Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Chương 126: Chương 126: Thiên sơn vạn thủy đi không được, hồn mộng càng dạy tìm nơi đâu (8)




Hàn gia dắt tay của nàng, nặng nề cầm. Nàng hơi cau mày, mặt mày hắn đều là xa lạ lạnh lùng, khiến cho nàng nhất thời nói không ra lời, đi vài bước, rốt cuộc không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Người nọ vẫn đứng ở trong gió, sợi tóc và ống tay áo nhẹ bay, chỉ thấy mặt mày thâm thúy nặng nề của hắn.

Trong lòng không khỏi phiền muộn, tình cảnh như thế, dường như đã từng xảy ra.

Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng nắm váy ở ngực, nơi này, làm như đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Vòng chân trên chân đinh đang vang dội rốt cuộc khiến Hàn gia chú ý, thần sắc hắn vốn cũng không tốt, lúc này lại như mây đen tiếp cận, chỉ kéo nàng vào trong buồng xe. Vòng chân kia khóa ở nơi nhỏ nhất của mắt cá chân, càng khó khăn gỡ ra hơn, huống chi còn có khóa, loại khóa này chỉ sợ khó có thể mở ra. Hàn gia rốt cuộc cũng không thể để thợ khóa nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng không rời mắt.

Không thể làm gì khác hơn là không giải quyết được gì.

Trong xe ngựa đều yên lặng.

Đôi tay Hàn gia chống đỡ cái cằm trắng nõn trầm tư, hai mắt hắn cụp xuống, lãnh đạm từ chối người xa ngàn dặm. Nàng lại không dám mở miệng nói chuyện, một tay vén rèm cửa sổ, bóng người nhanh chóng xẹt qua ngoài xe, cũng không biết nàng nhìn thấy gì, chợt thở dài.

Lưng Hàn gia khẽ cứng lại, một hồi lâu mở miệng: “Uyên công tử đã dọn dẹp hành lý, Mạn nhi, chúng ta dự định rời đi.”

Rời đi? Nàng nhất thời có trăm cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Trong đó bao gồm muội sao?”

Thế nhưng hắn lại quay mặt lại nhìn nàng, hai mắt u ám: “Nàng hi vọng mình bao gồm ở trong đó không?”

Tròng mắt trầm tĩnh lại giấu giếm kỳ vọng, nàng không dám nhìn thẳng, rũ mắt xuống, ngón tay nắm vào nhau buông rồi lại xiết, xiết rồi lại buông, cuối cùng nói: “Muội tất nhiên theo cùng mọi người.”

Trong mắt của hắn cũng không có vui mừng, chẳng qua là bình tĩnh quay mặt lại, ánh mắt hư vô nhìn phía trước: “Ta đang suy nghĩ, ta có phải quá tham lam hay không. Tổ phụ lưu lại di huấn, bảo ta khôi phục sự nghiệp Âu triều thống nhất đất nước. Từ nhỏ ta đã biết, đó chỉ là bọt nước, cựu thần bên cạnh gọi ta là điện hạ, thấy ta liền nói về tiền triều phồn hoa, thường thường rơi lệ đầy mặt. Ta có nghĩ đến, nhưng rốt cuộc cũng đã qua. Cho nên lúc đó Hách Liên Du âm thầm bức bách, nàng cũng không giữ ta lại... Ta liền dễ dàng rút lui.”

Hắn nặng nề nắm quyền, đốt ngón tay cũng phiếm xanh trắng, thanh âm hắn bàng hoàng mà đau đớn: “Nhưng Mạn nhi, hôm nay ta đã không thể tiêu sái rời đi giống như trước nữa rồi.” Hắn nghiêng mặt ra ngoài, có ánh sáng từ bên ngoài rèm xe truyền vào, loang lổ như bướm rơi vào gò má hư vô của hắn, chỉ nghe hắn nói nhỏ: “Nói ta hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng tốt, ta cũng đã... Không cách nào buông tay.”

Nàng nhìn hắn, dịu dàng gọi: “Ngọc Sanh.”

Hắn khép mắt.

Nàng đưa ra một đôi bàn tay trắng nõn, khoác khuỷu tay hắn nhẹ nhàng nương đến đầu vai hắn, thanh âm nhẹ như mây khói: “Thật xin lỗi.”

Hắn chần chờ chốc lát, cuối cùng lòng bàn tay chậm rãi che lên tay nàng: “Là ta có lỗi với nàng.”

Xe ngựa chạy vào bên trong viện, người hầu nam mang ghế đẩu đến, Hàn gia đỡ nàng xuống. Thượng Quan Uyên đã mặc áo xanh chờ ở nơi đó, thấy hai người, thần sắc cũng không tốt, chỉ vặn mày mở miệng: “Đồ của Mạn nhi đã bảo Liên Y thu thập xong, bây giờ lập tức là có thể lên đường.”

Trên mặt nàng nồng đậm cảm giác mất mác, lòng không yên gật đầu, Liên Y lên tiếng gọi “Đại nhân.” Ngay sau đó vội đổi lời nói: “Tiểu thư. Xe đã sắp xếp xong xuôi, nô tỳ và ngài ngồi chung một chiếc.” Nàng “Ừ” một tiếng, Liên Y lại nói: “Cái gì cũng ở trong toa xe, làm phiền người xem có bỏ quên thứ gì hay không.” Nàng theo lời theo Liên Y lên xe, không phải xe ngựa rộng rãi vừa rồi, vì tránh tai mắt của mọi người nên cố tình chọn xe ngựa bình thường không cầu kỳ. Bọc quần áo chồng chất trong góc buồng xe, nàng tiện tay mở ra, đều là ít quần áo đồ trang sức thường mang mặc, nàng lắp bắp mở miệng: “Bình sứ vàng ta đặt trên bàn...” Liên Y kinh ngạc nói: “Người cũng muốn lấy đồ trang trí đó à, nô tỳ nghĩ đường xá lắc lư dễ bể, luôn phiền toái, nên...”

Nàng “Ừ” một tiếng, lại nói: “Bình phong bát bảo của ta...” Lời ra khỏi miệng cũng cảm giác luống cuống, bất giác hơi nhếch môi, Liên Y không nhịn được cười: “Tiểu thư không nỡ rời đi cũng phải, ở chỗ này ba năm, nô tỳ cũng không bỏ được, nhưng còn cách nào khác đâu, chúng ta vốn không có chỗ ở cố định.”

Đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, không bỏ được, nàng không biết là không bỏ được vật hay là... Người?

Liên Y thấy nàng không nói thêm gì nữa, không xác định hỏi một câu: “Tiểu thư, nô tỳ đi lấy bình đó cho người?”

Nàng hứng thú rã rời nương đến trên vách xe: “Không cần.”

Lại nói, nàng cũng không còn nhỏ, ở tuổi giống nàng đều đã gả làm vợ người ta, giúp chồng dạy con. Nàng có thể có Hàn gia và Thượng Quan Uyên không xa không rời nàng, đã là rất may rồi.

Dù sao người nọ đối với nàng mà nói là một bộ cờ hiểm, nếu không cẩn thận, thua cả ván bài.

Liền như vậy đi.

Tiếng vó ngựa vang lên, sườn xe đã bắt đầu lắc lư, Lâm Bình chạy cực nhanh, phía sau giống như có truy binh, nàng và Liên Y đều không nói chuyện, phong cảnh ngoài cửa xe vụt qua rất nhanh, từ phồn hoa gác cao dần dần thành nông trại thấp lùn. Liên Y nói nhỏ: “Tiểu thư ngủ một chút đi.” Đêm qua sợ đánh thức Hách Liên Khuyết, suốt đêm cũng không dám lật người, thân thể căng thẳng ngủ thiếp đi, rốt cuộc có chút thiếu tinh thần, nàng liền khép mắt, nương mặt lên vách xe, chỉ cảm thấy thần hồn nát thần tính, theo bên tai đã đi xa.

Xe đột ngột dừng lại, tiếng ngựa hí vang lên, thân thể nàng theo quán tính ngã ra trước, may Liên Y hoảng hốt vịn lại, chỉ vừa mới ra ngoài thành, cây cối san sát, cuồng dã trong gió lớn, thổi trúng áo cổ động có tiếng, bỗng nhiên vang lên thanh âm nam tử nghe không rõ:

“Trước đó ngươi đưa đơn xin từ chức ta không đáp ứng, hôm nay lại muốn ra đi không từ giã sao?”

Thượng Quan Mạn vén màn xe, bóng người lắc lư, ánh sáng lạnh soi sáng trên khôi giáp nguội lạnh của các tướng sĩ, phát ra ánh lạnh như lưỡi đao. Tây Lãnh thái tử mặc áo bào trắng ngồi thẳng trên ngựa lớn, mặt mày trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Hàn gia trên ngựa.

Nàng quay đầu nhìn sang, Hàn gia cũng là mặt bình tĩnh, nhíu lông mày trầm giọng nói: “Phỉ Nhiên, mời tránh ra.”

“Ngọc Sanh, lần này cũng không phải là ta có thể quyết định, quốc chủ Cố quốc và phụ hoàng ký minh ước mười năm, dù chưa nói điều kiện, nhưng trong lòng ta và ngươi đều biết rõ ——” hắn bỗng chốc nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén như điện.

Chỉ một cái chớp mắt hắn lại quay đầu trở lại đi: “Nếu nàng ta đi, tất phải dính líu Tây Lãnh, ngươi cũng biết mà, tình huống của Tây Lãnh ngươi nên rõ ràng hơn ta.”

Hàn gia nhẹ nhàng cúi thấp mặt, ngắt dây cương, chợt cong môi cười: “Tây Lãnh như thế nào, ta cũng không quan tâm.” Hắn ngoắc tay, bỗng nhiên bóng người rậm rạp chằng chịt từ bốn phía bắt đầu khởi động mà đến, đều là áo đen cầm kiếm, lưỡi dao phản xạ ánh sáng lạnh, ép người không mở mắt được.

Tây Lãnh thái tử ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngọc Sanh, ngươi ——”

Hàn gia nói: “Ta và ngươi tình cảm đã nhiều năm, ta cũng không muốn xung đột với ngươi, đáng tiếc, ngươi cố ý cản ta.”

Trong nháy mắt gió nổi lên, rút kiếm giương nỏ.

Thượng Quan Uyên và Hàn gia chạy song song, mặt lạnh nhìn chằm chằm thái tử Tây Lãnh.

Liên Y bên cạnh không nhịn được siết chặt ngón tay, sắc mặt trắng bệch, cũng không nói chuyện.

Giọng nói của thái tử Tây Lãnh cương lên, một hồi lâu mới nhẹ nhàng khạc ra câu chữ: “Ngọc Sanh, ngươi nên biết, một khi động thủ liền trở thành địch của Cố quốc và Tây Lãnh, ngươi có nghĩ đến chưa?”

Mi tâm Hàn gia khẽ nhúc nhích, khóe môi mỉm cười.

Ở góc độ của nàng nhìn sang, thân hình hắn tựa như cung, cứng còng mà tịch mịch ngồi thẳng, nâng khóe môi mang theo vài phần bi thương thấy chết không sờn, lấy trứng chọi đá, như thiêu thân lao đầu vào lửa, thường thường đều là không lý trí mà bi thiết.

Mà Hàn gia hắn, từ trước đến giờ đều là lý trí. Thái tử Tây Lãnh không tin, nàng cũng không tin, giống như hiểu nhau, thái tử Tây Lãnh đột nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chán ghét trách cứ.

Nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, loại thời điểm này, biết rõ là sai, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng ruồng bỏ hắn.

Hàn gia nhàn nhạt nói: “Ta nói lần cuối, mời tránh ra.”

Thái tử Tây Lãnh nắm quyền, đanh mặt nói: “Ngọc Sanh, đã không phải là ngươi, cưỡng cầu nữa cũng không làm nên chuyện gì đâu.”

Hàn gia cười nói: “Có phải hay không thử mới biết.”

“Người đi đường này sẽ không thể trở về!”

Hắn hoảng hốt cười: “Ta biết, ba năm trước đây lúc mang nàng đi ta đã biết.”

Thái tử Tây Lãnh cắn răng từng chữ từng câu phun ra từ trong môi đỏ: “Họa thủy hại nước.”

Phàm là nữ tử bị chụp mũ hai chữ họa thủy, người người ghét thống hận, giết chết cho thống khoái, Liên Y nghe vậy không nhịn được kinh ngạc che môi.

Nàng không nhúc nhích ngồi ở bên trong xe, tóc búi lơi lỏng, che gò má nàng trắng nõn dị thường, nàng cụp lông mi xuống, tạo ra bóng nhạt màu xanh dưới mắt, Liên Y không dám thở mạnh, chỉ run run nhìn nàng.

Thanh âm Hàn gia bỗng nhiên chuyển dữ: “Ngươi không có tư cách nói nàng như vậy!” Tay nâng lên vận sức chờ phát động, thái tử Tây Lãnh cũng mím môi cương thân thể, một khi hai phe khai chiến, sẽ thành địch của mình, bọn họ sẽ không thể trở lại như xưa được nữa.

Tại thời điểm ngàn quân nguy kịch, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập phá bỏ sát cơ ngột ngạt, mấy người xoay lại, liền thấy một người áo đen vội vàng giục ngựa mà đến. Theo lưng ngựa lắc lư, sau lưng người áo đen kia lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như cục bột.

Mọi người đều sửng sốt.

Đến trước mặt, người áo đen đi xuống ngựa, muốn đỡ Hách Liên Khuyết. Nó mở tay của người kia ra, cánh tay bắp chân nhỏ lưu loát từ trên ngựa nhảy xuống. Hách Liên Khuyết xoa cái trán đổ mồ hôi một chút, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc chạy tới kịp.”

Nghe động tĩnh ngoài xe, Thượng Quan Mạn kinh ngạc vung rèm lên. Hách Liên Khuyết lập tức nhíu mắt xanh, ánh mắt đốt sáng chạy tới trèo lên xe. Lâm Bình vẫn ngồi ở phía trên, thấy nó không hề sợ hãi bò lên, khóe môi kéo ra, nhìn Hàn gia, ánh mắt Hàn gia trầm trầm nhìn Hách Liên Khuyết, không ra vẻ gì.

Lâm Bình cầm roi ngựa không kiên nhẫn giơ tay, ánh nắng chíu lên người hắn, bóng tối trên ván xe vô cùng rõ ràng, nàng không chút nghĩ ngợi quả quyết quát: “Không được đụng đến nó!” thân thể Lâm Bình chợt cứng đờ, thái tử Tây Lãnh khẽ cười một tiếng, nhìn lại Hàn gia, thần sắc hắn đã chuyển tối.

Thái tử Tây Lãnh nói: “Ngọc Sanh, ngươi thắng không được đâu.”

Hách Liên Khuyết đã bò lên, mãnh liệt nhào vào ngực nàng, dùng sức cọ ở trên người nàng, đồng âm non nớt uất ức: “Mẫu thân, người muốn đi thì mang theo Yêu Nhi đi cùng đi.”

Nàng bị hắn huyên náo ứng phó không kịp, không khí khẩn trương vừa rồi bởi vì nó đến, trong nháy mắt hóa giải ở vô hình, nàng vô lực cười. Hách Liên Khuyết một tay nắm váy Thượng Quan Mạn một tay vén màn xe thò đầu ra, trung khí mười phần hạ lệnh: “Xin điện hạ nhường đường, ta muốn cùng đi với mẫu thân.”

Mẫu tử liên tâm, cho dù Thượng Quan Mạn quyết tâm đi theo Hàn gia, cũng không nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này cùng theo chịu khổ. Hách Liên Khuyết quấn quít chặt lấy, nàng cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp đưa đứa bé kia trở về.

Thái tử Tây Lãnh cười có phần bất đắc dĩ, vung tay lên, tướng sĩ sau lưng nhất thời tránh ra một bên nhường đường, hắn nhìn chằm chằm mặt mũi Hàn gia càng phát ra âm trầm, nửa là cảm khái nửa là kính sợ.

Hách Liên Du, ngươi điên rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.