Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 75: Chương 75: Lao ngục tai ương




Chương 74: Lao ngục tai ương

Trời sáng canh tư, trong ngoài Phò mã đều bị trọng binh bao quanh trấn giữ.

“Bên ngoài là tiếng gì? Sao lại ồn ào như thế?” Sở Thương cùng Cảnh Dương trước sau bị tiếng bước chân ngoài cửa sổ đánh thức, còn chưa kịp tỉnh táo, Thu Bảo đã bắt đầu đập cửa, cách đập cửa rất dùng sức.

“Công chúa! Không xong rồi! Có rất nhiều thị vệ!!” Thu Bảo vốn ở thiên viện, lúc mặc xong y phục đi ra thì thấy một đám đại nội thị vệ vọt vào, nói cái gì nàng không nghe rõ, nhưng có vẻ lai giả bất thiện*, vội vàng mang giày vào chạy đến chỗ Cảnh Dương.

*người đến không phải kẻ thiện chí gì

“Làm sao vậy?” Người mở cửa là Sở Thương, bất quá Cảnh Dương cũng đã từ trên giường ngồi dậy.

“Ta cũng không biết, chỉ nhìn thấy có thật nhiều hoàng cung thị vệ, đúng rồi!” Thu Bảo bỗng nhiên nghĩ đến “Đi đầu hình như là một đạo sĩ!” Nàng nhớ kỹ trong tay người nọ nắm một cây phất trần.

“Thân Thiên Minh!” Sở Thương phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Cảnh Dương, trực giác nói cho nàng, đây là một đêm cuối cùng của phu thê các nàng, qua tối nay nàng sẽ không còn được gặp lại nữ tử bản thân yêu tha thiết này nữa.

Hầu như là chạy qua, chỉ hai ba bước như vây Sở Thương cũng không chờ được, nàng chăm chú ôm Cảnh Dương vào trong ngực, cố sức hấp mũi, nàng muốn vĩnh viễn nhớ kỹ vị đạo trên người của người này.

“Vô luận phát sinh cái gì, ngươi cũng không được đi ra, ngươi phải tin tưởng ta, ta vĩnh viễn yêu ngươi.” Sở Thương ôm mặt Cảnh Dương, ngón tay không ngừng vuốt ve đôi môi khiến bản thân mê muội kia, sau đó liền hung hăng mà cắn xuống.

Mùi máu tươi trong miệng khiến Cảnh Dương cảm thụ được sự quyết tuyệt của Sở Thương “Ngươi làm sao vậy? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta? Rốt cuộc xảy ra cái gì!”

Trong mắt Sở Thương mang theo thâm tình, nhìn đôi mắt trong sáng như ánh trăng kia, mỉm cười, nói: “Nhớ kỹ ta nói, còn có, lúc cần thiết, nhất định phải bỏ - mặc - ta!” Nói xong hung hăng mà đẩy Cảnh Dương ra, phá cửa đi ra ngoài.

“Thân Thiên Minh!” Sở Thương căm tức nhìn tên tặc nhân hại nước hại dân “Đêm khuya lĩnh binh tự tiện xông vào Phò mã phủ, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!!”

Trong ánh mắt Thân Thiên Minh hiện lên một tia thâm độc, phất trần giơ lên, chỉ vào Sở Thương nói: “Người a! Còn không mau bắt phản tặc này cho bổn quốc sư!”

“Ai dám!” Cảnh Dương đứng ở phía sau Sở Thương nhìn đám người bốn phía nhìn chằm chằm các nàng.

Dù sao cũng là công chúa, bọn thị vệ bị thanh âm của Cảnh Dương trấn trụ, đứng ở tại chỗ không dám tiến lên.

“Công chúa, ngài không thể nói giúp phản tặc này.” Sắc mặt Thân Thiên Minh vừa chuyển, bi thống đấm ngực, nói: “Hoàng thượng băng hà rồi!”

Biểu tình của Sở Thương so với Cảnh Dương còn khiếp sợ hơn, băng hà, làm sao có thể! Này không có trong suy tính của nàng a! “Không có khả năng! Ngươi nói bậy! Theo như thân thể của hoàng thượng chờ đến khi Ngọc vương gia trở về tuyệt đối không có bất luận vấn đề gì!”

“Ta nói bậy? Vậy ngươi hỏi bọn họ một chút! Nhìn ta có nói bậy không!” Thân Thiên Minh chỉ vào thị vệ bên người.

“Tại sao có thể?! Tại sao có thể như vậy!”

Thân Thiên Minh từ trong lòng lấy ra phương thuốc, mở ra về phía Sở Thương, nói: “Hôm nay canh ba hoàng thượng dậy một lần, sau khi uống phương thuốc này, chết bất đắc kỳ tử.”

Sở Thương một tay giật lấy phương thuốc “Ô đầu? Sao lại có ô đầu?!” Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía Thân Thiên Minh “Ngươi! Là ngươi! Đây là ngươi làm!”

*ô đầu: một vị thuốc Đông y

“Hừ! Ta làm? Sở Thương, chuyện tới hôm nay, ngươi còn muốn giấu sao?” Thân Thiên Minh tiến lên kéo lấy áo Sở Thương, híp nửa mắt nói: “Ngày Ngọc vương gia đi đã nói cái gì với ngươi! Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không nhớ rõ !”

“Ta, ta. . .”

“Ngươi không dám nói, ta tới giúp ngươi nói.” Thân Thiên Minh buông áo Sở Thương ra, xoay người nhìn về phía Cảnh Dương nói: “Nói vậy công chúa hẳn là vẫn chưa hay biết gì đi? Người này cùng Ngọc vương gia cấu kết sát hại hoàng thượng, lúc này đây là bọn họ chủ mưu đã lâu ! Lẽ nào công chúa còn muốn bảo vệ người này sao?!”

Sở Thương xoay người nhìn về phía Cảnh Dương, liều mạng lắc đầu “Ta không có! Cảnh Dương, ngươi biết ta, ta không thể nào làm như vậy!” Mộ Dung Thần có hồ đồ cỡ nào đi nữa, hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi a, ta làm sao có thể để ngươi lâm vào tình trạng bất nhân bất nghĩa như vậy.

Đại não Cảnh Dương trống rỗng, phụ hoàng đã chết? Sở Thương cùng Ngũ ca làm? Một là người yêu của nàng, một là thân nhân của nàng, nhưng lại liên hợp muốn giết phụ thân của nàng, đối mặt với ánh mắt của Sở Thương, nàng do dự.

“Người đâu! Bắt tên loạn thần tặc tử mưu hại Đại Chu này lại cho ta!”

Thân Thiên Minh ra lệnh một tiếng, Sở Thương bị ba năm tên thị vệ bắt, đặt ở trên mặt đất, hai chân quỳ rạp xuống đất, nàng thấy ánh mắt kia của Cảnh Dương, trong ánh mắt có nghi hoặc, có không hiểu, có lo lắng, có khó chịu, còn có bối rối chợt lóe lên, mà duy độc không có tín nhiệm, không nghĩ tới nàng vẫn không tin bản thân, Sở Thương giãy dụa, dùng hết toàn lực hô to một câu “Cảnh Dương! Tin ta!”

Cảnh Dương một chút do dự đã thấy Sở Thương bị người áp đi, mà một câu “Tin ta” kia của nàng thật sâu đau nhói tâm Cảnh Dương, Sở Thương sẽ không làm loại chuyện này, người khác không biết nàng, mà bản thân tuyệt đối lý giải, cho dù là vì bản thân nàng cũng tuyệt đối không phải làm như vậy! Nàng phải hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng tuyệt không thể để Sở Thương cứ như thế bị mang đi, “Đứng lại!” Cảnh Dương nhấc váy lập tức đuổi theo, nhưng mới vừa bước ra một bước, đã bị người ngăn cản.

“Bần đạo mời công chúa tạm thời ở trong Phò mã phủ không nên ra ngoài thì tốt hơn.” Thân Thiên Minh diện vô biểu tình nói.

“Ngươi dám giam lỏng bản cung!” Hai mắt Cảnh Dương như muốn phun hỏa, người này quả nhiên to gan lớn mật!

Thân Thiên Minh lắc đầu, lại nói: “Bần đạo không dám, chỉ là công chúa chính là kim chi ngọc diệp, bên ngoài hiện tại lại không an ổn, nếu có cái gì sơ xuất, bần đạo không gánh nổi tội này, bần đạo tất cả đều là vì công chúa suy nghĩ, vì tốt cho công chúa!”

“Ngươi -- “

Không đợi Cảnh Dương nói xong, Thân Thiên Minh đã hạ lệnh: “Người đâu, trông coi công chúa, nếu như để công chúa một mình ra ngoài có cái gì sơ xuất, cẩn thận bổn quốc sư muốn đầu của các ngươi!”

“Dạ! Quốc sư!”

Lúc này Cảnh Dương chỉ có thể mặc cho Sở Thương bị mang đi, khí tức run rẩy, trong đại sảnh bước chân thong thả qua lại, nàng không thể hoảng, nàng nhất định phải lãnh tĩnh, Sở Thương còn đang chờ nàng, thế nhưng hiện tại ai có thể giúp nàng?!

“Công chúa, ngài trước bình tĩnh một chút, chúng ta cùng nhau ngẫm lại biện pháp, Phò mã gia cũng không phải người như vậy.” Người nói chuyện là Thu Bảo, vô luận là Liễu Không hay Sở Thương, dựa vào hiểu biết của nàng với người này, giết người, còn là giết hoàng thượng, đây là việc không hề có khả năng xảy ra.

Cảnh Dương nghe xong lời của nàng, nước mắt lập tức trào ra “Ngươi cũng tin nàng, vậy mà ta lại do dự, ta hồ đồ a.” Nàng nghĩ tới ánh mắt kia Sở Thương nhìn về phía mình, nàng khát vọng mình tin tưởng nàng như vậy, mà mình dĩ nhiên do dự, mình thế nào không làm nàng thất vọng a!

Thu Bảo tiến lên ổn định nàng, nói: “Công chúa, ngài đừng như vậy, Phò mã hắn sẽ không trách ngài, hiện tại tối khẩn yếu chính là tìm người cứu hắn, ngài ngẫm lại xem còn có ai có thể giúp chúng ta hay không.”

Không sai, Thu Bảo nói đúng, hiện tại cũng không phải lúc khóc, nàng phải nghĩ biện pháp đi cứu Sở Thương, Ngũ ca không ở Việt Dương, bản thân có thể tìm ai đây?

Có! Trong đầu Cảnh Dương hiện ra một người —— Sở Nhứ Nhi! Nàng nhất định có thể giúp mình, thế nhưng như bây giờ mình làm sao mới có thể đi ra ngoài? Một vấn đề kết thúc, thông thường sẽ dẫn theo một vấn đề khác.

============================================

Hắc ám, ẩm ướt, một cổ mùi nấm mốc không ngừng bay vào mũi, khiến người buồn nôn, còn có thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, ở trong địa lao, Sở Thương mới hiểu được cái gì là tối tăm ngột ngạt.

“Các ngươi đều lui ra đi, người này ta tự mình tới thẩm.” Tứ chi Sở Thương bị trói trên cột, tia sáng u ám, khiến nàng không nhìn rõ mặt người đến, nhưng thanh âm này nàng có hóa thành tro cũng nhận ra.

“Thế nào? Nói vậy Phò mã gia cũng là lần đầu tiên kiến thức địa lao của Đại Chu chúng ta đi? Thích không? Lao phòng này là ta đặc biệt chọn ra cho ngươi.” Một tiếng cười âm hiểm quanh quẩn trong toàn bộ phòng giam.

Sở Thương ngẩng đầu lên cũng phá lên cười “Đừng nói là Thân quốc sư chính là vì muốn cho ta xem lao phòng của Đại Chu mà phí nhiều công sức như vậy đi? Vậy ngươi cũng quá đề cao ta rồi.”

Người đúng là Thân Thiên Minh, ánh mắt hắn trong bóng tối chiếu lên người Sở Thương, chậm rãi nói: “Ngươi không sợ sao?”

“Sợ cái gì?” Sở Thương ngừng tiếng cười hỏi: “Chết sao? Bất quá cho dù ta nói sợ, lẽ nào ngươi sẽ buông tha ta sao?”

Thân Thiên Minh lắc đầu “Buông tha ngươi nhưng thật ra sẽ không, bất quá tối thiểu, ta có thể giữ lại cái mạng hèn của ngươi.”

“A.” Từ trong mũi Sở Thương phát sinh một tiếng khinh thường “Nếu như cầu xin tha thứ với ngươi, đừng bảo người khác, ta là người đầu tiên khinh thường bản thân.”

“Hảo!” Thân Thiên Minh giống như bị Sở Thương chọc giận, khóe miệng xẹt qua một nụ cười giả tạo “Ta đây ngược lại muốn nhìn, giữa ta và ngươi ai là người cúi đầu trước.”

Nói liền khom lưng, cầm lấy trường tiên* trong thùng gỗ, ở Sở Thương trước mặt lung lay “Nói! Rốt cuộc vì sao muốn mưu hại hoàng thượng, có phải Mộ Dung Cảnh Ngọc muốn làm phản hay không! Các ngươi còn che giấu chuyện gì!”

*roi dài

“Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*!”

*muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do. Nhất là kẻ bề trên càng dễ gán tội cho kẻ dưới.

Ba! Ba! Ba!

Sở Thương liều chết cắn miệng mình, nàng không thể ở trước mặt tên yêu đạo này lộ ra sự sợ hãi của mình, cho dù là vài tiếng kêu nàng cũng không muốn phát sinh ra.

“Trường tiên ngâm nước muối, quất trên người tư vị không dễ chịu đi?” Thân Thiên Minh đến gần vài bước, nói: “Ngươi biết ta ghét nhất ngươi chỗ nào không? Ta ghét nhất chính là bộ dáng cao cao tại thượng của ngươi, ta biết ngươi nghĩ là ta hại chết Mộ Dung Thần, thế nhưng ngươi cho rằng hắn là người tốt sao! Nếu như 'không phải hắn tham luyến mỹ sắc, vọng tưởng trường sinh bất lão, ta làm sao có thể có cơ hội.”

“Ngươi, không nên vì bản thân mượn cớ, cho dù, cho dù hắn có ngu xuẩn vô đạo như thế nào đi nữa, chúng ta làm thần tử cũng không thể có mưu nghịch chi tâm như vậy.” Nước muối thấm vào trong vết thương, cái loại cảm giác đau toàn tâm này nhượng nàng nói đều nói không rõ ràng lắm.

Thân Thiên Minh âm hiểm cười nói: “Ta mới không phải thần tử gì của hắn, nói thật cho ngươi biết, ta là thiếu tướng Đại Sở!”

“Đại Sở? Ngươi là người tiền triều!”

“Thế nào, cái này ngươi minh bạch chưa? Tin tưởng không được bao lâu, Đại Chu sẽ thay đổi triều đại ! Ha ha ha --- “

“Ngươi điên rồi! Ngươi -- “

Nói còn chưa nói xong, trường tiên lại rơi xuống, một lần một lần hung hăng mà quất ở trên người Sở Thương, vừa đánh vừa nói: “Ta biết ngươi là vô tội, có trách thì trách mệnh của ngươi không tốt, ai bảo ngươi y thuật cao minh, nếu không phải ngươi một mực vì Mộ Dung Thần chẩn trị đau đầu, hắn tuyệt đối sẽ chết nhanh hơn hiện tại!”

“Các ngươi sẽ không thực hiện được --” một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Sở Thương liền hôn mê bất tỉnh.

Thân Thiên Minh nắm thật chặt trường tiên trong tay “Người đâu! Làm hắn tỉnh lại!” Giao trường tiên trong tay cho thủ hạ, lại hung hăng nói: “Đánh, đánh mạnh vào cho ta! Đánh đến khi nào hắn cầu xin tha thứ mới thôi!”

=========================================

Lỗi chính tả từ mấy chục chương trước đến giờ chưa sửa, giờ lười qá T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.