Chớp mắt đã tới tháng mười một, trong thời gian này có vài đợt tuyết rơi lất phất chứ không dày đặc. Sau hôm bị vu oan trộm cắp, Sở Từ bất ngờ được điều đến nhạc phường. Tuy Thẩm Thanh Vân không triệu kiến Sở Từ suốt nửa tháng qua song nàng biết nhờ bà mình mới thoát khỏi Hoán Y Cục.
Nhạc phường, hí phường, và ca phường nằm chung một chỗ tại hoàng cung. Nơi đây ê a cả ngày, dù hơi ầm ĩ nhưng việc nhẹ hơn Hoán Y Cục nhiều.
Vào ngày đầu tiên, chưởng sự hỏi về sở trường và Sở Từ đáp là đánh tỳ bà. Sau khi đàn thử một khúc, nàng trở thành nhạc sư tỳ bà trong nhạc phường.
“Sở Từ, mai ngươi hãy đến Quảng Trữ Ti[1] nhận xiêm y của nhạc sư. Tháng sau là sinh thần hoàng hậu, ngươi mặc trang phục cung nữ thì kỳ quá.”
Lúc dùng cơm, Bát Nguyệt – bạn cùng phòng của Sở Từ – cẩn thận nhắc.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Nàng ấy không nói thì Sở Từ cũng quên mất, vào nhạc phường hơn nửa tháng nhưng nàng vẫn mặc đồ Hoán Y Cục.
Quế Hương ở phòng cách vách đến gần hai người với vẻ mặt vui sướng, vì chưởng sự đang ăn cạnh đó nên nàng ấy hạ thấp giọng, “Sắp tới ngày lãnh tiền hàng tháng, Bát Nguyệt, ngươi dư sức mua bánh hoa quế rồi nhé.”
“Ngươi lo ăn đi.”
Bát Nguyện sửa mãi không được tật tham ăn, cứ nghĩ đến bánh hoa quế thơm ngọt là nàng ấy bất giác chảy nước miếng. Mỗi tháng nàng ấy nhận một lượng bạc, hơn phân nửa số tiền đều đổ vào món bánh kia.
Sở Từ khẽ cười với hai người, hai má còn lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nàng mừng rỡ thì thầm, “Ta chưa từng nhận được tiền từ ngày vào cung.”
Hồi ở Hoán Y Cục, tay nàng sưng tới mức chẳng thể cầm bát nên lãng phí rất nhiều thức ăn. Lý ma ma trừ tiền của nàng theo đúng quy định, vì vậy tới tận bây giờ nàng vẫn mặc quần áo cũ, mỗi ngày đều lạnh run người.
“Sở Từ, ta không có tiền nhưng ngươi cứ mặc áo bông mà nương ta gửi. Ngươi mặc mỏng thế này giữa mùa đông thì sao chịu nổi?”
Bát Nguyệt vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói chuyện, cơm bắn khỏi miệng nàng ấy làm Quế Hương ghét ra mặt.
Dù nàng ấy nói vậy nhưng đã vào cung thì gia đình chắc chắn khó khăn, chứ có bậc phụ mẫu nào lại tình nguyện để con mình làm nô tỳ. Áo bông mà Bát Nguyệt mang về sau kỳ hưu mộc vừa rồi có hai lớp, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ chỉn chu. Nhìn thôi cũng thấy nương nàng ấy vô cùng sợ con mình bị lạnh, nàng đâu thể vô tư mặc chiếc áo đó.
“Ngày mai nhận bổng lộc rồi ta sẽ đi mua nên nhịn thêm một ngày vẫn được.”
“Lần nào ngươi cũng nói thế.”
Sở Từ chỉ gượng cười đáp trả.
Sáng sớm hôm sau, Sở Từ tới Quảng Trữ Ti trước để nhận trang phục nhạc sư, sau đó nhanh chóng chạy đến Hội Kế Ti[2]. Vừa tới con đường bên ngoài Hội Kế Ti, nàng đã choáng váng vì cảnh tượng người chật như nêm.
Cung nữ lẫn thái giám trật tự xếp hàng, họ lấp đầy toàn bộ bốn ngã tư trước Hội Kế Ti và không ai thấy nổi điểm cuối của dòng người. Phía bên kia bức tường là tiếng thái giám cất cao giọng đọc số tiền phân phát.
Gió bắc gào thét suốt đêm qua, đến hừng đông thì có lớp sương bạc bao trùm khắp nơi nên bây giờ đúng là thời điểm lạnh nhất. Chưa nói tới vấn đề khác, nội khí lạnh từ mặt đất thấm qua đế giày mỏng rồi bò lên trên qua hai chân đã đủ mệt. Mới đứng nửa khắc[3] mà toàn thân Sở Từ mất sạch hơi ấm.
Ban đầu nàng vẫn có thể xoa tay tạo nhiệt nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ quét bay chút ấm áp đó. Cơ thể nàng dần sinh đau vì lạnh; nơi gió không chạm tới còn ổn chứ cổ, tay, và mặt bị gió quất mà hệt như bị dao cứa. Đôi tay Sở Từ đã hoàn toàn cứng đờ.
Đứng chờ mãi nhưng chỉ di chuyển được một bước nhỏ, phía sau còn nguyên cả hàng dài. Sở Từ chậm chạp co duỗi những ngón tay tê cứng và thổi hơi nóng vào lòng bàn tay qua hàm răng lạnh băng. Cứ tiếp tục thế này thì cơ thể nàng đông lạnh mất.
“Lăng Xuân Cung đến nhận tiền.” Có người bất chợt lớn tiếng hô ở đằng sau.
Tất cả cung nữ với thái giám nghe vậy bèn nhốn nháo nhường đường.
Sở Từ còn đang luống cuống chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta xô đẩy tới cạnh bức tường. Giữa khung cảnh lộn xộn, một con đường được mở ra. Mọi người đều loạng choạng đứng không vững, chả biết ai đột nhiên đẩy mạnh làm vài người té ngã và tiếng “ui da” râm ran vang lên.
Sở Từ bị đè phía dưới, phải chịu sức nặng lớn làm nàng khó thở.
Một đôi giày cung điện cũ kỹ dừng trước Sở Từ, đế giày mòn vẹt khiến nó gần như chẳng còn giữ được dáng vẻ ban đầu. Bỗng nhiên có người ngồi xổm xuống, Sở Từ hoảng sợ ngước nhìn.
Dụ Thái thấy là vị cung nữ lần trước thì lông mày giãn ra, hắn khẽ hỏi, “Cô nương không sao chứ?”
Không hiểu sao câu hỏi ấy khiến Sở Từ cảm thấy mình được săn sóc, nàng lắc đầu rồi lồm cồm bò dậy.
Dụ Thái quan sát từng cử động của Sở Từ, ánh mắt hắn ngừng tại vùng da đỏ hồng do bị trầy trên cổ tay nàng. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, trầy xước là chuyện bình thường nhưng… Lông mày Dụ Thái lại nhíu chặt một lần nữa.
“Cô nương đi theo ta,” hắn nhỏ giọng bảo.
Sở Từ nghe lời mà vừa ôm xiêm y vừa đi bước nhỏ phía sau hắn. Lối đi thoáng đãng lạ kỳ, cung nhân rối rít nhường đường. Nàng ngượng ngùng cúi đầu chứ chẳng dám nhìn xung quanh vì thấy mình thật giống cáo mượn oai hùm.
Sau khi rẽ vào khúc quanh, hai người đến một khu vực xây tường thấp. Dụ Thái thong thả đi như cố tình chờ bước chân nhỏ của nữ tử đuổi kịp. Bọn họ giữ im lặng suốt quãng đường và đến cửa sau lúc nào không hay.
“Dụ chưởng sự.” Tiểu thái giám mở cửa thấy Dụ Thái liền khom lưng hành lễ.
Dụ Thái không đáp lại, đôi mắt sâu thẳm bình thản tột độ và chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Khi tới hậu viện, Dụ Thái dẫn Sở Từ vào một căn phòng. Hắn mời nàng ngồi xuống rồi đi kiếm đồ.
Căn phòng được đốt than, nội thất đơn giản song đầy đủ mọi thứ cần thiết; đồ ăn thức uống, giường mềm ấm áp, trà trái cây thơm lừng, mành được xông hương. Không ai tưởng tượng nổi một nơi thế này tồn tại bên trong Hội Kế Ti.
Sở Từ ngoan ngoãn ngồi xuống. Hạt dưa với vỏ trái cây nằm vương vãi trên bàn, chắc có người vừa mới ở đây; bếp lò nấu trà thậm chí chưa tắt lửa.
Dụ Thái lục mấy ngăn tủ để tìm thuốc mỡ, hắn nhớ rõ lần trước mình cố ý bỏ một bình mới toanh vào đó.
Khi quay lại, tay hắn cầm chiếc bình sứ màu trắng. “Cô nương đưa tay ra nào.”
Sở Từ ý thức được hắn muốn làm gì, nàng rụt tay lại theo bản năng. “Không cần đâu, mấy ngày nữa sẽ lành.”
Lý do này hiển nhiên chả đủ sức thuyết phục Dụ Thái, hắn mở miệng bình và ôn hòa khuyên, “Vết thương lành chậm vào mùa đông, không thoa thuốc sẽ để lại sẹo đấy.”
Sở Từ cúi đầu nhìn cổ tay, máu hơi thấm qua áo nàng. Ai cũng thích được đẹp nên nàng do dự giây lát rồi vẫn duỗi tay ra.
Dụ Thái thấy nàng đồng ý bèn dùng ngón trỏ quẹt thuốc mỡ màu trắng ngà, hắn vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương vừa cẩn thận thổi.
Có lẽ vì hầu hạ chủ tử đã quen nên động tác thoa thuốc của hắn rất dịu dàng. Sở Từ chỉ thấy mát lạnh chứ không đau chút nào, mà ở trong phòng ấm áp cỡ này thì càng thoải mái hơn.
“Ban nãy người kia gọi ngươi là Dụ chưởng sự?” Sở Từ ướm hỏi. “Ta cứ tưởng ngươi là một tiểu thái giám.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nữ mềm mại truyền vào tai Dụ Thái tựa bông tuyết bay lãng đãng.
Thái giám với cung nữ trong cung muốn thăng cấp thì có hai cách. Một là khôn khéo lấy lòng chủ tử, thăng quan tiến chức chỉ cần một câu nói của họ. Hai là ở trong cung lâu năm cũng sẽ được thăng cấp nhờ kinh nghiệm.
Dụ Thái vào cung từ nhỏ, năm nay hai mươi lăm nhưng vẫn chỉ làm thái giám chưởng sự. Đây không phải việc đáng tự hào nên hắn miễn cưỡng cười, “Đều là nô tài cả thôi.”
Dụ Thái mau chóng bôi xong thuốc lên vết thương của nàng, khi hắn giơ tay, Sở Từ tinh mắt phát hiện đường chỉ ở cổ tay áo. Nàng không chắc lắm nên mới vươn tay nắm lấy tay áo hắn và lật lại xem, quả nhiên đấy là bộ quần áo mà nàng đã vá.
“Bộ quần áo đó là của ngươi.”
Cơ thể thái giám có khiếm khuyết nên mỗi lần trò chuyện hay làm việc thường tránh tiếp xúc trực tiếp với người khác. Cổ tay áo đột ngột bị túm khiến mu bàn tay hai người vô tình kề sát. Lần đầu chạm vào da thịt nữ nhân làm Dụ Thái cứ như bị người ta bắt được điểm yếu, hai má hắn lập tức đỏ ửng.
Dụ Thái từ tốn rút tay áo về rồi cúi xuống đóng bình thuốc lại, hắn gật đầu, “Xiêm y mặc hai, ba năm nên giặt rách là chuyện bình thường.”
Hai, ba năm? Sở Từ ngỡ ngàng mở to hai mắt, theo lý thuyết thì vị trí chưởng sự đâu thiếu tiền, vậy mà…
Trong lúc nàng mải nghĩ ngợi, Dụ Thái lấy cái chén mới từ trong tủ và dùng nước trà trên bếp rửa qua một lần. Sau đấy hắn mới rót trà rồi đặt chén nước sóng sánh trước mặt Sở Từ.
“Trà ở đây ngon hơn ngoài cung, cô nương nếm thử đi.”
Lời hắn nói hoàn toàn chính xác, chỗ này là nơi thái giám hay được ăn ngon. Mọi vật dụng đều do các cung rải rác đưa tới vì muốn nhờ bọn họ nói mấy câu có ích cho mình với chủ tử.
Trà vừa nấu nên còn hơi nước bốc lên, tỏa ra hương cam thơm ngát. Sở Từ cảm kích nhận bằng cả hai tay, nhiệt độ của chén trà sưởi ấm lòng bàn tay nàng. Đôi mắt nàng cũng được bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng khiến nó sáng long lanh.
“Ta tên Sở Từ, sở trong Sở ca[4], từ trong cáo từ.”
Đôi mắt trong trẻo tựa hồ nước của nàng điềm đạm nhìn Dụ Thái. Trái tim hắn bị trêu chọc tới phát ngứa, như cành liễu tháng ba rung động theo gió và vẽ lên mặt hồ hết gợn sóng này đến gợn sóng khác.
Thái giám đã sớm nhận định bản thân không phải nam nhân, Dụ Thái vốn tưởng tâm mình hệt nước lặng nhưng khuôn mặt bất ngờ nóng lên của hắn tố giác điều ngược lại.
“Dụ Thái,” hắn đáp gọn lỏn.
“Tiền viện đang bận rộn nên trong thời gian ngắn sẽ không có người tới, cô nương uống trà xong hẵng đi. Ta về Lăng Xuân Cung trước đây.”
Sở Từ nghe dặn dò rồi nghiêm túc gật đầu.
“Cô nương hãy cầm bình thuốc kia về, mai sau có gì còn dùng.” Dụ Thái vừa dứt lời liền thấy hối hận, rốt cuộc “mai sau có gì còn dùng” không phải lời lẽ may mắn gì cho cam.
Sở Từ hé miệng muốn đáp lại nhưng người đã rời đi. Nàng dõi theo bóng lưng dần khuất dạng của hắn, tay cầm lấy chiếc bình sứ trên bàn.
“Cảm ơn.”Chú thích
[1] Nơi phụ trách phân phát đồ bạc, đồ da, đồ sứ, lụa, trang phục, và trà.
[2] Tương đương ban kế toán.
[3] 1 khắc = 15 phút.
[4] Chỉ dân ca của nước Sở.