Thời tiết dần trở nên rét căm căm, hơi ẩm thấm vào tận xương cốt. Các cung nữ đã quen với việc này; họ chuẩn bị sẵn miếng lót đầu gối để phòng hờ lúc phải quỳ xuống, tránh cho sau này mang tấm thân bệnh tật rời khỏi cung điện.
Sở Từ càng cố thích ứng càng phạm sai lầm, nàng bị quất roi vào lòng bàn tay không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn liên tục mắc lỗi.
Đêm xuống, phòng ngủ đã tắt đèn từ lâu, Sở Từ mệt mỏi quay về sau khi gấp xong quần áo. Cuồng phong gào thét, nàng lạnh tới mức rụt cổ và rón rén mở cửa để vào phòng.
“Ngươi còn dám vác mặt về nhỉ.”
Là giọng của Phục Linh.
Nàng chưa kịp phản ứng thì căn phòng tối om bỗng được thắp nến sáng trưng. Phục Linh cùng mấy cung nữ thân thiết với nàng ta cầm nến mà bao vây một Sở Từ đang lúng túng.
“Ngươi…các ngươi đến đây làm gì?”
Sở Từ lùi bước nhưng đám người áp sát nàng hơn.
Tại Hoán Y Cục, Phục Linh ghét nàng nhất nên ngày thường cứ gây khó dễ cho nàng trong lúc làm việc. Sở Từ không muốn gây sự, vì vậy luôn nhường nhịn nhưng không ngờ làm thế lại khiến mọi người nghĩ nàng sợ Phục Linh.
“Chát” một tiếng, Phục Linh giơ tay cho nàng ăn cái tát trời giáng.
Nàng ta rút từ trong tay áo ra cây trâm ngọc màu xanh rồi ngồi xổm xuống và hung tợn quát vào mặt Sở Từ, “Trâm ngọc của ta được tìm thấy trong phòng ngươi, ngươi còn muốn chối hả?”
Cú tát khiến mặt Sở Từ bỏng rát. Ngoại trừ cảm giác đau đớn thì còn sự bẽ bàng lẫn chua xót tràn ngập lòng nàng; Sở Từ từng sống trong nhung lụa nên sao chịu nổi bị làm nhục thế này. Nàng bất giác vuốt gương mặt nóng rực, mũi nàng cay cay và nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Sở Từ nhớ rõ cây trâm này; mấy ngày trước Phục Linh còn hào hứng khoe khoang trước mặt mọi người, nghe đâu là được tình nhân tặng. Hôm qua nàng ta bất cẩn đánh mất nó, còn bày đặt khóc cả đêm cho bàn dân thiên hạ xem.
“Mở miệng coi, đồ trộm cắp.” Một cung nữ đứng cạnh Phục Linh đá chân Sở Từ, rõ ràng cũng chia sẻ ý đồ đen tối hệt bạn mình.
“Có phải thấy đồ người ta tốt rồi muốn ăn trộm không?”
“Lý ma ma ghét nhất mấy đứa ăn cắp.”
“Phục Linh, nếu là ta thì sẽ giao nàng ta cho Lý ma ma xử trí, để nàng ta bị đánh tới da tróc thịt bong luôn.”
Đám người thi nhau kẻ xướng người họa, ai cũng giả đò đề xuất ý kiến. Ánh mắt cả đám như kim châm cứu muốn đục thủng lỗ cơ thể người khác.
Khóe miệng Phục Linh cong lên thành nụ cười đắc ý lạnh lẽo, đôi mắt ngạo mạn tuyên bố chiến thắng của bản thân. Nàng ta vờ vĩnh rút khăn tay che mũi, ánh mắt nhìn bộ dạng chật vật của Sở Từ như nhìn tên ăn mày đáng thương, “Nghe theo lời các ngươi vậy, chứ không ai kia sẽ nghĩ bị chúng ta bắt nạt.”
Ban đêm ở Hoán Y Cục được thắp đèn sáng rực, Lý ma ma dẫn tới hai vị cô cô chủ sự rồi ngồi xuống.
“Có chuyện gì vậy ma ma?” Lan cô cô đứng bên trái bà, vừa nhìn nhóm cung nữ quỳ trên mặt đất vừa bối rối hỏi Lý ma ma, người đang khoác lên vẻ mặt khắc nghiệt.
“Hoán Y Cục của chúng ta có nô tài với đôi tay dơ bẩn.” Lý ma ma nhìn Sở Từ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lan cô cô “ồ” một tiếng đầy cường điệu, đôi mắt hạnh nhân lóe lên ý cười hời hợt. Bà ta phách lối nói, “Thế thì phải thẩm tra kỹ càng, lâu rồi Hoán Y Cục không có trộm cắp gì.”
“Sở Từ, ngươi có nhận tội không?”
“Nô tỳ không nhận tội.”
Thanh âm trong sáng vang lên, tuy không quá mạnh mẽ song lại vô cùng cứng cỏi. Cái lưng thẳng tắp toát lên vài phần quật cường, khuôn mặt sưng đỏ còn hằn dấu tay nhưng đây chẳng còn là tiểu nha đầu chỉ biết khóc thút thít ban nãy nữa. truyện kiếm hiệp hay
Lý ma ma khá bất ngờ, bà luôn nghĩ Sở Từ là quả hồng mềm không biết làm gì khác ngoài khóc lóc. Bà hỏi, “Ngươi giải thích thế nào về vụ cây trâm?”
Sở Từ cứng họng trước câu hỏi này. Tay chân nàng chậm chạp nên mỗi lần hoàn thành công việc đều là đêm hôm khuya khoắt, có người vu oan nàng ăn cắp trâm nhưng vì không nắm giữ bằng chứng mà nàng đành căng thẳng đáp, “Nô tỳ không có chứng cứ.”
“Không dám thừa nhận thì có. Lý ma ma, ngài nhất định phải xử theo phép công.” Phục Linh đổ thêm dầu vào lửa.
“Phục Linh, ta cho phép ngươi lên tiếng à?” Lý ma ma quay đầu nhìn thẳng vào Sở Từ. “Sở Từ, Phục Linh tìm thấy cây trâm trong phòng ngươi, nàng ta có cả nhân chứng lẫn tang vật. Ngươi không thể chứng minh bản thân trong sạch thì sao ta tin ngươi được.”
Sở Từ hiểu Lý ma ma đang nhắc nhở mình, mặt nàng lộ vẻ ngượng nghịu còn đôi môi đỏ ngậm chặt không nói tiếng nào.
“Lý ma ma, nàng ta thèm thuồng đồ của người khác, ngài phải phân xử công bằng đấy.”
“Đúng đó, chứ không mai sau nàng ta sẽ càn rỡ hơn nữa.”
Diệp cô cô nãy giờ vẫn giữ im lặng, bà quan sát tình hình thì cũng đoán được đại khái câu chuyện; đã là năm nào rồi mà còn trơ trẽn biểu diễn trò hề này.
“Nói đi nói lại cũng vì cây trâm, ma ma hãy đưa nô tỳ nhìn một cái.”
Diệp cô cô cầm cây trâm rồi che miệng cười thành tiếng. Dưới ánh mắt bối rối của mọi người, bà chậm rãi đến trước mặt Sở Từ và nhẹ nhàng bảo, “Cây trâm này mà ngươi cũng thèm thuồng?”
Dứt lời, bà ném cây trâm vào Sở Từ. Nàng vừa cầm đã phát hiện tuy màu sắc lẫn chất liệu đều là hàng thượng thừa nhưng đuôi trâm lại có một điểm đen ở bên trong, khiến toàn bộ giá trị của ngọc bị phá hủy. Món hàng này đảm bảo chẳng đáng mấy đồng.
“Món hàng rong rẻ tiền.”
Diệp cô cô là người kiệm lời, ai ngờ một khi mở miệng lại khó nghe như vậy. Tuy Diệp cô cô đang hạ thấp cây trâm nhưng mặt Phục Linh hết trắng rồi đỏ, vì nàng ta nghe thế nào cũng thấy bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Thể diện bị giẫm đạp khiến lửa giận trong Phục Linh bừng lên, nàng ta ngẩng đầu trừng mắt với Diệp cô cô và gân cổ cãi, “Diệp cô cô, dù nó là hàng rẻ tiền cũng đâu thể chứng minh Sở Từ không ăn trộm. Hơn nữa cây trâm quả thật được tìm thấy trong phòng nàng ta, mấy người đi cùng nô tỳ đều thấy.”
“Đúng…đúng vậy.”
Diệp cô cô đột nhiên ra mặt làm mấy kẻ gọi là nhân chứng sợ hãi và luống cuống nhìn nhau.
Thấy bọn họ vẫn lì lợm vu khống, Diệp cô cô không khỏi lắc đầu.
“Phục Linh, làm điều tốt giúp mọi người trước sau gì cũng có lợi cho chính mình. Đây là lời khuyên đến từ trải nghiệm của cô cô.”
Phục Linh nhất quyết muốn giành lại sĩ diện nên nào nghe lọt mấy lời đó, việc đã đến nước này thì nàng ta đâm lao phải theo lao. Nàng ta cần đòi một lời giải thích, vì vậy nàng ta ưỡn ngực thẳng lưng mà nói, “Đa tạ Diệp cô cô, Phục Linh sẽ ghi nhớ lời giáo huấn này. Nhưng trộm cắp là tội lớn, mong ma ma điều tra rõ để sớm đưa ra quyết định.”
“Sở Từ biết bản thân có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nhưng thưa ma ma, nô tỳ cả ngày cắm mặt giặt quần áo, nếu có người muốn hãm hại thì quá dễ dàng. Xin ma ma hãy suy xét kỹ lưỡng.”
Trong lúc bọn họ tranh luận, một tiểu cung nữ hấp tấp chạy đến thông báo, “Ma ma, Phúc công công tới. Ngài ấy bảo Huệ Quý phi cho gọi Sở Từ.”
Oo———oOo———oΟ
Trong căn phòng tại Minh Đức Cung, Thẩm Thanh Vân không rửa mặt mà ngồi trên giường. Chậu than đặt cạnh bà sưởi ấm toàn căn phòng, bà đan những ngón tay mềm mịn thon dài vào nhau và chốc chốc lại hỏi cung nữ, “Tới chưa?”
“Bẩm nương nương, chưa ạ.”
Nữ nhân hơn ba mươi tuổi thoáng thẫn thờ, bà chưa kịp thả lỏng người đã nghe thấy tiếng động nơi cửa ra vào bèn vội vàng xuống giường.
“Bẩm nương nương, đã mang người đến.” Phúc Hải chắp tay hành lễ trước, được chủ tử ngầm đồng ý mới thối lui sang một bên và để lộ Sở Từ đứng phía sau.
Sở Từ không dám nhìn thẳng vào quý phi, nàng quỳ cả hai chân xuống đất rồi dập đầu, “Nô tỳ Sở Từ bái kiến quý phi nương nương.”
“Mau…mau đứng lên.”
Tiếng nức nở khiến Sở Từ hoang mang đứng dậy, quý phi nương nương đang khóc ư?
Thẩm Thanh Vân nhìn cô nương thương tích đầy mình mà nước mắt rơi lã chã, đôi tay bà run rẩy muốn ôm Sở Từ nhưng không biết phải ôm chỗ nào. Nếu tỷ tỷ thấy nữ nhi bị người khác giày xéo như vậy thì sẽ đau lòng cỡ nào.
“Từ nhi… Ta là dì của con.”
Tiếng “Từ nhi” kia khiến mũi Sở Từ cay cay; từ ngày vào cung, không còn ai gọi nàng bằng xưng hô ấy. Nàng đánh bạo ngước nhìn, gương mặt quen thuộc làm nàng chẳng thể tin nổi, bao nhiêu tủi hổ nhất thời biến thành nước mắt tuôn trào.
“Vân…Vân di.”
“Từ nhi đáng thương của ta.”
Phúc Hải cho bọn nô tài lui xuống hết, ông hành lễ trước khi rời đi và đóng lại cửa phòng. Trong phòng chỉ còn hai nữ nhân đang khóc thảm thiết.
“Từ nhi, phụ thân con đi trước, để lại con chịu khổ rồi.” Thẩm Thanh Vân vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của nàng, bà nhìn là biết ngay một tháng qua nàng đã sống gian nan tột độ trong cung. Trái tim bà lập tức đau thắt lại.
Thuở thiếu thời, Thẩm Thanh Vân với vị mẫu thân mất sớm của Sở Từ là đôi bạn tốt. Sau này gả chồng thì hai người ít qua lại nhưng vẫn thường xuyên trao đổi thư từ. Trong những năm tháng Thẩm Thanh Vân mới vào cung, bà ít nhiều gì cũng được mẫu thân của Sở Từ tặng thuốc thang và giúp chia sẻ buồn vui, vì vậy bà coi Sở Từ như con mình.
“Dì, Từ nhi vẫn ổn.”
Thẩm Thanh Vân sao tin được câu “vẫn ổn” này. Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ đôi mắt đỏ hoe của bà khi chứng kiến mười ngón tay nứt da nứt thịt. Bà nghẹn ngào mãi mới cất tiếng, “Đôi tay con trước kia chỉ viết chữ, hiện tại…”
Sở Từ ngượng ngùng rút về đôi tay mà bản thân còn chả dám nhìn nhiều. Nước mắt nàng rơi tí tách một cách mất kiểm soát, nhưng nàng vẫn gượng cười để trấn an Thẩm Thanh Vân, “Do tay chân Từ nhi vụng về thôi.”
“Con không chịu khổ thế này được. Mai bản cung sẽ mời Tĩnh Vương vào cung để thế tử thực hiện hôn ước và cưới con làm thê tử. Lúc ấy con sẽ thành thế tử phi, không phải khổ sở làm nô tỳ trong cung nữa.”
Việc này xa xôi như vạn năm trước. Năm nay nàng mười bảy, từ nhỏ đã đính hôn với Triệu Sách – nhi tử của Tĩnh Vương. Về sau phụ thân bị mưu hại, người ta tố cáo ông đầu quân cho Tần Vương nên ông bị bỏ tù chém đầu. Nàng cũng chịu tội lây rồi vào cung làm nô tỳ, nhi tử của Tĩnh Vương từ hôn để tránh bị nghi ngờ.
“Đã từ hôn trước lúc phụ thân bị chém đầu,” Sở Từ thì thào. Ngày hôm đó, Tĩnh Vương phái hai môn sinh đến. Những lời lẽ hung hăng chèn ép khiến trái tim nàng chìm trong sự thê lương vô tận.
“Sao…sao con không nói cho dì biết?”
Sở Từ thấy bà tức giận đến phát run thì chẳng màng cảm xúc riêng mà đứng dậy đỡ người ngồi trên giường, tay nàng vỗ nhẹ lưng bà, “Dì bớt giận, dì bớt giận.”
Chuông gõ báo canh ba[1], chén trà đã nguội lạnh. Phúc Hải nghiêm túc đứng giữ cửa, khi nghe bên trong gọi thì ông mới cất bước vào phòng.
“Đưa Từ nhi về đi.”
Nữ nhân trong cung mau già, Thẩm Thanh Vân chưa đến bốn mươi nhưng đã không chịu nổi phải hao tâm tốn sức. Mới nổi giận giây lát mà đầu óc bà choáng váng mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi.
Sở Từ biết sức khỏe dì kém, nàng hối hận bản thân lắm mồm. Cuộc đời vốn nhiều cay đắng, ai cũng phải thận trọng từng bước để sinh sống. Nàng tội gì phải quấy rầy dì, mau chóng rời đi là tốt nhất.
“Nô tỳ cáo lui.”
Nàng vẫn là kẻ mang tội, cần chú ý xưng hô để dì khỏi bị liên lụy và tạo cơ hội cho người khác tóm lấy nhược điểm.
Thẩm Thanh Vân giơ tay chống đầu, tinh thần bà kém thấy rõ. Nước mắt trên mặt bà còn chưa khô, dáng vẻ khổ não kia làm Sở Từ không ngừng tự trách.
Phúc Hải phụng mệnh dẫn người về, lúc ông trở lại Minh Đức Cung thì đã qua canh bốn[2]. Khí lạnh quấn quanh thân thể khiến ông mất hết cảm giác.
“Nương nương, đã đưa Sở cô nương về.” Phúc Hải đứng cách bức màn hình chim loan mà cung kính thông báo.
“Phúc Hải, ta giao đứa nhỏ ngốc kia cho ngươi. Ngươi xem có thể thuyên chuyển nó ra khỏi Hoán Y Cục không.”
Thẩm Thanh Vân cứ nghĩ đến những dấu vết đáng sợ trên bàn tay Sở Từ là thấy hãi hùng. Khuê nữ sống trong nhung lụa đâu thể chịu khổ như vậy, dù không đủ sức giúp đỡ nhiều thì bà cũng chẳng bàng quan đứng nhìn được.
Phúc Hải hầu hạ Thẩm Thanh Vân từ hồi bà còn là tú nữ[3]. Trải qua nhiều năm, hai người sống nương tựa vào nhau nên không phải chủ tớ bình thường. Bà đã mở miệng thì ông tất nhiên dốc toàn lực thực hiện.
“Chủ tử yên tâm, nô tài có người quen tại Chưởng Lễ Ti[4]. Ngài mau nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.” Phúc Hải tận tình khuyên nhủ.
Người ở bên kia bức màn khẽ than một tiếng mới ngả lưng xuống giường.Chú thích
[1] 23 giờ đến 1 giờ sáng.
[2] 1 giờ đến 3 giờ sáng.
[3] Chỉ những thiếu nữ vào cung dự tuyển làm phi tần.
[4] Bộ phận phụ trách lễ nghi, âm nhạc, khiêu vũ, etc.