Nó tự giam cầm mình trong phòng suốt ba ngày. Trong ba ngày đó, Ji, Yun và Kull lúc nào cũng ở bên cạnh nó, chăm sóc nó, không rời nó nửa bước. Yan sau khi nghe Jin kể lại câu chuyện thì cứ chạy ngược chạy xuôi mua thức ăn \'dụ\' nó. Jin có nhiệm vụ đi học rồi về nhà ché bài lại cho bốn đứa tụi nó mặc dù Jin học khác trường.(Yan ác quá)
Sang đến ngày thứ tư. Ông Phong đang ngồi ăn sáng thì thấy cô cháu gái cưng và năm đứa bạn bước xuống nhà.
- Ông..... Cháu có chuyện muốn hỏi......
- Cháu gái cưng của ta cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi phòng rồi sao?
- Bố mẹ cháu tự sát hay là bị sát hại vậy ông?
- Theo cảnh sát là tự sát. Nhưng chuyện đó qua lâu rồi, cháu hãy cho nó vào một góc của quá khứ luôn đi. - Ông Phong nói vậy nhưng bao năm qua, ông vẫn còn rất đau vì cái chết của con trai và con dâu. Nhưng ông không muốn cô cháu gái yêu quí rồi sẽ giống ông, chết dần chết mòn trong niềm đau ấy.
Nhưng không hiểu được trái tìm ông nội và với một suy nghĩ non nớt của cô bé mười tuổi, nó lại hét lên:
- ÔNG KHÔNG THƯƠNG CHO BA MẸ CON SAO ÔNG? TẠI SAO ÔNG CÓ THỂ NÓI QUÊN ĐI ĐƯỢC VẬY? CON GHÉT ÔNG! ÔNG KHÔNG THƯƠNG BA MẸ CON...... ÔNG QUÊN ĐƯỢC NHƯNG CON THÌ KHÔNG....... CON SẼ TÌM MỌI CÁCH ĐỂ GIẢI MÃ BÍ ẨN ĐẰNG SAU CÁI CHẾT CỦA BA MẸ CON...... CON NGHĨ BA MẸ CON BỊ GIẾT CHỨ KHÔNG PHẢI TỰ SÁT NHƯNG MỌI NGƯỜI TƯỞNG ĐÂU.......
- Thế cháu định làm gì?
- Cháu sẽ đi học võ.... Cháu sẽ tham gia vào thế giới đêm..... Cháu nghĩ một Wendy mạnh mẽ sẽ được mọi người kính trọng và nể phục hơn là một Đại Phong tiểu thư ủy mị nết na. Khi ấy thì cháu nghĩ thủ phạm sẽ tự động xuất hiện thôi.......
- Wen à - (đồng thanh tập một)
- Các cậu........ - Nó quệt nước mắt - Các cậu.............. Cảm ơn các cậu nhiều lắm nhưng.........
- WEN............. CẬU CÓ PHẢI LÀ BẠN THÂN CỦA BỌN TỚ KHÔNG VẬY HẢ? ( Ừ - đồng thanh tập 2) - CẬU NGHĨ SAO MÀ LẠI NÓI NHƯNG VẬY HẢ WEN? (ừ - đồng thanh tập ba) - Ji hét
- Wen à, bọn tớ luôn ủng hộ quyết định của cậu. - Kull mỉm cười
- Cậu sẽ không cô đơn đâu, Wen à! - Yun gật đầu
- Tụi này sẽ luôn ủng hộ em mà Wen! - Yan vỗ vai nó
- Cố lên Wen! - Jin cười hì hì
- Cảm ơn các bạn! - Nó rồi nó ôm hôn má tất cả mọi người (á quên, ngoại trừ Jin. Nó chỉ mỉm cười với thằng bạn thân và ôm một cái ôm thật trong sáng).
- Thôi được rồi. Ông chịu thua các cháu rồi đấy! - Ông Phong lắc đầu. - Để ta thuyết phục bố mẹ các cháu cho. Các cháu sẽ được tự do đi học võ nhưng với điều kiện...... Các cháu không được bỏ bê việc học, không được sử dụng võ để đánh nhau, trừ trường hợp cần thiết. Được không?
- Vâng ạ! Cảm ơn ông. (đồng thanh tập bốn)