Chương 73: Lấy huyết dưỡng huyết
Mộ Dung Thần nằm trên long tháp* của mình, thanh âm hữu khí vô lực “Hiện tại, chứng đau đầu này của trẫm phát tác càng ngày càng nhiều lần, mỗi lần đau đếu muốn trộn lẫn tim phổi của trẫm” thở dài, lại nói: “Cảnh Ngọc đi nhiều ngày như thế ngay cả một chút tin tức cũng không có, cũng không biết thế nào, mà nay trẫm cũng chỉ có các ngươi, các ngươi đều là người trẫm tối tín nhiệm ở Đại Chu này, có biện pháp nào tốt thì nói ra nghe một chút.”
*giường của vua
Sở Thương cúi đầu, nàng không biết bản thân hẳn là phải nói như thế nào với Mộ Dung Thần, nói thật tuyệt đối là không thể nói, mà nói dối bản thân ngược lại cũng không nói nên lời, cho nên trầm mặc là câu trả lời tốt nhất lúc này.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bần đạo nhưng thật ra có một biện pháp.” Thân Thiên Minh ở thời điểm này lên tiếng, nhưng lại khiến trong lòng Sở Thương căng thẳng, nàng biết từ trong miệng người này tuyệt đối là không có gì tốt.
“Nga, vậy quốc sư nói trước đi.” Mộ Dung Thần nói liền sai người mang lên một viên kim đan để vào trong miệng, kim đan này đương nhiên cũng là kiệt tác của Thân Thiên Minh.
“Chẳng biết hoàng thượng có nghe nói qua phương pháp lấy huyết dưỡng huyết chưa?”
Lấy huyết dưỡng huyết?! Sở Thương bị bốn chữ này làm kinh hãi, ngay cả Mộ Dung Thần còn đang trước mặt đều đã quên, trừng Thân Thiên Minh, cả giận nói: “Lớn mật! Quả thực chỉ là nói bậy!”
Thân Thiên Minh nghe thanh âm phẫn nộ của Sở Thương, xoay mặt nhìn về phía nàng, nhíu mày nói: “Xem biểu tình này của Sở thái y, lẽ nào đối với phương thuốc cổ truyền này của tiên gia cũng biết một hai?”
“Sở Thương, đây là có chuyện gì? Này rốt cuộc là có ý gì?” Mộ Dung Thần ở một bên đặt câu hỏi.
Sở Thương cúi đầu, khom người nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, người này hồ ngôn loạn ngữ, thánh thượng không thể --- “
“Trẫm hỏi ngươi, lấy huyết dưỡng huyết này rốt cuộc là một có ý gì!!”
Sở Thương đè thấp thanh âm, liều mạng chịu đựng tức giận trong lòng, nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đây là một phương thuốc cổ truyền của tiên gia, nói chính là đem máu huyết, tim, phổi của người khỏe mạnh dẫn vào dược liệu, mỗi ngày uống ba lần, liền có thể già vẫn tráng kiện.”
Ánh mắt Mộ Dung Thần bỗng nhiên sáng ngời, ngồi dậy nhìn về phía Thân Thiên Minh “Đây là thật sao?!”
“Đương nhiên —— “
“Đều không phải —— “
Sở Thương trước một bước đoạt lấy lời Thân Thiên Minh, hướng Mộ Dung Thần nói: “Này chỉ là truyền thuyết,, cũng không bất luận khảo chứng gì -- “
“Không có lửa làm sao có khói!” Thân Thiên Minh lớn tiếng cắt đứt nàng “Viêm đế năm Nghiễn Hòa chính là dùng loại phương pháp này tục mệnh.”
“Nói bậy nói bạ! Viêm đế chỉ là một nhân vật thần thoại ở năm Nghiễn Hòa! Xin hỏi quốc sư ở đâu thấy được sử sách có ghi chép những chuyện có liên quan đến chuyện này!”
“Nhưng này cũng có thể xem là một phương pháp, chỉ cần có thể nhượng hoàng thượng long thể an khang, vô luận biện pháp gì, chúng ta đều phải thử một lần!”
“Ngươi!”
“Được rồi!” Mộ Dung Thần quát một tiếng chói tai, cắt đứt tranh luận giữa hai người, thở hổn hển nói: “Quốc sư nói đích xác không sai, trẫm không thể chỉ lo chờ Cảnh Ngọc, bản thân trẫm cũng cần nghĩ đến một số biện pháp, nếu lúc này tất cả mọi người không có ý kiến gì tốt, vậy không bằng cứ nghe theo lời quốc sư đi.”
“Thế nhưng -- “
Sở Thương còn muốn nói cái gì, chỉ thấy Mộ Dung Thần khoát tay áo, nói: “Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, trẫm có chút mệt mỏi, gọi Nguyệt Tần phi cho trẫm đi.” Nguyệt Tần phi, chính là Cổ Nguyệt, mấy ngày trước đây Mộ Dung Thần vì chuyện này còn giết vài một văn thần, bác bỏ nghị luận của mọi người phong nàng làm phi tử.
Nói xong thì nằm xuống, còn xoay người vào phía trong.
“Vi thần xin cáo lui.”
“Bần đạo xin cáo lui.”
Thân Thiên Minh vừa ra khỏi Thành Hoàn điện đã ngăn Sở Thương lại “Sở thái y có thể nói chuyện một chút không?”
Sở Thương nhìn người bất ngờ xuất thủ ở trước mắt, ngẩng đầu nhìn phía hắn, nói: “Tại hạ cùng với quốc sư hình như không có gì để nói a.”
Thân Thiên Minh không cho là đúng lắc đầu, cười nói: “Thân ai người đó biết, Sở thái y từ trước đến nay đối với những tiên gia trường sinh đạo thuật chúng ta không hề xem trọng, bất quá cho dù đạo bất đồng mưu bất hòa, cũng không tất nửa câu nói cũng không nói được đi.”
Sở Thương nhìn chằm chằm gương mặt cười như không cười của Thân Thiên Minh, nghĩ đến bộ dạng giương cung bạt kiếm lúc nãy của hai người, ngực cũng hiểu hắn không có khả nănng mạc danh kỳ diệu ngăn bản thân lại, phủi phủi tay áo, nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Thân quốc sư tìm tại hạ rốt cuộc có chuyện gì, không ngại đi thẳng vào vấn đề đi, quay tới quay lui khiến người phiền toái.”
Thân Thiên Minh gật đầu “Luôn luôn nghe Sở thái y là một người thẳng thắn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu nói như vậy, vậy bần đạo cứ việc nói thẳng.” Dừng một chút, lại nói: “Tuy rằng Sở thái y cùng bần đạo phong cách hành sự bất đồng, nhưng cũng may đều là vì hoàng thượng long thể an khang, Ngọc vương gia lần này đi vào Bồng Lai tìm kiếm tiên thảo, chắc chắc khó khăn trùng điệp, mà long thể hoàng thượng --” Thân Thiên Minh có dụng ý khác liếc mắt nhìn Sở Thương “Không cần bần đạo nói, tin tưởng Sở thái y cũng có thể rõ ràng, hoàng thượng hắn đã sắp không chịu được bao lâu -- “
“Ngươi nói lời này rốt cuộc là có ý gì!” Sở Thương một mắt đao sát về phía hắn “Ngươi cũng biết, chỉ bằng những lời này của ngươi, liền có thể trị ngươi tội chết!”
Thân Thiên Minh vuốt ve cằm của mình, nhấp miệng nói: “Hiện tại là tối trọng yếu cũng không phải là bần đạo chết hay sống, mà là long thể hoàng thượng có thể chống đỡ đến lúc Ngọc vương gia tìm về tiên thảo trường sinh bất lão kia hay không.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Thân Thiên Minh tiến đến bên tai Sở Thương, thấp giọng nói: “Phương pháp lấy huyết dưỡng huyết, bần đạo còn phải nhờ Sở thái y giúp một tay.”
“Ngươi nằm mơ!” Sở Thương cắn răng nhìn Thân Thiên Minh, nàng hiện tại hận không thể lột da rút gân người này!” Chiêu này của ngươi đi hù những tên ngoại nhân không hiểu chuyện thì còn có thể, bất quá đối với ta thì ngươi quên đi, nếu thật sự so ra, ta có thể còn biết nhiều hơn ngươi một chút.”
Thân Thiên Minh cũng không phải bị dọa lớn, loại ánh mắt phẫn nộ này của Sở Thương đối hắn mà nói căn bản không gây ra bất cứ tác dụng nào “Bần đạo hiểu được Sở thái y hiểu biết sâu rộng, bất quá hiện tại hoàng thượng đã nghe không vào đạo lý lớn của ngươi, phải biết rằng ở sống hay chết trước mặt, cầu sinh là bản tính của con người.”
Nắm tay Sở Thương bị siết đến răng rắc vang lên, nộ khí ngất trời, đưa tay kéo lấy cổ áo Thân Thiên Minh, tàn bạo nói: “Làm những chuyện thương thiên hại lý này sẽ đoạn tử tuyệt tôn!” Ra sức hất Thân Thiên Minh ra, xoay người căm giận bỏ đi.
Thân Thiên Minh nhìn bóng lưng đi xa, khóe miệng kéo ra một nụ cười giả tạo “Ta sớm đã đoạn tử tuyệt tôn.”
Sở Thương vừa hồi Phò mã phủ, lập tức la to: “Người đâu! Người đâu cả rồi! Mau nhanh thượng trà cho ta!”
Thị nữ cẩn cẩn dực dực dâng trà đến trong tay nàng, chỉ thấy nàng mới vừa uống một ngụm, liền tức giận tận trời ném chén trà xuống đất, hô lớn: “Ngươi muốn bỏng chết ta a!”
“Phò mã gia tha mạng, nô tỳ không phải cố ý.” Thị nữ bị dọa mất hồn, quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu.
“Cút! Đều cút cho ta!” Sở Thương tát một cái vỗ vào trên bàn, chấn đến mọi thứ trên bàn đều run lên một chút.
Cảnh Dương nghe tiếng thì một khắc không ngừng vội vàng chạy đến, bất quá vẫn trễ một chút, quay đầu nhìn thị nữ quỳ trên mặt đất “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, công chúa.” Thị nữ xoa xoa nước mắt, lui xuống.
Sở Thương tức giận so với những lần trước kia lớn hơn rất nhiều, Cảnh Dương chỉ là nhìn nàng cũng đã cảm thấy người này phẫn nộ rồi, đi đến phía trước, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy? Lại phát hỏa lớn như vậy, cẩn thận thân thể.” Gần đây thân thể người này vô cùng gầy gò.
Sở Thương thật sâu mà thở dài một hơi, cũng không ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương, đè thấp thanh âm nói: “Chúng ta ly khai nơi này có được hay không? Ta không muốn làm thái y gì nữa, ta mệt mỏi quá.”
Cảnh Dương đau long ôm Sở Thương vào trong ngực, nàng hiểu nổi khổ trong lòng người này, nếu như không phải bởi vì bản thân, Sở Thương căn bản sẽ không ở lại nơi như Việt Dương thành, nói cho cùng vẫn là bản thân làm lỡ nàng.
“Ngươi không thích, ta sẽ đi nói với phụ hoàng cho chúng ta ly khai.”
Sở Thương ôm chặt thắt lưng Cảnh Dương, cái gì cũng không nói, chỉ là yên lặng rơi nước mắt, ly khai? Hiện tại nàng đã sớm đã không có tư cách nói ly khai.
“Công chúa.” Thu Bảo gõ nhẹ cửa phòng “Thường công công tới, nói hoàng thượng có chỉ, muốn Phò mã gia đi ra ngoài tiếp chỉ.”
Cảnh Dương rõ ràng cảm giác thân thể người trong lòng đang run lên, nàng ngoại trừ ôm chặt Sở Thương, không còn biện pháp khác.
Hồi lâu, người trong lòng ngẩng đầu lên.
Sở Thương xoa xoa nước mắt, cười cười với Cảnh Dương.
“Ta đi cùng với ngươi.” Cảnh Dương kéo tay Sở Thương, vô luận thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau đảm đương, ta là thê tử của ngươi, ngươi cũng là thê tử ta!
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay bổ nhiệm Sở Thương là khâm sai quốc y, hiệp trợ hộ pháp quốc sư cùng nhau tìm người lấy huyết dưỡng huyết, khâm thử!”
Thường công công nâng thánh chỉ ở trong tay, nhìn Sở Thương nói: “Sở đại nhân, tiếp chỉ đi.”
Sở Thương vươn tay, khàn khàn nói “Tạ - chủ - long - ân!”
Cảnh Dương theo Sở Thương trở về thư phòng, nhìn thánh chỉ trong tay nàng, hỏi: “Cái gì là lấy huyết dưỡng huyết?”
Sở Thương hoảng hồn, quay nhìn Cảnh Dương bên cạnh, lại ném thánh chỉ trong tay lên bàn “Ăn tim gan người khác, uống máu tươi người khác, vì bản thân tục mệnh, đây là lấy huyết dưỡng huyết.”
“Cái gì!” Cảnh Dương kinh ngạc nói không ra lời, phụ hoàng hắn đây là muốn làm gì?!
Sở Thương nhìn biểu tình kinh ngạc của Cảnh Dương, cúi đầu lại nhìn đôi tay của mình, cười khổ nói: “Không lâu sau, hai tay ta cũng sẽ dính đầy máu tươi.”
Cảnh Dương nhìn đôi tay trước mắt, nhìn người trước mắt, không được! Nàng tuyệt đối không thể khiến một nữ tử không tranh quyền thế dính vào tội ác của triều đình, đột nhiên đứng dậy “Ta đi tìm Ngũ ca! Hắn nhất định sẽ có biện pháp !”
“Đừng đi!” Sở Thương nhấp miệng “Ngọc vương gia đã sớm bị hoàng thượng phái đi tìm tiên thảo trường sinh bất lão.”
“Vậy làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Cảnh Dương dĩ nhiên lại khóc lên như một tiểu hài tử.
Sở Thương có chút đau lòng nhìn Cảnh Dương, cô nương ngốc này còn không biết, Ngũ ca nàng kính yêu kia đã sớm thay đổi, trước khi đi còn kêu mình giết Mộ Dung Thần, thế nhưng bản thân làm sao có thể nỡ khiến nàng mang tội danh giết cha, bản thân thế nào cũng không quan trọng, mà Cảnh Dương tuyệt không thể có nửa điểm thương tổn.
Sở Thương cười cười, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, ôn nhu nói: “Đừng lo, ta có thể ứng phó, đừng khóc nữa, ta sẽ rất đau lòng.”
“Là ta hại ngươi, là ta hại ngươi a!” Cảnh Dương nằm ở hõm vai Sở Thương hung hăng mà khóc lên, nàng thế nào có thể khiến một nữ tử sạch sẽ như vậy dính đầy máu tươi đây! Kết quả vẫn là bản thân hại nàng!