Công Chúa Trên Cao

Chương 100: Chương 100




Khi nhận ra Thân Đồ Xuyên và Mục Dự Chi chẳng ai tốt cả thì Quý Thính dứt khoát không dính líu vào ân oán của bọn họ nữa, thấy Mục Dự Chi bị ốm khó chịu, nàng thực sự không yên tâm nên quyết định ở lại tiệm buôn một đêm.

Lúc Thân Đồ Xuyên tới đón nàng, nàng nói quyết định này cho hắn nghe, sắc mặt hắn thay đổi ngay tức khắc: “Ta chẳng màng tuyết lớn đến đón điện hạ.”

“Nếu ngươi thấy vất vả quá thì chi bằng ở lại đây với ta luôn?” Quý Thính suy nghĩ một lúc rồi nói.

Thân Đồ Xuyên không vui: “Ta lạ giường, ở lại tiệm buôn thì sợ không ngủ được.”

“Đã vậy thì ngươi về trước đi.” Quý Thính quả quyết ra quyết định thay hắn.

Thân Đồ Xuyên vốn tưởng rằng nàng sẽ về với mình hoặc tiếp tục khuyên mình thêm mấy câu, hoàn toàn không ngờ nàng cứ thế mà đuổi mình đi, lúc này trong lòng hắn như có tảng đá to chặn lại.

Mục Dự Chi rời khỏi nhà quá lâu khiến hắn sinh ra ảo giác bây giờ Quý Thính chỉ thích một mình hắn, đến khi gặp Mục Dự Chi, tất cả hành vi của nàng đều đang nhắc nhở hắn nàng không chỉ thuộc về hắn, trái tim nàng có có thể chứa rất nhiều người.

Quý Thính thấy sắc mặt hắn không tốt thì nhận ra mình làm sai rồi, do dự một lát rồi xin lỗi: “Ta không có ý gì khác, nếu như ngươi không muốn về thì...”

“Ta lạ giường, ở lại tiệm buôn thì e là không ngủ được.” Thân Đồ Xuyên cứng rắn ngắt lời nàng: “Không quấy rầy hai vị nữa.”

Dứt lời, hắn không hề cho Quý Thính cơ hội mở miệng, trực tiếp phất tay áo đi mất.

Quý Thính nhìn theo cau mày lại nhưng nàng không đuổi theo hắn mà quay lại đi vào phòng Mục Dự Chi. Lúc này Mục Dự Chi đang uống thuốc, trông sắc mặt tốt hơn rất nhiều, không suy yếu như ban nãy nữa.

Quý Thính hơi yên tâm: “Mấy ngày tới ngươi không được đi đâu hết, phải nghỉ ngơi cho khỏe lại biết không?”

“Biết rồi.” Mục Dự Chi ho một tiếng: “Điện hạ, sắp vào xuân rồi mà trời càng ngày càng lạnh, trong huyện thành có không ít nhà nghèo khổ, sợ là khó chống lại giá rét, trong tiệm còn ít chăn đệm, hay là điện hạ mang phân phát cho bọn họ đi.”

“Lấy nhiều lương thực của ngươi như vậy rồi, sao ta còn lấy đồ của ngươi được nữa chứ?” Quý Thính bật cười.

Mục Dự Chi cong môi: “Của ta không phải của điện hạ sao?”

Trong giây phút Quý Thính đối diện với hắn ta, không khỏi than nhẹ một tiếng: “Nếu Thân Đồ Xuyên cũng hiểu chuyện như ngươi thì tốt biết mấy.” Không đến mức ôn dịch vẫn đang ở ngay trước mặt mà chỉ lo ghen tuông.

“Nếu hắn ở đây, nghe thấy câu này chắc sẽ liều mạng với ta mất.” Mục Dự Chi mỉm cười.

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, sao hả, ngươi muốn bắt chước lại cho hắn nghe?”

“Dự Chi không dám.”

Quý Thính khẽ xì một tiếng, nâng chén trà lên uống nửa chén rồi nói: “Ngươi không biết đó thôi, trông hắn có vẻ rất nghe lời nhưng thực ra quá ngang ngạnh, nhìn chằm chằm ta suốt cả ngày, không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia, biết trước hắn quản nhiều như thế thì ta thà dẫn theo Chử Yến tới đây cho rồi.”

Nàng bô bô nói Thân Đồ Xuyên không tốt, nói hết thì chén trà trong tay cũng cạn đáy, nàng trút hết nỗi bất mãn và oán giận ra xong thì im lặng một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng nói: “Nhưng con người hắn không phải kẻ xấu, đối xử với ta rất tốt.”

“Hình như bây giờ điện hạ còn thích hắn hơn trước kia.” Mục Dự Chi chậm rãi nói.

Quý Thính dừng một chút: “Sao cơ?”

“Trước kia, mặc dù điện hạ thích đuổi theo hắn, dù hắn nhìn người bằng vẻ mặt cau có khó chịu người cũng không tức giận, nhưng ta biết trong lòng điện hạ không thích hắn đến thế, chưa chắc sẽ ở bên hắn, nhưng bây giờ...” Khóe môi Mục Dự Chi vẫn cong lên, từ đầu đến cuối chưa hề hạ xuống: “Mặc dù điện hạ cứ luôn trách giận hắn nhưng có thể nhìn ra nếu thực sự không có hắn, lúc này điện hạ sẽ thay đổi rất nhiều.”

“Nói bậy, ta không thèm thích hắn như thế, nếu một ngày nào đó hắn bỏ đi thì cứ tùy hắn, ta còn lâu mới đau lòng.” Nói thì nói thế chứ vừa nghĩ đến việc hắn sẽ rời đi như ở kiếp trước, trong lòng nàng lại không thoải mái, Quý Thính mím môi, bổ sung thêm một câu: “Ta sẽ không hòa ly với hắn, dù hắn đi cũng phải dùng thân phận phò mã gia mà đi.”

Hắn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay nàng một cách dễ dàng, đừng mơ được một bước lên mây như kiếp trước.

Mục Dự Chi bật cười: “Điện hạ, người nên đi soi gương xem dáng vẻ của người lúc này thế nào đi.”

Quý Thính hơi khựng lại: “Dáng vẻ của ta làm sao?”

“Trông như muốn khóc tới nơi.” Mục Dự Chi trả lời.

Quý Thính: “...”

Nàng ngồi thêm một lúc ở phòng Mục Dự Chi, đột nhiên trong đầu toàn là hình bóng Thân Đồ Xuyên, nói gì nữa cũng hơi mất tập trung. Mục Dự Chi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Điện hạ, ta thấy hơi mệt, hay là người về đi.”

“Ừ, đêm nay ta ở lại tiệm, nếu ngươi có chỗ nào không thoải mái thì gọi người báo cho ta.” Quý Thính đứng dậy.

Mục Dự Chi nhìn nàng: “Chắc hẳn ngày mai điện hạ còn việc phải làm, không bằng về khu nghỉ ngơi của người ấy, cách phủ nha gần một chút, có chuyện gì cũng xử lý thuận tiện hơn.”

Quý Thính vốn đang nghĩ đến Thân Đồ Xuyên, lúc này nghe Mục Dự Chi khuyên thì càng muốn về chỗ nghỉ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đã trễ vậy rồi, trở về cũng không tiện lắm, ta ngủ lại ở đây đi.”

“Ta gọi người chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ.” Mục Dự Chi nói xong thì định đứng dậy.

Quý Thính vội ngăn lại: “Ngươi nằm nghỉ đi, chưa khỏi ốm thì không được ra khỏi phòng một bước, ta... tự ta đi gọi người chuẩn bị xe.”

Nàng nói xong thì không cẩn thận đối diện với ánh mắt chọc ghẹo của Mục Dự Chi, nhất thời mặt ửng đỏ lên, vì thế cúi đầu vội vã đi ra ngoài. Sau khi đi ra khỏi phòng Mục Dự Chi, nàng còn chưa kịp gọi người chuẩn bị xe ngựa, một tên đầy tớ hấp tấp chạy tới, nhìn thấy nàng thì vội hành lễ.

“Gấp gáp như vậy, có chuyện gì?” Quý Thính nhíu mày.

Tên đầy tớ đáp: “Thưa điện hạ, phò mã gia đến.”

Quý Thính sững người, ngẩng đầu lên thì đã thấy Thân Đồ Xuyên xuất hiện ở cửa viện, trong tay còn ôm một cái gối. Nàng lập tức đi về phía trước: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngủ lại một đêm ở đây với điện hạ.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.

Quý Thính nhịn cười: “Không phải ngươi nói ngươi lạ giường, không chịu ngủ lại sao?”

“Ta mang gối theo, nếu có thêm điện hạ ngủ cạnh ta nữa thì chắc là miễn cưỡng vẫn ngủ được.” Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Đều là lý lẽ của ngươi.” Nàng dứt lời liền đi ra ngoài.

Thân Đồ Xuyên mím môi, nhanh chóng đi theo, nhưng cứ đi mãi thì thấy không đúng: “Sao điện hạ lại đi về phía cửa lớn?”

“Đương nhiên là về chỗ ở của mình rồi.” Quý Thính liếc hắn một cái.

Thân Đồ Xuyên khựng lại: “Điện hạ không ngủ lại tiệm buôn hả?”

“Ngươi muốn ta ngủ lại?” Quý Thính hỏi ngược lại.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên: “Đương nhiên là không muốn.”

“Vậy thì còn nói gì nữa.”

Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên cao hơn, lập tức đi cùng nàng về chỗ ở, trên đường về còn không quên bào chữa cho mình: “Thật ra ta không phải không cho điện hạ ngủ lại, chỉ do bây giờ Mục Dự Chi bị ốm, nếu lây bệnh cho điện hạ thì ta sẽ lo lắng.”

“Được rồi, không cần giải thích nữa.” Quý Thính ngả đầu lên vai hắn, im lặng một lát đột nhiên hỏi: “Cuộc sống như bây giờ, ngươi cam tâm không?”

Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát mới đáp: “Sao điện hạ lại nói vậy?”

“Không quyền không thế, ngày tháng sau này có tốt hay xấu đều phải dựa vào tâm trạng của ta, sau này nếu ta không thích ngươi nữa thì ngươi không có bất cứ thứ gì bảo đảm, sống cuộc sống như thế, ngươi cam tâm không?” Sau cuộc tán gẫu với Mục Dự Chi ban nãy, bỗng nhiên Quý Thính nghĩ đến rất nhiều chuyện mà nàng chưa từng nghĩ đến trong khoảng thời gian qua, vì thế không nhịn được hỏi.

Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát rồi đáp: “Nếu điện hạ mãi mãi thích ta thì ta cam tâm.”

“Nhưng nếu ta có thể sống đến tám mươi tuổi thì tương lai còn sáu mươi năm nữa, ngươi làm thế nào để đảm bảo ta mãi mãi thích ngươi?” Quý Thính hỏi hắn câu này cũng là tự hỏi mình, cả đời người thực sự quá dài, ngay cả bản thân nàng cũng không thể đảm bảo mình có thể duy trì sự yêu thích đối với Thân Đồ Xuyên bao lâu.

Nàng hỏi xong thì Thân Đồ Xuyên không nói gì cả, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi câu khác: “Nếu ta không thích ngươi nữa thì ngươi có cam tâm làm một phò mã không quyền không thế không?”

“Không cam tâm.” Lần này Thân Đồ Xuyên trả lời rất dứt khoát.

Quý Thính im lặng một lát mới nói: “Không cam tâm, nhưng ta lại không hòa ly với ngươi, ngươi định làm thế nào để thoát khỏi?”

“Hôm nay điện hạ làm sao vậy, sao cứ hỏi mấy câu khiến người ta không vui như vậy?” Sắc mặt Thân Đồ Xuyên hơi sầm xuống: “Có phải Mục Dự Chi nói gì với nàng không hả?”

Quý Thính ngồi thẳng dậy: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

“Nàng trả lời câu hỏi của ta trước đã, tại sao đột nhiên hỏi mấy điều này?” Thân Đồ Xuyên không nhượng bộ.

Quý Thính trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu: “Có lẽ là vì sợ ngươi rời bỏ ta.”

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra: “Nàng nói gì?”

“Hôm nay đột nhiên ta lo lắng ngươi sẽ rời bỏ ta.” Quý Thính than thở: “Mặc dù có một tờ hôn thư ràng buộc ngươi nhưng trong lòng ta hiểu rõ ngươi không phải vật trong ao, nếu thực sự muốn đi thì luôn có cách để đi.”

“Điện hạ...”

“Có phải ta như vậy rất ích kỷ không, cho dù không thể đảm bảo sẽ thích ngươi cả đời vẫn muốn kéo theo ngươi cả đời, không cho ngươi bất cứ cơ hội trốn thoát nào.” Quý Thính cau chặt mày lại, dường như cũng buồn phiền vì bản thân nàng bây giờ lại ngang ngược như thế.

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên mấy phần ấm áp, nắm chặt tay nàng nói: “Chỉ cần điện hạ không chịu để ta đi thì ta sẽ không đi.”

“Thật sao?” Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Xuyên nghiêm túc gật đầu.

Quý Thính mỉm cười: “Vậy ngươi phải nói được làm được.” Nếu thực sự như thế thì nàng có thể giữ hắn cả đời, bởi vì nàng thực sự không nghĩ ra lý do để thả hắn đi.

Một đêm bình an trôi qua, khi Quý Thính dậy thì lương thực từ kinh đô đã đến, còn có một nghìn cấm vệ quân đến cùng.

Lúc Quý Thính nhìn thấy Tiền Đức thì nhíu mày lại: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Phụng lệnh hoàng thượng, đến trước để bảo vệ đường đi cho các quan lớn.” Từ sau chuyện lần trước, Tiền Đức biết điều hơn rất nhiều: “Còn nữa, hoàng thượng nghe tin binh sĩ không vào thành thì muốn bọn họ quay về, tiết kiệm đệm chăn và lương thực đưa đến cho điện hạ.

“Không được, nếu bọn họ đi, trong thành có người gây sự thì phải làm sao?” Quý Thính bác bỏ chẳng hề nghĩ ngợi.

Tiền Đức khó xử: “Nếu thực sự có người gây rối thì có ty chức ở đây, điện hạ, đây là mệnh lệnh của điện hạ, không tiện khước từ.”

Kiếp trước, cuối cùng Giao Huyền bị cấm vệ quân thiêu hủy, Quý Thính thực sự không muốn để họ thay người của mình, vì thế vẫn chưa đáp lại.

Tiền Đức thấy nàng lạnh mặt không làm gì thì thở dài quỳ xuống: “Lúc trước điện hạ cứu ty chức, ty chức xin nói thật với điện hạ, hoàng thượng không an tâm để điện hạ dẫn theo nhiều người như vậy ở lại Giao Huyền, vì thế lần này ty chức đến đây hoàng thượng đặc biệt nhắc nhở, nhất định phải để đám binh sĩ về trước, nếu điện hạ không đồng ý thì giữ lương thực, không giao cho điện hạ.”

Quý Thính im lặng một lúc, bỗng tỉnh táo lại trong nháy mắt, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Bên này mạng người quan trọng nhưng hắn chỉ lo bổn cung dẫn binh gây nguy hiểm cho ngôi vị hoàng đế của hắn, thật là ngu xuẩn hết mức!”

Mồ hôi Tiền Đức chảy xuống: “Điện, điện hạ...”

Lúc Quý Thính định từ chối tiếp thì đột nhiên Thân Đồ Xuyên xuất hiện, kéo nàng sang một bên khuyên: “Mặc dù bây giờ ôn dịch vẫn chưa giải quyết được nhưng đã có thể khống chế rồi, hoàng thượng có ngu cũng không ngu đến mức sẽ giết hại cả thành, chi bằng cứ nghe theo y trước.”

“Nhưng mà...” Quý Thính cau mày.

Thân Đồ Xuyên than nhẹ một tiếng: “Ta biết điện hạ lo lắng nhưng nếu không đồng ý, chuyện phá hủy lương thực là chuyện mà hoàng thượng có thể làm được.”

“Ta chưa từng thấy ai ngu xuẩn đến vậy.” Quý Thính tức giận sắp chết luôn rồi.

Thân Đồ Xuyên an ủi vỗ tay nàng, Quý Thính hơi bình tĩnh lại, cũng hiểu rõ bây giờ Quý Văn nắm giữ lương thực trong tay, nàng không thể từ chối yêu cầu của y. Suy ngẫm một lát, nàng nghiêm mặt đi tới trước mặt Tiền Đức.

“Nếu hắn khăng khăng muốn binh sĩ về trước thì cứ theo ý hắn.” Quý Thính lạnh nhạt nói.

Tiền Đức vội đáp một tiếng, sau khi đám binh sĩ đi khỏi, hắn ta mới gọi người đưa lương thực tới cổng thành.

Nhưng cũng chỉ đến cổng thành mà thôi.

“Ngươi không đưa đến phủ nha cho bổn cung sao?” Quý Thính không còn gì để nói.

Tiền Đức cười gượng một tiếng: “Hoàng thượng đã nói, cấm vệ quân là quân thân cận của người, ngộ nhỡ có ai nhiễm bệnh đó là chuyện nguy hiểm đến nền móng quốc gia, vì thế không cho bọn ta vào thành.”

Quý Thính: “...” Đao của nàng đâu? Nàng phải về kinh đô chém tên cẩu hoàng đế kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.