Buổi tối Dụ Thái trở lại Khánh Đức Cung, thái tử vừa thấy hắn đã vui mừng chào đón.
“Thương tích sao rồi, dùng hết đống thuốc chưa?”
Dụ Thái khom người hành lễ rồi tiến lên vài bước, “Nhờ phúc của thái tử gia mà nô tài mới lành lặn.”
“Tốt quá, ngươi mau đến xem, bản thái tử đang rầu lắm.”
Dụ Thái thong dong dâng trà dưỡng sinh, hắn đứng cạnh bàn và cung kính bảo, “Nô tài xin dốc sức hỗ trợ thái tử.”
“Kỳ thi Đình năm nay tự dưng ủy nhiệm ta ra đề… Bản thái tử đã xem bài thi, thật sự viết rất tốt.”
Triệu Dĩnh Khác tương đối tin tưởng Dụ Thái. Thứ nhất, hắn không biết chữ nên có thể yên tâm bàn chuyện triều chính với hắn. Thứ hai, trong cung chẳng còn ai đáng tin.
Dụ Thái khom lưng lắng nghe, sau khi thái tử càu nhàu xong thì hắn mới cúi đầu nói, “Nô tài mù chữ nhưng lúc trước thường nghe thái hậu thuyết giáo hoàng thượng rằng làm quân phải ưu tiên giải nạn cho bá tánh. Mấy ngày trước thái sư còn nói năm nay mưa nhiều, dẫn tới Giang Nam ngập úng và chẳng thể thu hoạch lấy một hạt lúa. Hoàng thượng đã mở kho cứu tế song đây không phải biện pháp trị tận gốc. Nô tài thầm nghĩ chi bằng dựa vào thi Đình coi ai có kế hay.”
Triệu Dĩnh Khác nghe thế thì sắc mặt chuyển từ u sầu sang mừng rỡ, hắn vừa suy nghĩ vừa gật gù liên hồi. Sau đấy hắn tán thành, “Biện pháp này khá ổn, có thể giúp đỡ bá tánh lẫn kiểm tra xem triều ta có tướng tài không.”
Dù trả lời đúng trọng tâm nhưng hắn cũng không kể công với thái tử. Dụ Thái khiêm nhường lùi về sau hai bước, hắn lặng lẽ quỳ xuống bên một chiếc bàn khác và thu dọn đống sách chồng chất.
Thế sự do trời định chứ không phải con người, bất kể tính toán kỹ lưỡng tới đâu cũng chả thắng nổi quyết định của trời cao.
Sở Từ chưa kịp điều chế thuốc phá thai thì đêm hôm ấy Bát Nguyện đã sinh non.
Nàng sắc thuốc bổ máu rồi mang đến nhạc phường, nhìn mặt mũi Bát Nguyệt trắng bệch mà trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sở Từ ngồi trước giường đút thuốc nhưng Bát Nguyệt lắc đầu từ chối, bàn tay gầy như que củi của nàng ấy túm chặt Sở Từ còn đôi mắt thì vô hồn.
“Không có con cũng tốt. Từ ngày biết ta mang thai, biểu ca chả hề ghé thăm, cứ như sợ ta lây bệnh hiểm nghèo cho gã.”
Trong lúc kể chuyện, nước mắt Bát Nguyệt liên tục tuôn rơi. Sở Từ lấy khăn lau cho tới khi mặt nàng ấy ửng đỏ mà nước mắt vẫn chưa cạn khô.
Từ hồi nàng thành nữ quan, hai người không gặp mặt thường xuyên giống trước đây. Lần nào cũng chỉ gặp thoáng qua nên đâu thể tâm sự tỉ mỉ tình hình của từng người, sau đấy cả hai đều bận việc riêng. Nào ngờ cô nương hoạt bát đáng yêu xưa kia bây giờ đầy phiền muộn và có cuộc sống bết bát.
“Năm ngoái gã nói muốn mua nhà ở kinh thành để vẻ vang cưới ta song còn thiếu chút bạc. Ta đưa toàn bộ tài sản tích cóp mấy năm nay cho gã, ai dè gã mua nhà nhưng chẳng đề cập gì chuyện đính hôn. Về sau thì gã mất tích luôn.”
“Mẫu thân biết ta mang thai nên luôn miệng trách cứ ta làm nhục gia đình, hiện tại…còn không cho ta vào nhà.”
Sở Từ không biết nói gì, nàng bầu bạn với Bát Nguyệt nửa ngày rồi quay về Thái Y Viện.
Mới bước vô thì nàng đã bất cẩn đụng trúng một người – là Minh Hủy trong cung của hoàng hậu. Nàng thấy Minh Hủy che nửa bên mặt rồi chạy đi luôn mà chẳng nói tiếng nào.
“Sở Lại mục muốn nghe tin này không?”
“Tin gì?”
Một lại mục đứng tại quầy hàng chỉ về phía bóng người biến mất giữa ráng chiều, “Thấy nàng ấy không?”
“Ừm, ta từng gặp vài lần, là Minh Hủy trong cung hoàng hậu.”
“Nàng ấy bị tư công đánh nên mặt sưng to y hệt đầu heo.”
Y sỹ bốc thuốc đang ăn vụng sơn tra[1], hắn vừa nhai vừa hỏi, “Sao ngươi biết là tư công đánh?”
“Nàng ấy là đối thực của tư công thì trong cung ai có gan đụng vào chứ, ngay cả hoàng hậu cũng chẳng dám sai khiến nhiều.”
Oo———oOo———oΟ
Chưa đầy nửa tháng sau, hoàng thượng rời cung cho chuyến đi săn mùa xuân. Khác với năm trước, Triệu Liêm không cho bất kỳ ai đi cùng mà chỉ dẫn theo nhóm người thân cận nhất. Ông để mấy hoàng tử lẫn Trường An ở lại, triều chính thì giao toàn bộ cho thái tử còn Tam công đảm nhiệm vai trò phụ tá.
Thời tiết trung tuần tháng tư nóng thiêu người. Dụ Thái ngày càng bận rộn, tá túc tại Khánh Đức Cung là chuyện thường. Sở Từ chỉ biết đứng từ xa nhìn hắn, hai người có khi không gặp nhau mấy ngày liền.
Thái Y Viện tổ chức kỳ kiểm tra lớn, thành tích của Sở Từ luôn thuộc hàng ưu tú, hơn nữa còn được Cửu cô cô tiến cử nên người ta đặc cách thăng nàng làm y sỹ. Có điều đến cuối năm thì nàng mới chính thức nhậm chức.
Tuy nhiên, chuyện này khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ. Một ngày nọ, thái phi đột nhiên bị viêm loét ác tính. Thái Y Viện túc trực chăm sóc, bọn họ đã quyết định phương thuốc cần dùng nhưng nó lại chứa sâu ban miêu[2] nên cứ do dự mãi. Cuối cùng, tả viện phán đề nghị rằng Thái Y Viện sẽ thử thuốc trước rồi mới cho thái phi dùng.
Đề xuất này vừa được tán thành thì vô số cặp mắt nhìn về phía Sở Từ. Khoảnh khắc ấy, nàng chính là mũi tên đã lắp vào cung và nhất định phải được bắn ra.
Sở Từ thử thuốc xong vào lúc chạng vạng, khi ánh tà dương trải rộng khắp chốn. Nữ tử rời khỏi Thái Y Viện dưới ánh chiều tà, đôi mắt lờ mờ khiến nàng cảm tưởng những bức tường cung điện kéo dài vô tận. Hai chân nàng mất hết sức lực, bước chân lúc mạnh lúc nhẹ trên con đường lát đá xanh.
Nữ tử ôm ngực và hơi còng lưng, một tay dựa vào tường. Khuôn mặt trắng bệch nhíu chặt mày, mồ hôi tựa những hạt đậu rớt xuống từ trán nàng, làm mặt đất lấm tấm nước. Đau…Sở Từ đau muốn chết, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt.
Thật sự là quá đau, nàng cố nhịn tới lúc này nhưng đã đau đến khó thở. Đôi môi bầm đen lộ ra vẻ bệnh hoạn, thân hình gầy yếu khụy xuống ven tường, miệng nàng phun ra dòng máu đen.
Mắt Sở Từ mờ dần, nàng quỳ trên đất với cái lưng còng cả xuống. Nữ tử vừa dựa người vào tường vừa thở hổn hển.
Nắng chiều phía sườn mặt nữ tử đột nhiên bị chắn, một bóng đen bao trùm nàng. Đôi giày nạm hồng ngọc xuất hiện, ánh sáng chiếu vào đá quý tạo ra khúc xạ lấp lánh chói mắt. Sở Từ nhìn mà càng hoa mắt, ngoại trừ Trường An thì đâu còn ai mang đôi giày quý giá thế này.
“Ngươi bị sao thế?”
Trường An nhìn máu đen trên mặt đất rồi rút từ trong tay áo chiếc khăn tay cao cấp và dùng nó để che mũi miệng.
Bóng của nam nhân chập chờn trên bức tường, Sở Từ không cần nhìn cũng biết y đang trưng ra bộ mặt ghét bỏ. Nàng khom người quỳ, đồng thời cắn chặt răng để giữ tỉnh táo, “Hạ quan không sao, làm phiền…tư công…lo lắng.”
“Không sao?” Trường An coi khinh thái độ giả vờ kiên cường của nàng. Y ngồi xổm xuống rồi dùng một tay bóp cằm Sở Từ và bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt hoa đào đẹp như ngày xuân chẳng hề che giấu sự chế nhạo. “Tiện nữ nhà ngươi thật chả xứng được thương tiếc. Cầu xin bản công đi, chưa biết chừng bản công sẽ sai người nâng ngươi về.”
Nữ tử nhìn y mà khẽ cười, lộ ra hàm răng dính đầy máu, trong thanh âm suy yếu của nàng hàm chứa sự khinh bỉ nhàn nhạt, “Hạ quan hèn mọn nên không dám phiền đại nhân. Xin đại nhân buông tay, ngài thích sạch sẽ, ngộ nhỡ làm bẩn tay ngài thì hạ quan…mắc tội lớn rồi.”
“Hừ,” Trường An lạnh lùng khịt mũi rồi lập tức buông tay. Y dùng khăn lau tay và vứt trên mặt nữ tử, con ngươi âm u tràn đầy ngạo mạn. Trường An liếc thái giám phía sau mình rồi bỏ đi mà chả nói thêm câu nào.
Nữ tử rốt cuộc chịu được tới lúc y rời đi, hai tay nàng xụi lơ và cơn đau tra tấn khiến nàng té lăn ra đất. Ánh mắt Sở Từ đờ đẫn, chất lỏng giàn giụa trên mặt nàng không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Nàng đâu phải người mạnh mẽ, nàng chỉ không muốn chịu thua trước Trường An. Cặp mắt hoa đào kia đẹp tuyệt vời, nhưng nó luôn khinh khỉnh nhìn mọi người như nhìn rác rưởi.
Trong cơn hôn mê, nàng nghe tiếng bước chân nôn nóng truyền đến từ đầu đường. Nàng mở mắt ra để thấy bóng hình xanh nhạt hoảng hốt đi về phía mình.
“Từ…Từ nhi…”
Có lẽ tại ánh sáng lừa phỉnh mà nàng thấy mắt Dụ Thái ngấn lệ. Nam nhân hình như sợ hãi tột cùng, hắn cứ gọi tên nàng mãi.
Xưng hô quen thuộc khuyến khích Sở Từ, nàng làm càn mà khóc thút thít. Nước mắt rơi lã chã, nàng vứt bỏ cái mặt nạ cứng cỏi rồi ôm ngực kêu, “Đau… Ta đau quá… Dụ Thái…”
Dụ Thái vốn đang kiềm chế nước mắt song tiếng than đau của nữ tử khiến chúng chảy xuống, hắn cảm thấy mình cũng chia sẻ nỗi đau với nàng. Hắn bế nàng lên và dỗ dành, “Ta ở đây… Ta ở đây…”
Màn đêm chậm rãi tới cướp hết chút ánh sáng còn sót lại, mặt trời đỏ rực trốn sau dãy núi rồi mất tăm mất tích. Nam nhân vừa bế cô nương hắn yêu vừa chạy như điên.
Đêm xuống, Sở Từ dần tỉnh lại. Nàng uể oải ngoặt đầu sang một bên, đập vào mắt nàng là Dụ Thái đang ngồi tại mép giường. Hắn cúi đầu bận rộn làm gì đó, ánh nến lập lòe soi sáng gương mặt mệt nhọc, không biết hắn đã ngồi canh nàng trong bao lâu.
Nàng yếu ớt vươn tay, đầu ngón tay thon dài xẹt qua hàm dưới của hắn. Nàng cảm nhận rõ mặt hắn góc cạnh hơn trước, điều này khiến nàng chua xót; mới mấy ngày không gặp mà sao hắn đã gầy đi rồi.
Ánh nến phản chiếu lên tường hình ảnh nam nhân đau lòng nắm lấy bàn tay mềm mại, hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tay nàng. “Nàng có đói không? Ta đã hầm canh gà đen, để ta múc cho nàng một bát nhé?”
Sở Từ gật đầu và ngồi dậy trong lúc hắn đi ra gian ngoài.
Dụ Thái đặt món đồ mà ban nãy hắn cầm ở mép giường, nàng liếc nhìn thì thấy vài sợi tơ vàng cùng chiếc nhẫn ban chỉ bể nát. Chàng đang sửa nhẫn? Sở Từ cúi đầu nhìn nhưng không đụng vào.
Dụ Thái mang canh đến, hắn múc một thìa rồi thổi nguội và đưa tới bên miệng Sở Từ, “Nàng thấy đỡ hơn chưa?”
Sở Từ gật đầu, nàng nắm tay hắn rồi uống sạch canh gà, “Chàng không quay về hầu hạ à?”
Dụ Thái nghe vậy thì áy náy khôn xiết, tim hắn vẫn đập nhanh khi nhớ lại chuyện ban ngày. Hắn lau canh dính ở khóe miệng nữ tử và trịnh trọng nhìn nàng, “Thái tử mệt vì xử lý công vụ nên đã ngủ rồi.”
Uống canh giúp tinh thần Sở Từ phấn chấn. Tuy sâu ban miêu cực độc nhưng do làm thuốc nên chỉ dùng liều nhẹ, vì vậy nôn máu ra xong còn khiến nàng khỏe hơn. Hơn nữa ngủ một giấc cũng thúc đẩy độc trong cơ thể tiêu tan được bảy, tám phần.
Dụ Thái thổi đèn rồi lên giường, cánh tay hắn bao quanh nữ tử; thân nhiệt ấm áp của nàng làm hắn thầm thở dài.
“Dụ Thái, mấy ngày qua ta rất nhớ chàng.”
Tiếng nói nũng nịu khiến người Dụ Thái tê rần và trái tim hắn rung động khôn tả. Hắn là thái giám nhưng tim vẫn đập loạn nhịp khi ôm người thương vào lòng. Hiện giờ Sở Từ chỉ mặc bộ trang phục mỏng manh, nhiệt độ cơ thể lẫn mùi hương của nàng xâm chiếm trí óc hắn.
“Ta cũng rất nhớ cô nương…” Nói xong hắn lại thấy mình chưa diễn tả hết nỗi nhớ nhung này nên bổ sung, “Đôi lúc ta cứ thừ người ra, thấy cô nương đến gần thì vội chạy tới nhưng rốt cuộc đấy chỉ là ảo ảnh.”
Có những lời này của hắn là Sở Từ đã cảm thấy mỹ mãn, hương bồ kết thân quen khuyến khích nàng hôn môi nam nhân.
Bên trong Dụ Thái tồn tại một ngọn lửa âm ỉ sau bao ngày xa cách, nụ hôn kia kích thích bàn tay đang ôm nữ tử chậm rãi vuốt ve cơ thể nàng.
Trang phục đầu hạ mặc như có như không, bàn tay to dễ dàng luồn vào eo Sở Từ. Những ngón tay lướt qua mặt trước cái yếm thêu hoa để rút dây yếm từ phía sau. Kế tiếp bàn tay ôm lấy quả cầu tuyết tròn trịa, ngón cái nhấn đầu vú nõn nà và nhẹ nhàng vân vê.
“Ưm…” Sở Từ vừa rên rỉ vừa ngượng ngùng đẩy nam nhân. Bờ môi mọng hé mở, hơi thở của nàng tỏa mùi thơm ngòn ngọt, đôi mắt đỏ lên đầy quyến rũ. Nàng dùng ánh mắt tựa thỏ con nhìn Dụ Thái rồi xấu hổ cúi đầu.
Cô nương nhỏ xinh này thật khiến người ta thích vô cùng, Dụ Thái khàn khàn gọi, “Cô nương.”
Dụ Thái bóp vòng eo thon gọn rồi đè lên thân thể mềm mại, hắn hôn nữ tử trong lúc bàn tay to kia trắng trợn vuốt ve cùng khiêu khích.
“Ưm…”
Vết chai lâu năm tiếp xúc da thịt non mịn tạo thành hai thái cực đối lập. Tay nam nhân bóp đầu vú, thỉnh thoảng còn niết với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Toàn thân Sở Từ ấm lên và trở nên mẫn cảm nữa, hai tay nàng quấn lấy cổ nam nhân như thể đó là tấm gỗ cứu sinh giữa biển rộng.
Dụ Thái cắn phần da trơn mịn nơi cổ nữ tử rồi vươn lưỡi liếm. Đây là lần thứ hai của bọn họ, tất nhiên hắn sẽ mãnh liệt hơn lần trước. Khuôn mặt Sở Từ ửng hồng, môi nàng được tô bởi nước bọt từ hai người còn thân thể như trát màu hồng phấn tuyệt đẹp. Đôi mắt Dụ Thái đượm vẻ động tình, hắn hận không thể hòa làm một với nàng.
“Từ nhi… Từ nhi…” Hắn ngửi hương thơm trên cơ thể nữ tử và luôn miệng gọi Từ nhi, ngọn lửa khao khát bùng cháy theo từng tiếng gọi.
Sở Từ không biết quần áo mình bị cởi bỏ từ lúc nào, Dụ Thái dường như đã hôn từng tấc da thịt nàng. Nữ tử mắc cỡ nhắm chặt mắt, tiếng rên rỉ tràn đầy dục vọng phát ra từ cổ họng nàng theo nhịp mơn trớn của lưỡi hắn.
“Ư…”
Bỗng nhiên, nàng thấy thân dưới hơi lạnh, đóa hoa kia nở bừng trước mắt nam nhân. Những nụ hôn như mưa nhỏ giọt rơi xuống đùi Sở Từ, nàng mở mắt và duỗi tay định sờ hắn.
“A–! Đừng…”
Chiếc lưỡi ướt nóng chui vào nhụy hoa, Sở Từ chưa bao giờ sung sướng đến thế. Nàng chẳng kịp há mồm đã bị khoái cảm nhấn chìm tới mức nghẹt thở, toàn thân còn nhũn cả ra.
Từ ngày phá thân nữ tử, Dụ Thái không đụng vào nàng lần nào. Hắn cũng muốn lắm chứ nhưng suy cho cùng, sự mặc cảm vì mất dương vật khiến hắn chùn tay. Gậy ngọc hay Giác tiên sinh đâu phải hắn, Dụ Thái không muốn dùng vật chết lấy lòng nữ tử; hắn cảm thấy như thế là vấy bẩn nàng.
“A…”
Chiếc lưỡi dài linh hoạt dán lấy vách tường thịt, đưa đẩy qua lại trong con đường chật hẹp; nó giống hệt một sinh vật sống đang thỏa sức làm bậy. Người Sở Từ tỏa ra ánh sáng hồng nhạt và được bao phủ bởi lớp mồ hôi mỏng. Đầu lưỡi Dụ Thái trêu chọc âm đạo khiến nàng nhịn không được mà run rẩy, tiếng kêu rên trong miệng tựa tiếng khóc ngâm.
Sau khi gác hai chân nàng lên vai, Dụ Thái càng thấy rõ hình dạng âm đạo. Nơi ấy chảy ra dòng nước trong suốt, phần thịt đỏ bên trong như ẩn như hiện theo từng hơi thở của Sở Từ. Đẩy hai cánh môi ra làm lộ âm vật nhỏ bé đáng thương giống hạt đậu đỏ, đầu ngón tay hắn sờ sờ còn miệng hắn kìm nén không được mà ngậm lấy.
Nữ tử mới được nghỉ lấy hơi đã bị sóng tình cuốn trôi, nàng vừa xấu hổ cắn môi dưới để khỏi rên rỉ vừa nghênh đón thủy triều khoái cảm. Sở Từ nhắm nghiền mắt, hai cánh tay tựa ngó sen siết chặt chăn. Cuối cùng sự thỏa mãn đã đánh bại nữ tử, nàng hé miệng ra và những tiếng ngân nga sung sướng vang lên.
“Ưm… Ha…”
Hai mắt nữ tử ngấn lệ, tiếng than nhẹ thanh tao mà đầy cám dỗ vang vọng trong phòng. Bóng đêm dễ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, ngay cả mặt trăng cũng thẹn thùng trốn sau những đám mây.
Cao trào qua đi, nữ tử kiệt sức nằm liệt trên giường. Dụ Thái hôn đóa hoa xinh đẹp và từ tốn đưa hai ngón tay vào nhụy hoa.
Sở Từ đã mất hết sức lực, mái tóc đen đẫm mồ hôi. Nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì trong cơ thể bất chợt xuất hiện ngón tay. Thân mình nữ tử kháng cự vì bị ép ân ái khi đã quá mệt, nàng nhăn mặt rồi nỉ non, “A… Dụ Thái… Đừng mà…”
Lửa dục thiêu đốt gương mặt nữ tử, má hồng hây hây càng hút hồn người ta. Dụ Thái nằm nghiêng đối diện Sở Từ, hắn vén vài sợi tóc dán trên trán nàng rồi hôn lên xương quai xanh mỹ lệ, “Một lần nữa thôi… Từ nhi…”
Hơi thở của Sở Từ hỗn loạn, thân mình trắng nõn được nhuộm hồng áp sát da thịt nam nhân. Sự tha thiết lẫn đói khát trong mắt hắn dọa nàng giật bắn người, song cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
“Vậy chàng…mau lên đấy…”
Vừa dứt lời, Sở Từ cảm nhận có ngón tay đột ngột xông vào cơ thể nàng, hoa huyệt lập tức nhói đau.
Vết chai trên tay Dụ Thái hình thành từ thời học diễn kịch, thuở ấy hắn rất giỏi sử dụng thương. Do đó những ngón tay thon dài của hắn tràn ngập sức mạnh, cú “đâm” này không nhẹ tí nào.
Hoa huyệt một lần nữa tuôn trào, chất lỏng chảy xuôi theo ngón tay xuống đệm giường. Dụ Thái càng hưng phấn, tốc độ hai ngón tay càng nhanh. Khi âm đạo đủ giãn nở, hắn lại nhét thêm một ngón tay.
“Ưm a…”
Sở Từ thấy hơi đau, hàng mi rung rung theo tiếng than khẽ khàng, “Đau… A…”
Dụ Thái là thái giám song khi nhìn Sở Từ hưởng thụ hoan ái dưới thân mình và đạt được sự vui sướng của xác thịt, nội tâm hắn như nở hoa. Cảm xúc mất kiểm soát ấy hóa thành dục vọng, hắn không thể kiềm chế mà dùng những ngón tay thay dương vật để liên tục vọt vào thân thể nữ tử.
Trận giao hoan này kéo dài, nữ tử cạn kiệt sức lực đến nỗi tắt tiếng. Dụ Thái bưng nước ấm tới rồi dịu dàng lau cơ thể đầy vết xanh tím loang lổ. Hoa huyệt bị chà đạp nặng nề, phần thịt đỏ sưng hết cả lên; hắn đưa khăn ướt vào trong và rửa sạch nước mật còn sót lại.
“Ưm…” Nữ tử khó chịu nói mớ.
Dụ Thái cảm thấy mình lại sắp bốc cháy, hắn gấp gáp bưng nước chạy ra ngoài.
“Cô nương.”
Dụ Thái lên giường rồi ôm nữ tử đang ngủ say vào lòng, động tác hắn cẩn thận như nâng niu báu vật.
“Cô nương, nội thị đại nhân hầm canh và dặn ngài nhất định phải uống hết.”
Tiểu thái giám đứng ở cửa thuật lại lời căn dặn của Dụ Thái.
Khi Sở Từ tỉnh dậy thì không thấy Dụ Thái đâu, lúc mở cửa phòng mới phát hiện tiểu thái giám đứng trong sân. Nàng vừa ôm eo vừa thầm oán trách Dụ Thái, sau đấy ậm ừ đồng ý rồi về phòng thay quần áo.
Buổi tối nàng đến Thái Y Viện, mọi người đang bàn tán vô cùng rôm rả; hỏi ra mới biết thái tử phi mang thai. Tuy thái tử đã có một nhi tử nhưng đấy là do Tống Trắc phi sinh, vì vậy cái thai này là chuyện vui lớn.
Có điều tin dữ cũng đồng thời ập tới, Trường An ra lệnh truy bắt Bát Nguyệt.
Cuộc sống bình yên trôi qua như mây khói khiến Sở Từ chỉ lo hiện tại mà quên mất chuyện này.
Sau khi đẻ non, thể xác lẫn tinh thần Bát Nguyệt đều bị tổn hại. Dù uống bao nhiêu bát thuốc thì nàng ấy vẫn gầy yếu, còn mắc phải di chứng của đẻ non nữa. Hiện giờ gió thổi cũng khiến nàng ấy đổ bệnh chứ nói gì đến khỏe lại. Mấy ngày trước Diệp cô cô cứ lẩm bẩm rằng Bát Nguyệt cắt đứt dây đàn nhị, rõ ràng nàng ấy chẳng muốn sống nữa.
Bát Nguyệt mà bị bắt giữ thì chắc chắn mất mạng. Sở Từ càng nghĩ càng hoảng, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ ốm yếu cùng cực của nàng ấy. Không được, nàng phải đi xem Bát Nguyệt.
“Niên công công, ngài giúp ta canh bếp lò được không?”
“Được.”
Ông vừa đồng ý là nàng cởi tạp dề sắc thuốc ngay, may nhạc phường gần Thái Y Viện nên nàng chạy một lát đã tới nơi.
Tại ngã rẽ của một con đường nhỏ, Sở Từ bắt gặp Bát Nguyệt – người chẳng hề xuống giường suốt nửa tháng qua.
Khuôn mặt nàng ấy gầy quắt queo với hai má hõm sâu, đôi mắt tăm tối thẫn thờ, quầng mắt còn thâm đen nữa. Sở Từ nhìn gương mặt bị hủy hoại kia mà mũi cay cay; trong một năm ngắn ngủi, vận mệnh đã nghiền nát thiếu nữ thích ăn bánh hoa quế ngày nào.
Tay cầm tay nải của Bát Nguyệt cũng cầm một lệnh bài, nàng ấy chột dạ né tránh và vội nhét lệnh bài vào tay áo. Nhưng nàng ấy mới đút món đồ tới cổ tay áo thì ngừng lại rồi đưa mắt nhìn Sở Từ. Hơi thở mong manh của Bát Nguyệt mang theo sợ hãi, nàng ấy lắp bắp, “Gần đây…những cung nhân bị Thận Hình Ti xử trí…đều không sống sót nổi. Vì vậy…Diệp cô cô để ta đi…”
Bát Nguyệt vẫn mặc chiếc áo lông cừu do Sở Từ làm, hiện giờ nó đã bung chỉ. Sở Từ gian nan hít hít mũi, nàng giật tay nải rồi quyết đoán nắm tay nàng ấy, “Cửa cung sắp đóng, ta biết đường tắt nên để ta dẫn ngươi đi.”
Dứt lời, hai người chạy vào một con đường nhỏ với đôi chân như mọc cánh.
Hồi trước nàng thường xuyên ra cung thăm Dụ Thái, nhờ vậy mới biết rất nhiều thứ; ví dụ như con đường này hay công công gác cổng.
Quan trọng hơn cả là người của Thận Hình Ti sắp đuổi kịp, bọn họ phải tận dụng tối đa thời gian.
Nghĩ thì đơn giản nhưng sức khỏe Bát Nguyệt kém nên mới chạy vài bước thì nàng ấy đã thở hồng hộc. Sở Từ liên tục xoay người nhìn phía sau và thúc giục Bát Nguyệt.
Mặt trời dần ngả về tây, công công gác cổng đang ghi chép danh sách người về cung.
Sở Từ nhìn hàng người rồng rắn xếp hàng, nàng móc một thỏi bạc từ trong tay áo rồi lén lút đưa cho công công và cười nịnh nọt, “Công công vất vả.”
Ai mà chẳng ham bạc, công công nhận ngân lượng rồi ngẩng đầu hỏi, “Có chuyện gì?”
“Đại nhân, ta xin phép ra cung.”
“Mấy người?”
Sở Từ kéo Bát Nguyệt lại và đưa lệnh bài, “Chỉ mình nàng ấy thôi, phiền công công giúp giùm.”
Hai ngón tay nam nhân niết lệnh bài để kiểm tra thật giả, sau đấy ông ta chất vấn tiếp, “Giờ này mà ra đảm bảo chả về kịp, không phải nghỉ hưu mộc thì phê hồng ra cung đâu?”
Sở Từ giao hết số bạc vụn trong ngực áo cho ông ta, nàng cầu xin, “Trong nhà có tang, vì gấp quá nên chưa kịp xin phê hồng. Ta là lại mục của Thái Y Viện, mai sau nếu đại nhân cần thì cứ sai khiến. Ta chỉ mong ngài giúp nàng ấy rời cung.”
“Khó à, hiện tại quản lý nghiêm lắm. Ngộ nhỡ phát sinh sự cố thì chúng ta cũng đâu gánh nổi trách nhiệm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Bát Nguyệt cảm thấy thân nhiệt khi nóng khi lạnh, thậm chí còn hoa mắt chóng mặt. Nàng ấy quay đầu lại và thấy mấy chục thái giám vừa chạy vừa gào thét cực kỳ khủng bố. Vì ù tai nên nàng ấy chẳng nghe rõ bọn họ mắng cái gì, nhưng Sở Từ lại hoảng hốt tột độ.
Khi bọn họ đến gần, nàng mới nhận ra đấy là trang phục của Thận Hình Ti!
Oo———oOo———oΟ
Bên trong nhà tù tăm tối vì ánh sáng mặt trời bị lớp đá xanh che khuất, hơi ẩm lạnh băng nơi đây thấm vào tận xương tủy. Đám chuột là chủ nhân của nhà tù, bọn chúng vừa kêu chít chít vừa ngang ngược chạy tới chạy lui trên đống rơm rạ, hoàn toàn chả quan tâm có người hay không.
Bát Nguyệt đã bị đưa đi suốt một đêm còn Sở Từ cô độc ngồi xổm tại góc tường. Đôi mắt nàng ảm đạm, hai tay ôm chặt cơ thể, còn xiêm y thì ẩm ướt lạnh lẽo.
Sở Từ biết hiện giờ Bát Nguyệt lành ít dữ nhiều nên hai con mắt đỏ hoe sũng nước. Nàng hít vào không khí dơ bẩn, đôi môi tái nhợt cười tự giễu, sau đấy nàng vùi mặt vào đầu gối và khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu thì nàng chợt nghe có người mở cửa nhà tù – là Diêu Tử Thăng. Thân thể cứng đờ của Sở Từ giật giật, nàng bò đến gần ông với khuôn mặt giàn giụa nước mắt rồi túm lấy chấn song gỗ và nghẹn ngào hỏi.
“Bát Nguyệt đâu? Diêu công công, Bát Nguyệt thế nào rồi?”
Diêu Tử Thăng nhìn nàng tiều tụy mà thở dài, “Ngươi lo cho mình thì hơn, chứa chấp tội phạm không phải tội nhỏ đâu.”
“Có phải Bát Nguyệt đã…mất rồi không?” Thanh âm nữ tử mềm nhẹ tựa nước và đong đầy tuyệt vọng.
“Nàng ấy phạm tội tư thông mà ngươi nghĩ còn đường sống hả?”
Chỉ một câu đã đủ hút cạn sức lực của Sở Từ, nàng suy sụp quỳ trên mặt đất, những giọt nước mắt trong suốt tí tách rơi.
Diêu Tử Thăng lại thở dài, tuy ông là thái giám phê hồng của Tư Lễ Giám song chẳng có tiếng nói tại Thận Hình Ti. Hơn nữa Trường An sống chết gì cũng không chịu thả Sở Từ – cấm luôn người khác đến thăm nom – coi bộ Dụ Thái mà muốn cứu người thì đúng là viễn vông.
“Tạp gia không thể nán lại lâu, Dụ Thái nhờ tạp gia chuyển lời cho ngươi.”
Nhắc đến Dụ Thái làm Sở Từ khóc như mưa, nàng cả đêm không về nên chắc hắn lo lắm.
Nàng dùng tay áo lau nước mắt rồi ngửa đầu nhìn Diêu Tử Thăng, “Chàng…nói gì?”
“Hắn nói cô nương yên tâm, hắn nhất định sẽ cứu ngươi.”
Diêu Tử Thăng chuyển lời xong liền xoay người rời khỏi nhà tù, mấy tiểu thái giám dưới quyền bám sát gót ông.
Ông mới bước qua cửa Thận Hình Ti đã thấy Dụ Thái đứng chờ trong bộ quần áo xanh nhạt.
Diêu Tử Thăng phất tay cho tiểu thái giám lui xuống rồi thong dong lại gần hắn. Ông nhìn cái mặt thức trắng đêm của Dụ Thái mà hoảng sợ; sắc mặt nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu còn bọng mắt xanh đậm, nhìn là biết đêm qua hắn mệt cỡ nào.
Hôm nay coi như Diêu Tử Thăng được chứng kiến thế nào là si tình, ông the thé bảo, “Nội thị quan không sợ đôi mắt sưng húp này hù dọa thái tử gia nhỉ.”
“Nàng khỏe không?”
Giọng nói trầm thấp của hắn lạnh nhạt chứ chẳng hề ôn hòa – ngữ điệu còn cứng rắn và hững hờ – hoàn toàn tương phản với ngày thường.
Nếu Sở Từ nghe thấy thì sẽ nghĩ là hai người khác nhau nhưng trong mắt Diêu Tử Thăng, đây mới là Dụ Thái. Ông không tiếp xúc nhiều với hắn song từ ngày trở về, hắn đã sớm nổi danh khắp các cung. Con người hắn đâu thật sự hòa nhã lễ độ, đó chỉ là cái mặt nạ giả dối thôi.
Diêu Tử Thăng phủi phủi cổ tay áo, “Vẫn ổn, còn nhờ tạp gia nhắn rằng nội thị quan phải bảo trọng. Nàng ấy nói không cứu được thì đừng miễn cưỡng, nàng ấy sẽ chẳng oán trách.”
Đôi mắt thờ ơ thoáng chớp, bóng hình nữ tử hiện lên nơi đáy mắt nam nhân. Hắn cắn chặt răng, cả người toát lên sự tàn bạo.
Dụ Thái nở nụ cười biếng nhác, âm mưu ẩn sâu trong mắt âm thầm rục rịch. Mắt hắn hơi xếch lên khi liếc Diêu Tử Thăng, sát khí cuồn cuộn khiến hắn trông thật hung ác.
“Phiền công công chiếu cố, chỉ cần Sở Từ bình an vô sự thì hạ quan sẽ giúp công công thăng thêm một cấp.”
Ai cũng nói Trường An tàn nhẫn độc ác và thấu hiểu xem xét thời thế. Song vào giây phút này, Diêu Tử Thăng cảm thấy chưa biết chừng Dụ Thái quả thật đủ sức đấu một trận với Trường An. Vì vậy ông bất giác nảy sinh ham muốn được xem kịch vui.
“Thăng thêm một cấp chính là trở thành đại tư công…”
Oo———oOo———oΟ
Tia nắng yếu ớt len lỏi vào nhà tù qua cửa sổ nhỏ, cho đến khi bị thay thế bởi ánh trăng.
Sở Từ ngồi trên giường, có đám chuột bầu bạn nên nàng cũng chẳng thấy quá cô đơn. Nàng chỉ lo lắng cho tên ngốc Dụ Thái; nếu hai người thật sự không thể gặp lại thì nàng hy vọng hắn đừng khổ sở và hãy sống tốt.
Hoặc tìm người khác ở bên như Trường An vậy, sau đấy rời cung khi đã lớn tuổi và mua nhà an hưởng tuổi già.
Đây vốn là tương lai với Dụ Thái mà nàng từng phác họa, nhưng giờ e rằng hai người không còn cơ hội nữa.
Sở Từ hít một hơi thật sâu, mũi nàng cay cay và hai hàng nước nóng rực chảy xuống. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên vạt áo của nàng.
“Cạch” một tiếng, cửa nhà tù lại được mở ra.
Chắc là người đưa cơm chiều, ánh sáng từ cửa tràn vào quá chói nên Sở Từ giơ tay che mắt.
Ai ngờ người tới là Trường An trong bộ quan bào đỏ thẫm chứ không phải thị vệ.
Trường An mở xích sắt trên cửa phòng giam rồi khom người đi vào, tay y bưng vài đĩa thức ăn. Y ra lệnh cho thị vệ gác ngục, “Các ngươi ra ngoài đi.”
“Tuân lệnh.”
Sở Từ chẳng biết y định làm gì, nàng ngồi bất động và dùng cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chặp Trường An.
Trường An ghét bỏ cái phòng giam dơ bẩn này, y đặt thức ăn tại mép giường làm bộ quần áo sạch sẽ bị dính mấy cọng rơm. Y bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt hoa đào nhìn Sở Từ đang chui rúc ở góc tường.
“Lại đây ăn cơm.”
Nữ tử nghe vậy thì hai mắt kinh ngạc giật giật, nàng quỳ gối trên giường rồi chậm chạp bò tới chỗ thức ăn.
Canh đậu hủ cá chuối, cơm táo đỏ bát bảo, thập cẩm tam tiên[3] – đây đương nhiên không phải đồ ăn cho phạm nhân.
Sở Từ nhìn chòng chọc Trường An và nhớ đến việc Bát Nguyệt chết dưới tay y. Nàng siết chặt hai bàn tay đặt ở hai bên người, cho tới hồi móng tay đâm xuyên da thịt.
Trường An quan sát phòng giam. Nơi này từng giam giữ vô số cung nhân, mặt đất dính đầy vết máu, mồ hôi, nước tiểu đã khô; những thứ dơ dáy đó bốc mùi thối hoắc. Y nhíu mày rồi lấy tay cọ mũi.
Khi chưa phụ trách Tư Lễ Giám, y thường xuyên đến đây thẩm vấn phạm nhân. Song y chả đặt chân vào nhà tù nên nào biết chỗ này tởm lợm như vậy.
“Ngày mai bản công sẽ phái người đến thu dọn quét tước và cho ngươi cái giường mới. Ngươi có cần gì khác không?”
Âm cuối của nam nhân hơi cao hơn, giọng y nhẹ nhàng lại mỏng manh giống hệt thanh trúc được vót nhọn. Thoạt trông y có vẻ tử tế vô hại nhưng lại là kẻ giết người không chớp mắt.
“Đại nhân…có thể thả ta không?”
“Ngươi muốn trở về?” Ánh mắt Trường An lạnh lẽo, bàn tay to bóp cằm nữ tử rồi nâng nó lên. “Tại sao? Vì Dụ Thái à?”
Kỳ thật Sở Từ không phạm tội lớn, chỉ cần phạt mấy chục gậy hoặc cách chức ra cung thôi. Nhưng Trường An lợi dụng việc công để thỏa tình riêng và quyết giam nàng bằng được.
“Cầu tư công chấp thuận.”
“Hừ, đồ ngu xuẩn.” Trường An hung hăng vung tay áo, toàn bộ đồ ăn ở mép giường bị hất xuống đất. Y nhìn nữ tử trên giường, nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng. “Cần gì thì cứ mở miệng, nhưng đừng mơ tới chuyện ra ngoài.”Chú thích
[1] Sơn tra là quả chín thái mỏng được phơi hay sấy khô của cây bắc sơn tra hoặc nam sơn tra. Đông y dùng sơn tra cho các bài thuốc trợ giúp hệ tiêu hóa. Hình ảnh của sơn tra:
[2] Sâu ban miêu thường được dùng để điều trị các vết phồng rộp da, mụn nhọt, ung độc. Tuy nhiên, vị thuốc này độc tính cao và có thể dẫn đến ngộ độc nếu sử dụng không đúng liều lượng. Hình ảnh của sâu ban miêu:
[3] Là món ăn được làm từ cánh gà, hoa hồi, và lá nguyệt quế.