Con đường rộng rãi kéo
dài đến cuối trời đất, người của thái tử Tây Lãnh đều tránh sang hai bên, không
còn ngăn trở.
Hàn gia nắm roi ngựa ngồi thẳng, thần sắc tối tăm khó phân biệt, Đạo Chi bên
cạnh không khỏi nói nhỏ: “Hàn gia?”
Thượng Quan Uyên đột nhiên mở miệng: “Chúng ta không thể đi, bỏ qua không nói
tiểu quỷ kia, nhưng một khi Mạn nhi rời đi, liền mang tiếng xấu họa thủy, ta
không muốn làm cho nàng chịu ủy khuất như thế.”
Hách Liên Khuyết trong ngực còn nắm chặt váy của nàng không thả, nàng cũng mê
mang, chưa bao giờ, nàng từng cho là cuộc sống bình yên sẽ luôn luôn tiếp
tục đột nhiên gió nổi mây phun, khiến nàng ứng phó không kịp. Hàn gia thà là
địch của cả hai nước, Thượng Quan Uyên quẳng mất cửa hàng khổ tâm kinh doanh ba
năm qua... Hai người bọn họ vì nàng như vậy, không đáng giá.
Nhẹ giọng nói: “Trở về đi thôi.”
Cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu có liên quan với nàng, để cho nàng
tới kết thúc thôi.
Đốt ngón tay của Hàn gia khẽ buông lỏng, lại siết chặt, chỉ trầm mặt: “Trở về
phủ.”
Thái tử Tây Lãnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi đều là trầm mặc, trong tĩnh mịch chỉ nghe tiếng vó ngựa lộn
xộn, bọn người hầu nghe tin đã sớm hầu ở ngoài cửa, mang bọc hành lý, dọn dẹp
phòng ốc xốc xếch, tựa hồ cảm thấy không khí không vui, tôi tớ trong phủ đều
cẩn thận. Hách Liên Khuyết nắm ngón tay Thượng Quan Mạn nhắm mắt theo đuôi vào.
Hàn gia đứng chắp tay ở trong đình viện, hắn mặc áo trắng không tỳ vết, nghe
tiếng nhìn qua, đôi mắt trên mặt tuấn tú như nước sơn. Rơi vào trên khuôn mặt
nhỏ nhắn chứa mắt xanh của Hách Liên Khuyết, khóe môi hơi trầm xuống: “Nó sao
vẫn còn ở nơi này?”
Hách Liên Khuyết mở trừng hai mắt, ôm lấy váy áo Thượng Quan Mạn như tên trộm,
thanh âm mềm nhũn sợ hãi: “Mẫu thân, Yêu nhi sợ...”
Chỉ là một tiểu quỷ đùa giỡn, lòng hai người sáng như gương, Hàn gia lại đen
mặt. Thượng Quan Mạn vỗ vỗ đầu nhỏ của Hách Liên Khuyết, hỏi: “Kế tiếp huynh
định làm như thế nào?”
Hắn lại bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi cô đơn chớp tắt ánh sáng mờ, làm như ánh
sao thoáng qua rồi biến mất trong đêm tối, khiến cho nàng nhất thời cũng có
chút luống cuống khẩn trương, giọng nói hắn chuyển trầm: “Mạn nhi, tâm ý của ta
vẫn như lúc ban đầu, ta muốn hỏi muội, muội... Có thay đổi hay không?”
Hách Liên Khuyết khẩn trương bất an nắm tay của nàng thật chặt. Nàng quả thật
không dám nhìn Hàn gia, không thể phủ nhận, khoảnh khắc vòng ngọc trên cổ tay
bị lấy đi, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, rũ mắt xuống cắn môi: “Muội chưa
từng có ý thay đổi, chẳng qua là...” Nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc
cái gì gọi là thích?
Hàn gia bỗng dưng cong môi cắt đứt nàng, cười nhẹ nói: “Như vậy ta liền không
do dự nữa rồi.”
“...” Nàng kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy trong mắt của hắn đều là vui vẻ, nhìn
Hách Liên Khuyết đang trừng cặp mắt, cười nói: “Để cho nó ở lại vài ngày cũng
không sao.” Nói xong mỉm cười rời đi.
Thân ảnh Hàn gia mới vừa không thấy, Hách Liên Khuyết liền phiền não nắm tóc,
rống to: “Mẫu thân, sao người có thể đáp ứng hắn!!”
Bỗng nhiên thức tỉnh, ba năm qua, vòng quanh với Hàn gia, nàng từ trước đến giờ
thua chính là như vậy. Thượng Quan Mạn áy náy phiền loạn vô lực che mặt: “Ta
vốn không phải ý này.”
Nàng cần yên lặng một chút, suy nghĩ một chút nàng rốt cuộc muốn cái gì.
Hách Liên Khuyết cực kỳ tức giận: “Chuyện này con không giải quyết được, con đi
tìm phụ hoàng!” Nói xong bỏ nàng ra, đằng đằng chạy đi. Nghe được hai chữ “Phụ
hoàng”, mặt nàng nhất thời đỏ bừng, vội vàng lên tiếng gọi: “Yêu nhi!” Thân ảnh
nhỏ kia đã không thấy.
“Bệ hạ.”
Tờ giấy được một đôi tay trình lên, đế vương trẻ tuổi duỗi ngón kẹp lấy, khói
trắng trong lò hương bốc ra, xẹt qua mặt mày thâm thúy của hắn. Thân hình cao
to của hắn ngồi thẳng trên ghế ẩn trong sương mù dày đặc, cũng không mở tờ giấy
kia ra, bị ngón tay thon dài tùy ý bỏ lên trên bàn.
Thanh Thụy đưa tin tới cuối cùng nói: “Mỗi ngày Thái hậu đều thúc giục bệ hạ
trở về, chậm chạp không về sẽ không thỏa đáng.” Hắn dừng một chút, đôi tay đưa
lên bình sứ: “Cho nên, chuyến này thuộc hạ mang theo thuốc giải.”
Hắn nhếch khóe môi đẩy bình sứ kia ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nổi bật lên
màu trắng nõn sáng long lanh, nâng lên nụ cười tựa như mị tựa như hoặc: “Ta
không ngại làm lại lần nữa.”
Thanh Thụy cau mày: “Nhưng...”
Hắn hơi vặn lông mày, đã thấy khí thế bén nhọn của đế vương: “Nếu như nàng lựa
chọn quên đi, ta cũng không muốn cưỡng bách nàng nhớ lại.” Nhàn nhạt hạ lệnh
trục khách: “Chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
Giọng chưa dứt, một thân ảnh nhỏ liền vội vàng xông tới: “Phụ hoàng.” Thanh
Thụy thấy là Hách Liên Khuyết, chắp tay thi lễ, nó vội lên tiếng gọi: “Thanh
thúc thúc.” Thanh Thụy không tiếng động lui ra, Hách Liên Khuyết mới vội la
lên: “Phụ hoàng người vẫn còn ở nơi này nói chuyện phiếm sao, mẫu thân muốn gả
cho người khác kìa!”
Hắn nghe vậy cười như không cười liếc con trai không yên lặng của mình một cái,
đưa ly trà trên bàn cho nó, nhẹ nói: “Không đâu, phụ hoàng sẽ không cho phép
chuyện như vậy xảy ra.”
Hách Liên Khuyết bình tĩnh lại, cũng không lên tiếng nữa, nhận lấy ly trà ừng
ực ừng ực uống từng hớp to.
“Nhi thần biết.”
Khi Hàn gia nói ra câu nói kia thì nàng đã cảm thấy có cái gì không đúng. Nếu
hắn đã có quyết tâm chống lại cả hai nước, tuyệt sẽ không dễ dàng thu tay lại,
theo tính tình Hàn gia, coi như kết thúc, cũng muốn nhấc lên sóng lớn che trời.
Thủ vệ trong phủ đã đổi, trong vô hình cũng thêm người hầu vào, Liên Y càng làm
việc cẩn thận hơn, cùng với... Hỉ phục đỏ bên trong phòng.
Cả ngày nàng đều ở đây viết chữ, Liên Y thấy nàng cau mày viết nghiêm túc, vừa
ở bên cạnh mài mực cho nàng, vừa ngắm vào tờ giấy kia. Chữ viết không thanh lệ
như trước, cũng hơi viết ngoáy, vội cười: “Nô tỳ rót trà định thần cho tiểu
thư.”
Thân ảnh mảnh khảnh của Liên Y chầm chậm đi ra bên ngoài, nàng mới thở dài.
Dùng xong bữa tối, Liên Y đã sớm đốt đèn. Từ trước đến giờ nàng thích đọc sách
trước lúc ngủ, liền bảo Liên Y dời đèn gỗ mẫu đan cố định qua trước giường,
mình nửa tựa tại dưới đèn, cả ngày suy nghĩ không yên, nhìn chằm chằm tờ giấy
trước mắt thật lâu không động. Trong ánh trăng mờ nghe thấy tiếng gõ cửa, Liên
Y đáp một tiếng: “Là ai?”
Ngoài cửa là giọng nói khàn khàn dễ nghe: “Là ta.”
Liên Y nghe ra là Hàn gia, nhìn Thượng Quan Mạn một cái. Thượng Quan Mạn suy
nghĩ một chút, để quyển sách trên tay xuống khoác áo đứng dậy, Liên Y mới mở
cửa ra.
Hàn gia chỉ mặc áo trắng rộng thùng thình đạp ánh trăng đi vào, sợi tóc sáng
mềm như gấm rủ xuống sau đầu, không khí hiện lên hương thơm nhàn nhạt. Sợi tóc
hơi di động áp vào trên má trắng nõn như ngọc của hắn. Hắn khẽ híp mắt, nhếch
môi mỏng lên, mang theo chút vẻ mê ly. Lần đầu tiên Liên Y nhìn thấy bộ dáng
này của hắn, bỗng nhiên đỏ mặt, nói thật nhỏ: “Nô tỳ cáo lui.” Vội vã đóng cửa
lại lui xuống.
Thượng Quan Mạn chú ý đến mùi rượu trong hơi thở của hắn, không khỏi hỏi: “Uống
rượu sao?”
Hàn gia thấy nàng mới ra nội thất, khoác áo đứng kế rèm thủy tinh rũ xuống,
mang theo hơi rượu mờ mịt ngắm nhìn bốn phía cười nhẹ một tiếng: “Uống một
chút.” Hắn không tìm được nơi đặt chân, nên vén rèm vào nội thất, đi qua bên
người nàng liền mệt mỏi nói: “Ta nghỉ một lúc sẽ đi ngay.”
Thượng Quan Mạn vừa quay đầu lại, hắn đã cởi giày nhắm mắt nằm xuống trên giường
nàng. Đèn gỗ cố định vẫn còn sáng, bóng đèn từ cái chụp chiếu ra, chiếu ánh mờ
không rõ trên mặt như đao khắc của hắn, chỉ chốc lát đã nghe hô hấp đều đặn của
hắn, làm như ngủ thiếp đi. Vừa rồi đi ngang qua, đã ngửi thấy hương thấm ướt
trên tóc hắn, chắc là mới vừa tắm rửa, nếu ngủ thiếp đi, chỉ sợ sẽ lạnh. Nhưng
ngại nam nữ cấm kỵ lớn, nàng chỉ đi tới đắp mền gấm lên trên người hắn, không
ngờ đầu ngón tay mới thả ra, hắn lại chợt mở mắt, ở dưới đèn ánh mắt hắn toát
ra ánh sao, tĩnh mịch rơi vào trên mặt nàng, dần dần tối.
Trong lòng nàng hoảng hốt, muốn rút lui người, hắn đột nhiên đưa tay ra bắt đầu
ngón tay muốn trốn của nàng. Lòng bàn tay hắn vô cùng nóng bỏng, gần như thô lỗ
kéo nàng vào trong ngực mình, cả người nàng đều bao phủ trong hơi thở nóng bỏng
của hắn. Vì ngăn ngừa dựa vào gần hơn, vội chống khuỷu tay lên bộ ngực hắn,
nàng vốn chỉ mặc một bộ quần áo lụa trắng, mới vừa vùng vẫy, tay áo thuận thế
trợt xuống, lộ ra một mảng lớn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.
Hơi thở của hắn dần dần không yên, nghiêng đầu tiến tới gần, nàng rối ren kêu
một tiếng: “Ngọc Sanh!” Thân thể không tự chủ giãy giụa, mắt cá chân leng keng
kêu loạn.
Hắn tựa như bị cái gì kích thích, ngón tay bỗng dưng dùng sức giữ chặt hai cổ
tay nàng lên đỉnh đầu, cúi người liền hôn xuống. Giữa răng môi đều là hơi thở
của hắn. Nụ hôn của hắn cuồng loạn gần như chiếm đoạt, hung hăng hôn môi đỏ
mọng run rẩy của nàng, trằn trọc gặm cắn, cạy ra răng môi, tùy ý công vào. Nàng
bị bức bách tránh né, hơi thở ngắn ngủi xốc xếch. Thân thể hắn nóng bỏng dọa
người, bỏ ra một tay bóp chặt hai cổ tay nàng, một tay khác dò vào áo sơ mi
mỏng manh của nàng, bàn tay hơi thô ráp của hắn vuốt ve da thịt mịn màng ở eo
của nàng.
Thân thể nàng bỗng dưng run lên bần bật.
Chợt giằng co kịch liệt, nàng có miệng không thể nói, chỉ có thể giơ đầu gối đá
hắn, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên phân ra một nửa tinh lực trấn áp tay chân
không thành thật kia. Nàng bị giữ không thể động đậy, hắn đã buông răng môi
nàng ra, nàng thở dốc, cực kỳ tức giận gọi: “Hàn Ngọc Sanh!” Hắn quay đầu lại
đè người xuống, trong lòng nàng căng thẳng, thân thể hắn lại chỉ đè lên người
nàng, không động đậy nữa.
“Ngọc Sanh?”
Không xác định kêu nhỏ một tiếng, nghe tiếng hô hấp dài đều đều bên tai, nàng
chỉ thở hổn hển trừng mắt.
Thân thể đã tê rần hơn phân nửa, chờ hắn ngủ say mới rón ra rón rén lật người
xuống giường, thuận tay ôm áo khoác lụa thêu hoa cỏ mây nhạn lên đầu vai. Liên
Y vẫn giữ ở ngoài cửa, thấy nàng ra ngoài, không khỏi hỏi: “Tiểu thư muốn đi ra
ngoài sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Trông chừng đại nhân cho tốt, ta đi tìm Uyên công tử
thương lượng.” Liên Y vội hạ thấp người: “Vâng”
Chỉ mới giờ Tuất, mặt trăng nhô lên cao trong bóng đêm thâm trầm. Thượng Quan
Uyên ở tại viện phía đông một mình, hầu hạ hắn cũng chỉ có một nam tử trẻ tuổi
cụt chân, nghe tiếng gõ cửa, mở cửa lộ ra mặt trắng nõn dị thường, thấy là
nàng, liếc mắt cười nói: “Tiểu thư.” Thanh âm hắn vô cùng the thé, bỗng nghe
vào như mang theo vài phần mềm mại của hoạn quan. Còn nhớ lần mới gặp gỡ hắn,
hắn từng lỡ miệng gọi nàng một tiếng: “Điện hạ.”
Nàng gật đầu một cái: “Uyên đại ca ở bên trong à?”
Chân bên phải của hắn có kẹp thanh gỗ, mỗi khi theo nàng đi một bước, trên thềm
đá liền truyền đến tiếng va chạm nặng nề: “Ở đây, ở đây, đang ở trong thư
phòng.” Nàng cũng không nói thêm nữa, thẳng đi tới thư phòng.
Kể từ lúc trở lại, hắn luôn tránh nàng, hôm nay nàng tự động tìm tới cửa, cũng
làm cho hắn lấy làm kinh hãi, thần sắc mất tự nhiên đặt sách xuống: “Sao lại
tới giờ này?”
Cảm thấy hắn xa cách, nàng đè xuống mất mác trong trái tim, cố ý giận cười nói:
“Muội lại không thể tới tìm Uyên đại ca nữa ư!”
Thần sắc Thượng Quan Uyên mơ hồ gấp gáp, trên má có bóng mờ, chợt quay đầu đi
chỗ khác, nói: “Ta không phải ý này.”
Nàng không nghĩ hắn lại phản ứng như vậy, khiến nàng hơi kinh ngạc, vội nghiêm
mặt nói: “Hôm nay đến là muốn hỏi thăm chuyện tình của muội trước khi mất trí
nhớ.”
Thượng Quan Uyên nghe vậy bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, một đôi mắt phượng
sáng quắc trừng nàng: “Ba năm qua muội vẫn luôn không hỏi những chuyện này, vì
sao hôm nay muốn quan tâm tới quá khứ của muội?”
Nàng nhìn hắn bất đắc dĩ mở miệng: “Uyên đại ca, muội không phải gỗ đá. Hiện
nay Hách Liên Du năm lần bảy lượt nhúng tay tìm đến, muội dù muốn không nhớ lại
cũng không được.”
“Muội...” Hắn nhìn chằm chằm nàng chậm rãi cau mày: “Chẳng lẽ muốn khôi phục
trí nhớ sao?” Mình vừa mở miệng cũng cảm thấy nội tâm ầm ầm loạn, thoáng chốc
nghiêng trời lệch đất. Hắn chưa từng nghĩ tới, ba năm qua, nếu nàng khôi phục
trí nhớ, tình hình sẽ như thế nào, huống hồ bỏ qua chuyện quan hệ máu mủ. Nàng
thông minh như thế, dùng ánh mắt người ngoài xem hắn, nhất định đã sớm hiểu tâm
ý của hắn, đến lúc đó nàng sẽ chán ghét hắn cực kỳ.
Trong lòng lan tràn sợ hãi vô biên, khó khăn đè nén cổ họng, hắn nỗ lực mở môi
phát khô ra: “Chẳng lẽ... Không phải là như thế sao?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Thượng Quan Uyên, nàng hết sức giấu hốt hoảng trong
lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Đại ca cũng thấy đấy, trong phủ thêm vào thị vệ, Liên
Y cũng trông giữ muội chặt hơn, muội đoán Ngọc Sanh đã làm tốt chuẩn bị lưới
rách cá chết rồi, không thể kéo dài nữa, muội lại không biết ân oán trước kia,
thật không biết phải làm gì mới tốt.”
“Muội có bao giờ nghĩ tới, quá khứ muối muốn biết có thể sẽ đẩy muội vào phía
trong biển lửa không muốn sống.” Hắn hết sức khuyên bảo: “Tại sao không thể
tiếp tục như bây giờ?”
“Nếu như có thể, muội cũng muốn tiếp tục như vậy nữa, nhưng mà muội không thể
nhìn Đại ca và Ngọc Sanh bị thương sâu nặng vì mình.” Nàng đứng dậy, gió rót
vào bên trong phòng, thổi trúng nàng khiến váy dài di động, sợi tóc đen bóng
phất ở bên má trắng nõn của nàng, ánh trăng chiếu, sáng mềm mà mơ hồ, trong
hoảng hốt lại cảm thấy không chân thật như trong mộng. Nàng nhu hòa mỉm cười:
“Thật tốt là trong lòng các huynh luôn muốn bảo vệ muội.”
“Coi như là núi đao biển lửa, muội cũng chuẩn bị kỹ càng rồi, Uyên đại ca,
không cần phải lo lắng cho muội.”
Hắn rốt cuộc tuyệt vọng nhắm mắt, cuối cùng không ngăn được... Chuyện muốn đến
liền đến. Hắn chỉ cảm thấy mình như muốn hít thở không thông, tựa như thương
tựa như đau, giống như nham thạch nóng chảy đầy ngực, nóng kinh người. Thân thể
như muốn run rẩy, nhất thời giống như đau khổ lăn lộn trong nham thạch nóng
chảy, luôn không tìm được đường ra. Hắn thở dốc, mỗi lần hắn và Hàn gia nói tới
việc nàng khôi phục trí nhớ, hai người đều ăn ý im miệng, đều nỗ lực không muốn
làm cho nàng nhớ lại, tình nguyện đối địch với Hách Liên Du, cũng không nghĩ
đến lại là nàng chủ động đưa ra, trong lòng không khỏi cười khổ. Hàn Ngọc Sanh,
ngươi rốt cuộc cũng là ngắm hoa trong sương mù... Miễn cưỡng mở miệng: “Nếu
muội muốn khôi phục trí nhớ, chỉ sợ phải đi tìm Hách Liên Du, hắn quen biết với
Thanh Phong tiên nhân, tự nhiên là có thuốc giải.”
Nàng đáp nhẹ một tiếng, xoay người muốn đi, sợ hãi vô biên trong lòng hắn càng
lớn, cơ hồ cắn nuốt hắn, hắn lại còn dùng dằng mở miệng gọi nàng: “Hàn Ngọc
Sanh chỉ sợ muội có ý tưởng này mới bảo Liên Y trông chừng muội, dựa vào sức
một mình muội sẽ không thể ra phủ đâu.” Hắn dừng một chút, quay đầu lấy xuống
tấm lệnh bài từ bên hông ném lên bàn: “Cầm đi.”
Đó là lệnh bài tùy ý ra phủ, mặc dù không bằng Hàn gia, nhưng cũng không có thủ
hạ nào dám khinh thường, không khỏi có chút mừng rỡ như điên: “Cám ơn Uyên đại
ca.”
Thân thể hắn cương cứng nhìn về phía nơi khác, vẫn luôn không quay đầu lại nhìn
nàng, chỉ thấy bóng đêm ngoài cửa sổ càng yên lặng, dần dần lâm vào hắc ám, tâm
cũng tựa như dần dần bị lo lắng chiếm cứ.
Nàng kêu hắn “Uyên đại ca”... chỉ sợ là lần cuối cùng.
Lần sau gặp nàng, không biết là dùng loại ánh mắt căm hận nào nhìn hắn.