Buồng lò sưởi phía đông
Càn Khôn cung tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng vang của cờ hạ xuống. Nội thị nhỏ
giọng vào điện: “Bẩm Thánh thượng, Lâm Quan Điện hạ đến.” Hoàng đế đang cầm cờ
trắng do dự, nghe vậy cười lên: “Mau tuyên.”
Dứt lời, liền thấy một thân ảnh thướt tha uyển chuyển cùng đồ trang trí trên
người, đang muốn hành lễ, Hoàng đế nói: “Đều là người trong nhà, những hư lễ
kia liền miễn đi.” Lại nghe tiếng nữ tử bên cạnh Hoàng đế ôn nhu cười nói:
“Điện hạ tới nơi này ngồi đi.”
Thượng Quan Mạn giương mắt, mới thấy Hoàng đế và Hách Liên Du ngồi ở trên
giường thấp đang đánh cao hứng. Nàng kia mặc cung trang gấm hoa màu đậm sặc sỡ,
búi kiểu tóc ngã ngựa[1] , nhẹ nhàng tựa tại bên người Hoàng đế, tư thế kiều mỹ
của nàng như hoa tường vi buông xuống nghịch đất. Chính là Huyên cô nương ngày
xưa có duyên gặp mặt một lần, bây giờ là Nhu Phi.
Thượng Quan Mạn thi lễ trưởng bối: “Nhi thần ra mắt Nhu Phi nương nương.” Nhu
Phi thấy nàng địch y gấm mỏng thêu mây nhạn, lại eo nhỏ nhắn như bó, lượn lờ
như một ly bạch ngọc nhỏ dưới ánh trăng, ngắm đến mất hồn, không khỏi cười nói:
“Trong cung cũng truyền Điện hạ ngày thường xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả
danh bất hư truyền.”
Nhu Phi đang nói, đột truyền đến tiếng cười sang sảng của Hoàng đế: “Tử Thanh,
ngươi có thể nhường cho trẫm chỗ trống không?”
Thanh âm Hách Liên Du trầm thấp, cũng là mỉm cười, thật thấp chấn ở bên tai:
“Vi thần tài nghệ không tinh, thực xấu hổ.”
Hoàng đế xoay mặt cười nói: “Được lắm, Mạn nhi đến đây, trẫm sẽ đại thắng
thôi.”
Thượng Quan Mạn đang muốn mở miệng, chỉ nghe tiếng cười lạnh lẽo bên người.
Theo tiếng nhìn tới, lúc này mới thấy Chiêu Dương đứng ở một bên Hách Liên Du,
tựa như ghen tựa như giận nhìn nàng, quay mặt lại nũng nịu làm nũng đối với
Hoàng đế: “Nhi thần không thuận theo, lời này của phụ hoàng rõ ràng thiên vị.”
Hoàng đế ha ha cười nói: “Trẫm nhận phạt, Chiêu nhi ở đây thật tốt, bất quá lại
là đứng về phía Tử Thanh.” Chiêu Dương nghe vậy nhất thời mây bay đầy mặt, nhìn
Hách Liên Du một cái, gắt giọng: “Phụ hoàng!”
Hoàng đế đẩy người lên, ngoắc nói: “Mạn nhi, thay trẫm hạ hết ván này, áp chế
nhuệ khí của Tử Thanh xuống.”
Nhu Phi và Chiêu Dương nghe vậy đều kinh ngạc nhìn Thượng Quan Mạn. Hách Liên
Du ngồi ngay ngắn ở trên giường thấp, đầu ngón tay lơ đãng vuốt vuốt con cờ
trong lòng bàn tay, môi chứa cười, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.
Nàng khách khí cúi đầu, cụp con mắt xuống, ánh mắt Hách Liên Du càng sâu.
Nhu Phi cười nói: “Thì ra Điện hạ cũng biết đánh cờ.” Trong mắt Chiêu Dương
không có nụ cười: “Lời này của Nhu Phi nương nương sai lầm rồi, biết chơi và
chơi giỏi là hai chuyện khác nhau.”
Nhu Phi trong bông có kim: “Bổn cung nông cạn, không biết Chiêu Dương Điện hạ
cũng biết quân cờ, sao Điện hạ không tới đánh một ván.” Mặt Chiêu Dương đỏ lên,
tự không muốn bêu xấu trước mọi người, hung hăng trợn mắt nhìn Nhu Phi một cái,
nói: “Phụ hoàng không phải bảo thập nhị muội tới sao.” Khoét hướng Thượng Quan
Mạn, cười: “Thập nhị muội còn không qua đây, cẩn thận quấy rối cờ tốt của phụ
hoàng.”
Nàng hờ hững khom người: “Nhi thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hoàng đế cười ôn hòa tránh người ra, chỉ cùng Nhu Phi ngồi ở một bên, bàng
quan. Thượng Quan Mạn ngồi vào chỗ của mình ở đối diện bàn cờ, hơi chút giương
mắt chỉ là bốn mắt nhìn nhau, nàng nghiêng đầu thẳng về bàn cờ. Hoàng đế ra
quân ngoài khơi, bố cục trầm ổn, gặp chiêu phá chiêu, đường quân cờ của Hách
Liên Du khéo léo, hạ thủ như đinh chém sắt, không cho kẻ địch một tia đường
lui.
Hoàng đế rốt cuộc tuổi đã lớn, không lãnh khốc quả cảm bằng Hách Liên Du. Tuy
là đóng vững đánh chắc, nhưng đối mặt thế công cường ngạnh của Hách Liên Du,
vẫn có xu thế ứng phó không kịp, như thế nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ sẽ thua.
Chiêu Dương ở một bên đôi mắt đẹp lan tràn, ngữ xinh kiều tiếu: “Đại nhân,
chàng cần phải nhường thập nhị muội của chúng ta.”
Đầu ngón tay cái của Thượng Quan Mạn kẹp lại, rơi xuống, một thanh kiếm bén
thẳng bức phía sau cờ đen. Hách Liên Du không vội không viện binh, rảnh rang
ứng đối, dường như có chút không thèm để ý. Một bên chợt nổi lên khói súng, một
bên tám mặt chu toàn. Mấy bước xuống, bị hắn ăn cờ, Nhu Phi ở một bên lo lắng
che môi. Chiêu Dương tuy không hiểu quân cờ, nhưng xem thần sắc Nhu Phi cũng
hiểu được là Hách Liên Du chiếm thượng phong, đều là trong ý muốn, rốt cuộc vẫn
đắc ý.
Nếu là cường công, sẽ chỉ làm hắn đùa bỡn trong bàn tay. Thượng Quan Mạn âm
thầm cả kinh, tĩnh tâm ứng đối, vẫn cầu xin ổn.
Hách Liên Du thấy nàng thay đổi chiến lược, khẽ cau mày. Thượng Quan Mạn chuyên
chú đánh cờ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn.
Nhu Phi rất lo lắng qua quan sát, cười nói: “Bát Điện hạ động viên cho Thượng
thư Đại nhân, bên thập nhị Điện hạ cũng nên có một nhân tài, thần thiếp bất
tài, tiện làm người này đi.”
Giọng nói của Hoàng đế trêu chọc: “Nàng cứ ham làm mấy chuyện này, chờ Mạn nhi
có vị hôn phu, vị trí kia tất nhiên là của hắn.”
Tay hạ cờ của Hách Liên Du vô ý xê dịch, khó khăn lọt vào trong cạm bẫy cờ
trắng bày. bàn tay trắng nõn của Nhu Phi vỗ nhẹ, cười nói: “Xem ra một chiêu
này của thần thiếp cực kỳ hữu dụng.”
Hoàng đế không thể làm gì, tức cười một tiếng. Thượng Quan Mạn giương mắt nhìn
hắn, chứa cười thu đi con cờ. Ngón tay xanh nhạt ở trên bàn cờ màu tối rõ ràng
như ngọc, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua bàn cờ, một thanh âm hơi nhỏ vang lên.
Hắn liền nhìn nàng, ánh mắt nịch sủng.
“A?” Lúc này Chiêu Dương mới cảm thấy, kinh ngạc bật thốt lên: “Đi nhầm cờ rồi,
làm lại!” Khom người liền muốn chém giết đến trong tay Thượng Quan Mạn. Nàng
mỉm cười rút lui người, thậm chí qua ống tay áo Chiêu Dương phất tới,
Hoàng đế cũng cười: “Chơi cờ không nói chân quân tử, Chiêu nhi, sai lầm chính
là sai lầm, nào có đạo lý trả cờ.
Chiêu Dương quay người lui ở một bên.
Hách Liên Du cười lỗi lạc, ánh mắt chậm rãi lướt qua hai gò má trắng nõn như sứ
của nàng, cuối cùng rơi vào trên mắt cụp xuống của nàng, trầm thấp cười nói:
“Trượt chân ở chỗ Điện hạ, thần thua cả ván bài cũng là cam tâm.”
Lời này phân biệt rõ thật ý vị sâu xa, chọc người mơ mộng. Thượng Quan Mạn chỉ
cảm thấy tai nóng lên, giương mắt lạnh nhạt liếc hắn, khách sáo mỉm cười: “Đáng
tiếc bất kể nguyên do của Đại nhân ra sao, Lâm Quan cũng sẽ không hạ thủ lưu
tình.”
Trong mắt thâm trầm của hắn sáng tắt khó khăn: “Thần cầu cũng không được.”
Bởi vì một vài cờ thất thủ, Hách Liên Du bại đi hơn phân nửa giang sơn. Hoàng
đế và Nhu Phi cong môi mỉm cười, chỉ có sắc mặt Chiêu Dương nóng nảy giận dữ.
Trên mặt Hách Liên Du thủy chung không lộ vẻ tiêu điều, sóng lan không sợ hãi.
Cuối cùng, một khắc sau cùng ngăn cơn sóng dữ, trong khoảng cách long trời lở
đất, Thượng Quan Mạn và Nhu Phi đều kinh hãi. Thần sắc Hoàng đế đại chấn, mỉm
cười nói chặn tay, sau một khắc mặt lộ vẻ vẻ tán thành.
Cuối cùng Hách Liên Du dùng hai con cờ mà thắng.
Thượng Quan Mạn liền kéo váy cúi người hạ bái: “Nhi thần làm nhục sứ mạng, phá
hủy quân cờ của phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt.” Chiêu Dương cười khanh
khách nói: “Ai bảo bản thân thập nhị muội không tự lượng sức.”
Nhu Phi nở nụ cười như hoa, nương người đấm lưng cho ông, nhẹ giọng bên tai
Hoàng đế: “Nô tì cho là, thập nhị Điện hạ càng nên thưởng.”
“A?” Hoàng đế thản nhiên hưởng thụ ân cần của mỹ nhân, nhiều hứng thú lườm
Thượng Quan Mạn: “Nàng nói nghe một chút.”
“Từ xưa nam tử là trời, nữ nhân ở thấp, kỳ nghệ của Thượng thư Đại nhân trừ
quan gia không người nào địch nổi. Thập nhị Điện hạ dùng thân thể mảnh mai, có
thể chỉ thua hai con cờ, đây không phải là nên thưởng sao.”
Hoàng đế cười ha ha, thông báo Nội Vụ phủ: “Đem vân gấm cắt ra, thưởng cho Lâm
Quan Đế Cơ may xiêm y.”
Báu vật trong Phượng Tê cung đếm không xuể, tất nhiên sẽ không so đo mấy khối
gấm vóc này. Nhu Phi thuận nước đẩy thuyền tặng nhân tình. Thượng Quan Mạn được
thưởng, làm như tất cả đều vui vẻ.
Bảo lui nội thị, trong buồng lò sưởi cũng sắp tàn. Nhu Phi chủ động xin đi
chỉnh đốn, kéo Thượng Quan Mạn đi pha trà cho Hoàng đế. Trong phường trà khí
nóng dày, khiến mặt Nhu Phi ửng đỏ. Bàn tay trắng nõn của nàng ưu nhã rót nước,
cười nói: “Nói đến pha trà, ở chỗ này của ta còn có chuyện xưa, ngươi có muốn
nghe hay không?” Thượng Quan Mạn khó có thể chen tay vào, theo quy củ đứng ở
một bên, nghe vậy cười nói: “Nương nương mời nói.”
Nhu Phi cười nói: “Khi còn bé học trà cùng tỷ tỷ, chưa tới trăng tròn mẫu thân
liền tới tra chúng ta học như thế nào. Tài nghệ của ta không bằng nàng, thường
thường đều là người bị quở trách. Hôm đó, tỷ tỷ lại quên một vòng, mẫu thân tựa
như cũng không nhìn ra. Ta vui mừng, lại nói mẫu thân nghe, mẫu thân chẳng
những không phạt nàng, ngược lại khiển trách ta.” Nàng nhẹ nhàng nâng mắt:
“Ngươi có biết vì sao không?”
Thượng Quan Mạn hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười: “Những chuyện không nên nói không
nên làm, nhi thần cần tránh khỏi”
Lúc này Nhu Phi mới cười: “Điện hạ quả thật cực kì thông minh.” Bên trong buồng
lò sưởi mơ hồ truyền đến tiếng cười, Nhu Phi cười nói: “Ta đi xem một chút.”
Chỉ đem trà cụ giao cho nàng, đi thẳng vào buồng lò sưởi.
Một hồi gió lạnh, thổi trúng tay áo loạn giương. Bên trong phòng mát mẻ, theo
ly sứ nhỏ màu xanh ngọc dọc theo vách tường phiếm ánh sao u lãnh. Trong gió
đánh tới bất ngờ có hương bạc hà như có như không. Lưng nàng cứng lại, chỉ cảm
thấy một người cao lớn đã ngăn trở ánh sáng sau lưng, bóng nhạt loang lổ khắp
mọi nơi.
Nàng đột nhiên nắm chặt ly sứ nhỏ, đầu ngón tay lướt qua, phát ra tiếng vang
gió mát, mãnh liệt xoay người lại, chỉ kém đụng vào trong ngực hắn. Hắn duỗi
cánh tay đỡ khuỷu tay nàng đang lảo đảo, lòng bàn tay vẫn dày rộng ấm áp, trong
lòng nàng lạnh lẽo như đông.
Đột nhiên một cỗ tức giận trào ra, hắn còn muốn gì từ chỗ nàng?
Trên mặt sinh choáng, nàng không dễ dàng phát giác tránh ra lòng bàn tay hắn,
đứng ở khoảng cách xa ba bước, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn. Mặt đầy ngập tức
giận hoá thành tràn đầy vô tội xa lạ. Gió thổi phất váy áo, nâng sợi tóc đen
nhánh của nàng, châu sai trên búi tóc tuôn rơi. Nàng giương mặt cong tròn mắt
như trăng lên, sạch sẽ như trúc xanh sau cơn mưa, trong mắt xa cách: “Đa tạ Đại
nhân.”
Hoàn toàn một bộ dáng bèo nước gặp nhau.
Ngoài cửa sổ sương mù ánh xanh và khí nóng bên trong phòng vọt tới một chỗ, lại
tạo thành một đoàn màu xanh nhạt quanh người hắn, tràn ngập mi tâm, hốc mắt
thâm thúy tròng mắt xanh đậm. Cũng không nhìn ra bất kỳ vẻ mặt gì. Hắn đứng
chắp tay, tay trong áo lặng lẽ nắm quyền, sắc mặt thâm trầm. Ánh mắt sắc bén,
không buông tha chút tâm tình trên mặt nàng, thanh âm quen thuộc thật nóng ấm,
tựa như hàm chứa nụ cười: “Điện hạ vẫn không cẩn thận như vậy.”
Trong con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng có mấy phần kinh ngạc, điềm tĩnh như
lan theo gió mà đứng, trong ánh mắt có chút chần chừ: “Nghe giọng nói Đại
nhân... Chúng ta dường như từng quen biết?”
“Từng quen biết?” Hắn cười nghiền ngẫm, nụ cười kia lại tựa hồ như chuồn chuồn
lướt nước chợt lóe rồi biến mất, nụ cười dần dần mất, thần sắc trầm xuống.
Nàng cười nhạt giải thích: “Ngày trước ta bị bệnh một hồi, dường như quên một
ít chuyện.” Những thứ tuyệt vọng hận não máu chảy đầm đìa kia, một câu nói trôi
qua, nhẹ nhàng linh hoạt làm như hoa nở. Nàng lại cười: “Chuyện đã quên
rồi, nghĩ lại cũng là những chuyện không quan trọng, nên cũng lười suy nghĩ.”
Nàng mỗi câu nói ra, sắc mặt hắn liền chìm một phần, làm như mây đen cuồn cuộn
trong ngày xuân, từ từ gom lại một chỗ, đen dày chất đống chân trời, cho đến
sấm sét vang dội.
Kiêu ngạo như hắn, lại bị quên dễ dàng như vậy, hắn có thể nào chịu được đây.
Trong lòng nàng cảm thấy sung sướng, lạnh lùng cười, nụ cười kia lan tràn trái
tim, lại thành khổ sở, hốc mắt ê ẩm, nụ cười bên môi dần dần cứng. Nàng vẫn giữ
vững nụ cười thoả đáng khom người: “Xin được cáo lui trước.”
Xoay người, nụ cười đọng lại ở trên môi, cuối cùng dần dần biến mất.