Cầm tiến đến bắt đầu kiểm tra cho cô nàng.
Sau 1 lúc, anh khẽ thở dài 1 hơi. Còn tốt. Đám quái vật kia cũng không đến mức… không phải nói là chúng chưa kịp động chạm đến những vị trí quan trọng mà chủ yếu chỉ là tay chân.dù cho mất vài miếng thịt nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng. cô ngất đi vì do căng thẳng quá độ mà thôi. có lẽ chỉ sau 1 thời gian nữa thì sẽ khỏi hẳn.
Còn may, còn may. Nếu mà cô ấy bị sao sợ anh điên lên mất.
Cầm lôi từ trong trữ vật yêu đái ra vài loại dược thảo và các loại bình ấm. Đơn giản điều chế 1 chút ra vài loại thuốc có tác dụng bổ máu và mau liền vết thương đồng thời có chức năng an thần. Như vậy thì cô nàng chỉ cần nghi ngươi 1 chút là ổn thôi.
Tiếp theo, Cầm lấy ra 1 ít thuốc cao đã chế sẵn. bôi lên các vết thương cho cô nàng. Như vậy thì đảm bảo sau khi khi liền vết thương sẽ không để lại sẹo. dù Cầm biết sau khi cô sinh hạ tiểu phượng hoàng xong sẽ được thóa thai hoàn cốt nhưng mà dù sao con gái mà. Để lại sẹo sẽ không hay.
Còn thịt bị cắn xuống thì Cầm nhất thời cũng không có cách. Dù sao anh cũng chưa làm ra loại thuốc đó. Nhưng mà anh vẫn khâu lại để cho vết thương không chảy máu rồi băng bó lại. Sau khi lên kia có lẽ anh cần nghiên cứu 1 chút để tìm ra biện pháp a.
Sau đó, Cầm cũng tiến ra chăm sóc 2 cô nàng kia. Các cô bị thương tuy không nặng như Mã Tiểu Đào nhưng mà cũng không thể coi thường. sơ xẩy có thể để lại di chứng a.
Chỉ tiếc anh mang theo vài loại thảo dược bình thường cũng như là thuốc trị ngoại thương là chủ yếu do đó chỉ có thể khiến các vết cắn lành lại chứ không thể ngay lập tức khiến các cô khỏe lại được.
Xem ra vẫn cần 1 thời gian nghỉ ngơi mới tiếp tục tìm kiếm được a.
Cầm muốn khuyên các cô đi ngủ nhưng chỉ sợ sau lần tiếp cận thần chết vừa rồi thì các cô nàng khó lòng mà an giấc a.
Vẫn may, lần trước trên đảo kia, Cầm lấy được An Thần thảo. Theo như Lam bích nói. Lúc trước, sau khi kế hoạch giải cứu thất bại, cô đã suy sụp rất lâu. Cả người ủ dột, ăn không ngon ngủ không yên. Dù cho là 10 vạn năm hồn thú thì như vậy hoài cũng suy sụp. đúng lúc đó. Cô nàng tìm ra được An Thần thảo. Nó chỉ có tác dụng duy nhất là an thần và đưa con người vào giấc ngủ sâu. Trong cái thời đại tu luyện cuồng triều, người ta hận ngày không dài thêm 24h để tu luyện này thì An Thần thảo này quả thật có chút gân gà. Nhưng với Lam Bích lúc đó và Cầm bây giờ thì nó lại có tác dụng rất lớn a.
Anh lấy An Thần thảo cùng vài loại thảo dược có mùi hương nhè nhẹ khác, đơn giản chế tạo thành 1 hỗn hợp. đốt lên, một mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí bay vào mũi 2 cô nàng kia.
Sắc mặt các cô hiện lên vẻ nhẹ nhõm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong khi đó,Cầm đã rời đi khu vực này để tránh bị ảnh hưởng. Dù sao thì quái vật vẫn ngoài kia. Tất cả đều say giấc nồng thì chết lúc nào cũng không biết a.
Và ai đó khe khẽ thủ hộ bên cạnh bọn họ cho đến khi trời sáng
………..
- Ưm… thơm quá…
Một mùi thơm bay vào mũi khiến cho 2 cô nàng kia khẽ động. Các cô từ từ mở mắt. 1 cảm giác khoan khoái truyền đến. Tinh thần sảng khoái cực kỳ. Nếu không phải thân thể vẫn còn ê ẩm chỉ sợ các cô cũng không cho rằng bản thân mình vừa xảy ra đại chiến a.
- Các cô dậy rồi à. Ra ăn đi cho nóng.
Dọng Cầm vang lên khiến cả 2 cô nàng tỉnh ngủ hắn. Quay sang thì thấy Cầm đang ngồi bên 1 nồi cháo nghi ngút tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Anh đang múc chúng ra bát và đưa đến cho cô nàng. Mỉm cười nói:
- Ta sợ các cô giờ thấy thịt thì lại ăn không được nên làm chút cháo. Yên tâm, dù chỉ là cháo hoa nhưng ta cho vài vị thảo dược vào. Đảm bảo đủ dinh dưỡng cho các cô hoạt động cả ngày.Nếu cần thì ở nồi vẫn còn. Các cô tự đi lấy nhá
2 cô nàng hăm hở tiếp bát cháo. Không cần thìa mà đưa lên miệng húp 1 cái. Hơi ấm lan tỏa khiến các cô thỏa mãn vô cùng. Đúng là món của Cầm là số zack mà.
Sau vài hơi húp hết bát cháo. Các cô vẫn chưa hết thòm thèm. Định tiến lên lấy thêm bát nữa.
Lúc này, đập vào mắt các cô là 1 hình ảnh cực kỳ ngọt ngào. Cầm đang nhẹ nhàng đỡ Mã Tiểu Đào dậy, đút cho cô từng muỗng cháo 1, nhẹ nhàng mà cẩn thận. Nhu tình xông phá trời cao.
Dù biết tình cảnh của cả 2 nhưng không biết sao trong lòng 2 cô vẫn cảm thấy nhoi nhói như là 1
cái gì đó quý giá đang dần dần thuộc vào tay người khác.
Nhất là Lăng Lạc Thần, dù sao thì cô cùng đồng hành cùng 2 người lâu nhất.Nếu nói cô không có tình cảm với Cầm là giả. Nhưng nếu trước đây cô cùng Mã Tiểu Đào là công bằng cạnh tranh thì bây giờ chỉ sợ cô khó có thể nào gạt bỏ thân ảnh của Mã tiểu Đào trong lòng Cầm. Cách duy nhất chỉ có thể chia sẻ mà thôi.
Nhưng cô sẽ làm như vậy sao. Chính cô cũng không biết câu trả lời. Chỉ có thể phó mặc cho số phận mà thôi.
Hít 1 hơi thật sâu để bình ổn tâm tình. Cô đột nhiên nhoẻn miệng cười. Tiến đến múc thêm cho bản thân 1 chén cháo. Những chuyện này cứ để tương lai a. Còn bây giờ có lẽ vẫn là nên ưu tiên thưởng thức mĩ thực trước a.
Món của Cầm thì ăn hoài cũng không chán mà.
…….
Sau 1 bữa sáng ngon lành. Ai ai cũng đã tràn ngập sức mạnh. ánh sáng cũng đã le lói ở khu vực này. Bây giờ cung là lúc nên đi thám hiểm nào.
Cầm cố định Mã Tiểu Đào trên lưng rồi sánh vai cùng 2 cô nàng đi tiếp. Anh muốn nhất là thu cô nàng vào tòa kim sơn của bản thân để an toàn tuyệt đối nhưng mà dù sao thì Cầm cũng không muốn bại lộ trước 2 cô nàng. Hơn nữa, Cầm cũng đủ tự tin vào bản thân có thể ứng phó với mọi tình huống. dù cho có gặp nhân thú đạt đến 10 vạn năm hay là phong hào đấu la thì anh cũng có tự tin đánh bại được hắn.
Dù sao chúng cũng chỉ là dã thú. Không có ý thức như con người. Cấp thấp thì có lẽ sẽ có ưu thế nhưng lên đến đấu la, phong hào đấu la thì đó lại là sự kiềm chân bọn chúng lại
Mà dù cho có không thắng thì Cầm tin bản thân cũng có thể đào thoát được.
Đó là còn chưa kể 2 cô nàng này. Dù các co chỉ mới là đấu đế, đấu thánh nhưng mà đều là thiên tài, có thể chống chọi với đấu la 1 lúc. Còn chạy thoát thì khỏi cần bàn a.
Do đó,không việc gì phải ngại cả
Đi thôi.
Cầm dẫn đầu đoàn người trùng điệp tiến lên.
Điều lạ là trên đường đi, cả nhóm không gặp bất kỳ trở ngại nào cả. thuận lợi tiến đến tòa lâu đài. Đến gần mới thấy nó hùng vĩ. Thật không biết rót bao nhiêu tiền vào đây a.
Cầm hít 1 hơi rồi mới đẩy cửa vào.
Không gian im lặng như tờ, không có bất kỳ 1 tiếng động nào cả. Cầm cẩn thận dẫn đầu nhóm người tiến dần vào trong chủ điện, trên đường đi an toàn hơn anh tưởng rất nhiều. chẳng lẽ tòa hư vô chi thành này không có phòng bị. Những con thú ngoài kia chỉ là quái vật vô tình đến.
Mọi thứ có lẽ chỉ có thể giải đáp khi đến chủ điện a.