Dụ Thái kéo Sở Từ vào phòng. Bàn tay lạnh như khối băng làm mắt hắn sưng đau, một giọt nước mắt bất giác chảy xuống.
Hắn dùng tay áo lau sạch nước mắt rồi xoay người lấy chăn sạch từ trong tủ ra. Sau đấy hắn trải chăn lên giường và run rẩy cởi bỏ chiếc áo khoác kết băng của nữ tử. Hắn đỡ Sở Từ ngồi xuống mép giường, không chút do dự mà quỳ xuống cởi giày cho nàng; quả nhiên chúng đã ướt đẫm và lạnh ngắt.
Dụ Thái muốn mở miệng trách cứ nàng sao lại tới vào hôm nay, nhỡ gặp chuyện trên đường thì sao. Song nhìn mắt cá chân tím tái vì lạnh của nàng, hắn rơi nước mắt một cách mất kiểm soát và cổ họng tắc nghẹn khiến hắn chẳng thể thốt lên một câu oán trách nào.
“Cô nương cởi áo ngoài rồi trùm chăn đi.”
Có lẽ vì bị đông cứng lẫn vì gió lạnh ngấm vào tận xương nên Sở Từ dù vào nhà cũng không khá hơn, ngược lại toàn thân nàng còn đau đớn kêu gào. Gương mặt cứng đờ của nàng không biểu cảm nổi, cơ bắp thì tê cứng như cục đá. Sở Từ lạnh tới choáng váng, ngồi đờ đẫn mãi mới chui vào chăn. Sự tủi thân tích tụ đầy trái tim nàng trong nháy mắt, nó khiến nàng ôm hai đầu gối mà rầu rĩ cất tiếng khóc.
Dụ Thái chạy tới phía dưới túp lều lớn ở bên ngoài, hắn đốt lửa chiếc nồi công cộng chứa đầy tuyết và vội vàng nhét củi vào. Khi củi cháy đỏ, hắn lại gắp chúng vô chậu sắt rồi mang về phòng.
Vừa đến cửa hắn đã thấy nữ tử trùm chăn kín mít, chân hắn như bị đóng đinh còn mắt thì sũng nước. Hắn để cửa hở vì sợ nàng sặc khói, sau đó cúi gằm đầu mà đặt chậu than lên ghế rồi đưa tới chân giường.
“Cô nương…” Dụ Thái ngồi ở mép giường, hắn từ tốn xốc chăn lên. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nữ tử đáng thương làm hắn vô cùng đau lòng. Hắn giơ tay lên rồi dùng góc áo lau nước mắt cho nàng và nghẹn ngào xin lỗi, “Dụ Thái làm cô nương chịu khổ.”
Sở Từ nghe hắn nói bèn đưa mắt nhìn chậu than ở chân giường, sự tủi thân trong lòng dần tan biến. Ngẫm lại thì nàng cũng quá nhõng nhẽo; tự mình muốn đến rồi lại tự mình tủi thân, còn hờn dỗi Dụ Thái nữa.
Nàng duỗi thẳng hai chân, đôi mắt ướt át nhìn hắn. Hồi lâu sau, Sở Từ lặng lẽ quấn hai tay quanh cánh tay Dụ Thái và áp trán trên đầu vai hắn.
Nữ tử vẫn đang thút thít, bỏ áo ngoài đi thì nàng chỉ còn áo trong xanh nhạt bao lấy thân hình nhỏ xinh; hai vai run run khiến nàng thoạt trông yếu ớt lạ kỳ. Dụ Thái nghiêng đầu nhìn, đáy mắt đong đầy nỗi chua xót. Theo lý mà nói thì làm lại mục là chuyện tốt – chí ít nàng đã thành nữ quan – thế mà hắn cảm thấy nàng gầy hẳn đi. Sở Từ vốn sở hữu khung xương nhỏ, giờ nhìn nàng còn nhỏ hơn trước.
Dụ Thái ngồi thẳng lưng để tiện cho nàng dựa vào. Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ đầu vai hắn, nhờ vậy hắn mới biết nàng đã ngủ thiếp đi.
Hắn quay đầu lại rồi nhẹ nhàng rút chiếc trâm cài duy nhất trên đầu nàng, mái tóc dài ẩm ướt lập tức bung xõa. Một tay Dụ Thái nâng đầu Sở Từ, tay còn lại cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, sau đấy hắn đắp chăn lên người nàng.
Hắn múc nước nóng vừa đun xong rồi tẩm ướt khăn tay và dịu dàng lau mặt Sở Từ. Hắn cũng lau cả tay nàng; vết sẹo bỏng lần trước đã đỡ hơn, chỉ để lại màu hồng nhạt.
Dụ Thái gắp thêm than vào chậu, sau khi hong khô đôi giày ướt thì hắn ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.
Do thời tiết xấu nên rất nhiều cửa tiệm đóng cửa, Dụ Thái đi mấy con phố mới mua được bánh táo đỏ và một con gà, may trong nhà còn gừng hành tỏi. Nếu cứ tiếp tục đi mua đồ sẽ tới trưa nên Dụ Thái mau chóng quay về chùa giết gà.
Mùi thơm đánh thức Sở Từ, nàng lờ đờ mở mắt và thấy màn khói mỏng lượn lờ trong phòng. Trên bếp lò ở góc tường là canh gà thơm phức, dù nhức mỏi nhưng nàng vẫn ngồi dậy rồi ngái ngủ nhìn Dụ Thái bận rộn.
Dụ Thái mở nắp nồi, hắn gắp gừng, củ hành, lá nguyệt quế ra khỏi canh. Sau đấy hắn đậy nắp lại để hầm tiếp.
“Thơm quá.”
Dụ Thái xoay người lại và thấy nữ tử ôm đầu gối mà cười với mình. Mái tóc dài đen óng được vén sau tai, vài sợi tóc đơn độc rũ trên trán. Hàng lông mày đen nhướn lên còn lông mi khẽ run, con ngươi đen nhánh lấp lánh tựa sao trời. Mũi nàng rất thanh tú, nụ cười mơ màng buồn ngủ để lộ hàm răng trắng dưới bờ môi nhợt nhạt; thật đúng là bức tranh mỹ nhân lười biếng.
Cần cổ trắng nõn tựa ngó sen của nữ tử ẩn hiện dưới lớp áo xanh nhạt, mạch máu nàng nổi rõ trên cổ tay ngọc ngà. Khoảnh khắc ấy, Dụ Thái rốt cuộc hiểu định nghĩa về cái đẹp. Khác với vẻ đẹp do son phấn tạo nên của phi tần trong cung, nàng sở hữu nét đẹp sạch sẽ, trong sáng và thư thái.
Dụ Thái vô thức ngắm nàng đến ngây người. Nếu hắn không phải thái giám, hắn nhất định muốn giấu nàng đi để người đời khỏi biết tới sắc đẹp của nàng. Nhưng đời nào có chữ nếu, hắn chỉ dám giấu nữ tử trước mặt vào đáy lòng, thậm chí còn chẳng lại gần khi trò chuyện.
Sở Từ thật sự đói bụng, nàng vừa xuống giường liền bước về phía Dụ Thái. Nàng nhìn ngồi canh gà thơm ngon, cười hỏi, “Ngươi làm hả? Bao giờ ăn được?”
Thấy nàng khỏe lại thì Dụ Thái phấn chấn hơn hẳn, “Cô nương mặc xiêm y trước đi, canh gà sắp chín rồi.”
Chẳng biết có phải tại ánh lửa không mà mặt Dụ Thái đỏ lựng, Sở Từ càng nhìn càng thấy đẹp. Nàng khẽ cười rồi gật đầu và quay trở lại giường, sau khi mặc xong quần áo đã được hong khô thì nàng đến ngồi cạnh Dụ Thái.
Dụ Thái không thể tập trung vào ngọn lửa bập bùng nơi bếp lò, ánh mắt hắn cứ bị thu hút bởi Sở Từ. Hắn bỗng nhớ ra món bánh táo bèn đưa nàng một cái.
Nữ tử ngồi ngay trong tầm với, mùi hương thoang thoảng từ người nàng vuốt ve cánh mũi hắn. Dụ Thái buồn bực khi phát hiện xương nàng lộ ra khá rõ, hắn lẩm bẩm, “Cô nương gầy.”
Sở Từ cắn một miếng bánh táo, vị thơm ngọt làm nàng cười híp mắt. Nàng xé một mẩu bánh rồi đưa tới bên miệng Dụ Thái. “Thái Y Viện bận quá nên nhiều lúc chả có thời gian ăn cơm.”
Hành động đút thức ăn thân mật khiến Dụ Thái sững sờ, hắn không ăn trực tiếp mà cầm lấy rồi bỏ vào miệng.
“Trường An…mặc kệ cô nương sao?” Dụ Thái chật vật hỏi.
Hắn đột ngột nhắc tới Trường An làm Sở Từ cười nhạt một tiếng, nàng giả bộ trừng mắt với Dụ Thái rồi nũng nịu chất vấn, “Chẳng lẽ ngươi không hỏi thăm Tiểu Tùng Tử về chuyện của ta?”
“Ta…”
Dụ Thái nghẹn lời, hắn thật sự rất muốn hỏi nhưng sợ hỏi rồi mình lại khó chịu. Nếu Sở Từ có cuộc sống tốt đẹp bên Trường An thì còn đỡ, ngược lại thì người vô dụng như hắn cũng chả giúp đỡ được gì.
“Ta với y đã đường ai nấy đi từ lâu, vài ngày trước ta còn gặp đối thực mới của y.”
Ngữ điệu của nữ tử thong dong và không có cảm xúc dư thừa, nhưng câu “đường ai nấy đi” lại khiến Dụ Thái lặng thinh.
Cơm nước xong xuôi, Sở Từ nán lại để chỉ dẫn tường tận về đống đồ bổ nàng mua ở trong cung. Nàng dặn tới dặn lui cách sắc thuốc vì sợ hắn làm sai.
Có điều Dụ Thái cứ ngơ ngác nhìn nàng chứ không đáp lại câu nào; từ lúc ăn cơm hắn đã như vậy.
Trời dần tối, Dụ Thái bừng tỉnh rồi cầm cây dù bên cửa và nhất quyết đòi đưa Sở Từ về.
“Không cần, chân ngươi chưa khỏi hẳn, ta tự về được.” Dứt lời, nàng cúi xuống lấy dù nhưng ai ngờ hắn không chịu buông tay.
Hai người đều xấu hổ, một người cầm đầu dù còn một người cầm đuôi dù. Hơi thở của Dụ Thái vừa rối loạn vừa hồi hộp, hắn đề nghị mà như đang cầu xin, “Để ta đưa cô nương về.”
Có Dụ Thái cầm dù bên cạnh khiến Sở Từ vô cùng an tâm. Trên đường về, tuy tuyết không rơi nhiều nhưng vẫn khá dày, hai dấu chân càng đi càng gần nhau hơn.
“Cuối năm chắc ta không ra ngoài được,” Sở Từ vừa dẫm lên tuyết đọng vừa ấp úng nói.
Cuối năm trong cung có rất nhiều việc, chắc chắn sẽ hạn chế lệnh bài ra cung. Năm nào cũng thế, tới đầu xuân năm sau thì mọi thứ mới trở lại bình thường. Dụ Thái hiểu rõ những quy củ đó nhưng hắn vẫn thấy khổ sở.
“Cuối năm Thái Y Viện sẽ tăng người trực suốt đêm, cô nương hãy dùng túi nước da dê ta đưa. Khi trực đêm nhớ mang đèn theo, ngoài ra cần chuẩn bị thêm một cây nến bọc trong giấy dầu để tránh bị ướt. Bên trong cửa đông thì thứ tự sắc thuốc không phụ thuộc vào bệnh nặng hay nhẹ hoặc ai tới trước tới sau, mà phụ thuộc địa vị của người bệnh. Ngoài cửa đông thì đừng cãi cọ lúc bị cung nhân hạch sách, nếu không có gì to tát thì tả viện phán sẽ bênh cô nương.”
Hắn căn dặn từ việc lớn đến việc nhỏ, ngoại trừ cảm động thì Sở Từ còn cực kỳ kính nể, “Trước kia ngươi làm chưởng sự mà? Sao biết rõ những việc phía dưới thế?”
Dụ Thái không trả lời. Nếu coi thường mấy chuyện đó thì khéo hắn đã chết vô số lần; đây chỉ là phương pháp bảo vệ tính mạng, chẳng đáng để khoe khoang. Song hiện tại chuyện khiến hắn lo nhất là không thể truyền dạy toàn bộ cho nàng. Sở Từ thông minh nhưng ngây thơ, khó tránh khỏi nếm mùi thất bại. Ngộ nhỡ…có chuyện thì hắn không thể giúp nàng.
Dụ Thái đưa nàng tới tận cổng cung điện, Sở Từ tạm biệt hắn rồi đi vào trong.
“Cô nương,” Dụ Thái gọi nàng.
Nam nhân nhanh chân bước đến và đưa nàng chiếc dù trong tay mình. Biểu cảm trên mặt hắn khó dò, cặp mắt mong mỏi nhìn nữ tử, miệng ân cần dặn dò, “Cô nương cầm dù đi.”
Sở Từ nhìn cơn mưa tuyết khiến người ta phát sầu, nàng từ chối, “Ta cầm thì ngươi về thế nào? Thái Y Viện ở gần đây…”
“Cô nương bảo trọng.” Nam nhân mặc áo bông xanh đen đứng dưới dù, khuôn mặt tuấn tú chợt nở nụ cười rồi hắn đặt dù vào tay nàng.
Oo———oOo———oΟ
Chớp mắt đã tới mùng tám tháng chạp, Sở Từ dành ra chút thời gian vào buổi trưa để mang cháo[1] tới thăm Cửu cô cô. Hiện giờ bà đã thành nữ y thân cận bên hoàng hậu, ngày thường hai người cũng gặp mấy lần tại Thái Y Viện nhưng chưa kịp hỏi han nhau đã phải đi làm việc.
“May ngươi còn lương tâm đấy, tưởng quên ta rồi chứ.”
Sở Từ quen nghe bà xéo xắt nên không tranh cãi, nàng duỗi tay mở tầng dưới chót của hộp đồ ăn rồi đẩy đĩa bánh hạnh nhân đến trước mặt Cửu cô cô, “Cô cô nếm thử đi, đầu bếp Ngự Thiện Phòng làm đấy.”
Cửu cô cô ăn cháo, tiện tay bẻ miếng bánh nhét vô miệng. Bà liếc Sở Từ một cái, thầm than thở nha đầu này quá ngốc.
“Trong cung sắp có chủ tử mới, ngươi nhớ lưu ý đấy. Sống trong cung cần biết trước sau, đặc biệt là Thái Y Viện.”
Sở Từ vội gật đầu, nàng hiếu kỳ hỏi, “Chủ tử mới mà cô cô nói là ai? Là vụ tuyển tú đầu xuân à?”
Cửu cô cô lắc đầu ngay, “Tuyển tú đúng là chuyện lớn nhưng trước mắt có chuyện lớn hơn.”
“Chuyện gì ạ?”
“Ngươi ở trong cung mà chả nghe đồn gì hết hả?” Cửu cô cô ném về phía nàng ánh mắt “đồ hết thuốc chữa”. “Hoàng thượng định lập trữ quân, Yến Vương đang trên đường về kinh và sắp tới hoàng thành rồi.”Lời tác giả
Đếm ngược tới chương hầm thịt: hai.Chú thích
[1] Cháo mùng tám tháng chạp dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Tục lệ trên bắt nguồn từ Phật giáo; tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật. Về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.