“Trời ơi, đứa nào chán sống mà giặt hỏng xiêm y của Lăng Xuân Cung thế này?”
Màn đêm buông xuống, mặt trời trốn sau ngọn núi và để lại bầu trời tối đen như mực. Cơn gió lạnh đầu mùa đông thổi qua khiến da mặt bị châm chích, Hoán Y Cục[1] đang thu gom quần áo giặt trong ngày vì sáng sớm mai chúng cần được chuyển tới các cung.
Tiếng rống kia làm những cung nữ đang tất bật kinh hãi, ai cũng cứng đờ người khi nghe mấy từ “xiêm y của Lăng Xuân Cung”. Đó là quần áo từ cung của hoàng thái hậu, chẳng biết kẻ nào bất cẩn tới mức ấy.
“Ma ma, là Sở Từ giặt.”
Một cung nữ đang gấp quần áo trong phòng lật đật chạy ra, vừa liếc bóng hình gầy yếu đứng cạnh cọc phơi đồ vừa hùng hổ tố cáo.
Ánh mắt giận dữ của ma ma chủ quản phóng tới hệt tia chớp, Sở Từ bất giác run bần bật và cái lưng còng cả xuống. Trời mùa đông rét lạnh, không biết do thời tiết khiến răng nàng đánh lập cập hay do sợ hãi mà nói chuyện khó nghe như ngậm cái gì trong miệng, “Là…nô tỳ.”
Đám đông xung quanh phát ra tiếng thổn thức quen thuộc, nhưng đa số đều mang dáng vẻ xem kịch vui.
“Ma ma không biết à, người ta là mệnh thiên kim tiểu thư nên nào biết làm việc nặng giống chúng ta.” Không biết ai mào đầu nhưng mấy lời trên khiến tiếng bàn tán xôn xao bùng phát; những kẻ vốn bất mãn giờ cũng nói thẳng ra chứ chả lén lút nữa.
“Đúng đó.”
“Người ta quen ăn ngon mặc đẹp thì sao có thể làm việc nặng như chúng ta?”
“Còn phải nói.”
“Muốn tạo phản hả?” Lý ma ma đột ngột quát đám người.
Bà sống lâu năm trong cung nên quá rành tâm địa gian xảo của những nha đầu này. Lý do rất đơn giản: Sở Từ là nữ nhi của tội thần. Trước kia nàng là tiểu thư nhà vương hầu, dung mạo lẫn tài năng đều vượt trội hơn bọn họ. Xuất thân cao khiến bọn họ khó chịu, vì vậy tìm mọi cách đè đầu cưỡi cổ người ta.
“Sở Từ đi theo ta, những người khác thu gom quần áo. Trước bữa cơm chiều nay mà không gấp gọn gàng hết thì tất cả nhịn đói.”
Ma ma chủ quản đã lên tiếng nên dù bất bình, mọi người cũng đâu dám nổi giận. Cả đám ngoan ngoãn cúi đầu đáp, “Vâng, ma ma.”
Trong phòng quần áo, mười mấy cung nữ ngồi quỳ để phân loại trang phục. Đầu gối họ đã tê tới mức mất cảm giác nhưng vẫn cẩn thận xếp quần áo cho tới khi phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn.
Lý ma ma vừa ngồi xuống, Sở Từ đã quỳ trên mặt đất với đôi vai run rẩy.
“Ngươi đúng là mệnh đại tiểu thư nên không làm nổi việc nặng nhỉ.”
“Không…không phải, Sở Từ biết sai rồi, Lý ma ma tha mạng.”
Sở Từ gần như phủ phục để van xin, nước mắt lã chã rơi thấm ướt mặt đất. Bộ quần áo mùa thu không thể chống lạnh bao lấy cơ thể gầy đến lộ xương của nàng. Vài ngày trước nàng bị quất ba mươi roi làm da tróc thịt bong, may mắn hai ngày nay vết thương khép miệng nhưng ai ngờ lại phát sinh sai lầm trầm trọng này.
Từ ngày vào cung, nàng liên tiếp bị trừng phạt. Cơn đau trên người thức tỉnh khi nàng nhớ tới hình phạt quất roi, miệng vết thương lại muốn chảy máu một lần nữa.
Lý ma ma lắc đầu thở dài, “Ngươi vào cung đã một tháng, lỗi lớn lỗi nhỏ đều đếm không xuể. Giặt quần áo là việc đơn giản nhất mà cũng làm chẳng xong.”
“Nô tỳ có thể…học, xin ma ma…rủ lòng thương.”
Sở Từ mặc kệ vết thương trên lưng mà nhào tới bên chân Lý ma ma hệt người giãy chết. Thân thể nàng run lẩy bẩy mất kiểm soát, nàng kích động khóc thút thít, âm thanh phát ra như kẻ chết đuối.
Không biết là mồ hôi lạnh do sợ hãi hay nước mắt đang chảy trên khuôn mặt nhỏ đáng thương kia, đôi mắt đỏ hoe còn lộ ra vẻ kinh hoàng. Tuy Sở Từ bám vào người Lý ma ma nhưng bà chẳng thấy nặng, tức nghĩa nàng gầy yếu cùng cực. Lý ma ma ở trong cung suốt bao năm nên đã nhìn quen mấy việc này, thế mà cũng thấy xót xa trước chuyện hôm nay.
Bà lại thở dài, “Vấn đề đâu phải ta tha thứ hay không. Mai ngươi hãy mang xiêm y đến Lăng Xuân Cung, nếu không thể trở về thì đấy là số phận của ngươi.”
Dứt lời, Lý ma ma hất tay nàng và rời khỏi phòng quần áo.
Bà đứng dậy khiến Sở Từ chỉ còn túm lấy không khí. Nàng ngồi yên trên mặt đất, dòng nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống từ khóe mắt. Sở Từ dùng hai tay lạnh buốt ôm lấy chân rồi cuộn tròn người mà òa khóc.
Oo———oOo———oΟ
Hôm sau trời còn chưa sáng, người của Hoán Y Cục đã lục tục thức đậy. Bọn họ ăn mặc chỉnh tề rồi tới trước phòng quần áo để xếp hàng nhận xiêm y của các cung.
Thượng cấp trong cung phải dậy sớm xức thơm quần áo theo quy định, vì vậy Hoán Y Cục cần đưa xiêm y của chủ tử tới trước lúc đó. Mấy công công ma ma sở hữu phẩm cấp còn dậy sớm hơn cả bọn họ.
Sau khi nhận quần áo, Sở Từ hết sức thận trọng mang chúng ra ngoài. Nàng không để ý có người giơ chân ngáng đường nhưng may nàng lanh lẹ ôm quần áo vào lòng nên chúng không rớt xuống đất. Nếu đống xiêm y này bị bẩn, hôm nay nàng sẽ thật sự không thể trở về.
“Sao thông minh đột xuất thế?” Phục Linh đang đứng xếp hàng, nàng ta trắng trợn rút chân về và liếc một cái đầy khinh thường. “Ngươi cẩn thận đấy, đừng có mà không nhìn đường rồi trách người khác.”
Thuở nhỏ Sở Từ chỉ toàn học lễ giáo nên miệng lưỡi nào bằng Phục Linh, nàng cũng không cần đấu khẩu với nàng ta. Sở Từ ôm chặt đống quần áo hơn, nàng cúi đầu mà mau chóng bước đi.
Lăng Xuân Cung nằm ở hướng bắc, quãng đường từ Hoán Y Cục đến đó hơi xa, chí ít phải mất nửa nén hương[2]. Nhìn tòa cung điện với ngói đỏ xa xôi không thể với tới, trong lòng Sở Từ rùng mình. Ngoại trừ thị vệ đang đổi ca trực, trên đường chỉ có ngọn nến đỏ được đốt xuyên đêm.
Không phải con đường nào tại cung điện cũng được thắp đèn liên tục, song có vài nơi đủ quan trọng để thái giám thắp và thay nến suốt đêm. Ánh nến mờ ảo hắt ánh sáng hồng lên bức tường cao vời vợi, thứ ánh sáng này trông thật yếu ớt giữa lớp sương mù dày đặc của sáng sớm. Nếu bảo hoàng cung là con rồng khổng lồ đang say giấc thì ánh sáng trên tường chính là mạch máu dưới lớp da rồng.
Đi qua mấy ngã tư là tới Lăng Xuân Cung với tấm bảng đồ sộ treo ngay trên cửa. Người đang cầm phất trần và mệt mỏi dựa vào cửa là nhân vật khiến cung nữ lẫn thái giám trực thuộc cung khác sợ vỡ mật mỗi lần nghe nhắc tên – Tư công[3] Vinh Lan. Ông đã ngoài năm mươi tuổi, thay vì nói ông là nô tài của hoàng thái hậu thì dùng từ bạn cũ mới chính xác. Đây chính là nguyên nhân khiến người chết dưới tay ông nhiều vô số kể.
Trên bậc thang trước cửa là hai hàng thái giám gác đêm, tuy đứng cả đêm nhưng không ai dám ngủ gật. Bọn họ đều ngóng chờ tới lúc thay ca để về chợp mắt.
Mấy chục thái giám vội vã đi trên con đường lát đá xanh, dẫn đầu là một người mặc quan bào xanh đen. Mấy mẩu vải chắp vá trên vạt áo hắn gần như vô hình, tác phong vừa trang nhã vừa dứt khoát thể hiện rõ đây là bậc lão làng trong cung.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ thay ca, thái giám mặc quan bào xanh đen nhanh nhẹn bước lên cầu thang rồi đứng trước mặt Vinh Lan.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ.”
Vinh Lan giật bắn mình, ông ngẩng đầu và thấy người gọi là Dụ Thái liền chậm chạp cử động cơ bắp cứng đờ, “Ăn gì chưa?”
Dụ Thái gật đầu, hắn duỗi tay dìu ông đi xuống bậc thang, “Còn sớm lắm, nghĩa phụ về rửa mặt chải đầu đi. Bao giờ thái hậu gọi thì con sẽ kêu ngài.”
“Ta đúng là già rồi nên vô dụng hết sức.”
Dụ Thái chỉ tập trung đỡ ông chứ không tiếp lời, bước chân của hắn dù nhẹ nhàng nhưng toát lên sự thận trọng từ lời nói đến hành động.
Nếu là thái giám khác hẳn đã tâng bốc ông lên tận mây xanh song nghĩa tử này của ông lại kiệm lời, hắn hiếm khi tán gẫu như bọn thái giám bình thường. Cũng may hắn sáng dạ và rất được việc, dẫu chỉ đảm nhiệm thái giám chưởng sự mà không phải chức vụ đại phú đại quý gì nhưng có ông tận tình chiếu cố bảo bọc nên cuộc sống khá ổn.
Trong lúc xuống bậc thang, tay Dụ Thái cố gắng dùng sức để giảm áp lực cho người bị thấp khớp lâu năm như Vinh Lan, tránh việc bệnh tái phát vào ban đêm. Người nào làm thái giám mấy thập niên cũng mắc vài chứng bệnh, không nhiều thì ít.
Mỗi lần đêm xuống và Vinh Lan lên cơn đau, hắn khó tưởng tượng nổi bộ dạng lúc về già của mình; chẳng biết khi ấy có nghĩa tử nào dìu hắn không.
“Lúc đi con đã dặn Tiểu Tùng Tử chuẩn bị canh, ngài về uống là vừa đẹp.”
“Ừm.”
Vinh Lan dùng một tay đỡ chân mà ráng hết sức xuống bậc thang. Chân ông bắt đầu đau nhức sau khi đứng cả đêm, mỗi lần cong đầu gối là đau thấu xương.
Từng bước nặng nề làm ông đau tới mức túm chặt tay Dụ Thái. Chờ cơn đau dịu lại ông mới trách cứ, “Đã vào đông mà còn mặc đồ mỏng tang vậy, tiền hàng tháng không đủ cho ngươi dùng à?”
Dụ Thái cúi gằm đầu, hắn khẽ đáp, “Đủ ạ.”
Vinh Lan biết hắn thậm chí chả có thú tiêu khiển chứ đừng nói đến đam mê, nhưng hắn vẫn không sửa cái tật ăn mặc cần kiệm. Ông ngẫm nghĩ rồi quát mắng, “Ngươi vào cung từ nhỏ, người nhà đã chết sạch. Thái giám sống thế này cả đời nên có tiết kiệm cũng đâu ai kế thừa, vậy ngươi tiết kiệm làm gì?”
“Nếu ngươi ngại cung nữ không giỏi thêu thùa may vá thì bao giờ nghỉ hưu mộc[4] hãy ra cung mua đứa nào ngươi ưng ý. Tuổi trẻ còn chịu được lạnh nhưng lúc già chịu sao thấu.”
Ông làu bàu suốt quãng đường còn lại, Dụ Thái biết mình không dìu ông tiếp được nên để một tiểu thái giám làm thay, “Nhớ đi chậm thôi.”
Đôi môi lạnh đến bầm đen của tiểu thái giám đáp lại một tiếng, sau đấy hắn hấp tấp đỡ Vinh Lan.
“Được rồi, mau quay lại đi. Hầu hạ chu đáo vào.” Vinh Lan xua tay.
Dụ Thái xoay người về hướng ngược lại, tốc độ của hắn nhanh hơn ban nãy nhiều. Lúc đến cửa cung, hắn phát hiện có người đứng ở phía tây nam. Khoảng cách hơi xa nên hắn nhìn không rõ, nhưng dựa theo trang phục thì chắc là cung nữ.
Sở Từ căng thẳng nhìn cửa cung, sắp trễ giờ tới nơi mà đôi chân nàng không tài nào cử động nổi. Lúc nàng đến, cô cô chưởng sự bảo rằng xiêm y hỏng thuộc về thái giám có phẩm cấp nhưng nhìn hoa văn thì không phải công công[5].
Song tục ngữ có câu quan hơn một cấp ép chết người[6], chắc chắn được chủ tử coi trọng mới sở hữu chức vị tại ngự tiền[7]. Ngộ nhỡ người nọ nổi giận…
Dụ Thái đi ngang qua, cung nữ lập tức cúi đầu và lùi hai bước. Nàng ôm quần áo đã được xếp gọn ghẽ của thái giám, gió thổi phồng ống tay áo làm hắn thấy cổ tay nàng nhỏ hơn hẳn người thường. Hắn cất giọng nói trong trẻo, “Mốt nhớ đưa xiêm y đến chỗ nội thị[8].”
Dụ Thái kiên nhẫn dặn dò làm Sở Từ vô thức thả lỏng người, nàng chậm chạp ngước nhìn, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
Tuy nàng luôn ở Hoán Y Cục nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với thái giám đến giao quần áo dơ. Giọng bọn họ không the thé thì cũng mỏng manh; lần nào cũng cộc cằn vứt quần áo đấy rồi bỏ đi hoặc trêu chọc vài câu với cung nữ mình quen biết. Đây là lần đầu tiên nàng được nghe âm thanh trong trẻo nhường này.
Nữ tử vừa ngẩng đầu liền khiến Dụ Thái chấn động. Hắn chẳng đọc sách nên không hình dung ra từ nào hoa mỹ, hắn chỉ biết trong cung có thừa những cô nương xinh đẹp rực rỡ song đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến vẻ đẹp thoát tục giống người đứng trước mặt.
“Nô tỳ mới tới đây lần đầu…”
Càng về cuối, giọng nàng càng nhỏ làm Dụ Thái phải đoán ý. Hắn chợt nhớ hồi nãy mình không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm người ta, thế là vành tai đỏ cả lên.
“Lần sau nhớ kỹ là được.”
“Vâng.”
Thanh âm Sở Từ nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt nàng tránh né Dụ Thái, từ ngữ nghẹn ở trong họng không biết phải nói thế nào.
Dụ Thái phát hiện nàng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan và cứ nhìn chằm chặp quần áo trên tay miết bèn hỏi, “Sao thế?”
“Xiêm y…bị rách.”
Nghe đến đây, biểu cảm của Dụ Thái trở nên nghiêm túc, hắn dùng những ngón tay thon dài sờ bề mặt trang phục.
“Là bộ ở trên cùng, chỗ tay áo. Nô tỳ đã vá suốt đêm nhưng…”
Mười ngón tay kia chẳng kiểm tra cổ tay áo theo lời nàng, chúng xem xét mặt trước của trang phục. Khi không tìm ra đường chỉ thêu gập ghềnh, khuôn mặt tuấn tú dịu lại.
“Cô nương về đi.”
Dứt lời, Dụ Thái vươn tay nhận lấy xiêm y.Lời tác giả
Đây là lầu đầu tôi viết truyện có tình tiết phát triển từ từ tại trang Hải Đường. Cốt truyện ban đầu tương đối nhanh gọn lẹ, tôi cân nhắc mãi mới sửa thành phiên bản hiện tại. Vì bản thân tôi thật lòng cảm thấy với đề tài kiểu này mà nhanh chóng có H thì không tốt lắm (ít nhất là tôi không qua được cửa ải của chính mình) nên chắc mười mấy chương đầu chẳng có thịt giữa nam nữ chính đâu. Ây da, tôi là cây bút sở hữu vốn từ nghèo nàn, vì vậy sẽ nói đơn giản thôi. Nếu mọi người thích đề tài này và chấp nhận truyện với tiết tấu chậm thì mong mọi người hãy quan tâm áng văn của tôi nhiều hơn, tôi sẽ cố hết sức không làm các bạn thất vọng. Uầy, tôi hết lời để nói rồi, hì hì. Đọc truyện thôi nào!Chú thích
[1] Nơi phụ trách giặt giũ quần áo trong cung.
[2] Khoảng 20-30 phút.
[3] Đây có vẻ là chức vụ đứng đầu các thái giám.
[4] Tương đương với nghỉ phép. Ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày nghỉ gọi là “ngày hưu mộc”.
[5] Công công còn để chỉ thái giám có địa vị nhất định.
[6] Nguyên gốc là: Quan đại nhất cấp áp tử nhân. Câu này mang ý nghĩa dùng mệnh lệnh hành chính cưỡng bức người dưới phải thi hành.
[7] Ý chỉ bên cạnh nhà vua.
[8] Chỉ chung thái giám phục vụ trong cung hoặc chỉ thái giám hầu hạ người hoàng thất.