Chương 37: Nguyện đắc nhất nhân tâm
“Sư phụ, Liễu Không tới là để cáo từ.” Cúi đầu quỳ gối trong thiền phòng của Vô Minh “Liễu Không uổng phí sự dạy bảo của sư phụ.”
“Mà thôi, tất cả đều là mệnh, hôm nay ngươi phải đi thì đi đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.” Thanh âm của Vô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nghe không ra bất luận vui buồn gì “Ngươi đi đi.”
“Dạ sư phụ, đệ tử đã biết.” Đây là lần cuối cùng Liễu Không xưng mình là đệ tử, cũng là lần cuối cùng quỳ gối trước mặt Vô Minh, càng là lần cuối cùng khấu tạ nhiều năm dưỡng dục chi ân, sau ba cái dập đầu, tất cả chuyện cũ trước kia đều qua, từ lúc này nàng cũng được xem là như là một trong muôn nghìn con người bên ngoài kia.
“Sư đệ a, nếu như sau này bị ủy khuất, ngươi hãy viết thư cho sư huynh, tuy rằng không thể ra mặt dùm ngươi, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn ngươi phải chịu đựng một mình.” Liễu Trần không nỡ lôi kéo tay của Liễu Không, vừa nói vừa lau nước mắt “Ngươi tới Việt Dương thành sẽ không thể ăn rau xanh đậu hủ nữa, nếu sớm biết ngươi phải đi, trước đây ta sẽ không đoạt của ngươi.”
Liễu Không cũng càng không ngừng rơi nước mắt, lôi kéo nói “Sư huynh ta sẽ thường viết thư cho ngươi, ngươi đừng khóc, trong lòng Liễu Không rất khó chịu a!”
Sư huynh đệ hai người ôm cùng một chỗ, khóc thành một đoàn, sắp chia tay là lúc hiểu rõ thân tình trân quý.
“Liễu Không, chúng ta phải đi.” Cảnh Dương đi tới bên cạnh Liễu Không, kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng nói.
Cảnh Dương thực sự không đành lòng cắt đứt bọn họ nói lời từ biệt, nhưng thời gian không đợi người, hiện tại đã trễ, nếu còn kéo dài, chỉ sợ trời tối còn chưa thể hạ sơn.
“Ai!” Liễu Trần dùng sức chớp mắt vài cái, ổn định hơi thở nói: “Được, hai huynh đệ ta cứ như vậy đi, dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ, lúc nào ngươi cũng còn có một người sư huynh này!”
“Sư huynh, Liễu Không sẽ mỗi ngày nhớ ngươi!”
Liễu Trần khoát tay áo nói: “Không nói nữa, nói thêm gì nữa, hôm nay ngươi sẽ không đi được, mau mau lên xe ngựa đi.”
Liễu Trần nhìn theo đoàn người Liễu Không ly khai, đứng lặng tại chỗ thật lâu.
“Liễu Trần sư huynh, bọn họ đã đi xa rồi, ngươi đừng thương tâm nữa.” Văn sư đệ đứng một bên, móc ra một khối khăn tay màu trắng đưa cho Liễu Trần.
“Ngươi biết cái gì, Liễu Không hắn chưa từng ly khai ta, đột nhiên ly khai như thế, trong lòng ta khổ sở, vắng vẻ, khó chịu a!” Cầm lấy khăn tay dùng sức lau mũi.
Văn sư đệ nhếch miệng hấp một ngụm lãnh khí, đó là khăn tay ta mới mua a! Ta cho ngươi lau nước mắt, chứ không phải để lau mũi!
“Cái khăn này không tệ, ta thu, coi như là an ủi tâm linh yếu đuối của ta một chút, đa tạ Văn sư đệ!” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt đối phương, rất tự giác lấy khăn tay bỏ vào trong ngực, liền rời đi.
Khóe miệng Văn sư đệ run rẩy, một người trong gió lắc lư bất định.
“Ngươi còn có ta đây, sau này ta sẽ cùng ngươi.” Theo sau thanh âm, bàn tay ấm áp liền cũng phủ lên vai Liễu Không.
“Ta biết.” Liễu Không quay đầu nhìn Cảnh Dương “Ngươi vẫn sẽ đối tốt với ta như vậy sao? Sẽ vẫn thích ta như thế sao?”
“Sẽ a, ta không chỉ vẫn thích ngươi, ta còn sẽ càng ngày càng thích ngươi.”
Liễu Không nhìn đôi mắt của Cảnh Dương, đôi mắt kia chứa đựng hình ảnh của mình, thật sự sợ có một ngày đôi mắt này gặp phải những người khác, đến lúc đó mình sẽ không còn là duy nhất nữa.
Kỳ thực, Liễu Không là một người rất nhát gan, nhiều ngày như thế, tuy rằng ngọt ngào, nhưng lòng cũng chua xót, những lúc đêm khuya chợt tỉnh giấc, nàng luôn luôn suy nghĩ, nếu lúc Cảnh Dương biết tất cả còn có thể tiếp nhận một người không trọn vẹn như vậy không, còn có thể trước sau như một yêu mình hay không đây? Có lẽ Cảnh Dương sẽ vứt bỏ, sẽ căm hận bản thân? Mỗi khi nghĩ tới đây, tim Liễu Không không nhịn được đau đớn, vì sao lại như vậy? Vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này?
Nàng luôn muốn cùng Cảnh Dương nói rõ tất cả, nhưng mỗi khi tới bên miệng lại bị nuốt trở vào, nhìn khuôn mặt tuyệt diễm kia, Liễu Không lui bước, nàng e ngại trong ánh mắt xinh đẹp kia thấy được thất vọng thậm chí chán ghét, nếu như có thể nói, nàng hy vọng mình có thể giấu diếm cả đời.
“Liễu Không? Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Dương thấy Liễu Không thật lâu không lên tiếng, nhìn trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
Liễu Không nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của Cảnh Dương, lắc đầu cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới sư huynh, trong đầu còn có chút khổ sở.”
“Ta biết hiện tại ngươi còn có điểm không thích ứng, bất quá không sao, sau này chúng ta thành thân, ta chính là người nhà của ngươi, ta còn muốn sinh cho ngươi thật nhiều tiểu bảo bảo nha!” Mong ước tốt đẹp nhất của Cảnh Dương chính là thời gian tới, trên mặt bất giác toát ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng nàng cũng không biết, lời nói lúc này của nàng, như một cây đao, hung hăng đâm vào tim Liễu Không.
“Cảnh Dương! Ta!” Liễu Không giựt mạnh tay của Cảnh Dương, miệng khẽ nhếch, như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Làm sao vậy?” Tay của Cảnh Dương bị nàng nắm đến đau nhức “Đau, ngươi nhẹ một chút.”
Liễu Không nghe tiếng vội vàng buông lỏng tay mình ra “Ta, ta không phải cố ý.”
“Ngươi không sao chứ? Sao hôm nay kỳ quái như thế.” Cảnh Dương mím môi nhìn nàng.
Liễu Không chỉ lắc đầu, tránh đi ánh mắt của Cảnh Dương, cái gì cũng không nói.
“Có phải ngươi hối hận rồi không?” Trong đầu Cảnh Dương nghĩ chỉ có lý do này, cái gì có thể khiến hắn khác thường như vậy, chẳng có gì ngoài việc triệt để ly khai Long Sơn Tự.
“ Nếu như ngươi hối hận, ta cũng không ngăn ngươi, hiện tại ta lập tức cho bọn họ dừng lại, thừa dịp còn chưa đi xa, ngươi còn có thể quay trở lại.” Lúc Cảnh Dương nói ra lời này lập tức cắn môi mình, nàng sợ mình phát tiết trước mặt Liễu Không, khiến Liễu Không khó xử.
“Ngươi còn nói nhảm cái gì, ta cũng đã hoàn tục, sao còn có thể trở lại.”
“Ngươi trách ta bức ngươi hoàn tục sao? Ngươi muốn ở lại Long Sơn Tự, ta cũng không cản ngươi, hiện tại ngươi lại chạy tới trách ta!” Cảnh Dương nhịn không được khóc ra tiếng, đẩy Liễu Không “Ngươi muốn đi, hiện tại ngươi đi đi, không có ngươi, lẽ nào bản công chúa còn không sống nổi sao!”
“Cảnh Dương, ngươi đừng như vậy, ta không có, ta không có đổi ý.” Liễu Không vừa nghe đến tiếng khóc của nàng, trong lòng lo lắng vô cùng, liên tục hống nàng, còn kéo nàng vào lòng.
“Ngươi đi, ngươi đi! Ta mới không cần ngươi!” Tính tình của Cảnh Dương lại bộc phát, nàng cũng là một người bướng bỉnh, hai tay nhỏ bé luân phiên đánh Liễu Không.
Nhưng Cảnh Dương càng đánh, Liễu Không lại càng ôm chặt, hai tay ghì chặt.
“Ngươi dựa vào cái gì hối hận! Ta còn chưa hối hận đâu!” Cảnh Dương tránh không thoát cái ôm của Liễu Không, đơn giản lấy tay ôm lại “Ngươi sờ cũng sờ, hôn cũng hôn, nếu như ngươi cảm thấy hối hận, không muốn ta, vậy ngươi chính là một tên chết tiệt! Ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”
“Ha hả, nào có tiểu nữ quỷ nào thích khóc như ngươi a?” Liễu Không bị lời của nàng làm tức cười “Hơn nữa, ta cũng không muốn ngươi đi làm nữ quỷ, ngươi còn phải thành thân với ta nha!” Làm quỷ thì làm sao thành thân a?
“Không phải ngươi không muốn ta sao? Không phải ngươi muốn đổi ý sao?” Cảnh Dương quả nhiên là loại người ăn mềm không ăn cứng, hiện nay lập tức không còn náo loạn, hoàn vùi trong lòng Liễu Không, thật đáng yêu.
“Ai nói không muốn ngươi, ta cái gì cũng chưa từng nói, từ đầu tới đuôi đều là một mình ngươi tự quyết định.”
“Ta nào có!” Cảnh Dương chu cái miệng nhỏ nhắn ra, không chịu trách nhiệm.
Liễu Không nghe thanh âm nũng nịu của Cảnh Dương, biết nàng đã bỏ qua, liền thả bớt lực đạo trên tay, gương mặt cọ cọ sườn mặt của Cảnh Dương “Ta là sợ, ngươi tốt như vậy, vạn nhất bị người đoạt đi thì làm sao bây giờ, hoặc là phát hiện ta không có tốt như ngươi nghĩ, ngươi nên biết, không có ngươi, ta không thể nào sống nổi.”
“Người nên lo lắng hẳn là ta mới đúng đi, Việt Dương thành cũng không phải hoang sơn dã lĩnh, tiểu cô nương xinh đẹp rất nhiều, không chừng có người câu mất hồn của ngươi, ta ngược lại thành hoàng kiểm bà* ngồi đây tiếc hận.” Cảnh Dương lầm bầm bên tai Liễu Không, càng nói càng tức giận, sắc mặt đều thay đổi, sau đó nghiêng mặt, một ngụm cắn cái lỗ tai của Liễu Không “Đến lúc đó, nếu như ngươi dám tùy tùy tiện nhìn loạn nữ nhân khác, ta sẽ móc mắt ngươi xuống, dẫm nát dưới chân, ta xem ngươi còn dám nhìn người khác hay không!” (chắc Cảnh Dương uống fristy :v Liễu Không chưa làm j' hết mà :v)
* thiếu phụ luống tuổi
“Tê!” Tiểu răng nhanh ngay tại vành tay, vừa đau vừa ngứa “Không dám không dám, ta nào có thời gian rỗi nhìn người khác a, ngươi ta còn nhìn chưa đủ đây!”
Cảnh Dương lại cố ý xấu xa cắn vài cái, nghe Liễu Không cầu xin tha thứ mới ngừng, kéo rộng khoảng cách, nắm lấy mặt của nàng, trong mắt lộ vẻ thâm tình “Sau này là cuộc sống của hai người chúng ta, nếu ta khiến ngươi ly khai Long Sơn Tự, sau này khẳng định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, đừng nghĩ đến những thứ không xảy ra, ta thật sợ.”
“Cảnh Dương đáp ứng ta một việc được không?”
“Cái gì?” Chỉ cần ngươi không ly khai, cái gì đều có thể.
Liễu Không vuốt ve tóc trên vai nàng, hít sâu một hơi nói: “Vô luận sau này ta làm sai cái gì, cũng đừng bắt ta ly khai, cho dù ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa, cũng đừng nói ra, ta chịu không nổi.”
Cảnh Dương cắn môi, mắt đẹp trừng nàng “Bắt ngươi ly khai, trừ phi ta chết! Không, ta chết ngươi cũng không được, cho dù ta chết, cũng phải kéo ngươi theo, tới âm tào địa phủ chúng ta cũng phải làm một đôi quỷ uyên ương!”
Hảo một đôi quỷ uyên ương! Đây là ngươi nói, Liễu Không ta chết cũng không hối tiếc!
“Ta hiện tại chỉ muốn cùng ngươi làm đôi uyên ương thần tiên cũng đều mơ ước!” Liễu Không nói xong, lập tức cúi người ngậm lấy môi Cảnh Dương.
Sự cường thế của Liễu Không luôn hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trong chuyện này, nhưng trùng hợp Cảnh Dương cũng thích Liễu Không cường thế như vậy, bản thân nàng đối với Liễu Không mà nói giống như là nước, Cảnh Dương khát vọng cũng cam nguyện được nàng hút lấy, hấp thu, càng dùng sức càng tốt!
Liễu Không đã không còn là tiểu tử ngốc cái gì cũng không biết như trước nữa, hiện tại nàng biết đâu là điểm mẫn cảm của Cảnh Dương, đâu có thể khiến Cảnh Dương hừ ra tiếng, đâu có thể khiến Cảnh Dương yếu đuối vùi trong lòng mình, nói chung là rất thành thạo.
Lâu sau, Liễu Không mới rời ra, nhìn Cảnh Dương cũng đang đồng dạng thở dốc, nhãn thần mê ly, khiến Liễu Không lại một lần nữa nhịn không được nuốt nước bọt.
“Không được nhìn ta!” Cảnh Dương hữu khí vô lực đưa tay che kín mắt Liễu Không, hiện tại nhất định khuôn mặt nàng đã rất đỏ, thật cảm thấy khó xử.
“Ha hả.” Liễu Không cười hai tiếng, để Cảnh Dương ngồi trên đùi mình, cằm để trên vai của nàng, hai tay đùa nghịch ngón tay mảnh khảnh của nàng.
“Ngươi lại trêu chọc ta, sau này không để cho ngươi hôn!” Cảnh Dương đều dồn trọng lượng cơ thể lên người Liễu Không, tùy ý nàng ôm mình.
“Không được!”
“Dựa vào cái gì không được, miệng là của ta!”
“Trên đời này nào có nương tử không để cho tướng công hôn môi đâu” Liễu Không cau mày “Chuyện khác ta đều có thể nghe lời ngươi, chỉ cái này là không được, hơn nữa, không phải chính ngươi cũng nói, sau này cái gì cũng cho ta sau, không được chơi xấu!”
“Ngươi!” Cảnh Dương đỏ mặt, người này sao cái gì cũng dám nói “Sắc lang!”
“Đối với ngươi không tính sắc, cái này gọi là thích, không lẽ ngươi muốn ta cùng người khác như vậy mới được a?”
“Ngươi dám!” Cảnh Dương lập tức xoay người lại trừng nàng “Ngươi thử nhìn người khác xem!” Ta sẽ móc mắt ngươi xuống!
Liễu Không thấy thế thì cong môi, cười hì hì nâng cằm Cảnh Dương “Không dám không dám, ta chỉ muốn một mình ngươi!”
Cảnh Dương thích nghe nàng nói tình thoạt, tuy rằng rất xấu hổ, thế nhưng cũng rất hài lòng.
Xoay người lại, chính diện nhìn Liễu Không, ôm lấy cổ nàng, ghé vào hõm vai của nàng “Thật mệt, mấy đêm nay đều không ngủ được, toàn bộ đều do ngươi!”
Liễu Không nhíu mày, tại ta? Vì sao a?
“Vừa nhắm mắt lại, trong mộng đều là ngươi, mở mắt, nghĩ đến cũng đều là ngươi, ngươi nói, có thể không phải vì ngươi sao?”
Thì ra là thế a! Liễu Không xấu hổ cười cười, ôm sát thắt lưng của nàng nói: “Đúng là tại ta.”
“Vốn là lỗi của ngươi.” Cảnh Dương nhẹ giọng lầm bầm một chút.
Tay Liễu Không vỗ nhẹ sau lưng của nàng, ôn nhu nói: “Vậy hiện giờ ngủ đi, ta ở đây hống ngươi ngủ.”
Chẳng được bao lâu, Cảnh Dương đã vào mộng đẹp, nàng biết Liễu Không đang bên cạnh nàng, nhưng nàng không biết chính là, Liễu Không lần thứ hai nhẹ nhàng hôn nàng, khi thì hôn vành tai, khi thì hôn tóc, khi thì hôn tóc mai.
Chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly!*
*Nguyện có được tim một người, bạc đầu không chia lìa