Thượng Quan Mạn mới vừa
vào trong phòng, liền thấy Tào Đức nhíu mày nhanh chóng đi ra, không khỏi hỏi:
“A Ông, đã xảy ra chuyện gì?”
Tào Đức mặt mày sầu khổ chỉ vào một hộp báu bằng gỗ tử đàn khảm đá Thọ Sơn[1] ,
lông mi dài nhấp nhấp, chỉ dùng tay áo lau mồ hôi: “Hôm nay Thánh thượng bảo
lão nô mở cái này ra, lão nô chỉ cho là là một cái hộp bình thường, thế nhưng
cố gắng một hồi lâu vẫn không mở ra được.” Thượng Quan Mạn giương mắt nhìn lên,
chỉ thấy bốn vách hộp bằng gỗ tử đàn có khảm đá Thọ Sơn hình người đi vào kho
báu. Mặt hộp cũng là những ô vuông rậm rạp chằng chịt tạo thành, trên vách gỗ
đều khắc mười ký hiệu thiên can[2] , không khỏi cười nói: “Hộp này dùng biện
pháp bình thường không mở ra được đâu.”
Tào Đức nói: “Vậy lão nô tìm người bổ ra, Thánh thượng cần chính là đồ vật bên
trong, hộp này giữ lại cũng vô dụng.” Thượng Quan Mạn vội nói: “Không thể.”
“Vì sao?”
Thượng Quan Mạn nói: “Vạn vạn không thể, trong hộp này có lắp đặt cơ quan, nếu
mạnh mẽ mở ra, chỉ sợ đồ vật bên trong cũng ngọc đá cùng vỡ.”
Tào Đức nghe vậy thẳng giậm chân: “Vậy như thế nào cho phải.” Ông mãnh liệt
nhìn Thượng Quan Mạn, chỉ tựa như gặp cứu tinh: “Điện hạ, nếu người có thể nhận
biết cái hộp này, nhất định là có biện pháp mở ra, cầu xin Điện hạ cứu lão nô
một mạng.” Thấy xung quanh không có người nào, ông làm bộ muốn quỳ xuống.
Thượng Quan Mạn cả kinh vội nâng ông: “A Ông, ngài đây là muốn làm khó Lâm
Quan.”
Tào Đức quỳ xuống đất không dậy: “Điện hạ, cầu xin Điện hạ giúp lão nô một
lần.”
Thượng Quan Mạn chỉ đành phải nói: “Ta sẽ thử một chút.”
Chín chín tám mươi mốt phương cách, cần ngang dọc đều là theo thứ tự sắp xếp
của Thiên Can, chỉ khi từng cái trở về vị trí cũ, hộp này mới có thể mở ra. Tào
Đức bảo người ta đốt hương tỉnh thần, bên trong phòng tĩnh lặng không tiếng
động, chỉ cảm thấy mùi hương thoang thoảng vào mặt. Tào Đức khép lại tay áo
đứng ở một bên, chỉ thấy Thượng Quan Mạn thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng cắn
môi, rồi lại than thở, thỉnh thoảng mím môi cười một tiếng. Ông quét mắt một
vòng bình phong tám phiến vẽ hoa cẩm tú và chim ở tường nam, khẽ mỉm cười.
Chợt nghe Thượng Quan Mạn thấp giọng hô: “Được rồi.” Xoẹt một tiếng, bàn tay
trắng nõn của nàng mở nắp, nhíu mắt cười sáng ngời theo người, nói: “A Ông.”
Tào Đức lại ngẩn ra rồi mới cười như hồ ly đi nhanh qua. Thượng Quan Mạn không
dám nhìn vật gì bên trong, lượn lờ rút lui người, nói “Ta vào trong điện thăm
phụ hoàng chút.”
Tào Đức vội cười: “Điện hạ chậm đã.” Trong hộp có một cuộn tranh trắng thuần,
hai tay nâng lên: “Kính xin Điện hạ cùng nhau dâng lên cho Thánh thượng.”
Thượng Quan Mạn lấy làm lạ hỏi: “Việc này...” Giương mắt chỉ thấy Tào Đức âm
thầm gật đầu đối với nàng, cuối cùng hai tay nhận lấy. Tào Đức đi mấy bước tới
trước mặt bình phong, cũng không biết động cơ quan gì, bình phong không tiếng
động trượt ra, bên trong có khoảng trời riêng, thẳng tắp trông thấy màn màu
đen. Trong lòng nàng chợt giật mình, nguyên lai phòng bên này nối thẳng đến
buồng lò sưởi. Hoàng đế tựa trên gối lông cừu đọc sách, cũng không ngẩng đầu
lên “Tới đây đi.”
Cả trái tim nàng thình thịch nhảy, cầm cuộn tranh bước vào buồng lò sưởi, hai
tay ngang hai vai, chỉ nghe Hoàng đế nói: “Mở ra xem.” Nàng ngẩn ra, theo lời
mở ra trên bàn bên cạnh.
Cuộn tranh trắng trong thuần khiến, hiện ra trước mắt, đều là ghi chú ngang dọc
thẳng tắp, rậm rạp chằng chịt, cũng không phải vẽ gì, nàng quét mắt một vòng,
giật mình lạnh cả sống lưng.
Trên tranh rõ ràng là bố cục của hoàng cung, cũng không phải là rất giống, chỉ
có vị trí Thù Ly cung. Giật mình nhìn đường thô thật dài nối thẳng vẽ ra ngoài,
lại bị một khoản chu sa mạnh mẽ chặn lại.
Nàng rốt cục nhận rõ đây là cái gì, không nhịn được ngắt tay áo. Bàn tay ra mồ
hôi, nắm tay trơn trợt, hai tay khép tại trong tay áo, chỉ cảm thấy khép lại
một đoàn khí nóng. Hoàng đế vô tình cố ý nhìn nàng: “Nhận ra đây là cái gì
không?”
Tào Đức không tiếng động lui ra ngoài.
Nàng nhất thời không biết đáp lại như thế nào, câu chữ trằn trọc trong cổ họng,
như lôi đình vạn quân. Hoàng đế mạnh ném sách trên tay lên bàn “Rầm” một tiếng,
thân thể nàng chấn động theo. Hoàng đế giương một tay lên, một đạo giấy trắng
bay qua, không tiếng động rơi vào cạnh chân nàng, nàng chỉ dám rũ mắt đảo qua,
nội dung trên giấy Tuyên Thành kia nàng tất nhiên quen thuộc, bởi vì trong ngày
thường, thỉnh thoảng vẽ một ít đồ...
Hoàng đế nói: “Ngươi thật có bản lĩnh, không ngờ đã phát hiện đường ngầm.”
Lời này kinh hãi bực nào, nàng cơ hồ thở không nổi, cũng không dám không đáp,
mới vừa bị hắn thử một lần lại không phản bác được, hung hăng cắn răng “Vâng”
Hoàng đế nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Ngươi xuất cung đi thôi.”
Liền lập tức như có trận trận tiếng sấm lăn qua trái tim, cuối cùng toát ra mồ
hôi lạnh, thẳng tắp quỳ xuống: “Phụ hoàng!”
Hoàng đế nặng nề vỗ: “Ngươi thật to gan!”
Thân thể nàng đột nhiên run lên, móng tay gắt gao bấm vào trong thịt, cũng
không biết bấm ra máu hay không. Trực giác của nàng nơi cổ họng có máu tanh
tràn ngập. Đế Cơ dự mưu xuất cung, tội này lớn bực nào. Nếu người có lòng đâm
thọc gán cho tội mưu nghịch, nói không chừng còn liên lụy đến thái tử. Trong
đầu nàng nháy mắt thoáng qua mặt của Cố Sung Viện, La cô, thái tử. Hôm đó bão
tuyết bay tán loạn, gò má người nọ như vẽ, cũng dần dần mơ hồ, nàng hạ mí mắt,
trên trán ra mồ hôi rơi xuống dưới mí mắt, nàng ngay cả mắt cũng không dám
nháy.
Nàng cũng sinh ra dũng khí đánh cược một phen, nếu chuyện đã bại lộ, vãn hồi đã
không kịp, nàng cắn răng, chỉ có dập đầu: “Chuyện này là ý của một mình nhi
thần, không liên quan người bên cạnh, xin phụ hoàng khai ân.”
Hoàng đế nghe vậy cười lạnh: “Trẫm thật là nuôi nữ nhi tốt, đến thời điểm này
mà vẫn nghĩ tới người bên cạnh.”
Nàng cắn răng không nói.
Giọng nói Hoàng đế hơi chậm: “Ngươi xuất cung có người nhận ra ngươi không?”
Trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng qua mặt của Hách Liên Du, câu chữ lượn lờ nơi
đầu lưỡi, bồi hồi trong đầu. Khuôn mặt của hắn lập loè, nàng dập đầu một cái,
soi rõ bóng người trên mặt gạch vàng, thật là lạnh. Trong hốc mắt của nàng bức
ra lệ, cuối cùng run giọng trả lời: “Hồi phụ hoàng, cũng không có người khác.”
Hoàng đế cười lạnh: “Sao trẫm nghe nói có người biết được chuyện này.”
Trên trán nàng sinh ra mồ hôi dày đặc, quanh co tới bên má, theo tóc rơi xuống,
như có trùng nhỏ đang đốt, vẫn không dám ngẩng đầu, một hồi lâu mới đáp: “Nhi
thần không biết.”
“Thái tử không biết?”
Trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, vội nói: “Thái tử Điện hạ thật không biết.”
Trong điện duy nghe đồng rò “Đinh” một tiếng, đánh vào mặt nước bình tĩnh khiến
rung động, Hoàng đế cuối cùng nói “Đứng lên đi.”
Nàng nửa điểm không dám buông lỏng, nói giọng khàn khàn: “Tạ phụ hoàng.” Hai
đầu gối cũng đã như nhũn ra, váy áo thật mệt mỏi rủ xuống đất, nàng vô cùng khó
khăn đứng dậy. Hoàng đế không nói gì, ánh mắt rơi vào trên mặt tranh cuộn, lộ
ra hoảng hốt khó có thể nắm lấy “Con có biết mật đạo này là người nào làm
không?” Giọng nói ông không khỏi ôn hòa quyến luyến, khiến giọng nói nàng cũng
không khỏi nhỏ: “Nhi thần không biết.”
Hoàng đế không khỏi cười: “Bản thân ta cũng không biết.” Thần sắc ông mỉm cười
nói lại, làm như nhìn trân bảo thế gian, ông cười nhẹ nói: “Lúc bản đồ này vừa
được vẽ ra, phụ hoàng dù tinh thông cơ quan cũng sợ hãi, thật đúng là kỳ nữ.”
Thượng Quan Mạn cẩn thận hỏi thăm: “Người vẽ bản đồ này là một nữ tử sao?”
Hoàng đế quay mặt lại nhìn nàng, nụ cười ấm áp: “Không ngờ phải không, lúc ấy
trẫm cũng bất ngờ.” Ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn nàng, lại như không phải,
chỉ là lướt qua nàng rơi vào nơi xa, Thượng Quan Mạn cúi đầu.
“Nhưng rốt cuộc lại bị hủy ở trong tay trẫm.” Hoàng đế than thở, màu đỏ thẫm
trên mặt tranh, màu sắc này trong thiên hạ chỉ một người có thể sử dụng, cắt
đứt có lực kéo dài đến hành lang ngoài cung. Nàng bừng tỉnh hiểu ra, nháy mắt
nội tâm như sôi, nguyên lai là ông!
Trong lòng cuối cùng tràn đầy ý thoải mái, thì ra không phải là hắn, không nhịn
được khẽ nhếch môi. Ánh mắt Hoàng đế đột ngột bắn tới, nàng cuối cùng lại thấm
ra mồ hôi, thanh âm Hoàng đế vang ở bên tai: “Lâm Quan nghe lệnh.”
Nàng vội quỳ xuống.
“Tất cả sai lầm trước của con, trẫm đều không truy cứu. Trẫm muốn con lấy công
chuộc tội, vẽ ra bản đồ trò giỏi hơn thầy, con có hay không bằng lòng.”
Nàng vui mừng nảy ra: “Tạ Thánh thượng khai ân.”
Hoàng đế nghiêng đầu đưa mắt nhìn, hai tay nàng đều nằm ở trên đất, cẩm y uốn
lượn, tôn lên đầu vai nhỏ yếu, cuối cùng trầm giọng nói: “Con chắc cũng biết
trẫm đem cái gì giao cho con.”
Nàng tất nhiên biết quan hệ trọng đại, thiên triều bình an vô sự chính là nhờ
bài biện của đường ngầm này. Nếu một ngày có chánh biến, đường ngầm hôm nay
chính là đường lớn cứu mạng. Một giang sơn, một vương triều cũng hơn thế, bí
mật kinh thiên như vậy, thế nhưng ông lại giao cho nàng, nàng không thể không
sợ, nếu như bản đồ hoàn thành, Hoàng đế qua sông rút cầu... Nàng dập đầu thật
sâu: “Nhi thần hiểu.”
Hoàng đế tựa như có thể nhìn thấu nàng: “Chuyện này chỉ có con và trẫm biết
được. Con từ trước đến giờ thông minh, chỉ cần trung thành với trẫm, trẫm sẽ
bảo đảm an nguy của Lan nhi.”
Nàng hoảng sợ mở miệng: “Nhi thần không dám.” Dừng một chút, chần chờ mở miệng:
“Nhi thần có một chuyện muốn nhờ.”
“Nói đi.”
“Hồng Phi - Một tiểu tham sự ở binh bộ là người quen cũ của nhi thần, hôm nay
gặp gỡ nỗi khổ lao ngục, nhi thần muốn...”
“Được, trẫm biết.”
Trên đường náo nhiệt đinh tai nhức óc, một thanh âm vang lên, lại là trận trận
nói khoác lọt vào tai. Âm thanh từ nơi xa xôi vọng đến, lại tôn lên tột cùng
tĩnh mịch không tiếng động trong nhà tù. Tường đá phòng tù vững như tường đồng,
cũng không có cửa sổ ở mái nhà, bốn phía đốt miếng lửa dùng để chiếu sáng. Gió
lạnh thổi qua, tia lửa tứ tán, đùng rơi vào trên vạt áo đã sớm cũ rách không
chịu nổi của phạm nhân, lập tức dấy lên vết đốt như sao.
Người nọ làm như đã ngất xỉu đi, tứ chi bị xích sắt vững vàng giữ tại trên mặt
tường, cúi đầu, tóc dài che mặt, trên người tất nhiên vết thương chồng chất,
lại thấy lưng hùm vai gấu, rõ ràng một hán tử to con.
Có người ôm nước lạnh giội qua, hán tử chợt đánh một cái giật mình, cuối cùng
tỉnh, trước mắt mơ hồ chậm rãi ngẩng đầu. Trên người nóng rực đau đớn, bên tai
ông ông tác hưởng, làm như bay ở đám mây, mềm nhũn rơi không tới trên đất,
xuyên thấu qua tóc dài che giấu ẩm ướt trước mặt. Hắn mơ hồ chỉ thấy trên
bàn cách đó không xa có một chiếc đèn hoa sen tinh xảo ấm áp, hết sức mở mắt,
màu sắc ấm áp đậm càng ngày càng rõ, mới thấy một nam tử tuấn mỹ ngồi sau đèn.
Ngón trỏ của hắn khẽ gõ mặt bàn, một tiếng lại một tiếng, nổi bật lên tĩnh mịch
trong lao. Gió tấp qua, ánh đèn loạn, xẹt qua mặt mày thâm thuý hình dạng rõ
ràng. Hắn thấy một bộ áo quan màu tím, chỉ cảm thấy cực hạn hoa lệ cao quý.
Cách hơi nước thật mỏng trong mắt cùng hoàng hôn mỏng choáng, quanh thân nam tử
khép lại một tầng ánh vàng, làm như mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng tầng
tầng rơi vãi, tuấn mỹ không như người phàm.
Có người lên tiếng khuyên lơn: “Người này thật là cố chấp, ngươi nhận liền
không cần bị khổ sở.”
Hán tử mới nhớ lại, người này không phải là ai khác, chính là Hình bộ và Công
bộ Thượng thư, Hách Liên Du.
Thanh âm Hách Liên Du như sóng nước chẳng xao: “Hồng Phi, ta cũng không muốn
làm khó ngươi, ngươi chỉ cần tố cáo, mùa đông năm ngoái, nàng và ngươi mưu đồ
bí mật xuất cung, trong thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hồng Phi hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.