Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 37: Chương 37: "Tên hư hỏng"




Editor: Chuột Christance

Beta: Wall

Chương 36: “Tên hư hỏng”

“Ngô, Liễu Không... ân!” Đầu lưỡi Cảnh Dương bị lưỡi Liễu không gắt gao quấn lấy. Một lúc sau, nàng dần cảm thấy, đầu lưỡi người này quả thực dài, đều sắp càng quét đến cổ họng nàng.

Liễu Không thấy nàng còn có thể kêu tên mình, nghĩ rằng nàng không chuyên tâm, phải bị phạt. Vì vậy, Liễu Không lại càng ra sức hôn lấy, quấn lấy nàng. Nàng từ trước đến nay cũng không biết, nguyên lai, hôn môi như thế này chính là một chuyện tốt đẹp đến vậy. Đầu lưỡi của Cảnh Dương vô cùng mềm mại, hơn n ữa nước bọt trong miệng nàng đều mang theo một cổ hương vị ngọt ngào làm cho Liễu Không không thể cưỡng lại được.

Cả hai hôn môi, triền miên một hồi, thẳng cho đến khi Liễu Không không thở nổi nữa mới bằng lòng rời ra, lúc hai người tách ra, ở giữa còn kéo ra một sợi chỉ bạc.

Cảnh Dương chôn khuôn mặt đỏ bừng của nàng trên vai Liễu Không, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Tuy rằng trên mặt vẫn còn rất là rụt rè nhưng thân thể sớm đã nhũn thành một bãi nước, trong lòng như rót mật.

Liễu Không thấy nàng vẫn không chịu ngẩng đầu, cho rằng nàng còn chưa ổn định hơi thở, liền nhẹ giọng hỏi:

“Khá hơn chút nào không?”

Cảnh Dương vẫn còn rất xấu hổ, nghe Liễu Không vừa hỏi như vậy lại càng như tiểu nữ nhân nhà người ta không chịu ngẩng đầu, cáu giận nói: “Hư hỏng!” vươn phấn quyền nhéo cánh tay của Liễu Không một chút, thể hiện uy vũ.

Cánh tay nhàn nhạt cảm thấy đau đớn, được rồi, đối với Liễu Không mà nói cũng không tính cái gì. Vừa rồi lúc mình ăn miệng nàng, Cảnh Dương còn không ngừng hừ ra tiếng, tư vị đó cực kỳ thích ý! Hiện tại lại tâm viên ý mã.*

*hình dung tim đập thình thịch không khống chế được.

“Dương, ngươi ngẩng đầu lên đi!”

“Không” Cảnh Dương dán mặt vào cổ nàng, chính là không chịu ngẩng đầu lên.

“Ngươi trước ngẩng đầu lên, ta có lời muốn nói với ngươi!”

“Không!”

Quỷ mới tin ngươi! Có cái gì thì nói, hay là lại muốn làm chuyện xấu mới đúng!

“Ta... ta, ngực của ta đau!”

“Ngươi đừng hù ta, vừa rồi sao không thấy ngươi đau? Cố tình hiện tại lại bắt đầu đau?”

Liễu Không hiện tại lòng nóng như lửa đốt, tiểu bạch thỏ mềm mềm trước mắt, tư vị chỉ được nhìn mà không được, thật là không dễ chịu a!

“Ta thật sự đau, vừa rồi hình như dùng quá sức, có chút đau sốc hông!”

Vẫn là phương pháp như nhau, vẫn là chiêu đó, cuối cùng chuyện gì cũng giải quyết xong.

Cảnh Dương nghe thanh âm của Liễu Không như là có chút gì đó không đúng, hơi thở cũng không ổn. Bất quá, Cảnh Dương nào đâu biết rằng, Liễu Không đây là gấp, vì sao gấp? Còn có thể là vì cái gì, không phải là vì cái kia sao.....

“Ngươi không sao chứ?” Cảnh Dương ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn nàng “Ngươi thẳng người lên, chậm rãi nhúc nhích một chút thử xem, thuận khí thì tốt rồi!”

Liễu Không có hơi vặn vẹo thân thể, nhưng mà lại không phải vì thở đều mà là vì để kề sát đến Cảnh Dương hơn.

Nhìn thấy đôi môi sung huyết sưng đỏ kia, Liễu Không thoáng cái đau lòng. Kia chính là bị chính mình cắn sao? Sao có thể hạ khẩu nặng thế a!

“Đau không?” Liễu Không dừng lại động tác thân thể mình, lo lắng hỏi Cảnh Dương.

“Ngươi nói cái gì? Nơi nào đau?” Cảnh Dương khó hiểu nhìn Liễu Không.

Liễu Không nhíu mày, đưa tay lên hướng phủ lấy môi Cảnh Dương, tinh tế vuốt ve nó.

Trong nháy mắt ngón tay lạnh mà ôn nhu của Liễu Không xoa lấy môi Cảnh Dương, khiến cho Cảnh Dương động cũng không dám động, chỉ ngơ ngác để nàng sờ, mặc cho lửa nóng tập kích toàn thân.

Liễu Không càng xem lại càng đau lòng, vừa rồi thực sự là sắc tâm trổi dậy, trong lòng ra sức oán trách chính mình như thế nào có thể làm chuyện thô lỗ như vậy thương tổn đến Cảnh Dương.

“Thực xin lỗi, Cảnh Dương! Ta... ta dùng quá lực!”

Cảnh Dương nghe nàng lại bắt đầu nói nhảm, xấu hổ quay đầu đi không thèm để ý Liễu Không.

Liễu Không nhìn thấy đầu Cảnh Dương nghiêng đi nơi khác, tưởng rằng nàng sinh khí mình thì lập tức cuống cuồng, không quan tâm trên thân thể đau nhức, cầm tay nàng đánh lên người mình.

“Ngươi làm cái gì? Mau buông tay!” Cảnh Dương lại càng hoảng sợ, lập tức rút tay về.

Liễu Không hiện tại không đủ khí lực, chỉ có thể tùy ý để x Cảnh Dương rút tay lại. Nàng sợ từ nay về sau Cảnh Dương sẽ chán ghét nàn, cuối đầu , không biết lúc nào thì nghẹn ngào, giọng khàn khàn nói: “ Ta không phải cố ý như vậy, ngươi đừng giận ta, sau này ta sẽ sửa.”

Cảnh Dương càng nghe càng hồ đồ, bản thân mình khi nào thì giận hắn, đang tốt lành sao lại như vậy?

“Ta cũng không biết vì cái gì, chính là nhịn không được, ta không nghĩ tới cắn vài cái sẽ làm môi ngươi bị sưng, thực xin lỗi, ngươi có đau hay không?”

Cảnh Dương xoa nhẹ lên môi mình, cẩn thận mà sờ sờ, hình như là có phần hơi sưng.

“Ta không đau!” Cảnh Dương quay đầu lôi kéo tay Liễu Không nói.

Liễu Không vẫn còn thút tha thút thít nhìn Cảnh Dương.

“Ngươi còn khóc? Không tiền đồ!” Cảnh Dương giúp nàng lau khóe mắt có chút ẩm ướt. “Ta khi nào thì giận ngươi? Nếu ta thực sự không thích ngươi như vậy, ta sẽ cho ngươi hôn sao? Đứa ngốc!”

Liễu Không nghe xong lời này, ngẩng đầu, khóe miệng liền cong cong lên hỏi: “Ngươi không giận ta?”

Cảnh Dương cười đến vô cùng xinh đẹp, thổi mạnh chóp mũi của Liễu Không “Không giận!”

“Vậy ngươi thích ta như thế?”

Cảnh Dương hé môi, người này đều phải làm cho chính mình nói ra mới được sao? Nhưng mà, nếu mình không nói ra, không chừng lại phải khổ sở thành cái dạng gì, tạm thời buông nữ nhi rụt rè, gật nhẹ đầu nói: “Thích!”

“Thật sự?” Ánh mắt Liễu Không lúc này sáng lên, giống như trước đó người khóc nhè không phải là nàng.

Cảnh Dương liếc mắt nhìn Liễu Không mặt trắng không còn chút máu một cái, hiền lành gật gật đầu.

“Vậy ngươi, ngươi, ngươi.... “ Liễu Không muốn nói lại thôi, lời nói như nghẹn lại không nói được.

“Ngươi, ngươi cái gì? Có chuyện gì cứ nói với ta, ta cũng sẽ không ăn ngươi!” Tật xấu này như thế nào đến bây giờ còn không bỏ? Thật là đáng ghét!

Liễu Không trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Cảnh Dương, vươn đầu lưỡi liếm một vòng môi mình, giống như đang hồi tưởng lại mỹ vị.

Không biết vì sao, Cảnh Dương nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Không, chợt có chút hối hận vừa rồi mình kêu hắn mau nói.

“Ta.....” Cảnh Dương vừa định nói ra nhưng có cái gì đó ngăn trở nàng đừng nói, đã bị Liễu Không trước một bước đánh bại.

“Vậy ngươi cho ta hôn lần nữa!”

“Ngươi, thằng nhãi này! Thế nào da mặt dày như vậy?” Cảnh Dương lúc này thật bất đắc dĩ. “Vừa rồi không phải mới....?” Cảnh Dượng ngượng ngùng nói ra miệng.

“Không đủ!” Liễu Không gân cổ cãi lại.

“Ngươi.... Ngô!”

Nói nhiều như vậy để làm chi, trực tiếp dùng môi ngăn chặn thì tốt ròi, chính là đáng thương cho công chúa Cảnh Dương của chúng ta, uy vũ ở đâu a!

“Ngươi đừng đẩy ta, cả người của ta đều là vết thương, đụng phải vết thương, ngươi sẽ đau lòng” Liễu Không kề sát miệng Cảnh Dương ôn nhu dỗ dành “ Ta chính là muốn hôn ngươi, chỉ muốn hôn ngươi!”

“Ngươi khi dễ ta!” Thanh âm Cảnh Dương ởm ờ. Liễu không nghe được lại một hồi nhộn nhạo.

“Vậy ngươi cũng khi dễ ta!” Nói xong, miệng lại Liễu Không lại dán tới.

Đối mặt trò vô liêm sĩ thế này, cho dù ngươi là công chúa cũng bó tay không có biện pháp (thúc thủ vô sách) a, cho nên Cảnh Dương đành phải chấp nhận số phận, hé miệng ngoan ngoãn mà cho nàng hôn.

“Khụ, khụ, khụ!” Lúc Liễu Không thở không chú ý hít một ngụm khí lạnh, mãnh liệt ho khan.

“Ngươi xem ngươi đi, ta nói không cho, ngươi không nên chịu! Ngươi xem, ho rồi!” Cảnh Dương không để ý Liễu Không phản đối, thực sự đẩy Liễu Không ra.

Liễu không vừa thấy mình bị đẩy ra, ngay tức khắc nóng nảy, theo bản năng muốn dán lại, nhưng mới vừa động, lại một trận ho khan.

“Ngươi mà lại đụng đến ta, hiện tại và về sau đừng nghĩ ta sẽ cho ngươi hôn nữa!” Cảnh Dương hiện tại thực sự nổi giận, khuyên can mãi cũng không nghe, thế nào cũng phải khiến chính mình mạnh bạo mới nghe sao?

Bị Cảnh Dương uy hiếp như vậy, Liễu không lập tức thành thật ngồi vào trên giường vẫn không nhúc nhích! Lộ ra khuôn mặt ủy khuất bình tĩnh nhìn Cảnh Dương “Ta sẽ nghe lời, người đừng đi, càng đừng không cho ta hôn ngươi”

Cảnh Dương bị biểu tình của nàng làm dở khóc dở cười, thực sự là một tiểu sắc hòa thượng. Sờ sờ đầu của nàng, kề mặt sát bên tai Liễu không ôn nhu nhỏ giọng nói: “Được rồi, nói rất êm tai, dưỡng thương thật tốt, sau này .....” Cảnh Dương cắn cắn môi “Về sau ta cũng đều cho ngươi!”

Liễu Không nghe không hiểu lời được lời nói của Cảnh Dương, tưởng về sau mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn cho mình hôn nên nhất thời vô cùng vui vẻ, miệng cũng sắp đụng đến sau tai, liên tiếp gật gật đầu nói “Ta, sau này ta cũng đều cho ngươi hết!”

Trong lúc Thu Bảo cùng Liễu Trần chờ ở trong sân, hai ngươi cùng hàn thuyên rất nhiều.

“Nói như vậy, ngươi cũng giống Liễu Không, đều không cha không mẹ?”

“Ân, dù sao Long Sơn Tự này chính là nhà của chúng ta!”

Thu Bảo gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “ Kia vì sao ngươi không làm võ tăng, lại làm tăng nhân không biết võ công gì?

“Cái này.....” Trên mặt Liễu Trần có điểm xấu hổ, ấp úng cả nửa ngày.

“ Có cần khó xử như vậy không? Không nói thì thôi!”

“Ai, đừng, đừng, đừng, ta nói, ta nói!” Không phải Liễu Trần không muốn nói, kỳ thật là ngượng ngùng, gãi gãi đầu “Kỳ thật, cũng không có gì, ta không học võ công là nởi vì ta lười biếng, hơn nữa tập võ cũng quá mệt mõi, ta kiên trì một hai ngày không chịu nổi liền từ bỏ!”

“Ta còn tưởng là vì cái gì chứ? Vỗ vỗ vai Liễu Trần “Đã nhìn ra, hơn nữa ngươi như vậy cũng không giống một người có thể luyện võ, Liễu Không cũng là vì như ngươi nên mới không biết võ?”

Liễu Trần lắc lắc đầu “Liễu Không là bởi vì sư pụ không cho hắn luyện, nói thân thể hắn quá yếu không thể luyện!”

Thu Bảo nhíu mày: “ Thân thể yếu đuối chẳng phải là nên cần tập võ sao, như thế mới có thể cường thân kiện thể a?”

“Cái này ta cũng không biết!”

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, lúc ngẩng đầu thì trời đã đầy sao.

“Thật xinh đẹp a~!” Thu Bảo nhịn không được cảm thán.

“Việt Dương không có sao?” Chỉ là một ít sao mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy đi?

“Có nhưng mà không nhiều như nơi này, cũng không xinh đẹp như vậy!”

Liễu Trần gật đầu, lại hỏi: “Vậy Việt Dương thành tốt không?”

Thu Bảo quay sang nhìn Liễu Trần cười cười nói “Địa phương tốt!” Lòng người phức tạp.

Nghe Thu Bảo nói như vậy Liễu Trần liền mở miệng cười cười “Vậy là tốt rồi, sư đệ khẳng định sẽ rất thích!”

Thu Bảo nhìn Liễu Trần, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như có thể nàng thực sự hy vọng Liễu Không cùng Liễu Trần có thể cách xa thế giới ngoài kia một chút, nên biết nơi càng phồn hoa, nhân tâm lại càng phức tạp, âm mưu lại càng tràn lan, bọn họ tâm tư đơn thuần như vậy ở lại Long Sơn Tự là tốt nhất, chí ít có thể vĩnh viễn trong sạch.

“Các ngươi đang nói chuyện cái gì? Cười vui vẻ như thế.” Thanh âm của Cảnh Dương từ phía sau vang lên.

Liễu Trần cười đến vui vẻ, thấy công chúa tới, lập tức ngậm miệng.

Cảnh Dương ngược lại không có bao nhiêu câu nệ, cười cười với Liễu Trần, nói: “Liễu Không đã ngủ, ba ngày sau, chúng ta sẽ chuẩn bị hạ sơn, đã nhiều ngày làm phiền Liễu Trần sư huynh.”

“Đâu có, Liễu Không là thân sư đệ của ta, cho dù hắn hoàn tục, cũng sẽ là thân đệ đệ của ta, chiếu cố hắn là đương nhiên.”

Cảnh Dương gật đầu “Vậy đa tạ Liễu Trần sư huynh, ta về trước, ngày mai ta sẽ tới nữa.”

Liễu Trần tiễn Cảnh Dương cùng Thu Bảo xong, vừa vào phòng, xông vào mũi chính là một trận hương khí hoa hồng nhàn nhạt, nhìn Liễu Không đang nằm trên giường, ngủ thật say.

Cởi giầy ném qua một bên, trong miệng cằn nhằn “Phòng này cũng quá thơm rồi đi, để hai chân đầy mồ hôi của Liễu Trần ta xông mùi lại thì tốt hơn!”

Buổi chiều sau khi rửa mặt chải đầu, Cảnh Dương nhìn gương, thấy được đôi môi sưng không chịu nổi của mình, nhất thời trên mặt ửng đỏ, một hồi không lên tiếng, tâm tư lại bay về thời khắc ngọt ngào triền miên cùng Liễu Không.

“Sau này mỗi ngày ta đều phải hôn ngươi như thế!”

“Vậy sau này mỗi ngày đều cho ngươi hôn như thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.