Edit: Nhii
Beta: Phong Lãnh
***
Đầu óc cô trống rỗng.
Tịch Duyệt ngồi thẳng lưng trên ghế, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bình tĩnh, nhất định không được quay đầu lại, mày có thể làm được!
Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối nấp ở núi giả cách đó không xa, lo lắng dậm chân: “Mẹ nó, xấu hổ chết mất!”
“Duyệt Duyệt có phải bị ngốc rồi không? Ngồi gần như vậy là muốn bị phát hiện sao?”
“Tớ tuyên bố, tớ không quen biết người đó.”
“Tớ cũng không có người bạn nào ngốc như vậy.”
Vừa nãy Tịch Duyệt còn phải đến bệnh viện vì bị “chấn thương ở chân“. Nhưng lúc này lại xuất hiện ở hội sở Thịnh Thế, cho dù là người ngốc cũng nhìn ra điều bất thường. Huống chi Quý Cảnh Sơn là ai, chính là đại thần đã tạo ra phần mềm “EasyChina” vào năm ba trung học.
Hội sở Thịnh Thế là hội sở giải trí số một ở thành phố này. Không giống với các hội sở khác, có thể vào được đây thì người đó chắc hẳn rất giàu có. Bởi vì chỉ riêng thẻ hội viên bình thường ở đây thôi cũng đã lên tới hàng trăm nghìn vạn. Mà những người có thẻ hội viên vàng như Tịch Duyệt, từ lâu đã đạt tới cấp bậc hàng triệu vạn.
Một con học gà liệu có thể xuất hiện ở trụ sở này được hay sao?
Tích tắc.
Thiết lập sụp đổ.
Người phục vụ mặc tây trang đi ngang qua, thấy có hai người lén lút ở núi giả bên cạnh rất khả nghi. Đang định tiến lên dò hỏi thì phát hiện đó là Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối, anh ta vội vã cúi đầu khom lưng: “Cô Chân, cô Giả, xin hỏi hai vị có cần giúp đỡ gì không ạ?”
Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối cùng quay đầu ra hiệu với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ thuận thế nhìn sang thấy Tịch Duyệt cách đó không xa, lập tức hiểu rõ mà ngậm miệng.
Chuyện này.
Fans của Tịch Duyệt lại vô cùng vui mừng.
Cũng không thể trách Fans, dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy người thật ngoài đời, ở ngoài còn đẹp hơn so với lúc Livestream, khó tránh khỏi có chút kích động.
Tịch Duyệt che trán lại và ra hiệu với Fans, nhưng Fans lại không hiểu ý cô.
“Chị có muốn em đưa chị đến bệnh viện không?” Fans thấy vẻ mặt của Tịch Duyệt rất khó chịu, vì vậy tiến lại gần hỏi.
Vậy cũng tốt! Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Tịch Duyệt lập tức giả vờ yếu ớt, gật đầu đáp lại Fans. Cô không thể nói chuyện, sợ vừa nói ra sẽ bị nam thần nghe thấy.
Fans rất nhiệt tình, vội vàng tới đỡ cô dậy.
Đừng nhìn Tịch Duyệt ở trước màn ảnh khí chất cao hai mét, trên thực tế so với các Fans này còn thấp hơn một cái đầu. Tịch Duyệt không cao nhưng dáng người rất đẹp, vừa gợi cảm vừa đáng yêu.
Tịch Duyệt thuận thế đem đầu dựa vào vai Fans, chuẩn bị chuồn đi thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng nói: “Chờ đã.”
Giọng nói này khiến cho Tịch Duyệt kinh hãi.
Cô thề, giọng nói của Quý Cảnh Sơn là giọng nói hay nhất cô từng nghe, bất kể khi nào cô nghe thấy đều cảm thấy thích thú. Nhưng bây giờ... cô muốn chết ngay tại đây.
Làm sao dám chần chừ, cô liền lôi kéo Fans chạy trốn mà quên mất mình đang giả vờ mệt mỏi.
Nhưng Fans lại rất tò mò, quay đầu liếc nhìn nam nhân đằng sau lưng, lập tức bị vẻ ngoài đẹp trai của Quý Cảnh Sơn làm cho choáng ngợp: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
“Hình như tôi biết cô ấy.” Quý Cảnh Sơn nói.
Ngồi đối diện Quý Cảnh Sơn, Chu Sinh Nam ngẩng đầu, nheo mắt nghi ngờ?
Mới vừa về nước đã quen được một cô gái rồi à?
Fans chỉ vào Tịch Duyệt vẫn đang gục mặt trên vai mình: “Người anh nói là chị Duyệt Duyệt sao?”
Tịch Duyệt lần này bất chấp tất cả, trực tiếp giả vờ choáng váng đầu mà dựa vào Fans: “A, tự dưng đau đầu quá...”
Fans hoảng sợ: “Chị Duyệt Duyệt, chị không sao chứ?”
Quý Cảnh Sơn hai bước đi tới giúp nâng đỡ Tịch Duyệt, quay sang nói với Fans: “Tôi đưa cô ấy đi.”
Vừa nãy anh mới tình cờ giúp đỡ cô ở sân bay, lúc này có chút quen tay hay việc.
Suy nghĩ của Fans rất đơn giản thuần khiết, thấy Quý Cảnh Sơn lớn lên đẹp trai như vậy nên không chút đề phòng, trực tiếp đưa Tịch Duyệt đến chỗ anh.
Tịch Duyệt thuận thế ngả người vào lồng ngực của Quý Cảnh Sơn.
Quý Cảnh Sơn có thói quen dùng nước hoa, nhưng loại mùi hương này chỉ khi đứng sát vào mới có thể ngửi thấy. Tươi tắn tự nhiên, giống như mùa xuân.
Tịch Duyệt có phần hơi biến thái mà ngửi mùi hương trên người anh, cô cúi đầu thấp xuống, hy vọng anh sẽ không nhìn thấy mặt mình.
Chu Sinh Nham đi tới, vô tình phá đám: “Cô gái này có phải là người ở sân bay vừa rồi không?”
Tịch Duyệt giả vờ như đã chết, kỹ thuật diễn xuất phát huy vượt xa người thường.
Quý Cảnh Sơn lập tức bế Tịch Duyệt kiểu công chúa: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, việc ở đây giao lại cho cậu.”
Sức lực anh rất khỏe nên ôm người 90 cân* trên tay cũng không có cảm giác gì.
*Bên TQ, 1 cân VN = 0,5 kg bên đó.
Tịch Duyệt hưởng thụ cái ôm mạnh mẽ của anh, trong lúc nhất thời bất chấp sự xấu hổ và căng thẳng, trong lòng lại đang bắn pháo hoa chúc mừng.
Chu Sinh Nham đi tới: “ Ai da, cậu vậy mà đi luôn sao? Bên kia còn một đám người đang chờ cậu đấy.”
Quý Cảnh Sơn cười: “Không thấy tôi phải đưa người đến bệnh viện sao?”
Fans cũng đi theo nói: “Chị Duyệt Duyệt hình như sắp ngất tới nơi rồi! Chuyện quan trọng hiện giờ là đưa chị ấy đến bệnh viện trước đã!”
Tịch Duyệt nhắm hai mắt âm thầm cười: Không hổ là Fan của mình!
Chu Sinh Nham vẻ mặt bất lực: “Hửm? Lão Quý, đây là bữa tiệc của cậu mà!”
Hơn nữa nhân viên phục vụ ở đây rất nhiều, kiếm đại một người giúp đỡ là được.
Quý Cảnh Sơn nghiêng đầu nói với Chu Sinh Nham: “Tôi tin tưởng cậu.”
Chu Sinh Nham: “???”
Sau khi Quý Cảnh Sơn ôm Tịch Duyệt đi xa, Chu Sinh Nham mới phản ứng lại, hô to: “Chết tiệt! Cáo già!!! Lại đem chuyện này quăng cho tôi!!!”
Chu Sinh Nham và Quý Cảnh Sơn là bạn thời trung học và cao trung. Hai người họ vẫn luôn có hứng thú đối với internet, lúc Quý Cảnh Sơn lần đầu đem phiên bản đầu tiên của “EasyChina” cho Chu Sinh Nham xem, anh đã xem Quý Cảnh Sơn là thần tượng của mình.
Mấy năm nay, Chu Sinh Nham vẫn luôn đi theo Quý Cảnh Sơn làm trợ lý. Là một trợ lý, đương nhiên phải có ý thức của trợ lý. Trước đây khi ở nước ngoài, khi Quý Cảnh Sơn gặp những người mà anh lười giao tiếp, anh sẽ ném chuyện đó cho Chu Sinh Nham. Chu Sinh Nham đã tham gia vòng vây trong một thời gian dài, gặp vô số các tổng tài lớn.
Lần này Quý Cảnh Sơn về nước, Chu Sinh Nham cũng từ trợ lý thăng chức làm giám đốc khu vực trong nước.
Kỳ thực Quý Cảnh Sơn cũng không phải là người lười giao tiếp, trên thực tế tính cách của anh rất hòa đồng. Ít nhất đã nhiều năm như vậy, Chu Sinh Nham chưa thấy Quý Cảnh Sơn tức giận, một lần cũng chưa từng có.
Khi gặp chuyện khó giải quyết hoặc đả kích gì, Quý Cảnh Sơn đều tự giải quyết một cách từ từ, không hề càu nhàu, cũng không vô duyên vô cớ gây sự. Anh thích câu cá và tập thể hình. Có thể ngồi câu cả một ngày, cũng có thể chạy một hơi hai mươi ki-lô-mét.
Đi theo Quý Cảnh Sơn nhiều năm, làm bạn học, làm bạn thân và đồng nghiệp, Chu Sinh Nham rất ngưỡng mộ những phẩm chất của anh.
Tịch Duyệt vẫn luôn biết, người đàn ông cô yêu thầm mười năm có bao nhiêu ưu tú.
Ngồi trong xe, Tịch Duyệt vẫn nhắm mắt giả vờ ngất xỉu.
Khoảnh khắc này cô thậm chí cảm thấy một chút may mắn khi gặp phúc trong họa.
Xe chậm rãi chạy, Quý Cảnh Sơn lái xe.
Tịch Duyệt mở mắt liếc nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom, cô cũng có một chiếc giống hệt vậy. Không hổ danh là người đàn ông cô thích, ngay cả sở thích cũng giống nhau như vậy.
Tuy rằng mấy năm nay Quý Cảnh Sơn vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng đôi khi cũng về nước.
Đất nước sau mười năm đã có nhiều thay đổi lớn, thành phố Nam Châu càng hiện đại hơn.
Nhưng mười năm, vẫn còn có nhiều thứ không hề thay đổi.
Nhân lúc đèn đỏ, Quý Cảnh Sơn liếc nhìn kính chiếu hậu, cô gái nhỏ nằm nhắm mắt yên lặng ở phía sau, nhỏ nhắn đáng yêu. Anh nhếch môi, bất lực lắc đầu. Ít nhiều cũng đoán ra được cô đang giả vờ, mặc dù anh không biết tại sao cô lại làm thế.
Quý Cảnh Sơn cũng có tâm tư riêng, lấy cớ đưa cô đi bệnh viện để rời khỏi bữa tiệc.
Sau chuyến bay dài trở về, điều anh muốn làm nhất chính là ăn chút đồ ăn quê nhà, dàn xếp công việc tận hưởng cuộc sống quê nhà.
Mười giờ tối, thành phố Nam Châu rực rỡ ánh đèn.
Quý Cảnh Sơn nhìn nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc này, đột nhiên cảm thấy bối rối. Trong lòng có nỗi trống trải mờ nhạt, nhưng không cách nào hóa giải được.
Anh đã rời nhà khi còn nhỏ, sự thật anh không có nhiều người thân ở quê nhà. Từ nhỏ cha mẹ bởi vì tai nạn giao thông mà qua đời, anh vẫn luôn sống với ông bà của mình. Nhưng cách đây vài năm, hai người cũng lần lượt bỏ anh mà ra đi, để lại Quý Cảnh Sơn một mình.
Con muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Xe chậm rãi chạy, Quý Cảnh Sơn lái từ từ.
Ước tính mười phút sau, đã gần đến bệnh viện, Tịch Duyệt mở mắt ra, giả vờ hoang mang: “Ưm... Đây là đâu vậy?”
Quý Cảnh Sơn một tay chống ở cửa sổ xe day day huyệt thái dương, một tay lái xe, giọng đều đều: “Cô ngất đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Tịch Duyệt nhanh chóng ngồi dậy: “Không cần, không cần phiền anh đưa tôi đến bệnh viện nữa, tôi không sao.”
“Thật không?” Quý Cảnh Sơn tấp xe vào lề đường.
Tịch Duyệt có chút căng thẳng, đợi Quý Cảnh Sơn quay đầu lại, cô giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Là anh! Anh là người đã cứu tôi! Chúng ta quả thực rất có duyên đấy!”
Hãy lấy thân báo đáp đi!
“Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tịch Duyệt giả vờ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương: “A...Hình như tôi bị tụt huyết áp, ăn chút gì đó sẽ thấy đỡ hơn.”
“Chưa ăn tối sao?” Quý Cảnh Sơn hỏi.
Tịch Duyệt vẻ mặt vô tội mà lắc đầu.
Thực sự là cô chưa ăn cơm tối.
Biết được Quý Cảnh Sơn về nước, cả buổi chiều Tịch Duyệt đã bắt đầu trang điểm chải chuốt, thử quần áo liên tục, trang điểm cũng vô cùng tỉ mỉ. Con gái mà, dành rất nhiều thời gian cho những việc vặt vãnh này, vì bận rộn mà không kịp ăn cơm. Vừa rồi về nhà cũng chỉ ăn chút đồ ăn vặt, cũng không có ăn cơm.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tịch Duyệt chủ động nói: “Để cảm ơn anh, tôi mời anh ăn cái gì đó ngon nhé?”
Không cho Quý Cảnh Sơn có cơ hội từ chối, Tịch Duyệt lại nói: “Không cần khách sáo, nếu không tôi sẽ ở trong xe anh ăn vạ không rời đi.”
Quý Cảnh Sơn cười.
Người vừa nói ăn vạ trên xe không rời đi lúc này đột nhiên mở cửa xe sau, quay đầu đi đến ghế phụ, tự nhiên ngồi xuống.
Quý Cảnh Sơn hơi nhướng mày nhìn Tịch Duyệt.
Tịch Duyệt cười ngọt ngào: “Anh thích ăn gì?”
Quý Cảnh Sơn không kén ăn, trong thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào. Bụng có chút đói, dù sao vừa rồi xuống máy bay đã phải đến hội sở ngay, anh hoàn toàn chưa ăn chút đồ ăn nào. Bởi vì không thể uống rượu nên anh bị ép uống không ít đồ uống.
Tịch Duyệt: “Nếu giờ không nghĩ ra nên ăn gì, vậy ăn tôi đi.”
Quý Cảnh Sơn: “???”
“Không không không! Ý tôi là, ăn món nào đó do tôi làm đi, tôi nấu ăn rất ngon.”