Công Công Đón Dâu

Chương 23: Chương 23: Đối thực




Hiện tại Dụ Thái mặc trang phục nội thị quan màu xanh da trời còn đầu đội mũ gấm của chính lục phẩm. Cổ áo hắn lót lụa trắng, eo thắt đai lưng màu đen, và chân mang đôi giày đen mới tinh thêu hoa văn củ ấu. Khác với quan bào màu lam ảm đạm của chưởng sự, bộ xiêm y này tươi sáng khiến khí chất người mặc trở nên đặc biệt thuần khiết.

Sở Từ sợ mình quáng gà nên ánh mắt cứ dán vào người đứng ở cửa. Người ta đã ở trong cung làm quan lớn mặc áo gấm mà nàng chả hay biết gì, suốt ngày nhớ nhung da diết. Càng nghĩ nàng càng uất ức, chỉ liếc mắt một cái đã thấy chóp mũi cay cay. Nàng cúi gằm đầu rồi dập tắt bếp lò.

Cửu cô cô theo hoàng hậu tới, bà nói Sở Từ cũng đến nên hắn nửa tin nửa ngờ mà chạy đi kiểm tra, không ngờ quả thật là nàng. Dụ Thái về cung gần một tháng và hắn luôn muốn đi tìm nàng. Song thái tử mù mờ việc trong cung, hắn là nội thị nên phải túc trực cạnh bên. Trước mắt chưa phải thời điểm để thư giãn, hắn cứ kéo dài mãi nhưng ai dè hôm nay lại gặp nàng tại đây.

Thấy nàng cúi đầu chứ không trò chuyện với mình, nỗi nhớ thương bao ngày tắc nghẹn nơi lồng ngực. Hắn đến gần rồi ngồi xổm cạnh nàng, muốn duỗi tay hỗ trợ lại bị nàng né tránh.

“Cô nương.”

Tiếng gọi ấy khiến Sở Từ càng khổ sở, nàng tập trung lọc nước thuốc và cố tình ngó lơ hắn.

Ánh đèn trong phòng vốn tù mù, hơn nữa lòng nàng đang rối bời nên tay bất cẩn đụng trúng đáy nồi, nàng tức khắc đau đớn hít hà.

“Cô nương.” Dụ Thái cầm những ngón tay hồng hồng rồi nhẹ nhàng thổi, hắn nhíu chặt mày như thể hắn mới là người bị thương.

Dụ Thái vẫn là Dụ Thái, nguyên vẹn giống thuở ban đầu. Sở Từ chẳng hề do dự mà nhào vào lòng hắn, nàng vừa khóc vừa lên án, “Sao chàng[1] không báo mình đã về cung? Chàng có biết ta lo lắng cỡ nào khi chả thấy tin tức gì không?”

Nghe nữ tử khóc thút thít mà hàng trăm cảm xúc đan xen trong lòng Dụ Thái. Trên tất cả, hắn tự trách rằng đáng lẽ mình nên gặp nàng hoặc phái người truyền tin thì nàng đâu thương tâm nhường này. Cô nương mềm mại tựa noãn ngọc run rẩy trước ngực hắn, đôi tay Dụ Thái cuối cùng cũng vứt bỏ sự lưỡng lự để chậm rãi ôm lấy thân mình mảnh khảnh của nữ tử.

Khoảnh khắc ấy, hắn kiên định giao trái tim vô chủ của mình cho nàng. Kết quả có ra sao thì Dụ Thái cũng không hối hận, hắn chỉ muốn biết tâm tư nàng thôi.

“Dụ Thái sai, không nên làm cô nương lo lắng.”

Có những lời này của hắn thì Sở Từ chẳng còn thấy day dứt vì nỗi tương tư, nàng ôm chặt cổ nam nhân và khẽ nức nở.

Hồi trước Dụ Thái khao khát cuộc sống bình lặng nhưng vào giờ phút này, mặc kệ Sở Từ nghĩ thế nào, hắn có chết cũng thấy đời mình trọn vẹn.

“Thế này còn ra thể thống gì nữa.”

Cửu cô cô chẳng biết đến lúc nào, bà đứng ở cửa lớn tiếng quát hai người.

“Cô cô.” Sở Từ sợ tới mức vội buông tay rồi ngượng ngùng cúi đầu.

Cửu cô cô lắc đầu bất lực, bà nhìn Dụ Thái đang đỏ mặt mà giận dữ bảo, “May là ta bắt gặp, chứ nếu người khác thấy nội thị quan và nữ lại mục ôm nhau thì hai ngươi tha hồ vui.”

“Dụ Thái xin nghe chỉ dạy, ta đi dâng thuốc ngay đây.”

Dứt lời, hắn đặt chén thuốc đã được lọc vào khay rồi ra khỏi nhà bếp. Trước lúc bước qua cửa, hắn lưu luyến quay đầu nhìn Sở Từ một cái mới rời đi.

Oo———oOo———oΟ

Hôm sau, khi trực đêm xong, Sở Từ vừa rời Ngự Dược Phòng thì phát hiện một người mặc đồ xanh nhạt đứng tại góc tường. Hắn bất chấp trời giá rét mà đứng im hệt tượng gỗ.

“Sao chàng lại tới đây?” Sở Từ lon ton chạy đến chỗ Dụ Thái, bàn tay nhỏ thoải mái đặt lên tay áo hắn; quả nhiên lại mặc đồ mỏng tang chẳng đủ ấm.

Khuôn mặt lạnh ngắt của Dụ Thái ửng hồng khi thấy nàng, “Ta…tới đón cô nương.”

“Ăn tối chưa?”

Dụ Thái lắc đầu. Kỳ thật thái tử luôn bám lấy hắn nhưng hôm qua ồn ào như vậy khiến thái tử sa sút tinh thần, dùng bữa xong là đi ngủ ngay. Sở dĩ Dụ Thái có thể tới thăm nàng vì đây là lúc hắn ăn cơm, hắn bớt thời giờ để ghé qua thôi.

“Lát nữa phải về hầu hạ, ta nhớ…cô…cô nương nên đến đây.”

Hắn nói lắp bắp nhưng Sở Từ nghe rất rõ ràng, một câu thẳng thắn như “nhớ cô nương” khiến nàng ngẩn ngơ mãi. Những từ ngữ đơn giản tha thiết như thế thì chẳng cần suy đoán phức tạp cũng hiểu được, có điều người này trở nên to gan lớn mật từ lúc nào?

Trời tối vẫn chả che giấu nổi gương mặt đỏ bừng của Dụ Thái; ngay cả tai hắn cũng đỏ, ai không biết chắc còn tưởng hắn mắc bệnh. May xung quanh vắng người, nếu không thì Sở Từ cũng luống cuống tay chân.

Hai người sánh vai dạo bước, tuyết rào rạt rơi xuống nhưng tình cảm nồng cháy vẫn tràn ngập bầu không khí.

Sở Từ trầm mặc hồi lâu, khi thấy sắp đến viện tử của nữ quan thì nàng mới mở miệng, “Chàng bảo phải về hoàng lăng mà? Sao đột nhiên lại về cung?”

Màu đỏ trên má Dụ Thái chưa tiêu tan, hắn nghe nàng hỏi bèn giải thích, “Ta nghe tin hoàng thượng lập trữ quân, thái tử chắc chắn cần cung nhân lâu năm hầu hạ, vì vậy ta chủ động đi nhờ nghĩa phụ. Hơn nữa hồi thái tử còn ở trong cung rất được thái hậu cưng chiều, tuổi ta tương đương thái tử nên từng hầu ngài ấy chơi mấy lần. Tuy nghĩa phụ đã rời cung nhưng tiếng nói vẫn có sức nặng, Tư Lễ Giám không dám đắc tội nên phê chuẩn luôn.”

Sở Từ gật gù liên hồi nhưng nàng đâu quan tâm mấy chuyện này, “Có phải chàng đã tính về cung từ lâu không?”

Dụ Thái do dự nhìn nữ tử đang lơ đãng rồi dịch chuyển tầm mắt. Hắn không thể phủ nhận mình muốn ở gần nàng, nhất là từ ngày biết nàng đã cắt đứt quan hệ với Trường An. Trái tim hắn tựa một hạt giống không an phận, luôn điên cuồng đòi thoát khỏi mặt đất. Hắn không biết nó nảy mầm lúc nào hay được cái gì nuôi dưỡng, nhưng nó cứ thế mà mạnh mẽ bén rễ. Dụ Thái chẳng thể khống chế nó và cũng không muốn làm vậy.

Song hắn nào dám thổ lộ; bất kể ai bị giấu trong đáy lòng của một hoạn quan dị dạng chắc cũng sẽ thấy ghê tởm.

“Dù sao chăng nữa thì hai ta sẽ dễ gặp nhau hơn nếu cùng ở trong cung,” Sở Từ hưng phấn nói.

Nàng muốn gặp ta ư?

Đôi chân Dụ Thái chần chừ, đôi tay chắp trước người, hắn khẽ gật đầu. Mắt hắn nhìn mặt đất, khóe miệng vô thức cong lên một cách hạnh phúc.

Oo———oOo———oΟ

Buổi tối mùng một, Thái Y Viện tổ chức tiệc lẩu. Sở Từ muốn tham gia ngay từ đầu nhưng vì hồi xế chiều được gặp Dụ Thái nên nàng rất vui, thay quần áo xong nàng mới quay lại Thái Y Viện.

Bữa cơm này chỉ có vài người nhưng thức ăn khá phong phú. Nàng nhìn trong rổ còn dư mấy miếng thịt bò tươi bèn thầm nghĩ chốc nữa sẽ mang đến chỗ Cửu cô cô và nài nỉ bà giúp mình.

Không phải tại nàng da mặt mỏng, tuy Dụ Thái đã trở lại song thật sự có những thứ nàng chẳng nói nên lời. Làm mai thì cần tìm bà mối, nàng chẳng thể lỗ mãng tự mình đi vì như vậy không danh chính ngôn thuận. Huống hồ nàng còn chưa biết Dụ Thái nghĩ thế nào.

Tính toán xong xuôi, Sở Từ xách theo rổ hướng về chỗ Cửu cô cô. Tuyết đã ngừng rơi, nước đọng từ tuyết tan kết thành lớp băng dày. Nàng bước từng bước một chứ không dám cầm đèn.

Lúc sắp tới cửa, ở góc rẽ có một người cầm đèn lẫn hộp đồ ăn đến gõ cửa phòng Cửu cô cô. Sở Từ nhìn kỹ thì nhận ra là Dụ Thái, nàng lập tức đi theo hắn nhưng vẫn chậm một bước nên bị nhốt bên ngoài.

Cửu cô cô thấy Dụ Thái đơn độc tới liền hỏi, “Sao chỉ có mình ngươi? Nha đầu kia đâu?”

Đây hiển nhiên là câu hỏi bất ngờ. Dụ Thái thấy nó sai sai, bà hỏi vậy là có ý gì?

“Sở cô nương hẳn đang nghỉ ngơi tại viện tử của nữ quan.”

“Viện tử của nữ quan?” Cửu cô cô nheo mắt rồi nhướn mày nhìn nam nhân. “Các ngươi không ở cùng nhau? Ngươi chưa nói với nó?”

“Nói gì…” Dụ Thái vỡ lẽ nhưng đây chẳng phải chuyện đáng khoe khoang, hắn không muốn chưa đánh đã khai nên đành cứng ngắc đáp trả, “Dụ Thái không hiểu ý cô cô.”

“Thế mắt ta mù à? Ngươi là nội thị quan mà ôm người ta làm gì?”

Lời lẽ sắc bén của Cửu cô cô đâm ra máu, làm Dụ Thái chả có chốn dung thân.

“Ta vốn đâu quan tâm đúng sai, nghe đã thấy dị ứng, nhưng ta thấy rõ ngươi vì nha đầu kia mà canh cánh trong lòng. Chẳng phải ngươi về cung vì nó sao? Chứ không lẽ lại vì ham phú quý?”

Giờ Dụ Thái mới nhận ra người qua đường cũng biết tâm tư hắn từ lâu, đầu hắn cúi gằm và nội tâm rối như tơ vò. Hắn suýt nữa quỳ xuống, hai mắt khẩn thiết khi thỉnh cầu, “Nếu cô cô đã biết thì xin đừng nói với nàng. Sở cô nương đối đãi ta tử tế nhưng ta lại cất giấu tâm tư xấu xa, cô cô hãy coi như mình không biết gì đi.”

Cửu cô cô nhìn hắn lớn lên song chưa từng chứng kiến hắn hoảng loạn đến vậy, bà không khỏi cảm thấy thương xót. Trở thành hoạn quan là thân bất do kỷ nhưng thất tình lục dục[2] là lẽ thường trên đời. Gặp được cô nương mình thích thì nam nhân nào mà chẳng mở cờ trong bụng, thế nhưng Dụ Thái lại không phải nam nhân.

“Dụ Thái, ngươi nói thật với cô cô, ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để nha đầu kia làm đối thực?”

“Ta…”

Thấy hắn không phủ nhận ngay, Cửu cô cô mới nói tiếp, “Thế thì có gì đâu. Thay vì cả ngày lo lắng nó chịu khổ, ngươi cứ đón nó về phòng mà săn sóc. Nếu sợ nó mai sau ra cung hối hận thì ngươi kiểm soát tay chân để đừng chạm vào nó là được.”

Kế tiếp là sự trầm mặc kéo dài. Phía bên kia cánh cửa, Sở Từ nghe thấy hết từ đầu tới cuối, bàn tay định gõ cửa từ từ buông xuống.

Oo———oOo———oΟ

“Dụ Thái, Dụ Thái…”

Hiện giờ đã quá trưa, Thái tử Triệu Dĩnh Khác vừa bị la mắng tại ngự thư phòng. Hắn mới bước chân ra khỏi cửa liền vẫy gọi Dụ Thái đang đứng đợi ở đấy.

Dụ Thái vừa nghe gọi đã nhanh chân theo sau, yên lặng rời ngự thư phòng cùng thái tử.

“Hừ, chê ta không nên thân thì sao còn lập ta làm thái tử. Ta thấy làm vương gia tại Thái Châu vẫn tốt chán.”

Triệu Dĩnh Khác ấm ức cùng cực khi nhớ đến ban nãy hoàng đế mắng hắn là đồ bất tài. Hắn nổi giận đùng đùng mà về Khánh Đức Cung.

Dụ Thái nhanh nhẹn khoác áo lông cừu rộng lên người thái tử, ngón tay hắn thành thạo thắt đai lưng nên trong nháy mắt đã cột chắc. Hắn nhỏ giọng nhắc, “Thái tử có giận cũng không thể nói bậy, hoàng thượng muốn tốt cho ngài thôi.”

“Dụ Thái, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy mà, phụ hoàng rõ ràng nghĩ bản thái tử chả sánh bằng các hoàng huynh. Đã vậy sao không chọn bọn họ, gọi ta về làm gì?”

“Thái tử cần thận trọng từ lời nói đến hành động, chớ để hoàng hậu thương tâm.”

Thấy Triệu Dĩnh Khác càng nói càng quá đáng, Dụ Thái liếc một cái sắc lẻm đoàn người phía sau, bọn họ lập tức chủ động lùi lại vài bước.

Chính lúc ấy, Triệu Dĩnh Khác bỗng dừng chân. Hắn nhìn Dụ Thái đứng sát đằng sau và nghiêm túc hỏi.

“Dụ Thái, nếu ta sở hữu văn chương lợi hại giống mấy vị hoàng huynh, có phải mẫu hậu sẽ bớt nhọc lòng và phụ hoàng cũng chẳng giận tím mặt mỗi lần thấy ta không?”

Hắn bị ép buộc mới trở thành thái giám, người sinh ra trong gia đình đế vương cũng đâu thể tự mình lựa chọn tướng mạo lẫn tài năng. Dụ Thái chỉnh lại áo mãng bào cho thái tử rồi chậm rãi đáp, “Thái tử gia, trên đời không có nếu và cũng chẳng thiếu người xuất chúng. Ngài chỉ cần nhớ kỹ rằng người mặc bộ áo mãng bào này là ngài. Về sau ngài học cách đối đãi người tài và chiêu nạp hiền thần để sử dụng là được rồi.”

“Thật à?”

Vì là con đẻ của hoàng hậu nên từ nhỏ Triệu Dĩnh Khác không gặp chướng ngại gì lớn, ưu điểm lớn nhất là tính hắn lương thiện chứ không hung ác. Hắn hơi thất thường nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nếu để hạ nhân đánh giá thì hắn là một chủ tử tốt. Tuy nhiên, Dụ Thái e ngại nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, ngộ nhỡ thái tử rơi vào tình cảnh cái miệng gây họa thì…

“Dụ thái không dám lừa gạt thái tử gia.”

Sau khi trút giận, tâm tình thái tử khá hơn nhiều. Đêm đó thái tử ngủ tại cung của thái tử phi còn Dụ Thái canh ngoài cửa, thỉnh thoảng hắn sẽ nghe thấy hai người cười đùa trong phòng.

Lúc tiểu thái giám đến thay ca thì trăng đã cao tận ngọn cây. Mùa đông nên cây cối trụi lá, chỉ còn nhánh cây khô đen thấp thoáng giữa không trung. Dụ Thái đơn độc đứng dưới ánh trăng, hắn chắp tay trước ngực và hơi cong lưng.

“Thái tử gia, Nguyệt nhi thẹn muốn chết… Ha…”

Sau lớp rèm ngọc là hai người với quần áo xộc xệch, từng tiếng kêu dâm đãng lọt vào tai người ta.

Lụa mỏng màu xanh quấn quanh eo Thái tử phi Lãnh Dao Nguyệt, thân trên lộ ra bầu ngực nõn nà. Thái tử đã trút bỏ mãng bào, chỉ mặc áo trong bằng gấm vàng mà đè lên người nữ tử. Hắn ngậm quả nho đỏ tím trên hai đỉnh tuyết trắng vào miệng; đôi môi mấp máy, hàm răng cắn nhẹ, chiếc lưỡi liếm mút.

“Ưm…ha…thái tử gia…”

Lãnh Dao Nguyệt đã động tình, da thịt trắng nõn ửng hồng sắc xuân. Cả người nàng ấy mềm nhũn, vòng eo linh hoạt như rắn nước cố ý tránh né Triệu Dĩnh Khác, để trêu ghẹo nam nhân tràn trề nhục dục này.

“Phụt” một tiếng, núm vú căng mọng đỏ thẫm bắn ra từ trong miệng Triệu Dĩnh Khác, còn dính một sợi chỉ bạc như đang thẹn thùng chảy nước mắt. Bộ ngực lớn lại giàu tính đàn hồi khiến nam nhân vô cùng yêu thích, hắn nắm chúng trong tay rồi dốc sức xoa nắn để tạo nên muôn vàn hình dạng.

“A…ưm…thái tử…”

Nữ tử ưỡn ngực phối hợp, dâng cặp vú vừa lớn vừa mềm tận tay hắn. Đầu vú được kích thích khiến nàng ấy nhắm mắt mà rên rỉ động lòng người, hai má nhuộm sắc đỏ xinh đẹp.

Triệu Dĩnh Khác ngửi thấy mùi chất lỏng hơi tanh, bàn tay to tức khắc vùi vào phần thân dưới trần truồng của thê tử. Hai ngón tay đẩy ra rừng cây rậm rạp, đẩy ra cánh môi đỏ thắm, quả nhiên có dòng nước nóng hổi chảy vào lòng bàn tay hắn. Nam nhân sung sướng tột cùng, ngón tay vân vê chất lỏng trong suốt rồi đặt dưới mũi hít hà.

“Nguyệt nhi dư nước quá…”

Lãnh Dao Nguyệt bứt khỏi cơn sóng tình dục, nàng ấy nhìn hai ngón tay ướt sũng của thái tử mà thẹn thùng rúc vào lòng hắn. Nàng ấy khẽ khàng oán trách bằng giọng nói hút hồn, “Thái tử xấu thật, trêu cợt Nguyệt nhi…”

“A–!”

Lãnh Dao Nguyệt còn định nói gì đấy nhưng chợt cảm thấy âm đạo mát lạnh. Hai ngón tay xâm nhập con đường chật hẹp ướt nóng làm nàng ấy sướng tới mức run người. Nàng ấy cắn chặt môi, thân dưới suýt nữa phun trào.

Nữ tử vừa bị kích thích thở phào nhẹ nhõm nhưng cơ thể vẫn căng cứng, các nam nhân cực thích phản ứng này. Triệu Dĩnh Khác đương nhiên cũng thế, một tay hắn xoa đầu vú nhô cao, một tay gảy miệng âm đạo, “Nguyệt nhi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hôm nay để bản thái tử cho nàng hưởng thụ trọn vẹn nhé?”

“Ưm…ha…thái tử…a…”

Lãnh Dao Nguyệt rên rỉ đứt quãng, bàn tay mềm mại túm lấy góc áo thái tử, đôi mắt quyến rũ ngậm đầy ý xuân như kêu gọi thái tử hung hăng chà đạp mình. Hai ngón tay càng cắm càng sâu, đôi chân dài nhẵn bóng kiệt sức khiến cơ thể nữ tử ngã vào chăn gấm. Dòng nước ấm chảy ra từng đợt từ cửa hang bí hiểm kia làm ướt một mảng đệm lớn.

Trán thái tử lấm tấm mồ hôi, con rồng dưới thân đã thức tỉnh và ngóc đầu lên.

Nữ tử kêu thảm thiết, con rồng chui hẳn vào cơ thể Lãnh Nguyệt Dao khiến nàng ấy hồn xiêu phách lạc. Sau tiếng thét chói tai ban đầu là sự im lặng tuyệt đối như ở dưới vực sâu hun hút.

Cây gậy ác độc kia không đợi nàng ấy hồi tỉnh đã tấn công, tiếng nước róc rách chảy hòa nhịp cùng tiếng đâm phạch phạch. Chiếc giường đỏ cứng cáp lại phát ra tiếng răng rắc hệt gỗ mục.

Khi cái miệng đói khát đã thích ứng với độ lớn của thái tử, Lãnh Dao Nguyệt cắn môi dưới rồi ngửa đầu kêu đầy phóng đãng. Vòng eo nàng ấy bị nam nhân bóp chặt, không biết vì đau hay vì sướng mà tiếng thét khiến người ta tê dại thoát ra từ cổ họng khô khốc của nữ tử.

“A… Thái tử gia… Ha… Nguyệt nhi…ha…sắp chết rồi…”

“Ca ca chậm một chút, ưm… A…a…”

Giữa đêm đông lạnh lẽo, những tiếng ngâm nga nồng cháy như mùa hè truyền vào tai các thái giám gác đêm. Trong cung có thừa mấy hoạt động tình ái thế này nhưng lại hiếm có chủ tử buông thả dục vọng giống thái tử, chưa kể thái tử phi còn phóng khoáng nữa. Hai người quả thực là thiên lôi dẫn động địa hỏa[3]; một khi đặt cạnh nhau thì nóng bỏng tựa vôi nước.

Thái giám mới vào cung không được điều tới hầu hạ ngự tiền, vì vậy người nào có thể đứng ở đây gác đêm là đã sống trong cung ít nhất hai năm. Bọn họ không mặt đỏ tai hồng như tiểu thái giám khi nghe mấy cái này, song cũng chẳng khống chế nổi bản thân tưởng tượng lung tung. Nhất là thanh âm mê người của thái tử phi giống hệt quỷ ám não bộ người ta, để lại dư vị kéo dài vô tận.

Dụ Thái sống trong cung suốt hai mươi năm, hắn quen nghe những thứ này từ lâu. Trước kia hắn có thể thản nhiên đóng vai người gỗ nhưng hôm nay chả hiểu sao lại thấy miệng đắng lưỡi khô. Lưng hắn nóng lên; trán, cổ, và lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Lỗ chân lông khắp người hắn giãn ra, tim còn đập nhanh lạ thường.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, một bóng hình xanh vàng ẩn hiện trước mắt hắn. Trời lạnh thế mà người ấy chỉ mặc lụa mỏng, phô bày vòng eo thon hấp dẫn. Rất lâu sau, nữ tử quay đầu lại và mỉm cười với hắn. Nàng mang gương mặt của Sở Từ với các đường nét tràn trề nhựa sống, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Sở Từ trong mộng ảo của hắn khẽ gọi Dụ Thái, chỉ một câu đơn giản đã hút mất hồn hắn.

Không ai hiểu trái tim hắn khó chịu còn hơn cả rớt vào chảo dầu nóng. Tại sao hắn lại gặp Sở Từ trong thân phận thái giám? Hoàng cung to lớn nên nếu hai người chỉ biết mặt nhau thôi đã tốt, đành này hắn lại động lòng. Hắn từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nàng và kết liễu tấm thân tàn của mình tại hoàng lăng, nhưng khi gặp lại Sở Từ thì lòng hắn sản sinh nỗi sợ hãi xưa nay không hề tồn tại.

Hắn sợ mình không còn được gặp nàng.

Lúc âm thanh trong phòng ngừng lại thì đã quá nửa đêm, nến cũng cháy hết và bóng tối bao trùm căn phòng. Dụ Thái nghĩ tối nay thái tử sẽ không triệu kiến nữa bèn thay ca với thái giám chưởng sự. Chân hắn nhẹ nhàng đạp lên ánh trăng trên mặt đất để trở về phòng riêng.

Trên con đường tối om không một ánh đèn, gió lạnh quất vào mặt hắn như con dao róc da róc thịt. Mồ hôi trên lưng Dụ Thái đã khô, hắn thẫn thờ bước đi giữa màn đêm.

“Sư phó về rồi.”

Hắn ngước nhìn và thấy Tiểu Tùng Tử đứng đó, trễ thế này mà hắn còn đến đây làm gì?

“Sao ngươi lại tới đây?”

Tiểu Tùng Tử hí hửng nói, “Tìm đối thực cho sư phó, người ta đứng đợi ở cửa suốt hai canh giờ luôn.”

Dụ Thái hoàn toàn chẳng vui mừng, hắn cự tuyệt ngay, “Ta nói muốn tìm đối thực hồi nào, mau để người ta về.”

“Ấy sư phó ơi, người ta chờ lâu lắm đấy, ngài đi nhìn cái đi. Hơn nữa ngài đã biết là ai đâu, nhỡ lọt vào mắt xanh của ngài thì sao.”

Trong lúc nói chuyện thì hai người đến phòng mới của Dụ Thái, đúng là có một nữ tử đứng ở cửa với tay nải móc trên khuỷu tay. Người này thấy Dụ Thái mà không tiến lên nghênh đón, chỉ đứng yên tại chỗ.

Dụ Thái đang định mở miệng từ chối thì phát hiện người đứng đằng kia là nữ tử trong mộng ảo của hắn.

Quyết tâm của hắn tức khắc tan biến, đôi môi cứng ngắc bật thốt, “Cô nương.”

Tiếng cô nương này thật giống lời tuyên bố đầu hàng. Tiểu Tùng Tử rất hiểu chuyện mà lặng lẽ rời đi.

Sở Từ làm việc xong liền tới đây chờ, không ngờ Dụ Thái trễ vậy mới về. Gió rét thấu xương, cả người nàng lạnh cóng chứ chẳng còn chút hơi ấm nào. Nàng đứng ở nơi tương đối khuất gió nhưng nó vẫn vô tình thổi làm hai má nàng đau đớn.

Sau giây phút sững sờ, Dụ Thái mới nhớ Tiểu Tùng Tử nói nàng đã đợi hai canh giờ. Hắn hấp tấp lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Dụ Thái không nhớ gì về quá trình dẫn nàng vào phòng; đầu óc hắn trống rỗng, hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác và chẳng biết đang nghĩ gì.

Trong phòng ấm hơn hẳn ngoài kia, Sở Từ dõi theo hắn đốt đèn rồi đứng bất động. Hắn chả biểu hiện chút cảm xúc nào nên nàng nhìn không ra hắn cao hứng hay mất hứng. Thế là nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng.

Sở Từ cũng không muốn hỏi cho ra nhẽ khi hắn cứ thất thần như vậy; hắn đã về trễ mà còn phải chịu giày vò thì sao ngủ được. Nàng nghĩ thông suốt bèn đặt tay nải xuống và đi đến chiếc giường phía bên kia tấm mành.

Nội thị quan thuộc hàng lục phẩm nên phòng ở tất nhiên tốt hơn, rộng rãi cũng như đầy đủ đồ vật cần thiết. Tuy không xa xỉ bằng Trường An nhưng có bàn ghế – là phòng đơn nữa – vậy là khá tốt rồi.

Dụ Thái mới về cung nên chăn vẫn mới tinh. Sở Từ lấy chăn đệm từ trong tay nải rồi trải ra, đồ của nàng mềm hơn nhiều.

Dụ Thái như đang chìm trong u tối, chỉ đến hồi thấy Sở Từ sắp xếp giường chiếu thì đầu óc hỗn loạn của hắn mới bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng đặt nước trên bếp lò rồi chạy tới giữ cánh tay đang trải đệm của nữ tử.

Sau khi đỡ nữ tử ngồi xuống ghế đẩu, đôi tay hắn trượt khỏi bờ vai nàng. Ánh mắt Dụ Thái phức tạp, hắn dịu dàng cất tiếng nhưng không dám ngẩng đầu, “Cô nương ngồi đi, để ta làm.”

Không hiểu sao Dụ Thái lại bình tĩnh khác thường vào giây phút ấy, sự ẩn nhẫn trong giọng nói của hắn khiến Sở Từ khổ sở.

Nam nhân nhanh nhẹn trải đệm, động tác của hắn vừa thuần thục vừa cẩn thận. Song hắn chẳng hề liếc nhìn nàng lấy một lần. Sở Từ rốt cuộc nhịn hết nổi, nàng đứng dậy rồi chậm rãi đến bên hắn.

Hắn vừa nghe một tiếng “Dụ Thái” quen thuộc thì mùi hương thoang thoảng đã xông lên mũi. Sau đó thân thể cứng đờ của hắn được đôi tay ngọc ngà ôm lấy, cả người nữ tử vùi vào lòng hắn.

Dụ Thái sững sờ, hương thơm đang lượn lờ quanh chóp mũi hắn có gì đó siêu thực. Khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra nàng luôn tồn tại trong hắn; chỉ cần nàng muốn thì hắn sẽ bị đánh tơi bời mà không có sức lực chống trả.

“Ta đã nghe thấy những gì chàng nói với cô cô. Chàng không đủ sức đuổi ta đi đâu, Dụ Thái.”

Nữ tử chôn mặt vào ngực áo Dụ Thái; hương bồ kết sạch sẽ ấm áp và giản dị đơn thuần giống hệt con người hắn. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa hồ nước trong veo không hàm chứa chút giả dối nào, nó yên tĩnh ngắm nhìn Dụ Thái.

“Khi chàng ở ngoài cung, ta không thể ngăn cản nỗi nhớ nhung. Lòng ta đã sớm tách biệt chàng với người xung quanh. Dụ Thái, ta muốn làm đối thực của chàng,” nữ tử thì thầm, nước mắt trào ra. Nàng ấm ức bảo, “Chàng im thin thít thế này khiến ta buồn lắm.”

Dụ Thái thấy nàng rơi lệ mà tim đau như cắt, ngón cái hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chẳng ngừng rơi. Hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan; hắn muốn làm càn, muốn ôm lấy nàng, nhưng cơ thể khuyết tật này sao có thể…

“Ta…không được coi là…nam nhân. Mai sau cô nương sẽ…” Dụ Thái tự ti cúi đầu, hắn gian nan phun ra từ cuối cùng qua kẽ răng, “hối hận.”

“Không…” Sở Từ quật cường phản bác, khuôn mặt nhỏ chua xót nhăn lại, “ai biết chuyện tương lai chứ. Giống như ta không biết mình sẽ gặp chàng, cũng chẳng biết…để chàng vào lòng tự khi nào.”

Dụ Thái vốn đã mất sức chống cự nhưng khi nghe thấy lời thổ lộ này, hắn rốt cuộc không kiềm được mà ôm chặt nàng.

Không ai biết chuyện tương lai nhưng chí ít hiện tại hắn có thể bầu bạn bên nàng, nếu đã vậy thì hãy giao phó hết thảy cho trời cao đi.Chú thích

[1] Sở Từ đã nhận ra tình cảm bản thân nên đổi xưng hô từ đây nhé.

[2] Là một khái niệm Phật giáo. Thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.

[3] Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng của đôi tình nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.