Chẳng mấy chốc đã đến tháng mười hai, hoàng cung bị lớp tuyết dày bao bọc hơn nửa tháng. Vì thời tiết quá lạnh nên mặt trời còn không thể làm tan tuyết đọng ở ngọn cây chứ đừng nói tới tuyết trên nóc nhà.
Tiếng quét tước sột soạt vang lên trong nhạc phường. Trải qua một đêm lạnh cóng, nước đóng băng trên mặt đất làm quét mãi không sạch được.
“Nhanh tay lên, quét xong còn phải luyện tập. Ngày mai là sinh thần hoàng hậu nương nương, lúc đó mà diễn hỏng thì rơi đầu đấy.” Cô cô chủ sự đứng dưới hành lang trong bộ áo bông, một tay chống nạnh còn một tay cầm roi mà phẫn nộ quát.
Bát Nguyệt cầm cái chổi cao hơn người, nàng ấy ngó xung quanh rồi vừa quét dọn vừa di chuyển đến chỗ Sở Từ. Mỗi lần nàng ấy hà hơi là khí trắng bay ra khỏi miệng.
“Sở Từ, hai ngày nữa cho ta mượn áo lông cừu ngươi tự làm nhé?”
Sở Từ mặc áo bông dài màu xanh lá, hai tai lạnh tới mức đỏ bừng. Thấy Bát Nguyệt lại gần thì nàng chớp chớp mắt rồi cũng dựa sát vào nàng ấy, “Sao thế?”
Mặt Bát Nguyệt ửng đỏ nhưng không phải do lạnh, cái miệng nhỏ của nàng ấy thì thầm bên tai Sở Từ, “Ta…mấy ngày nữa ta nghỉ hưu mộc, biểu ca sẽ ghé thăm.”
Sở Từ chợt vỡ lẽ. Tuy tính Bát Nguyệt trẻ con nhưng nàng ấy đã mười tám tuổi, câu nói nữ tử trang điểm vì người mình thích chắc để chỉ trường hợp thế này.
Sở Từ tự làm áo lông cừu vì trang phục thật sự quá đắt, tiền tháng chả sắm được mấy bộ. Nàng nhờ Bát Nguyệt mua vải vóc bên ngoài khi nàng ấy nghỉ hưu mộc, may nàng biết thêu thùa may vá nên thành phẩm cũng khá ổn.
“Ta không ra cung nên chẳng có dịp mặc bộ áo lông cừu kia, nếu ngươi thích thì ta tặng.”
“Thật hả?” Bát Nguyệt kinh ngạc lại mừng rỡ mở to đôi mắt, nàng ấy bất cẩn đánh rớt chổi làm phải hoảng loạn cúi xuống nhặt.
“Bát Nguyệt, muốn nhịn đói đúng không?” Quả nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía dưới hành lang.
“Không không không, ta quét ngay đây.”
Sở Từ nín cười khiến bả vai run run, cây chổi chỉ yếu ớt cào cào mặt đất. Sau đấy nàng hấp tấp tách khỏi Bát Nguyệt.
Oo———oOo———oΟ
Sinh thần hoàng hậu là ngày vui lớn, ngoại trừ hợp tấu giữa các thành viên thì nhạc phường còn phải đệm nhạc cho ca múa, vì vậy mọi người tản ra khắp nơi để làm việc. Quét tuyết xong xuôi, Sở Từ cấp tốc chạy tới ca phường và vô tình bắt gặp nhóm vũ cơ mới thay bộ đồ múa mỏng tang.
Lụa mỏng màu xanh vàng ôm lấy cơ thể mềm dẻo của vũ cơ, trên đầu họ cài trang sức quý giá giúp nét đẹp từng người bật lên. Khuôn mặt ai cũng được trang điểm kỹ lưỡng, vóc dáng lại mảnh khảnh yểu điệu, cộng thêm bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng thì chỉ cần quay đầu mỉm cười là khiến chúng sinh điên đảo.
Trước giờ bọn họ mặc đồ trắng để luyện tập, hôm nay là lần đầu tiên ăn mặc chải chuốt; Sở Từ nhìn mà hoa hết cả mắt.
Tay áo ai quất vào mặt làm mắt nàng đau, Sở Từ nhịn không được bèn kêu lên, “Ui da.”
Xảo Trân che miệng rồi nở nụ cười, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng non và một tia sáng kỳ dị lóe lên trong con ngươi đen như mực. Nàng ta cúi người hỏi, “Sở Từ, ta có đẹp không?”
“Đẹp…rất đẹp.”
Đây là những lời thật lòng. Vũ cơ trong cung nhiều vô số kể, mỗi người đều sở hữu sắc đẹp riêng biệt; có nho nhã thanh lịch, có trong sáng động lòng người, có thẹn thùng ngây ngô. Nhan sắc như thế thì nhiều người có nhưng vẻ đẹp mê hoặc của Xảo Trân là độc nhất vô nhị.
Nàng ta không cần trang điểm lộng lẫy để quyến rũ người khác, Sở Từ đã lĩnh giáo sự lợi hại của cặp mắt sâu thẳm kia ngay từ lần đầu gặp gỡ. Đôi mắt nàng ta giống màu xanh lam ở đáy vực, thần thái thản nhiên lạnh lùng tỏa ra từ nó. Xảo Trân mang nét đẹp cao ngạo, làm người ta khao khát muốn nếm thử hương vị.
Nụ cười trên miệng Xảo Trân càng rực rỡ hơn khi nhận được đáp án ưng ý, “Sở Từ, đàn tỳ bà là sở trường của ngươi, phải đánh cho hay vào đấy. Nếu ngươi làm tốt, mai sau rời đi thì ta vẫn sẽ nhớ kỹ.”
“Rời đi?”
Xảo Trân bất lực trước sự ngu ngốc của Sở Từ, nàng ta đành áp sát rồi thì thào, “Trở thành kẻ đứng trên mọi người thì ở đây làm gì nữa.”
Bây giờ Sở Từ mới hiểu ý nàng ta, nàng bất giác bật thốt, “Ngươi muốn làm…”
Xảo Trân nhanh tay bịt miệng nàng và bất mãn chất vấn khi thấy Sở Từ hoảng hốt, “Sao, ngươi nghĩ ta không đủ xinh đẹp hả?”
“Xảo Trân, không phải…”
“Không phải là được rồi.” Dứt lời, nàng ta xoay người bỏ đi.
Hôm sau nàng ta biến những lời này thành sự thật, song hiện thực lại chẳng như mong muốn.
Oo———oOo———oΟ
Thời tiết ngày tổ chức tiệc mừng thọ lạnh lạ thường nhưng Sở Từ chẳng dám mặc quần áo dày. Lần đầu diễn tấu ở ngự tiền nên nàng sợ cánh tay không cử động linh hoạt được sẽ dẫn tới đàn sai.
Xảo Trân đã thay trang phục múa và đang xếp hàng chờ ngoài cửa. Ngoài đó không có chậu than nên lạnh đến nổi da gà, Xảo Trân vừa xoa tay vừa nghe các vị đại thần trò chuyện rôm rả với hoàng thượng lẫn hoàng hậu. Sự căng thẳng khiến lòng bàn tay nàng ta đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Rốt cuộc nội thị cũng vẫy tay ra hiệu cho vũ cơ tiến vào, Sở Từ mau chóng bước vô trong cùng Xảo Trân.
Màu đỏ tươi bao trùm tiệc mừng thọ. Dưới ánh nến sáng sực, Xảo Trân duyên dáng vén váy bước từng bước nhỏ. Nàng ta cúi đầu đứng yên trên thảm đỏ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý từ rất nhiều người.
Sở Từ cũng vào đúng vị trí, hai tay ôm lấy cây đàn tỳ bà bằng gỗ đỏ. Mười ngón tay mượt mà đặt trên dây đàn như chỉ chờ hiệu lệnh để cất lên âm thanh của thiên quân vạn mã.
Phía trên cao, hoàng thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu ngồi cạnh nhau và đều trông chờ màn biểu diễn kế tiếp.
Cô cô luôn dặn dò đừng ngó nghiêng lung tung nhưng người giết phụ thân ngồi ngay kia, đầu Sở Từ bất động song ánh mắt lại mất kiềm chế mà hướng lên trên. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Dụ Thái đang quỳ để gắp thức ăn cho hoàng thái hậu.
Dụ Thái không ngờ là nàng, hắn âm thầm liếc nhìn đồng thời vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.
Hoàng đế Triệu Liêm ngồi chính giữa, dù xem biểu diễn nhưng vẫn đầy quyền uy chứ chẳng hề có chút thư thái. Cặp mắt với nếp nhăn chồng chất lộ ra sự uy nghiêm không cho phép ai phản kháng.
Sở Từ không nhìn lâu, nàng thu hồi ánh mắt và đầu ngón tay gảy lên dây đàn. Tiếng đàn thánh thót vang khắp đại điện, ngay cả người say rượu cũng bất giác dựng tai lắng nghe.
Có tiếng đàn trong vắt mở màn, Xảo Trân vung tay áo rồi bắt đầu uyển chuyển múa trên tấm thảm đỏ đậm như máu. Mỹ nhân áo xanh với bước nhảy thướt tha, mỗi lần nàng ta ngoảnh đầu và xoay tròn tay áo đều đẹp ngất ngây. Những đại thần vốn đang lầm rầm nói chuyện riêng cũng chăm chú xem, bọn họ hận không thể dán mắt lên cơ thể Xảo Trân.
Đột nhiên, đầu ngón tay tăng tốc độ như lâm vào tình thế bị bao vây bốn phía. Sở Từ chú tâm đánh đàn, điệu múa của Xảo Trân phối hợp nhu lẫn cương theo tiếng tỳ bà. Chẳng bao lâu sau, những động tác mạnh mẽ dứt khoát dần trở nên khoan thai tựa lời than thở khẽ khàng, đánh dấu điệu múa đã tới hồi kết.
Dáng múa duyên dáng xứng đôi với tiếng đàn hoàn mỹ, màn biểu diễn này đặc biệt thu hút.
Sở Từ ngồi một bên nên không thấy phản ứng của mọi người. Nàng ôm tỳ bà rời đi trước còn Xảo Trân thanh nhã hành lễ mới xuống sân khấu, để lại bao lưu luyến cho khán giả.
“Hoàng thượng thấy tiết mục này thế nào?”
Hoàng hậu nghiêng người hỏi, khóe miệng hơi nhếch lên trên khuôn mặt ôn hòa.
“Ca phường thật có lòng. Trường An,” Triệu Liêm gọi tên đại thái giám bên mình.
“Có nô tài.” Trường An gập cong người, đưa lỗ tai lại gần.
“Thưởng cho vũ cơ với nhạc sư ban nãy.”
Ngoài điện, Xảo Trân sung sướng ôm Sở Từ. Hiện giờ nàng ta không thấy lạnh, gương mặt đẹp tràn ngập sự hân hoan.
Ngược lại, Sở Từ luống ca luống cuống. Từ lúc biết tâm tư của Xảo Trân, nàng chẳng rõ mình có nên cao hứng không.
Đêm đó, thủ lĩnh công công Trường An hạ cố đến nhạc phường. Bộ quan bào y mặc không vương hạt bụi nào, tuyết có rơi cũng chẳng thể khiến nó dơ bẩn.
Trường An cứ mải nhìn Sở Từ đang quỳ trên mặt đất chứ không kêu nàng đứng lên. Thật ra y chả cần tự mình đi vì chút chuyện vặt này nhưng y muốn quan sát Sở Từ một chút. Đã lâu rồi y không được nghe tiếng tỳ bà hay như vậy, đâu ai ngờ có một nữ tử xuất sắc đến thế trong đám cung nữ mới.
Sở Từ quỳ bên chân y, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào đôi giày cung điện trước mặt. Đế giày rất dày, thân giày dùng loại gấm vóc thượng hạng, phía trong còn lót vải bông giúp giữ ấm. Nàng không khỏi so sánh với đôi giày mòn vẹt của Dụ Thái, quả thực khác biệt một trời một vực.
“Nhìn chòng chọc chân nam nhân mà không thẹn thùng gì hết nhỉ.”
Người đối diện chẳng biết ngồi xổm xuống từ bao giờ, Sở Từ vội cúi đầu nhận lỗi, “Nô tỳ biết sai, xin công công tha thứ.”
Trường An ồn ào rời đi, Sở Từ chống tay trên mặt đất lạnh lẽo để đứng dậy. Hoàng đế nổi hứng thưởng nàng một trăm lượng bạc, có lẽ đây là số tiền mà gia đình nghèo khổ chưa từng thấy bao giờ.
Oo———oOo———oΟ
Tuyết rơi dày đặc vào ngày Bát Nguyệt nghỉ hưu mộc, chiếc áo lông cừu phát huy tối đa tác dụng.
Mấy ngày qua có rất nhiều lời đồn thổi, chủ yếu là về việc Xảo Trân sắp bay lên cành cao thành phượng hoàng. Thái giám lẫn cung nữ cấp thấp liên tục ghé qua, cung nữ đưa trang sức còn thái giám đưa tiền bạc để nịnh bợ Xảo Trân. Bọn họ đều ngóng trông mai sau nàng ta có thể dìu dắt mình.
Sở Từ ăn nói vụng về nên hoàn toàn từ bỏ ý định lấy lòng, nàng ngoan ngoãn sống qua ngày.
“Sở Từ, đi giao đồ giúp cô cô.”
Cô cô chủ sự Diệp Hinh nhờ nên Sở Từ đồng ý ngay.
Song Sở Từ tuyệt đối không ngờ mình phải đưa đồ tới lãnh cung. Người ta đồn lãnh cung vô cùng ma quái, oan hồn sẽ xuất hiện để đòi mạng mỗi khi đêm xuống. Trời sắp tối nên Sở Từ càng không thể kéo dài thời gian, nàng giao đồ xong liền cất bước rời đi.
“Đứng lại, đứng lại…”
Tiếng quát ầm ĩ truyền đến từ bức tường bên phải, một nữ tử chạy thục mạng trên đôi chân trần xuất hiện; mái tóc dài rối bù tung bay, nước mắt khiến lớp trang điểm nhòe nhoẹt nhìn không ra người hay quỷ. Phía sau nàng ta là năm, sáu thái giám, ai cũng mang bộ mặt vặn vẹo và cầm gậy gỗ màu đỏ được dùng trong trượng hình[1] để đuổi theo nữ tử.
Sở Từ sợ đến nỗi đứng sững lại. Bỗng nhiên nàng thấy có thứ gì lạnh lạnh trên mũi mình, duỗi tay sờ thì phát hiện là một bông tuyết lớn.
Tuyết rơi chất đống trên đất, quần áo của nữ tử kia rách tung tóe nhưng đôi chân đầy bùn chỉ biết chạy trốn. Bóng hình quen thuộc ở đằng xa thắp lên một tia hy vọng trong mắt nàng ta.
“Sở Từ, Sở Từ, cứu ta, mau cứu ta, bọn họ muốn giết ta.”
Cánh tay bẩn thỉu túm chặt Sở Từ, trên đó đầy những vết sưng xanh tím, cả mặt cũng có nữa. Nước mắt giàn giụa hòa lẫn với son phấn, vết máu chưa khô nơi khóe miệng nhỏ xuống vạt áo, trông nàng ta không khác gì một kẻ điên.
“Xảo…Xảo Trân…” Sở Từ ngỡ ngàng tột độ mà nhìn nữ tử.
Xảo Trân đang hấp hối nên không còn tỉnh táo, trong đầu chỉ nghĩ cách bảo vệ tính mạng chứ đâu có hơi sức nói chuyện. Người truy đuổi ngày càng gần hơn, hai tay nàng ta đẩy Sở Từ sang một bên và đôi chân điên cuồng chạy về phía trước. Nàng ta chả cần biết đó là chốn nào, có thể giữ mạng sống là được.
“Đứng lại… Đứng lại… Đừng chạy!”
Năm, sáu thái giám vọt tới, bọn họ bắt được Xảo Trân khi chỉ còn cách một bước chân. Sở Từ chưa kịp phản ứng đã thấy gậy gộc đánh thẳng xuống lưng Xảo Trân, nàng ta tức khắc quỳ sụp trên mặt đất.
“Xảo Trân… Xảo Trân…”
Đi kèm cảnh tượng người ngã xuống là thanh âm quen thuộc, “Hành hình ngay tại chỗ.”
Mấy thái giám cầm gậy vây quanh Xảo Trân, bọn họ không màng đến tiếng khóc thút thít mà giơ gậy lên cao rồi quất thật mạnh vào người nữ tử. Tiếng kêu rên nức nở lẫn tiếng xương gãy răng rắc rõ mồn một giữa đêm tối.
“Dừng…dừng tay…”
Sở Từ nhào lên xô đẩy thái giám đang thi hành án, nhưng bất kể nàng gào thét thế nào cũng chẳng ngăn được Xảo Trân phun ra máu dưới sức mạnh của những cây gậy.
Người ra lệnh hơi do dự nhưng hắn không thể làm trái lời thái hậu, “Giữ nàng ấy lại.”
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, Sở Từ bị hai người giữ chặt và trơ mắt nhìn Xảo Trân bị đánh chết. Đám người tản ra, dòng máu đỏ tươi chảy từ cái xác thấm ướt nền đá xanh.
Đống thịt bầy nhầy khiến dạ dày Sở Từ quay cuồng muốn nôn mửa. Mấy ngày trước người còn sống sờ sờ nhưng hiện tại lại biến thành dáng vẻ này. Nàng hoảng sợ che miệng, nước mắt lã chã rơi.
“Các ngươi xử lý đi.”
“Vâng.”
Giọng nói trầm thấp thân quen làm Sở Từ run rẩy, nàng bủn rủn dựa vào bức tường phía sau.
Thái giám thô bạo kéo thi thể Xảo Trân, lưu lại vết máu ghê người. Vũng máu ấm nhuộm hồng lớp tuyết trắng tinh, bắt mắt mà lại khiến người nhìn sợ hãi.
Thanh âm quen thuộc kia đúng là của Dụ Thái.
Hắn biết nàng đang kinh hãi nên bước đến trước mặt nàng rồi dừng lại. Hai người chỉ cách nhau một bước chân nhưng giữa họ là đại dương mênh mông.Lời tác giả
Truyện này có nam phụ nhưng suất diễn không nhiều.Chú thích
[1] Hình phạt bị đánh bằng gậy.