Thi đình đã định vào ngày
5 - 6 tháng 3, sấm xuân chợt nổi lên, cảnh tỉnh động vật ngủ đông. Nông canh
bắt đầu bận rộn, tỏ rõ một mùa thu hoạch. Nhóm cống sĩ cũng bắt đầu bôn ba khắp
nơi, nhất thời sẽ bắt đầu thi đình, trở thành đề tài nóng bỏng trong triều
đình.
Ngày hôm đó, sau cơn mưa trời lại sáng. Trời trong xanh, Hoàng đế thay cẩm bào
nặng nề, chỉ mặc một bộ thường phục màu đen thêu mười hai hoa văn khác nhau[1]
mang theo thái tử, Hách Liên Du và mấy vị Thái Phó học sĩ dạo ngự hoa viên.
Trong vườn mẫu đơn mềm mại đẹp đẽ, chạm nhẹ tay cũng làm rung rinh cánh hoa.
Gần đây Hoàng đế hao gầy rất nhiều, nhưng tinh thần lại tốt, khiến cho mấy vị
Thái Phó làm thơ tận hứng, một đường quân thần trò chuyện với nhau thật vui,
mới vừa trầm ngâm: “Các khanh cho là, ra đề thi gì thì thỏa đáng?”
Thái Phó nói: “Thần cho là nên ra đề trường thi, quan hệ nghiêm trọng, đề mục
thi hương đã không câu nệ kiêng kỵ, nên không thể ra đề thường dễ nghĩ đến.”
Hoàng đế cười không đáp, nói: “Thái tử nghĩ sao?”
Thái tử vội cung kính chắp tay: “Nhi thần cho là Thái Phó nói rất đúng. Dùng đề
thi vấn đáp, không câu nệ quy cũ, ta sẽ lấy ý tưởng để đánh giá.” Trên người
hắn mũ mão đỏ tươi đâu ra đấy, cúi đầu liễm cúi mắt, một ít tóc đen tôn lên mặt
ngọc mắt phượng, quy củ lại ít sức sống. Nụ cười của Hoàng đế cứng lại, xoay
mặt qua, cười nói: “Hôm nay Tử Thanh lại trầm tĩnh rất nhiều, ý ngươi ra sao?”
Trên mặt Hách Liên Du mang nụ cười vô cùng nhạt: “Thần thiết nghĩ, đề mục
trường thi, cần nhân tài hiểu rõ thời vụ, cần quan tâm tình hình chính trị
đương thời, tham thảo đạo trị quốc mới đáng trọng dụng.”
Một câu phá đá kinh trời, đám người Thái Phó đều biến sắc, một học sĩ kinh ngạc
nói: “Cống sĩ nói đạo trị quốc, lỡ như hồ ngôn loạn ngữ, vượt qua phạm thượng
thì biết làm thế nào cho phải?” Hoàng đế nghe vậy cười nói: “Người trẻ tuổi,
rốt cuộc lớn mật hơn chúng ta.” Mọi người nghe giọng nói của ông, hơi than thở,
rồi lại phụ họa: “Thánh thượng anh minh, Hách Liên Đại nhân tuổi trẻ tài
cao...” Chỉ có Thái Phó nặng nề hừ một tiếng, thái tử mặt không chút thay đổi
xuôi tay mà đứng.
Bầu trời trong suốt xanh thẳm, đưa mắt nhìn tường đỏ ngói xanh, quỳnh lâu ngọc
vũ, phong cảnh cực thanh tao, chợt nghe thanh âm mềm giòn dễ vỡ của một người
con gái: “Tỷ tỷ, người viết cái gì, muội không hiểu được.” Nghe như là một
thiếu nữ kiều tiếu linh động, lời nói mềm ngọt dễ nghe, khiến trong lòng người
mềm mại.
Có người nhàn nhạt đáp nàng: “Bất quá là mấy chữ, muội đừng để ý đi chơi đi.”
So sánh với cô gái kia, thanh âm này thanh nhuận cao ngạo, như ngọc châu đụng
nhau, vừa tựa như ngọc luyện từ nước, mang theo một luồng gió mát thẳng tắp
tiến đụng vào trong lòng người.
Tào Đức nghe tiếng nói cau mày, đang muốn bảo người đi xem, Hoàng đế giơ tay
lên ra hiệu ngừng, lóng tay ngưng thần, trên mặt lại có chút ít hoảng hốt. Mọi
người thấy thế, lập tức nín thở, mười ngón tay của Hách Liên Du đan nhau, thần
sắc ẩn ở trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm.
Trong vườn chỉ còn lại yên tĩnh.
Chợt nghe một tiếng “A” duyên dáng kêu to, Hoàng đế không biết chuyện như thế
nào, khẽ ghé mắt, lại nghe cô gái kia nói: “Bay rồi, muội đi nhặt lại.” Mọi
người ngước mắt, quả thấy một tờ giấy trên trời, theo gió bay xuống, rơi đúng
bên chân Hoàng đế. Tào Đức hai tay nâng đưa lên, chỉ thấy trên giấy dầy đặc chữ
thanh tú. Hoàng đế tiện tay nhặt trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn đầy hứng
thú, hơi ngẩn ra, chợt thần sắc nghiêm túc.
Mọi người không biết viết cái gì, thấp thỏm không dám nói loạn.
Lại thấy một thân ảnh cung trung màu đỏ từ bụi hoa chạy đến, vui vẻ nói: “Ở chỗ
này nè.” Không nghĩ bắt gặp thánh giá, dọa cho sợ đến trên mặt trắng bệch, ngập
ngừng mở miệng: “Phụ hoàng...”
Hoàng đế mới ngẩng mặt, thấy nàng một thân địch y màu đỏ, nổi bật lên mặt như
trăng sáng. Một đôi con ngươi như nước mùa thu, nhìn như nai con, đã lâu không
gặp nàng, lúc này lại trông hơi gầy. Giọng nói Hoàng đế bất giác mềm nhũn:
“Diệu nhi? Ngươi tới đây làm gì?”
Diệu Dương đang muốn đáp, liền nghe một tiếng: “Tìm được không?”
Lời còn chưa dứt, một người áo dài quanh co, trang sức leng keng, từ vườn hoa
khoan thai đi tới. Quanh thân như có ánh sáng không thể nhìn gần, cả vườn mẫu
đơn cũng tức thì mất sắc. Mọi người bị diễm sắc bất thình lình làm khiếp sợ,
nhất thời trời đất đều trở nên tĩnh lặng. Tất cả thất thần nhìn nàng. Nàng
không nghĩ gặp gỡ thánh giá, trong mắt ngoài lóe lên kinh ngạc không còn gì
khác, lả lướt khom người thi lễ: “Nhi thần Lâm Quan ra mắt phụ hoàng.”
Lâm Quan? Lâm Quan!
Thái tử phút chốc ngẩng đầu nhìn thẳng, nơi nơi tươi đẹp, ngay sau đó chìm
trong buồn bã sầu lo. Thần sắc của Hách Liên Du cũng là khiếp sợ, chợt nhìn
nàng, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.
Thần sắc Hoàng đế chấn động, quan sát quanh thân nàng, bộ cẩm y kia ông còn
nhớ, Chiêu Dương chê eo gầy. Lúc đó ban thưởng, ông thuận miệng liền thưởng Thù
Ly cung, không ngở mặc ở trên người nàng lại thanh tao như vậy. Ông cũng nhớ
trên mặt nàng có vết sẹo, đứa nhỏ này, xấu xí khiến cho người ta kinh mắt, giờ
đẹp lên lại có chút không thể tin: “Ngươi là Lâm Quan?”
Bên mép Thượng Quan Mạn mỉm cười nhạt nhẽo, mọi người chỉ cảm thấy vui mắt.
Đứng ở cuối gió, trên người nàng có mùi thơm ngát như lan, lan tỏa khắp xung
quanh, chợt cảm thấy như say, chỉ nghe nàng nói: “Phụ hoàng nói đùa, nếu nhi
thân không phải Lâm Quan, vậy ai mới là Lâm Quan.”
Mọi người lúc này mới hồi thần, nàng chính là Lâm Quan Đế Cơ, nữ nhi của Cố
Sung Viện, người ở lãnh cung mấy năm, thường gọi Đế Cơ vô danh. Trong lòng cũng
đại chấn. Ai cũng nói Chiêu Dương xinh đẹp không người nào sánh bằng, hôm nay
vừa gặp, tên khuynh quốc chỉ có thể dành cho Lâm Quan.
Hoàng đế cũng cười, phất phất tay: “Đây là ngươi viết?” Thượng Quan Mạn cúi
mắt, không nói được lời nào, trong mắt Hoàng đế thay đổi: “Lần này trẫm không
phạt ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Chuyển tay đưa cho Tào
Đức. Tào Đức ở bên cạnh hắn phục vụ nhiều năm, trước mọi người nghe một câu
trách móc nặng nề, hắn đã sớm phát hiện nụ cười bên mép Hoàng đế, cầm tờ giấy
tự mình giao cho Thượng Quan Mạn: “Điện hạ xin cầm lấy.”
Tào Đức tự mình đưa vật, đây là phân lượng cỡ nào, khiến mọi người ồn ào bàn
tán. Hoàng đế đột nhiên liếc mắt nhìn Diệu Dương, nàng vẫn đứng ở bên người
Thượng Quan Mạn, vẫn là thần thái điềm đạm đáng yêu, ôn hòa nói: “Diệu nhi dạo
gần đây trông gầy, sau này bảo ngự thiện phòng làm chút đồ ăn đưa đến... trong
Thù Ly cung đi.” Tào Đức vội cười nói: “Nô tài tuân lệnh.” Thánh giá đi trước,
Tào Đức cũng vội đuổi theo sau. Thái tử chần chừ quay đầu lại, lên tiếng gọi:
“Thập nhị muội.” Đúng lúc Hách Liên Du cũng từ trong đám người quay đầu lại,
làm như cách sông trông thấy ánh sao lấp lánh, những người khác lại ở dưới ngọn
đèn tàn. Ánh mắt Thượng Quan Mạn như hàn đàm, hờ hững quét qua Hách Liên Du,
cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng với thái tử.
Có người gọi hắn: “Đại nhân?”
“Uh” Hách Liên Du xoay mắt, là một học sĩ tam phẩm, chỉ nghe học sĩ kia cười
nói: “Lời bàn vừa rồi của Đại nhân, hạ quan thật bội phục...”
Hắn không chút để ý nghe, quay đầu lần nữa, chỉ thấy biển hoa như sóng di động,
người đã không còn ở đây.
Hai người trở về điện. Diệu Dương khó nén vui mừng: “Tỷ tỷ, phụ hoàng sẽ cho
muội đi gặp mẫu thân sao?” Gương mặt nàng sáng trong, vốn là vô cùng xinh đẹp
khả ái, lúc này vẻ mặt tràn đầy vẻ vui mừng thật chói như ánh nắng, Thượng Quan
Mạn không khỏi mỉm cười: “Ta sẽ tìm thời cơ thích hợp, cố gắng chờ một chút.”
Thần sắc Diệu Dương tối sầm lại, chợt cười: “Vừa rồi phụ hoàng cười với muội,
lần trước người rất hung dữ với muội.”
Hai người đã vào viện, trong viện cành lá cây bạch quả giản ra, thanh âm xanh
dày. La cô trở ra điện, chỉ giật mình như ở nơi nào: “Điện hạ, người đây là...”
Nàng ăn mặc cao quý, xinh đẹp không thể nhìn gần.
Cố Sung Viện và Thù Nhi trước sau ra điện, đều là ngẩn người tại đó. Thượng
Quan Mạn cũng không giải thích, đang chần chừ, ngoài viện lại có một tiếng
thông bẩm thật dài. Cố Sung Viện nhìn Thượng Quan Mạn một cái, ra trước viện
nghênh đón. Người đến là Diêu Hỉ, cầm phất trần trong tay cười ôn hòa: “Lão nô
ra mắt Sung Viện.”
Cố Sung Viện vội làm lễ ra mắt, quét thấy các nội thị đang cầm trong tay khay
ngọc màu sắc rực rỡ, kinh ngạc nói: “Đây là...”
Diêu Hỉ cười ánh mắt cũng híp lại thành đường: “Lão nô chúc mừng chủ tử, rốt
cục khổ tẫn cam lai.”
Cố Sung Viện càng không hiểu, chỉ nghe Diêu Hỉ cười nói: “Thánh thượng hồi cung
liền kêu ngự thiện phòng tặng canh Các Sắc Bổ. Tuy danh nghĩa là của Diệu Dương
Điện hạ, nhưng lại gọi người đưa đến Thù Ly cung. Chủ tử còn ước lượng không
tới dụng ý trong đó sao. Ở trong cung này, trừ Hoàng hậu có đãi ngộ như vậy,
Sung Viện là thứ hai đó.”
Cố Sung Viện chỉ bị lời này của ông kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thất thanh
nói: “A Ông chỉ giáo cho.”
“Mẫu thân.” Thượng Quan Mạn nhỏ giọng tới gần Cố Sung Viện, nhẹ nói: “Con đã đi
tìm ông ấy.” Thân thể Cố Sung Viện chấn động, cũng không nhìn nàng, thân thể
chẳng qua hơi run rẩy. Thượng Quan Mạn vội bắt được cổ tay bà: “Con nghĩ phụ
hoàng nhìn thấy con, chắc chắn là nhớ tới người lúc còn trẻ, nhất định sẽ đối
xử tử tế với chúng ta.” Cố Sung Viện chẳng qua là cắn môi, Thượng Quan Mạn nhẹ
giọng cầu khẩn: “Mẫu thân...”
Cố Sung Viện lại rơi lệ: “Ta có mặt mũi nào trách con, rốt cuộc là tự ta không
còn dùng được, khiến con phải đi tranh giúp ta.”
Diêu Hỉ thấy hai người thần sắc ưu tư, nào có nửa phần sắc mặt vui mừng tạ ơn,
vội nói: “Sung Viện cao hứng quá hóa hồ đồ sao, còn không mau tạ ơn.” Thượng
Quan Mạn giấu thần sắc mỉm cười: “Làm phiền A Ông đi một chuyến.”
Trong viện cành lá thanh thúy, hành lang đỏ điêu khác, chiếu da thịt nàng như
tuyết. Diêu Hỉ lấy làm kinh hãi, chợt vui mừng cười: “Điện hạ thông minh, nghĩ
thông cũng tốt.” Khoát tay một cái, nội thị theo thứ tự vào điện. Thượng Quan
Mạn và La cô giữ hắn, Diêu Hỉ chỉ nói phải trở về phục mệnh rồi dẫn chúng nội
thị đi.
Tâm tình Diệu Dương thật tốt, cũng không biết từ nơi nào tìm được tuyến cầu[2]
, đang chơi đùa với con chồn trắng kia thật vui. Dưới cửa tràn đầy tiếng cười
như chuông bạc của nàng. La cô đối với việc trong điện đột nhiên xuất hiện con
chồn trắng rất không an lòng, nhìn cặp mắt màu lam kia liền cảm giác sợ sợ,
muốn đuổi ra ngoài. Diệu Dương lại bảo vệ hết mực, nửa bước cũng không để cho
bà đến gần. La cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tuỳ nàng.
Tháo xuống vật trang sức nặng nề, Cố Sung Viện đẩy Thượng Quan Mạn tới bên cạnh
gương đồng trang điểm. Theo nàng ngồi xuống, cầm lược cẩn thận chải tóc cho
nàng. Ngoài cửa sổ ánh sáng dời đi, lướt qua nước sơn đỏ khắc hoa, soi sáng lớp
áo ngoài bằng gấm bạc thêu chữ thọ của Cố Sung Viện trong gương đồng. Hình ảnh càng
nhìn không rõ. Nàng làm như khi còn bé, xoay người lại nhào tới trong ngực bà,
mặt dán vào hoa văn mịn phập phòng, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân có trách hài nhi
không?”
Cố Sung Viện chẳng qua là mỉm cười: “Ta cũng đã nghĩ thông rất nhiều, Hồng Phi
đã bị bắt, nếu chúng ta không dùng sức, liệu ai có thể cứu hắn ra ngoài. Đứa bé
Diệu Dương kia cũng đáng thương, nếu con không giúp nàng, ai còn có thể kéo
nàng một cái.” Dừng một chút, lại nói: “Nếu phụ hoàng con quả thật thương yêu
con, cũng có thể sẽ gả cho người tốt, không bị người khi dễ.”
Nàng không kìm hãm được ôm chặt eo nhỏ nhắn của Cố Sung Viện, cũng là cười:
“Mẫu thân vẫn muốn cho hài nhi gả ra ngoài.”
Cố Sung Viện than thở chải tóc thay nàng: “Nếu Diệu Dương nguyện ý, ta cũng
muốn nhận nàng, cùng con gả đến chỗ thật tốt.”
Thượng Quan Mạn mỉm cười, đem mặt tựa vào trên áo bà, nhiệt độ của bà cách xiêm
áo lộ ra, thật ấm.
Ngoài cửa điện lại có một hồi tiếng bước chân lộn xộn, dường như có người đá
văng cửa mở ra. “Rầm” một tiếng, Thù Nhi sợ hãi kêu liên tiếp, La cô cũng bị hù
doạ thất thanh: “Có chuyện gì vậy?”