Tiểu Tùng Tử cuối cùng vẫn chậm một bước.
Sở Từ đứng trước giường, thấy Dụ Thái nửa sống nửa chết thì những giọt nước mắt nàng cố kìm nén lã chã rơi.
Đội mưa nguyên quãng đường đến đây làm bộ dạng luộm thuộm của nữ tử càng tiều tụy hơn. Dụ Thái cố gắng mở mắt, hắn muốn kêu nàng về nhưng đập vào mắt hắn là một Sở Từ ướt sũng. Hắn nhất thời không thể thốt ra bất kỳ tiếng nào.
“Cô…nương…sẽ đổ…bệnh…”
Nam nhân bị đánh tới thân tàn ma dại, giọng khàn khàn yếu ớt, chậu máu loãng ngay trước mắt, câu quan tâm ân cần kia; tất cả đều thành nỗi buồn không có chỗ phát tiết của Sở Từ, nước mắt nàng chảy rào rạt.
Nàng khóc thút thít một cách mất kiểm soát, đôi mắt ngập nước phản chiếu bóng hình Dụ Thái. Sở Từ dùng tay áo lau nước mắt, nàng tiến lên vài bước và vừa xốc chăn trên người hắn vừa nức nở.
“Để ta nhìn xem.”
Nàng chỉ vừa thấy một vùng thịt đỏ tím thì tầm mắt đã bị chặn lại. Dụ Thái phản ứng dữ dội, hắn trùm chăn kín mít rồi khủng hoảng đẩy Sở Từ.
Sở Từ nhìn nam nhân nghiến răng chịu đau, nàng không ngờ hắn lại đẩy mình. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng tới gần hắn một lần nữa và bướng bỉnh muốn giật chăn ra để nhìn rõ thương tích của hắn.
Dụ Thái đau tới cực hạn, hắn dốc sức giữ chặt chăn. Cơ bắp toàn thân hắn run bần bật, miệng hắn liên tục gào thét, “Nàng…về đi…về mau.”
“Dụ Thái, để ta xem vết thương của chàng được không…”
Hắn càng cự tuyệt Sở Từ càng áp sát, nếu không bị thương nặng thì sao chẳng chịu cho nàng xem.
Mồ hôi thấm ướt miệng vết thương vừa được bôi thuốc, khiến chúng suýt nứt toác. Dụ Thái đau tới mức hoa mắt, khung cảnh trước mắt hắn chỉ còn là những vệt đỏ trắng đan xen. Hắn biết mình sắp chịu hết nổi nên hít vào một hơi thật sâu rồi quát nữ tử.
“Cút… Cút… Cút…”
Tiểu Tùng Tử nãy giờ dõi theo thì cũng hiểu sư phó đang tự ti. Cơ thể thái giám khiếm khuyết – chẳng khác gì kẻ tàn tật – sao có thể cho nữ tử mà hắn cất giữ trong tim thấy được.
Tiểu Tùng Tử vội khuyên can, “Cô nương về trước đi, ngài cứ yên tâm giao sư phó cho ta.”
Tóc tai Dụ Thái rối bù, một tay thõng xuống chậu máu loãng, hai mắt trợn trừng nhìn Sở Từ. Sắc mặt tái nhợt kia giống hệt người chết, hắn nắm chặt góc chăn còn miệng thì gầm thảm thiết như oan hồn đòi mạng.
Sở Từ thấy hắn đột ngột phát điên liền sững sờ. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng đờ đẫn lắc đầu.
Tiểu Tùng Tử thuyết phục khô cả lưỡi mới đủ sức tiễn nàng đi, khi quay lại thì sư phó đã hoàn toàn hôn mê với khuôn mặt úp xuống mép giường.
Oo———oOo———oΟ
Mưa suốt cả ngày, Sở Từ trở về phòng sau khi trực tại Thái Y Viện. Nàng gặp tiểu thái giám đến tặng đồ ở cửa.
Hắn đưa nàng hộp đồ ăn cùng một bao giấy dầu, “Tùng công công phái nô tài tới.”
Sở Từ buồn bực nhận lấy, nàng cảm ơn rồi đi vào phòng ngay.
Căn phòng tối tăm khiến nàng nhớ đến bàn tay của Dụ Thái. Trước giờ hắn luôn vô phòng trước, sau đấy dắt nàng vào như dắt một đứa trẻ. Kế tiếp hắn sẽ nấu ăn, lúc nào hắn cũng làm mì chay nhưng nàng ăn vô cùng ngon miệng.
Nàng thắp đèn và bày biện hộp đồ ăn giữa căn phòng tĩnh mịch. Sở Từ ăn cơm trong im lặng.
Ăn xong, nàng thu dọn rồi rửa mặt.
Lúc lên giường, nàng chợt nhớ tới bao giấy dầu kia nên đứng dậy xuống giường.
Bên trong bao là mười mấy ngọn nến, Sở Từ nhìn mà nước mắt trào dâng.
“Cô nương sợ tối nên cứ để nến cháy.”
Đêm ấy, Sở Từ kéo bàn vào gian trong. Nàng đặt toàn bộ nến trong ngăn tủ lên bàn rồi thắp chúng, cả căn phòng sáng trưng như bị cháy.
Sở Từ mặc bộ áo trắng mỏng, nàng nằm nghiêng đầu ở mép giường với hai tay ôm chặt gối. Mái tóc dài đen nhánh rũ sau người, vài sợi vướng lên ngực nàng. Đôi mắt hạnh nhân động lòng người nhìn ánh nến chập chờn, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy mãi không ngừng.
Tiểu thái giám trở về chỗ Tiểu Tùng Tử, khi hết ca trực ở Ngự Thiện Phòng thì Tiểu Tùng Tử mới có thời gian để hỏi Dụ Thái.
“Sư phó và Sở cô nương đã thành đối thực thì sao ngài còn sợ Sở cô nương nhìn thấy?”
Dụ Thái ngủ nửa ngày nên tinh thần khá hơn một chút nhưng vẫn thất thần. Hắn nghe Tiểu Tùng Tử kể đã đưa nến cho Sở Từ thì nỗi lo coi như được giải quyết. Vì vậy hắn nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ, chẳng hề nghe lọt câu hỏi của Tiểu Tùng Tử.
Hôm sau mưa tạnh, trên bàn dính đầy sáp nến. Sở Từ ngồi như tượng đá suốt một đêm, thấy trời sáng thì cơ thể nàng giật giật. Nàng rửa mặt thay quần áo, sau đấy rời khỏi phòng.
Nàng lầm lì cả ngày giống mọi khi nhưng tinh thần sa sút thấy rõ.
“Sở Từ, mai ngươi trực đêm nên nhớ giữ sức khỏe nhé.”
Nữ tử nỗ lực cười, trưng ra ánh mắt cam đoan để người ta yên tâm rồi tiếp tục xào hoàng kỳ.
Đêm xuống, Sở Từ đẩy cửa phòng và đối diện với bóng đêm thăm thẳm.
Nàng múc xô nước lạnh, rửa mặt qua loa và cởi giày lên giường ngay sau đó. Tối qua nàng đốt sạch nến, vì vậy đêm nay chẳng còn cây nào.
Sở Từ ôm gối của Dụ Thái, trên gối có mùi bồ kết giúp nàng an tâm. Lần đầu tiên nàng cảm thấy chiếc giường này quá rộng lớn và lạnh lẽo.
Nàng nửa ngủ nửa tỉnh nguyên đêm. Vừa nhắm mắt lại đã cảm giác có người vào phòng, tiếng động giống hệt mỗi lần Dụ Thái trở về. Song khi căng tai nghe tiếp thì vạn vật đều tĩnh lặng. Nàng nhắm mắt muốn ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng động, thế là vội vàng dỏng tai lên. Cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt đêm.
Hôm nay Sở Từ bắt đầu trực đêm.
Trận mưa to khiến bệnh phong thấp của Thái giám phê hồng Diêu Tử Thăng tái phát. Ông đau đớn khôn xiết, chịu không nổi mới phái người đi gọi thầy thuốc giữa đêm khuya.
Sở Từ nói là làm, nàng vừa biết Diêu Tử Thăng cho mời liền đội mưa đến.
Vì biết trước ông bị phong thấp nên sau khi bắt mạch, nàng nhanh nhẹn lấy ra thanh phong đằng[1], quế chi[2], phụ tử[3], câu kỷ tử[4], lộc nhung[5], và hoàng kỳ. Tất cả đều là thảo dược điều trị phong thấp.
“Có bếp sắc thuốc không?”
“Có.”
Thấy Diêu Tử Thăng đổ mồ hôi ròng ròng, nàng mau chóng nấu nước để giúp ông giảm đau.
Lát sau thuốc dần phát huy tác dụng, Diêu Tử Thăng mới đỡ hơn chút. Ông nằm trên giường, đắp chăn lông chồn và ôm bình nước nóng vào lòng, miệng yếu ớt rên, “Đau chết tạp gia.”
Sở Từ lo canh lửa chứ không đáp lời, nhìn nàng chẳng tới nỗi đờ đẫn nhưng có vẻ hơi ỉu xìu.
“Chu choa, mới vài ngày không gặp mà sao thảm dữ vậy? Ai bắt nạt ngươi?”
Sở Từ biết ông đang nói mình, nàng cúi gằm đầu và vẫn giữ im lặng.
Diêu Tử Thăng cách nàng một khoảng tương đối xa nhưng ông cực kỳ tinh mắt. Nhìn bộ dạng kia là biết ngay chả bị đứa nào bắt nạt, có vẻ đang tức thì đúng hơn. Ông nhận chén trà từ tay tiểu thái giám, thổi phù phù rồi eo éo nói, “Tại nội thị quan nhỉ.”
“Sao…công công biết?” Sở Từ chột dạ nhìn ông.
“Trong cung có chuyện gì mà bản công không biết,” Diêu Tử Thăng liếc xéo nàng. Người người đều cho rằng hầu hạ ngự tiền là oai phong lắm nhưng ai biết nó nguy hiểm cỡ nào. Giọng ông có chút thông cảm khi hỏi thăm, “Mấy ngày trước hắn ăn khổ quá chừng, giờ thế nào rồi?”
Câu hỏi này khiến Sở Từ tủi thân, nàng cụp mắt xuống và lắc đầu, “Hạ quan không biết.”
“Không biết?” Diêu Tử Thăng tò mò bảo, “Hai ngươi ăn cùng bàn, ngủ cùng giường mà ngươi không biết?”
Một giọt nước mắt bất ngờ rớt xuống vạt áo trước, Sở Từ hấp tấp quay lưng đi. Nàng sụt sịt mũi, ngữ điệu mang theo vài phần buồn bực, “Chàng không về nhà mấy ngày liền, hạ quan thậm chí chẳng biết thương tích chàng ra sao.”
Nàng tự dưng khóc làm người vốn thích châm chọc như Diêu Tử Thăng cũng luống cuống. Nha đầu này chả giống kẻ bạc tình bạc nghĩa, không lẽ vấn đề nằm ở Dụ Thái?
“Lúc ngủ hắn không lột đồ của ngươi à? Không sờ mó tí gì luôn?”
Ông nói năng thô bỉ làm Sở Từ mặt đỏ tía tai, nàng nghẹn ngào nhìn về phía chiếc giường bằng đôi mắt đỏ hoe.
Vậy là không rồi.
Diêu Tử Thăng tức khắc cười nghiêng ngả, ngay cả thái giám hầu hạ cũng mím môi cười.
“Ha ha ha… Hắn thương ngươi thật đó, tiểu nha đầu. Nên mới không nỡ để ngươi nhìn thấy những thứ dơ bẩn.”
Diêu Tử Thăng chân thành nói mấy lời trên, đã là đối thực thì làm gì có chuyện đắp chăn tâm sự. Nội thị quan thật lòng thương yêu nha đầu này mới để nàng dựa vào mình nhưng chẳng đụng đến một đầu ngón tay của nàng.
Biểu cảm của Sở Từ vô cùng phức tạp, nàng thu hồi ánh mắt rồi ngồi xuống cạnh bếp lò.
“Được rồi, đừng mặt ủ mày ê nữa. Nếu hắn thương ngươi vậy thì khi vết thương lành sẽ tự về thôi.” Diêu Tử Thăng khuyên xong liền cúi đầu nhìn bình nước nóng trên tấm chăn, ông lẩm bẩm như đang nói cho chính mình, “Thái giám không phải nam nhân, thiếu hai lượng thịt dưới háng nên chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai.”
Bếp lò tắt ngúm, để lại đống tro đen kịt không thể nhóm lửa. Sở Từ ngồi ngẩn ra, không biết đang nghĩ gì.
“Công công có thể nói ta biết, đối thực của người khác thường làm gì không?”
Tương tư chiến thắng mọi trắc trở trên thế gian, Dụ Thái cảm thấy như vậy. Nhiều ngày liền không nghe tin về nữ tử, hắn thừa dịp trời chưa sáng mà cố nhịn đau rồi khập khiễng trở về phòng riêng.
Trời lạnh giúp miệng vết thương đóng vảy nhanh hơn, dù hắn có thể cử động nhưng vẫn đau thấu xương. Dụ Thái đi bước nhỏ đã thấy toàn thân đau đớn, mỗi bước chân đều giày vò các vết thương.
Không biết đi bao lâu nhưng cuối cùng hắn cũng thấy cửa sân, hắn vừa định giơ tay đẩy thì phát hiện cửa bị khóa.
Có lẽ là thần giao cách cảm nên hắn lảo đảo xoay người nhìn về phía bức tường cung điện. Ánh nắng sớm mai rót xuống bờ vai nữ tử, trong chớp mắt, hắn tưởng mình hoa mắt vì quá nhớ nhung.
Dụ Thái đợi một hồi nhưng bóng hình nữ tử không tan biến theo làn gió, nhờ vậy hắn mới biết mình chẳng hề hoa mắt – đó thật sự là Sở Từ.
Hắn đứng thẳng lại, đôi môi tái nhợt cố cười thật tươi – một nụ cười quá giả – và nhẹ giọng gọi, “Cô nương.”
Sở Từ òa khóc, nàng chạy như điên vào lòng nam nhân, hai tay ôm chặt lấy hắn.
Nam nhân suýt ngã quỵ, cũng may sau lưng là cửa mới giúp hắn đứng vững chứ không thì sao tiếp được nàng. Hắn mặc kệ đau đớn mà dùng một tay vuốt mái tóc dài của nàng, dịu dàng dỗ dành, “Cô nương đừng khóc… Đừng khóc…”
Sở Từ sao có thể nghe lời hắn, những giọt nước mắt bị kiềm chế suốt nhiều ngày càn rỡ rơi trên vai nam nhân. Bả vai nàng run run, nàng oán trách bằng giọng mũi nghèn nghẹn, “Sao chàng nỡ nhẫn tâm bỏ ta lại ở đây?”
Nàng càng nói càng làm Dụ Thái áy náy, nhớ đến cái hôm quát nàng còn khiến lòng hắn đau như cắt.
Hắn không đọc sách nên chẳng biết nói lời hoa mỹ, chỉ biết ôm chặt nàng và liên tục xin lỗi, “Là ta sai, ta không nên quát cô nương và bỏ cô nương lại một mình. Ta đáng chết…”
“Vậy chàng quay về được không?”
Dụ Thái chẳng thể cự tuyệt, hắn vừa lau nước mắt cho nàng vừa gật đầu liên hồi.
Tháng ba đánh dấu mùa xuân tới, cây cối đâm chồi nảy lộc và gió mát thay thế mùa đông rét căm căm. Thời tiết vẫn hơi lạnh nhưng gió xuân thổi qua những bức tường cung điện khiến người ta tràn trề sức sống. Hoa lê trong cung lần lượt nở rộ, nghênh đón ngọn gió đầu mùa. Nữ tử mắc cỡ đỏ mặt và nở nụ cười rạng rỡ.
Sở Từ hiếm khi được nghỉ hưu mộc, nàng rời giường từ sáng tinh mơ. Sau đấy nàng tất bật nấu nước lèo, chuẩn bị rau xanh cùng hai quả trứng gà.
Dụ Thái nửa nằm trên giường, lưng hắn tựa vào gối mềm. Hắn cứ nhìn miết về phía nhà bếp vì sợ có chuyện xảy ra.
Một tiếng hô “xong rồi” vang lên, khi thấy bát mì nóng hôi hổi được bưng đến trước giường thì hắn mới yên tâm.
Bát mì thanh đạm không có hương vị, chắc vì lần đầu xuống bếp nên nữ tử quên nêm muối. Vừa ăn một miếng mà nàng đã nhíu mày.
“Ta…không bỏ muối.”
Dụ Thái cười cười, hắn chưa kịp mở miệng thì thấy nàng đứng dậy đi tìm muối.
Nàng mang theo khuôn mặt vui sướng trở lại làm Dụ Thái cũng vui lây.
Dụ Thái thấy nàng sắp rắc muối vào bát bèn gấp gáp đứng lên, hắn nắm cổ tay thon thả rồi ấm áp nhắc, “Đây là đường.”
Khuôn mặt nhỏ của Sở Từ lúc trắng lúc hồng làm Dụ Thái mím môi nhịn cười, hắn cầm lọ đường trong tay nàng và chậm chạp xuống nhà bếp đổi lấy muối.
Cơm nước xong xuôi, Sở Từ ngồi trong phòng may đồ từ vải trắng, thỉnh thoảng nàng lại hào hứng ướm thử trên người Dụ Thái.
Hồi trước nàng không thích và thậm chí coi thường một cuộc sống suốt ngày khâu khâu vá vá. Nàng cảm thấy gả chồng phải gả cho tri kỷ, hai người có thể cùng thảo luận sách vở hay sáng tác văn chương. Chồng nàng không nhất thiết phải học vấn lợi hại nhưng chí ít cũng đầy bụng kinh luân. Tuy nhiên hy vọng vẫn chỉ là hy vọng; Dụ Thái không biết chữ, thậm chí chẳng biết viết tên nàng thế nào. Song văn nhân tài tử sao chịu trải đệm gấp chăn cho nàng hay tán gẫu chuyện nhà cửa.
“Nàng thấy chán hả?”
Dụ Thái thấy Sở Từ ngồi bất động thì không khỏi thấp thỏm.
Hắn biết rõ con người mình nhàm chán; không đọc sách, không biết các điển tích thú vị, không biết những thứ mới lạ vì suốt ngày sống trong chốn thâm cung. Hắn chỉ sở hữu và thấu hiểu cách phụng dưỡng chủ tử, còn lại hắn chẳng biết gì cả.
Sở Từ thì khác. Trông nàng nhu nhược nhưng cái sự kiên cường từ xương tủy là thứ những nữ tử khác không có. Nàng còn tinh thông cầm kỳ thi họa lẫn hiểu biết y thuật, quả thực hai người là một trời một vực. Khoảng cách giữa họ rộng lớn ngàn dặm, tựa như ngọc quý và cỏ lau.
Tâm tư hai người bất đồng, Sở Từ hoàn hồn rồi khẽ cười. Nàng liếc mắt đưa tình nhìn Dụ Thái và hỏi một câu.
“Dụ Thái, nếu chàng là công tử thế gia thì chàng sẽ đến nhà ta cầu hôn chứ?”
Nàng đột ngột hỏi làm nội tâm Dụ Thái quay cuồng, hắn thu hồi ánh mắt dõi theo nàng suốt buổi sáng và lặng lẽ cúi đầu.
“Ta…không phải công tử.”
Dụ Thái ngay lập tức bác bỏ giả thiết của nàng, câu “ta không phải công tử” nặng nề lại bi thương.
Ngọn lửa vui mừng trong Sở Từ bị nam nhân dập tắt. Khoảnh khắc ấy, câu hỏi không đúng lúc phá tan bầu không khí ấm áp giữa hai người, khiến xung quanh bỗng chốc trở nên ngạt thở.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Tùng Tử thừa dịp được nghỉ trưa bèn ghé qua.
Dù đã trở về nhưng Dụ Thái nhất quyết không cho Sở Từ chạm vào; lần nào cũng là Tiểu Tùng Tử cầm thuốc tới bôi.
Nữ tử buông kim chỉ, nàng đứng dậy bỏ đi mà chả chào hỏi lấy một tiếng.
“Sư phó…Sở cô nương sao thế?”
Hai canh giờ sau, Sở Từ quay lại cùng hai chậu hoa hồng mang từ nhạc phường về.
Dụ Thái nằm yên trong phòng, đôi mắt khép hờ đượm vẻ ủ rũ. Hắn vẫn còn thức, có vẻ là đang đợi nàng về.
Sở Từ không khỏi mềm lòng, nàng đặt hoa hồng trên bệ cửa sổ. “Chàng ăn chưa?”
“Rồi.” Người Dụ Thái thoáng co giật, ánh mắt đen láy nhìn nàng.
Nàng phát hiện kim chỉ đã được chuyển sang đầu giường, trên bàn chất một đống đồ bổ; tất cả đều là dược liệu đắt đỏ.
“Ai tới vậy?”
Nữ tử ngồi tại mép giường, trán lấm tấm mồ hôi vì phơi nắng.
Dụ Thái lấy khăn tay từ trong ngực áo rồi lau trán cho nàng. “Thái tử gia sai người đưa đồ đến.”
Từ ngày Dụ Thái bị trừng phạt, thái tử liên tiếp phái người tặng đồ. Hắn có thể coi là một chủ tử yêu quý nô tài nhưng Sở Từ vẫn bực bội nói, “Thương tích của chàng là nhờ phước của thái tử hết.”
Dụ Thái thấy bình thường chứ không oán hận giống nàng, hắn cười bảo, “Thái tử gia là chủ tử của ta nên việc này cũng thuộc bổn phận.”
Nữ tử chả muốn tranh cãi, nàng lười nhác vươn vai rồi chui vào lòng nam nhân và gối đầu lên vai hắn.
Hai ngày nay, Sở Từ động một chút là rúc vào lòng hắn nên Dụ Thái cũng có thói quen mới. Nàng vừa áp sát là hắn ôm nàng theo bản năng, hắn nghĩ nàng chạy ra ngoài lâu vậy thì chắc mệt lắm.
Trút bỏ quần áo mùa đông làm cơ thể Sở Từ càng nhỏ nhắn hơn, một tay là ôm trọn được. Dụ Thái vừa vỗ vỗ lưng nàng vừa hỏi, “Nàng mệt à?”
Sở Từ gật gù, nàng chậm rãi nhắm mắt. Khi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Dụ Thái thì nàng mở bừng mắt rồi ngước nhìn nam nhân. Mái tóc dài được buộc gọn của hắn hơi ướt, vì vậy nàng hỏi bằng giọng khẳng định, “Tiểu Tùng Tử giúp chàng tắm?”
“Ừ.”
“Sao chàng luôn để hắn bôi thuốc tắm rửa cho mình mà không cho ta chạm vào dù chỉ một chút?” Sở Từ chất vấn, khuôn mặt nhăn nhó.
Dụ Thái đổ mồ hôi hột, hắn gian nan viện cớ, “Ta và hắn đều là hoạn quan…”
“Nhưng ta là đối thực của chàng. Đừng lừa ta nữa, đối thực của người khác đâu như vậy.” Sở Từ kích động kết tội.
Căn phòng chìm vào im lặng, hai người nhìn nhau thật lâu mà không ai cất tiếng.
“Ta không có người thân trong cung, đến ngày ta cũng bị phạt thì chẳng lẽ chàng tính tìm bà tử hay cung nữ giúp ta bôi thuốc?”
Lần này Dụ Thái được nếm nỗi khổ mang tên ăn nói vụng về, hắn do dự nhìn nàng rồi yếu ớt trách cứ, “Đừng nói bậy.”
Đã nói tới nước ấy thì Sở Từ đương nhiên theo đuổi tới cùng, vì vậy nàng ra đòn quyết định. Nàng túm lấy cái áo bông mà hắn chưa bao giờ cởi ra và ấm ức nói, “Chàng muốn cả đời đều bọc kín mít để ngủ cùng ta sao?”
“Từ nhi.” Nữ tử càng nói càng khiến hắn chua xót, Dụ Thái nắm tay Sở Từ rồi ôm nàng vào lòng.
“Dụ Thái…ta muốn nhìn thân thể chàng.”
Nữ tử cầu xin làm căn phòng mất hết âm thanh và yên tĩnh đáng sợ.
“Nàng muốn nhìn gì?”
Rất lâu sau Dụ Thái mới lên tiếng, Sở Từ rời khỏi vòng tay nam nhân, đôi mắt hạnh nhân kiên định nhìn thẳng vào hắn, “Ta muốn nhìn những gì Tiểu Tùng Tử đã nhìn.”
Dụ Thái giống kẻ bị áp giải đến pháp trường, hắn chậm chạp cúi gằm đầu.
“Ta sợ…cô nương thấy…sẽ sợ hãi…”
Hắn vừa dứt lời, mùi hương thoang thoảng bỗng tràn tới. Dụ Thái cảm thấy trước mắt tối sầm, một nụ hôn nhiệt liệt được đặt lên bờ môi khô nứt của hắn. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt hắn đỏ lựng.
Sở Từ dùng hai tay ôm cổ Dụ Thái, nàng hôn hắn một cách thẹn thùng lại ngây ngô. Hương bồ kết sạch sẽ của nam nhân hòa với hương ngọc lan thơm dịu của nữ nhân, sinh ra mùi hương ngọt ngào thấm vào tận ruột gan. Nữ tử trúc trắc đưa lưỡi vào miệng đối phương, nước bọt của hai người quấn lấy nhau, tạo ra âm thanh gây mắc cỡ.
Hai bên đều chẳng hề có kinh nghiệm, họ dựa vào bản năng để phóng thích sự nhiệt tình. Giây phút đó, Dụ Thái quên đi thân phận thái giám, hắn chỉ biết cô nương mềm mại này thuộc về mình.
Nụ hôn nồng nhiệt mỗi lúc một cháy bỏng, chẳng mấy chốc Sở Từ đã xụi lơ trong lòng Dụ Thái với cái miệng nhỏ sưng lên.
Hai người thở hổn hển mà tựa trán vào nhau, Dụ Thái vô cùng hưởng thụ khoảng lặng ngắn ngủi này. Tay hắn vuốt ve gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nội tâm lại cố gắng kiềm chế trái tim đang nổi trống. Hắn nhìn nữ tử bằng ánh mắt hân hoan lẫn đầu hàng, “Nha đầu ngốc.”
Sở Từ chả thấy mình ngốc, nàng lại nghiêng đầu hôn hắn rồi cười bẽn lẽn.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho dọa Sở Từ giật bắn mình. Nàng luống cuống quay lại thì thấy Trường An cùng một tiểu thái giám, mặt nàng tức khắc biến sắc.
Dụ Thái đoán y sẽ đến nhưng không ngờ là vào lúc này. Thấy nữ tử sợ xanh mặt thì hắn nhẹ nhàng vỗ tay nàng, âu yếm trấn an, “Bọn họ tới tìm ta, nàng ra ngoài đi dạo đi.”
Sở Từ gật đầu rồi đứng thẳng người, nàng im lặng hành lễ với Trường An – kẻ mang bộ mặt hệt quỷ dạ xoa – và nhanh chóng rời đi.
Nàng vừa khuất dạng thì sự dịu dàng trên mặt Dụ Thái hoàn toàn biến mất. Hắn mặt đối mặt với Trường An, mắt đối phương toát lên vẻ ác độc nhưng hắn vẫn giữ giọng ôn hòa dù biểu cảm lạnh như sương thu, “Hạ quan bị thương nên không đứng dậy hành lễ được, chẳng biết tư công đến có chuyện gì?”
Ban nãy Trường An tận mắt chứng kiến hết thảy; sự thân mật giữa hai người, nụ hôn nồng cháy, nỗi lưu luyến không rời, hai bên cầm lòng không đậu. Trường An cảm tưởng nội tạng bị nhiễm độc, hai mắt chẳng thể che giấu sát khí.
Lửa giận cao ngút trời, trước mắt hóa đen kịt; Trường An loạng choạng suýt ngã nhưng may được tiểu thái giám đỡ lấy.
Nhìn một Dụ Thái thua kém mình mọi mặt mà sự đau buồn trào dâng trong Trường An. Y nhớ lại ngày Sở Từ khổ sở cầu xin vì Dụ Thái và hận bản thân ngu dốt, câu chất vấn hung ác được thốt lên qua kẽ răng.
“Ngươi về cung…vì nàng à?”
Dụ Thái tuyệt đối chẳng ngờ y sẽ hỏi câu này; hắn chưa từng gặp ánh mắt thù địch kia, cứ như y bị người khác cướp mất đồ. Hắn vốn tưởng Từ nhi chỉ là một trong số rất nhiều đối thực của Trường An, hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như thế.
Nhưng…vậy thì sao chứ?
Hắn cười lạnh lùng, ý cười hàm chứa một lời tuyên thệ. Đó là lần đầu tiên hắn kiên định xác nhận lựa chọn của mình.
“Đúng vậy.”
Trường An về lúc trời đã tối, y vác thân mình đầy mùi rượu vào phòng riêng. Trong phòng thắp ngọn đèn dầu và một nữ tử khác đang đợi y về nhà.
Nhưng ai có thể trả lời y, sự chán nản lẫn phẫn nộ này tới từ đâu?
“Rầm” một tiếng, y đá văng ghế.
Minh Hủy đang ngủ ở gian trong, nàng ấy gấp rút đứng dậy chạy ra. Mùi rượu nồng nặc xộc tới khiến nàng ấy ngấm ngầm dùng ngón tay che mũi. Sau đấy Minh Hủy vuốt vuốt lọn tóc dài rũ trước ngực rồi ân cần hỏi, “Ai chọc tức ca ca thế?”
Giọng nữ nũng nịu gọi Trường An xoay người lại. Nữ tử mặc áo xanh nhạt lo lắng nhìn y nhưng đấy chỉ là vẻ bề ngoài, đôi mắt nàng ấy chả lừa nổi ai hết. Đáy mắt Minh Hủy chứa đầy sợ hãi, rõ ràng đang lo y sẽ trút giận lên nàng ấy. Dù thái độ của nữ tử dịu dàng đáng yêu nhưng Trường An liếc một cái là nhìn thấu ngay.
Trường An đã mất tỉnh táo, y túm lấy nàng ấy rồi hung dữ nói, “Đồ tiện nhân, chê bản công dơ mà không chê Dụ Thái dơ hả?”
Minh Hủy sợ điếng người, giọng nàng ấy run lẩy bẩy, “Ca ca tốt đang nói gì vậy, Minh Hủy…”
Một cái tát vang trời giáng xuống mặt nữ tử.
Nàng ấy tức khắc ngã trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng chứng tỏ Trường An nặng tay cỡ nào.Lời tác giả
Tôi cảm thấy đã hầm thịt đủ nhừ, chương sau sẽ là H của hai người, thề luôn!!!Chú thích
[1] Thảo dược có vị cay, đắng, và hơi ấm. Thanh phong đằng chuyên chữa đau nhức do thấp khớp, thần kinh tọa. Hình ảnh của thanh phong đằng:
[2] Quế chi là những cành quế con được thu hái và phơi khô để dùng làm thuốc. Dược liệu này phổ biến trong điều trị các bệnh do nhiễm phong hàn. Hình ảnh của quế chi:
[3] Phụ tử là rễ con của cây ô đầu. Dược liệu này có vị rất cay, đắng kèm theo ngọt, tính nhiệt và rất độc. Tác dụng của nó bao gồm hồi dương, ôn thận và thông hành các kinh. Hình ảnh của phụ tử (và cây ô đầu):
[4] Câu kỷ tử là quả chín phơi khô của cây khởi tử, được thu hái khi đã chuyển sang màu đỏ da cam. Một trong những tác dụng của nó là giảm đau. Hình ảnh của câu kỷ tử:
[5] Lộc nhung là sừng non chưa bị xương hóa và mọc lông nhung dày đặc của con đực loài hươu sao hoặc hươu ngựa. Hình ảnh của lộc nhung: