Sau khi trải qua mấy trận mưa to, thời tiết tháng năm ngày càng nóng hơn. Sức khỏe thái hậu suy giảm theo thời gian; mỗi lần khám bệnh, các thái y đều lắc đầu nguầy nguậy và không dám nói ra tình hình thực tế. Tâm tình Dụ Thái chịu giày vò giống như Lăng Xuân Cung phải gánh chịu cái nóng gay gắt.
Hầu hạ thái hậu ngủ trưa xong, hắn mới rảnh rỗi để lén ra ngoài hít thở không khí. Nhưng hắn chẳng dám đi xa, chỉ dựa vào cửa cung rồi ngắm nhìn bầu trời. Mây trắng lãng đãng trôi giữa ánh nắng chói chang, đây là thời khắc hắn cảm thấy thật sự bất lực.
Kết cục của thái hậu đã định, đấy là chuyện sớm muộn thôi. Dụ Thái không lão luyện bằng nghĩa phụ – lại còn mù chữ – khả năng cao sẽ chẳng được hầu hạ ngự tiền. Nếu trở về hát tuồng thì hắn bỏ luyện giọng suốt mấy năm, có quay lại cũng chỉ làm sai vặt. Dụ Thái nhìn mọi việc rất rõ ràng, hắn biết bản thân có bao nhiêu cân lượng. Song bất kể đi đâu chăng nữa thì cũng không ra khỏi hoàng cung được.
“Dụ chưởng sự nghỉ ngơi chút đi, để nô tài canh cho,” vị chưởng giám làm trong Lăng Xuân Cung lặng lẽ tới bên hắn rồi khẽ nói.
Dụ Thái lắc đầu từ chối, “Lý chưởng giám đi trước đi, ta không thể vắng mặt. Thái hậu ngủ không sâu, lát nữa sẽ cần ta.”
Lý chưởng giám thấy Dụ Thái nói cũng đúng bèn gật đầu, sau đó rời đi cùng thái giám hắn mang theo để thay ca.
Tiểu Tùng Tử tới đây từ sáng sớm, hắn lợi dụng thời gian thay ca mà trèo lên từ bên cạnh và nhỏ giọng gọi, “Sư phó.”
Dụ Thái đặt ngón tay lên miệng ra dấu cho hắn im lặng rồi kéo người đến góc khuất.
“Có chuyện gì?”
Tiểu Tùng Tử lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền thêu hoa văn cây trúc, hắn cẩn thận đưa Dụ Thái như đang dâng hiến báu vật, “Đây là trái cây do Sở cô nương phơi. Sư phó hãy cất trong ngực áo, lúc nào tiện thì ăn vài miếng.”
Vừa nghe tên Sở Từ là nét mặt Dụ Thái giãn ra, hắn nhận lấy túi tiền và cầm trong tay. Vào khoảnh khắc ấy, tâm trạng hoang mang bất lực ban nãy của hắn dễ dàng được lấp đầy.
“Mau về đi,” Dụ Thái dặn dò rồi xoay người trở lại cửa chính.
Tiểu Tùng Tử đứng phía sau ấp úng lên tiếng, “Sở cô nương còn bảo…”
Bước chân Dụ Thái dừng phắt lại. Hắn quay đầu và thấy mặt Tiểu Tùng Tử tràn ngập kinh ngạc, nhờ vậy hắn mới biết sự mong ngóng của mình lộ rõ nhường nào.
Hắn bỏ qua phản ứng của đối phương để dè dặt hỏi, “Nàng còn bảo gì?”
“Bảo rằng…sư phó nhớ chú ý sức khỏe.”
“Ta biết rồi.”
Hầu hạ ngự tiền chẳng phải chuyện đùa, sơ sẩy một chút là phạm tội chém đầu. Dụ Thái ở rất gần chỗ Cửu cô cô nhưng hắn không đi thăm Sở Từ. Thật ra hắn muốn lắm chứ, từ ngày biết nàng học y, Dụ Thái thường xuyên nhìn về hướng có phòng của Cửu cô cô. Tuy chỉ thấy mái ngói đỏ nhưng hắn vẫn chả kiềm lòng được.
Hắn nghĩ Trường An mà biết mình thân cận với Sở Từ thì sẽ bất lợi cho nàng. Hơn nữa có Trường An chống lưng thì trong hậu cung chắc không ai dám gây sự với Sở Từ, chứ đâu như hắn…
Mùa hè tới, thái hậu hoăng[1] vào ngày mùng năm tháng năm khiến cả nước than khóc.
Thái hậu hoăng nên lụa trắng treo khắp hoàng cung. Hoàng thượng kiệt sức vì nhớ thương quá mức, rất nhiều việc đều giao cho hoàng hậu toàn quyền định đoạt. Ngoài ra còn có Đại tư công Trường An và Lễ Bộ[2] trợ giúp.
Sau khi trực đêm, Sở Từ đến chỗ Cửu cô cô như thường lệ. Nàng chưa tới cửa đã thấy Tiểu Tùng Tử cấp bách chạy lại gần. Sắc mặt hắn tái nhợt, biểu cảm cũng khác thường, hắn vừa thấy Sở Từ liền uốn gối quỳ rạp trước mặt nữ tử.
“Sở cô nương, Tiểu Tùng Tử cầu ngài…cầu ngài cứu sư phó.”
Hành động của hắn khiến Sở Từ hoảng hốt, nàng cúi xuống dìu hắn dậy, “Sao lại thế này, ngươi mau đứng lên nói.”
“Không… Cô nương cứu sư phụ ta với… Ngài ấy…”
Tiểu Tùng Tử càng nói càng khóc thảm thiết, nước mắt lã chã rơi một cách mất kiểm soát. Giọng hắn đứt quãng, ngôn từ chìm trong những tiếng nức nở.
Sở Từ nghe mà tâm tư rối loạn, lòng nàng nóng như lửa đốt, “Dụ Thái rốt cuộc gặp chuyện gì, ngươi bình tĩnh nói đi…”
“Sư phó bị Thận Hình Ti áp giải, sáng nay ta tình cờ nghe bọn họ nói rằng danh sách tuẫn táng có tên sư phó. Sở cô nương…ngài nhất định phải cứu sư phó.”
“Tuẫn táng…”
Hai chữ giống hệt lệnh tử hình nện xuống vai Sở Từ, nàng bỗng thấy trước mắt tối sầm còn hai chân thì lảo đảo đứng không vững.
Mọi triều đại đều có tục “chôn cùng”, trong đó phân thành đồ vật và con người. Thái hậu giữ địa vị cao quý nên phải có cả hai. Tiền triều từ lâu đã chọn cung nhân thân cận làm “người hiến tế” nhưng Dụ Thái hầu hạ chưa đầy một năm, hơn nữa còn trẻ tuổi và giữ chức thất phẩm. Đáng lẽ hắn không nằm trong danh sách mới đúng.
Rốt cuộc tại sao? Sở Từ đờ đẫn đi vào chỗ ở của đại tư công, đây là nơi mà cách đây không lâu nàng mới thoát khỏi nhưng giờ lại phải đến cầu xin y. Khuôn mặt thanh tú bất giác toát lên sự thê lương. Cứ nghĩ chẳng còn được gặp Dụ Thái thì nàng lại thấy đau đớn mà không biết đau ở đâu, cảm giác này khiến nàng sợ hãi lẫn khủng hoảng.
Hai ngón tay Sở Từ hướng ra ngoài và nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
“Nô tỳ tới tìm đại tư công, mong công công truyền lời giùm.”
Tiểu thái giám chỉ chạy đi trong chốc lát rồi quay lại mở cửa, “Tư công đang xử lý công vụ ở bên trong, cô nương có thể vào thẳng.”
Ánh trăng đêm nhuộm mặt đất bằng ánh sáng bạc, dế mèn khẽ kêu giữa những bụi cỏ. Sở Từ đạp lên bóng đêm để tới phòng của Trường An, ánh nến sáng trưng lọt qua khe cửa.
Trường An ngồi viết lách bên bàn, nghe thấy nàng đến cũng chả ngẩng đầu.
“Nô tỳ Sở Từ bái kiến tư công.”
Tiếng “hừ” đầy khinh miệt phát ra từ mũi Trường An, y lạnh lùng chất vấn, “Ngươi tới làm gì?”
Sở Từ khom lưng đứng tại cửa còn tay thì chắp trước người, nàng do dự mở lời, “Nô tỳ đến tạ lỗi, mong tư công đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha thứ cho nô tỳ.”
“Sở Từ, ngươi là kẻ duy nhất giày xéo bản công mà còn dám tới xin tha, thật chẳng biết xấu hổ.”
Tiếng gầm the thé của y như muốn nạo xương róc thịt, Sở Từ sợ tới mức tóc gáy dựng đứng và hai chân run rẩy.
“Nô tỳ tự biết mình nghiệp chướng nặng nề nhưng xin tư công nể tình trước kia mà bỏ qua cho nô tỳ.”
Trường An nhìn thấu nỗi sợ nơi đáy mắt nữ tử, nàng không phải đang thật lòng xin tha. Trường An buông bút, khuôn mặt ẩn hiện lửa giận, “Ngươi tới tìm bản công chỉ để cầu hòa?”
Sở Từ chẳng thạo nói dối, nhất là khi bị cặp mắt hùng hổ kia nhìn chòng chọc. Ngoại trừ nói thật thì nàng không còn biện pháp nào khác. Nàng hướng về người trước mặt mà quỳ cả hai gối xuống đất, “Xin tư công giơ cao đánh khẽ, buông tha Dụ Thái.”
Trường An ngàn tưởng vạn đoán cũng chả ngờ đến đáp án này. Dụ Thái hầu hạ trong cung thái hậu, theo lý thuyết thì hai người không liên quan gì đến nhau. Song hiện tại nữ tử lại khổ sở quỳ xuống van xin y vì Dụ Thái.
“Quan hệ giữa ngươi và hắn là gì?”
“Không có Dụ chưởng sự thì nô tỳ chẳng biết đã chết bao lần, vì vậy khẩn cầu tư công buông tha Dụ chưởng sự.” Dứt lời, Sở Từ quyết đoán dập đầu thật vang xuống đất ba lần.
Khi ngẩng đầu lên, Trường An đang ngồi xổm trước mặt nàng. Sự ngỡ ngàng pha lẫn nỗi bi thương phức tạp hiện trên mặt y. Trường An nhíu chặt mày mà nhìn chằm chằm Sở Từ, hai ngón tay bóp mạnh cái cằm nhọn xinh đẹp của nàng. Y cười giả tạo, “Ngươi xin tha cho một nam nhân khác? Chẳng lẽ ngươi quên bản công đã cứu ngươi bao nhiêu lần hả?”
Lực tay của nam nhân càng lúc càng tăng, Sở Từ cảm tưởng cằm mình sắp bị bóp nát. Ban đầu chưa thấy gì nhưng sau lại đau tới nỗi mặt nàng vặn vẹo, thậm chí hít thở cũng khó nữa.
Khớp ngón tay Trường An trắng bệch vì siết chặt, gương mặt nhỏ trắng nõn không tì vết của Sở Từ thì sưng tím. Song Trường An vẫn không buông tay; ngược lại, y cảm thấy vui sướng khó tả khi chứng kiến nàng giãy giụa một cách thống khổ và bất lực.
“Ha ha ha…”
Xương cằm phát ra tiếng nứt, Sở Từ đau chảy nước mắt nhưng không thể tránh thoát. Nàng thấy vẻ mặt thản nhiên của Trường An dần biến đổi lạ thường. Sự hung ác trong mắt đối phương giống vô số mũi tên sắc bén, một khi ngươi mặt đối mặt với chúng thì sẽ có hàng triệu tia chớp lạnh lẽo bắn xuyên qua ngươi.
Tại sao lại chọn nàng làm đối thực? Trường An nhìn đôi mắt đẹp không ngừng rơi lệ mà tự hỏi. Kỳ thật nàng không thể phục vụ y giống hạ nhân, càng chẳng biết chu đáo lấy lòng cơ thể “dị dạng” và “biến thái” của y. Suốt mấy tháng nàng làm đối thực, y không chạm vào nàng và không để lộ ra “đam mê đặc thù” trên giường vì sợ nàng bị hù dọa. Đã lâu lắm rồi y chẳng che giấu bản thân như vậy, tất cả đều vì nàng.
Nhưng sao lại chọn nàng? Trường An chợt thấy khó chịu vì câu trả lời quá rõ ràng. Y khao khát làm một người bình thường nên chọn tiểu thư khuê các, nàng không biết hầu hạ song chí ít lại xứng đôi với mình. Nàng có thể bầu bạn làm chút trò tiêu khiển nhàn nhã cùng y, hai người có thể cầm sắt hòa minh[3] và ở bên nhau trên tinh thần “thần tiên quyến lữ”[4] để thỏa mãn nhu cầu của tấm thân khuyết tật này.
“Bản công cho rằng ngươi xuất thân quyền quý nên rất thông minh, sẽ lưỡng tình tương duyệt[5] với bản công. Đáng tiếc ngươi lại không làm được.”
Trường An đứng dậy rồi lấy khăn ra và ghét bỏ lau chùi nước mắt dính trên tay. Y thờ ơ vung tay, chiếc khăn bị vứt trên mặt đất.
Sở Từ ngã xuống, cằm nàng đau dữ dội, ngay cả thở cũng đau. Hai hàng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt sưng đỏ, nàng chậm chạp bò dậy.
Nam nhân trong bộ trang phục đỏ viền vàng xoay người, khóe miệng mỉm cười nhưng cặp mắt giăng đầy sương mù. Y giơ một ngón tay, “Dập đầu trăm lần thì bản công sẽ tha cho ân nhân cứu mạng của ngươi. Bản công mà không nghe thấy tiếng dập đầu thì không tính.”
Nói xong, y lập tức bước vào gian trong.
Chưa đến nửa nén hương, trán Sở Từ đã đổ máu. Nàng hoa cả mắt, nếu không nhờ hai tay chống hai bên sườn thì nàng ngất xỉu từ lâu rồi.
“Bốn mươi…tám.” Miệng lưỡi Sở Từ khô nứt khi đếm. Tay nàng mềm oặt chống đỡ thân mình, máu chảy từ trán thấm ướt và tạo thành vệt đỏ trên nền đất.
“Bản công không nghe thấy cái dập đầu này.”
Đôi môi trắng nhợt của Sở Từ thoáng mím lại, nàng chậm rãi cúi xuống rồi nặng nề dập đầu. Đi kèm tiếng vang to là tiếng hô khàn khàn dốc hết sức lực, “Bốn mươi tám.”
Gian trong im lặng thì Sở Từ mới tiếp tục vừa dập đầu vừa đếm, “Bốn mươi chín.”
Hiện tại là mùa hè nên tấm mành ngăn cách hai gian đổi thành màn lụa, Trường An thẫn thờ nhìn nữ tử dập đầu; nàng đã vỡ đầu chảy máu nhưng lại chẳng hề hối hận. Y nín thở trong vô thức.
Đúng là Trường An cố tình nhúng tay chuyện Dụ Thái dù theo thông lệ thì hắn không phải chôn cùng. Song Dụ Thái trước sau vẫn xa cách y, hắn luôn luôn là một kẻ khó hiểu. Dù hắn chả sở hữu năng lực xuất chúng hay đủ sức tạo thành mối uy hiếp nhưng tốt nhất cứ diệt trừ những kẻ mà mình không thể sử dụng.Chú thích
[1] Thời xưa gọi người hoàng thất, chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.
[2] Lễ Bộ là nơi phụ trách các loại lễ nghi như đám tang, tiệc tùng, khoa cử, hay ngoại giao.
[3] Vợ chồng thân thiết hòa hợp.
[4] Là chỉ thần tiên yêu nhau nhưng cũng để nói lên mối quan hệ tình cảm thoát tục, không chứa nhiều nhục dục.
[5] Hai bên đều có tình cảm với nhau.