Công Chúa Tiên Giới Hạ Phàm

Chương 3: Chương 3: Nàng công chúa quậy phá.




Thiên đình(triều đình ở tiên giới) đặt giữa chánh điện là một chiếc ghế có những đừng nét chạm khắc hình rồng tinh tế mà người ta hay gọi là cái ngai vàng ở trần gian, có một người đàn ông khí thế ngút trời, gương mặt uy nghiêm với 1 chòm râu đen và dài, thân mặc long bào(giống áo của vua trong phim cổ trang trung quốc hay coi ấy) đang ngồi trên đó, vâng! Không ai khác đó chính làngọc hoàng.

Có Một thiên binh canh cửa chạy vào báo:

- Bẩm ngọc hoàng, công chúa tới rồi ạ.

- Cho vào- ngọc hoàng nói với giọng nói nghiêm nghị.

Từ ngoài cửa, một cô gái chừng 16-17 tuổi( 300 tuổi rồi ạ, tại trên tiên giới trẻ mãi ko già mà) gương mặt hết sức xinh đẹp, thân mặc bộ y phục trắng muốt nhưng vô cùng tinh tế cầu kỳ,phần cỗ áo trễ vai khoe lên làn da không tì vết của cô,phía ngoài có viền kim tuyến làm cho chiếc váy thêm lung linh, phần tay áo càng xuống dưới càng to ra,thắt lưng được ôm sát bởi một sợi đai trắng muốt có hoa văn hình hoa hồng lấp lánh nhẹ bởi viền cuả cánh hoa hồng được phủ kim tuyến trắng, còn phần váy phía dưới thì để tự nhiên hơi bung nhẹ và đuôi váy dài ra phía sau 1 khoảng(nói sao ta, theo dạng y phục cổ trang của tiên nữ trong phim trung quốc mà mọi người hay coi á, đẹp ghê lắm ạ) càng làm cho cô ấy xinh đẹp, mái tóc cũng để giống trong phim cổ trang trung quốc với nữa phần trên tạo mẫu tỉ mỉ cùng một số trâm cài màu trắng và nữa phần dưới xoã ra, 2 bên có thắt 2 bím tóc nhỏ rồi đưa ra phía trước. Nói chung là chị ấy bây h đẹp đến mức không ai chịu nổi(almira: chị ơi sao mà chị đẹp zữ z chị; Băng: chị biết chị đẹp mà, cám ơn!). Khi bước đến giữa điện, nó ngoan ngoãn hành lễ:

- Phụ hoàng cho gọi con có gì không ạ?

- Hôm nay con lại phá cái gì nữa zậy? - ngọc hoàng nói với giọng mệt mỏi.

- Thì ra là chuyện đó, hôm nay con phá ít hơn mọi ngày rồi nhé! Để coi... Con chỉ vô tình làm tan tành cái phòng thí nghiệm của thần khoa học, rồi mới xuống long cung gom 1 ít san hô và vài vật đẹp đẹp về trang trí thui( almira: 1 ít mới lạ, chị lôi hết đồ của long cung còn gì ) rồi lỡ tay làm sập cái điện Đông Hải của Đông Hải Long Vương. Sau đó ghé vườn đào của Tây Vương Mẫu hái vài chục trái về ăn tráng miệng thui( almira: đào tiên mấy ngàn năm ra một trái, chị hái như hái cam zậy mà ns chuyện ko lẹo lưỡi, e thấy chị y chang cái ông tôn ngộ không rồi). Còn nữa...

- Thôi được rồi... Ngọc hoàng nghe cô công chúa yêu dấu kể mà trố mắt ra nhìn không nói nên lời.

- Ta đã nói bao nhiêu lần... Ngọc hoàng chưa nói xong thì nó đã nhãy vào mồm ông ngồi.

- Mình là tiên, là người cai trị chúng sanh thiên hạ thì phải làm sao cho họ kính trọng, nể phục, con thân là công chúa, tương lai là người nắm giữ tam giới. Con làm như zầy còn ra cái thể thống gì nữa... -Vâng, đó là bài ca ngày nào nó cũng nghe nên nó thuộc lòng thuộc lộn mà không thể nào quên. Còn ngọc hoàng thấy nó nháy lại giọng nói của mình, ông tức muốn lên tăng xông, cũng may ông là ngọc hoàng, nếu là người thường không biết đã chết bao nhiêu lần. Bỗng một thiên binh canh cửa lại chạy vào:

- Bẫm ngọc hoàng, Thái Thượng lão quân(TTLQ) cầu kiến!

- Truyền.

TTLQ vội vã chạy vào:

- Bái kiến ngọc hoàng, không biết tại sao, sau khi thần sang cung của nguyệt lão của chút chuyện thì về không thấy cung Đâu Suất của thần đâu.

- Có chuyện này sao? Thiên Băng, con có biết chuyện này không?-Ngọc hoàng nghi ngờ hỏi.

- À, cung đâu suất của TTLQ ấy hả. Tại hồi nãy ta đi ngang qua, thấy vùng trời đó chỉ có mình cung của ngươi, ta giúp ngươi dời qua kế cung của nữ thần lửa Ngọc Hân rồi.

Ngọc hoàng và TTLQ nghe xong thì giật mình. TTLQ thì khóc không ra nước mắt, nữ thần lửa là ai chứ, là tiên nữ hung dữ nhất thiên đình. Mỗi lần nổi giận lên thì chỉ cần thấy ai có thể trút giận được thì trút giận mà không kiêng nể ai. Như chợt nhớ ra điều gì ông liền quay lại hỏi nó.

- Công chúa, còn tiên đan của thần đâu?- dù tức giận nhưng ông không dám nói chuyện thiếu tôn kính với cô công chúa này, ngọc hoàng nói chuyện với nó còn phải nhỏ nhẹ, kiêng nể 3 phần, ông chỉ có thể là muốn chết mới dám bất kính với nó.

- À, ta cho mấy em tiên đan đi thăm Diêm Ca rồi. Mà nói nghe nè, mấy viên tiên đan của ông nổ ra trong không trung bắn chíu chíu giống y như pháo hoa ý, đẹp ghê lun, bữa nào có cho ta mượn chơi nữa nha.

- Ôi trời tiên đan của tui- TTLQ đứng đơ ra không nhúc nhích được. ngọc hoàng lúc này đã bực lên,phán ra 1 câu:

- Con cũng đã lớn rồi, cũng tới lúc con phải xuống trần gian chịu thiên kiếp!

-SAO? THIÊN KIẾP?nó hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.