Thái giám có nơi ở riêng để tiện cho việc hầu hạ, phòng của Trường An còn rất gần tẩm cung. Mây đen che lấp ánh trăng, gió thổi cành lá đong đưa, vạt áo nhẹ bay theo cơn gió giữa khung cảnh im ắng tột độ.
Mọi người đồn thổi cung điện vào buổi tối cực kỳ ma quái, thường có oan hồn xuất hiện đòi mạng. Sở Từ không tin chuyện quái lực loạn thần[1] nhưng nỗi sợ hãi vô thức dấy lên trong lòng nàng.
Khi tới nơi, nàng thấy phòng thắp nến sáng trưng bèn thầm hỏi sao Trường An về sớm vậy.
Trường An đang dùng bút đỏ phê công văn, sườn mặt trắng nõn của y càng bật lên dưới ánh nến lập lòe. Nếu bỏ qua bộ trang phục đỏ thì y đúng là vị công tử tựa ngọc, chỉ tiếc rằng sự thật không phải thế.
Trường An thính tai nên mới nghe tiếng động nhỏ đã ngước mắt nhìn. Bóng hình yểu điệu của nữ tử đứng ở cửa khiến lông mày y giãn ra, giọng y sắc bén và ngạo mạn khi bắt bẻ, “Vào đi, sao giờ mới đến?”
Sở Từ khom lưng hành lễ rồi mở hộp đồ ăn, nàng vội giải thích, “Nô tỳ đến trễ vì dạo này nhạc phường bận chấn chỉnh.”
“Ừm.”
Trường An buồn bực “hừ” một tiếng nhưng chả trách mắng gì thêm.
Sở Từ luôn chuẩn bị đồ ăn thanh đạm dựa theo sở thích của y cùng một bình rượu ngon. Lần này cũng vậy, song kỳ quái là hôm nay nam nhân ăn hơi chậm, ánh mắt nhìn nàng còn mang theo ý cười dị hợm.
“Hôm nay ngủ lại đi.”
Nay đã khác xưa, từ giây phút nam nhân tiếp nhận chức vụ đại tư công, khí chất thô bạo khiến người ta không rét mà run của y ngày càng tăng. Sở Từ có một đống lý do để từ chối nhưng chẳng dám hó hé, chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu, “Vâng.”
Ý cười thấp thoáng trong cặp mắt hoa đào quyến rũ, Trường An thong dong gắp đồ ăn vào bát của nữ tử, còn đặc biệt rót cho nàng chén rượu trắng. Giọng nói the thé lại khàn khàn của y ẩn chứa sự hưng phấn, “Trời lạnh, uống vài chén cho ấm người.”
Sở Từ không quen uống rượu song Trường An đã mở miệng thì nàng đâu thể làm y mất mặt. Nàng vừa nâng chén vừa che mặt để nếm thử một ngụm, cái vị cay xè khiến khuôn mặt nhỏ như bàn tay nhăn nhó.
“Uống chậm thôi, nóng vội làm gì?”
Trường An hững hờ oán trách, con ngươi đảo qua bàn tay mịn màng của nữ tử, lòng y lập tức rạo rực khôn tả.
Ban đêm, Sở Từ cầm đèn và đứng cạnh bàn bầu bạn với Trường An tới tận lúc y gấp công văn lại để chuẩn bị đi ngủ.
Sở Từ trở về giường nhỏ theo lệ thường, nào ngờ Trường An theo sát phía sau nàng. Nội tâm nàng thoáng rùng mình, vừa định xoay người thì y nhào tới.
Trường An đè nàng lên tường, hai tay ôm chặt bờ eo thon gọn mềm mại. Y vô cùng yêu thích thân hình mảnh mai tựa cây liễu này, hơi thở hai người lặng lẽ hòa vào nhau.
“Muội muội tốt, hôm nay để ca ca thương muội nhé?”
Bây giờ Sở Từ mới hiểu ra, nàng điên cuồng giãy giụa trong vòng tay nam nhân. Đôi mắt nàng tràn ngập nỗi kinh hoàng, sự bất lực khiến nàng khóc nức nở, “Đại nhân, xin đại nhân giữ tự trọng.”
Trường An đâu thèm quan tâm, ngay từ đầu y đã quyết tâm hôm nay sẽ chiếm hữu nữ tử. Tại hậu cung, y không phải vương công quý tộc nhưng chưa từng thất thủ trước nữ nhân mà mình nhìn trúng. Ngay cả nữ nhân của hoàng thượng cũng không phải ngoại lệ thì huống chi là một cung nhạc nhỏ nhoi.
“Nha đầu, theo bản công thì bản công sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý. Mau nào, làm ca ca sướng đi.”
“Không…đại nhân buông tha nô tỳ, xin đại nhân… Ưm…”
Trường An thật sự chả kiềm chế nổi, y lấp kín cái miệng đang khóc lóc của nữ tử rồi bắt đầu gặm cắn. Tay y thành thạo cởi đai lưng quanh eo nữ tử, đầu ngón tay luồn vào áo trong và nắm lấy bầu ngực tròn mềm qua lớp yếm. Mùi sữa như có như không khiến y mê đắm.
Sở Từ khóc như mưa, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt. Nàng liều mạng cự tuyệt nam nhân xâm lược cơ thể mình, gào khóc khản cả giọng cho đến khi tắt tiếng và hai mắt sưng đỏ.
Mùi phấn thơm gay mũi trên người nam nhân càng khiến nước chua cuồn cuộn trong lục phủ ngũ tạng của nàng. Cứ nghĩ đến một hoạn quan lại làm nhục mình thế này thì lễ giáo lẫn đạo đức khắc sâu tận xương tủy tức khắc đẩy nàng vào bước đường cùng. Nàng dần mất hết sức lực rồi quỳ rạp xuống, hai đầu gối đập trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
“Oẹ… Oẹ… Oẹ…”
Quần áo nữ tử xộc xệch còn nàng thì liên tục nôn mửa. Hai má nàng tím đỏ và phồng hẳn lên, thân mình nàng phủ phục trên đất như hận không thể phun ra cả dạ dày. Trường An chưa bao giờ chịu nhục kiểu này, y lập tức nổi trận lôi đình. Sự vui sướng ban nãy tan tành trong chớp mắt, y phẫn nộ lôi người từ dưới đất lên, hai ngón tay cứ như muốn bóp nát cằm nữ tử.
Y trừng mắt hệt con thú dữ, giọng nói the thé khản đặc một cách quái dị, “Ngươi thấy bản công ghê tởm lắm hả?”
Sự kinh hãi trong Sở Từ chưa tan biến, nàng biết mình nên cúi đầu chịu đựng song trải qua chuyện vừa rồi, nàng bỗng cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cái chết. Hai hàng nước mắt chảy trên gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nước bọt do nôn mửa còn lấm tấm khắp mặt nàng. Môi nàng mấp máy, thanh âm không lớn nhưng lại kiên định.
“Không, nô tỳ cảm thấy mình dơ bẩn.”
Từ đầu chí cuối Trường An đều đánh giá sai nàng. Sở Từ không phải nha đầu chốn thôn quê, cũng chẳng phải phi tần hậu cung để mà cần Trường An nói lời hay ý đẹp trước hoàng thượng. Nàng là tiểu thư nhà quyền quý lẫn nữ nhi của quan lại, từ ngày chào đời nàng đã sống trong nhung lụa và tập đọc nữ tắc[2]. Trong mắt nàng, trinh tiết quan trọng hơn tính mạng.
Trước kia Sở Từ có thể hèn mọn cam chịu nhưng đã phát sinh chuyện thế này thì nàng không muốn tiếp tục nữa; thay vì tằng tịu với Trường An, nàng tình nguyện “sinh ra trong sạch, chết đi cũng vậy”[3]. Nàng đang ở độ tuổi coi trọng tình yêu nên thà trở thành nhúm đất còn hơn bị lang sói làm bẩn.
“Dơ bẩn…”
Vào cung đã mười mấy năm mà lâu lắm rồi Trường An không nghe thấy những lời đó. Y cũng là con của đại thần; đáng lẽ y sẽ trở thành thiếu niên tựa ngọc, đáng lẽ sẽ dùng tài hoa hơn người đề tên trên bảng vàng, đáng lẽ sẽ động phòng hoa chúc và con cháu đầy đàn. Song một cái thánh chỉ giáng tội biến y thành dáng vẻ hiện tại.
“Cơ thể thoạt nhìn không giống người, tướng mạo không giống mặt người, giọng nói không giống tiếng người, đến cả giết chóc cũng chả theo tình người”[4] chẳng phải là để mô tả tấm thân tàn này sao? Trường An lảo đảo đứng dậy, cách y di chuyển tới chỗ cái bàn thật giống một hồn ma. Y nặng nề ngồi xuống ghế, giọng nói the thé yếu ớt như bà lão tuổi xế chiều, “Đừng để bản công thấy mặt ngươi, cút…”
Sở Từ vốn tưởng mình đã phạm phải tội lớn nên tuyệt đối không còn đường sống, ai ngờ Trường An lại đồng ý thả nàng đi. Nàng chẳng kịp nghĩ nhiều mà túm lấy quần áo rơi rớt trên đất rồi chạy ra khỏi phòng với mái tóc rối bù.
Oo———oOo———oΟ
Chuyện đêm đó hệt một cơn ác mộng, nỗi kinh hoàng đã đi qua nhưng mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy sợ. Sở Từ quay về sống tại nhạc phường, tin tức Trường An chỉnh đốn hậu cung liên tiếp trở thành đề tài tán gẫu sau bữa cơm. Mấy tin dữ như người này bị xử trí hay bộ phận kia đổi chủ tử đều khiến Sở Từ lạnh sống lưng.
So với ngồi chờ chết thì chi bằng đảm nhiệm chức quan nào đấy, tốt xấu gì cũng khá hơn làm một con kiến có thể bị giẫm đạp bất kỳ lúc nào. Sở Từ thẫn thờ suốt một buổi sáng rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng như vậy.
Sau khi dùng bữa trưa và đã suy nghĩ cẩn thận, Sở Từ một mình đến chỗ Cửu cô cô.
Bước chân nàng gấp gáp nên chỉ trong chốc lát đã tới nơi, nàng giơ tay định gõ cửa thì cánh cửa lại mở ra.
“Chào cô cô.”
Cửu cô cô khoác trên vai hòm thuốc, tính bà thẳng nên vừa thấy nữ tử đứng ở cửa là chất vấn ngay, “Ngươi tới làm gì?”
“Nô…nô tỳ muốn tham gia cuộc thi tuyển nữ y vào mùa thu, vì vậy…muốn bái cô cô làm thầy.”
Tiểu cô nương ngượng ngùng cúi đầu, Cửu cô cô chả thích động tác này chút nào. Bà tính mở miệng mắng mấy câu nhưng đang lo vụ thái hậu nên chỉ đẩy cửa rồi nhường đường cho Sở Từ, “Thái hậu bị bệnh nên ta cần tới khám gấp. Trong phòng có sách y học, ngươi hãy đọc trước.”
Sở Từ vội vàng cảm tạ, khi ngẩng đầu lên thì Cửu cô cô đã đi một quãng xa.
Chưa đầy nửa tháng, tin thái hậu bệnh nặng mau chóng lan truyền. Toàn bộ thái y gần như túc trực trong cung thái hậu, Cửu cô cô tất nhiên cũng đầu tắt mặt tối vì bà là nữ y thân cận của thái hậu.
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Thần, nô tỳ, nô tài khấu kiến hoàng thượng!”
Triệu Liêm nhìn thái y quỳ đầy đất, ông không những bớt giận mà còn suýt ngất dưới cơn thịnh nộ. “Trẫm đúng là nuôi một đám phế vật, nếu thái hậu có chuyện gì thì tất cả các ngươi phải chôn cùng.”
Những lời này khiến các thái y vừa xấu hổ vừa sợ hãi, bọn họ gần như phủ phục trên đất và chẳng ai dám ngước đầu đáp trả.
“Hoàng thượng đừng giận, long thể quan trọng,” Trường An đứng bên cạnh khuyên lơn.
Mọi người đều hiểu thái hậu đã là nến tàn trong gió, tuy không thể biểu lộ nhưng Trường An vẫn mừng thầm. Suy cho cùng, hậu cung thiếu một vị chủ tử thì hắn bớt phải nghe lệnh một người. Bất kể thế nào, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Sau khi Triệu Liêm bớt giận, ông vén mành tiến vào gian trong. Trường An canh giữ tại gian ngoài, y nhìn các thái y quỳ trên đất mà gương mặt đẹp tươi cười hệt quỷ dạ xoa.
Tới tận khuya Cửu cô cô mới rời Lăng Xuân Cung, bà vừa bước xuống hai bậc thang đã nghe được tiếng bước chân theo sau mình. Bà xoay người để nhìn rõ hơn, khi thấy là Dụ Thái thì bà bất giác dừng bước.
“Có việc gì à?”
Dụ Thái không dừng lại, hắn đi hai bước một tới chỗ bà. Hai người đứng trên cùng một bậc thang, hắn cụp mắt xuống và thì thầm, “Nghe nói Sở cô nương đang theo cô cô học y thuật.”
“Đúng vậy, ngươi bám đuôi ta chỉ để hỏi chuyện này?”
Giọng điệu Cửu cô cô hung hăng làm Dụ Thái càng khó mở miệng, hắn lấy ra một bọc lụa từ trong tay áo rộng rồi cung kính dâng. “Đây là gấm băng tằm mà Xiêm La mới tiến cống, sắp vào hè nên dùng nó làm khăn lau mồ hôi là tốt nhất.”
Gấm băng tằm quý gấp bội vàng; dùng vào mùa hè sẽ không đổ mồ hôi, lại còn mát lạnh sảng khoái. Vì số lượng ít nên nó thường thành áo trong cho hoàng thượng cùng phi tần được sủng ái. Tuy Cửu cô cô có phẩm cấp nhưng chưa thấy loại gấm này bao giờ chứ nói gì tới dùng nó.
Cửu cô cô không nhận lễ vật ngay mà cười hỏi lại, “Ngươi muốn cảm tạ thay nha đầu kia? Ngươi có quan hệ gì với người ta để có quyền đến cảm tạ?”
“Ta…” Lời lẽ thẳng toẹt của cô cô khiến Dụ Thái cứng họng và chân tay luống cuống.
“Ta nhận món đồ này nhưng Dụ Thái à, nha đầu kia là đối thực của đại tư công. Ngươi biết thủ đoạn của Trường An rồi đấy, ta chắc không cần nhắc ngươi nên hành xử thế nào.”
Trong bóng đêm, sắc mặt Dụ Thái y hệt sáp ong còn đôi mắt ảm đạm như vì sao chợt tắt. Hắn cúi gằm đầu rồi khom người lui về sau vài bước, khôi phục tư thế hầu hạ chủ tử bấy lâu nay của hắn. Dụ Thái kính cẩn hành lễ, “Làm phiền cô cô lo lắng, Dụ Thái không xứng.”
Cửu cô cô ở trong cung lâu năm nên dĩ nhiên biết công công chẳng thích gần gũi người khác. Thứ nhất là vì thân phận thấp hèn và khác biệt, thứ hai là vì cơ thể khuyết tật nên sinh ra tự ti lẫn kiêng kỵ. Bà vốn quen nhìn Dụ Thái khom lưng hầu hạ người khác song hôm nay chứng kiến hắn nhẫn nhịn như thế thì đáy lòng lại chua xót. Ôi, rốt cuộc đây vẫn là đứa bé mà bà nhìn nó lớn lên. Bà âm thầm thở dài rồi cất bước rời đi.
Khi về tới phòng thì bà thấy bên trong vẫn sáng, chắc nha đầu kia hoàn thành công việc rồi lại đây đọc sách y thuật. Có điều bây giờ là canh ba[5] rồi mà.
Bà đẩy cửa và quả nhiên thấy Sở Từ đang đọc sách, hàng lông mày thanh tú nhíu lại đầy suy tư. Cửu cô cô nhìn nữ tử liền nhớ tới Dụ Thái, bà vừa thở dài vừa ném gấm băng tằm lên bàn.
Sở Từ giật mình hoàn hồn, nét mặt nàng giãn ra khi nói, “Cô cô về rồi?”
Dứt lời, nàng đứng dậy rót chén nước ấm và đặt trước mặt cô cô, ánh mắt nàng lướt qua món đồ vừa bị ném, “Đây là?”
“Gấm băng tằm do Xiêm La tiến cống, Dụ Thái mới đưa ta.”
Nhắc đến Dụ Thái làm Sở Từ khựng lại, nàng đã nửa tháng không gặp hắn. Thái hậu bệnh nặng, hắn suốt ngày lao lực hầu hạ nên chẳng biết ra sao rồi. “Cô cô, Dụ Thái có khỏe không?”
“Mỗi ngày ngủ chưa đầy một canh giờ, ăn bữa nay quên bữa sau, hai mắt thâm sì thì khỏe chỗ nào?”
Cửu cô cô thừa nhận mình thêm mắm dặm muối nhưng bà muốn thử phản ứng của nha đầu này.
“Sao lại như vậy…” Sở Từ nghe mà cuống họng giật giật, nàng nghẹn ngào bật thốt.
Cùng là nữ nhân nên Cửu cô cô nhìn nha đầu nghẹn lời còn hai mắt tràn ngập lo lắng thì buồn bực lắc đầu, “Sao ngươi lại thành đối thực của Trường An?”
Sở Từ chẳng hiểu lý do bà đột ngột hỏi vậy. Cảm xúc của nàng biến đổi nhanh chóng, nàng trầm mặc đáp, “Y đã cứu ta[6].”
“Ngươi có biết Trường An là con của tội thần không? Y nổi danh khắp kinh thành hồi mới mười tuổi, chẳng những tinh thông văn võ mà còn từng đảm nhiệm thư đồng của hoàng thất. Năm xưa y suýt nữa được tứ hôn cho công chúa, nếu gia đình không sa sút thì y chính là kẻ đứng trên mọi người.”
Sở Từ kinh ngạc khôn xiết, nàng đâu ngờ hoàn cảnh của Trường An lại giống mình đến thế.
“Nhưng chính vì thông minh hơn người nên từ lúc vào cung, Trường An lên như diều gặp gió. Bất cứ ai chặn đường y cũng chỉ có nước chết thôi.”Chú thích
[1] Mượn ý một câu trong Luận Ngữ: Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch nghĩa: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.
[2] Khuôn phép mà đàn bà con gái phải theo để ăn ở.
[3] Nguyên gốc là: Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ. Dịch nghĩa: Lúc sinh ra trong sạch thế nào, thì khi đi cũng trong sạch thế ấy. Đây là một câu trong bài thơ Táng Hoa Ngâm thuộc bộ truyện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
[4] Nguyên gốc là: Vọng chi bất tự nhân thân, tương chi bất tự nhân diện, thính chi bất tự nhân thanh, sát chi bất tự nhân tình. Đây là những câu miêu tả thái giám trong một tác phẩm thời Thanh.
[5] 23 giờ đến 1 giờ sáng.
[6] Giờ Cửu cô cô và Sở Từ là cô trò nên xưng hô gần gũi hơn. Xưng hô thay đổi tùy theo trường hợp nhé.