Công Công Đón Dâu

Chương 22: Chương 22: Dụ thái trở về






Sau khi chân khỏi hẳn, Dụ Thái bị triệu hồi về hoàng lăng, nơi cách xa đây trăm dặm. Sở Từ nhờ Tiểu Tùng Tử chuyển lời giùm vì nàng không thể đi tiễn.

Nàng chẳng còn trông ngóng ra cung nên mùa đông năm nay lạnh lạ thường. Sở Từ ôm túi nước da dê mà cứ nghĩ về chủ nhân của nó, chả biết Dụ Thái có lo liệu được chi phí ăn mặc ở hoàng lăng không. Sớm biết thế này thì thà hắn chậm khỏi, cứ từ từ dưỡng bệnh là đỡ phải tới hoàng lăng giữa thời tiết lạnh giá.

“Hai ngày nữa là đại điển sắc phong thái tử, Ngự Thiện Phòng phải làm canh chim cút bách hợp[1]. Đấy là món canh chủ đạo trong tiệc mừng nhưng năm nay không có nhiều hoa bách hợp chất lượng tốt, phần lớn đều chuyển tới Ngự Dược Phòng nên chúng ta hãy chọn lọc rồi đưa cho bọn họ.” Tả viện phán cầm đóa hoa bách hợp mà ông mới tìm thấy rồi đưa lên mũi ngửi.

Yến Vương Triệu Dĩnh Khác là nhi tử độc nhất của hoàng hậu, vì trời sinh ngu dốt và thô thiển nên hoàng đế luôn chướng mắt hắn. Năm xưa đáng lẽ hắn được lên làm thái tử song ai ngờ hoàng đế bảo không muốn lập trữ quân quá sớm, vì vậy ông ban tước vị cho Triệu Dĩnh Khác rồi đẩy hắn tới đất phong Thái Châu. Bây giờ hoàng thượng gần năm mươi tuổi mới đón hắn về cung.

Sở Từ vừa cầm bách hợp vừa thất thần nghe. Sau khi lựa hoa xong, nàng chợt nhớ Tiểu Tùng Tử làm ở Ngự Thiện Phòng bèn chủ động xin được đưa hoa tới đó.

Ngự Thiện Phòng bận túi bụi, Tư Lễ Giám[2] vừa định ra thực đơn cho đại điển nên ai cũng chạy tới chạy lui quanh đống nguyên liệu nấu ăn.

Từ trời đông giá rét tiến vào Ngự Thiện Phòng, Sở Từ nhìn hơi nước ngập tràn căn bếp. Nàng biết mình không thể đi sâu hơn nên nhón chân nhìn vào trong, nhưng sương khói lượn lờ khiến nàng chẳng thấy rõ người chứ nói gì đến nhận ra Tiểu Tùng Tử.

Nàng giao hoa bách hợp cho tiểu thái giám, đang định xoay người rời đi thì trùng hợp gặp Tiểu Tùng Tử đứng cạnh bức tường. Hắn đang hùng hồn răn dạy mấy tiểu thái giám, giờ hắn cũng là công công nên ăn nói ra dáng lắm.

Sở Từ chờ hắn nói xong mới lại gần, đối phương hết hồn nhảy dựng lên.

“Sở Lại mục tới có chuyện gì thế?”

“Ta đưa hoa bách hợp.”

“À.” Tiểu Tùng Tử nhìn Sở Từ ỉu xìu bèn ân cần khuyên nhủ, “Trông ngài có vẻ uể oải, ngài cần chú ý sức khỏe để sư phó đỡ lo.”

Hây dà, Tiểu Tùng Tử không phải người nhạy bén nhưng cũng đoán được phần nào. Ngày sư phó rời kinh, sư phó dặn đi dặn lại rằng hắn phải chú ý quan tâm Sở Từ. Thế là hắn hiểu cô nương này chiếm giữ vị trí quan trọng trong trái tim sư phó.

“Nửa tháng qua Dụ Thái sống thế nào?”

Sở Từ vừa mở miệng hỏi đã thấy lòng đắng chát. Trước kia nàng chẳng nhận ra hai người không thể gặp gỡ thì khổ sở biết bao, lần này Dụ Thái chiếm trọn đầu óc nàng; sợ có người gây khó dễ cho hắn tại hoàng lăng, sợ hắn thiếu tiền nên ăn mặc kham khổ, càng sợ hắn gặp tai nạn giống lần trước.

“Dạo này ta bận nên tạm thời không nghe được tin tức gì.” Tiểu Tùng Tử trả lời đúng sự thật nhưng hắn cũng buồn bực, có người về từ hoàng lăng mà chả thấy sư phó nhờ người ta nhắn tin. “Sở Lại mục đừng sốt ruột, hễ có tin tức thì ta sẽ báo ngay cho ngài.”

“Ta nghe Cửu cô cô nói hoàng lăng quản lý lỏng lẻo, chỉ cần bên trên nói vài câu rồi chuẩn bị tiền bạc thì có thể thả một người đi. Ta có chút tiền tiết kiệm trước khi vào cung, phiền ngươi đưa cho…”

“Ngài nói gì thế, để ta hỏi thăm đã, nếu thật vậy thì cũng không thể dùng tiền của ngài. Sư phó mà biết khéo chẳng nhận ta làm đồ đệ nữa.”

Hạnh Chi đứng đợi tại cửa Ngự Thiện Phòng và dõi theo Tiểu Tùng Tử ra tiễn Sở Từ. Lát sau, nàng ấy cẩn thận chạy theo rồi ngọt ngào kêu, “Tùng công công, người hồi nãy là Sở Lại mục à?”

Tiểu Tùng Tử thấy nàng ấy thì hai mắt chả giấu nổi ý cười, “Sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây?”

“Quý nhân muốn ăn vịt bát bảo cho bữa trưa nên nô tỳ đến truyền lời.” Khi nói chuyện, âm đuôi của Hạnh Chi hơi cao hơn nhưng thanh âm không lớn, dường như nàng ấy cố tình để mình Tiểu Tùng Tử nghe.

Tiểu Tùng Tử cũng chẳng nghĩ nàng ấy thất thố, chân hắn bước chậm lại và hai người càng đi càng áp sát nhau. Hắn lấy từ trong tay áo quả trứng gà của bữa sáng rồi nhân lúc không ai để ý mà đưa cho Hạnh Chi, “Chờ một lát mới có vịt bát bảo. Ngươi ăn trước đi, bao giờ nấu xong ta gọi.”

“Công công thật tốt.”

Khuôn mặt Hạnh Chi dịu dàng như nước, nàng ấy vừa mím môi cười vừa si ngốc nhìn Tiểu Tùng Tử.

Tiểu Tùng Tử nghe mà vui lắm, sau đấy hắn nhanh chóng quay về Ngự Thiện Phòng.

Oo———oOo———oΟ

Đại điển lập trữ quân được tiến hành với khí thế hừng hực. Đa số người của Thái Y Viện không tham gia nên Sở Từ chẳng cảm giác được quy mô buổi lễ hoành tráng cỡ nào. Ban ngày nàng sắc thuốc ngoài cửa đông, ban đêm trở về ngủ; cảm xúc duy nhất là tối đó thật ầm ĩ, pháo hoa bắn đầy trời suốt đêm.

Rất nhiều cung nhân trộm ra ngoài ngắm pháo hoa còn nàng kiệt sức nằm trên giường. Sở Từ mơ màng chìm vào giấc ngủ giữa ánh sáng năm màu rực rỡ.

Đến tết âm lịch thì Thái Y Viện vẫn vắng lặng như mọi ngày, trong khi cung nhân nơi khác lại quây quần vui đùa bên nhau.

Tả viện phán thấy người mới năm nay đều trẻ tuổi và chưa lập gia đình nên đặc cách cho họ về thăm nhà. Ngoài ra ông đề nghị tổ chức bữa lẩu trong sân, coi như đón mừng năm mới.

Ông vừa dứt lời thì bầu không khí của Thái Y Viện lập tức thay đổi; mọi người sôi nổi nói mình thích ăn gì, thịt dê thịt bò đủ cả.

Sở Từ im lặng ngồi xổm bên bếp lò để canh lửa, nàng nhìn xuyên qua ánh sáng màu lam và lại nhớ đến Dụ Thái. Không biết năm nay hắn ăn tết thế nào, hoàng lăng là nơi uy nghiêm nên chắc cấm bọn họ “khai bếp” vì sợ xúc phạm tổ tiên.

“Ta thấy gần đây ngươi ỉu xìu, chả chịu góp vui mà cứ lầm lầm lì lì. Hai ngày nữa ta về thăm nhà, ngươi có muốn gửi thư cho người thân không?” Hoa Hạng vừa hỏi vừa đưa nàng một chén trà xanh.

Sở Từ cầm chén sứ trong lòng bàn tay rồi lắc đầu, nhưng nàng không nói rằng mình làm gì còn phụ mẫu mà gửi thư. Nàng cười nhạt, “Không cần đâu, thay ta gửi lời hỏi thăm bá phụ bá mẫu nhé.”

Phân nửa nhân số Thái Y Viện về quê ăn tết, tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng vẫn đỡ hơn cung nữ thái giám. Sở Từ không nằm trong danh sách được về còn Hoa Hạng thì may mắn hơn. Song ngẫm lại vậy cũng tốt, Sở gia đã tan nát nên nàng chẳng biết đi đâu nếu ra cung.

“Ta vắng mặt nên ngươi đảm nhiệm hết công việc ngoài cửa đông. Có điều đừng ngốc như trước, nếu được thì từ chối hết mấy kẻ lạm dụng chức quyền đi.”

“Biết rồi.”

Tuyết lại bắt đầu rơi, đêm xuống, cung nữ thái giám của Ngự Thiện Phòng đưa mấy món ăn đơn giản tới. Tối nay Sở Từ không trực, dùng cơm xong liền về viện tử của nữ quan. Tuyết bay lả tả khắp không trung, đường đi cực kỳ yên tĩnh. Nàng vô tình đụng trúng mấy cung nữ trên đường về, bọn họ đang túm tụm rủ rỉ gì đó với nhau.

“Hắn khôi ngô quá đúng không?”

“Ta có gặp hắn vì hôm nay cần chuyển lễ vật đến cung của thái tử, hắn còn tán gẫu với ta nữa.”

“Ôi, đáng tiếc lại là thái giám, chứ không thì…”

“Thái giám gì chứ, hắn là nội thị quan nên phải gọi bằng đại nhân.”

Một cung nữ khác nghe vậy bèn bĩu môi, nàng ấy tiếc rẻ bảo, “Gọi gì chả được, không có thứ giữa hai chân thì đúng là uổng cho gương mặt đẹp.”

Hai cung nữ hăng say bàn tán, hoàn toàn chẳng để ý có người tới. Lúc Sở Từ đến trước mặt thì bọn họ mới ngừng cười đùa. Tuy họ không quen biết nàng nhưng nhận ra trang phục xanh vàng, vì vậy lập tức nghiêm túc hẳn lên và chủ động nhường đường lẫn khom người hành lễ.

Chờ Sở Từ đi qua, hai người che miệng cười khẽ rồi nhanh chân rời đi.

Sở Từ không biết bọn họ nói về ai, dạo này cuộc sống trong cung của nàng rất nhạt nhẽo; nàng ngày ngày cắm mặt tại Thái Y Viện nên đâu rảnh đi nghe chuyện vô bổ. Nhưng thật ra vừa nghe họ nhắc đến thái giám thì bộ dạng của Dụ Thái tức khắc xuất hiện trong đầu nàng.

Khuôn mặt hắn rất anh tuấn, nói chuyện lại ôn hòa lịch sự, mọi cử chỉ đều có chừng mực chứ chẳng chua ngoa như những thái giám khác. Hắn không dám nhìn thẳng vào nàng dù suốt ngày gọi nàng là cô nương. Thậm chí khi hai người vai kề vai mà trò chuyện thì hắn vẫn hơi cụp mắt xuống, tạo cho nàng cảm giác cực kỳ thoải mái.

Dụ Thái luôn luôn thận trọng.

Sở Từ vuốt cổ tay mịn màng không tì vết và nhớ đến một ngày cũng lạnh thế này vào mùa đông năm trước.

Hôm đó nàng lần đầu tới Hội Kế Ti lãnh bạc hàng tháng, cuối cùng lại bị đẩy ngã đến trầy da tay. Hắn cất tiếng gọi cô nương rồi dẫn nàng vào gian trong, sau đấy pha trà và bôi thuốc cho nàng.

Nàng nhớ rõ đôi giày mùa đông cũ rách, nhớ rõ bộ trang phục giặt tới bạc màu, nhớ rõ hắn phái Tiểu Tùng Tử đưa canh hạt sen giữa đêm khuya, nhớ rõ mình ôm hắn khóc tại hí viện, nhớ rõ hộp tiết kiệm nặng trĩu, nhớ rõ…

Hóa ra những kỷ niệm này luôn tồn tại nơi đáy lòng nàng, chẳng qua đối phương biểu hiện quá tự nhiên nên khiến nàng vô thức quen với hành động của hắn. Sở Từ nghĩ mà thấy khóe mắt nóng lên; khác với băng tuyết, thứ nhỏ giọt vào miệng nàng mang vị mặn nhẹ chứ chẳng nhạt thếch.

Trận tuyết đêm đó khiến nàng thức tỉnh và nhận ra căn bệnh mình mắc phải. Bệnh này rất nổi tiếng, tên nó là tương tư.

Oo———oOo———oΟ

Đêm giao thừa, cấp trên điều Sở Từ tới phía trong cửa đông. Người của Thái Y Viện được về quê ăn tết nhộn nhịp gói ghém tay nải và đăng ký ra cung. Sở Từ có chút hâm mộ khi nhìn ai cũng tươi cười hớn hở.

Từ ngày thấu hiểu lòng mình, Sở Từ phá tan mọi bức tường ngăn cách. Sang năm nàng mười chín tuổi, nếu phụ mẫu còn sống thì đã thành hôn từ lâu. Nàng thầm nghĩ sau mấy ngày bận rộn này sẽ viết thư cho Dụ Thái để bày tỏ tình cảm và xem tâm tư của hắn thế nào. Nhưng không có bà mối mà mặt dày đi thổ lộ lại khiến nàng hơi thấp thỏm.

Sở Từ hít sâu một hơi rồi nhìn tuyết trắng ngoài phòng, nàng bật cười, “Chỉ nguyện quân tâm tựa ngã tâm.”[3]

Đêm xuống, Sở Từ đang gục đầu ngủ trên quầy thuốc thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập, nàng kinh hãi mở choàng mắt.

Tiểu thái giám vừa thở hổn hển vừa dựa vào khung cửa, hắn nhìn ngự y trực đêm mà gấp gáp hô, “Thường Ngự y, thái tử đột nhiên bị thổ tả, mồ hôi chảy đầm đìa không ngừng.”

Người trực đêm vốn ít mà thái tử lại đột ngột mắc bệnh nặng, Thường Khanh cấp bách chuẩn bị hòm thuốc rồi mang theo một y sỹ trợ giúp khám bệnh và một lại mục lo việc sắc thuốc.

Đây là lần đầu tiên Sở Từ tới ngự tiền khám bệnh. Trước đây nàng không có cơ hội này nhưng sức khỏe thái tử quan trọng nên chẳng thể bị tổn thất dù chỉ một chút. Dựa theo quy củ, thái tử và hoàng thượng đều tôn quý, Thái Y Viện cần cử ra ba người đến khám. Vì vậy nàng coi như là lựa chọn lúc dầu sôi lửa bỏng.

Ánh sáng từ ngọn đèn trong cung thái tử nhuộm đỏ khu vườn. Lúc vội vã bước vào cung, Sở Từ có thấy Minh Hủy nên xem ra hoàng hậu đã tới.

“Chúng thần khấu kiến hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ.”

“Thường Ngự y mau xem thái tử bị làm sao.”

Sở Từ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Tai nàng chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa liên tục phát ra từ gian trong, người này hẳn là thái tử.

“Thần tuân chỉ.”

Thường Khanh đứng dậy rồi một mình vào gian trong. Sở Từ và y sỹ quỳ tại gian ngoài, lẳng lặng chờ Thường Khanh gọi.

Tiếng rên rỉ vang lên liên hồi nhưng càng lúc càng yếu ớt. Ban đầu còn nghe thái tử nôn ra nước, về sau lại thành tiếng nôn khan như đang moi tim móc phổi.

Chẳng mấy chốc, Thường Khanh bước ra rồi quỳ hai gối xuống đất mà báo cáo với hoàng hậu, “Bẩm hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ không mắc bệnh nặng. Có điều thể chất kém và tỳ[4] bị hư tổn, lại thêm ăn uống vô tội vạ trong nhiều ngày mới dẫn đến thổ tả liên miên. Để vi thần kê đơn, thái tử sẽ nhanh chóng bình phục sau khi uống thuốc.”

“Vậy phiền ngự mau y kê đơn.”

“Vâng.”

“Đường đại tiện của thái tử mỏng, thỉnh thoảng nôn ra nước, sắc mặt mệt mỏi, lưỡi nhạt màu, mạch yếu…” Thường Khanh cân nhắc mãi, đầu bút chậm rì rì viết vài tên dược liệu nhưng ông hơi do dự.

“Đại nhân, tỳ bị hư tổn thì dùng nhân sâm, bạch truật[5], củ mài[6], phục linh[7], đậu lăng trắng[8], trần bì[9],” Sở Từ tự tin nói.

Thường Khanh cân nhắc đề xuất của nàng, khi xác nhận đấy quả thật là phương thuốc tốt nhất thì ông vội vàng ra lệnh, “Các ngươi về ngay Ngự Dược Phòng lấy thuốc, rồi sắc trong cung của thái tử để ngài ấy kịp thời uống.”

“Tuân lệnh.”

Thái tử sống tại Khánh Đức Cung, lúc Sở Từ vòng trở lại thì được dẫn tới căn phòng tối om chứa củi lửa; ngọn đèn xanh phía trên bếp lò không giúp người ta nhìn rõ hơn là bao. Hơn nữa gió thổi làm bấc đèn run run, khiến ánh sáng trong phòng càng mờ ảo.

Giờ đã qua canh bốn, tiểu thái giám có tới xem vài lần và liên tục hối thúc Sở Từ.

Sở Từ lót miếng vải bông vào tay rồi mở ấm sắc thuốc, một tay nàng dùng đũa quấy còn một tay quạt cho nguội bớt. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân lại xuất hiện.

Nhưng lần này không phải tiểu thái giám mà là người nàng vô cùng quen thuộc – Dụ Thái.Lời tác giả

Đếm ngược tới chương hầm thịt: một.

Dụ Thái rốt cuộc về cung, tác giả xin tuyên bố chương sau có thịt, có thịt, có thịt. Chuyện quan trọng phải nói ba lần.Chú thích

[1] Canh này chủ yếu làm từ chim cút, cà rốt, bách hợp và thích hợp ăn vào mùa thu với mùa đông.

[2] Một bộ phận do thái giám đứng đầu, chuyên phụ trách lễ nghi.

[3] Dịch nghĩa: Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp. Trích từ bài thơ Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi.

[4] Chỉ lá lách.

[5] Bạch truật là một loại thảo dược có thân rễ được sử dụng làm thuốc. Nó mang vị ngọt đắng, mùi thơm nhẹ, tính ấm. Công dụng của bạch truật là kiện tỳ, táo thấp, chỉ tả, hòa trung, lợi thủy, an thai. Hình ảnh của bạch truật:



[6] Thường dùng làm thuốc bổ ngũ tạng, mạnh gân xương, chữa suy nhược cơ thể và bệnh đường ruột. Hình ảnh của củ mài:



[7] Phục linh là một loại nấm mọc ký sinh trên rễ cây thông. Nó có tác dụng lợi tiểu, tăng miễn dịch, kháng khuẩn. Hình ảnh của phục linh:



[8] Đậu lăng cùng họ với các loại đậu khác như đậu xanh, đậu đỏ, đậu trắng, đậu Hà Lan. Hạt đậu hình tròn, hình trái tim dẹt hoặc hình bầu dục, có nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau. Đậu lăng tốt cho hệ tiêu hóa. Hình ảnh của đậu lăng trắng:



[9] Đây là vị thuốc có nguồn gốc từ vỏ quýt và vỏ cam, có tác dụng chữa khó tiêu hoặc giúp kháng khuẩn. Hình ảnh của trần bì:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.