“Đen... Tại sao? Phía sau lưng trúng tên có thể khiến mặt biến thành màu đen?” Quý Thính cau mày.
Tên đầy tớ không trả lời được, chỉ biết cười gượng, vậy mà Phù Vân đã nghĩ giúp một lý do: “Không phải bị trúng độc đó chứ, hay là điện hạ đi xem thử đi?”
“Nếu mũi tên có độc thì phát tác từ lâu rồi, đã qua nhiều ngày như thế, bỗng nhiên mặt lại đen?” Quý Thính cũng không hiểu ra sao.
Phù Vân ngờ vực: “Vậy thì ta cũng không biết, điện hạ, ta đi xem với người.”
“Vẫn nên để một mình điện hạ đi thì hơn.” Tên đầy tớ vội lên tiếng, nói xong thấy cả hai người đều nhìn mình thì chột dạ bổ sung một câu: “Phò mã gia tạm thời không muốn gặp người khác.”
Quý Thính và Phù Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cùng hiện ra một gương mặt đen hơn đáy nồi.
“Cũng phải, mặt đen như thế thì chắc chắn thấy mất thể diện, điện hạ đi một mình đi vậy.” Từ lúc Phù Vân nghe tin Thân Đồ Xuyên bị thương vì điện hạ thì thái độ đối với hắn tốt hơn rất nhiều.
Quý Thính khẽ gật đầu, đứng dậy đi theo tên đầy tớ tới phòng khách.
Trên đường, Quý Thính hỏi: “Gọi đại phu chưa?”
“Đại phu không có ích bằng điện hạ.” Tên đầy tớ úp mở, tăng nhanh bước chân.
Quý Thính hơi chẳng hiểu lời hắn nói có ý gì, nhưng chưa hỏi được thì hai người đã đi đến cửa phòng khách.
“Điện hạ mau vào đi, tiểu nhân ở đây chờ.” Tên đầy tớ vội nói.
Quý Thính đáp một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng. Thời tiết rất nóng, trong phòng lại không mở cửa sổ, mùi nến cháy và mùi thuốc hòa vào nhau khiến người ta có cảm giác vừa đè nén vừa u buồn.
Nàng nhíu mày lại, đi mở hai cái cửa sổ trên tường ra trước, đợi gió bên ngoài xua tan mùi trong phòng mới đi đến bên giường: “Bây giờ ngươi còn khó chịu không?”
Thân Đồ Xuyên nằm sấp không nói gì.
Quý Thính ngồi xuống bên cạnh hắn, lông mày vẫn luôn nhíu lại từ nãy chưa từng giãn ra: “Ngủ say rồi sao?”
Thân Đồ Xuyên vẫn không lên tiếng nhưng lỗ tai thì hơi động đậy. Quý Thính để ý thấy tai hắn thì không nhanh không chậm nói: “Nếu ngủ rồi thì ta không làm phiền nữa.”
Dứt lời, nàng giả vờ định rời khỏi, nhưng chưa đứng dậy, cổ tay nàng đã bị hắn nắm lấy, sau đó nghe hắn rầu rĩ nói: “Điện hạ đừng đi.”
“Cho ta xem nào, rốt cuộc tại sao mặt ngươi lại bị đen?” Quý Thính chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên im một lúc, nhíu mày nghiêng qua phía nàng: “Mặt đen?”
Dưới ánh nến mờ nhạt, mặt hắn vô cùng sạch sẽ, không hề có xíu vết đen nào, Quý Thính khó hiểu: “Không đen mà, sao tên đầy tớ nói mặt ngươi bị đen, muốn ta đến xem thế nào?”
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt, mặt đen thật rồi.
Quý Thính nhìn hắn bỗng nhiên sầm mặt xuống thì hiểu ra tên đầy tớ nói mặt đen là có ý gì, thả lỏng người, cũng có chút dở khóc dở cười: “Nói đi, sao không vui rồi?”
“Điện hạ bỏ ta bị thương về kinh, là vì việc nước nên ta có thể hiểu được, nhưng hôm nay vất vả mãi mới quay lại, vốn nên ở cạnh ta nhưng nàng lại ở với Phù Vân, chẳng lẽ ta không nên tức giận sao?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Quý Thính nhướng mày: “Chỉ có chút chuyện này?”
“Chút chuyện này còn chưa đủ?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Thân Đồ Xuyên, ngươi càng ngày càng kém rồi đó, còn so đo với một đứa trẻ nữa.”
“Nếu không so đo thì nói không chừng bây giờ điện hạ đã nghỉ luôn ở phòng hắn rồi.” Thân Đồ Xuyên nhắc đến chuyện này thì thấy hơi buồn phiền, mặc dù lần bị thương này đổi lại được cam kết ba năm không nạp thêm thị phu của nàng nhưng trong nhà vẫn còn mấy người, khiến hắn như bị nghẹn ở cổ họng.
Quý Thính liếc hắn một cái: “Ta có sương phòng của mình, sẽ không ở lại chỗ của hắn.”
“Trời không còn sớm nữa, nếu điện hạ đã đến rồi thì đừng nhớ nhung cái sương phòng đó của nàng nữa, chi bằng ở lại chỗ của ta đi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nghĩ một lúc, bổ sung thêm: “Nếu điện hạ nhất quyết muốn đi thì ta cũng không ngăn lại nổi, nhưng nếu đột nhiên nảy ra tật xấu gì đó, e là sẽ quấy nhiễu đến điện hạ.”
“Ngươi uy hiếp ta?” Quý Thính nheo mắt lại.
Thân Đồ Xuyên vô cùng bình tĩnh: “Không phải, ta đang cầu xin.”
Quý Thính dừng lại.
“Hai ngày điện hạ không ở đây, một mình ta ở Giao Huyền mở mắt ra chẳng có ai quen, phía sau lưng lại đau đớn, cả đêm chẳng ngủ được, bây giờ điện hạ trở về rồi, ta cứ nghĩ điện hạ có thể ở với ta.” Giọng Thân Đồ Xuyên thờ ơ nhưng lời nói ra lại vô cùng đáng thương.
Quý Thính im lặng một lúc, thoáng chút khó chịu: “Muốn ta ở lại thì khuyên nhủ đàng hoàng, kể khổ gì chứ.”
Nói vậy nhưng nàng vẫn cởi giày, trực tiếp quay người trèo vào bên trong hắn, trước khi nằm xuống còn không quên nhìn phần phát ban đỏ trên người hắn, đã không còn sưng đỏ như lần đầu tiên nàng thấy nữa thì yên tâm không ít: “Lúc nào đại phu đến thay thuốc thì bảo họ không cần băng bó lại nữa, chỉ cần đẩy hờ miếng vải lên vết thương là được, ngươi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi nên không đòi xuống giường, hơi che lên tránh bụi bẩn là được rồi.”
“Ngày mai đại phu sẽ đến thay thuốc, hay là điện hạ giúp ta nói đi.” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.
Quý Thính suy nghĩ một lát rồi đồng ý, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn: “Ngủ đi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi ta dậy, không cần lo nhiều.”
“Vâng, điện hạ.”
Gió bên ngoài không ngừng thổi vào trong phòng, dập tắt đèn nến trên bàn, trong phòng chìm vào bóng tối, người cũng yên tĩnh lại, không biết qua bao lâu đột nhiên Thân Đồ Xuyên hỏi: “Chúng ta phải ở Giao Huyền bao lâu nữa?”
“Thêm hai ngày nữa, hoàng thượng sẽ cử người đến mời.” Quý Thính nói qua loa, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi.
Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Đến bây giờ thì vết thương của ta cũng khá ổn rồi, có thể di chuyển được, điện hạ phải nhớ dẫn ta theo đó, đừng để một mình ta lại.”
“Ngươi yên tâm trị thương đi, phải mấy ngày nữa chúng ta mới rời khỏi đây được.” Quý Thính xoay người suýt chút nữa đụng vào hắn, nhanh chóng dịch ra bên giường.
Thân Đồ Xuyên đắn đo một lúc, hiểu ý nàng nên thả lỏng, yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ở Ngự Thư Phòng trong hoàng cung.
“Làm càn! Bọn họ đều làm càn!” Gân xanh trên thái dương Quý Văn nổi hết lên, đột nhiên hất hết tấu chương trên bàn xuống đất.
Lý Toàn sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống van nài: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”
“Kẻ nào cũng muốn tạo phản, bảo trẫm làm sao bớt giận!” Quý Văn căm giận nói.
Lý Toàn quỳ trên mặt đất nhặt tấu chương rơi loạn lên, nhặt được mấy cái thì phát hiện nội dung trong đó đều của các võ tướng, nhất thời ông ta cũng líu lưỡi.
Từ khi trưởng công chúa điện hạ từ quan bỏ đi, võ tướng trong triều hết người này đến người khác cũng muốn đi theo, ban đầu hoàng thượng phê chuẩn, nhưng dần dần mất khống chế, buổi lâm triều hôm nay, bên phía võ tướng đã trống mất một nửa, hầu như số còn lại lần lượt dâng tấu muốn từ quan, cũng khó trách hoàng thượng lại nổi giận.
Trong lòng Lý Toàn hiểu rõ, lắp bắp thu dọn hết đồ lên rồi cẩn thận khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nếu không được thì mời điện hạ về đi, nói không chừng ngài ấy vừa quay lại thì các võ tướng cũng sẽ trở về.”
“E rằng nàng ấy đã dự đoán được tình hình hôm nay từ trước, chỉ chờ trẫm mời nàng ấy về.” Sắc mặt Quý Văn u ám, nắm tay nổi gân xanh: “Chẳng trách sau khi từ quan thì rời khỏi kinh đô ngay lập tức, chắc là muốn tìm lý do không giao Hổ Phù ra.”
“Nô tài cảm thấy điện hạ không phải loại người như thế, nghe nói phò mã gia bị thương nặng, ngài ấy đợi không kịp mới đi tìm phò mã.” Bình thường Quý Thính là một người hiền hậu, vốn dĩ Lý Toàn đã đồng ý nói giúp nàng, lại có thêm mối quan hệ với Thân Đồ Xuyên, bây giờ càng nói đỡ hơn: “Hoàng thượng ngẫm lại thật kỹ, mấy năm qua mặc dù điện hạ nắm quyền lớn nhưng đã từng vượt khuôn phép lần nào chưa? Tại sao lần này lại không nhịn được nữa?”
“Bởi vì trẫm xếp người vào quân doanh, đương nhiên nàng ấy không nhịn nổi rồi.” Quý Văn lạnh lùng nói.
Lý Toàn nuốt nước bọt: “Nhưng nô tài cảm thấy điện hạ chỉ đau lòng mà thôi.”
Quý Văn sầm mặt nhìn ông ta, ông ta vội vàng quỳ xuống rập đầu: “Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết! Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết!”
“Có lời gì thì nói, trẫm không trách ngươi.” Quý Văn không nhịn được nói.
Lúc này Lý Toàn mới vội vàng nói: “Nô, nô tài chỉ cảm thấy nếu như nô tài là trưởng công chúa thì cũng sẽ đau lòng, có lòng giúp hoàng thượng đến hành cung mấy ngày, lại bị người của hoàng thượng giam giữ như phạm nhân, cái này cứ coi như bỏ qua, bị giam phát chán thì thì muốn đến Giao Huyền chơi hai ngày, người của hoàng thượng lại gây tổn thương tới phò mã mà ngài ấy yêu thích nhất, điện hạ vốn đã ấm ức, nghĩ hoàng thượng có thể đứng ra đòi lại công lý, kết quả trở về lại nghe được tin hoàng thượng để văn nhân làm tham tướng...”
Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, chốc lát sau lại cẩn thận nói: “Điện hạ và hoàng thượng tình cảm sâu đậm, lần này đương nhiên sẽ đau lòng.”
Quý Văn bình tĩnh nhìn ông ta, lát sau cười lạnh: “Sao trước kia trẫm lại không nhận ra ngươi lại nói đỡ cho nàng ấy thế này?”
“...Nô tài không dám, nô tài chỉ muốn chia sẻ nỗi ưu sầu với hoàng thượng, nếu nói sai thì xin hoàng thượng tha tội.” Lý Toàn hoảng hốt rập đầu lạy, rất nhanh sau đó trên trán đã hiện vết máu.
Quý Văn thấy ông ta rập đầu thì không hề có ý để ông ta dừng lại, ngay lúc ông ta hoa mắt váng đầu thì bên ngoài bỗng nhiên có thông báo: “Hoàng thượng, quý phi nương nương đến.”
Quý Văn im lặng chốc lát, lạnh lùng quét mắt nhìn Lý Toàn, Lý Toàn vội vàng đứng sang một bên.
Ngay sau đó Trương quý phi đi vào, sau khi hành lễ với Quý Văn thì nhìn về phía Lý Toàn, hơi ngạc nhiên mở miệng: “Lý công công làm sao thế này?”
“Hắn nói lời không nên nói, đáng phạt.” Quý Văn lạnh nhạt nói.
Trương quý phi nghe vật thì khẽ cười một tiếng, không nói tiếp nữa mà bưng một bát canh hạt sen ngân nhĩ: “Mấy ngày nay hoàng thượng luôn buồn bực, thần thiếp đặc biệt hầm canh cho hoàng thượng, dù ít dù nhiều hoàng thượng dùng một chút đi.”
Quý Văn thấy nàng ấy thì tâm trạng dịu hơn một chút, nắm tay nàng ấy nói: “Vẫn là quý phi tốt với trẫm.”
“Thần thiếp biết hậu cung không được tham chính nhưng thần thiếp thấy hoàng thượng ưu phiền như vậy thì muốn nhiều lời hỏi một câu làm sao thế, nếu hoàng thượng cảm thấy không thể nói thì không cần nói cho thần thiếp, nếu cảm thấy có thể nói ra thì hãy nói với thần thiếp, thần thiếp cũng dễ giúp hoàng thượng nghĩ cách.” Trương quý phi dịu dàng nói.
Quý Văn mỉm cười: “Nàng là nữ nhân thì nghĩ được cách gì chứ?”
“Hoàng thượng!” Trương quý phi oán trách nhìn y một cái: “Hoàng thượng chưa nói thì sao biết thần thiếp không nghĩ ra cách?”
Đáy mắt Quý Văn lóe lên vẻ xem thường nhưng vẫn nói chuyện về Quý Thính ra, Trương quý phi nghe xong thì không nhịn được mắng: “Quý Thính nàng là thứ gì chứ, cũng xứng khiến hoàng thượng ưu phiền như vậy sao! Nếu để thần thiếp nói thì nên giết gà dọa khỉ, cứ giết nàng ta trước xem võ tướng nào dám vô cớ từ quan nữa!”
Lý Toàn nghe vậy thì đổ mồ hôi, vết thương trên trán nóng hừng hực nhắc nhở ông ta không được nói nhiều.
Tâm trạng buồn bực cả một ngày của Quý Văn cuối cùng cũng tốt lên được, cầm tóc nàng ấy nghịch, không nặng không nhẹ nói: “Không được vô lễ với hoàng tỷ.”
“Là nàng ta bắt nạt hoàng thượng trước!” Trương quý phi hừ nhẹ một tiếng, ngả vào lòng Quý Văn: “Hoàng thượng thực sự chịu ấm ức, thần thiếp nghĩ đến là trong lòng khó chịu, Quý Thính thực sự to gan làm loạn, mặc dù hoàng thượng tính kế giam giữ nàng ta, lại khiến phò mã của nàng ta bị thương nặng, nhưng nàng ta không nên trực tiếp từ quan khiến hoàng thượng khó xử.”
“Nàng ấy không từ quan vì chuyện này, suy cho cùng quý phi vẫn nghĩ chuyện này quá đơn gian rồi.” Quý Văn lạnh nhạt nói.
Trương quý phi bĩu môi: “Thần thiếp đâu nghĩ đơn giản, nàng ta vì Thân Đồ Xuyên mà giận dỗi với hoàng thượng, hoàng thượng đừng quên, sau khi người lên ngôi, cho dù người làm gì thì nàng ta đều ủng hộ, sao lần này lại khăng khăng phản đối? Còn không phải vì Tiền Đức gây tổn thương người trong lòng nàng ta, chạm tới vạch giới hạn của nàng.”
Quý Văn dừng lại một lát, đăm chiêu nhìn Trương quý phi.
Trương quý phi tỏ vẻ ngây ngô: “Chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, nếu ai dám tổn thương hoàng thượng dù chỉ một ngón tay thì thần thiếp sẽ liều mạng với kẻ đó, khó trách nàng ta lại tức giận... Để thần thiếp nói thì đều là đám võ tướng kia xấu xa, nhân lúc hoàng thượng và nàng ta không hòa hợp mà cùng nhau từ quan, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này ép hoàng thượng thỏa hiệp! Thực sự là có tư tưởng xấu!”
Ban nãy từng câu từng chữ của nàng ấy đều thấy bất công cho Quý Văn, nói cứ như giận đến mức muốn xử tử Quý Thính, nhưng lời nói ra cũng đang giải vây cho Quý Thính, thậm chí tách chuyện Quý Thính từ quan và Quý Văn bổ nhiệm văn nhân ra, giúp Quý Thính vô tội trong chuyện này.
Lý Toàn đứng một bên cúi đầu càng thấp hơn, nhất thời không hiểu ra rốt cuộc nàng ấy cố ý hay không.
Quý Văn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi: “Gần đây quý phi rất thân thiết với hoàng tỷ sao?”
“Thần thiếp?” Trương quý phi hơi ngạc nhiên: “Hoàng thượng đang nói đùa sao? Quan hệ của thần thiếp và điện hạ thế nào, người ngoài không biết thì thôi, chẳng lẽ hoàng thượng cũng không biết?”
“Nếu không tốt thì sao lại giải vây cho nàng ấy?”
Trương quý phi càng khiếp sợ hơn: “Thần thiếp vừa nói đỡ cho nàng ta sao!”
“Ừ.”
“Vậy, vậy hoàng thượng cứ coi như thần thiếp chưa nói gì, thần thiếp không muốn xin cho nàng ta, nàng ta vì một người đàn ông mà muốn tranh cãi đối đầu với hoàng thượng, để các võ tướng theo đó mà làm mưa làm gió, hại hoàng thượng mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ còn lộ rõ vẻ tiều tụy, thần thiếp không muốn xin cho nàng ta chút nào, hoàng thượng tuyệt đối đừng mềm lòng!” Trương quý phi hoang mang quỳ gối bên chân Quý Văn, tỏ vẻ hận không thể giết Quý Thính ngay lập tức.
Vẻ mặt Quý Văn dịu đi, nâng nàng ấy từ trên đất lên, ôm vào lòng mình: “Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, quý phi căng thẳng như vậy làm gì?”
“Thần thiếp có căng thẳng đâu.” Trương quý phi nói xong thì dừng lại một chút, dè dặt hỏi: “Hoàng thượng sẽ không vì thần thiếp ăn nói linh tinh mà tha cho nàng ta đó chứ?”
Quý Văn mỉm cười: “Nàng nói cũng có lý, trẫm phải cố gắng nghĩ lại thật kỹ mới được.”
“Vậy, vậy hoàng thượng phải nghĩ cho kỹ... Hay là giết phò mã trước, cho dù nàng ta mất đi người mình yêu, không còn kẻ tai vạ Thân Đồ Xuyên đó, có khi sau này nàng ta sẽ không náo loạn với hoàng thượng nữa.” Nếu như lời vừa nãy của Trương quý phi không biết thật hay giả thì câu này lại thấy khá là thật lòng.
Quý Văn dở khóc dở cười: “Đúng là góc nhìn của nữ nhân, nếu giết Thân Đồ Xuyên thật thì chẳng phải hoàng tỷ liều mạng với trẫm luôn à?”
“Người là hoàng thượng sao nàng ta dám.” Trương quý phi nũng nịu.
Lý Toàn thấy hoàng thượng đã rơi vào lối suy nghĩ của Trương quý phi, yên lặng nuốt nước bọt, cảm thấy lúc này trưởng công chúa điện hạ chắc hẳn rất nhanh sẽ trở về.
Trương quý phi ở lại Ngự Thư Phòng thêm một lát nữa mới rời khỏi, còn Quý Văn cũng bắt đầu suy ngẫm như lời y nói, càng nghĩ lại càng cảm thấy lời Trương quý phi có lý, y vẫn luôn để ý Quý Thính đối xử với Thân Đồ Xuyên thế nào, biết rõ sức nặng của Thân Đồ Xuyên trong lòng nàng, lần này Thân Đồ Xuyên bị thương nặng, khó trách nàng lạnh lòng.
Y nghĩ đến đây thì không tức giận như trước nữa, nhưng còn chuyện để Quý Thính hồi triều thì y vẫn hơi do dự, thứ nhất là không nỡ để Hổ Phù sắp tới tay rồi mà bay mất, thứ hai là gọi Quý Thính về thì phải từ bỏ người đã sắp xếp ở quân doanh, sau này muốn dùng chiêu này nữa thì e là khó càng thêm khó.
Quý Văn suy đi tính lại, bất kể cái nào cũng không thể dứt bỏ, vẫn tiếp tục quay cuồng trong rối bời, nghĩ một lúc rất lâu rồi quyết định kéo dài thêm mấy ngày, nhân cơ hội lấy Hổ Phù về, đợi đến khi lấy được Hổ Phù rồi thì cho dù từ bỏ đám người kia cũng không sao hết. Song đến sáng hôm sau, kế hoạch kéo dài thêm mấy ngày của y đã đi tong, bởi vì văn võ cả triều bây giờ chỉ còn lại quan văn.
Lúc lâm triều, Quý Văn ngồi trên đại điện, nhìn phía chỗ thuộc về võ tướng chẳng còn ai cả, chỉ còn các quan văn đứng đông đủ ở bên trái. Từ khi Lẫm Triều lập quốc đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống này, y sầm mặt xuống, mãi một lúc lâu không nói được lời nào, cuối cùng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Buổi trưa ngày hôm đó, có cung nhân rời khỏi cung, cố gắng đi đến Giao Huyền càng nhanh càng tốt.
Lúc nghe tin người trong cung tới, Quý Thính lập tức đi đến phòng Thân Đồ Xuyên rồi mới gọi người trong cung vào.
Cung nhân vừa thấy nàng thì vồn vã hành lễ, lại quan tâm Thân Đồ Xuyên nằm trên giường vài câu rồi mới mở lời nhắc chuyện chính: “Nô tài phụng mệng hoàng thượng cung nghêng điện hạ hồi triều.”
“Hồi triều là ý gì?” Quý Thính nhướng mày.
Cung nhân cười nói: “Đương nhiên là mời điện hạ quay về chức vụ cũ, tiếp tục giữ vị trí đứng đầu võ tướng.”
“Thế thì e là bổn cung không thể đồng ý, bây giờ phò mã vẫn đang bị thương, bổn cung muốn đích thân chăm sóc, không có thời gian vào triều làm quan, mời công công về cho.” Quý Thính nói xong thì nhìn Phù Vân một cái, Phù Vân lập tức móc ra ít bạc ban thưởng.
Cung nhân đổ mồ hôi: “Điện hạ, đây là lời căn dặn của hoàng thượng, người xem...”
“Không cần xem xét gì hết, bổn cung không thể trở lại, đúng rồi, bổn cung từ quan thì tới chăm nom phò mã luôn, thực sự bận rộn đến hồ đồ, quên cả chuyện phải nộp lại Hổ Phù.” Quý Thính mỉm cười ngắt lời: “Đã vậy thì bổn cung viết một phong thư, công công trở về giao cho Chử Yến ở phủ trưởng công chúa, Chử Yến sẽ giao Hổ Phù cho công công.”
Sau đó nàng không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp viết một bức thư giao cho hắn: “Phù Vân, tiễn khách.”
“Vâng!” Phù Vân lập tức nhìn sang phía cung nhân, khách sáo vươn tay ra: “Công công, mời.”
Cung nhân: “...”
Sau khi cung nhân rời đi, Thân Đồ Xuyên mới chậm rãi mở miệng: “Dù võ tướng cả triều đã đi rồi, hoàng thượng chắc chắn phải dựa vào nàng mới triệu họ về được, nhưng điện hạ nộp Hổ Phù lên thì hơi mạo hiểm, chẳng may hoàng thượng thà mất hết võ tướng cũng phải lấy được Hổ Phù thì phải làm sao?”
“Ngươi từng ngồi xe ngựa của ta rồi, cảm thấy thế nào?” Quý Thính hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thân Đồ Xuyên nghĩ một lúc: “Nếu đặt mình vào trong phòng thì vững chắc đến mức không thể vững chắc hơn.”
“Lúc trước ta đã từng nói với ngươi, xe ngựa đó do bổn cung tìm thợ có tay nghề tinh xảo làm nên, ngươi còn nhớ không?” Quý Thính lại hỏi.
Thân Đồ Xuyên gật đầu: “Nhớ.”
“Thợ tay nghề giỏi của ta không chỉ biết làm xe ngựa, hai tấm Hổ Phù giống nhau như đúc đặt cạnh nhau, ngay cả ta cũng không phân rõ cái nào là thật.” Quý Thính nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: “Cách của điện hạ thật hay, nhưng điện hạ có từng nghĩ tới việc ngay cả điện hạ cũng không phân biệt được thật giả thì sợ là đại quân Lẫm Triều cũng không nhận ra được, nếu như một ngày nào đó hoàng thượng cố ý nói cái của y mới là thật, điện hạ phải làm thế nào mới được?”
“Ồ, thật sự đặt nó vào nước cường toan* thì không thay đổi chút nào, nhưng đồ giả thì vẫn bị mất màu, lộ ra Xuân Cung đồ bị cố ý vẽ bên dưới.” Quý Thính chớp mắt một cái: “Ắt hẳn đại quân vẫn có thể phân biệt rõ được.”
*Nước cường toan: là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi.
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt, nói ra một cậu từ tận đáy lòng: “Khâm phục.”