Diệu Dương nguyên đã một
mình trở về Thù Ly cung. La cô chỉ sợ sinh nhật Thượng Quan Mạn xuất hiện máu
tanh nên canh cánh trong lòng, an ủi: “Điện hạ, Hoa Dương Điện hạ đụng cột chết
thì đã qua giờ Tý, không sao đâu.”
Thượng Quan Mạn chỉ nói không sao, thúc giục La cô đi ngủ.
Diệu Dương không biết chuyện như thế nào, cảm giác ra không khí trong điện,
liền ngồi im lặng ở trên giường, bất ngờ lại nói: “Đây là cái gì?” Dưới giường
chợt mơ hồ thấy hộp gấm có hoa văn dây dưa ở một góc, chẳng biết sao ngã rơi
xuống đất. Nghĩ cho dù rơi chắc cũng không hư nên Diệu Dương chân không xuống
giường nhặt lên. Đúng là một hộp gấm, hào hứng mở ra xem, nhất thời thất vọng:
“Còn tưởng là gì, hóa ra chỉ là cuốn sách cũ.” Tiện tay liền ném sang một bên.
Thượng Quan Mạn đang muốn thổi đèn đi ngủ nghe vậy không khỏi cười: “Hôm qua
còn quấn ta học thơ, hôm nay xem sách lại trốn như rắn.” Cũng không nhìn liền
nhặt lên, Diệu Dương lầm bầm: “Sách kia rách như thế, khẳng định không có gì
hay.”
Lơ đãng nhìn qua bìa sách, quả thật là vô cùng cũ rách, đoán là thập niên rất
xưa, trang sách đã sớm ố vàng. Diệu Dương mới vừa quăng, đã có mấy tờ tróc ra
rơi xuống. Những chữ viết kia rõ ràng đụng vào tầm mắt, khiến cho nàng nhất
thời kích động tay chân luống cuống.
“Đây chẳng lẽ là...” Sách dạy đánh cờ 《Cửu Trương Ky》 đã thất truyền sao?
Sách này là tâm huyết của kỳ thủ mấy đời nối nhau làm thành, một thời từng vì
nó đưa tới đoạn phân tranh máu tanh, từ đó không còn tung tích. Hoàng đế mấy
lần phái người đi tìm cũng không tìm được, không ngờ lại xuất hiện tại nơi này.
Diệu Dương lấy làm lạ hỏi: “Chắc là quà tặng sinh nhật, tỷ tỷ thấy thích vậy,
người nọ cũng cực kỳ lợi hại.”
Nàng không yên lòng đáp một tiếng, tối nay trừ ba người bọn họ, cũng không có
người khác tới, là ai đưa, cũng không khó đoán ra.
Diệu Dương một mực líu ríu bên tai, thanh âm nàng thanh thuý, vốn là dễ nghe
như chim hoàng oanh, ngày hôm nay lại thật om sòm. Vất vả lắm mới đợi đến lúc
nàng ngủ, mắt Thượng Quan Mạn đã muốn mất ngủ luôn rồi.
Trong bóng đêm ánh mắt của hắn hiện lên, làm như một cái chuỳ nặng, đánh vào
nội tâm co giật đau đớn.
Nàng khẩn cấp muốn tìm chỗ hẻo lánh để cho mình bình tĩnh. Tường dầy cộm nặng
nề ầm dời đi, từ khi mật đạo bị huỷ đến nay nàng mới bước vào nơi này lần nữa.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hoảng, mật đạo này tựa như giấc mộng chết non của
nàng, không muốn đối mặt, chỉ muốn đem nó đặt tại tầng dưới cùng nhất. Ở mỗi
thời điểm cô tịch không chỗ nương tựa, nó lại nổi lên, hành hạ màu máu đầm đìa,
vẫn là không thể quên được, tựa như hôm nay nàng lại bước vào nơi này.
Quả thật sập xuống. Đường đi thông ra bên ngoài cung đất đá xốc xếch xếp hợp
lý, ngọn đèn dầu đổ nát trộn lẫn trong bùn đất. Trong đường ngầm đen nhánh khó
phân biệt, thỉnh thoảng một chút ánh lửa linh tinh, cũng chỉ đến từ nến hoa sen
trên tay nàng.
Nàng không đành lòng nhìn lại, xoay người đi nơi khác, lại thấy một cái cửa đá
với bốn con thú đá chiếm cứ đối nhau. Trung gian có một bàn quay, chi chít như
sao trên trời, bố cục cực kỳ giống bàn cờ.
Nàng cau mày, lúc trước cũng chưa gặp qua cửa này, chẳng lẽ đường ngầm sụp đổ,
thay đổi bố cục bên trong sao? Lại đưa tới chút tò mò của nàng, ngưng mắt nhìn,
đồ án này đã thấy trên quyển sách mà dược tiền lão nhân tặng.
Cũng bởi vì hứng thú, nàng đối với sách kia đã sớm đọc nhiều nên thuộc, mà nàng
cực kỳ thông minh, bởi vì từ nhỏ đánh cờ, tìm hiểu cơ quan cũng không tính việc
khó. Thậm chí trò giỏi hơn thầy, lúc nhàn hạ tự vẽ chút cơ quan, tự chơi một
mình, cơ quan nho nhỏ tự nhiên không cản trở được nàng.
Cửa đá ầm ầm một tiếng mở ra, theo thềm đi xuống, đi vào một phòng, đập vào mắt
là tấm bình phong sơn đen khảm ngọc trai cùng bảo thạch. Phía sau rộng mở trong
sáng. Giường lớn bằng gỗ tử đàn có lối vào hình tròn hiện ra phía bên trái
trước mắt. Tủ khắc hình rồng vàng đừa giỡn với viên châu đứng thẳng. Đối diện
tường là bàn trang điểm khảm hoa văn phượng hoàng. Trung ương là một cái lò,
giá áo gỗ tử đàn, bình sứ ngọc như ý trên tụ kệ. Thảm lông cừu đỏ trải trên
đất. Mặt tường phía bàn trang điểm còn đặt một cái giường thấp, an bài bàn trà
nhỏ và bàn cờ, trên bàn treo một bức tranh mỹ nhân.
Cô gái trong tranh áo trắng thanh khiết, xoay mắt thản nhiên cười, hoa thụ sau lưng
loạn đỏ như mưa, một khắc khuynh thành.
Thơ ghi: “Đôi mày yêu kiều tựa ngọn núi vắt ngang. Làn tóc xanh mềm mại nhuốm
nồng khói xuân.” nguyên tuyệt không giả.
Thượng Quan Mạn than thở trong lòng, từng gặp qua sắc đẹp tất cả hậu cung, vẫn
cảm giác không bì kịp một phần của cô gái này. Cho dù Chiêu Dương, cũng cảm
thấy chán nản thất sắc.
Bên trong phòng này trang sức xa hoa, không nhiễm trần thế. Tổng quan nhìn ra
chính là khuê các của nữ tử, trên bàn trang điểm có một cái lược ngà khảm bảo
thạch, chạm tay lạnh như băng. Nếu không phải tranh kia bởi vì thời gian đã lâu
sớm hơi ố vàng, lò vắng lạnh, nàng đã cho là vào nhầm phòng.
Nhìn kỹ mặt mày mỹ nhân trong tranh, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không
nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Xoay người chỉ thấy bóng người soi rõ trong gương đồng, chiếu ra mặt mày như vẽ
của nàng. Nàng đột nhiên chợt hiểu, người này, cực kỳ giống Nhu Phi, không, là
Nhu Phi cực kỳ giống nàng ta.
Trong lòng sóng trắng vỗ bờ, nàng khiếp sợ dị thường, chỉ vì lơ đãng nhìn thấy
một bí mật. Vạn chữ dày đặc sắp hàng trên màn gấm, thế gian duy nhất chỉ có một
người có thể dùng, màu vàng sáng trên giường, không khỏi chỉ hướng đến quân chủ
cao nhất kia.
Nàng nhẹ giọng chê cười, hiểu ra vì sao mới gặp gỡ Nhu Phi đã cảm thấy nhìn
quen mắt. Bây giờ nhìn lại, mặt mày tinh xảo của người trong kính kia, có vài
tia hẳn là hết sức giống Nhu Phi.
Không trách được, sủng ái của Hoàng đế với Chiêu Dương thịnh lâu không suy,
càng thêm yêu đối với Nhu Phi. Đối với nàng, cũng không phải là bởi vì thương
yêu Cố Sung Viện, mà là, vẻ đẹp của nàng, tướng mạo của nàng, khiến cho Hoàng
đế nhớ lại người trong bức họa.
Thì ra là như vậy.
Nàng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đủ loại tâm tình lần lượt thay đổi
gom về một chỗ. Nàng cười loạn run rẩy một mình trong phòng đá không người đó.
Nếu Cố Sung Viện biết, nhất định rất thương tâm. Tình nghĩa nhiều năm, thì ra
chỉ vì một nữ nhân, không phải là bà, không phải Hà Hoàng hậu, cũng không là
Nhu Phi. Các nàng, bất quá chỉ là bóng dáng của nàng ta.
Chợt nghe ầm ầm một tiếng, làm như cửa đá khép mở, nàng vội thổi đèn trốn vào
trong tủ.
Chỉ nghe thanh âm già nua lanh lảnh: “Thánh thượng, người cẩn thận dưới chân.”
Thân thể nàng căng thẳng.
Xuyên thấu qua khe hở, quả là Tào Đức đỡ Hoàng đế từ sau tấm bình ra ngoài.
Hoàng đế một bộ quần áo vàng sáng níu lấy Tào Đức bước chân tập tễnh. Tào Đức
một tay vừa cầm đèn vừa khuyên nhủ: “Thánh thượng, cẩn thận long thể.”
Chắc là quân vương trong ngày thường luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ nhìn
thẳng ông. Tào Đức thắp sáng đèn cung đình, chợt bên trong phòng sáng như ban
ngày, thấy rõ tóc hoa râm hai bên tai Hoàng đế, nghiêng người ngồi trên ghế con
ở trước bàn trang điểm, lưng lại thấy còng xuống.
Thanh âm Hoàng đế mệt mỏi: “Không sao, trẫm ở chỗ này yên lặng một chút.”
Tào Đức bất đắc dĩ, khoác áo cho ông, không tiếng động thối lui đến sau bình.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng đế, ánh mắt của ông tĩnh mịch, nhìn
chằm chằm mỹ nhân đối diện hồi lâu không nói.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu,
Tựa như sao không phải đêm qua, Vì ai sương gió đứng giữa trời
Hoàng đế thế này, nàng nhìn rõ trong lòng ông đầy ý sầu.
Một canh giờ qua đi, nàng ở trong tủ tay chân tê dại. Hoàng đế không nói một
lời, chỉ nhìn bức họa xuất thần. Ngọn đèn dầu chập chờn, ông cuối cùng nói nhỏ
một câu: “Đây là báo ứng của ta. Ta phụ nàng, nàng liền trừng phạt ta với ông
trời.” Nói xong, ông đột nhiên chấn động ho khan, ho đến đấm ngực, trên mặt
tuấn tú hiện lên màu đỏ bệnh hoạn. Nếu không phải Tào Đức chạy vào, nàng chỉ
kém đẩy tủ đi ra vuốt cho ông.
Tào Đức thẳng khuyên: “Thánh thượng, chúng ta trở về đi thôi, nơi này ẩm ướt,
cẩn thận nhiễm lạnh.” Hoàng đế “Uh” một tiếng, để Tào Đức dìu lấy chậm rãi
chuyển qua tấm bình, phòng đá ầm ầm tắt, cũng không thấy người nữa.
Nàng vô lực ngồi liệt ở trong tủ.
Ngày thứ hai Hoàng đế cũng không vào triều, canh ba liền tuyên thái y, nói
thánh cung không khỏe. Đối với cung nhân mà nói, đây là chuyện lớn trời sập.
Thái y tụ đầy Kiền Khôn Điện thương lượng đối sách. Hà Hoàng hậu tự mình đi trước,
lại bị Tào Đức tuân thánh mệnh cản lại. Mấy chục phi tần Đế Cơ sắc màu rực rỡ
tụ ở ngoài điện chậm chạp không muốn tản đi. Tào Đức bất đắc dĩ, trở ra, cũng
chỉ tuyên Nhu Phi.
Phi tần mới vừa đi, các hoàng tử lại tới thỉnh an. Hoàng đế cách rèm phát cáu
một hồi, gặp người liền mắng. Các hoàng tử mặt xám mày tro trở về phủ của mình.
Kiền Khôn Điện mới yên tĩnh.
Những chuyện này, đều là La cô từ từ nói nàng nghe. La cô vừa vội vàng thêu
thùa vừa nói đâu đâu: “Buổi sáng thăm bệnh đã vậy, Sung Viện không đi, Điện hạ
cũng đừng đi, tránh gặp chuyện không may.”
Nàng đang lúc suy nghĩ, trên mặt thoáng vài tia hoảng hốt, quay mặt lại cũng
chỉ cười: “Tự nhiên muốn đi, chẳng qua là thời điểm nhiều người, phụ hoàng nhìn
phiền lòng thôi. Vừa là muốn đi, cũng là muốn tìm thời điểm thoải mái.”
Tình hình tối hôm qua, chắc là cảm lạnh, lại bởi vì chuyện Hoa Dương nên tức
giận công tâm, tuyệt đối không dễ chịu. Lúc này người chỉ muốn ngủ, giống như
ngủ thì trong lòng mới có thể dễ chịu hơn. Cũng giống với tình hình đêm đó của
nàng, ngủ sau một ngày, đến giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) sẽ dễ dàng
tỉnh giấc, yếu ớt mở mắt, đồng rò thỉnh thoảng vang lên thanh âm, càng thêm cảm
thấy bóng đêm tĩnh mịch. Trong lòng giống như bị dã thú cô đơn cắn nuốt ngũ
tạng lục phủ, kinh hoảng sợ hãi. Đối với không gian yên tĩnh kia, tựa như có
thể giết người trong vô hình.
Cái loại tuyệt vọng đau đớn đó, nàng tới chết cũng khó thể quên được.
Qua đến giờ hợi, nàng phân phó Thù Nhi: “Đem bộ địch y gấm màu trắng đến đây.”
Thù Nhi nghe vậy kinh ngạc lên tiếng: “Điện hạ, người trong cung cũng không dám
mặc màu đẹp, chỉ sợ rơi xuống đầu đề câu chuyện, sao Điện hạ đi ngược lại.”
Nàng nhàn nhạt nhíu mày: “Nếu ngươi sinh bệnh, nhìn thấy người chung quanh ăn
mặc như chuẩn bị hậu sự, ngươi nghĩ thế nào.”
“Nhất định là tức giận, quả thật giống như là mong đợi mình chết!” Thù Nhi vội
che môi, Thượng Quan Mạn cười nhạt: “Huống chi xiêm áo này cũng không phải là
hết sức diễm lệ, hàm súc mà không kiêu ngạo, vừa đủ để dùng.”
Hơn nữa, người trong bức tranh kia, cũng mặc áo trắng. Lúc đó còn trẻ tình
thâm, cho dù hôm nay ông ngồi vững giang sơn, trí nhớ lúc xưa khắc sâu trong
đầu. Giai nhân khó có được, hồi ức như trước, ông chỉ có thương cảm, làm sao
quên được.
Nếu nàng không thể xuất cung, ở trong thâm cung vắng vẻ này, các nàng có
thể dựa vào, chỉ có sủng ái của Hoàng đế. Nếu thái tử có thể lên ngôi, dĩ nhiên
là tốt hơn. Nếu là người bên cạnh, nàng cũng chỉ có thể cầu xin Hoàng đế nhớ
tới tình cũ cho các nàng một đường lui.
Thù Nhi đi gọi Diệu Dương, nàng cũng mặc một bộ địch y vàng nhạt, kéo lụa màu
đỏ, chững chạc không mất hoạt bát.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Hoàng đế ngủ trong buồng lò sưởi phía đông. Trước điện yên tĩnh không tiếng
động, chỉ có đèn cung đình ở trong gió chập chờn không ngừng. Theo bậc cẩm
thạch không vết như tuyết, nội thị đi vào thông bẩm, cách một hồi Tào Đức vội
vã ra ngoài, bộ mặt tươi cười: “Thánh thượng ngủ lại rồi, mời Điện hạ trở về
đi.”
Nàng và Diệu Dương cúi đầu lượn lờ đứng ở dưới bậc. Gió đêm đánh tới, thổi lên
váy áo dài, tóc mai đang cắm châu ngọc chập chờn, áp bách đường vòng cung trên
cổ trắng nõn. Nàng phiền muộn cười một tiếng, nói: “Phụ hoàng ngay cả Chiêu
Dương tỷ tỷ cũng không gặp, tất nhiên cũng sẽ không gặp chúng ta.” Mắt nàng ửng
đỏ, hướng về phía Tào Đức nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Mẫu thân có nấu cháo
trắng, kính xin A Ông mang cho phụ hoàng.” Nói xong cúi đầu, nàng đứng ở trong
bóng đêm, váy dài loạn bay, chỉ cảm thấy eo nhỏ nhắn muốn gãy.
Tào Đức có chút hoảng hốt.
Diệu Dương cũng là mắt chuyển đó, khẩn cầu nói: “A Ông, phụ hoàng ra sao, ta
rất lo lắng.” Nàng tính tình trẻ con, mẫu thân đã không có ở trên đời, chỉ còn
lại Hoàng đế. Lần này Hoàng đế bệnh nặng, nàng thật rất lo lắng.
Tào Đức không đành lòng cự tuyệt, chỉ đành phải nói: “Hai vị Điện hạ đi theo
ta.” Tào Đức dẫn hai người đi, gấp nhìn về phía sau hai người, dừng lại,
nói: “Hai vị Điện hạ chờ một chút.” Bước nhanh nghênh xuống: “Hách Liên Đại
nhân, sao ngài tới lúc này?”
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng lại, chỉ nghe thanh âm Hách Liên Du trầm thấp sau
lưng: “Ta không yên lòng, muốn tới thăm Thánh thượng.”
Hắn và Hoàng đế nói lý ra từ trước đến giờ nói chuyện tùy ý. Tào Đức nghe,
ngược lại cảm thấy thân thiết hơn thăm hỏi đường hoàng của các hoàng tử khác,
thở dài thật thấp: “Hai vị Điện hạ cũng đang muốn vào, vậy Đại nhân cùng theo
lão nô đến đây đi.”
Hách Liên Du rất ngoài ý muốn, nghe vậy nhìn sang, Thượng Quan Mạn cũng đúng
lúc xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, lại nhàn nhạt bỏ qua một bên. Ngược lại
Hách Liên Du thấy trang phục nàng, hơi ngẩn ra.
Thượng Quan Mạn khách khí xa lạ gật đầu với hắn.
Tào Đức dẫn ba người vào buồng lò sưởi, cũng chỉ để cho ba người cách rèm nhìn
vào trong, nhẹ nói: “Thánh thượng ngủ rất ngon, ba vị chủ tử liền yên tâm đi.”
Bên trong rèm cũng vẻn vẹn trông thấy màn màu đen rủ xuống đất, che kín nửa
thân hình Hoàng đế. Sương trắng lượn lờ trong lò hương, mùi thuốc nồng đậm xông
vào mũi. Nhu Phi chiếu cố một ngày, đã mệt mỏi, được đỡ đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Trong điện chỉ mình Hoàng đế. Diệu Dương chen đến đằng trước, Hách Liên Du đứng
ở sau lưng. Ba người gom lại một chỗ, liền thấy địa phương nhỏ đi. Nàng khẽ
ngẩng đầu, lại đụng trước ngực hắn, búi tóc run rẩy. Nàng đưa mắt lên nhìn,
cùng hơi thở ấm áp nhào tới trong điện, chỉ cảm thấy trên má nóng lên. Hắn lạnh
nhạt liếc nhìn nàng, rút lui thân nhường ra đường đi.
Trong điện sáng như ban ngày chiếu vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Chỉ nhìn từ xa
thôi, lại khiến gương mặt Thượng Quan Mạn nóng như lửa đốt, chợt cảm thấy mấy
phần buồn cười. Điều chỉnh thần sắc đưa hộp đựng thức ăn lên. Tào Đức yên lặng
chuyển giao nội thị: “Thả vào trong lò che, Thánh thượng tỉnh dậy, cho người
bưng lên.” Hắn cố ý nói như vậy, cũng khiến Thượng Quan Mạn cảm tạ trong lòng.
Lại nghe một tiếng ho khan trong điện: “Người nào ở bên ngoài?”
Tào Đức cả kinh: “Thánh thượng tỉnh!” Vén rèm liền đi vào bên trong phòng,
Thượng Quan Mạn theo đuôi mà vào, chỉ nghe Tào Đức thấp giọng hỏi: “Thánh
thượng có gì phân phó.”
Thanh âm Hoàng đế mang khàn khàn: “Trong miệng vô vị, Trẫm đói bụng.”
Tào Đức liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn thật nhanh: “Lâm Quan Điện hạ mang theo
cháo trắng, Thánh thượng muốn uống một chén không?”
Hoàng đế hỗn loạn “uh” một tiếng không nói thêm gì nữa.
Sớm có nội thị dùng chén vạn hoa đựng, trong chén cháo trắng bóng loáng, mùi
thơm ngào ngạt, nàng một tay nhận lấy: “Để ta.” Ngồi xuống ở ghế con bên
giường, nghiêng thân dùng muỗng sứ múc đưa tới bên mép Hoàng đế. Mặt mày ông
đều là hình dáng nguội lạnh, khóe mắt có vết nhăn mỏng, dấu vết năm tháng lưu
lại. Nàng đang ở gần, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng sinh ra vài tia
hoảng hốt không thành thật. Hơi thở Hoàng đế mỏng dài, nàng lên tiếng gọi khẽ:
“Phụ hoàng.”
Hoàng đế “uh” một tiếng, tròng mắt như có như không mở ra, chỉ thấy một người
con gái áo trắng mặt đẹp ngồi ở bên người, nhớ về hình ảnh tươi đẹp trong trí
nhớ. Ông đột ngột nặng nề cầm cổ tay của nàng, thật chặt, nắm chặt thật thần
kỳ. Trong mắt của ông như si như ảo, đôi môi mở ra, từ trong miệng phun ra thật
nhỏ: “Lưu Cẩn.”
Thân thể Thượng Quan Mạn đột nhiên thoáng một cái, bị ông nặng nề cầm, cũng
không dám động, bản năng nhìn chung quanh. Diệu Dương chỉ kinh sợ đứng ở một
bên. Tào Đức cũng đoán không kịp, vội kêu nhỏ: “Thánh thượng.” Lại thấy Hách
Liên Du chắp tay đứng ở phía sau rèm, châu bể đung đưa, ánh sáng trắng rực rỡ
xẹt qua mặt mày thâm thuý của hắn, chợt thấy sát ý như kiếm trong mắt hắn. Nàng
bị hù dọa mãnh liệt ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn lại lần nữa, hắn đã tiến bước
vào điện. Hoàng đế nắm cổ tay của nàng gắt gao không thả, hắn chậm rãi che mu
bàn tay Hoàng đế, ghé vào bên tai Hoàng đế nhỏ giọng kêu lên: “Thánh thượng.”
Thanh âm vừa thấp vừa trầm, trầm ổn ấm áp, chỉ sợ quấy rầy ông. Ngực nàng vẫn
đập thình thịch không ngừng, cũng thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là nhìn lầm.
Không khỏi cũng kêu: “Phụ hoàng.”
Nơi cổ họng Hoàng đế trầm trầm một tiếng, làm như thanh tỉnh, nhìn Thượng Quan
Mạn hồi lâu, mới đè cổ họng mở miệng: “Là con.” Tay lại chậm rãi buông lỏng ra.
Nàng vội đáp: “Là nhi thần.”
Tào Đức cười nói: “Thánh thượng nằm mơ rồi, Lâm Quan Điện hạ đút ngài ăn cháo.”
Thần sắc Hoàng đế tuy là mệt mỏi, ánh mắt vẫn sắc bén, chậm rãi quét qua mấy
người, mới nói: “Tử Thanh cũng tới à.” Hách Liên Du cũng chỉ nói một tiếng thật
nhỏ: “Vâng”
Đột nhiên liền thấy ban đêm ấm lên. Trong buồng lò sưởi ánh đèn nhu hòa, ấm áp
hương nhang, khép tại trên mặt chỉ cảm thấy ấm nhu, khiến cho nàng nhớ tới mỗi
đêm 30, nàng và mẫu thân cùng mấy vị cô cô trong Thù Ly điện cùng nhau thức
đêm. Cố Sung Viện và các cô cô vừa thêu vừa nói chuyện. Trong điện vô cùng ấm
áp, chiếu bão tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhìn theo chỉ màu sắc thái sặc
sỡ, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ. Đáng tiếc là không bao lâu, Hà Hoàng hậu ban
thưởng rượu độc, nhóm cô cô đi chết thì chết, cũng chỉ còn lại một mình La cô.
Nàng cúi đầu múc cháo đút tới bên mép Hoàng đế, Hoàng đế nhấp một hớp xoay mặt
liền nói chuyện với Hách Liên Du. Hắn ngồi ở chỗ đó, màn màu đen chiếu hoa văn
phức tạp trên mặt hắn, vẻ mặt ôn hoà sinh động, nụ cười chói mắt mê người, cực
kỳ giống một nhi tử hiếu thuận hầu hạ dưới gối.
Tình thâm như vậy, cũng không biết là thật hay giả.
Thật cũng được, giả cũng được. Nàng chợt mất mác, quang cảnh tốt như vậy, có
thể kéo dài bao lâu đây.
Mấy muỗng tiếp, Hoàng đế chỉ lắc đầu. Tào Đức vội nhận lấy chén từ trong tay
nàng. Hoàng đế bất ngờ nói: “Chuyện Hoa nhi, là sơ sót của trẫm.”
Chợt nghe ông nói tới Hoa Dương, mấy người đều là ngẩn ra, nháy mắt chỉ cảm
thấy có trận gió xông vào qua khe màn, lưng chảy ròng ròng phát lạnh. Diệu
Dương thấp thỏm bất an ngồi ở bên người Thượng Quan Mạn, ai cũng không dám nói
chuyện. Cuối cùng Hách Liên Du trầm giọng đánh vỡ cục diện bế tắc: “Thánh
thượng nén bi thương.”
Hoa Dương mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tính tình thẳng thắn, nói một
câu, liền có thể khiến cho Hoàng đế vui vẻ hồi lâu. Hoàng đế thật lâu không
nói, sắc mặt động dung: “Trẫm chậm chạp không đồng ý hôn sự của Chiêu Dương,
thật sự là không nỡ rời, chỉ muốn nàng ở dưới gối trẫm lâu chút. Chiêu nhi chưa
gả, hôn sự của các Đế Cơ khác cũng kiềm lại, không nghĩ đến Hoa nhi mới vừa cập
kê, đã xảy ra chuyện này.” Dừng một chút, lại nói: “Người đầu bạc tiễn người
đầu xanh.”
Mấy người nhất thời cũng trầm mặc không nói.
Hắn nghiêng đầu hỏi Tào Đức: “Chuyện Hoa nhi, Hoàng hậu xử lý như thế nào.”
Tào Đức vội nói: “Hồi hoàng thượng, Hoàng hậu lệnh cưỡng chế cung nhân loạn
truyền, chỉ thông cáo Hoa Dương Điện hạ bệnh qua đời với bên ngoài, đã phát
tang.”
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: “Nàng làm việc, trẫm từ trước đến giờ yên tâm.”
Thượng Quan Mạn giật mình trong lòng, cho dù Hà Hoàng hậu không được sủng,
nhưng bà là người trông coi lục cung. Ở thời điểm Hoàng đế không rảnh bận tâm,
bà có thể giúp ông xử lý mọi chuyện, ràng buộc như vậy, mới càng khó cắt bỏ
hơn. Chiêu Dương lấy được là sủng ái của Hoàng đế, mà Hoàng hậu, lại là tin tưởng
có thể giao cho trách nhiệm nặng nề. Cho nên nếu họ không chạm đến ranh giới
cuối cùng của Hoàng đế, Hoàng đế đều có thể làm như không thấy.
Từng tia lạnh lẽo từ trái tim tràn ra, trên mặt không khỏi mấy phần hoảng hốt.
Hoàng đế nháy mắt xoay người, cười nói: “Mạn nhi cũng cập kê đã lâu.” Hắn liếc
mắt nhìn Hách Liên Du, nói: “Chiêu nhi xuất giá, kế tiếp chỉ còn con.”
Hách Liên Du lơ đãng cau mày, khẽ cong môi nhìn nàng, trong mắt cũng không có ý
cười. Thượng Quan Mạn cúi đầu làm thẹn thùng, vừa giận vừa cáu: “Nhi thần không
muốn gả, nhi thần muốn tiếp tục cùng phụ hoàng.”
Diệu Dương chỉ cười hì hì ở một bên nghe.
Hoàng đế quả thật vui vẻ cười, lại thở dài nói: “Nữ nhi lớn lên, sống mãi nơi
khuê các luôn không tốt.” Hắn xoay mặt hỏi Hách Liên Du: “Những cống sĩ đó
ngươi cũng đã gặp, có thể có người xứng với Mạn nhi của chúng ta?”
Vạn không ngờ được Hoàng đế sẽ hỏi hắn, sắc mặt Hách Liên Du sợ sệt, tĩnh mịch
nhìn chằm chằm nàng hồi lâu cũng không rời đi. Trống ngực Thượng Quan Mạn đập
thình thình, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm tua khéo léo dưới màn, vẫn là Tào Đức
lên tiếng gọi: “Đại nhân.” Hách Liên Du mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng mắt
nhìn nàng, đáp thong dong: “Điện hạ cành vàng lá ngọc, người bình thường sao
xứng được.”
Đây mới là hắn, lúc nào cũng là tác phong nhanh nhẹn, tư thái thong dong, trong
lòng nàng cũng đột nhiên tức giận.
Hoàng đế cười lắc đầu: “Lời này của Tử Thanh không công bằng.” Tào Đức thấy
tinh thần ông dần dần tốt, mở miệng cười: “Thánh thượng, hôn sự của Chiêu Dương
Điện hạ và Hách Liên Đại nhân sợ là phải chậm trễ, khi đó cũng qua thi đình
rồi, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ chọn một vị Phò mã trong tam giáp.
Nguyệt Dương Điện hạ cũng đã đến tuổi. Cùng lúc tam hỉ lâm môn, chẳng phải là
chuyện vui.”
Hoàng đế quả nhiên cao hứng: “Trẫm chuẩn Mạn nhi chọn trước, chọn trúng người
nào trẫm cũng tùy con.”
Nàng thoáng chốc mây đỏ đầy mặt, cúi đầu cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng, tươi
đẹp như hoa đào, trách cứ gọi: “Phụ hoàng!” Hoàng đế cười: “Các khanh xem, nàng
lại cũng xấu hổ.” Hách Liên Du cũng khẽ mỉm cười.
Nàng giận trách đứng dậy: “Phụ hoàng giễu cợt nhi thần, nhi thần sẽ không để ý
đến người nữa.” Đi đến ngoài màn, phân phó nội thị mang lò sưởi tới đây.
Chung quy vẫn là phải gả, vô luận là người nào, đối với nàng mà nói, đều đã vô
vị.
Tào Đức nhân cơ hội nói: “Nhu Phi nương nương chiếu cố Thánh thượng một ngày,
sợ là không qua được, không bằng để cho Lâm Quan Điện hạ hầu hạ ở bên người
đi.” Hoàng đế nói: “Cũng tốt.”
Đối thoại của chủ tớ vang ở bên tai, Hách Liên Du không tự chủ được xoay mặt
nhìn nàng. Nàng đứng ở trước vách tường màu đỏ, thật thấp dặn dò nội thị. Bức
rèm che đung đưa, mang theo ánh ngược ở trên mặt nàng, phác hoạ mặt bên mỉm
cười của nàng, vẻ mặt vô hạn hân hoan như vậy, nụ cười trên mặt hắn cuối cùng
dần dần nhạt đi, rơi vào tức giận không lường được.
Bên trong buồng lò sưởi yên tĩnh lợi hại, Hoàng đế còn đang nói chuyện với Hách
Liên Du. Bóng đêm đã sâu, giờ Tý đã qua, cung nhân đều đã đi ngủ. Diệu Dương
không nhịn được ngáp một cái, chọc cho Tào Đức ghé mắt. Diệu Dương bị kinh sợ,
vội che môi, Hoàng đế lại cười: “Diệu nhi mệt nhọc rồi, đưa Đế Cơ trở về đi.”
Tào Đức vội gọi người đến đưa Diệu Dương trở về, qua một hồi lâu, Hoàng đế dần
dần thấy mệt mỏi. Hách Liên Du đứng dậy cáo từ, Thượng Quan Mạn theo lễ đưa hắn
ra khỏi buồng lò sưởi.
Bóng đêm sâu không thấy đáy, nội thị dẫn đường trước mặt, đèn cung đình chiếu
thân hình cao to của hắn. Hắn cúi đầu theo thềm đi xuống, không thấy rõ mặt
mũi, chỉ nghe giọng nói làm như chuyện phiếm: “Mấy ngày trước nghe Điện hạ quên
mất chút chuyện, hôm nay chắc nhớ ra rồi.”
Thượng Quan Mạn ở một bên, quét mắt nội thị trước mặt một vòng. Đêm đó tâm tình
hắn khác thường, tương lai chắc sẽ muốn chế nhạo nàng, hôm nay là muốn đòi lại
hết sao. Mọi chuyện của nàng ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là câu chuyện cười.
Thật may, may là trong lòng nàng nhớ rõ chỉ có lời nói, nàng chưa bao giờ
hứa hẹn ở trước mặt hắn. Nàng chưa kịp đan anh kết ngọc cho hắn, là ai đã nói,
nguyện cầu tâm một người, đầu bạc cũng không rời. Mộng đẹp kia tựa như lời thề,
cuối cùng cũng bị hắn mạnh mẽ bóp chết, sẽ không bao giờ có nữa.
Nàng mỉm cười: “Đại nhân đối với lần này cũng rất là để ý, chuyện cũ đã qua
rồi, chú ý hơn có ý nghĩa gì.” Nàng vì vậy dừng bước, theo gió mỉm cười: “Đại
nhân nói có phải hay không?.”
Hắn cũng đột nhiên dừng chân xoay mắt, khẽ nhếch mặt theo thấy mặt mũi ẩn nhẫn
của hắn. Hắn híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt như vậy, giống như bị lời của nàng đâm
trúng, quả thật máu tươi đầm đìa. Lòng của nàng đột ngột co quắp, sau một khắc
thế nhưng hắn lại ý vị sâu xa cười: “Điện hạ không câu nệ tiểu tiết, thật khiến
cho hạ thần bội phục.” Hắn quét mắt một vòng nội thị chờ ở bên, con ngươi tĩnh
mịch chỉ thấy thâm ý: “Những lời thần nói hôm đó, cũng không phải nói đùa, Điện
hạ vẫn nên nhớ cho thỏa đáng.”
Những vị hôn phu Chiêu Dương tìm đến thay nàng cũng không rõ số phận thế nào,
nàng không biết nhưng cũng đoán được. Bất quá tại sao hôn nhân của nàng phải do
hắn quyết định, nàng bị chọc tức cả người run rẩy, hắn đã xoay người xuống bậc
thang.
Lạnh lùng nói: “Đa tạ Đại nhân nhắc nhở, nếu như Lâm Quan có gả, chắc chắn sẽ
giúp chồng dạy con, cùng Phò mã tương kính như tân, cũng mong Đại nhân và tỷ tỷ
như thế.”
Trong bóng đêm thân hình thon dài của Hách Liên Du dừng lại, chợt đi về phía
trước, cùng nội thị đi.
Mở mắt lần nữa, đã là rạng sáng ngày kế. Thời điểm sáng sớm là thời khắc lạnh
nhất, tuy là đang cầm lò sưởi tay, vẫn đông lạnh run người. Đêm qua cũng không
ngủ ở giường, tựa tại bên bàn chợp mắt thiếp đi. Tào Đức không tiếng động
vào điện, quần áo còn mang theo hơi thở mùa xuân, tươi cười nói: “Nơi này do
lão nô chiếu cố, Điện hạ đi nghỉ đi.”
Nàng cũng không từ chối, gật đầu nói: “Vậy làm phiền A Ông.”
Tào Đức vội nói: “Nào dám, đây là bổn phận của nô tài.” Thượng Quan Mạn không
nói thêm gì nữa.
Trong màn truyền đến thanh âm lật người, thỉnh thoảng một tiếng ho khan nhẹ.
Tào Đức lẳng lặng hầu một chút, mới nghe bên trong màn truyền đến thanh âm còn
nồng buồn ngủ của Hoàng đế: “Giờ gì rồi.”
“Hồi hoàng thượng, tảng sáng.”
Hoàng đế uh một tiếng, hỏi: “Mạn nhi vẫn còn ở bên ngoài sao?”
Tào Đức ngẩn ra: “Lão nô vừa khuyên Điện hạ đi nghỉ một chút, nếu Thánh thượng
muốn gặp nàng, nô tài đi tuyên ngay.” Hoàng đế mới nói: “Thôi.” Tào Đức xốc
màn, dùng vàng ròng vén lên, cười nói: “Các hoàng tử đang ở bên ngoài thỉnh
an.”
Hoàng đế nói: “Thái tử có tới không?” Tào Đức hơi chần chờ: “Hồi hoàng thượng,
lão nô cũng không nhìn thấy thái tử Điện hạ.” Vội bổ sung thêm: “Thái tử cũng
bị bệnh, mấy ngày nay không ra phủ thái tử.” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Hắn
bệnh thật đúng thời điểm.”
Ngay sau đó truyền đồ ăn sáng, Hoàng đế dùng vài hớp liền quẳng xuống. Tào Đức
bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui.
Hoàng đế quay mặt nói: “Ngươi ở cạnh trẫm mấy chục năm, cũng đã nhìn qua vô số
người, ngươi cảm thấy nha đầu Lâm Quan kia như thế nào?” Tào Đức vẫn cười: “Thứ
cho lão nô nói thẳng, tính tình của Lâm Quan Điện hạ, thật có mấy phần cực kỳ
giống...” Hắn chưa nói xong, chỉ thấy Hoàng đế khoát tay, hơi không kiên nhẫn:
“Trẫm không hỏi ngươi cái này.” Tào Đức ha ha cười nói: “Chính là bởi vì giống
người đó, lão nô tài mới phải nói, nếu nói là tư chất của nàng, chỉ sợ hơn thái
tử rất nhiều, càng không cần phải nói các Đế Cơ.”
Hoàng đế trầm ngâm không nói. Tào Đức từ trong lồng ngực lấy ra tờ giấy Tuyên
Thành đang gấp lại: “Lão nô tình cờ có được, kính xin Thánh thượng xem một
chút.”
Hoàng đế cười nói: “Vật gì khiến ngươi để ý như vậy.” Nhận lấy run run mở ra,
nụ cười kia dần dần tắt.