoan, đi xem có thức ăn gì ngon, cho mẫu thân
mang theo ăn trên đường.”
Hách Liên Khuyết dụi dụi mắt, nặng nề ừ một tiếng, buông Hách Liên Du ra, nện
bước nhỏ chạy đi.
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, không nói gì với nhau, chính là ngột một
hồi tẻ ngắt, nàng thẹn trong lòng với Hách Liên Khuyết, tự giác mất lực lượng
trước mặt phụ thân như hắn. Hắn liếc mắt nhìn cái ghế cạnh bên, cuối cùng nhàn
nhạt mở miệng: “Ngồi đi.”
Nàng men theo lễ, đáp: “Vâng”
Hách Liên Du chợt cười khẽ một tiếng: “Đại nhân đang tránh trẫm hay là tránh
phụ tử chúng ta?”
Hắn mặc dù địa vị quốc quân, nhưng kể từ gặp mặt nói ra vẫn dùng “Ta” tự xưng,
đột nhiên sửa lại miệng, giống như giữa hai người trong nháy mắt cách xa vạn
dặm. Hắn cao cao tại thượng, nàng cúi đầu làm thần, lại sinh ra cảm giác mất
mát không hiểu. Nàng vốn muốn khởi binh vấn tội, lúc này tự nhiên không mở
miệng được, miễn cưỡng cười “Không dám.”
Hách Liên Du nhẹ giọng nói: “Năm Yêu Nhi một tuổi, đột phát sốt cao, suýt nữa
bỏ mạng, yêu nghiệt trường sinh, tai họa do trời, ta đặt nó tên Yêu, chính là
hi vọng nó có thể bình an sống lâu trăm tuổi.”
Nàng rất cảm thấy áy náy, vừa rồi không nên gấp gáp cự tuyệt, cũng chẳng qua
cùng ăn sáng.
Lại nghe hắn nói tiếp: “Nó từ nhỏ không có mẫu thân thương yêu, một mình ta
mang theo nó, khó tránh khỏi có thiếu sót, mặc dù từ nhỏ nó thích kề cận nữ tử
gọi mẫu thân, nhưng đối với đại nhân như vậy, đây là lần đầu. Nếu đại nhân cảm
thấy khổ não, trẫm thay mặt Yêu nhi tạ lỗi ở chỗ này.”
Nàng lại có chút chống đỡ không được cảm giác vô lực: “Vi thần không dám.”
Hách Liên Du cười vạn vật thất sắc: “Nếu đại nhân đáp ứng, về sau liền phó thác
Yêu nhi cho đại nhân.”
Thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, muốn nàng đáp ứng cái gì? Nhìn thấy Hách Liên
Du khẽ nhếch khóe môi, nhất thời như nghe ý kiến khả năng đang bị người bị
dẫn dắt. Không ngờ mắc bẫy của hắn, có thể thua hồ đồ như vậy ở miệng lưỡi,
nàng vẫn là lần đầu tiên, chỉ sợ gần mực thì đen, nàng ở chung với Phương Hoa
quá lâu, đầu óc không còn thông minh nữa chăng. Nếu Hàn gia biết, không biết giễu
cợt nàng như thế nào.
Vội vàng đứng dậy cáo từ: “Hạ thần xin được cáo lui trước.”
Nụ cười của hắn dần dần lạnh, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Đi đi.”
Mặc dù Hách Liên Du ở hoàng cung Tây Lãnh, nhưng cửa cung do cấm vệ Cố quốc bảo
vệ, không người nào trong Tây Lãnh cung được đến gần. Hách Liên Du nói đúng lúc
có việc trong người, liền cùng nàng đồng hành ra cửa cung, cấm vệ quỳ đầy đất:
“Thánh thượng.” Nàng vội lách người, nhưng hắn lại đột nhiên cách váy dài cầm
cổ tay mảnh khảnh của nàng, con ngươi xanh thẳm dày đặc tối tăm: “Lễ này nàng
nhận được.” Nàng chỉ là một cung nhân tam phẩm trong cung Tây Lãnh, có tư cách
gì chịu bực đại lễ này, chẳng nói đúng sai cười cười, liền có người nhẹ nhàng
kêu nàng: “Mạn nhi.”
Thanh âm ôn hòa, lại có cảnh giác đông lạnh.
Hách Liên Du nghe tiếng nhíu mày, xoay mặt nhe răng cười một tiếng, giữa ban
ngày lành lạnh như thú: “Ồ, là Hàn đại nhân sao, đã lâu không gặp.”
Hàn gia mặc áo trắng theo gió mà đứng, áo như quyết, hồi lâu mới rũ mắt xuống
dập đầu: “Hàn Ngọc sanh ra mắt bệ hạ.”
Hách Liên Du nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cười: “Đứng dậy đi.” Hắn vẫn còn cầm
cổ tay của nàng. Hàn gia đứng dậy ánh mắt quét qua ở giữa hai người, cuối cùng
rơi vào trên tay giao nhau. Thượng Quan Mạn không nhịn được rút ra, thần sắc
Hách Liên Du bình tĩnh, lù lù bất động. Hàn gia lại cười nói: “Mạn nhi, ta tới
đón nàng về nhà.” Không biết có ảo giác hay không, hắn cố ý nhấn mạnh chữ
“Nhà”.
Hách Liên Du hí mắt cong môi.
Chợt một trận gió thổi qua, thổi trúng vạt áo ba người tung bay, lại cảm thấy
giữa hai người như có gió mạnh cuốn thành nước xoáy, trầm trầm thổi lên mặt, bị
gió lạnh quất vào mặt, liền mãnh liệt run run một hồi, Thượng Quan Mạn không
muốn bị dính líu, vội nói: “Hạ thần cáo từ.” Hắn đột nhiên xoay mặt nhìn về
phía nàng, dưới mái hiên hoàng cung cong cong hình dáng càng sâu trầm, giống
như bình tĩnh không lộ vẻ gì, chỉ có đôi tròng mắt sắc bén trầm thống: “Thật
muốn đi?”
Trong lòng nàng giống bị hung hăng đụng, tâm gần như hít thở không thông. Hắn
là vương giả, một ánh mắt cũng cảm thấy bị áp bách khiếp người, nhưng cảm giác
bị áp bách trong đó thật rõ ràng, còn có điều gì đó mà nàng nghĩ mãi không ra,
rốt cuộc là cái gì. Nàng không muốn suy đoán nữa. Nàng vừa mới đáp ứng Hàn gia
sau khi chung đụng ba năm. Nàng không muốn làm tổn thương lòng hắn.
Nàng khom người thi lễ, thấp giọng nói: “Xin bệ hạ buông tay.” Nàng nói...
Buông tay. Mi tâm của hắn khẽ nhúc nhích, không tự chủ buông lỏng ngón tay,
nàng đã nhẹ nhàng rút tay ra ngoài, đi về phía Hàn gia.