“Phương thuốc không cần
ghi, đã là tâm bệnh thì phải có tâm dược chữa mới được, đứa bé này, muốn sống
phải biết bỏ xuống.” Hắn đứng dậy, phủi bụi đất trên mông, cười lấy lòng với
Hách Liên Du: “Nghe nói trong phủ của ngươi lại có rượu ngon...” Một bộ dáng thèm
thuồng.
Âm thanh Hách Liên Du nhàn nhạt phân phó: “Dẫn tiên sinh đi.” Thanh Thụy ở phía
sau nói: “Vâng”
Thanh Phong tiên nhân cười hì hì: “Không uổng công ta chạy về.” Chép chép mồm,
nghênh ngang đi theo Thanh Thụy.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cho đến khi nàng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén
làm như dệt thành lưới, khiến cho nàng khó có thể chạy trốn: “Có tâm sự sao?”
Nàng bắt tay áo hắn đột nhiên gọi: “Tử Thanh...”
Không phải ngũ lang, mà là Tử Thanh. Hách Liên Du đáp nhẹ một tiếng, làm như
khích lệ nàng nói tiếp.
Nàng như nghẹn ở cổ họng. Nếu như nàng mở miệng, hỏi xin hắn có thể bỏ qua cho
thái tử hay không. Nhưng quan trường như chiến trường, không phải ngươi chết
chính là ta mất mạng, thỉnh cầu bốc đồng như vậy nàng khó nói ra lời. Tránh ánh
mắt của hắn, nghiêng thân đến gần trong ngực hắn, nói nhỏ: “Chỉ có chút buồn
bực thôi.”
Hách Liên Du ôm nàng cười nói: “Chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi ra ngoài giải
sầu.” Con ngươi dần dần trầm xuống, ngưng ở nơi xa hư vô, chẳng qua là không
nói.
Qua ít ngày nữa, cả nước có lễ lớn, trong cung sẽ cử hành tiệc đặc biệt, cũng
là thời khắc mấu chốt đả kích vương triều này.
“Đánh người nếu muốn thành đại sự, không thể giữ thái tử được.”
Nguyên lão tam triều. Lời lẽ thâm sâu nói ra câu này, lão nhân gia tai thính
mắt sáng, hiển nhiên nhìn ra hắn có chút do dự. Hắn làm việc từ trước đến giờ
quả quyết không chút lưu tình, mà nay lại vì “sầu lo quá nặng” của Thanh Phong
tiên nhân mà chần chờ. Quan trường vài chục năm, tất cả bách quan đều sợ thủ
đoạn lãnh khốc nhanh chóng của hắn, hôm nay rốt cuộc nếm đến cảm giác lo được
lo mất vì một nữ nhân.
Hắn bắt chéo mười ngón tay để trên đùi, nhắm mắt dưỡng thần, khói trắng phun ra
nuốt vào trong thư phòng, tràn qua mặt mày hình dáng thâm thúy, dù có đốt hương
định thần, hắn vẫn còn cảm thấy trong thân thể luống cuống.
Thanh Thụy cầm áo khoác gấm khoác lên trên người hắn, mi tâm của hắn khẽ nhúc
nhích, cũng không mở mắt. Thanh Thụy cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Thuộc
hạ cả gan góp lời, Điện hạ, coi như vì Vương Phi, ngài cũng nên ác tâm, dù sao
phu nhân vẫn còn ở bên cạnh, Vương Phi lại đang trong nước sôi lửa bỏng.”
“Cho dù phu nhân sẽ oán, cũng không phải là bây giờ.”
Nữ nhân, giỏi nhất là nói nhiều.
Vậy mà nay, ngay cả Thanh Thụy trầm mặc ít nói cũng đột nhiên miệng mồm lanh
lợi.
Hoàng tử các quốc gia tới chơi, từ trước đến giờ là chủ đề nói chuyện say sưa
của các cung nhân. Mấy ngày gần đây, đã có sứ thần mấy nước nhỏ lục tục đến
trạm dịch, nghe nói thái tử Tây Lãnh quốc cũng đã xuất phát, ngày mai liền đến.
Tây lãnh là nước nhỏ ở phương Tây, vốn cũng không đáng chú ý, chẳng qua là mấy
năm gần đây đột nhiên tăng mạnh phát triển, quốc thái dân an, thường có dân
chúng chạy tới Tây Lãnh. Tây Lãnh có thế mạnh thông thương buôn bán, rất nhiều
thương gia giàu có đều tụ tập tại nơi đó, vì vậy tài lực phong phú. Thiên triều
và Cổ Hạ đánh một trận tổn thất không nhỏ, lần này mời thái tử Tây Lãnh tới hẳn
là có thâm ý sâu sắc.
La cô cười cúi đầu vừa thêu vừa cười không ngừng: “Ở trong những hoàng tử kia,
chỉ có thái tử Tây Lãnh này là tốt nhất, nghe nói là nhân tài hạng nhất phong
lưu phóng khoáng.”
Mấy người chen chúc trên giường gạch nói chút việc nhà. Gần đây Cố Chiêu Viện
thường có vẻ mỏi mệt. Khí trời lạnh dần, trong điện sớm đốt Địa Long (một vị
thuốc bắc), cùng khí ấm trên cửa sổ kết thành một vùng sương mù thật mỏng. Vẫn
là như thế, nàng vẫn khoác áo dựa vào tận cùng bên trong, bên cạnh La cô đặt
cái khay đan bằng tre, vừa nói chuyện không quên nhìn Diệu Dương một cái. Diệu
Dương đang cầm chùy nhỏ gõ hột đào bành bạch, một thanh âm thanh thúy vang lên,
thanh âm Diệu Dương kích động: “Ra rồi!” Dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lấy ra
hột đào trắng cứng, ngậm trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Ta không muốn gả cho
một nam nhân mình không yêu.” Môi nàng mím lại, nhìn Thượng Quan Mạn, vầng sáng
đầy mặt: “Lại nói ta đã có người trong lòng rồi.”
Thượng Quan Mạn cũng cười nói: “Nghe nói ở Tây Lãnh nam tử có thể lấy nhau. Vị
thái tử Tây Lãnh này nam nữ đều không tha, Đông cung thê thiếp thành đoàn, Diệu
Nhi đừng nên dính vào thì tốt hơn.”
La cô phì một tiếng ra ngoài: “Tiểu hài tử chưa cập kê như người, làm sao biết
cái gì gọi là người trong lòng.” Bỗng chậc chậc mấy tiếng: “Hai người đàn ông,
còn ra cái gì.” Diệu Dương hừ một tiếng, quệt mồm lờ đi bà, cười hì hì dựa tới:
“Tỷ tỷ hôm nay dẫn muội xuất cung đi.”
Nàng vẫn cúi đầu uống trà, hơi nóng trong trà lượn lờ hiện lên, hun đến trên má
ửng màu đỏ nhạt, nàng cười không nói. Diệu Dương lôi tay áo của nàng năn nỉ:
“Tỷ tỷ tốt, dẫn muội đi ra ngoài đi, muội sắp buồn chết rồi, tốt nhất để cho
muội ở trong phủ người một lúc.”
La cô bật cười: “Mới vừa rồi giống như người lớn, lúc này lại không hiểu
chuyện, người đó, không phải là muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta chứ.”
Cố Chiêu Viện mới miễn cưỡng đưa mắt lên nhìn, ánh mắt ấm áp: “Nghe nói Nguyệt
Dương đã có thai hai tháng, Chiêu Dương hình như cũng có tin. Các con mặc dù
phu thê tình thâm, thế nhưng hai người rốt cuộc vẫn im hơi vắng lạnh.” La cô
cũng nói: “Huống hồ còn có một tiểu thiếp mắt nhìn chằm chằm vào, nam nhân
ngoài miệng nói thật dễ nghe, làm lại là một chuyện khác, có đứa bé vẫn an tâm
hơn.”
Nghĩ là nước trà quá nóng, nóng đến trên má đỏ một mảnh, nàng đã bỏ qua không
đề cập tới, Chiêu Dương... Trong lòng nàng rất ngạc nhiên: “Nàng lại cũng có
tin tức sao?”
La cô nói: “Đúng vậy, phía đông tự mình nấu canh tặng qua, làm như sợ cho thiên
hạ không biết, kể ra cũng lạ, Phạm Phò mã dường như cũng không cao hứng bao
nhiêu.”
Trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng qua vẻ mặt gần như hỏng mất của Phạm Như Thanh
hôm đó, mặc dù đoán không ra cớ gì? Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Diệu Dương tập
trung tinh thần chờ đợi hy vọng được xuất cung, thế nhưng Thượng Quan Mạn một
chút ý niệm cũng không nhắc tới, liền bị chuyện kia làm cho quên mất.
Mật đạo mấy ngày nữa liền có thể làm xong, những ngày sau này tiến độ thật
nhanh, hai tháng liền trôi qua như vậy rồi. Hồng Phi một thân giáp mềm, anh khí
lẫm lẫm, tự tại trở lại từ chiến trường, toàn thân hắn tản mát ra một cỗ uy
thế. Thượng Quan Mạn bất ngờ nói: “Ngươi cảm thấy cung nữ Thù Nhi bên cạnh ta
như thế nào?” Hồng Phi sửng sốt một chút, chỉ mơ hồ nhớ lại một bóng dáng yểu
điệu, mặt mày đều là mơ hồ, mắt thấy Thượng Quan Mạn cười như không cười nhìn
hắn, một cái chớp mắt hiểu ra, thoáng chốc trên mặt hiện lên ửng đỏ, nhẹ nói:
“Điện hạ, hiện tại thuộc hạ chưa muốn tính đến hôn sự.”
Nàng bị bộ dạng quẫn bách của hắn chọc cười nói: “Ta không hỏi, ngươi lại khẩn
trương như vậy.”
Hồng Phi lúng túng cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Thuộc hạ phái người đến phủ
thái tử, cũng không có động tĩnh gì lớn.”
Hai người trước sau đi trên bậc thềm cung, gió thổi vạt áo bay nhanh. Nàng phất
tóc rơi trước mặt, đạm nói: “Nếu muốn hạ thủ, cần phải tìm thời cơ tốt, mà mấy
ngày nữa sẽ cử hành quốc yến. Nếu muốn táy máy tay chân thì khi đó là cơ hội
thích hợp nhất. Ngươi để ý theo dõi cho ta, chúng ta cần sớm ngăn chặn kế hoạch
tiêu diệt của Tam ca ngay khi nó còn ở trong nôi, nếu kế hoạch này bị... Phò mã
phát hiện, ta không dám bảo đảm chàng sẽ nhìn mặt mũi của ta mà bỏ qua cho
hắn.”
Hồng Phi nhẹ nói: “Vâng” dừng một chút, hắn lại nói: “Thuộc hạ cả gan, cho dù
Điện hạ cản trở được lần này, nhưng có thể ngăn được cả đời sao. Hai người
tranh giành cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Hắn còn muốn nói tiếp, lại
thấy Thượng Quan Mạn đã đi ở đằng trước, cành cây màu xanh dây dưa áo choàng
gấm khoác trên đầu vai mảnh khảnh. Hắn cuối cùng không đành lòng nói thêm gì
nữa.
Bất chợt chạm mặt một đôi chủ tớ đi tới, áo lông gấm tung bay như bướm, lộ ra
bầy bươm bướm đỏ tươi như lửa. Nàng ta một tay đỡ ma ma, một tay chống eo, cằm xinh
đẹp giơ lên cao cao, khinh miệt liếc nhìn nàng.
Thượng Quan Mạn vốn cũng không có gì để nói với Chiêu Dương, thi lễ xong liền
tránh ra, nhưng ở nháy mắt gặp thoáng qua, nàng ta lại mở miệng cười nói:
“Không muốn biết cha đứa nhỏ này là ai sao?”
Thanh âm kia nhẹ tựa như gió nam ấm áp, rơi vào trong tai lại như sấm sét.
Thượng Quan Mạn chợt quay mắt, chỉ kịp thấy nụ cười khoe khoang mà nhìn có chút
hả hê trên mặt nàng. Chiêu Dương nâng mặt trắng nõn, cố ý cất cao thanh âm:
“Mới đi một lát thôi, cũng mệt muốn chết hài tử của ta, nghỉ một lát đi.” Ma ma
kia gật đầu.
Trúc Phượng Hoàng xanh biếc thành rừng trong sân, phủ xuống từng mảng bóng rừng
lớn. Thượng Quan Mạn mặc y phục trắng ngồi dưới bóng rừng, gió xuyên qua rừng
trúc, lá trúc tuôn rơi vang dội. Phát hiện có người đến, nàng quay đầu lại, lại
thấy Hách Liên Du mặc áo trắng đứng ở trong rừng trúc, tóc đen như mực, áo
trắng hơn tuyết.
Ít khi hắn mặc áo trắng. Lúc này khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ, nhưng vẫn
không tự chủ đứng dậy. Lá trúc xanh thuận thế trượt xuống từ áo trắng, rơi vào
mép váy, bên môi nàng không tự chủ mỉm cười.
Hắn chậm rãi đi tới, tùy ý giữ ngón tay trắng nõn của nàng ở trong lòng bàn
tay, khẽ cau mày: “Sao lạnh như vậy?” Lúc này mới thấy nàng chỉ mặc một cái áo
ngoài thật mỏng, không búi tóc, tóc thẳng tắp rủ xuống trên vai. Sắc mặt vốn đã
trắng hơn người thường, nay có rừng trúc xanh ánh lên, trên má tựa như dính vào
xanh biếc nhàn nhạt, chỉ cảm thấy da thịt kia vô cùng mịn màng, gần như trong
suốt. Lòng bàn tay của hắn dày rộng ấm áp, an toàn làm cho người ta không nỡ
rời đi. Nàng khẽ kéo tay ra, cũng vẫn không nhúc nhích. Hắn tựa như cũng không
để ý, quay đầu lại nói: “Lấy áo khoác của ta ra.” Rất nhanh liền có thủ hạ đem
một cái áo khoác vàng đỏ vân gấm tới. Một tay hắn nhận lấy, giũ ra, phủ thêm
cho nàng. Áo choàng rộng lớn, rủ xuống trên đất. Hắn tự nhiên cúi đầu cột dây
cho nàng, ngón tay thon dài dừng trước cổ nàng, thỉnh thoảng đụng chạm tê tê
dại dại, cảm thấy lạnh như ngọc. Hơi thở của hắn quanh quẩn bên mặt, chẳng biết
tại sao lại cảm thấy nóng, nàng nói nhỏ: “Thiếp thấy buồn bực, chúng ta ra
ngoài chơi đi.”
Hắn ngẩn ra, chợt cười: “Nàng muốn đi nơi nào?”
Nàng nhẹ nhàng ôm khuỷu tay của hắn: “Thiếp muốn đến chỗ A Muội lần nữa.”
“Cũng được, qua một thời gian nữa chúng ta đi.”
Nàng nghe vậy hai cánh tay lập tức khoác lên cánh tay của hắn, cười nhẹ nhàng
nói: “Ngày mai đi, thiếp sẽ đi nói với phụ hoàng.”
Thần sắc hắn ngưng đọng, thần thái của nàng lại bay lên. Da thịt nàng mềm mại,
mang theo mùi hương ngọt ấm thoang thoảng. Nụ cười sáng rỡ như vậy, ngày gần
đây đã không thường gặp. Chuyện hôm đó hắn không muốn so đo, cũng không có
nghĩa hắn không để ý, đổi nam trang cùng đi Ngọc Quỳnh lâu, thanh lâu lớn nhất
nhì trong Đô thành, hôm nay lại triển lộ cười như vậy.
Hắn nhẹ ôm đầu vai nàng, không chút để ý mở miệng: “Qua ít ngày nữa thôi.”
Nụ cười của nàng dần dần tắt, nghiêng đầu chỉ nhìn bên cạnh. Trận phân tranh
này, nàng thật không cách nào cứu vãn. Hắn cùng với thái tử, vô luận là người
nào cũng khó khăn dứt bỏ. Nàng luôn luôn tự nhận mình thông minh, chuyện chưa
xảy ra, nàng liền có thể thấy kết cục. Nhưng nàng tình nguyện ngu dại tùy hứng,
cố cười nói: “Thiếp gả tới đây, nhưng chưa từng gặp cha mẹ chàng lần nào, chàng
xem khi nào mang thiếp đi thăm bọn họ?”
Hắn trên quan trường vài chục năm, đã sớm nghe ra trong lời nói của nàng có ý
gì, vẫn không giận cười nói: “Thời gian này, sợ là nàng không gặp được.” Ôm đầu
vai của nàng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong nhà đi.” Nàng biết
nếu hôm nay bỏ qua như vậy, về sau sẽ không còn cơ hội, nắm tay áo hắn nói nhỏ:
“Trở về không được sao, nơi đó mới là trời đất của chàng, đến lúc đó vô luận
như thế nào, thiếp đều theo chàng.”
Bọn họ vẫn cẩn thận tránh đề tài này, nàng rốt cuộc máu chảy đầm đìa vạch trần,
sắc mặt Hách Liên Du cuối cùng trầm xuống.