Công Công Đón Dâu

Chương 27: Chương 27: Cô nương thành phụ nhân




Sở Từ không đi lung tung mà đến tán gẫu với Cửu cô cô.

Mùa xuân là thời điểm ong mật hái hoa, Cửu cô cô xưa nay thích dùng mật hoa để chưng cất rượu. Sở Từ thấy việc này khá thú vị nên xắn tay áo hỗ trợ, trước lúc về nàng còn uống vài chén.

Khi về phòng thì trời đã tối, Sở Từ bước vào gian trong và thấy Dụ Thái đang khom lưng trải đệm; hắn thu dọn hết mấy cái đệm mềm được lót thêm.

“Sao chàng không nằm nghỉ?”

Dụ Thái nghe tiếng nàng bèn xoay người lại, vừa đúng lúc đón nàng nhào vào lòng hắn. Hắn sợ tới mức luống cuống ôm nàng, “Vết thương đã gần như khỏi hẳn nên ta bỏ bớt đệm ra.”

“À, để ta làm cho, chàng ngồi đi.” Sở Từ nói xong liền đi vòng qua hắn.

Dụ Thái chắn đường nàng, hắn nheo mắt quan sát khuôn mặt nữ tử; mặt mày ửng đỏ, nếu cúi đầu thì sẽ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt. Hắn bật thốt, “Nàng uống rượu ở đâu vậy?”

Sở Từ ngẩng mặt lên rồi cười ha ha, “Chỗ Cửu cô cô đó. Hôm nay bà ủ mật hoa nên giữ ta lại uống mấy chén.”

Nàng không biết dáng vẻ hiện tại của mình đáng yêu cỡ nào. Mật hoa hơi ngọt, có uống cũng chả đến mức say nhưng Dụ Thái áp mu bàn tay vào mặt nàng rồi bất đắc dĩ hỏi, “Có thấy khó chịu không?”

Kỳ thật nàng hơi choáng váng nhưng nhìn chung thì ngôn ngữ hành vi không bị ảnh hưởng. Nàng hít sâu một hơi rồi quả quyết lắc đầu, “Không, chỉ thấy người ấm lên thôi.”

“Nữ quan trong cung bị cấm uống rượu, lần sau muốn uống thì đừng tới chỗ khác, ngộ nhỡ người ta nhìn thấy…”

Nhìn cái miệng lúc khép lúc mở của hắn mà Sở Từ thấy nóng cả người. Nàng nhón chân, bờ môi đỏ ngậm hương rượu in một nụ hôn lên đôi môi mỏng ấy, sau đó nàng cười thỏa mãn.

“Nghe tướng công tất.”

Cả nụ hôn kia lẫn câu nói trên đều bất ngờ ập tới, Dụ Thái còn chưa tỉnh lại từ nụ hôn thì đã xấu hổ tột cùng vì tiếng “tướng công” này. Cảnh xuân lập tức bừng nở trong lòng hắn với đào đỏ liễu xanh cùng gió nhẹ hây hây, cơn gió tạo nên những gợn sóng tràn lan trên mặt hồ nội tâm vốn luôn tĩnh lặng.

Nam nhân ngẩn ngơ nhìn nữ tử mãi mà chẳng nói nên lời.

Ban đêm, sau khi thổi nến và buông màn, hai người nằm đối mặt nhau. Sở Từ nằm bên trong, tay nàng nắm chặt tay hắn.

Tay hắn đầy vết chai dày cộm, sờ vào là thấy thô ráp. Song chính những vết chai sạn này tạo nên Dụ Thái của ngày hôm nay, và vì thế mà Sở Từ càng đau lòng.

Bên trong bức màn, nữ tử hơi siết tay hắn, “Dụ Thái, ta có thể ôm chàng ngủ không?”

Vì hắn bị thương nên nàng chỉ nắm tay hắn suốt mấy đêm qua. Nhưng hôm nay hắn bỏ đệm mềm ra thì phải chăng đồng nghĩa với hắn đã lành lặn và có thể ôm nàng?

Trong bóng đêm, Dụ Thái vươn tay về phía nàng, hắn cũng nhích người lại gần, “Cô nương.”

Sở Từ mừng như điên, nàng chẳng hề do dự mà chui rúc vào lòng hắn. Đồng thời tay nàng còn nâng lên gương mặt góc cạnh của Dụ Thái rồi nhiệt liệt hôn.

Sở Từ chưa từng làm bộ làm tịch, nàng luôn bộc trực bày tỏ niềm vui của mình. Điều này khiến Dụ Thái bất giác buông bỏ nỗi băn khoăn trong lòng.

Sở Từ áp thân mình mềm mại lên cơ thể gầy ốm hơi lộ xương của hắn, nàng sờ cổ áo nam nhân và thân mật thì thầm bên tai, “Chàng chịu cởi áo bông rồi à?”

Nữ tử cao hứng thấy rõ, giọng điệu trêu ghẹo làm hắn thẹn thùng chả dám ngẩng đầu; may đang là ban đêm nên nàng không phát hiện.

“Từ nhi.”

Giọng nam nhân vừa khàn khàn vừa ngượng ngùng, khiến Sở Từ sung sướng khôn xiết.

Nửa người trên của nữ tử vẫn đè lên hắn, hai cơ thể tiếp xúc chặt chẽ. Sở Từ ôm chặt hắn như thể nàng sẽ chẳng bao giờ buông tay.

“Ta thích chàng gọi ta như vậy, tướng công.”

Ta cũng thích nàng gọi ta như vậy, Dụ Thái thầm nghĩ nhưng không nói thành tiếng. Hắn cảm thấy bản thân giống gã con buôn trơ tráo, dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa để lừa gạt nàng.

Trong lúc đôi bên im lặng, Sở Từ nhớ tới những gì Cửu cô cô dạy. Nàng biết đây là cơ hội tốt nhất bèn quyết định từ bỏ nỗi mắc cỡ lẫn sợ hãi trong lòng. Sở Từ đột nhiên siết chặt tay như để cổ vũ chính mình, sau đấy tay nàng chậm rãi di chuyển trên người nam nhân và run rẩy cởi áo trong của hắn.

Ý thức được nàng đang làm gì, Dụ Thái kiên quyết nắm lấy bàn tay nhỏ.

“Từ nhi, không được.”

Thanh âm nam nhân run run làm Sở Từ xót xa, nàng nhụt chí thu hồi tay. Nàng ôm eo Dụ Thái, đầu dán vào ngực hắn, miệng thở dài còn cặp mắt hạnh nhân toát lên vẻ hụt hẫng.

Nàng từ tốn hỏi, “Rốt cuộc thái giám là gì? Mà đến cả ta chàng cũng đề phòng?”

Chính vì là nàng nên ta mới đề phòng.

Dụ Thái hiểu rõ thái giám là gì; bọn họ mang hình dạng con người nhưng không thể làm chuyện giống người bình thường. Rõ ràng là nam nhân nhưng vô số kẻ ăn nói thỏ thẻ, thích son phấn, tay thon gọn; nếu làm thái giám lâu năm có khi còn khua môi múa mép hơn nữ nhân. Chủ tử khinh thường, người ngoài mỉa mai, bởi vì cơ thể bọn họ thiếu một bộ phận mà không dám ngẩng đầu lên.

Dụ Thái bất chợt túm tay Sở Từ rồi chậm chạp kéo tay nàng xuống thân dưới của mình.

Hắn dẫn đường cho bàn tay nhỏ lướt ngang bụng để tới vị trí giữa hai chân, để nàng sờ một khoảng trống không qua lớp quần áo.

Bộ phận cơ thể vốn nên có mặt bị cắt bỏ tận gốc, nơi ấy trống rỗng và bằng phẳng y hệt nữ nhân. Vị trí yếu ớt kia từng ăn một đao rồi trở nên dị dạng như hiện tại. Nàng không hiểu nỗi đau ấy, không bao giờ hiểu được.

Khoảnh khắc đó, Sở Từ như thấy được trái tim tuyệt vọng của Dụ Thái ngay trước mắt mình. Nàng mặc kệ những người khác nhưng Dụ Thái…khiến nàng đau thắt tim gan.

Dụ Thái nghênh đón cơn mưa hôn vào giây phút hắn đang chết lặng. Những nụ hôn ấy nông sâu khác nhau song hoàn toàn trấn an trái tim hỗn loạn của Dụ Thái. Mỗi cái hôn nồng cháy đều đáp xuống con tim hắn và hóa thành đại dương ấm áp.

Những nụ hôn không dừng lại. Dù đã trút bỏ áo bông nhưng Dụ Thái dần thấy khô nóng, lưng hắn còn lấm tấm mồ hôi. Trái tim hắn khẽ run, hắn siết chặt bàn tay đầy mồ hôi, đóa hoa khát vọng bắt đầu mọc trên từng tấc cơ thể hắn. Dụ Thái biết mình đang đùa với lửa, có điều đây là ngọn lửa khiến hắn lao đầu vào.

Quần áo nam nhân đã được cởi bỏ một nửa, cái miệng nhỏ của Sở Từ ngậm lấy hầu kết đang giật giật. Hành động này đánh nát chút lý trí còn sót lại trong Dụ Thái.

Hắn nghiêng người rồi đè nàng dưới thân, hai người cùng thở hổn hển.

“Từ nhi…”

Má nữ tử như được hoa đào nhuộm hồng, cổ áo nàng mở rộng để lộ đầu vai tròn trịa. Cặp mắt động tình, bờ môi mấp máy, da thịt trắng nõn; tất cả đều thổi bùng ngọn lửa trong mắt Dụ Thái.

Hai tay Sở Từ bị giam cầm, nàng căng thẳng đến mức cả người run rẩy. Bộ ngực nàng phập phồng theo hơi thở, áo lụa nửa hở nửa kín phơi bày chiếc yếm gấm màu trắng.

Làn da mịn màng kích thích xúc giác, Dụ Thái buông tay Sở Từ rồi nhìn nàng bằng ánh mắt si mê. Hắn thành kính hôn lên bờ môi đỏ thắm như thể nàng chính là tín ngưỡng của hắn.

Sự cứu rỗi tốt nhất là hai người thật lòng yêu nhau. Khi đôi tay được trả tự do, Sở Từ ngồi dậy ôm lấy cổ Dụ Thái rồi nhắm nghiền mắt và chìm vào nụ hôn của hắn.

Có lẽ khoảnh khắc hắn nhận ra mình không phải người lương thiện là ngay từ lần đầu gặp nàng. Dụ Thái thả từng nụ hôn thoai thoải lên xương quai xanh của Sở Từ, cái đường cong duyên dáng ấy quả thật mang nét quyến rũ trí mạng.

Đêm nay vẫn rất lạnh. Dụ Thái tháo đai lưng nữ tử, chiếc áo lụa theo đà tụt khỏi cơ thể nàng. Trên yếm thêu hình bông súng bằng chỉ đen, nó nằm giữa đầm nước trong veo với vài gợn sóng lăn tăn.

Vòng eo nàng thon thả tới mức một tay có thể ôm trọn, da thịt thơm mùi sữa run run khi gặp lạnh. Dụ Thái đỡ lưng Sở Từ rồi đặt nàng nằm xuống, động tác dịu dàng của hắn khiến nàng từ từ thả lỏng người.

“Từ nhi.”

Sau tiếng gọi khẽ khàng ấy, Dụ Thái dùng răng cởi nút thắt của yếm. Hơi thở nóng bỏng mơn trớn xương quai xanh làm Sở Từ ngứa ngáy tột độ.

Ánh trăng trong suốt len lỏi từ cửa sổ đến trước giường rồi xuyên qua tấm màn mỏng và chiếu lên làn da nữ tử. Thân hình đầy đặn khiến Dụ Thái nuốt khan, bàn tay đầy vết chai cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn, để rồi chạm tới hai ngọn núi tuyết.

“Ưm…”

Ngón tay thon dài khẽ gảy đầu vú làm cơ thể nhạy cảm của Sở Từ run rẩy. Nàng cầm lòng không đậu mà rên rỉ nhưng lại tức khắc che miệng vì xấu hổ, cứ như chẳng dám tin âm thanh ấy phát ra từ miệng mình.

Dụ Thái chú ý từng cử động của nàng, hễ nàng phản kháng thì hắn sẽ dừng tay ngay. Song tiếng rên động lòng người kia thông báo rằng Sở Từ không ghét, thậm chí còn đạt được sung sướng giống thái tử phi dưới bàn tay trêu chọc của hắn.

Mùi thơm dịu khiến Dụ Thái cúi đầu, hắn gửi tặng nàng những nụ hôn trải dài từ cổ tới ngực. Đầu vú non nớt cứng lại, chúng sở hữu màu hồng phớt đáng yêu cực kỳ. Sau khi hôn, Dụ Thái ngậm một quả nho căng mọng. Hương sữa làm hắn chẳng thể kìm nén mà vươn lưỡi nhấm nháp lẫn khiêu khích.

“Ưm… Dụ Thái… A…”

Hơi thở đứt quãng của Sở Từ tràn đầy khoái cảm, nàng vừa thẹn vừa mừng nhưng sự hoảng sợ chiếm phần lớn tâm trí nàng. Nàng cắn đôi môi không ngừng rên rỉ, cặp mắt sũng nước động lòng người nhìn Dụ Thái.

Nam nhân đáp lại ánh mắt nàng, máu hắn sục sôi làm chiếc lưỡi càng mạnh mẽ liếm mút. Răng Dụ Thái nhẹ nhàng mài đầu vú, bàn tay to giữ chặt thân thể Sở Từ, hắn cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch đầy lửa tình cháy bỏng của nàng.

Bàn tay hắn buông tha vòng eo thon rồi di chuyển xuống thân dưới và cởi ra lớp vải cuối cùng, để cửa hang bí mật hiện lên trước mắt. Hắn chưa từng chạm vào ai nhưng đã chứng kiến vô số người quan hệ tình dục, ngón tay hắn chậm rãi vuốt lông tơ nhạt màu vùng tam giác. Phản ứng ngây thơ từ nữ tử kích thích hắn đổ mồ hôi ròng ròng.

“Ưm…”

Hai ngón tay lướt từ dưới lên làm Sở Từ khó nén run rẩy, đôi chân thon dài vô thức muốn khép lại nhưng tiếng rên của nàng chẳng khác gì lời cám dỗ.

Âm vật chưa trải sự đời được nhẹ nhàng cọ xát, động tác của nam nhân ngây ngô song lại ăn điểm ở sự dịu dàng. Sở Từ thoải mái vô cùng chứ không khó chịu chút nào, nàng vẫn che miệng nhưng đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Chẳng mấy chốc, Sở Từ cảm thấy thân dưới chảy ra chất lỏng. Nàng đã tới tuổi thành thân nên dù đây là lần đầu tiên thì nàng cũng biết đó là gì. Sở Từ hấp tấp bụm mặt, thậm chí không dám mở mắt.

Chất lỏng trong suốt làm ướt ngón tay Dụ Thái, hắn hiểu thứ này chứng tỏ một điều: nữ tử tiết ra dòng nước động tình dưới sự vuốt ve của hắn là lời thổ lộ chân thành nhất.

Hắn vòng đôi chân nhẵn mịn quanh hông rồi ôm nàng, hai thân thể hừng hực tựa núi lửa dán sát vào nhau. Sở Từ giật mình tới nỗi suýt thét lên, Dụ Thái ở gần trong gang tấc khiến nàng nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của hắn. Hắn đổ mồ hôi giữa đêm đen lạnh lẽo, tiếng thở dốc từ nam nhân lượn lờ bên trong bức màn.

“Cô nương, nếu làm với Dụ Thái thì không có thuốc hối hận đâu.”

Từng câu từng chữ của nam nhân đong đầy sự thận trọng, Sở Từ thấu hiểu hàm ý trong lời hắn nói. Nàng vứt bỏ sự ngượng ngùng rồi ôm chặt lấy hắn. Vào giây phút này nàng chỉ muốn Dụ Thái được sung sướng, muốn hắn vui vẻ tiếp thu khi nàng gọi tướng công.

Đêm hôm ấy, nàng gác chiếc cằm nhọn lên bờ vai rộng của nam nhân và kiên định gật đầu.

Câu trả lời từ nàng khuyến khích Dụ Thái từ bỏ mọi sự chần chừ. Hắn cố định Sở Từ trên người mình, bàn tay thong thả thăm dò đóa hoa thần thánh.

Nam nhân càng vào sâu thì nữ tử càng ôm chặt hắn, nàng căng thẳng cắn môi.

Hai ngón tay tiến vào cỡ một khớp xương thì đụng phải lá chắn trơn trượt – đúng là màng trinh. Ngón tay hắn thụt lùi rồi cào cào con đường chật hẹp.

“Ưm… Ha…” Âm thanh rải rác cất lên từ miệng nàng đều rơi vào tai nam nhân.

Một dòng nước nhanh chóng chảy ra nơi cửa hang, nam nhân thương tiếc ôm Sở Từ và nghiêng đầu hôn tai nàng. Tóc tai hai người cọ sát nhau, Dụ Thái nghẹn ngào trấn an, “Sẽ hơi đau một chút, cô nương đừng sợ.”

Lỗ tai là bộ phận mẫn cảm nhất của nàng, nụ hôn kia cướp hết sức lực làm nàng xụi lơ trên người nam nhân.

Hai ngón tay một lần nữa chạm vào lớp màng tượng trưng cho trinh tiết của nữ tử. Lần này hắn không rút lui; hắn thật sự chẳng thể khống chế bản thân, sự rung động lẫn dục vọng của cơ thể đã tới cực hạn. Hắn chà xát lá chắn mỏng manh rồi thừa thế xông lên, phá tan rào cản cuối cùng.

“A–!”

Nữ tử đau tới mức thở hắt ra, cơ bắp toàn thân căng cứng. Sở Từ biết mình không còn là một cô nương nữa, đôi mắt nàng dần trở nên đỏ hoe. Nàng vùi đầu vào vai nam nhân, những giọt nước mắt yếu đuối tí tách rơi.

Giọt máu đỏ thắm nhỏ xuống tay hắn giống hệt trăm hoa khoe sắc tại ngự hoa viên, nhưng đóa hoa này chỉ thuộc về hắn.

Nữ tử giữ im lặng song Dụ Thái vẫn cảm nhận được nước mắt trên vai mình.

Bất chấp những giọt lệ này mang ý nghĩa gì thì bọn họ đã không thể quay đầu lại. Nam nhân đau lòng dùng chăn bọc lấy nữ tử rồi ôm chặt nàng bằng hai tay.

Dụ Thái nâng đầu nữ tử rồi hôn lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Tim hắn như bị kim đâm, hắn rất muốn hỏi nàng có hối hận không nhưng chẳng đủ dũng khí mở miệng. Nếu nàng thật sự hối hận thì hắn phải làm sao bây giờ?

“Cô…nương…”

Hắn âu yếm hôn cái trán, đôi mắt, chiếc mũi, gương mặt, và bờ môi của Sở Từ với hy vọng nàng đừng dùng phương thức này để tra tấn hắn nữa. Tuy nhiên nữ tử càng lúc càng khóc dữ dội, nước mắt rào rạt rớt xuống tay Dụ Thái; mỗi một giọt đều ăn mòn hắn.

Dụ Thái rốt cuộc nhận thua mà chảy nước mắt, hắn cảm tưởng có tảng đá đè nặng ngực khiến hắn khó thở. Nước mắt không ngừng tuôn trào từ cặp mắt đỏ hoe, hắn thật sự đầu hàng trước nàng.

Dụ Thái lau nước mắt rồi gượng cười, hắn dỗ dành bằng giọng nghèn nghẹn, “Cô nương mà hối hận thì Dụ Thái biết làm sao bây giờ?”

Sở Từ khóc một cách mất kiểm soát, nàng muốn há mồm bảo nàng không hối hận nhưng lại chẳng biết nguyên nhân mình khóc sướt mướt thế này. Nữ tử lưỡng lự mãi mới mềm yếu cất tiếng, “Tướng công.”

Sáng sớm hôm sau, trời bỗng đổ mưa to sau mấy ngày nắng ráo. Sở Từ trực đêm nên không cần dậy sớm, còn Dụ Thái lại dậy đúng giờ dù thức trắng đêm.

Tối qua làm tới nửa đêm khiến nữ tử ngủ say sưa, ngay cả khi nam nhân rón rén ra ngoài thì nàng vẫn nhắm nghiền mắt.

Đến gần buổi trưa nàng mới lờ đờ mở mắt khi có người kêu mình.

Toàn thân đau nhức khiến Sở Từ giãy giụa trong chốc lát rồi tiếp tục nằm bẹp xuống.

Nam nhân ngồi tại mép giường, vừa vỗ vỗ người nàng vừa liên tục gọi nàng dậy.

Sở Từ nhăn mặt vì bị quấy rầy, sau đấy nàng chậm chạp mở to mắt. Cái miệng nhỏ cố ý dẩu ra để biểu hiện sự bất mãn trước bàn tay chuẩn bị hạ xuống của nam nhân.

Ánh mắt này khiến nam nhân luống cuống, hắn sợ nàng giận nên lập tức thu hồi tay.

Hắn vừa rút tay về thì Sở Từ tức khắc cười rạng rỡ, nụ cười ấm áp khác hẳn thời tiết hôm nay. Dụ Thái nhìn mà cũng bất giác cười theo.

“Cô nương dậy thôi nào.”

Sở Từ ngồi dậy, tấm chăn tụt xuống khỏi người nàng để lộ cảnh xuân phơi phới. Cánh tay ngọc ngà vội vã kéo chăn lên che ngực, giờ nàng mới nhận ra mình hoàn toàn trần như nhộng.

Đây là sơ suất của Dụ Thái; tối qua sau khi lau rửa giúp Sở Từ, hắn sợ nàng tỉnh giấc nên không mặc quần áo cho nàng.

Cô nương thích nhõng nhẽo nhìn vô số vết bầm trên tay mà thẹn gần chết, nàng hận chẳng thể đào lỗ để trốn. Nàng cúi đầu với đôi mắt ươn ướt nhìn sang chỗ khác và xấu hổ lí nhí, “Mang xiêm y tới cho ta.”

“Ơ…ừ.” Dụ Thái thoáng sững sờ rồi cuống quít đi lấy quần áo.

Cơ thể Sở Từ yếu ớt lẫn nhức mỏi giống như vừa được xây đắp lại. Nàng tự mặc áo trong rồi chống tay xuống giường. Dụ Thái chờ sẵn tại gian ngoài, hắn thấy vậy bèn nhanh chân bước đến với bộ trang phục nữ quan trên tay. Sau đấy hắn chậm rãi giúp nữ tử mặc quần áo.

Sở Từ nhìn chằm chằm mặt hắn mà khóe miệng cứ cong lên miết. Hắn sở hữu ngũ quan cân đối, khi đứng trước cửa sổ thì cơn mưa to ngoài kia làm nền cho khuôn mặt điềm nhiên của hắn. Bàn tay thô ráp gài cổ áo rồi chỉnh sửa lại trang phục, tay nghề hầu hạ này đúng là nhất thiên hạ. Từng động tác gọn gàng, thong dong, và cẩn thận đều khiến nàng rung động.

“Mọi người đều khen nội thị quan tuấn tú, lại ôn hòa lễ độ, nếu được nói một câu với chàng thì sẽ cao hứng cả ngày.”

Thanh âm khàn khàn của nữ tử ám chỉ chuyện đêm qua, Dụ Thái nghe mà đau lòng. Cặp mắt bình tĩnh nhìn cái mũi nhỏ xinh hơi hếch lên, còn tay hắn sửa sang đai lưng cho Sở Từ để nó vừa với vòng eo dương liễu.

“Vậy về sau ta sẽ siêng trò chuyện với cô nương hơn.”

Sở Từ đang dang tay, nghe hắn nói vậy liền phì cười; nam nhân này đáng yêu quá chừng. Nàng ngả người vào lòng Dụ Thái, hai tay tiện thể ôm chặt hắn, “Sao chàng dám chắc ta nói với chàng một câu thì cũng cao hứng cả ngày?”

Dụ Thái lặng lẽ cười, cánh tay dài bao lấy nàng. Hắn hôn tóc Sở Từ rồi lo lắng hỏi bằng giọng trầm thấp, “Còn đau không?”

Câu hỏi trên khiến Sở Từ mặt đỏ tai hồng, nàng biến cái ôm của hắn thành cảng tránh gió mà yên tâm chui rúc vào trong. Nàng trả lời, “Không.”

Có lời xác nhận này thì Dụ Thái mới ngừng tự trách. Đêm qua là lần đầu tiên của cả hai, hắn thật sự mất khống chế mà muốn nàng một cách thô bạo. Sau khi làm xong thì hắn vô cùng ân hận. Lúc hắn nấu nước lau mình cho nàng, hắn phát hiện thân thể trắng nõn kia hằn rất nhiều vết xanh tím. Cô nương vốn là người sợ đau, nghĩ đến đây hắn lại thấy áy náy.

Mặc quần áo xong, hai người cùng ăn cơm. Bữa cơm hôm nay có đồ ăn phong phú, Dụ Thái múc canh cá cho nữ tử rồi giục nàng uống nhiều một chút.

Canh cá rắc hành thái nhỏ, ăn miếng nào ngon miếng ấy. Sở Từ vốn biết Dụ Thái giỏi nấu món đơn giản nhưng ai ngờ cao lương mỹ vị cũng chẳng làm khó được hắn. Nếu hắn không phải thái giám thì chắc sẽ có rất nhiều người thích.

Ngoài kia mưa rơi xối xả làm người ta phiền muộn, mí mắt Sở Từ giật giật và lòng nàng cũng hoảng loạn. Nàng nhìn bộ trang phục nội thị quan trên người Dụ Thái, “Hôm nay chàng phải tới Khánh Đức Cung?”

“Ừm.” Dụ Thái gắp thêm thức ăn cho nàng. “Trời sắp nóng lên, vì vậy hoàng thượng định đến hành cung[1] nghỉ mát và tạm thời giao triều chính cho thái tử. Hiện giờ thái tử đã bắt đầu tiếp nhận một số công việc nhưng ngài ấy mới về cung nên còn bỡ ngỡ nhiều thứ, ta cần phải theo hầu.”

“Hai tháng nữa trời mới nóng lên mà? Hoàng thượng cố tình khảo nghiệm thái tử à?”

Hoàng thượng vẫn luôn hoài nghi năng lực của Triệu Dĩnh Khác nên đây là thử nghiệm để xem thái tử có tài trị quốc không. Dụ Thái gật đầu, “Chính vì vậy mà ta càng phải thận trọng và không được để sai lầm phát sinh.”

“Rầm rầm rầm–!” Cửa sân đột ngột vang lên từng tiếng trầm đục như có người dùng nắm tay để đập.

“Cô nương ăn đi, để ta đi xem.”

Dứt lời, Dụ Thái bung dù ra khỏi phòng rồi mở cửa. Một cung nhạc mất đà nhào vào trong, Dụ Thái lặng lẽ lùi hai bước.

“Nội thị đại nhân, nô tỳ là Quế Hương của nhạc phường, nô tỳ tới tìm Sở Từ.”

Quế Hương đâu ngờ Dụ Thái sẽ ra mở cửa, nàng ấy sợ tới mức quỳ sụp xuống và kinh hoàng giải thích tại sao mình đến.

Là cung nhạc, còn gọi thẳng tên húy của Sở Từ thì dĩ nhiên quan hệ giữa hai người khá ổn; Dụ Thái nghe vậy mới không mở miệng trách cứ. Nàng ấy sốt ruột như thế hẳn là có việc gấp, hắn chỉ vào trong phòng, “Sở cô nương đang ăn cơm, ngươi vào đi.”

Trong phòng, Sở Từ mới húp cạn bát canh cá. Nàng vừa buông bát đũa đã thấy gió lạnh lùa vào phòng, khiến nàng co rụt vai. Ngay sau đó, đập vào mắt nàng là bộ dạng kinh hãi của Quế Hương.

“Quế Hương, có chuyện gì vậy?”

“Sở Từ, Bát Nguyệt gặp chuyện rồi. Hiện tại Thận Hình Ti đang ở nhạc phường, bọn họ nhất quyết muốn đưa nàng ấy đi kiểm tra thân thể.”

“Kiểm tra thân thể?” Sở Từ không hiểu gì cả, nàng nắm bàn tay lạnh cóng của Quế Hương rồi nôn nóng hỏi, “Ngươi nói rõ xem rốt cuột đã xảy ra chuyện gì?”

“Bát Nguyệt… Bát Nguyệt…” Sắc mặt Quế Hương đưa đám, nàng ấy rầu rĩ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn đáp, “Bát Nguyệt mang thai, đều tại gã biểu ca súc sinh của nàng ấy.”

“Tại sao lại vậy? Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Sở Từ ngỡ ngàng cùng cực, nàng chẳng thể tin nổi. Nàng đờ đẫn nhìn khắp bốn phía; nàng muốn giúp song bản thân chỉ là quan thất phẩm hèn mọn, có đi cũng vô dụng hệt Tinh Vệ lấp biển[2].

Quế Hương đã tới thì đương nhiên có kế hoạch, nàng ấy ngừng khóc rồi ngượng ngùng đề nghị, “Ngươi có thể cầu xin nội thị đại nhân không? Ngài ấy là người của thái tử nên Thận Hình Ti chả dám đắc tội, nếu ngài ấy ra mặt chắc sẽ hữu dụng.”

Dụ Thái vào phòng kịp lúc để nghe đề xuất ấy. Hắn thản nhiên gập dù lại rồi vô gian trong, chả hề góp lời lấy một tiếng.

Sở Từ thấy hắn thờ ơ thì biết hắn không muốn nhúng tay. Nhưng Bát Nguyệt nào phải người xa lạ, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn chứ. Nàng buông tay Quế Hương và theo sát Dụ Thái vào gian trong.

Vì cầu hắn hỗ trợ nên giọng Sở Từ yếu hẳn đi, chưa kể đây còn là chuyện tốn công vô ích nữa. Nàng đến bên hắn rồi chần chừ mở lời, “Hồi ở nhạc phường, ít nhiều gì nhờ Bát Nguyệt che chở mà ta mới bớt khốn khó. Chúng ta thân thiết như tỷ muội, chàng có thể…”

Dụ Thái lấy ra bộ áo choàng mới rồi giũ giũ và khoác lên người.

“Ta đi cùng cô nương.”

Quế Hương về trước để kéo dài thời gian, Dụ Thái với Sở Từ che chung dù mà bám sát phía sau.

Sở Từ nắm tay nam nhân trong cơn mưa, nàng chợt cảm thấy sự có mặt của hắn giống nơi che mưa chắn gió cho nàng.

Dụ Thái biết nàng lo lắng cho cung nhạc tên Bát Nguyệt. Khi sắp đến nhạc phường, hắn dừng bước rồi dẫn nàng tới chỗ mái hiên khuất gió tại hí viện.

Hắn dặn dò, “Cô nương hãy đứng đây chờ, ta đã đến thì cô nương không cần ra mặt.”

“Nhưng…”

“Ta biết cô nương lo lắng, Dụ Thái sẽ tạm thời giữ an toàn cho nàng ấy.”

Dụ Thái vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của nữ tử, sau đấy hắn cầm dù đi về phía nhạc phường.

Cung nhân thông dâm rồi thụ thai là chuyện thường gặp, hắn biết rõ cách hoàng cung xử trí. Người phạm phải tội này không thể trốn thoát, Thận Hình Ti đã tới bắt bớ thì tất nhiên là do nhận được thông báo. Hơn nữa nếu lời tố cáo là thật, Bát Nguyệt sẽ hết đường chối cãi.

Hắn tự nhận mình chả sở hữu năng lực cứu mạng người khác, nhưng hắn không muốn Sở Từ đau khổ. Chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ chẳng thể bàng quan đứng ngoài cuộc. Quyền lực là món đồ thượng hạng, nếu dùng uy danh của thái tử gia thì tạm thời bảo vệ Bát Nguyệt không phải chuyện khó.

Tại nhạc phường, thái giám lẫn cung nhạc loạn hết cả lên. Cô cô chủ sự thấp cổ bé họng, không làm gì được ngoại trừ kéo dài thời gian.

Tiếng sấm ngày xuân vang rền trên bầu trời, Dụ Thái lững thững bước vào nhạc phường. Có vài người đang lôi kéo một cung nhạc và gào thét đòi lôi cổ nàng ấy đi. Cây dù in hình cánh buồm đơn độc hơi nâng lên, để lộ chiếc mũ trên đầu của chủ nhân nó, ngay sau đấy Dụ Thái ho nhẹ hai tiếng.

Quả nhiên thái giám cầm đầu vừa thấy hắn đã xoắn xít hành lễ, “Đây không phải nội thị đại nhân sao, ngài tới có chuyện gì thế? Chẳng lẽ thái tử gia muốn nghe hát?”

Thấy hắn đon đả ngọt nhạt thì Dụ Thái cũng không muốn quanh co lòng vòng, hắn hững hờ phủi ngực áo, “Cung nhạc này phạm tội gì?”

“A, bẩm đại nhân, cung nhạc tên Bát Nguyện này lợi dụng nghỉ hưu mộc để gặp gỡ nam nhân. Thậm chí giờ còn châu thai ám kết[3], đấy là điều tối kỵ trong cung ạ.”

“Công công có bằng chứng không?”

“Việc này…” Còn đòi chứng cứ nữa á? Thái giám nhất thời nghẹn họng, hắn nhanh miệng biện hộ, “Nên nô tài mới định đưa nàng ta đi thẩm vấn.”

Mưa càng lúc càng lớn và lạnh lùng gột rửa thế gian. Dụ Thái không phải kẻ thích động lòng trắc ẩn, hắn từng chứng kiến rất nhiều cung nhân bị xử tử suốt những năm tháng hầu hạ thái hậu. Ánh mắt hắn đảo qua Bát Nguyệt; nàng ấy đang bị thái giám giữ chặt, tóc tai thì ướt sũng, hai mắt lại vô hồn, là dáng vẻ mặc cho người khác định đoạt. Vẻ ngoài tiều tụy của nàng ấy giống hệt nữ quỷ, làm hắn vô thức nhớ đến Sở Từ.

Hồi nàng làm đối thực của Trường An trong quãng thời gian hắn rời cung đi trông coi hoàng lăng, phải chăng nàng từng đối mặt với giây phút bất lực thế này?

“Thận Hình Ti muốn chấp hành luật lệ thì cũng phải làm việc theo trình tự. Khi cung nhân phạm sai lầm, chưởng sự cần xin chỉ thị từ tư công trước mới được quyền bắt người. Nhìn xiêm y của công công thì chỉ là một chủ sự nhỏ nhoi, ngươi có tư cách gì mà dám trắng trợn đến nhạc phường áp giải người?”

“Chuyện này…tư công công bận rộn nên tiểu nhân định chờ ngài ấy rảnh mới bẩm báo.”

Đây là lần đầu thái giám chủ sự gặp Dụ Thái. Trước giờ toàn nghe hắn hiền lành và cư xử thỏa đáng, hôm nay gặp trực tiếp lại thấy hắn chẳng những hùng hổ mà còn muốn vấn tội; thật sự khác hẳn lời đồn.

“To gan, ai cho ngươi tiền trảm hậu tấu?”

Tiếng gầm này làm thái giám chủ sự hãi hùng quỳ xuống, hắn gánh không nổi cái tội đó. Hắn tự tát một cú thật mạnh vào mặt, “Nô tài suy nghĩ thiếu chu toàn, may được đại nhân nhắc nhở. Về sau nô tài tuyệt đối không tái phạm.”

Chẳng mấy chốc, người của Thận Hình Ti lao nhao chạy khỏi nhạc phường. Bát Nguyệt ngã xuống giống một xác chết, nước mưa trên đất bắn vào miệng nàng ấy và cả người đều dơ bẩn vô cùng.

Dụ Thái đứng bất động mà nhìn từ xa, hắn phất tay về phía các cung nhạc đang trốn tránh để ra hiệu cho bọn họ dẫn nàng ấy về. Sau đó hắn lập tức xoay người bỏ đi.

Vừa rời nhạc phường, bước chân Dụ Thái trở nên gấp gáp. Sở Từ chiếm cứ toàn bộ đầu óc hắn, chỗ đó tường thấp và mái hiên cũng nhỏ, chẳng biết nàng có bị ướt không.

“Dụ Thái, sao rồi? Bát Nguyệt vẫn ổn chứ?”

Dụ Thái chăm chú quan sát nàng từ trên xuống dưới, vạt áo nàng hơi ướt một chút. Hắn kéo nàng đến dưới dù rồi đáp, “Không sao, cô nương yên tâm. Nhưng việc này chưa kết thúc đâu, nếu Bát Nguyệt thật sự mang thai thì chỉ có một biện pháp duy nhất cứu được nàng ấy.”

“Biện pháp gì?”

“Trường An quản lý Thận Hình Ti nhưng gần đây y bận việc của Tư Lễ Giám nên không rảnh lo bên này, cần lợi dụng thời cơ để uống thuốc phá thai. Mai mốt Thận Hình Ti có truy cứu thì cũng chỉ gán được tội không tuân thủ cung quy và làm loạn hậu cung. Tội này cùng lắm đánh mấy chục gậy rồi trục xuất khỏi hậu cung thôi. Nếu không làm vậy thì…”

Thận Hình Ti sẽ tra tấn trước – khiến Bát Nguyệt sảy thai – rồi mới định tội và cuối cùng là trục xuất khỏi cung điện. Nữ tử đã suy yếu mà còn chịu cực hình thì khác gì mất mạng, hơn nữa nếu sảy thai thì chắc chắn không qua khỏi.

Tuy nhiên, Dụ Thái sợ mình hù dọa Sở Từ nên không nói ra những lời này. Chú thích

[1] Là nơi hoàng thượng ở tạm khi rời khỏi kinh đô.

[2] Bắt nguồn từ một điển tích của Trung Quốc, dùng để chỉ những việc không thể thực hiện.

[3] Cụm từ này vốn để chỉ nhân duyên giữa nam nữ hoặc hai nhà kết hôn với nhau. Nhưng bây giờ chủ yếu dùng với ý nam nữ (phần lớn là chưa lập gia đình) tằng tịu và yêu đương vụng trộm mà mang thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.