Công Công Đón Dâu

Chương 25: Chương 25: Chủ động hôn




Tháng ba chim bay cỏ mọc, vạn vật sinh sôi nảy nở. Tuy thời tiết chưa ấm lên nhưng nắng buổi trưa đẹp vô cùng. Chồi xanh dần nhú trên những cành cây héo úa, chim én xây tổ dưới mái hiên, ao hồ sóng biếc dập dờn; tất cả báo hiệu mùa xuân sắp đến.

Mấy ngày nay Thái Y Viện lãnh bổng lộc, Sở Từ hoàn thành khảo thí mùa xuân xong rồi tới Hội Kế Ti tìm Niên Anh công công.

Mặt trời ngả về tây, ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời; ánh tà dương chiếu lên bức tường cung điện tạo thành bức tranh tuyệt đẹp. Nữ tử mặc trang phục xanh vàng chậm rãi bước, nàng hòa vào bức tranh này với nụ cười thấp thoáng trên gương mặt thanh tú.

Từ hồi Tư Lễ Giám cầm quyền, không chỉ thái giám cung nữ mà ngay cả Thái Y Viện cũng phải xin phép Tư Lễ Giám trước. Được thái giám phê hồng[1] duyệt mới có thể nhận tiền tại Hội Kế Ti, Sở Từ làm một chuyến công cốc đến Hội Kế Ti rồi phải vòng về Tư Lễ Giám.

Nàng lững thững đi vào và thấy dưới mái hiên bày cái bàn, một công công khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở đó. Tay ông cầm bút lông mực đỏ nên chắc là thái giám phê hồng.

Rất nhiều người đang xếp hàng, Sở Từ nhón chân nhìn khắp nơi. Niên Anh công công đứng ở đằng trước nên nàng cất bước lại gần.

“Cung nào?”

Thái giám phê hồng chả thèm ngẩng đầu, giọng nói nữ tính lười biếng kéo dài.

Niên Anh vội vàng đưa hối phiếu của Thái Y Viện, “Thái Y Viện, tổng cộng một trăm ba mươi người, bao gồm viện sử, tả hữu viện phán, ngự y…”

Thái giám phê hồng để mặc Niên Anh thao thao bất tuyệt, trông ông lên tinh thần hơn hẳn. Ông nhìn từ trên xuống dưới hối phiếu rồi nói, “Ta biết ngươi, là thái giám ngoài cửa đông.”

“Vâng, là nô tài.”

“Hừ,” thái giám phê hồng khẽ khịt mũi, ông nhìn hối phiếu nhưng lại đặt bút xuống, “đám người ngoài cửa đông các ngươi uy phong lẫm liệt quá mà. Tháng trước khớp gối của tạp gia[2] đau muốn chết bèn sai người mời các ngươi tới khám. Chả biết tạp gia không đủ tư cách như các công công khác, hay các ngươi xem thường tạp gia, mà mời hai lần cũng chẳng thấy ma nào đến.”

“Chuyện này…” Niên Anh cứng họng không trả lời được, đầu óc ông vốn chậm chạp nên nhất thời chẳng biết ứng đối thế nào. Ông lập tức quỳ xuống, “Diêu công công tha tội, là bọn nô tài sơ sẩy.”

“Sơ sẩy?” Sắc mặt Diêu Tử Thăng thay đổi, ông giận dữ vỗ bàn rồi bật dậy. “Không biết thân biết phận, ai cho đám chó các ngươi lá gan này.”

Niên Anh hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn là thái giám chả có phẩm cấp, bởi vì ông không tranh đoạt với ai và theo chủ trương dĩ hòa vi quý. Có một số việc thì mắt nhắm mắt mở rồi cũng qua, ông chỉ muốn được bình an. Ai ngờ hôm nay tới nhận dấu đỏ lại đắc tội quan lớn, ông sợ tới mức dập đầu liên tục.

“Diêu công công bớt giận, nô tài có mắt không tròng, đại nhân độ lượng đừng so đo với tiểu nhân…”

Hai người đều bốn mươi tuổi song một người cao cao tại thượng, một người thấp kém hệt hạt bụi. Sở Từ do dự đứng tại chỗ; nếu Diêu công công chỉ muốn quát thét cho hả giận thì nàng ra mặt sẽ khiến chuyện phức tạp hơn, nhưng không làm gì thì…

“Tạp gia có thể không so đo, tuy nhiên tháng này người ngoài cửa đông của Thái Y Viện không được lãnh tiền.”

Dứt lời, Diêu Tử Thăng cầm bút rồi chấm mực đỏ tươi như máu và chuẩn bị viết lên tờ hối phiếu.

Niên Anh là một thái giám nhỏ nhoi, mỗi tháng chỉ có chút tiền tiêu vặt này gửi cho mẫu thân nên sao chịu để Diêu Tử Thăng cắt xén. Khoảnh khắc cây bút sắp chạm vào mặt giấy, ông liều mạng đứng dậy rút lại hối phiếu rồi cầu xin bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Đừng mà, đại nhân…”

Đây là lần đầu tiên Sở Từ chứng kiến Niên Anh kích động như thế, dám chống đối tứ phẩm phê hồng. Nàng nhìn hết nổi bèn vọt tới chỗ ông.

Tiểu thái giám đứng ở một bên theo Diêu Tử Thăng lâu năm nên quen thói hành xử hống hách, hắn thấy Niên Anh dám đứng lên bèn giơ chân đạp ông một cái.

Trong giây phút rối loạn, Sở Từ trùng hợp đứng cạnh Niên Anh và thế là nàng ăn nguyên cú đạp này, khiến cả người lảo đảo té ngã.

“Sở cô nương… Sở cô nương… Ngươi không sao chứ?”

Cơn đau không tới làm Niên Anh hé mắt nhìn, ông thấy Sở Từ bị đạp ngã liền cuống quít ngồi xổm xuống đỡ nàng.

Kỳ thật Sở Từ đau gần chết, cẳng chân vừa cử động đã thấy đau. Nàng cố kiềm chế nước mắt rồi rặn ra nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đấy hai tay nàng túm lấy Niên Anh để từ từ đứng dậy. “Ta vẫn ổn, công công thì sao?”

Sở Từ đã sớm phát hiện tính Niên Anh yếu đuối, người xung quanh cũng thường chế nhạo ông giống hệt một cô nương. Hôm nay thấy ông khóc thì lòng nàng sinh ra sự đồng cảm. Nàng quay đầu nhìn về phía Diêu Tử Thăng, người đang chăm chú xem kịch vui.

“Bái kiến Diêu công công.”

“Ngươi là ai?”

“Lại mục của Thái Y Viện, Sở Từ.”

“A,” Diêu Tử Thăng cười u ám, “ngươi chính là lại mục ngoài cửa đông.”

Thái Y Viện có nhiều lại mục nhưng chỉ mình nàng phá cái luật không khám bệnh tại nhà cho cung nhân. Vì vậy Diêu Tử Thăng đã nghe danh tiếng nàng từ lâu, ông chỉ không ngờ nàng là một tiểu nha đầu trẻ măng, khi nói chuyện còn nghiêm túc chứ chẳng hề sợ hãi.

“Sở Từ xin tạ tội với công công. Tháng trước tuyết rơi dày đặc suốt mấy ngày, hạ quan liên tục đi khám bệnh tại nhà nên không ai trông nom ngoài cửa đông. Niên Anh vì muốn tránh cho hạ quan bị phạt mới từ chối rất nhiều lời mời, mong công công đừng trách ông ấy.”

Diêu Tử Thăng sao có thể để mình bị quay mòng mòng, ông nhướn mày nhìn nữ tử to gan kia, “Vậy ý ngài[3] là bệnh thấp khớp của bản công đến không đúng lúc? Bản công nên bị bệnh khi ngài rảnh rỗi?”

“Hạ quan tuyệt đối không có ý này.” Sở Từ tiến lên một bước, nàng cố tình chắn tầm mắt những người xếp hàng phía sau. Nàng đến gần Diêu Tử Thăng rồi khom lưng thì thầm, “Công công cũng biết Thái Y Viện không khám tại nhà cho cung nhân nên ngoài cửa đông ít người trực. Lần trước là hạ quan sơ suất, về sau nếu công công gặp vấn đề sức khỏe thì cứ tới ngoài cửa đông báo một tiếng. Chỉ cần hạ quan đang trực là nhất định đến chỗ ngài ngay, không dám trì hoãn dù chỉ một khắc.”

Tiểu nha đầu ăn nói lưu loát, từng câu từng chữ đều trúng tâm sự của Diêu Tử Thăng. Trông nàng sạch sẽ lại chả nịnh nọt giống cung nhân khác, chỉ riêng điểm này đã khiến ông rất thích.

“Ngươi cho rằng như vậy có thể lấy lòng tạp gia?”

Sở Từ cung kính cúi đầu thấp hơn, “Hạ quan là một lại mục nhỏ bé, chỉ biết bốc thuốc chữa bệnh. Nếu công công thấy hạ quan hữu dụng thì đấy là vinh hạnh của hạ quan.”

“Được rồi.” Diêu Tử Thăng nhìn Sở Từ càng cúi càng thấp bèn vung tay ý bảo nàng đứng thẳng dậy, ngón tay thon dài chọt Sở Từ. “Tạp gia chẳng dễ lừa vậy đâu. Ngươi nói được thì phải làm được, mai sau ngươi sẽ cần tạp gia nhiều hơn là tạp gia cần ngươi.”

Sở Từ được những lời này mới dám thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đẹp nhịn không được mà nở nụ cười, “Đa tạ công công.”

Diêu Tử Thăng ngắm nhìn nha đầu cười tươi rói kia, lâu rồi ông không gặp người thú vị như thế. Ông cầm bút đỏ tiêu sái phê một câu rồi bĩu môi, “Tiền với chả đồ.”

Sở Từ đâu quan tâm, nàng nhận lại hối phiếu đã được phê duyệt rồi chuyển ánh mắt đến chỗ Niên Anh, “Vậy…Thái Y Viện xin phép cáo lui…”

Nàng đại khái là ví dụ của mấy đứa được người ta nhường mà còn tỏ vẻ mình thông minh. Diêu Tử Thăng khôi phục vẻ lười biếng rồi cúi đầu la hét, “Đi lẹ lên, khóc lóc ồn ào hết sức.”

Oo———oOo———oΟ

Sau khi lãnh tiền, cẳng chân ban đầu hơi đau thì giờ đau điếng. Vì cũng sắp hết giờ làm việc nên Sở Từ tạm biệt Niên Anh rồi một mình trở về phòng.

Hôm nay Dụ Thái trực, hắn sẽ không về trước nửa đêm. Đó giờ nàng ngượng nên đều tắm rửa lúc Dụ Thái chưa về để tránh bị hắn bắt gặp. Ăn cú đạp của tiểu thái giám thì cẳng chân chắc chắn sưng vù, Sở Từ cố nhịn đau rồi đi cà nhắc về phía thùng nước ấm. Nàng trút bỏ mấy lớp xiêm y mùa đông dày cộm và khoan khoái tiến vào thùng tắm.

Nước ấm vuốt ve da thịt mịn màng, mái tóc đen nhánh hòa vào dòng nước, hơi nước lượn lờ khiến người nàng sảng khoái. Thư giãn trong làn nước ấm giúp nàng đánh tan sự mệt mỏi của cả ngày, Sở Từ tức khắc quên hết mọi việc. Nàng nâng niu những cánh hoa trên mặt nước, giọt nước chảy dọc cánh tay trắng tựa ngó sen để đáp xuống chiếc cổ duyên dáng.

Có lẽ vì quá thoải mái nên ngâm một hồi thì Sở Từ buồn ngủ, hàng mi dài chớp chớp rồi nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng nước đã lạnh, tiếng đẩy cửa nôn nóng đánh thức nàng. Hàng lông mi khép mở như cây quạt nhỏ, Sở Từ chưa kịp cảm nhận độ lạnh của nước thì đập vào mắt nàng là hình ảnh Dụ Thái gấp gáp bước vào gian trong.

Nữ tử tỉnh cả ngủ, cơ thể trần trụi giấu mình trong thùng gỗ. Hai người sững sờ nhìn nhau, không ai biết phải phản ứng thế nào.

Nữ tử đẹp tuyệt trần lộ vẻ kinh hoàng, chiếc cổ thiên nga hơi rụt lại đằng sau. Bọt nước lấm tấm trên làn da trắng nõn, chúng chảy từ cổ tới xương quai xanh và vẽ nên đường cong đẹp hút hồn. Bộ ngực tròn trịa xinh xắn hoàn toàn chìm trong nước, chỉ chừa lại một đoạn khe rãnh kích thích trí tưởng tượng. Cánh tay trắng như tuyết bắt chéo trước ngực để che chắn cảnh xuân.

Sáp nếp tí tách chảy hòa nhịp với gợn nước, ánh nến chiếu sáng gương mặt trứng gà bóc của nữ tử. Nàng cực kỳ hoảng hốt, đôi mắt ươn ướt bất lực nhìn Dụ Thái còn hàng lông mày đẹp nhíu chặt.

Mặt Dụ Thái đỏ bừng hệt tôm luộc. Trước lúc nữ tử khóc òa, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác rồi vén mành ra gian ngoài.

Thấy hắn bỏ đi thì Sở Từ nhanh chóng rời thùng gỗ, nàng gấp rút lau khô người và mặc quần áo.

Dụ Thái ngồi trên ghế gỗ ở gian ngoài với trái tim đập loạn nhịp như sắp bắn ra khỏi ngực. Tay hắn nắm chặt bình thuốc, hắn muốn tỏ vẻ trấn định nhưng đầu óc chả nghe lời, trong ấy ngập tràn bộ dạng ban nãy của Sở Từ.

Hắn chưa từng hoảng loạn thế này, tưởng chừng có hàng triệu con kiến bò trên người hắn. Dụ Thái đứng ngồi không yên nhưng chẳng biết tại sao mình căng thẳng vậy.

Hắn chợt nhớ cửa sân chưa khóa bèn bật dậy rồi chạy ra khóa chặt cửa. Kỳ thật chả mấy ai tới phòng hắn, có khóa hay không cũng thế. Song cứ nghĩ đến nữ tử tắm rửa trong phòng thì hắn – chẳng biết xuất phát từ lo lắng hay tham muốn chiếm hữu – kiểm tra mấy lần mới yên tâm quay về.

Hắn không đến gần cửa phòng mà đứng tại sân để đón cái rét căm căm, nhờ vậy ngọn lửa vô danh trong hắn mới được kìm nén đôi chút.

Sở Từ đã thay quần áo xong nhưng mãi không thấy hắn về phòng, nàng tưởng hắn lại đi nữa nên mở cửa kiểm tra.

Nào ngờ hắn chẳng đi đâu hết mà đang tự hành hạ bản thân; trời đã lạnh còn đứng ngay đầu gió, mặt hắn xanh xao vì bị đông cứng.

Cứ đứng thế thì đổ bệnh mất, Sở Từ đứng ở cửa mà khẽ gọi hắn, “Dụ Thái.”

Nàng cầm tay hắn rồi thổi hơi ấm vào, cau mày oán trách, “Chàng đứng đây làm gì, không lạnh à?”

Bàn tay nhỏ nắm chặt tay hắn thổi bùng lên ngọn lửa vừa được dập tắt, Dụ Thái hận không thể tự tát để nhắc mình tỉnh táo lại.

“Chân cô nương sao rồi?”

Giờ Sở Từ mới thấy thuốc mỡ trên tay hắn, nàng bỗng hiểu lý do hắn trở về, “Chàng về để đưa thuốc?”

Dụ Thái chẳng phủ nhận, hắn đỡ nàng ngồi xuống giường rồi mở bình thuốc, hương bạc hà mát lạnh lập tức tỏa ra.

Hắn ngồi xổm xuống, “Tin tức trong cung lan truyền nhanh hơn lửa cháy. Chân nào bị thương?”

Sở Từ nghĩ hắn nói cũng phải, nàng nhẹ nhàng cuốn ống quần để cẳng chân lộ ra.

Chân nàng bị bầm nguyên mảng lớn làm Dụ Thái lo cuống cuồng. Ngón tay hắn quệt thuốc mỡ vào lòng bàn tay, hai tay xoa vào nhau rồi từ tốn ấn lên chân nàng.

“Ưm,” Sở Từ nhịn không nổi mà hít hà nhưng đợi một lát thì hết đau.

Dụ Thái không dám dùng sức; cô nương sợ đau, huống hồ cẳng chân nàng còn rất mảnh khảnh.

“Thái tử không trách tội chàng về giữa chừng ư?”

“Hôm nay thái tử bận học, có thái giám thư đồng ở cạnh để sai khiến. Ta cũng chỉ canh gác bên ngoài thôi.”

“Vậy…chàng vừa hay tin ta bị thương đã tới đây?”

Nữ tử nghiêng đầu nhìn hắn, mím môi nhịn cười.

Dụ Thái nghe giọng nàng mừng trộm bèn cúi đầu chứ không đáp trả.

Dẫu vậy thì phản ứng sinh lý cũng tố cáo Dụ Thái, cả tai lẫn má hắn ửng hồng cho đến khi nhuộm đỏ toàn bộ khuôn mặt hắn. Sở Từ dõi theo quá trình này từ đầu chí cuối, trong phút chốc, nàng cảm nhận được tim mình đập điên cuồng. Nàng muốn gần gũi nam nhân trước mắt, thậm chí còn muốn…

Sở Từ cúi người rồi đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ở khóe miệng nam nhân. Tim nàng đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ lựng.

Dụ Thái không ngờ nữ tử lớn mật tới mức hôn môi hắn. Đầu óc hắn tức khắc trống rỗng, bình sứ trong tay lăn lông lốc xuống khăn trải giường.

“Cô…cô nương…”

Hắn đờ đẫn ngẩng đầu, nụ cười xinh đẹp của nữ tử lọt vào mắt hắn. Vạn vật chợt mất đi màu sắc, chỉ mình Sở Từ vẫn rực rỡ tựa một yêu quái quyến rũ cùng cực.

Hôn cũng hôn rồi nên tiếng cô nương kia khiến Sở Từ nảy sinh một ý. Nàng nũng nịu ôm lấy cánh tay nam nhân, bờ môi đỏ hé mở, “Phụ thân bảo ta là bài hát mà mẫu thân dành tặng ông, nên nhũ danh của ta là Từ nhi[4]. Từ ngày phụ mẫu tạ thế, không còn ai gọi ta thế nữa. Về sau chàng gọi ta là Từ nhi, được không?”

Dụ Thái đang đắm chìm trong cái bẫy ngọt ngào, hắn nghe nàng nói phụ mẫu tạ thế liền thương tiếc vô cùng. Hắn đồng ý dưới sự sai khiến của ma quỷ, mặc kệ nên hay không nên.

“Được.”

Với câu trả lời này thì từ nay về sau, Sở Từ vĩnh viễn thành trái tim của hắn.

Có được nàng là may mắn, còn không được thì cũng là số mệnh.

Thoa thuốc xong, Dụ Thái nhét nàng vào chăn. Hắn sợ nàng lạnh nên rót nước vào túi da dê rồi đặt trong lòng nàng.

“Chàng mau đi đi, ta chờ chàng về.”

Sở Từ nằm trên giường, biểu cảm dịu dàng tựa mặt hồ tĩnh lặng. Dù nàng nói vậy nhưng bàn tay nhỏ đang nắm chặt tay hắn lại chẳng hề nới lỏng.

Từ ngày gặp nàng, hắn cảm thấy mình sống phí mất hai mươi năm. Trước kia hắn là cái xác không hồn ăn no chờ chết, còn hiện tại hắn muốn nếm trải ngọt bùi cay đắng. Một khi bàn tay này đã nắm lấy Dụ Thái thì hắn khao khát hai người có thể hòa làm một, mãi mãi không tách rời.

Hắn nhớ nàng sợ bóng đêm bèn dặn dò, “Cô nương sợ tối nên cứ để nến cháy. Nếu mệt thì nhớ ngủ, đừng chờ ta.”

“Chàng gọi ta là gì?”

“Từ…Từ nhi.” Dụ Thái kêu một cách mất tự nhiên, hắn cúi gằm đầu vì thấy mình như đang mạo phạm nàng. “Ta đi đây.”

Tiếng “Từ nhi” của hắn cứng ngắc nhưng dáng vẻ lúng túng kia làm tim Sở Từ nhảy nhót. Nàng biết rõ mà vẫn cố hỏi, “Ta…là đối thực đầu tiên của chàng hả?”

Nam nhân càng xấu hổ hơn, hắn cao lớn thế mà giờ cúi đầu y hệt con đà điểu.

Lúc nàng nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn đột ngột rút tay về, ngay sau đó tiếng thì thầm ẩn nhẫn truyền đến tai nàng.

“Mình nàng[5] là đủ rồi.”

Dụ Thái nói xong liền đi ngay, để lại Sở Từ với bộ mặt đỏ chót. Hắn chất phác vậy mà hiểu chuyện lẹ quá.

Đêm đó nàng ngủ rất ngon và làm giấc mộng bình yên hiếm thấy. Nàng dõi theo phụ thân ôm mẫu thân giữa cánh đồng hoa lộng lẫy, con bướm trên vai nàng nương theo cơn gió để đậu trên đầu ngón tay phụ mẫu.

Hôm sau trời chưa sáng Sở Từ đã mở bừng mắt, bả vai đau nhức vì lạnh nên nàng trùm chăn kín lại. Dụ Thái thường dậy vào giờ này nhưng tay nàng chỉ sờ được phần giường lạnh lẽo, nàng tức khắc tỉnh ngủ và ngồi dậy.

Tiếng sấm nổ vang lên, nước theo mái hiên chảy ào ào xuống đất. Sở Từ ngồi dựa tường, ánh sáng nhạt xuyên qua góc cửa sổ giúp nàng kiểm tra khắp gian trong. Khi không thấy bóng người, nàng bất chấp trời lạnh mà mau chóng xuống giường xỏ giày.

Sở Từ đẩy cửa ra, bên ngoài mưa tầm tã và cuồng phong mang theo mưa bụi đập vào mặt nàng. Vạt áo nàng ướt đẫm trong nháy mắt nhưng cái lạnh khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Chẳng lẽ đêm qua trời mưa nên không về? Sở Từ nghĩ như vậy.

Cánh tay gầy yếu tì vào cửa phòng mãi mới đóng cửa lại. Nỗi cô đơn trào dâng khi nàng nhìn căn phòng tối tăm, Sở Từ cũng không biết cảm xúc này đến từ đâu. Nàng thở dài rồi vào trong thay quần áo.

Mưa càng lúc càng lớn làm trước cửa ngập nước. Sở Từ rửa mặt chải đầu xong liền dựa người vô cửa rồi thẫn thờ ngắm nước mưa bắn tung tóe trên mặt đất. Gần sát giờ trực nàng mới bung dù và đi đến Thái Y Viện.

Bầu trời u ám với mây đen đè trên đỉnh đầu. Thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên, kế đến là tiếng sấm vang trời; nghe thôi cũng thấy phiền lòng.

Chắc vì thời tiết ảnh hưởng nên Sở Từ cứ rầu rĩ trong lúc viết danh sách thuốc, đến hồi ăn cơm trưa thì Niên Anh gọi mấy lần nàng mới hoàn hồn.

“Sao cô nương mất hồn mất vía vậy?”

“Không có gì.” Sở Từ nhìn bầu trời đen kịt rồi thuận miệng bảo, “Hôm nay mưa lớn quá, làm chẳng phân biệt được giờ giấc.”

Sở Từ cười ngây ngô cho qua chuyện, nàng dọn dẹp rồi bước vào Ngự Dược Phòng. Nàng chưa kịp xem trưa nay ăn gì đã nghe tiếng mấy thái giám tán gẫu; nào là một vũng máu, rồi phạm phải điều tối kỵ…

“Các ngươi đang nói gì thế?”

Niên Anh thích nghe chuyện linh tinh, ông tốt tính nên người khác cũng thích kể ông nghe; thấy ông hỏi thì bọn họ liến thoắng đáp.

“Để ta nói…”

“Ngươi nghe nè, đêm qua hoàng thượng đi kiểm tra công khóa của thái tử. Kết quả thái tử ấp úng không trả lời được, nội thị quan bèn xen vào nói mấy câu giải vây cho thái tử. Lúc đó tư công cũng có mặt, ngài ấy lên án nội thị quan nuông chiều thái tử rồi mê hoặc chủ tử… Nói chung gán nhiều tội lắm.”

Sở Từ nghe đến đây bèn hấp tấp truy vấn, “Rồi sao nữa?”

“Tư công cầm con dấu nên hoàng thượng đương nhiên tin ngài ấy. Hoàng thượng ra lệnh đánh chết nội thị quan, nếu không nhờ thái tử cầu xin thì chắc giờ chết ngắc rồi.”

“Xoảng” một tiếng, cái bát trong tay Sở Từ rớt xuống đất và vỡ làm đôi.

Mọi người đồng loạt tò mò nhìn nàng.

“Hiện tại nội thị quan đang ở đâu?”

“Tối qua bị Thận Hình Ti cho ăn bốn mươi gậy, khéo giờ đã mất nửa cái mạng. Sáng sớm ta đi ngang qua Thận Hình Ti còn thấy máu loãng trong sân, nếu do thuộc hạ của tư công ra tay thì có khi người bị đập nát bét…”

“Chậc chậc chậc… Thật đáng thương…”

Niên Anh phát hiện mặt Sở Từ trắng bệch, chưa kịp hỏi han thì nữ tử đã xông thẳng ra ngoài.

“Sở cô nương đi đâu vậy?” Niên Anh chậm một bước, ông nhìn cơn mưa như trút nước mà lẩm bẩm, “Chí ít phải mang theo dù chứ.”

Mưa rơi xối xả, nước thấm vào từng góc tường cung điện. Sấm sét ầm ầm trên không trung, đang là giữa trưa mà bầu trời tối đen chẳng khác gì ban đêm. Sở Từ vừa vén váy vừa chạy như điên, mỗi bước chân của nàng đều tạo nên cơn sóng bọt nước.

Sở Từ chạy thục mạng về phòng, mưa to khiến cả người nàng ướt sũng. Tóc mái dính bết trên mặt nàng, chân nàng chạy còn dữ dội hơn cơn mưa.

Chật vật về đến nơi, nàng đẩy cửa rồi hô to.

“Dụ Thái!”

Căn phòng im lìm, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc nàng rời đi.

Nữ tử bàng hoàng, trước mắt biến thành màu đen, nàng suýt té ở ngưỡng cửa. Nàng hoang mang dựa vào cửa rồi bất chợt nghĩ tới một người.

“Tiểu Tùng Tử.”

Oo———oOo———oΟ

Cùng lúc ấy, Tiểu Tùng Tử chuẩn bị thoa thuốc cho Dụ Thái. Hắn bưng chậu nước ấm, thành chậu vắt mấy cuộn vải bông sạch. Tiểu Tùng Tử thấy trời tối thui bèn lấy cây nến trong ngăn tủ rồi đặt trên ghế đẩu trước giường.

“Sư phó, tới giờ bôi thuốc rồi.”

Dụ Thái mặc áo trong mà nằm sấp trên giường. Mặt hắn tái nhợt, bờ môi trắng bệch có vết bầm đen, trán đổ mồ hôi ròng ròng khiến lông mày lẫn lông mi đều ướt, còn đôi mắt hắn nhắm nghiền. Mái tóc đen dài rũ xuống cổ, phần lưng áo màu trắng bị vết thương nhuộm đỏ; những vết thương này có độ nông sâu khác nhau.

Dụ Thái ở trong tình trạng nửa hôn mê từ đêm qua đến giờ, cơn đau làm hắn ù tai và không nghe được Tiểu Tùng Tử nói gì. Đôi môi nhợt nhạt hơi nhếch lên, phần thịt trong miệng hằn dấu răng; tuy thương tích đã phai màu nhưng vết thương sâu tới đáng sợ.

Tiểu Tùng Tử biết sư phó bất tỉnh nên sẽ không đáp lời; mũi hắn cay cay, làm hắn suýt nữa lại òa khóc. Hắn lấy ra kim sang dược[6] do thái tử đưa tới sáng nay, sau đó lau nước mắt rồi bắt đầu rửa tay.

Vì sợ đè nặng vết thương nên Tiểu Tùng Tử chẳng dám dùng chăn dày. Hắn xốc chăn và để lộ phần thân dưới trần như nhộng đang chảy máu đầm đìa, đôi tay hắn run rẩy cuốn áo Dụ Thái.

Máu tươi tanh tưởi dán miệng vết thương vào vải, Tiểu Tùng Tử mới thoáng cuốn áo đã nghe Dụ Thái hít hà, thân dưới be bét của hắn lại sẫm màu hơn.

Những kẻ kia xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, Dụ Thái mà không sở hữu cơ thể khỏe mạnh thì đâu vượt qua nổi. Tiểu Tùng Tử thấm ướt vải bông rồi nhẹ nhàng chấm lên đống thịt bầy nhầy; Dụ Thái bị đánh tới độ máu thịt tung tóe, không còn chỗ nào lành lặn.

Sư phó từng bị đập nát tay nhưng cũng chưa trầm trọng như lần này. Đêm qua khi người ta nâng hắn về, quần lót hắn dính chặt vào thịt; Tiểu Tùng Tử chả dám đụng vào chứ đừng nói đến cởi bỏ. Cuối cùng mấy lão công công tiến lên hỗ trợ giật quần lót ra. Lúc ấy Dụ Thái gào to tận trời, yết hầu gần như bị xé rách.

Từ đùi đến eo Dụ Thái giống như mới nằm trên thớt của lò mổ và bị người ta nhẫn tâm băm nát xương thịt. Tiểu Tùng Tử lau mồ hôi tay hết lần này đến lần khác, hắn mất một nén nhang để rửa sạch miệng vết thương. Trong suốt quá trình đó, Dụ Thái ban đầu còn rên hừ hừ nhưng về sau thì tắt tiếng hẳn.

“Sư phó ráng chịu một chút, ta bôi thuốc đây.”

Giọng Tiểu Tùng Tử run run, hắn mở nắp bình thuốc quý báu rồi lắc bình bằng một ngón tay; bột thuốc giống hệt bột mì được rắc lên đống thịt nhão.

“Ưm–!” Toàn thân Dụ Thái bốc lửa, hắn dùng chút tỉnh táo còn sót lại để vùi đầu vào chiếc gối ướt đẫm rồi phát ra tiếng gầm khản đặc.

Tiếng rên đau đớn kéo dài tựa dã thú bị trọng thương, làm người ta sợ hãi tột độ.

Sở Từ mới bước vô sân đã dừng phắt lại vì tiếng thét kia, sau đấy chân nàng lập tức tăng tốc.

Nàng gõ cửa, “Tiểu Tùng Tử, Dụ Thái ở đây đúng không…”

Tiểu Tùng Tử không trả lời, hắn cầm bình sứ mà nhìn về phía cửa.

Dụ Thái đau tới choáng váng song vừa nghe tiếng Sở Từ liền vắt cạn ý thức để run rẩy kéo chăn che lại tấm thân máu me. Mồ hôi chảy dọc gương mặt trắng bệch của hắn rồi rơi tí tách xuống giường. Cổ họng khô khốc tanh mùi máu, hắn liều mạng nuốt khan.

Đôi môi mỏng mấp máy, Dụ Thái dùng giọng nghẹn ngào để gằn từng chữ với Tiểu Tùng Tử.

“…Nói…nói ta…vẫn…ổn, để nàng…về trước…đi.”

Tiểu Tùng Tử đặt bình thuốc xuống rồi vội vã làm theo.

“Sở cô nương, sư phó ngủ rồi, ngài về trước đi…”

Lời hắn nói có dễ nghe cỡ nào thì Sở Từ cũng không tin, bởi vì đôi mắt đỏ hoe của hắn đã tố cáo mọi chuyện. Nàng đẩy cửa ra rồi xông thẳng vào trong.

“Cô nương… Cô nương…”Chú thích

[1] Khi phê duyệt thường dùng mực đỏ (hồng) nên đây là chức vụ duyệt giấy tờ.

[2] Tạp gia có vẻ là xưng hô tương tự như gia nhưng ở cấp thấp hơn.

[3] Khúc này Diêu Tử Thăng đang mỉa nên gọi Sở Từ là “ngài”.

[4] Chữ “từ” trong Sở Từ là từ biệt, còn “từ” trong Từ nhi là lời thơ/ca/kịch.

[5] Dụ Thái gần như mở lòng hoàn toàn rồi nên sẽ bắt đầu cho anh gọi Sở Từ là “nàng”. Tuy nhiên, anh chủ yếu vẫn dùng “cô nương” vì đây giống như xưng hô anh dành riêng cho chị.

[6] Là loại thuốc cầm máu nổi tiếng thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.