Hách Liên Du trầm tĩnh
nhìn hắn.
Hắn mặc dù không nói lời nào, lại như có mây đen cuồn cuộn đè ở phía chân trời,
đè khiến cho người ta hít thở không thông. Hồng Phi rốt cục không nhịn được mở
miệng: “Trước khi tiểu nhân gặp Điện hạ, vẫn kính trọng Đại nhân là một hán tử
nghiêm chỉnh, nhưng tiểu nhân đã quyết tâm trung thành với Điện hạ, xin Đại
nhân không nên hỏi, tiểu nhân không muốn mạo phạm Đại nhân.”
Đỗ Minh nổi đóa: “Tên này...”
Thanh Thụy không tiếng động tới sau lưng Hách Liên Du, nói nhỏ mấy câu bên tai
hắn, hai tay nâng lên một khối ngọc hình vuông, màu ngọc ấm áp, ẩn có ánh sáng,
đột nhiên hiện chữ Lâm Quan.
Đế Cơ Hoàng đế sủng ái mới có ngọc bội khắc tên, vừa hiển lộ rõ hoàng ân, cũng
là tượng trưng quyền lợi và thân phận. Hắn chỉ bóp khối ngọc kia trong lòng bàn
tay, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, gió mát vang dội.
Thanh Thụy chần chờ: “Chủ tử...”
Hách Liên Du mặt không chút thay đổi vỗ bàn đứng lên: “Thả người.”
Hồng Phi từ Hình bộ ra ngoài, đã là mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều
đốt nửa bầu trời, làm nhiễm đỏ cây hoa bên đường. Phản Ảnh đứng ở trong bóng
cây, mỉm cười giang hai cánh tay, tay áo rộng bay múa như bướm bên cánh tay
hắn: “Hoan nghênh trở lại.”
Thời gian là liều thuốc trị thương chữa khỏi đau đớn tốt nhất. Tang sự của Hoa
Dương mới qua một tháng, trừ Tạ Quý Phi bị điên, nụ cười kia đã trở lại trên
mặt cung nhân. Thân thể Hoàng đế dần dần tốt, Đế Cơ dưới gối ông đông đảo, cũng
dần dần quên lãng một nữ nhi hương tiêu ngọc vẫn.
Từ chuyện của Hoa Dương, Đế hậu tiêu tan hiềm khích lúc trước, đưa tình ôn
tình, ở Phượng Tê cung trở nên ấm áp.
“Phụ hoàng, phụ hoàng!” Chiêu Dương mặc áo đỏ nũng nịu vào buồng lò sưởi, khiến
tấm màn màu vàng sáng cũng phiếm màu đỏ. Tào Đức gọi mấy tiếng: “Điện hạ” không
có ngăn lại, chỉ ngượng ngùng cười, hoàng thượng đang tựa bên gối màu vàng xem
tấu chương, nghe vậy ngẩng đầu lên, tức cười nói: “Con nha đầu này, đã là người
sắp ra cửa rồi, sao càng không yên tĩnh.”
Chiêu Dương giận cười muốn cãi lại, lại thấy trên giường thấp cũng không chỉ
một mình Hoàng đế. Không phải là phi tần, cũng không là hoàng tử, một người
địch y trắng, đang cầm quyển thi, ngồi đàng hoàng trong sách vỡ như núi. Trong
lòng hiện lên ghen tỵ như biển, hết sức mới đè xuống bất mãn, chỉ lấy làm lạ
hỏi: “Sao ngươi ở chỗ này?”
Thượng Quan Mạn tựa như mới phát hiện nàng đến, mong muốn đứng dậy thi lễ,
Hoàng đế vội nói: “Đừng đứng dậy, vừa động liền gây rối loạn, cũng không phải
là người ngoài, con ngồi ở đó đi.” Thượng Quan Mạn chỉ đành phải áy náy cười
một tiếng với Chiêu Dương, lại cúi đầu chuyên chú cuốn sách trong tay.
Chiêu Dương rất là ghen tỵ trong lòng, mắt thấy Hoàng đế cũng chuyên chú tấu
chương trên tay, làm như quên nàng ở đây, liền có chút hứng thú rã rời. Hoàng
đế tựa như mới nhớ tới, xoay đầu lại hỏi nàng: “Đứng đó làm gì, còn không
ngồi.”
Chiêu Dương buồn bực nói: “Phụ hoàng không mở miệng, nhi thần nào dám ngồi.”
Hoàng đế chê cười lên tiếng, cất giọng nói: “Tào Đức, xem Chiêu nhi này, còn
không mang băng ngồi tới cho Điện hạ.” Tào Đức cũng cười theo: “Là lão nô sơ
sót, lão nô đáng đánh.” Giả vờ yếu thế, Chiêu Dương hắc hắc cười: “A Ông thật
biết dụ dỗ người.” Thuận thế ngồi xuống, không vui vừa rồi không tiếng động tan
đi. Nàng có chút đắc ý, quét mắt một vòng Thượng Quan Mạn vẫn ngồi ở trên
giường, lại thấy nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm sách, tựa như không
nghe, không khỏi khẽ cắn môi.
Hoàng đế để xuống tấu chương xoay người lại nói chuyện với nàng: “Nói đi, hào
hứng chạy tới có chuyện gì.”
Chiêu Dương lại cao hứng, cười một tiếng: “Mẫu hậu chọn mấy ngày cưới, bảo nhi
thần đưa cho phụ hoàng.” Chỉ thấy cẩn thận lấy ra khỏi mấy thẻ tre đỏ trong tay
áo, phía trên ghi rõ ngày giờ. Tào Đức nâng qua, Hoàng đế cười nói: “Gấp đến bộ
dạng như vậy!” Chiêu Dương trong nháy mắt lại rặng mây đỏ bay đầy, thẹn thùng
sẵng giọng: “Còn không phải là vì mấy muội muội.” Nàng nghiêng mắt nhìn Thượng
Quan Mạn: “Thi đình đã qua, phụ hoàng định ra Trạng nguyên, không phải bọn muội
muội sẽ chọn Phò mã sao.”
Hoàng đế từ chối cho ý kiến hừ một tiếng, chỉ tay, nói: “Lấy ngày gần đây đi,
kéo mãi cũng không phải là chuyện tốt.” Thượng Quan Mạn đột nhiên ngẩng đầu
lên, búi tóc nàng hơi rũ xuống, cắm một cây trâm hoa thú, xuyên tua run run,
một thanh âm vang lên. Hoàng đế quay đầu nhìn nàng: “Thế nào?”
Trên mặt nàng vài tia hoảng hốt, chợt cười, nói: “Nhi thần đã phân ra sàn sàn
nhau, xin phụ hoàng định đoạt.”
Hoàng đế kinh ngạc nhướng mày: “Nhanh như vậy.” Chỉ thấy nàng thướt tha đứng
dậy, nhất nhất bày ra từng cuộn giấy trên giường, vẽ vòng tròn chồng chất ở một
chỗ, dấu chấm lại thả vào một chỗ. Hoàng đế đứng dậy xem, nàng xuôi tay đứng ở
bên, thanh âm mềm mại: “Văn này lập ý mới mẻ độc đáo, nêu rõ quan điểm, chỗ nói
đến làm cho người suy nghĩ sâu xa, nhi thần thiết nghĩ văn này có thể được đầu
giáp...”
Chiêu Dương nghe một hồi lâu cũng không biết bọn họ nói gì, ngồi đó hồi lâu
cũng không thú vị. Chỉ thấy Hoàng đế nghe thật chuyên chú, thỉnh thoảng gật đầu
tán thưởng. Chợt bực mình, cũng không thi lễ, nổi giận đùng đùng phất tay áo
đi.
Qua mấy ngày, Hoàng đế tuyên bố hạng thi đậu, bày tiệc Quỳnh Lâm, tam giáp cưỡi
ngựa cao lớn, người khoác áo đỏ từ ngoài cửa cung tiến vào. Hai bên dân chúng
tề tụ, đều là cười lúm đồng tiền. Đế Cơ tụ ở trên lầu cửa cung, ô đỏ trong gió
boong boong vang dội. Đế Cơ đã cập kê tươi đẹp như hoa, nhìn ba người thiếu
niên đi qua bên dưới, vốn cũng nghe được tin tức Hoàng đế tứ hôn, tất cả mong
chờ đứng trên cửa lầu. Đế Cơ không khỏi mặt đỏ, rối rít dùng quạt che mặt, cười
đùa nháo thành một đoàn. Nhưng nghe được tin tức, Hoàng đế đồng ý Thượng Quan
Mạn chọn trước, lại thấy nàng một thân địch y màu hồng đứng ở đó, gió thổi quần
áo tung bay, tôn lên sắc mặt nàng trắng nõn như sứ. Ánh mắt lại không động nhìn
về nơi xa, con ngươi đen lay láy, làm cho người ta đoán không hiểu nghĩ gì.
Nguyệt Dương can đảm hỏi: “Tỷ tỷ...” Nàng chưa nói mặt đã đỏ, “Tỷ... Tỷ cảm
thấy người nào tốt?”
Thượng Quan Mạn mới phục hồi tinh thần lại, đảo qua khắp dưới thành, Bảng nhãn,
Thám hoa đều là nhìn quanh hớn hở, duy Trạng nguyên lang mắt nhìn thẳng cỡi
ngựa mà qua, cũng không trông thấy mặt mũi, nàng miễn cưỡng hỏi: “Ngươi cảm
thấy người nào tốt?”
Nguyệt Dương nhất thời mặt đẹp ửng đỏ: “Muội thấy Bảng nhãn kia...” Nói phân
nửa liền cúi thấp mặt. Nàng vội vàng hỏi: “Theo tỷ tỷ...”
Nàng không yên lòng nói: “Văn chương của Trạng nguyên lang cũng không tệ.”
Nguyệt Dương nghe nàng cũng không phải là chọn Bảng nhãn kia, thở ra một hơi,
vui vẻ nói: “Tỷ tỷ là nhìn trúng Trạng nguyên lang sao?”
Nàng bởi vì thích ý, thanh âm có phần lớn chút, chọc cho tất cả Đế Cơ vây
tới đây. Những Đế Cơ khác đều có ý lấy lòng, rối rít tán dương: “Tỷ tỷ ánh mắt
thật tốt.” Đúng lúc có người lên lầu thành đi về phía này, vạt áo lam bay múa
theo gió, những ngôi sao bể theo thế toát ra, chiếu mặt mày thâm thúy của hắn.
Nguyệt Dương đỏ mặt ô một tiếng, kêu lên: “Hách Liên Đại nhân.”
Vạn lần không nghĩ gặp hắn ở chỗ này, tất cả Đế Cơ vội vã lui về phía sau, một
người gan lớn xì cười: “Giấu cái gì, không quá mấy ngày liền phải xưng Hách
Liên Đại nhân là tỷ phu.” Giọng nói vừa oán vừa giận, Đế Cơ cũng ầm ầm cười một
tiếng, tất cả hì hì gọi hắn một tiếng: “Bát tỷ phu.”
Thượng Quan Mạn nghe các nàng náo, sợ run lên, một hồi lâu mới chậm rãi hiện
lên chút ý cười, hơi xoay mặt nhìn hắn. Hắn đứng ở đó cũng không nhìn nàng, chỉ
nhẹ gật đầu với nhóm Đế Cơ, tiếng gió thổi vạt áo hắn cũng khép lại phía sau.
Chỉ thấy thân cao đứng đó, có Đế Cơ lại cười: “Xem ra Lâm Quan tỷ tỷ chọn Trạng
nguyên, Nguyệt Dương tỷ tỷ chọn Bảng nhãn, cộng thêm Đại nhân, chúng ta lập tức
thêm ba tỷ phu.” Nguyệt Dương đỏ mặt nhẹ khiển trách Đế Cơ kia, chỉ nghe Hách
Liên Du cười khẽ: “Vậy sao?” Xoay mặt nhìn nàng, tròng mắt tựa như biển, trầm
không thấy đáy, nàng nhẹ nhàng mở to mắt. Hách Liên Du xoay người hờ hững nói:
“Nơi này gió lớn, các Điện hạ nên đi xuống thôi.”
Không ngờ tin tức truyền thật nhanh, xuống thành lâu trong cung đã biết Lâm
Quan Đế Cơ thích Trạng nguyên lang. Trở lại Thù Ly điện, La cô vui rạo rực kể
lại những chuyện nghe được: “Trạng nguyên lang kia gọi là Phạm Như Thanh, nhà
có một mẹ. Nghe nói tổ tiên cũng xuất thân quan lại, chẳng qua là sau đó suy
tàn, quê nhà đều khen hắn, nói là người chính phái, cũng không có những chuyện
tìm hoa vấn liễu...”
La cô từ thiên điện một đường theo Cố Sung Viện tới chánh điện, Cố Sung Viện
nghe vậy cười: “Ta thấy cũng tốt, vừa là Trạng nguyên, lại có lòng cầu tiến, về
sau không lo không có tiền đồ.” Thượng Quan Mạn hoàn toàn không yên lòng, nhìn
Cố Sung Viện cầm khung thêu xe chỉ luồn kim, gấm kia là màu đỏ, tại dưới ánh
mặt trời chiếu lên, đâm vào ánh mắt cũng đau.
Trong sân có người tới, chỉ nghe Thù Nhi kêu một tiếng: “Tào công công.” Liền
biết là Tào Đức, vội đi ra ngoài đón. Tào Đức mặt sắc mặt vui mừng dẫn hai loan
tiến đến, cuối mùa xuân thì khí trời đã hơi nóng, trên trán ông mồ hôi chảy
ròng ròng, chắc là một đường đi tới, cũng không kịp lau, cười nói: “Điện hạ,
mau đi cùng nô tài.”
Thấy ông gấp gáp như vậy, nàng kinh ngạc nói: “Đã xảy ra chuyện gì.” Tào Đức
cũng không tiện nhiều lời, kêu loan: “Mau đem xiêm áo cho Điện hạ thay, Thánh
thượng chờ đấy.”
Đợi nàng thay, cũng là một bộ y phục nam màu nước hồ, nổi bật lên gương mặt có
dạng phong lưu rất khác biệt. Cố Sung Viện và cung nhân ngây người, còn chưa
lên tiếng hỏi rõ, Tào Đức liền kéo Thượng Quan Mạn đi.
Đến nơi mới biết là để cho nàng đi tiệc Quỳnh Lâm. Trong tiệc tất cả quan viên
mặc thường phục, vì vậy nàng mặc như vậy cũng không tính thất lễ. Tào Đức ở một
bên cười không ngừng: “Thánh thượng hạ lệnh bách quan mặc thường phục, lão nô
còn nói sao có chỉ ý như vậy, nguyên lai là vì Điện hạ.”
Bữa tiệc rất náo nhiệt. Hiện đang là mùa trăm hoa đua nở, khí trời thầm sáng,
gió ấm áp dễ chịu. Trong vườn khắp nơi là mùi hoa thơm ngào ngạt, bách quan
nâng cốc nói cười. Hoàng đế cũng thật là cao hứng, kêu tam giáp đến hỏi, Phạm
Như Thanh kia thanh tú, phản ứng nhanh nhẹn, Hoàng đế cười ha ha, quay mặt nói:
“Tử Thanh, người này không kém ngươi năm đó.”
Hách Liên Du ở một bên mỉm cười đáp: “Thánh thượng nói đúng lắm, hậu sinh khả
úy (trăm hoa đua nở)” Lơ đãng nhìn thấy Tào Đức dẫn một người đi về phía này,
áo tơ màu nước hồ đi lại như nước, mắt ngọc mày ngài, chỉ cảm thấy tất cả ở
phía sau như mờ đi, duy còn lại nàng, bách quan cũng phát hiện thiếu niên như
vẽ, rối rít nhìn theo. Thượng Quan Mạn đã đi theo Tào Đức đến trước mặt, ánh
mắt dừng một chút, chậm rãi quay mặt lại.
Đúng lúc Hoàng đế hỏi, Phạm Như Thanh kia đáp thật thông minh, nàng đứng ở bên
người Hoàng đế ngưng thần nghe cũng khẽ mỉm cười.
Hoàng đế hàm chứa nụ cười nhìn nàng, cũng nói với Phạm Như Thanh: “Phạm khanh
rất được lòng trẫm.” Ông dừng một chút, mọi người đều biết kế tiếp chính là
muốn tứ hôn, ai ngờ ông chưa mở miệng, Phạm Như Thanh nhanh nhẹn quỳ xuống:
“Thần cả gan xin Thánh thượng tứ hôn.”
Người này thật là thức thời, mọi người không tiếng động cười một tiếng, Hoàng
đế cũng cười: “Nói đi.”
Đáp án rõ rành rành, chỉ chờ hắn nói ra, Thượng Quan Mạn thở dài một tiếng
trong lòng, đến giờ chỉ còn lại chết lặng, ngước mắt nhìn Hách Liên Du, trên
mặt hắn chẳng qua là hờ hững.
Phạm Như Thanh cuối cùng nói: “Thần, cầu xin Chiêu Dương Công chúa.”
Tiếng nói rơi xuống đất, cả vườn đều tĩnh, Hoàng đế ngẩn người, thần sắc đã
không vui, ánh mắt bách quan loạn xét, thẳng tắp bắn tới trên mặt Hách Liên Du.
Hách Liên Du lại khẽ cong môi, rỉ ra nụ cười như có như không.