Công Công Đón Dâu

Chương 13: Chương 13: Đổ bệnh




“Nếu buổi tối vẫn mưa to thế này thì nô tỳ sẽ không ghé qua,” Sở Từ nhỏ giọng bảo, bát cơm trong tay che trước mặt để nàng trộm quan sát biểu cảm của Trường An.

Trường An tụt hứng, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt. Y không vui sướng như hồi nãy nhưng cũng chẳng tức giận, chỉ tiếp tục ăn cơm và đáp, “Ừ.”

Sau khi Trường An ăn xong, Sở Từ đặt bát đũa xuống. Biết y phải đi nên nàng nhanh nhẹn đưa áo khoác đã chuẩn bị sẵn, “Công công mặc vào cho ấm, khi nào không cần thì cứ để tiểu thái giám cầm.”

Trường An khoác áo lên, y thoáng lưu luyến nhìn nữ tử rồi bung dù ra ngoài.

Người đi khuất, Sở Từ thu dọn bát đĩa và cất vào hộp đồ ăn móc trên cánh tay. Nàng thổi tắt đèn rồi rời khỏi phòng.

Bên ngoài rất âm u, bầu trời đen kịt giống ban đêm với mây đen chồng chất và mưa như trút nước. Sở Từ mới đi mấy bước mà váy đã ướt sũng, nàng thầm nghĩ ban nãy quên đưa đèn cho Trường An.

Một bóng người xuất hiện ở đằng xa, người này đang vội vã tiến về phía nàng. Khi hắn lại gần, nàng nhận ra đó là Tiểu Tùng Tử.

“Tiểu Tùng Tử?”

Vì chạy quá nhanh nên dù của hắn thành ra vô dụng, tóc tai dính bết cả lên mặt. “Sở cô nương, thủ lĩnh công công có đây không?”

“Mới vừa ra ngoài, có chuyện gì vậy?”

“Thái hậu triệu tập ngài ấy.”

Việc này cấp bách nên Sở Từ mặc kệ mưa to, nàng giao hộp đồ ăn cho Tiểu Tùng Tử. “Ta đi tìm ngài ấy, ngươi về Lăng Xuân Cung trước đi.”

Hai khắc sau, Trường An bước vào Lăng Xuân Cung. Sở Từ sợ có bất trắc nên đứng chờ ở cửa. Nước mưa gần như xối ướt quần áo nàng, khiến người Sở Từ lạnh băng. Gió thường xuyên hắt mưa vào dưới mái hiên, nàng không khỏi run rẩy.

Đợi một hồi thì Dụ Thái đi từ trong phòng ra, hắn thấy nữ tử run bần bật ở cửa liền thoáng nhíu mày rồi cất bước lại gần.

“Đừng lo, là chuyện tốt.” Hắn vừa nói vừa đưa nàng túi nước bằng da dê được ủ ấm trong lòng hắn suốt bữa trưa.

Sở Từ lạnh tới mức môi thâm tím, hàng lông mi dài dính vào nhau, đôi mắt ướt át tựa hồ nước trong vắt. Nàng vươn đôi tay lạnh lẽo nhận lấy túi nước, môi mấp máy, “Chuyện tốt gì?”

Giọng nàng ồm ồm khó nghe, chứng tỏ nàng lạnh đến nỗi không kiểm soát được lưỡi. Thái giám gác cửa ở gần đấy nên Dụ Thái khó thốt ra những lời ân cần, hắn chỉ khuyên nhủ, “Ôm vào lòng cho ấm, coi chừng bị bệnh đấy.”

Sở Từ ngoan ngoãn ôm túi nước trước ngực, hơi ấm lập tức thấm vào người và miệng túi đầy khí nóng cọ cọ cằm nàng.

Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nàng mà mặt Dụ Thái ửng hồng như được túi nước sưởi ấm. Túi nước da dê là nghĩa phụ tặng, hắn chưa bao giờ dùng đến. Không ngờ hôm nay mang theo thì lại tình cờ gặp nàng.

Sở Từ chỉ ôm trong phút chốc rồi trả lại hắn, nhưng hắn cự tuyệt ngay.

“Cô nương cầm đi, giấu trong xiêm y lúc luyện đàn thì không ai phát hiện đâu.”

“Vậy còn ngươi?”

Dụ Thái chưa kịp mở miệng trả lời đã bị một tiểu thái giám sốt ruột gọi, hắn lại gấp gáp đi vào Lăng Xuân Cung.

Chờ thêm một lát thì Trường An bước ra. Quần áo của y sũng nước, mái tóc ngày thường gọn gàng có vài sợi rũ xuống mặt. Trường An thoạt trông có vẻ chật vật song khuôn mặt y lại hoàn toàn trái ngược; cặp mắt hoa đào tràn đầy tinh thần, ai cũng nhìn ra được y đang hưng phấn.

Lúc trở về, hai người che chung một chiếc dù. Y chẳng nói chuyện nên Sở Từ không thể lên tiếng dò xét, nàng đành cúi đầu đi từng bước một.

“Ngươi có biết vì sao bản công cao hứng không?”

Hai người che chung dù giống như sống cùng một nhà. Sở Từ cảm thấy mình y hệt đứa ăn nhờ ở đậu nên còn chả dám thở mạnh, nàng nhẹ nhàng đáp, “Nô tỳ không biết.”

Đột nhiên bị kéo tay khiến cả người Sở Từ áp sát Trường An, y ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Dưới một cây dù trong cơn mưa, Trường An chẳng hề kiêng dè mà giải phóng cảm xúc tích tụ bao năm. Đôi mắt y toát lên vẻ sắc bén tàn nhẫn, khóe miệng cong lên một cách dữ tợn. Vẻ mặt khinh khỉnh kia hàm chứa tà ý, giống hệt một yêu ma vốn bị phong ấn lâu năm nhưng rốt cuộc chạy thoát để thỏa sức tung hoành.

Gân xanh đỏ lên theo cảm xúc của Trường An, y tựa một con sói xám đang liếm máu, ngay cả giọng nói cũng trở nên ma quái, “Từ nay về sau bản công dưới một người, trên vạn người. Những kẻ khinh thường bản công sẽ phải nợ máu trả bằng máu.”

Tiếng sấm liên tục gào thét trên bầu trời như báo hiệu Trường An đã hóa thành ma, âm thanh ấy giống một người đang buồn bực nhưng chỉ biết nghẹn trong lòng.

Sở Từ sợ điếng người, nàng không cầm chắc dù nên nước mưa xối xuống đầu nàng trong nháy mắt. Nàng dõi theo Trường An đi về phía trước giữa những bức tường cung điện, y vui vẻ duỗi thẳng hai tay và để mặc cơn mưa gặm nhấm chúng.

Hình ảnh này khiến Sở Từ ý thức được bấy lâu nay Trường An chỉ diễn kịch thôi. Khi cơ thể lạnh cóng, nàng mới giật mình hoàn hồn.

Sở Từ vác khuôn mặt tái nhợt trở về. Nàng hệt kẻ mất hồn, không để ý tới ai mà ngủ thiếp đi.

Đêm xuống, nhánh cây quật phành phạch vào cửa sổ trong làn mưa như quỷ đang gõ cửa. Cả người đổ mồ hôi lạnh khiến Sở Từ bừng tỉnh, nàng lờ đờ ngồi ở đầu giường.

“Sở Từ…” Thanh âm yếu ớt truyền đến từ giường Bát Nguyệt, Sở Từ lau mồ hôi trên trán rồi vội xuống giường.

Bát Nguyệt ôm chặt bụng, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi. Nàng ấy nằm co quắp ở góc giường, cánh tay đè lên bụng.

“Ngươi bị sao vậy?” Sở Từ sợ đến mức tỉnh cả ngủ.

“Quỳ…thủy[1] tới.”

Nghe vậy Sở Từ mới hơi yên tâm, nữ tử trong những ngày này ít nhiều gì cũng mệt mỏi nhưng không ngờ Bát Nguyệt đau dữ thế. Nàng chưa mặc quần áo chỉnh tề đã mở cửa ra ngoài.

Sở Từ mất một lúc lâu mới đun xong nước ấm, nàng lục tung khắp nơi tìm đường đỏ rồi dỗ Bát Nguyệt ăn.

Khi Bát Nguyệt ngủ yên thì đã quá nửa đêm, Sở Từ quay về giường. Cơn mưa ngoài kia có vẻ ngớt đi nhiều chứ không gầm vang làm người ta mất ngủ như hồi chập choạng tối.

Giấc ngủ này suýt nữa khiến nàng chẳng dậy nổi vào ngày hôm sau; đầu choáng váng, người nóng lên, hai chân bất lực đạp trên mặt đất. Sở Từ thay quần áo rồi dùng bàn tay lạnh lẽo vỗ mặt để đánh tan màu hồng của bệnh tật.

Mưa vẫn rơi rả rích, bầu trời như bị nhuộm mực đen. Bát Nguyệt nằm lì trên giường, Sở Từ nói mấy câu với nàng ấy rồi mới rời phòng.

Đáng lẽ rhời tiết trung tuần tháng tư sẽ ấm áp hơn nhưng cuối cùng lại bị trận mưa này phá đám, ai trên đường tới nhạc phường cũng ướt như chuột lội.

Thẩm Hoa Chi thấy Sở Từ liền chạy lại gần.

“Sư phó, chưởng giám tới Nội Vụ Phủ mãi chưa về.”

“Chắc phía trên có việc, đây không phải chuyện hiếm lạ nên chẳng cần ngạc nhiên. Ngươi luyện đàn đến đâu rồi?” Sở Từ cố gắng nở nụ cười.

“Không phải, tất cả mọi người đang đồn thổi đại tư công muốn ba viện của chúng ta hợp lại thành một.”

“Đại tư công?” Cái từ xa lạ này khiến Sở Từ cau mày.

“Ừm, là thủ lĩnh công công đó, ngài ấy mới nhậm chức.”

Giờ Sở Từ mới hiểu ý Dụ Thái, chuyện tốt là chỉ việc này ư?

Giữa trưa, Sở Từ tiếp tục mang đồ ăn tới phòng của Trường An. Song quá bữa vẫn chả thấy bóng y đâu, nỗi thấp thỏm trong lòng nàng liền tan biến. Nàng rốt cuộc không quên nổi chuyện hôm qua vì vậy thật sự chẳng biết đối mặt với Trường An thế nào.

Người nàng không rõ đang nóng hay lạnh, Sở Từ chỉ thấy trước mắt biến thành màu đen. Trường An không về, thức ăn còn y nguyên được cất lại vào hộp, chẳng biết ai đang nói chuyện bên tai nàng mà ồn ào quá mức.

Lúc sau, Sở Từ không thể phân biệt đường đi, cũng không rõ mình đang ở đâu. Trước mắt tối sầm và nàng mất hết ý thức.

Oo———oOo———oΟ

“Thành thật khai báo nào, cô nương này là gì của ngươi?” Giọng nữ nhân sang sảng vang lên.

“Cô cô đừng hỏi.”

“Đừng hỏi cái gì, người là do ta cứu, nếu ngươi không chịu nói thì mốt đừng tới đây nữa.”

“Cô cô…” Bà đối đáp khiến nam nhân cứng họng.

Giọng hai người truyền đến từ cửa còn Sở Từ nằm trên giường ở trong phòng. Nàng dần hồi tỉnh, chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc buồn nôn, nó khiến nàng nhanh chóng tỉnh lại.

Cách một bức tường, có nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đứng dưới mái hiên, tay bà cầm nồi thảo dược mới nhấc khỏi bếp.

Dụ Thái tất bật phủ băng gạc ở miệng bát để lọc bớt cặn thuốc.

Nữ nhân bất mãn “hừ” một tiếng rồi bất đắc dĩ nói, “Mau cho nha đầu kia uống đi.”

“Đa tạ Cửu cô cô.”

Dụ Thái cẩn thận bưng thuốc, vừa bước vào phòng liền thấy Sở Từ đã tỉnh. Đôi mắt yếu đuối của nàng nhìn chằm chằm hắn khiến bát thuốc suýt đổ.

“Cô nương tỉnh rồi?”

“Đây là đâu?” Sở Từ chống hai tay ngồi dậy nhưng cơ thể chẳng có chút sức lực, nàng lại nằm oặt trên giường.

Dụ Thái thấy vậy bèn vội vàng chạy đến, hắn đặt thuốc trên chiếc bàn đầu giường và dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy.

“Đây là y xá của Cửu cô cô, cô nương mới tỉnh lại nên tạm thời đừng cử động.”

“Cửu cô cô?”

Dụ Thái không trả lời ngay, hắn đắp lại chăn cho nàng rồi xoay người lấy bát thuốc. Cái muỗng quấy nước thuốc đen đặc làm mùi đắng tỏa ra từng chút một. “Cô nương phát sốt rồi té xỉu, chính cô cô mang cô nương tới đây. Bà là y nữ phục vụ thái hậu nên có sẵn thuốc chữa bệnh cho ngươi.”

Sở Từ đờ đẫn nghe với đôi mắt ảm đạm, nàng nỉ non, “Lần trước là Diệp cô cô, lần này là Cửu cô cô, Sở Từ thật quá may mắn.”

Chả riêng gì Sở Từ, Dụ Thái nghĩ mà thấy sợ. Không nhờ Cửu cô cô nhận ra túi nước da dê của Sở Từ thì hắn chẳng biết nàng đổ bệnh.

Bát thuốc trên tay hắn mau chóng nguội đi, Dụ Thái phấn chấn múc thuốc đưa tới miệng nàng, “Nhớ nuốt xuống luôn, đừng ngậm thuốc trong mồm.”

Ánh mắt Sở Từ dừng ở bàn tay đang cầm muỗng, mũi nàng bỗng thấy cay cay. Nàng há mồm uống thuốc mà chả quan tâm hiện giờ bọn họ có hành xử đúng mực không, nhưng rồi lại ho khù khụ vì bị sặc.

Dụ Thái nhanh nhẹn đưa nàng khăn tay, chờ nàng hết ho mới múc muỗng thứ hai.

Hai người đút thuốc và uống thuốc chậm rì rì, Cửu cô cô đứng ngoài cửa sổ nhìn mà xấu hổ, bà than thở, “Đúng là người trẻ tuổi.”

Cửu cô cô nhìn mãi tới hồi nhịn hết được bèn cầm cái sàng đựng nụ hồng Tây Tạng vào phòng. Bà chỉ đích danh Dụ Thái, “Thôi thôi, về lẹ lên. Lát nữa thái hậu không thấy ngươi rồi nổi giận thì xem ngươi xử lý thế nào.”

Hắn quả thật đã vắng mặt một lúc lâu, Dụ Thái thoáng nhìn Sở Từ và rời giường. “Ta đã xin nhạc phường cho cô nương nghỉ nên cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, khi nào khỏi…”

“Dụ chưởng sự quyền to ghê, thế sao không mang người về phòng mình mà chăm?” Cửu cô cô nổi nóng nhưng vẫn chọc ghẹo hắn.

Kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, bà vừa dứt lời đã thấy mặt Sở Từ đỏ lựng nhưng không biết là do bệnh hay do giận. Nàng lặng thinh quay đầu sang chỗ khác, cặp mắt mông lung đầy tủi thân.

Dụ Thái không chịu nổi bộ dạng này của Sở Từ, lòng hắn tức khắc khó chịu như bị kim đâm. Hắn thu dọn bát thuốc rồi kéo Cửu cô cô ra ngoài.

Hai người lẩm bẩm trao đổi gì đó nhưng Sở Từ không nghe rõ.

Khi Cửu cô cô quay lại, Dụ Thái đã rời y xá. Bà đóng cửa, ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện Sở Từ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy và không nhúc nhích tí nào.

“Người nhỏ xíu mà khí phách nhỉ, mới uống thuốc thì mau nằm xuống nghỉ ngơi.”

Sở Từ sốt cao, chắc nhờ tác dụng của thuốc nên dần díp cả mắt lại rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Ban đêm, Sở Từ chẳng biết đã ngủ bao lâu, nàng chợt cảm thấy mặt ngứa ngứa. Khi mở mắt ra, Cửu cô cô đứng đó với bát thuốc trong tay.

“Nhớ ăn chút cháo sau khi uống thuốc, vậy mới nhanh khỏe.” Giọng Cửu cô cô ôn hòa một cách bất ngờ, không đinh tai nhức óc giống ban ngày.

Được ngủ đủ giấc khiến Sở Từ hơi hồi phục, nàng ngồi dậy nhận lấy bát thuốc rồi lí nhí đáp, “Cảm ơn.”

Ban ngày Cửu cô cô chưa nhìn kỹ, giờ lại gần mới thấy rõ diện mạo của Sở Từ. Nàng quả thật sở hữu bề ngoài đẹp mắt, làn da có màu trắng sứ giống hệt cái bát nàng cầm. Nhìn bàn tay mềm mại kia là biết ngay cô nương này không cần lao động cực nhọc. Tuy nàng đang bệnh nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng tới khí chất của nàng.

“Ngươi tên gì?”

“Sở Từ.”

Đáp xong, Sở Từ cúi đầu nhìn nước thuốc trong bát với biểu cảm như chịu cực hình. Nàng nhắm tịt mắt lại, quyết chí nốc một hơi cạn sạch.

Cửu cô cô thấy nàng khổ sở bèn khẽ cười, “Coi cái mặt như bị tra tấn của ngươi kìa, bát thuốc này sao đắng bằng cuộc sống trong cung.”

Sở Từ nhăn mặt nhưng không phản bác, chỉ che miệng vì thuốc đắng đến mức buồn nôn.

“Đây là cháo do Dụ Thái đích thân đưa tới, ngươi ăn chút đi.” Cửu cô cô bưng lên bát cháo rau xanh từ trên bàn. “Ngươi cũng đừng bực mấy lời ta nói hồi sáng nhé.”

“Không dám,” Sở Từ thật lòng nói. Không nhờ bà cứu giúp thì nàng chả biết mình sẽ gặp phải kết cục thế nào, nàng làm sao dám bực bà chứ.Chú thích

[1] Chỉ kinh nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.