Dụ Thái đang chú tâm dặn dò thì bỗng có ôn hương noãn ngọc[1] đổ vào lòng hắn. Thân mình mềm mại ôm chặt cổ khiến Dụ Thái ngây người trong phút chốc, hắn quên luôn cả việc hạ xuống cánh tay đang giơ lên.
Đôi tay Sở Từ vòng quanh cổ Dụ Thái, nàng vùi đầu vào vai hắn, cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy, tiếng khóc càng lúc càng dữ dội.
Mặt Dụ Thái đỏ bừng vì nàng bất chợt nhào vào lòng hắn, nhưng tiếng khóc ấm ức kia làm nội tâm hắn chua xót. Tay hắn vỗ về lưng Sở Từ song hắn chỉ vỗ hai lần rồi dừng lại ngay.
Sở Từ mãi mới hồi phục tinh thần, Dụ Thái chậm rãi đẩy nàng ra. Hắn cố tình quay đầu sang chỗ khác để khỏi phải đối mặt với nàng, “Đừng làm vậy với một nô tài thấp hèn như ta. Mai sau cô nương ra cung sẽ lập gia đình, nếu bị đồn thổi linh tinh thì không tốt đâu.”
Giọng hắn lộ rõ sự hèn mọn, Sở Từ nghe mà thấy cơn đau ban nãy còn chả khó chịu bằng. Nàng giận dỗi nắm chặt tay định đấm người đang ngồi xổm trên đất, nhưng rốt cuộc lại chẳng nỡ.
Thấy nàng không đánh thì Dụ Thái mới đứng dậy, hắn cầm đèn lồng mà bảo, “Ta đưa cô nương về.”
Sở Từ ngồi yên với khuôn mặt cáu kỉnh, Dụ Thái vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Dường như hắn đang đợi nàng nguôi ngoai mới đi, nghĩ đến đây Sở Từ liền hết giận.
Trên đường về, hai người đều giữ im lặng. Dụ Thái thoạt trông đang cắm mặt mà đi nhưng thực tế là ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi mắt cá chân của nữ tử, hắn sợ nàng bất cẩn té ngã.
Bọn họ vừa bước lên cầu đã thấy một người chạy tới – là Thẩm Hoa Chi.
Hắn chạy đến trước mặt Sở Từ, thở hồng hộc, “Tỷ, đã tìm thấy Thận Chi, hắn đang bị nhốt tại viện tử của chưởng giám. Bát Nguyệt tỷ nhờ ta báo với tỷ rằng không cần tìm nữa.”
Sở Từ nghe xong liền sốt ruột cất bước, nàng chỉ dùng sức một chút nhưng chân đau tới mức làm khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Dụ Thái nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay Sở Từ. Thận Chi chắc là vị đồ đệ nàng muốn tìm, có vẻ đấy là người quan trọng với nàng. Các cung nhân phạm sai lầm đều bị trừng phạt tại viện tử của chưởng giám, Thận Chi hẳn là chạy trốn rồi bị bắt lại.
Thẩm Hoa Chi lườm Dụ Thái dìu Sở Từ, hắn chả cần biết đối phương là ai đã tiến lên đỡ Sở Từ rồi lẩm bẩm, “Cảm ơn.”
Dụ Thái là người tinh tế nên sao có thể không phát giác thái độ thù địch mãnh liệt như vậy, hắn thản nhiên bảo, “Để ta đưa cô nương về trước. Không việc gì phải gấp, chưởng giám có muốn thẩm tra cũng sẽ đợi trời sáng mới làm.”
Sở Từ chưa kịp gật đầu thì Thẩm Hoa Chi đã mở miệng, “Vậy phiền ngài quá, cứ để ta đưa tỷ tỷ về, ngài đi trước đi.”
Ban đầu hắn còn ngượng ngùng song giờ lại thắm thiết kêu tỷ tỷ, Sở Từ không khỏi hoang mang nhìn hắn.
Thẩm Hoa Chi chẳng đáp lại ánh mắt hoài nghi từ nàng, hắn nói mà không biết là nói cho ai nghe, “Tỷ tỷ, chúng ta về thôi, tránh làm phiền người ta.”
Ý hắn quá rõ ràng, Dụ Thái cũng không định chấp nhặt với một đứa bé. Hắn đưa đèn lồng cho Sở Từ rồi đội mũ lên, đôi mắt sáng ngắm Sở Từ thật lâu như muốn trói nàng bằng ánh mắt, “Các ngươi đi cẩn thận, ta về trước đây.”
“Ấy…” Sở Từ đuổi theo – dù chân đau khiến nàng hít hà – và nhét đèn lồng vào tay hắn. “Nhạc phường ở ngay kia, Lăng Xuân Cung cách khá xa nên ngươi giữ lấy mà dùng.”
Dứt lời, nàng lôi Thẩm Hoa Chi đi mà không quay đầu lại.
Lần này Dụ Thái không đuổi theo. Hắn nhìn chằm chặp đèn lồng giấy đỏ, ánh lửa quay cuồng mãnh liệt trong con ngươi của hắn.
Oo———oOo———oΟ
Hôm sau, những cánh hoa rơi quấn lấy mọi người giữa mưa bụi mịt mù. Không khí cực kỳ ẩm thấp, trong chốc lát, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Gió thổi khiến hạt mưa đâm nghiêng xuống đất giống hệt hàng triệu cây kim.
Vinh Lan cuối cùng đã kết thúc kiếp sống bốn mươi năm làm nô, Trường An lẫn Dụ Thái ra tận cổng cung điện để tiễn ông.
“Sau khi ra cung, nếu sư phó có gì sai bảo thì chỉ cần phái người báo ta một tiếng,” Trường An thân thiết nói.
“Về đi.” Vinh Lan xua tay rồi tập tễnh tới chỗ xe ngựa. Người đi trà lạnh, không ai có thể nói trước chuyện tương lai nên ông chẳng hy vọng được báo đáp.
Cả người Dụ Thái ướt đẫm, nước mưa nhỏ giọt từ vạt áo sẫm màu. Hắn khom lưng đỡ Vinh Lan lên xe ngựa.
Xe ngựa nghênh ngang rời đi, biến mất giữa cơn mưa thơ mộng. Mưa mỗi lúc một lớn, nó không để Dụ Thái có thời gian hoàn hồn.
Dụ Thái với Trường An bung dù quay về, cả quãng đường hai người đều trầm mặc.
Mưa đánh tới tấp vào mặt, tiếng tí tách ồn nhức tai. Dụ Thái hâm mộ Vinh Lan từ tận đáy lòng, rốt cuộc ông đã chịu được những năm tháng dài đằng đẵng trong cung. Bao giờ hắn mới có thể rời đi chốn ăn thịt người như hoàng cung? Hay cả đời đều không thể?
Vạt áo Trường An dính đầy bùn đất, nếu là hồi trước y sẽ mau chóng về thay quần áo nhưng hôm nay lại thong thả sải bước. Khi tới ngã rẽ dẫn vô nhạc phường, y dường bước.
“Ngươi về trước đi.”
Dụ Thái đương nhiên hiểu ý, chân hắn tăng tốc chứ không hề chùn bước.
Mưa càng lúc càng lớn, nước bắn tung tóe trên mặt đất. Giờ này các cung vừa ăn sáng xong nên trên đường vắng hoe, sau khi bỏ xa ngã rẽ kia, bước chân Dụ Thái chậm lại hẳn. Đôi mắt như đang suy tư của hắn chẳng có một chút ánh sáng nào.
“Sư phó, ngài quen vị thái giám đêm qua à?” Thẩm Hoa Chi vừa lau chùi tỳ bà vừa liếc nhìn Sở Từ.
Sở Từ ngồi bên cạnh hắn, nàng trêu ghẹo trong lúc xỏ chỉ qua lỗ kim, “Hôm nay không gọi tỷ tỷ hửm?”
“Ta…” Thẩm Hoa Chi nhất thời nghẹn lời, hắn giải thích, “Ta sợ hắn bắt nạt sư phó.”
Bắt nạt? Khóe miệng Sở Từ cong lên, hình như nàng nhớ tới chuyện gì nên đôi mắt tràn đầy ấm áp. “Suốt nửa năm ta ở trong cung, rất nhiều người bắt nạt ta nhưng riêng hắn thì không. Hắn còn thường xuyên ra tay trợ giúp.”
“Sư phó…” Thẩm Hoa Chi đau lòng kêu, hắn không biết phải an ủi thế nào.
Sở Từ biết đứa nhỏ ngốc này lại lo lắng bèn khẽ cười. Nàng định mở miệng trấn an nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Trường An đứng tại cửa nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt sắc bén.
Điều gì đến sẽ đến, Sở Từ buông kim chỉ rồi nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoa Chi, “Hoa Chi, đây là thủ lĩnh công công, mau hành lễ đi.”
Thẩm Hoa Chi vừa nghe là công công chứ không phải thái giám liền sợ hãi đặt tỳ bà xuống, đôi mắt to tròn lấm lét ngó Sở Từ, “Bái kiến thủ lĩnh công công.”
Sở Từ cũng đứng dậy hành lễ, khi nàng đưa mắt nhìn thì Trường An đã ngồi xuống cạnh bàn.
“Đồ đệ của ngươi?”
Thanh âm quen thuộc mang theo châm chọc vang lên ở phía đối diện, Sở Từ chắn trước Thẩm Hoa Chi theo bản năng, “Vâng.”
Nói rồi nàng quay ra sau nhìn Thẩm Hoa Chi, “Hôm nay luyện đến đây thôi, ngươi về trước đi.”
Thẩm Hoa Chi do dự nhìn Trường An, hắn không muốn sư phó khó xử nên đành nghe theo, “Dạ, đồ nhi xin cáo lui.”
Sau khi hắn rời đi, Trường An lại gần Sở Từ với đôi mắt hàm chứa ý cười. Y cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, giọng nói mềm mại, “Diện mạo không tệ, dễ gây cảm tình. Coi bộ ngươi rất coi trọng hắn, mai sau bản công sẽ nâng đỡ cho.”
Bàn tay lạnh vuốt ve ngón tay Sở Từ, nhìn mập mờ không sao tả xiết. Sở Từ rút tay về mấy lần đều bất thành nên mới thôi, “Hắn còn nhỏ, chẳng có nhiều kinh nghiệm, cứ sống tại nhạc phường là được.”
“Ngươi không yên tâm về hắn hay về bản công?”
Câu hỏi trên đầy ý tứ sâu xa, Sở Từ cân nhắc mãi vẫn chẳng biết trả lời thế nào.
Mấy ngày qua nàng không ở bên làm Trường An thấy nàng gầy hẳn đi. Bàn tay Sở Từ lọt thỏm giữa những ngón tay thon dài, da thịt nhẹ nhàng cọ xát khiến y vừa thỏa mãn vừa sung sướng.
“Lần trước ca ca sai rồi, ngươi đừng thương tâm, trở về với ca ca đi? Nhé?”
Trường An hiếm khi tự xưng ca ca, hơn nữa giọng điệu dịu dàng này dĩ nhiên là vì muốn xuống nước trước Sở Từ. Nội tâm y khó chịu tựa ngọn đèn bị người ta bỏ mặc trong cơn dông, không quan tâm nó cháy hay tắt.
Sở Từ nhìn đôi mắt như tích nước của đối phương mà cảm tưởng nó sắp nhấn chìm mình. Vào khoảnh khắc ấy, bức tường thành do nàng dựng nên đổ sập. Tính tình người này thất thường, nếu tùy tiện cắt đứt quan hệ với y thì sợ sẽ gặp chuyện. Nàng nhỏ nhẹ đáp, “Nô tỳ tạm thời ở lại nhạc phường nhưng ban ngày sẽ ghé qua.”
Sở Từ đã đáp ứng thì sẽ thực hiện; đến bữa trưa, nàng tới phòng Trường An chờ y về.
Trường An hầu hạ thánh thượng song trái tim chỉ mong ngóng thời gian làm việc sớm kết thúc để y được về nhà.
Y chưa từng kiên nhẫn với ai như với Sở Từ. Đối thực của y đã thay đổi bao lần nhưng chỉ mình Sở Từ cho y cảm giác được làm trượng phu; nàng thắp đèn chờ y về, nàng bướng bỉnh giận dỗi, hai người đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận như cặp phu thê bình thường.
Vất vả chờ mãi tới lúc hoàng thượng ngủ trưa, Trường An gần như chẳng căn dặn gì đã cất bước chạy về phòng mình.
Trường An che dù, nghĩ đến người đang chờ mình về dùng cơm là bước chân y lại cuống quít. Y bất chấp nước mưa bắn vào vạt áo, chỉ muốn mau chóng trở về. Nội tâm y xốn xang một cách mất khống chế, biểu cảm trên mặt còn bất giác lộ vẻ hớn hở chứ không nham hiểm như đó giờ.
Vừa bước qua cửa, đập vào mắt Trường An là căn phòng tối tăm. Ánh mắt y xuyên qua lớp sương mờ, khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia, y thầm thở phào nhẹ nhõm. Y sợ nàng ngoài miệng chấp thuận nhưng vẫn không muốn đến đây.
Bóng hình mảnh khảnh mặc áo xanh đứng cạnh bàn, đôi tay mềm mại bưng món nhắm lên và bày ra hai bộ bát đũa.
“Lần sau mà mưa to vậy thì không cần tới.” Trường An bước vô phòng, y di chuyển tầm mắt từ chiếc dù chổng ngược bên cánh cửa đến bờ vai sũng nước của nữ tử rồi rầu rĩ thốt lên.
Sở Từ kinh ngạc, Trường An cực ghét trời mưa vì dễ làm ướt quần áo nên nàng không ngờ y lại dầm mưa trở về. Nàng bình tĩnh đáp trả, “Hôm nay mưa to, nô tài ở đây không về nấu cơm. Nô tỳ sợ công công về nhưng không có ai hầu hạ.”
Trường An nghe mà trong lòng ấm áp. Nô tài hành sự theo mệnh lệnh chứ nào quan tâm như nàng, còn lo lắng có người hầu hạ y hay không. Quan hệ giữa trượng phu và thê tử nhà bình thường chắc cũng thế này.
Y cảm nhận được sự mệt nhọc của Sở Từ khi lội mưa tới đây, thấy nàng vẫn đang lấy thức ăn từ trong hộp ra liền dặn dò, “Hoàng thượng chỉ ngủ một lát nên bản công ăn lót bụng thôi, mai mốt không cần mang nhiều như vậy.”
Sở Từ nghe thế bèn gật đầu nhưng tay vẫn mở ra tầng cuối cùng của hộp đồ ăn, bên trong là bát canh gừng đơn giản, “Nô tỳ tự nấu canh gừng, công công uống một chút hẵng đi.”
Trường An liếc nhìn bát canh gừng còn tỏa hơi ấm rồi lại nhìn chòng chọc gương mặt nàng, ánh mắt rực cháy khiến nữ tử đâu dám nhìn thẳng vào đối phương. Y vui vẻ uống sạch canh rồi trả bát cho Sở Từ.
Thái độ Trường An hôm nay tốt lạ thường làm Sở Từ bối rối nhưng nàng chẳng tiện hỏi nhiều. Nàng nhận lấy cái bát rỗng, sau đó duỗi tay xới cơm cho y.
Ba, bốn tháng đủ để Sở Từ học cách lấy lòng y trong sinh hoạt hàng ngày. Nàng biết cách khiến y vừa lòng, ẩm thực chính là phương pháp dễ làm Trường An thỏa mãn nhất.
Chắc vì được hưởng sự giáo dục khác biệt nên dù Trường An mặc bộ trang phục cung nhân tầm thường thì từng cử động giơ tay nhấc chân vẫn toát lên vẻ tao nhã phóng khoáng, chả hề có chút khí chất hèn mọn của nô tài. Y sở hữu khả năng khiến người khác nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt; đây là khả năng nằm trong xương tủy, là thứ mà có người rèn luyện cả đời cũng không học được.
“Mời công công dùng cơm.”
Trường An thu hồi ánh mắt si mê, y cầm đũa rồi nếm thử một miếng.
Đến tận lúc nghe tiếng “ừm” kéo dài đầy hài lòng thì Sở Từ mới yên tâm ngồi xuống ăn.
Từ hồi chung sống với nhau, nàng phát hiện Trường An vô cùng kén cá chọn canh về khoản ăn uống, trang phục, phòng ở, và đi lại. Nhất là ăn uống càng được y đề cao chất lượng hơn số lượng, vì vậy Sở Từ vẫn thấy khiếp đảm mỗi lần hầu hạ y dùng bữa.Chú thích
[1] Cụm từ miêu tả người con gái trẻ tuổi có thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.