Mặc dù hai tiếng “khâm phục” của Thân Đồ Xuyên nghe ra có vài phần trêu ghẹo nhưng Quý Thính cũng không để ý, đắc ý kiêu ngạo uống trà, ăn bánh ngọt.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên chứ đầy ý cười nhìn nàng, đợi nàng ăn xong một miếng bánh ngọt mới chậm rãi nói: “Nhưng điện hạ có từng nghĩ tới việc hoàng thượng không biết Hồ Phù là giả, thấy nàng chịu đưa cho y thì cảm thấy có thể khống chế đại quân Lẫm Triều, không cần làm ra chuyện hoang đường như cho văn nhân làm võ tướng nữa, các võ tướng cũng không cần lấy việc từ quan để ép y, đến lúc đó triều đình lại yên tĩnh như trước, chẳng phải tình hình của điện hạ sẽ bị khó xử sao?”
“Đời trước ngươi đâu phải chưa từng làm quan, giả bộ hồ đồ với ta làm gì chứ.” Quý Thính liếc hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: “Ta chỉ quan tâm điện hạ thôi mà.”
“Yên tâm đi, trong bức thư ban nãy ta viết cho Chử Yến dùng mật hiệu mà bọn ta đã bàn bạc trước, hắn sẽ biết nên làm thế nào, ngươi rảnh rỗi thì chú ý đến vết thương của ngươi đi.” Quý Thính nói xong tỏ vẻ ghét bỏ: “Cả ngày nằm trên giường, xương trên người cũng rã rời, sờ thử thì không thoải mái như mọi ngày nữa, thực sự càng ngày càng tệ.”
Ý cười trên môi Thân Đồ Xuyên cứng đờ lại.
Ngày hôm đó, lúc đại phu tới thì thấy phò mã gia như biến thành người khác vậy, ngoan ngoãn trị thương, ngoan ngoãn uống thuốc, hận không thể làm theo bất cứ việc gì bọn họ dặn, còn hỏi có thể vừa bó thuốc vừa luyện võ hay không, nhưng đã bị bọn họ từ chối rồi.
Lúc Thân Đồ Xuyên lo lắng nhan sắc của mình sụt giảm mất đi sự yêu thích thì cung nhân đang mang bức thư được gửi cho Chử Yến không ngừng nghỉ tiến về kinh đô. Từ Giao Huyền đến kinh đô, chạy ngày đêm không nghỉ cũng phải mất mười hai canh giờ, đến lúc Quý Văn nhận được tin tức không chịu hồi kinh của Quý Thính đã là một ngày một đêm sau.
“Nàng ấy thực sự đồng ý giao Hồ Phù lên?” Quý Văn có chút không dám tin, vốn dĩ y tưởng rằng còn phải dây dưa một lúc lâu nhưng không ngờ nàng lại thoải mái như vậy.
Chẳng lẽ y thực sự hiểu nhầm nàng, sự thật là từ đầu đến cuối nàng đều không muốn tranh quyền?
Quý Văn nhìn Hổ Phù trong tay, nhíu mày thật chặt, Lý Toàn đứng một bên với vết thương trên trán niềm nở nói: “Không cần để ý trưởng công chúa điện hạ có bằng lòng hay không, bây giờ Hổ Phù đã đến tay hoàng thượng rồi, nô tài chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.”
Lúc này sắc mặt Quý Văn mới khá hơn được một chút: “Cũng đúng, dù sao cũng đến tay trẫm rồi, quả thực là chuyện vui, coi như chuyện trẫm định làm khi trước không cần thiết nữa, ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm, gọi đám cử nhân làm võ quan về, hồi phục lại chức vị cũ của mấy người bị giáng chức, còn những võ tướng từ quan chắc sẽ quay lại thôi.”
Hổ Phù trong tay, y và các võ tướng đều lùi một bước, không cần để Quý Thính quay lại giữ chức vị cũ, đỡ cho sau này lại lo lắng.
“Vâng, nô tài đi làm ngày.” Lý Toàn nghe lời.
Quý Văn liếc ông ta một cái, thấy vết thương trên trán ông ta thì nhàn nhạt mở miệng:
“Truyền chỉ xong thì tới phủ Nội Vụ lĩnh ít bạc, hai ngày tới cho Tiểu Hạ Tử tới hầu hạ, ngươi về nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Ngón tay Lý Toàn run lên: “Nô tài không mệt, nô tài sẵn lòng hầu hạ hoàng thượng.”
“Lúc này mới sẵn lòng hầu hạ, trước đó nói đỡ cho trưởng công chúa có từng nghĩ tới việc trẫm không cho phép ngươi hầu hạ nữa hay không?” Quý Văn cười lạnh nói.
Trên mặt Lý Toàn hiện lên vẻ khổ sở: “Nô tài không hề nói giúp trưởng công chúa điện hạ, nô tài chỉ lo lắng cho hoàng thượng! Nếu hoàng thượng không tin thì nô tài sẵn sàng lấy cái chết tỏ lòng trong sạch!”
Dứt lời, ông ta muốn đập đầu lên cột, may là cấm vệ quân ngăn lại kịp thời. Quý Văn giật mình, nhất thời không vui mở miệng: “Làm càn! Ngươi làm gì vậy!”
“Hoàng thượng không tin nô tài, nô tài không muốn sống nữa.” Lý Toàn nói xong thì bật khóc hu hu.
Quý Văn vẫn còn một phần tình nghĩa với vị nô tài chăm sóc y nhiều năm này, thấy ông ta đau lòng như thế thì nếp nhăn giữa hai đầu lông mày giãn ra: “Trẫm chỉ thuận miệng nói vài câu, sao ngươi lại coi là thật chứ, trẫm chỉ cảm thấy ngươi bị thương mới để ngươi đi nghỉ mấy ngày, không phải muốn lấy lại quyền của ngươi.”
“Hoàng thượng không trách nô tài thật sao?” Lý Toàn dừng một chút, vành mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên.
Quý Văn nhìn ông ta: “Nếu không cút đi làm việc thì trẫm thực sự phải trách tội đó.”
“Vâng vâng vâng, nô tài đi truyền chỉ của hoàng thượng ngay.” Lý Toàn nói xong thì rập đầu hai cái mới đứng dậy, vội vã đi ra ngoài, đi được một nửa thì quay đầu, lại quỳ xuống rập đầu thêm mấy cái nữa: “Sau này nhất định nô tài sẽ không nhiều lời nữa, sẽ không chọc hoàng thượng không vui.”
Ông ta nói xong mới đứng dậy rời đi.
Quý Văn thấy ông ta tận tình như thế thì cũng bớt một phần nghi ngờ ông ta, không tính toán lúc trước ông ta lỡ lời.
Bây giờ y đã lấy được Hổ Phù, Quý Thính trực tiếp từ quan, đợi đến lúc các võ tướng về triều ai về chỗ người ấy, thiên hạ này của y cũng yên ổn một cách triệt để. Trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại một mình Quý Văn, y ngắm nghía Hổ Phù yêu thích không rời tay, đáy mắt lóe lên vẻ chắc chắn.
Nhưng y nghĩ quả thực rất đẹp, còn sự việc thì không phát triển theo những gì y nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, y ngồi trên triều, sắc mặt tái xanh nhìn đại điện phía dưới của võ tướng không có ai cả, sau khi bãi triều, y ở Ngự Thư Phòng hung hăng ném đồ đạc, mãi đến tận khi căn phòng vốn yên lành trở nên bừa bộn khắp nơi, đôi mắt hằn đỏ thở hổn hển mới dừng lại.
“Người nói đi!” Quý Văn chỉ Lý Toàn cắn răng nghiến lợi hỏi: “Trẫm đã đồng ý không xếp người vào quân doanh nữa, sao những võ tướng kia chưa quay lại? Có phải ngươi không truyền ý chỉ của trẫm xuống hay không!”
Lý Toàn không không để ý tới mảnh sành sứ vỡ vụn đầy đất, vội vàng quỳ xuống: “Thưa hoàng, hoàng thượng, hôm qua nô tài đã lần lượt đi tới từng phủ đệ của các đại tướng quân, mỗi nơi đều cẩn thận truyền đạt lại ý chỉ của hoàng thượng, không phải lỗi của nô tài...”
“Vậy thì là bọn họ, bọn họ muốn tạo phản, đến nay mới luôn đối nghịch với trẫm!” Quý Văn lạnh lùng nói.
Lý Toàn không dám nói tiếp nữa.
Quý Văn giận dữ, hận không thể chọn ra hai kẻ giết luôn để họ biết được sự lợi hại của y, nhưng y cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, không thể giết người thật, bây giờ thỏa hiệp hay nhượng bộ cũng không thể gọi những người kia trở về, nếu cứ tiếp tục cưỡng ép thì với tính tình của các võ tướng, e là thà chết cũng không chịu khuất phục.
Mấy ngày nay ở trong triều đến nửa cái bóng võ tướng cũng không có, khắp kinh đô đều lan truyền chuyện này, khắp nơi đều đang chê cười cái vị hoàng đế này, nếu tin tức này truyền đến tai mật thám, bên biên quan lại có người thừa cơ gây hấn thì y thật sự trở thành tội nhân của Lẫm Triều.
Quý Văn tức giận đến mức tay run rẩy nhưng y lại không có biện pháp gì hết, cuối cùng lạnh mặt nói: “Bãi giá đến Chu phủ, trẫm muốn gặp Chu lão tướng quân.”
“Vâng.” Lý Toàn vội đáp một tiếng, lập tức đi sắp xếp.
Một canh giờ sau, tại Chu phủ.
Phòng ngủ đan xen mùi thuốc và mùi thức ăn, còn xen lẫn mùi nước tiểu khai khai, Quý Văn đi vào suýt chút nữa nôn ra, miễn cưỡng đi tới trước giường Chu lão tướng quân, y thấy chiến thần của Lẫm Triều năm xưa nay uể oải nằm trên giường, mắt cũng không mở to ra được.
“Cha, hoàng thượng đến thăm người.” Con trai Chu lão tướng quân – Chu Đình mềm mỏng nói.
Cổ họng Chu lão tướng quân phát ra tiếng ô ô không có nghĩa, cũng không có ý ngồi dậy, dễ thấy đã bệnh đến hồ đồ luôn rồi. Chu Đình thở dài một tiếng, đứng dậy chắp tay với Quý Văn: “Mong hoàng thượng thứ tội, từ mấy ngày trước gia phụ bắt đầu thế này, đã có phần không nhận ra ai nữa.”
“Đại phu nói thế nào?” Quý Văn cau mày, lúc trước y nghe tin Chu lão tướng quân bị bệnh thì chỉ nghĩ ông ấy trốn tránh y mới cố ý nói vậy, không ngờ bệnh quả thực rất nghiêm trọng.
Chu Đình cau mày: “Đại phu nói có dấu hiệu trúng gió, nhưng lại không giống trúng gió, gia phụ tuổi đã cao, nếu chăm sóc cẩn thận vẫn có thể sống thêm mấy năm, nhưng không biết có thể hồi phục hoàn toàn không.”
“Hôm nay không thể nói được câu nào sao?” Sắc mặt Quý Văn âm trầm hơn.
Chu Đình khẽ lắc đầu, đang định mở miệng nói chuyện thì tiếng “ô ô” của Chu lão tướng quân vang lên càng to hơn, hắn vội vàng xoay người luồn tay vào trong chăn, chỉ chốc lát sau lôi ra một tấm tã lót đã dính đầy màu vàng.
Quý Văn thay đổi sắc mặt, nhất thời lao ra khỏi phòng nôn khan, không bao lâu sau khởi giá hồi cung.
Y vừa đi, Chu lão tướng quân vừa ốm bệnh như sắp chếp đến nơi bỗng nhảy xuống khỏi giường, tinh thần sung mãn xì một tiếng về phía hoàng cung: “Lúc không cần lão tử thì hận không thể một cước đạp chết lão tử, bây giờ cần đến thì biết chạy tới, lão tư cứ không giúp ngươi đó!”
“Phụ thân, người chậm một chút.” Chu Đình dở khóc dở cười.
Chu lão tướng quân nhìn cái tã trong tay hắn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Mấy ngày tới đừng cho con cái ăn nhiều đồ nóng nữa, xem tiểu ra vàng đến mức nào rồi kìa, có lẽ dây lên chăn ta rồi, mau đi thay chăn đệm cho ta đi.”
“Vâng.” Chu Đình đáp một tiếng rồi mới hỏi: “Không biết hoàng thượng tìm phụ thân nhờ giúp chuyện gì?”
“Còn giúp gì được nữa, chẳng qua là muốn dùng thân phận của ta ép đám võ tướng quay lại triều.” Chu lão tướng quân cười lạnh một tiếng: “Y làm như vậy chẳng phải muốn há miệng chờ sung sao, chẳng mất gì mà lấy được Hổ Phù và các võ tướng, còn ép Thính nhi của ta rời khỏi triều đình, quả là một mũi tên trúng ba con chim, đáng tiếc y thông minh vô ích, sao ta có thể để y được như ý chứ.”
Chu Đình đăm chiêu gật đầu, coi như đã hiểu rõ vì sao Chu lão tướng quân lại phải giả vờ bị bệnh.
Bên này Quý Văn đi một chuyến vô ích, sắc mặt càng u ám hơn lúc xuất cung, sau khi hồi cung thì tự nhốt mình trong Ngự Thư Phòng, không bao lâu sau thì gọi Lý Toàn vào, đưa thánh chỉ y vừa viết cho ông ta: “Đến Giao Huyền truyền chỉ, bảo trưởng công chúa khởi hành ngay ngày hôm đó, lập tức trở về kinh đô.”
Lý Toàn liếc nhìn nội dung thánh chỉ một cái, thấy trên đó chỉ viết muốn trưởng công chúa hồi kinh chứ không hề nhắc đến chuyện khôi phục chức vị cũ, ông ta biết lần này đi e là công cốc, bản thân ông ta không chiếm được lợi ích gì thì thôi, chỉ sợ hoàng thượng càng nghi ngờ ông ta hơn.
Trong lòng ông ta tự có ước lượng bèn quỳ xuống rập đầu nói: “Hoàng thượng, lúc trước nô tài vừa chọc hoàng thượng tức giận vì trưởng công chúa, bây giờ cho dù để tránh hiềm nghi, e rằng nô tài không thể thực hiện việc được giao này, chi bằng để Tiểu Hạ Tử đi, nô tài ở lại hầu hạ hoàng thượng như trước.”
Nếu ông ta thực sự là người của Quý Thính, bây giờ bắt được cơ hội gặp mặt Quý Thính, đương nhiên sẽ sốt ruột muốn đi, bây giờ ông ta chỉ muốn nhượng bộ thối lui, chắc hẳn không có quan hệ gì với Quý Thính. Quý Văn liếc mắt nhìn ông ta, không những không trách cứ mà còn cảm thấy lòng trung thành của ông ta đã được chứng thực: “Ngươi không muốn đi thì trẫm không cố ép, để Tiểu Hạ Tử đi đi.”
“Vâng.” Lý Toàn cúi đầu, vẻ mặt không hề thay đổi thở phào một hơi.
Kinh đô cách Giao Huyền tương đối xa, khi Tiểu Hạ Tử mang thánh chỉ tới Giao Huyền thì đã là một ngày sau.
Quý Thính thấy thánh chỉ thì tức giận đến bật cười, đệ đệ này của nàng thực sự vô liêm sỉ hơn nàng nghĩ, hai ngày trước còn muốn nàng quay lại chức vị cũ, bây giờ cầm được Hổ Phù rồi thì làm như không có việc này, chỉ mời nàng nhanh chóng hồi kinh giúp y khuyên bảo các võ tướng.
Cái chuyện không công này mà y cũng có thể nói ra khỏi miệng được, thực sự không biết xấu hổ.
Quý Thính cười thật nhẹ, dịu dàng khéo léo: “Ngươi trở về nói với hoàng thượng, bổn cung đang chăm sóc phò mã, thực sự không dứt ra được.”
“Điện, điện hạ, đây là thánh chỉ.” Tiểu Hạ Tử lau mồ hôi nói.
Ý cười của Quý Thính không thay đổi: “Bổn cung biết, nhưng không dứt ra được là chuyện không còn cách nào khác.”
“Nếu hoàng thượng trách tội thì phải làm thế nào?” Tiểu Hạ Tử cứ tưởng chuyện sai vặt này là chuyện tốt, đến nơi này mới nhận ra điều không đúng, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Ý cười trong mắt Quý Thính nhạt đi một chút: “Vậy cũng hết cách, không cần biết hoàng thượng trách tội thế nào, bổn cung chỉ có thể chấp nhận, mời công công về cho, phò mã tới giờ uống thuốc rồi, bổn cung phải đi trước một bước.”
Dứt lời, nàng trực tiếp quay người đi về phòng khách, Tiểu Hạ Tử định đuổi theo nhưng lại bị Phù Vân ngăn cản, cười híp mắt cưỡng chế đưa ra ngoài.
Sau khi Quý Thính trở lại phòng khách, Thân Đồ Xuyên ngồi trên giường nhìn nàng: “Hoàng thượng nói thế nào?”
“Muốn ta về giúp khuyên nhủ các võ tướng.” Quý Thính trả lời.
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu chờ nàng nói tiếp nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng gì, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Chỉ có vậy?”
“Ừ.” Quý Thính tựa cười như không cười đáp.
Thân Đồ Xuyên không nói gì một lúc thật lâu, khẽ thở dài nói: “Hoàng thượng thật là... Càng giãy giụa càng khó coi, ta thấy mất mặt thay y.”
Hắn nhìn Quý Thính có ba phần giống Quý Văn, nghĩ thầm, cùng cha mẹ sinh ra mà tư chất lại chênh lệch nhiều đến vậy, khó trách cha mẹ hắn chỉ cần một mình hắn, chủ yếu là do chuyện sinh đẻ này quá mạo hiểm, không phải lo nguy hiểm đến tính mạng mà sinh ra một kẻ ngu, thực sự được một mất mười.
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên hoàn hồn: “Vốn dĩ ta chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con với điện hạ, bây giờ càng không muốn, canh dưỡng sinh của nàng có tác dụng với nam tử không? Hay là ta uống với nàng nhé.”
Quý Thính: “?” Cái gì với cái gì cơ.
Bọn họ ở Giao Huyền cãi nhau đùa giỡn, bầu không khí trong cung thì càng ngày càng đè nén, đối với Quý Văn mà nói mỗi lần lâm triều giống như một lần lăng trì vậy, hễ nhìn thấy nơi trống trải kia thì y luôn cảm thấy dằn vặt. Sau khi nhận được tin Quý Thính từ chối thì y lại nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng chỉ có thể tiếp tục hạ chỉ, thỏa hiệp khôi phục chức quan của Quý Thính.
Nhưng Quý Thính vẫn không chịu về.
Cứ kéo dài hết ngày này đến ngày khác, các võ tướng đã lâu không vào triều, các căn thần cũng không biết nói gì cho phải, cũng không kết tội bọn họ được, ai bảo người ta không sai gì hết, chỉ từ quan mà thôi.
Các văn thần thấy nếu tiếp tục thế này thì không phải cách hay, bắt đầu tạo áp lực với Quý Văn.
“Hoàng thượng, bây giờ Chu lão tướng quân nằm liệt trên giường, người khiến các võ tưởng nể mặt ba phần chỉ có trưởng công chúa điện hạ, hoàng thượng vẫn nên nhanh chóng triệu điện hạ về, ra sức giải quyết chuyện này!” Triệu thị lang khẩn thiết nói.
Hắn vừa mở miệng, lập tức có không ít người phụ họa, chỉ muốn chuyện này nhanh chóng lắng xuống. Mỗi người làm quan trong triều đều là người biết mưu tính, đương nhiên biết trước đó Quý Văn gài người vào quân doanh để làm gì, nhưng quả thực việc này không hay chút nào, đến đám văn thần bọn họ cũng thấy hơi xấu hổ.
Muốn văn thần làm võ tướng không phải chuyện hồ đồ đó ư, nếu hoàng thượng để mấy kẻ thô lỗ kia vào Lục Bộ thì có khi bọn họ cũng sẽ từ quan.
Các văn thần mồm năm miệng mười khuyên can, sắc mặt Quý Văn u ám, chỉ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng y vẫn phải nhẫn nhịn đến lúc bãi triều, mặt tối sầm đi tới cung của Trương quý phi.
Trương quý phi vội vàng nghênh đón: “Hoàng thượng sao thế này?”
“Bọn họ đều bắt trầm chịu thua, muốn trẫm gọi Quý Thính về.” Quý Văn chỉ nói một câu.
Trương quý phi nhướng đôi lông mày là liễu lên, hung hăng mắng đám hạ thần một trận, thấy sắc mặt Quý Văn khá hơn mới khuyên lơn: “Hoàng thượng đừng nghe bọn họ, bọn họ thấy hoàng thượng dễ ức hiếp mới đối xử với hoàng thượng như thế! Lẽ nào không có biện pháp gì khác sao?”
“Hết cách rồi, Chu Nhạc cũng không được, chỉ còn nàng ấy mới có thể dẹp yên đám võ tướng kia.” Quý Văn lạnh nhạt nói.
Trương quý phi mím môi: “Phải làm sao mới ổn đây?”
“Thôi, không thể kéo dài thêm nữa, phải nhanh chóng giải quyết việc này mới được.” Quý Văn trầm giọng nói một câu, coi như đã thoả hiệp.
Trương quý phi cẩn thận nói: “Hoàng thượng định làm thế nào?”
“Lúc trước đồng ý để nàng ấy khôi phục chức vị cũ, nhưng nàng ấy vẫn không chịu về, trẫm cũng không biết rốt cuộc nàng ấy muốn cái gì.” Quý Văn buồn rầu.
Trương quý phi vỗ về sau lưng y, một lát sau mới chậm rãi nói: “Hay vẫn đang tức giận vì Thân Đồ Xuyên?”
Vẻ mặt Quý Văn hơi thay đổi.
“Tên Tiền Đức kia hại Thân Đồ Xuyên thảm như thế mà hắn chỉ trúng một kiếm rồi về phủ dưỡng thương, chẳng cần chịu phạt gì cả, khó trách trưởng công chúa sẽ tức giận.” Trương quý phi nhàn nhạt nói xong, lại bổ sung một một câu: “Nàng ta thích tức giận thì cứ tức giận, hoàng thượng không cần để ý tới nàng ta.”
Quý Văn chậm rãi thở ra một luồng khí tức giận: “Chẳng lẽ muốn trẫm giết Tiền Đức thì nàng ấy mới thỏa mãn?”
Trương quý phi rũ mắt, không trả lời vấn đề của y.
Một ngày sau, một thánh chỉ nữa đến Giao Huyền.
Quý Thính đã không còn gì để nói nữa, nhận được thánh chỉ thì đuổi người đi rồi chạy tới tìm Thân Đồ Xuyên.
“Lần này hoàng thượng dùng điều kiện gì?” Thân Đồ Xuyên vừa thấy nàng bước vào thì hỏi.
Quý Thính giương cao thánh chỉ trong tay: “Thêm một điều kiện, đồng ý chỉ cần ta trở lại thì y sẽ giết Tiền Đức.”
Thân Đồ Xuyên bật cười: “Chỉ không có từ nào nhắc đến Hồ Phù.”
“Không sao, chẳng mấy ngày nữa y sẽ phải tự mình đưa tới cho ta.” Quý Thính tiện tay vứt thánh chỉ lên bàn, từ tốn ngồi xuống.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh: “Điện hạ định giết Tiền Đức thật sao?”
“Sao có thể, hắn là tâm phúc của hoàng thượng, nếu ta giết hắn thật thì chắc chắn hoàng thượng sẽ ghi thù, chi bằng đợi lấy được Hổ Phù, nghênh ngang hồi kinh, rồi tặng cho hoàng thượng một ân tình, không cần biết trong lòng y nghĩ gì chung quy vẫn phải cho đủ thể diện.” Quý Thính nói xong thì liếc hắn: “Có trách ta không báo thù cho ngươi không?”
“Chẳng phải điện hạ đã đâm hắn bị thương rồi sao, coi như đã báo thù rồi.” Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói: “Nếu không định động tới hắn thì giữ thánh chỉ cẩn thận, mấy ngày nữa hồi kinh phải cho hắn nhìn một cái.”
Quý Thính im lặng trong nháy mắt, nói một câu thật lòng: “Thân Đồ đại nhân đúng là nham hiểm, bổn cung khâm phục.”