Công Chúa Trên Cao

Chương 101: Chương 101




Bởi vì lương thực quan trọng hơn nên Quý Thính chỉ có thể nhịn cơn tức giận xuống, lạnh mặt về phủ nha gọi người, cùng nhau đến cổng thành kéo lương thực vào trong Giao Huyền, mặc cho nhóm binh sĩ nàng dẫn đến lúc trước đang chuẩn bị rời khỏi khi nàng bận rộn vận chuyển lương thực.

“Hoang đường, thật là hoang đường! Nhiều bách tính đang ở trong nguy hiểm như vậy mà hắn chỉ lo bổn cung sẽ tạo phản!” Quý Thính chuyển lương thực xong thì giận đến mức đập bàn trong phủ nha: “Trước kia bổn cung chỉ nghĩ hắn có tố chất bình thường, khó đảm đương nổi việc lớn, bây giờ xem ra ngay cả tình nghĩa cơ bản nhất của con người mà hắn cũng không có, người như vậy có tư cách gì làm hoàng đế!”

Nàng càng nói càng tức, tiện tay cầm lọ hoa bên cạnh đập xuống đất, mỗi chuỗi tiếng choang choang vang lên, Chu Tiền đứng ở đó mặt tái mét trắng xám, trên trán đổ mồ hôi, không dám hé răng.

Quý Thính vẫn đang nổi nóng nên không chú ý tới hắn, còn Thân Đồ Xuyên thì tiến lên một bước, bình tĩnh nói với hắn: “Chu đại nhân, chuyện phân phối lương thực thế nào cần phải thảo luận kỹ càng, hay là ngài đi theo ta?”

“Được, được, mời phò mã gia.” Chu Tiền chỉ ước mau chóng đi khỏi đây, nghe thế thì vội vàng đi theo.

Hai người im lặng đi ra ngoài, không ai lên tiếng nói chuyện trước. Trong lòng Chu Tiền bồn chồn, qua một lát không nhịn được bèn mở miệng trước, giả bộ như không có chuyện gì nói: “Thần đã xem qua số lương thực mà hoàng thượng đưa tới, ước chừng đủ cho cả Giao Huyền chống đỡ hơn mười ngày, nếu các thái y có thể tìm ra được biện pháp trị khỏi ôn dịch trong vòng mười ngày thì lần này chúng ta chính là...”

“Chu đại nhân.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn, “Ngươi ở trong quan trường đã lâu, nên nghe cái gì, không nên nghe cái gì, cái gì nghe thấy cũng phải làm như không nghe thấy, chắc không cần ta nhắc nhở đâu nhỉ?”

Chu Tiền chột dạ, bây giờ nghe Thân Đồ Xuyên chủ động nhắc đến thì bình tĩnh hơn không ít: “Thưa phò mã gia, vi thần hiểu rõ.”

“Vậy thì tốt, hôm nay điện hạ không vui, kích động nói ra mấy lời ấy, Chu đại nhân không nên để trong lòng, còn về lương thực...” Thân Đồ Xuyên nhìn hắn: “Mặc dù bây giờ có không ít người ở khu nhà trống nhưng nhất định trong thành vẫn còn người nhiễm bệnh, hai ngày nay Chu đại nhân vất vả một chút, cố gắng hết sức kiểm tra từng nhà một, nếu nhà nào có người bệnh thì không đưa lương thực đến nhà đó nữa.”

Chu Tiền sững sờ: “Ý của phò mã gia là...”

“Nếu bọn họ muốn chết như vậy thì đương nhiên không cần lãng phí lương thực.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.

Chu Tiền khó xử: “Nhưng... Nhiễm bệnh đã bất hạnh lắm rồi, nếu giờ không cho lương thực thì chẳng phải ép họ vào bước đường cùng hay sao? Đều là bách tính, làm như vậy chẳng phải không công bằng?”

“Chu đại nhân cảm thấy không công bằng?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại: “Nhưng nếu đối xử bình đẳng thì chẳng phải không công bằng với những nhà nghe lời sao? Bọn họ tin tưởng điện hạ, đồng ý đưa người nhiễm bệnh đến chữa trị tập trung ở khu nhà trống, nhưng vì những nhà không chịu đưa bệnh nhân đi mà không thể ra khỏi cửa được, bọn họ đã làm sai gì?”

Nhất thời Chu Tiền không biết trả lời thế nào, im lặng một lúc rồi thở dài: “Vi thần không thể quyết định việc này được, vẫn nên bàn bạc thêm với điện hạ thì hơn.”

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Bàn bạc với ta còn chưa đủ?”

Chu Tiền có chút lúng túng, bỗng không nói gì nữa. Thân Đồ Xuyên nhớ đến việc bây giờ mình không phải thừa tướng đại nhân mà là một kẻ tay trắng không hề có chút công danh gì cả, những quan viên này chịu xưng một tiếng “vi thần” trước mặt hắn cũng chỉ vì hắn là phu quân của Quý Thính.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt, im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Ta sẽ nói việc này với điện hạ.”

“....Vâng.”

Thân Đồ Xuyên lại nhìn hắn một cái rồi quay người đi về sảnh đường, lúc hắn bước vào phòng, cơn giận của Quý Thính đã tiêu tan bớt rồi, nhìn thấy hắn thì nhíu mày hỏi: “Ngươi và Chu Tiền nói gì với nhau rồi hả?”

“Nói chuyện liên quan tới phân phát lương thực.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói lại đề nghị ban nãy.

Quý Thính bác bỏ không chút nghĩ ngợi: “Không được, đều là bách tính, sao có thể đối xử khác biệt?”

“Chỉ khi làm như vậy mới có thể ép những nhà lén giấu người nhiễm bệnh giao người bệnh ra.” Thân Đồ Xuyên đi tới trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói: “Ôn dịch lần này khó giải quyết, kiếp trước hoàng thượng phái nhiều thái y đến như thế mà vẫn không chưa khỏi được, có lẽ đời này cũng vậy, chỉ khi nhốt tất cả người bị bệnh vào chung một chỗ mới có thể giữ được những người khỏe mạnh, nếu không cứ thế này mãi, tất cả mọi người sẽ nhiễm bệnh hết lượt.”

“Ta hiểu ý ngươi nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, ta sẽ không từ bỏ bất cứ người dân nào.” Quý Thính bình tĩnh nói.

Thân Đồ Xuyên không tán thành: “Thời khắc cuối cùng mà điện hạ nói là lúc người bệnh càng ngày càng nhiều, hay là lúc các thái y xác định chắc chắn không thể trị khỏi bệnh? Tha lỗi cho ta nhắc nhở điện hạ một câu, bất kể là trường hợp nào đều có nghĩa là sẽ có bách tính khỏe mạnh vô tội trả giá bằng tính mạng vì “thời khắc cuối cùng” của điện hạ.”

“Ngươi đang ép ta?” Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “Ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết ôn dịch, bây giờ người của điện hạ đã bị gọi về kinh, canh giữ ngoài Giao Huyền là cấm vệ quân của hoàng thượng, nếu thực sự có một ngày ôn dịch không khống chế nổi nữa, điện hạ đoán xem lúc cấm vệ quân diệt cả thành có đón nàng ra ngoài không?”

Bàn tay Quý Thính dần siết chặt lại, gân xanh nổi trên mu bàn tay vô cùng rõ ràng dưới làn da trắng mịn.

Thân Đồ Xuyên dịu lại: “Điện hạ, có bỏ mới có được.”

Hắn nói xong thì trong sảnh đường chìm vào yên lặng, không biết qua bao lâu, Quý Thính mới lạnh nhạt nói: “Từ trước đến này bổn cung chưa từng sợ trả giá bằng tính mạng.”

“Ta biết.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

Quý Thính nhìn chằm chằm hắn: “Nhưng càng sợ có nhiều bách tính chết vì ta hơn.”

“Việc này cứ để ta làm, nếu chuyện này để làm danh tiếng xấu như trước thì do ta gánh chịu.” Thân Đồ Xuyên biết nàng muốn nói gì nên cản trước.

Vẻ mặt Quý Thính hơi thay đổi, sau đó lạnh nhạt nói: “Không cần, nên do ta gánh mới phải, cứ để ta gánh vác.”

Nàng dứt lời, đi về phía phủ nha, gọi nhóm sai dịch tuần tra đường phố về, nói quyết định của mình cho họ nghe. Giao Huyền không phải huyện thành lớn, hầu hết sai dịch ở đây đều sinh ra và lớn lên tại địa phương, ai cũng có mười mấy nhà thân thích và hàng xóm, vừa nghe Quý Thính muốn cắt lương thực của bách tính thì ai cũng xôn xao.

Quý Thính để mặc bọn họ nói chuyện, đợi đến khi tiếng bọn họ nhỏ xuống mới chậm rãi tỉ mỉ nói lý do cho tại sao nàng làm vậy bọn họ nghe, khi tất cả mọi người bắt đầu thay đổi vẻ mặt thì nàng trầm giọng nói: “Bây giờ tuy người nhiễm bệnh nhiều nhưng so sánh với số người khỏe mạnh thì không tính là nhiều, trông số người nhà, bạn bè, hàng xóm của các ngươi có không ít người vẫn khỏe khoắn bình thường, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm để họ gặp nguy hiểm sao?”

Đám sai dịch không nói gì nhưng viền mắt hơi ửng hồng.

Quý Thính hững hờ nhìn bọn họ, ngay sau đó chậm rãi nói: “Nếu không đành lòng thì nghe lời bổn cung nói mà làm đi, nếu những người dân đó bất chấp nguy cơ bị lây nhiễm, khăng khăng muốn giữ người bệnh ở nhà, đương nhiên không muốn người bệnh chết đói, chỉ cần các ngươi nghiêm túc khuyên bảo, để bọn họ biết vào khu nhà trống ở thì ít nhất không cần lo chuyện ăn uống, chắc họ sẽ đồng ý phối hợp.”

Giọng nàng khàn đặc nhưng thấy tất cả mọi người đều không phản cảm thì cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, sáng sớm hôm sau bắt đầu đi làm việc này.

Đợi đám sai dịch đi rồi, Chu Tiền đi tới: “Nếu điện hạ đã quyết định, cứ để bọn họ đi làm theo là được, cần gì tốn công tốn sức nói chuyện với bọn họ chứ.”

“Nhất định phải để bọn họ hiểu rõ thì bọn họ mới tin tưởng tuân theo, bằng không chỉ sợ tai vạ về sau không thể lường được.” Quý Thính than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn nụ cười gượng gạo của Chu Tiền, nàng im lặng một lúc mới nói: “Chu đại nhân, ngươi có cảm thấy bổn cung dùng lương thực ép buộc bách tính như vậy rất bỉ ổi không?”

“Điện hạ suy tính cho đại cục, vi thần hiểu, nhưng mà...” Chu Tiền cười khổ một tiếng: “Vi thần là quan phụ mẫu nơi này, đã là phụ mẫu thì đương nhiên lòng bàn tay hay mu bàn tay chịu đòn đều đau cả.”

Quý Thính trầm mặc, một lúc lâu sau nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn, nhấc chân đi về hướng khác.

Nàng dặn dò hết tất cả mọi chuyện đâu vào đấy, tìm một góc vắng vẻ thẫn thờ, mãi đến đêm khuya mới về chỗ ở.

Thân Đồ Xuyên vẫn đang đợi nàng, nhìn thấy nàng thì lập tức đến đón: “Sao hôm nay điện hạ về muộn như vậy, có chuyện gì...”

“Hôm này ta ngủ ở phòng kế bên.” Quý Thính ngắt lời hắn.

Tiếng Thân Đồ Xuyên im bặt, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Là vì đề nghị của ta hôm nay?”

“Chỉ do tâm trạng ta hơi rối loạn.” Quý Thính mím môi, cúi đầu đi sang phòng bên.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn bóng lưng nàng, đứng trông hồi lâu cuối cùng cũng không đuổi theo.

Đêm đó hắn không hề chợp mắt.

Hôm sau trời vừa sáng Quý Thính đã chỉnh lý ổn thỏa, đi tới thăm hỏi nhà dân với các sai dịch khác, Chu Tiền nghe tin thì vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy một nhà có người bệnh hắt nước bẩn về phía Quý Thính, hắn hoảng hốt hô lên một tiếng cuống quýt chạy đến nhưng Thân Đồ Xuyên nhanh hơn một bước chặn lại cho Quý Thính, trên người Quý Thính chỉ dính một vết bẩn nhỏ xíu còn trên người Thân Đồ Xuyên thì ướt sũng.

Quý Thính ngạc nhiên nhìn mặt Thân Đồ Xuyên: “Ngươi tới lúc nào vậy?”

“Khi điện hạ ra khỏi cửa ta đa đi theo, chẳng qua thấy điện hạ không muốn gặp ta nên không để điện hạ biết.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Cổ họng Quý Thính khẽ nhúc nhích, đang định mở miệng nói thì người hắt nước nổi giận đùng đùng nói: “Ta thà chết đói cũng không để các ngươi đưa cha ta đi, các người đừng hòng đụng đến cha ta!”

Quý Thính mím môi, nhìn người nọ: “Ngươi có thể chết đói, cha ngươi thì sao? Bây giờ các thái y đang nghiên cứu phương thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn cha ngươi chết đói trước khi có thuốc chữa trị sao?”

“Còn hơn đến khu nhà trống bên đó chờ chết!” Người nọ hung ác nói.

Quý Thính cười lạnh: “Đến khu nhà trống chờ chết, ít nhất không cần lo ba bữa một ngày, một khi có phương thuốc chữa khỏi ôn dịch, người ở đó có thể được uống thuốc ngay lập tức, ở nhà chờ chết thì chỉ có thể vật vờ bệnh chết hoặc chết vì đói, bây giờ ngươi liều mạng giữ phụ thân lại, có phải cảm thấy chúng ta sẽ cho rằng ngươi hiếu thảo không? Không phải, ngươi là đứa con bất hiếu ích kỷ nên mới nhẫn tâm như thế.”

“Ngươi nói bậy! Là các ngươi không cho bọn ta lương thực!” Người kia cả giận nói.

Mặt Quý Thính không có cảm xúc gì: “Đó là lương thực của bổn cung, có cho hay không thì cũng do bổn cung quyết định, trước kia, lúc ngươi không có bạc để tiêu, chẳng lẽ cũng trách người khác có bạc mà không cho ngươi?”

Người kia nghẹn họng, mãi một lúc lâu không nói ra lời.

Quý Thính vẫn muốn thuyết phục tiếp nhưng Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng: “Điện hạ cần gì phải khuyên nữa, bây giờ khu nhà trống chỉ còn mấy chục gian phòng, mà người bệnh còn rất nhiều, không đủ chỗ là lẽ dĩ nhiên, thôi thì cứ để dành cho những nhà đồng ý đưa bệnh nhân đi.”

Quý Thính im lặng một lúc rồi nói: “Phò mã nói rất có lý, đã vậy thì chúng ta đi thôi.” Nàng nói xong thì nhìn đám sai dịch, sai dịch lập tức dùng thuốc màu vẽ một vòng tròn màu đỏ lên cửa nhà này.

Người kia hoảng hốt: “Các người có ý gì đây, sao lại vẽ cái này?”

“Yên tâm, không làm gì ngươi cả, chỉ nhắc nhở các sai dịch sau này không cần xen vào chuyện nhà ngươi nữa mà thôi.” Sai dịch trả lời.

Người kia trừng mắt lên: “Sao, sao các ngươi có thể bỏ mặc chứ?!”

“Ngươi có biết chuyện ngươi vừa làm đủ để cả nhà ngươi chịu tội chết hay không?” Thân Đồ Xuyên lãnh đạm hỏi.

Người kia nhìn vết bẩn trên người Thân Đồ Xuyên, nhất thời sợ hãi, cổ họng ấp úng nhưng không nói lên lời. Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn gã rồi đi khỏi đó với Quý Thính.

Người kia nhìn bọn họ rời đi không chút do dự thì bỗng hoảng hốt, bật thốt lên: “Các ngươi thực sự sẽ chăm sóc cha ta thật tốt chứ?”

Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đồng thời dừng bước, Quý Thính quay đầu nhìn gã: “Bây giờ chưa có cách trị khỏi bệnh dịch nhưng phía bên khu nhà trống ngày nào cũng có thuốc tăng cường sức khỏe, bổn cung không dối gạt ngươi, xác thực có rất nhiều người bệnh nặng không chịu nổi, đã qua đời nhưng chỉ cần cha ngươi có thể chống đỡ được một ngày thì bổn cung sẽ không vứt bỏ hắn.”

Người kia do dự, sau đó cắn răng nói: “Được, vậy ta đồng ý để cha ta qua đó, nhưng điều kiện là ta cũng muốn đi, ta muốn ngày nào cũng nhìn thấy ông ấy.”

Quý Thính nhíu mày, đang định bác bỏ thì nghe Thân Đồ Xuyên nói: “Có thể để ngươi đến đó nhưng ngươi phải giúp nấu cơm, quét tước, giúp đỡ cho các sai dịch.”

Người kia đồng ý ngay tắp lự, sau đó lại như sợ Thân Đồ Xuyên đổi ý, lập tức quay về thu dọn đồ đạc.

Quý Thính hơi không vui: “Ai cho ngươi tự ý quyết định?”

“Bây giờ đám binh sĩ đi rồi, cấm vệ quân không vào thành, không tìm thêm người làm việc, điện hạ định để đám sai dịch mệt chết luôn sao?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt hỏi.

Quý Thính liếc xéo hắn một cái: “Nhưng không thể để người khỏe mạnh đến khu nhà trống.”

“Có gì đâu, ta sẽ gọi người canh chừng hắn, mỗi ngày chỉ cho hắn nhìn thấy mặt cha mình một lần, khoảng thời gian còn lại phải làm việc giúp khu nhà trống bên đó.” Thân Đồ Xuyên nói xong thấy Quý Thính vẫn muốn phản đối thì bổ sung thêm một câu: “Bách tính là người, sai dịch cũng là người.”

Chỉ một câu này, Quý Thính không phản bác nữa, nàng nhìn những gương mặt của đám sai dịch bên cạnh, mặc dù trông người nào cũng tinh thần phấn chấn nhưng vết thâm quầng dưới mắt không thể lừa gạt người.

Nàng than nhẹ một tiếng: “Đi thôi, đến những nhà khác.”

“Để ta đi là được rồi, điện hạ về chỗ nghỉ đi.” Thân Đồ Xuyên cản nàng lại.

Quý Thính nhìn y phục bị nước bẩn thấm ướt của hắn, lúc này bị gió lạnh thổi cho đông cứng lại rồi. Nàng mấp máy môi: “Ngươi về thay y phục đi, không cần ra ngoài nữa.”

“Điện hạ về đi, kế sách hôm nay là do ta nghĩ ra, có bị mắng cũng nên để ta nhận, nào có cái lý đẩy cho điện hạ.” Thân Đồ Xuyên không chịu nhượng bộ, nhìn sang mấy người bên cạnh, giảm thấp âm lượng nói: “Y phục ta trông thì ướt nhưng thực ra không thấm vào bên trong, điện hạ yên tâm... Bị người ta nói một hai câu cũng chẳng đáng kể, bọn họ không làm ta bị thương được, nhưng nếu để nàng chịu cơn tức giận của người dân thì ta càng đau lòng hơn.”

Quý Thính không biết phải làm sao: “Đã là lúc nào rồi, ngươi còn...”

“Thính nhi, ngoan một chút.” Trong con ngươi đen nhánh của Thân Đồ Xuyên chỉ còn lại một mình nàng.

Quý Thính im lặng một lát, quay đầu đi về chỗ ở, đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, chờ nàng lên xe ngựa mới dẫn nhóm người đi đến nhà tiếp theo.

Quý Thính về chỗ ở, trong lòng vốn đã trống trải, bây giờ lại thêm lúc này cực kỳ thiếu người, người ở chỗ ở cũng bị cử đi làm việc, cả căn viện rộng rãi chỉ có một mình nàng càng khiến nàng áy náy hơn.

Nàng đi tới đi lui trong viện, trong lòng vô cùng khó chịu, muốn làm gì đó cho Thân Đồ Xuyên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, ánh mắt nàng hướng về phía nhà bếp, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

Lúc Thân Đồ Xuyên trở về thì trời đã tối sầm rồi, vừa đến chỗ ở thì thấy rất nhiều người vây ở cửa viện, hắn nhíu mày đi lên phía trước: “Đã bảo là không được tụ tập đông người, vây ở đây làm gì hả?”

Một nha hoàn vội đáp: “Phò mã gia, ngài mau vào xem đi, nhà bếp bốc khói, điện hạ lại không cho phép bọn ta vào, bọn ta sợ có chuyện nên mới...”

Nàng ta còn chưa nói hết câu Thân Đồ Xuyên đã sải bước đi vào, quả nhiên thấy cửa nhà bếp tỏa ra lượng khói trắng dày đặc, hắn sầm mặt xông vào trong, vừa bước vào đã bị khói xông cho ho khan, hắn cố nén khó chịu mạnh mẽ tìm thấy bóng Quý Thính, khi thấy nàng ngồi xổm dưới đất thì trực tiếp dùng tư thế như bưng thức ăn bế nàng ra ngoài.

Quý Thính đang nhóm lửa vô cùng tập trung, bị bế lên thì sợ hết hồn, lúc lấy lại tinh thần thì đã ở bên ngoài rồi.

Thân Đồ Xuyên thả người xuống, đột nhiên không chuẩn bị gì đã đối diện với khuôn mặt đen xì, nếu không có đôi mắt linh động kia thì hắn thực sự nghi ngờ mình nhận nhầm người.

“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi.

Quý Thính dụi mắt, vết bẩn trên mặt nàng càng lan ra nhưng nàng không hề hay biết, khi thấy đầy tớ, nha hoàn đứng đầy ở cửa viện thì lập tức nói dăm ba câu đuổi bọn đi.

Khi chỉ còn lại hai người, Quý Thính ngại ngùng mở miệng: “Vừa nãy ta nghĩ nhất định hôm nay ngươi phải chịu không ít cơn giận vô cớ, đau lòng nên muốn làm gì đó bù đắp cho ngươi.”

Nàng nói xong thì quan sát Thân Đồ Xuyên một cái tỉ mỉ, xác định trên người hắn ngoại trừ vết bẩn lúc sáng ra thì không còn thứ gì khác mới thở phào một hơi: “Không bị ức hiếp là tốt rồi.”

“Ai nói ta không bị ức hiếp, hôm nay ta gặp đụng một nhà có lão bà tám mươi tuổi, chửi ta máu chó đầy đầu.” Thân Đồ Xuyên cố ý nghiêm mặt nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.

Quý Thính nghe vậy thì nhíu mày: “Bà ấy mắng thế nào?”

“Mắng mấy lời khó nghe.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nhìn về phía nhà bếp, trong mắt đầy sự dịu dàng: “Thính nhi ở nhà bận rộn cả một buổi chiều, chắc là chuẩn bị thứ tốt cho ta.”

“Đúng là thứ tốt, là thứ ngươi cần nhất lúc này.” Quý Thính thấy hắn nhắc đến đồ mình chuẩn bị thì vẻ mặt bỗng kiêu ngạo hẳn lên.

Thân Đồ Xuyên vô thức xoa bụng dưới của mình: “Quả thực rất cần.” Hôm nay đã mấy canh giờ rồi hắn chưa ăn gì.

“Vậy còn không mau vào đi.” Quý Thính nói xong thì đẩy hắn vào nhà bếp.

Trong nhà bếp vẫn còn khói trắng nhưng hai người đều chịu được, điềm tĩnh tự nhiên như thường đứng tại đó.

“Thính nhi thật lợi hại.” Thân Đồ Xuyên không tiếc lời khen, dỗ dành Quý Thính xong mới nhìn sang hai cái bát to dùng trong nhà bếp.

Lúc này chúng được nắp nồi đậy lên, chỉ có khói trắng nóng hổi thoát ra từ bên mép, rõ ràng đã làm xong nhưng lại không có mùi thơm của thức ăn. Thân Đồ Xuyên nghĩ kỹ rồi, đây là lần đầu tiên Quý Thính nấu cơm, cho dù có khó ăn đến đâu hắn cũng phải ăn sạch sẽ.

Hắn nghĩ như vậy bèn mỉm cười mở nắp nồi ra, sau đó luồng hơi nóng phả thẳng lên mặt hắn, đợi đến khi hơi nóng tan hết thì một nồi nước nóng xuất hiện trước mắt hắn.

Thân Đồ Xuyên cứng đờ người.

“Sao vậy, có phải rất cần thiết không?” Quý Thính không thể chờ đợi được nữa, tranh công: “Ngươi rất thích sạch sẽ, mặc y phục bẩn cả ngày rồi, tất nhiên sẽ không thoải mái, mau dùng nước nóng tắm rửa đi.”

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với gương mặt không cảm xúc.

Quý Thính khựng lại, bỗng hỏi một câu: “Ngươi không thích?”

“Không phải không thích, chỉ không giống với thứ mà ta nghĩ.“.

||||| Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh |||||

Quý Thính nhíu mày: “Ngươi muốn cái gì... Không phải muốn ta tắm với ngươi đó chứ?”

Vẻ ghét bỏ trên mặt nàng quá rõ ràng, Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười, đang định nói không phải thì nghe nàng bối rối mở miệng: “Nhưng ta không mang thuốc dưỡng sinh... Thôi, ngươi không làm bên trong thì chắc là có thể.”

Hai chữ “không phải” của Thân Đồ Xuyên nuốt lại trong bụng, sau đó gật đầu với vẻ mặt vô cùng chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.