“Chẳng sánh bằng một phần vạn điện hạ.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.
Quý Thính xì một tiếng: “Thôi đừng, bổn cung vẫn kém xa ngươi.”
“Điện hạ không cần khiêm tốn.” Thân Đồ Xuyên đáp lời.
Quý Thính tựa cười như không cười: “Bổn cung không khiếm tốn với ngươi.”
Lúc Phù Vân đi vào thì nghe bọn họ ta một câu ngươi một câu thì yên lặng lùi ra, vừa ra cửa thì gặp mdc, lập tức vui vẻ đi theo: “Mục ca ca, ngươi lại muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.” Mdc cau mày, giọng điệu có phần nóng nảy: “Mấy cửa hàng ở đây không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra mới biết có nhiều lỗ hổng như vậy nên mấy ngày nay ta hơi bận.”
Phù Vân thấy tâm trạng hắn ta không tốt thì bỗng thấy hối hận nói chuyện với hắn ta, đang nghĩ xem nên trốn thế nào thì mdc lạnh lùng liếc y một cái: “Ngươi không có việc gì thì đi loanh quanh ở đây làm gì?”
“Ta không đi dạo, vừa nãy định đi tìm điện hạ thì thấy người và phò mã ở cùng nhau, ta bèn lui ra.” Phù Vân ngượng ngập trả lời.
Vừa nghe thấy Quý Thính ở cùng Thân Đồ Xuyên, mdc càng nhíu mày chặt hơn: “Nếu muốn đi tìm người thì vì sao thấy phò mã lại không đi vào, vì ngươi không cố gắng vươn lên mới khiến phò mã được chuyên sủng.”
Phù Vân: “?”
Mdc lườm y một cái: “Nếu chuyện tranh sủng không thể trông cậy vào ngươi được thì ngươi về đọc sách đi, đêm nay ta về sẽ kiểm tra bài vở của ngươi.” Hắn ta nói dứt lời thì vội vã rời đi.
Phù Vân khóc không ra nước mắt trở về sương phòng của mình, hối hận lần thứ một vạn lẻ một lần tại sao mình phải gọi mdc kia chứ.
Người của phủ trưởng công chúa ở Giao Huyền kiêu ngạo tự đắc, còn Quý Văn ở nơi kinh đô xa xôi sắp nổ tung đầu rồi, sau khi y bị Quý Thính từ chối một lần nữa thì cuối cùng cũng nhận ra được điểm mấu chốt, đêm đó y nhìn tấm Hổ Phù vất vả mãi mới có được suốt cả một đêm, sáng hôm sau viết lại thánh chỉ với đôi mắt đỏ ngầu.
Lúc Quý Thính nghe Tiểu Hạ Tử đọc thánh chỉ, cuối cùng miễn cưỡng hài lòng, nhưng thấy Hổ Phù không được mang tới theo thánh chỉ thì thầm mắng Quý Văn đúng là kẻ trộm gà*.
*Kẻ trộm gà: Cách nói của người Bắc Kinh, nghĩa bóng là kẻ keo kiệt, xảo quyệt, khôn lỏi.
“Điện hạ, lần này dù thế nào người cũng nên hồi kinh rồi chứ?” Tiểu Hạ Tử bôn ba không quản ngày đêm suốt mấy ngày qua, hôm trước còn mệt đến mức ói ra máu, đứng không ở đó mà hai chân cũng co giật.
Quý Thính nhận thánh chỉ nhìn hắn ta: “Có phải Hạ công công gầy đi rồi không?”
“Đa ta điện hạ quan tâm, chỉ mong điện hạ theo nô tài về thôi.” Tiểu Hạ Tử nói chuyệ như muốn khóc.
Quý Thính buông tiếng thở dài: “Bổn cung sẽ không đi đâu, bảo hoàng thượng không cần phí công nữa.” Chỉ một cam kết ngoài lời mà muốn nàng về, Quý Thính nghĩ hay lắm.
“Đúng, đúng rồi, mấy ngày nay nô tài mệt đến hồ đồ, giờ mới nhớ ra hoàng thượng có một thứ muốn nô tài giao cho điện hạ.” Tiểu Hạ Tử nói xong thì móc trong ngực ra một cái hộp gỗ không quá to.
Quý Thính im lặng một lúc, đoán được thứ bên trong là gì thì không còn gì để nói, nghĩ thầm Quý Văn đúng là vô liêm sỉ đến mức này rồi, trước tiên chỉ nói chấp thuận ngoài lời xem có thể dỗ nàng trở về không, nếu như không được thì mới lật tấm át chủ bài lên.
Nàng nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra xem, quả nhiên là Hổ Phù giả được đặt ngay ngắn trong đó. Quý Thính hơi cong khóe môi lên, trả lại hộp cho Tiểu Hạ Tử.
“Điện hạ.” Tiểu Hạ Tử có dự cảm chẳng lành.
Quý Thính khẽ cười: “Bổn cung xin nhận ý tốt của hoàng thượng, ngươi về báo lại với hoàng thượng, bây giờ bổn cung dồn hết tâm tư vào phò mã, thực sự không có lòng dạ nào hồi kinh.”
“Điện hạ!” Tiểu Hạ Tử quỳ xuống trước nàng.
Nhưng Quý Thính vẫn quay đầu bước đi.
Sau khi Tiểu Hạ Tử mang tin tức Quý Thính từ chối về kinh lần thứ hai, Quý Văn chẳng còn sức nổi nóng phát cáu nữa, y suy sụo ngồi trước bàn, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào không trung đờ người ra, một lúc lâu sau lẩm bẩm: “Bây giờ toàn bộ Lẫm Triều đều đem trẫm ra làm trò cười...”
Lý Toàn nhanh chóng khuyên lơn nhưng thấy y dường như chẳng nghe lọt câu nào thì nhìn qua Tiểu Hạ Tử, để hắn ta đi mời quý phi nương nương đến. Trước đó Tiểu Hạ Tử suýt chút nữa thay thế vị trí đại nội tổng quản của ông ta, đương nhiên không cam lòng nghe ông ta sai khiến, nhưng mấy hôm nay việc hắn ta được giao liên tục thất bại, đã không còn niềm tin như trước nữa.
Hắn ta hơi do dự một chút, Lý Toàn đạp một cước: “Còn không mau đi đi! Đồ vô dụng, chẳng làm được gì cả!”
“Ngươi!” Tiểu Hạ Tử tức giận muốn cãi nhau với ông ta, kết quả vừa ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt u ám của Quý Văn thì sợ chết khiếp vội vàng rời đi.
Sau khi hắn ta đi rồi, Quý Văn mặt không cảm xúc hỏi: “Ngươi bảo hắn đi đâu?”
“Nô tài bảo hắn đi mời quý phi nương nương, nô tài biết rõ bản thân không có cách nào san sẻ nỗi lo âu với hoàng thượng, nhưng thấy hoàng thượng khó chịu như vậy thì lo lắng theo, biện pháp duy nhất mà nô tài có thể nghĩ đến chính là mời quý phi nương nương đến hóa giải ưu phiền cho hoàng thượng.” Lý Toàn nói xong thì quỳ xuống: “Nô tài tự ý làm bậy, xin hoàng thượng trách phạt!”
Quý Văn lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, không nói muốn trách phạt, ông ta thức thời đứng sang một bên.
Rất nhanh sau đó Trương quý phi đến đó thấy Quý Văn thì vành mắt đỏ ửng lên, nghẹn ngào tiến lên hành lễ.
Vẻ mặt Quý Văn dịu xuống: “Gặp trẫm mà lại khóc, trẫm bắt nạt quý phi hả?”
“Hoàng thượng, đã là lúc nào rồi mà người còn đùa giỡn.” Trương quý phi nghiêng mặt qua một bên, sau khi tâm trạng ổn định lại mới nhìn về phía y: “Tiểu Hạ Tử đã nói cho thần thiếp biết chuyện trưởng công chúa không chịu hồi kinh, chắc chắn nàng ta vẫn còn giận hoàng thượng, thần thiếp nghĩ xong cả rồi, thần thiếp tự mình đi mời nàng ta về, từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn ghét thần thiếp, có khi mắng thần thiếp mấy câu thì trong lòng nàng ta thấy vui rồi hồi kinh cũng nên.”
Trương quý phi nói xong thì định đi: “Ngay bây giờ thần thiếp sẽ đi thu dọn hành lý rồi đi đến Giao Huyền.”
“Quay lại.” Quý Văn thấy nàng ấy sốt ruột như vậy thì bật cười, kéo tay áo nàng ấy lại, ôm nàng ấy vào lòng: “Trên đời này, người thật lòng tốt với trẫm nhất cũng chỉ có quý phi nàng thôi.”
“Hoàng thượng.” Trương quý phi nghẹn ngào ôm lấy y.
Một lúc lâu sau, Quý Văn buông nàng ấy ra, lạnh nhạt nói một câu: “Nếu hoảng tỷ giận trẫm thì cho dù nàng đi thì nàng ấy cũng không nguôi giận, chi bằng tự trẫm đi mời.”
Dứt lời, hắn nhìn Hổ Phù bị trả lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Vật này cũng là của nàng ấy, lúc trước giao lên trong sự tức giận, vì thế bây giờ mới không chịu nhận, cũng không biết trẫm tự mình đi đưa cho nàng ấy thì nàng ấy có nể mặt trẫm mà nhận lại không nữa.”
“Thần thiếp đi cùng hoàng thượng.” Trương quý phi vội nói.
Quý Văn rũ mắt: “Không cần, một mình trẫm đi là được rồi.”
Trương quý phi muốn nói lại thôi, nhưng thấy y đã quyết định thì không đòi theo nữa, chỉ ân cần nói một câu: “Bây giờ phò mã đang bị thương nặng, một mình trưởng công chúa chăm sóc hắn quả thực khiến người ta không yên tâm, lần này hoàng thượng tới mời bọn họ về kinh dưỡng bệnh là thương cho bọn họ.”
Quý Văn mỉm cười: “Nàng đúng là đã tìm được bậc thang cho trẫm.”
“Hoàng thượng!” trương quý phi vừa sốt ruột vừa oán trách.
Quý Văn thở dài, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều: “Thôi được rồi, cứ nghe theo quý phi, lần này trẫm đi mời phò mã về kinh dưỡng bệnh.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Lúc này Trương quý phi mới có chút ý cười, nói chuyện với Quý Văn thêm một lúc mới gọi người chuẩn bị việc xuất cung, đợi đến lúc Quý Văn lên xe ngựa, nhìn theo cấm vệ quân rời khỏi hoàng thành nàng ấy đột nhiên ngồi sụp xuống đất.
“Nương nương!” Cung nữ hoảng hốt, nhanh chóng chạy tới đỡ nàng ấy, nhưng nàng ấy cứ hệt như bùn nhão, đỡ thế nào cũng không đứng dậy nổi.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
“Đừng chạm vào bổn cung, cứ để bổn cung nghỉ ngơi một lát.” Trương quý phi uể oải đẩy cung nữ ra, hai mắt thất thần lẩm bẩm: “Quý Thính ngươi là kẻ khốn nạn, đừng giở trò xấu xa với ta nữa.”
Quý Thính ở nơi Giao Huyền xa xôi hắt hơi một cái, Phù Vân lập tức khoác thêm áo cho nàng: “Điện hạ, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Không sao đâu, chắc là có người đang mắng ta.” Quý Thính thuận miệng nói.
Phù Vân dừng lại: “Ai mắng người được chứ?”
“Thế thì nhiều lắm đó, Tiền Đức, hoàng thượng, cả các quan văn trên triều.” Quý Thính chậc một tiếng: “Thực sự rất nhiều, đếm không xuể.”
“Vậy thì ngày nào đó Phù Vân đi miếu xin cái Kim Cương Tráo*, sau này ai mắng người thì báo ứng sẽ đổ xuống đầu chính người đó.” Phù Vân hầm hừ nói.
*Kim Cương Tráo: đại khái là một từ để chỉ vầng hào quang xung quanh thần thánh, chắn được mọi sát thương, hay trong game hay gọi là buff giáp, bọc giáp.
Quý Thính dở khóc dở cười: “Trong miếu còn có cả thứ đó sao?”
“Có có, chuyên trị đám ty tiện bỉ ổi.” Phù Vân vô cùng đắc ý.
Quý Thính mỉm cười: “Vậy thì được, sau này lên miếu thì xin cho ta một cái.”
Phù Vân nói đồng ý luôn miệng, nói chuyện phiếm với nàng một lúc, cuối cùng không nhịn được: “Điện hạ, rốt cuộc đến bao giờ chúng ta mới về kinh?”
“Nhờ nhà rồi sao?” Quý Thính hỏi.
Phù Vân thành thật gật đầu.
Quý Thính cân nhắc một lúc: “Có lẽ là sắp rồi, ngươi đợi thêm ba ngày nữa là chúng ta có thể về.”
“Thật sao?” Mắt Phù Vân sáng lên.
Quý Thính gật đầu: “Ừ, chắc chưa đến ba ngày.”
“Vậy thì Phù Vân phải đi mua ít đặc sản của Giao Huyền, có một nhà ở đây có bánh ngọt không tệ, ta đi mua cho Chử Yến một chút!” Phù Vân vô cùng hào hứng.
Quý Thính mỉm cười đáp một tiếng.
Đúng như nàng đoán, không quá ba ngày Quý Văn đã đến Giao Huyền, lúc nghe tin hoàng thượng tới, huyện thừa Chu Tiền nhanh chóng dẫn người trong phủ nha tới yết kiến. Mấy ngày nay thánh chỉ hết cái này đến cái khác được đưa đến Giao Huyền, hắn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản nhưng người của trưởng công chúa vô cùng kín miệng, hắn làm thế nào cũng không hỏi được gì, chỉ đành thấp thỏm không yên, bây giờ lại thấy hoàng thượng đến, nhất thời hoảng hốt không thôi, chỉ mong không xảy ra chuyện gì mới tốt.
Trong lúc hắn lo lắng, Quý Văn đã đi qua người hắn, trực tiếp đi thẳng vào phòng khách.
Quý Thính đang đổi thuốc cho Thân Đồ Xuyên, Quý Văn vừa bước vào phòng thì nhìn thấy vết thương đáng sợ sau lưng Thân Đồ Xuyên, mặc dù bây giờ đã kết vẩy rồi nhưng có chỗ vẫn đỏ thẫm, mới nhìn qua trông vô cùng khủng bố.
Quý Văn cứ nghĩ Thân Đồ Xuyên bị thương chỉ thổi phồng lên thôi, bây giờ nhìn thấy tận mắt thì ngẩn ra, đến lúc Quý Thính dẫn mọi người quỳ xuống y mới lấy lại tinh thần, y thấy Thân Đồ Xuyên muốn xuống giường thì lập tức nhíu mày: “Phò mã đang bị thương, không cần hành lễ.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì ho hai tiếng, sắc mặt không được tốt lắm ngồi trên giường.
Quý Văn nâng Quý Thính dậy, chưa mở miệng nói chuyện vành mắt Quý Thính đã đỏ lên: “Người còn biết đến đây, Thân Đồ Xuyên suýt chút nữa là chết rồi!”
Mí mắt Thân Đồ Xuyên giật giật, im lặng nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác.
Quý Văn vốn định ăn nói khép nép xin lỗi trước, không ngờ Quý Thính lại dùng giọng điệu nói chuyện giữa tỷ đệ với nhau oán giận y, khoảng cách giữa hai người được kéo lại không ít ngay lập tức, y cũng không lúng túng như y nghĩ trước khi đến đây: “Trẫm cũng có việc bận nên mới rề rà không đến, có lẽ người cũng biết tình hình lúc này ở kinh đô, trẫm thực sự không thể phân thân ra được, mấy ngày nay hoàng tỷ chịu khổ rồi.”
“Chuyện kinh đô đều do Tiểu Hạ Tử nói cho thần biết, thần nghe được dăm ba chuyện nhưng biết không nhiều, mấy ngày nay luôn lo lắng cho thân thể phò mã, thực sự không để ý tới chuyện gì được.” Quý Thính nói xong lại muốn khóc.
Mỹ nhân rơi lệ đều khiến người ta thương yêu, đặc biệt là kiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng, lại cao quý khí phái, Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng giả bộ khóc lóc, bắt đầu chăm chú suy nghĩ lần sau cố ý khiến nàng khóc một lần xem có được không.
Hắn vốn lạnh lùng, dáng vẻ chính nhân quân tử, Quý Thính không hề hay biết trong đầu hắn đang nghĩ đến khung cảnh không đứng đắn, nàng vẫn khóc lóc buồn bã như cũ, đến mức Quý Văn thuận miệng nói một loạt lời xin lỗi: “Đều do trẫm không đúng, trẫm không nên vì chuyện trên triều mà bỏ lơ hoàng tỷ, hoàng tỷ đứng giận trẫm.”
“Hoàng thượng, người không cần nói gì nữa, thần biết bây giờ người chỉ có một mình giải quyết mọi chuyện, chắc là bị ép đến mức không còn cách nào khác, mấy võ tướng kia quả thực vô lý, đợi phò mã tốt hơn một chút, nhất định thần sẽ hồi kinh quở mắng bọn họ.” Quý Thính nức nở nói.
Quý Văn đau đầu: “Đừng đợi đến lúc phò mã khỏe lại, bây giờ chuyện quá khẩn cấp, trở lại sớm một chút mới được.”
“Nhưng mà...” Quý Thính muốn nói lại thôi.
Quý Văn trầm ngâm, lấy Hổ Phù trong ngực ra.
Quý Thính cau mày: “Hoàng thượng làm gì đây?”
“Hổ Phù này là tiên hoàng cho hoàng tỷ, trẫm không có tiền đồ đến đâu đi nữa cũng không thể chạm vào đồ của hoàng tỷ, xin hoàng tỷ nhận lấy.” Quý Văn vội nói.
Trong nháy mắt ấy Quý Thính bỗng do dự, không vươn tay lấy lại, Quý Văn sợ nàng từ chối lần nữa, lập tức bổ sung: “Lúc trước tiên hoàng giao Hổ Phù cho hoàng tỷ là vì tấm lòng yêu nữ nhi tha thiết của người cha, nếu như hoàng tỷ không nhận là bất hiếu đó.”
“Nếu người đã nói vậy thì thần không thể không nhận.” Quý Thính nói xong thì viền mắt ngấn lệ, buồn bã đau xót lấy lại Hổ Phù.
Quý Văn không ngờ Hổ Phù đến tay mình rồi mà có một ngày y phải đích thân giao ra, càng không ngờ giao ra rồi còn thở phào một hơi: “Nếu hoàng tỷ nhận rồi thì phải quay lại triều làm việc, trẫm khôi phục chức vị cũ cho người, người hồi kinh với trẫm luôn đi.”
“Nhưng phò mã...” Quý Thính do dự.
Thân Đồ Xuyên luôn im lặng từ nãy bỗng ho hai tiếng, uể oải nói: “Tuy Giao Huyền rất tốt nhưng chung quy không thể so với kinh đô, ta muốn trở lại với điện hạ.”
“Vậy thì cùng nhau về, cũng đỡ cho hoàng tỷ phải chạy bên này qua bên kia.” Quý Văn lập tức nói: “Khi đến đây trẫm cố ý dẫn theo thái y, trên đường có thái y chăm sóc đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”
Quý Thính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Nếu hoàng thượng đã sắp xếp ổn thỏa ròi thì chúng ta cùng trở về thôi.”
Quý Văn thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý thì nỗi lo trong lòng buông xuống một cách triệt để, mà tinh thần vừa thả lỏng, hai mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê. Lúc cơ thể y ngả về phía Quý Thính, Quý Thính nhanh chóng né sang bên cạnh, kết quả Quý Văn ngã thẳng xuống đất, trán sưng lên một cục u đỏ chói.
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên tận mắt nhìn thấy cục u sưng lên, nhất thời trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Quý Thính ngồi xổm xuống xem y còn thở hay không, ngay sau đó nói: “Ngã xỉu rồi.”
Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói: “Nói thế nào thì điện hạ cũng nên đỡ mới phải.”
“Y ngã nhanh như thế, ta bị dọa sợ, không khống chế được.” Quý Thính cũng cạn lời với bản thân mình, nàng nói xong thì nhìn xung quanh một vòng, thở phào: “May là y thấy xin tha lỗi mất mặt nên để đám nô tài ở ngoài chờ, không ai nhìn thấy đọng tác ban nãy của ta, nếu không chờ y tỉnh lại thì không thể tránh được một trận cãi cọ.”
Thân Đồ Xuyên không biết nói gì cho phải: “Không có ai nhìn thấy nhưng vết thương trên đầu vẫn ở đó, e là lát nữa nàng vẫn phải giải thích tại sao nàng đứng gần như thế mà không đỡ người ta.”
Quý Thính: “...”