Không khí trong rừng trúc
trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt hắn cũng nhuộm màu sắc trang nhã: “Mạn nhi, nàng
đừng tùy hứng như vậy.”
Nàng nói nhỏ: “Thiếp không thể tùy hứng một lần sao?”
Hách Liên Du bình tĩnh nhìn nàng, trong con ngươi của nàng nổi sương mù, làm
như hồ yên tĩnh trong bóng đêm, lộ ra vài tia ưu thương. Vẻ mặt khổ sở như vậy,
khiến hắn không nhịn được muốn ôm vào trong ngực. Nhưng hắn biết, xinh đẹp đó
cũng là vũ khí sắc bén của nàng, không cẩn thận sẽ ghim vào trong lòng thật
sâu. Tia lý trí trong chỗ sâu không đồng ý hắn lại như thế, mẫu thân đang bị
hành hạ khổ sở ở Cổ Hạ cũng không đồng ý hắn lại như thế. Hắn mười hai tuổi đi
tới nơi này, muốn lợi dụng quan hệ tinh vi lợi hại, mục đích là để cho Hoàng đế
hoàn toàn tín nhiệm, thận trọng, đạp đường máu đi tới hiện tại. Mẹ của hắn chịu
hết vũ nhục tham sống sợ chết. Hoàng đế lại con cháu đầy đàn hưởng hết vui vẻ
trên đời. Hắn hờ hững quay đầu đi chỗ khác, ánh màu lam trong mắt đột nhiên trở
nên âm u, thâm thúy tựa như đáy vực, mơ hồ lộ ra lạnh lẽo. Nàng cho là hắn nổi
giận, gần như cầu xin nhìn chăm chú vào hắn, nàng ăn nói hết sức khép nép: “Sai
lầm người đời trước phạm vào, đời sau phải trả lại, oan oan tương báo khi nào
dừng, chàng muốn giang sơn này máu chảy thành sông sao?”
Hắn híp híp mắt: “Nàng đều đã biết.”
Sắc mặt nàng hơi đổi, cuối cùng rũ mắt xuống: “Vâng” vẫn còn chưa từ bỏ ý định
cầm bàn tay dày rộng của hắn, thấp nói: “Thiếp trở về cùng chàng, chàng muốn
làm gì thiếp đều theo chàng, kể cả nếu chàng muốn được Cổ Hạ.”
Hắn cứ nhìn nàng hồi lâu, lá xanh trong rừng trúc vẫn như ngày xuân, nhuộm xanh
biếc ở trên người nàng. Nàng mặc áo tơ trắng đứng ở đó, làm như sinh mạng bóp
một cái liền bể, thật yếu đuối. Có lá trúc theo gió bay xuống trên tóc nàng,
cực kỳ chướng mắt. Hắn không nhịn được giơ tay lên phất nhẹ cho nàng, bàn tay
vừa đến giữa không trung, cuối cùng xoay người nói: “Cổ Hạ sớm muộn gì cũng sẽ
là vật trong túi ta, cũng không phải hiện tại.”
“Ngũ lang” nàng nghẹn ngào gọi hắn, nước mắt cuồn cuộn rơi sau lưng hắn: “Chàng
muốn giết huynh trưởng thiếp, giành giang sơn thiếp, ngăn cách giữa mối hận mất
nước. Như vậy chúng ta thì sao, chàng có nghĩ đến không?”
Thân thể hắn hơi chậm lại, tình cảm của hắn bất quá một chỉ là hạt bụi trên cõi
trần, cho dù nàng là một miếng thịt trong lòng, cũng sớm nên đào đi. Mặc dù sẽ
đau, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn phải ác tâm với mình, từng nhiều lần do
dự không thôi, hôm nay cuối cùng đã đến thời điểm lựa chọn.
“Nàng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Cuối cùng cũng không quay đầu lại sải bước đi.
Bóng lưng của hắn quyết tuyệt không mang theo một tia lưu luyến, nàng biết, hắn
cuối cùng sẽ không trở về.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.[1]
Từng giọt lệ lớn không thể ức chế lăn xuống từ khóe mắt, nàng hung hăng níu lấy
bộ ngực mình, khép mắt, mặc cho nước mắt rơi xuống trên mặt.
Liên tiếp mấy ngày, Hách Liên Du đều nghỉ ở Hình bộ, quản gia mới đầu suy đoán
là bởi vì chính vụ bận rộn, sau mới nhìn ra không đúng. Hôm đó Thanh Thụy đột
nhiên trở lại thu thập quần áo đồ dùng, tuy là giấu người trong phủ, nhưng quản
gia vẫn cảm giác được. Theo tình hình này, chỉ sợ là phải thường trú ở bên ngoài.
Thượng Quan Mạn ở nhà chính cũng là một bộ dạng lãnh đạm, trong lòng hắn bất
ổn, thủy chung không rơi đến trên đất.
Nhà chính trống trải rộng rãi, nhìn đến trong lòng rét run. Thượng Quan Mạn
khoác áo lười nằm ở trên ghế mỹ nhân, quay đầu gọi người: “Thù Nhi.”
Bất quá một hồi sau, Thù Nhi mở cửa cúi người đứng cạnh: “Điện hạ.”
Nàng cười nói: “Ta có chút buồn bực, ngươi nói chuyện với ta đi.”
Thù Nhi có chút co quắp, nói nhỏ: “Nếu không, nô tỳ đi đem bàn cờ đến cho
người.”
Trong nháy mắt nàng có chút miễn cưỡng: “Thôi, ngươi lui ra đi.”
Thù Nhi cúi đầu muốn lui, Thượng Quan Mạn đột nhiên lại nghĩ tới, nói: “Chậm
đã.” Cũng làm cho Thù Nhi cả kinh: “Điện hạ còn có gì phân phó.”
Thượng Quan Mạn đưa mắt lên nhìn, một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, trắng đen rõ
ràng cảm giác sắc bén. Thù Nhi không nhịn được rụt vai một cái, nói nhỏ: “Điện
hạ.”
Thượng Quan Mạn quay mặt đi cười: “Không trách được trước kia hỏi ý ngươi,
ngươi không nguyện gả, ngươi đối với chàng...” Lời còn chưa dứt, Thù Nhi liền
quỳ xuống: “Điện hạ, nô tỳ một lòng trung thành đối với Điện hạ, cuộc đời này
không rời Điện hạ, Điện hạ đừng gả nô tỳ ra ngoài.”
Nàng lớn tiếng: “Theo năng lực bây giờ của ta, để cho ngươi gả làm chánh thất
của quan viên vẫn có thể, ngươi thật không gả sao?”
Thù Nhi nằm ở trên đất nức nở nói: “Nô tỳ nguyện ở bên cạnh Điện hạ cả đời.”
Nàng thở dài, nhẹ nhàng sửa lại váy lộ ra dưới áo khoác gấm: “Nếu ngươi có lòng
với chàng, ta nói chàng lập ngươi làm tiểu thiếp cũng không phải không thể.”
Thù Nhi bỗng chốc ngẩng mặt, ánh mắt sợ hãi, mặt trắng như tờ giấy: “Nô tài
không dám.”
“Không dám?” Nàng khép mắt: “Dấu môi son trên áo chẳng lẽ là người bên cạnh gây
nên sao?”
Thù Nhi nháy mắt ngẩng ra, môi rung động nói không ra lời.
Thanh âm nàng thấp tựa như nỉ non: “Vật sát người của chúng ta đều do ngươi
quản lý, theo loại đồ vật này tất nhiên dễ dàng, in lại rồi lại sợ, hốt hoảng
lau đi. Phấn kia là loại chất lượng kém, đã để lại dấu, liền in lại vết mờ trên
cổ áo. Nếu muốn tìm vật chứng, chỉ cần lấy hộp phấn của ngươi ra...” Nàng chậm
rãi mở mắt ra: “Không phải sao?”
Thân thể Thù Nhi run rẩy, chợt nằm ở trên đất dập đầu bịch bịch: “Điện hạ, nô
tỳ sẽ giữ bổn phận, cũng không dám có ý nghĩ trèo cao, cầu xin Điện hạ đừng
đuổi nô tỳ đi. Điện hạ...” Nàng than thở khóc lóc: “Nô tỳ không cha không mẹ,
nếu bị đuổi đi, liền không có đường sống, nô tỳ hầu hạ người cũng đã lâu rồi,
van xin người Điện hạ...”
Nàng dập đầu kịch liệt, đệm lông dưới trán dần dần lõm ra một khối. Thượng Quan
Mạn nhìn, trong lòng dâng lên tia hoảng hốt, không biết lầm bầm lầu bầu
hay là nói với nàng: “Bây giờ mặc dù đã gây thành bộ dáng này, nhưng cam kết
của chàng, ta vẫn tin.” Nàng đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, nhàn nhạt nói
“Đứng lên đi, chuẩn bị một bộ nam trang cho ta, ta muốn ra phủ.”
Thù Nhi vui mừng ngẩng đầu: “Điện hạ không phạt nô tỳ sao?”
Nàng chán đến chết, giờ là lúc nào rồi, nàng vẫn dùng người thì không nên nghi
ngờ người, đặc biệt là Thù Nhi, liền bỏ quên sự cổ quái của nàng. Bỗng dưng nhớ
tới hôm đó nàng đang đốt thứ gì, chẳng lẽ là tờ hoa tiên nàng bảo nàng chuyển
đi... Giờ truy cứu hay không, đều không quan trọng.
Thù Nhi vẫn còn thận trọng dò xét sắc mặt nàng, nàng nghiêm mặt: “Còn không
đi?” Thù Nhi vội đáp: “Vâng!”
Theo tâm tình của nàng, đến trong cung sẽ bị nhìn ra, lại muốn tìm căn nguyên
sâu xa, nói ra chỉ khiến Cố Chiêu Viện lo lắng, liền đến chỗ Phản Ảnh.
Thấy nàng, Tiểu Tam Tiểu Ngũ có phần vui vẻ, vây ở bên cạnh líu ríu nói chuyện
không ngừng. Chu bá thấy nàng buồn bực không vui, đoán nàng có tâm sự, liền
mang hai đứa bé đi, chỉ giữ lại Phản Ảnh ở nơi đó.
“Điện hạ hình như không vui.”
Gần đây Phản Ảnh si mê nghiên cứu thuốc, tập trung tinh thần vào trong sách
thuốc. Hắn ngồi ở trong đống sách như núi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi như
vậy. Hỏi như vậy có phần vô lễ, mà hắn lại cực kỳ tự nhiên, giống như bạn bè
quen thuộc. Thượng Quan Mạn ngay trước hắn cũng rất là tự tại, chỉ miễn cưỡng
tựa vào trên ghế, “uh” nhỏ một tiếng.
Phản Ảnh đột nhiên từ trong đống sách đứng dậy, áo khoác bằng bông rộng thùng
thình thẳng tắp rớt xuống, hiện rõ hình dáng gầy dò của hắn. Ánh mắt của hắn
băn khoăn, như đang tìm đồ gì, ngón tay thon dài lướt qua gáy sách thẳng đứng,
“ồ” một tiếng, trong con ngươi có thần thái tung bay, ngón trỏ thon dài vẽ ra,
mở ra.
Thượng Quan Mạn không nhịn được nói: “Cứ tiếp tục như vậy, sợ là ngươi phải đổi
thành mọt sách rồi.”
Phản Ảnh ném một mị nhãn tới đây, trông thật phong tình vạn chủng: “Điện hạ quá
lời.”
Nàng không khỏi mỉm cười, đúng giờ Chu thị (vợ Chu bá) tới đây hỏi thăm bữa ăn
trong phủ, nàng bỗng dưng nhớ tới thức ăn vắng ngắt trong phủ Hách Liên, đa
dạng phong phú, nhưng chỉ một mình nàng. Ban đêm ngủ lại một mình, mỗi lần thức
tỉnh trong ác mộng, trên giường to như vậy chỉ nghe tiếng hít thở của chính
mình, trên gối còn có hơi thở của hắn, trong lòng liền sợ hãi đau đớn.
Thấy nàng thật lâu không nói, Phản Ảnh cười quyết định thay nàng: “Điện hạ ở
chỗ này, Chu tẩu ngài đi chuẩn bị đi.”
Chu thị cười liên tiếp đáp ứng đi, cử động vượt qua vừa rồi, Thượng Quan Mạn
mới nhàn nhạt nhìn hắn. Phản Ảnh thong dong tự nhiên, cười nói: Tiểu Tam Tiểu
Ngũ rất nhớ người, Điện hạ đã lâu không tới, sao không an ủi nỗi khổ tương tư
của bọn họ.” Hắn dừng một chút, khóe môi mở ra một đạo đường vòng cung ở trên
mặt tuấn mỹ, cười khe khẽ: “Cả ta nữa.”
Nụ cười thản nhiên, nháy mắt khuynh thành.
Nàng nhẹ nhàng quay đầu.
Người này... Thỉnh thoảng cũng có lúc không nghiêm chỉnh.
Ngày gần đây nàng vẫn ngủ không ngon, đến canh ba mới có chút buồn ngủ. Thời
điểm nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có người dựa lên, chạm vào quần áo lụa thật
mỏng, mang theo âm áp. Nàng không nhịn được giật giật, lại có người kêu nhỏ bên
tai nàng: “Điện hạ.”
Thanh âm êm dịu dễ nghe, làm như gió xuân quất vào mặt, nàng cho là nằm mộng,
lại cảm giác có lòng ngón tay hơi lạnh sờ trên má, từng tấc xẹt qua da thịt,
chạm vào môi, người nọ cười nhẹ: “Nếu Điện hạ không nói gì, ta liền không nhịn
được hôn lên.”
Nàng mờ mịt, hơi thanh tỉnh chút, chậm rãi mở mắt, lại thấy gương mặt tuấn tú
phóng đại trong tầm mắt, mặt mày mỉm cười, mang theo chút quyến rũ. Trong phòng
ban đêm hơi tối, đôi mắt đen bóng của hắn như bảo thạch ẩn hiện, một hồi lâu
mới nhận ra là Phản Ảnh, nụ cười của hắn mị hoặc, hơi thở như lan: “Phản Ảnh
tới hầu hạ Điện hạ.”
Mới thấy hắn chỉ mặc một tầng quần áo trong thật mỏng, ngực mở phân nửa, lộ ra
cảnh ngực gầy gò, tóc đen mềm mại khoác lên đầu vai, càng lộ ra cằm nhọn của
hắn, đôi mắt hẹp dài lông mi dài rung động, trong mắt dần dần hiện lên sương
mù... Trong đầu Thượng Quan Mạn thoáng trống rỗng, sau một khắc mới giựt mình
đến hoa dung thất sắc, cong môi nói tiếng: “Ngươi ~~” cũng không biết là cả
kinh hay là tức giận, trở tay liền cầm gối sứ lên đập tới tấp. Phản Ảnh cũng
không nghĩ nàng có thể có phản ứng lớn như vậy, bị gối sứ mạnh mạnh mẽ mẽ đập
vừa vặn, “Bụp” một tiếng rơi xuống giường.
Tiếng ồn phát ra quá lớn, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, tiếp
theo một thanh âm vang lên ở ngoài cửa: “Điện hạ!”
Là thanh âm Hồng Phi, chắc là nửa đêm trở về phủ, sợ quấy rầy nên không thăm
hỏi. Bên trong phòng không đốt đèn, dưới giường cũng không thấy rõ tình cảnh ra
sao. Thượng Quan Mạn ngồi ở trên giường mắt hạnh trợn tròn, gắt gao nhìn chằm
chằm Phản Ảnh đen thùi lùi trên đất, chỉ sợ cũng kinh hồ đồ, lại không đáp một
tiếng.
Hồng Phi nghe trong phòng hồi lâu không âm thanh, nhẹ nói: “Mạo phạm.” Dùng sức
phá cửa mà vào, giơ đèn đi vào, bên trong phòng nhất thời sáng lên. Lúc này mới
thấy Phản Ảnh ôm gối sứ chân tay ngửa ra ngã nằm trên mặt đất, cảnh xuân lộ
hết, hoàn toàn không có hình tượng.
Nàng cuối cùng không nhịn được bật cười.
Hồng Phi thấy tình hình bên trong phòng giận không thể hết nắm áo xách hắn từ
trên đất lên, gương mặt tức giận tím đỏ: “Ngươi lại dám bất kính đối với Điện
hạ!”
Hắn nhẹ nhàng liếc Thượng Quan Mạn một cái, nói “Cười không phải tốt hơn sao.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là 2 câu thơ cuối trong bài Tặng tỳ của Thôi Giao
Công
tử vương tôn trục hậu trần,
Lục Châu thuỳ lệ trích la cân.
Hầu môn nhất nhập thâm tự hải,
Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân.
Tặng người tỳ nữ (Người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)
Công
tử Vương tôn theo dấu bụi,
Lục Châu rơi lệ ướt khăn hường.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể,
Tiêu lang đành hóa khách qua đường.