Công Lược Bạch Nguyệt Quang

Chương 4: Chương 4: Đánh sóc con




Edit: Nhii

Beta: Phong Lãnh

***

Tại hội sở Thịnh Thế.

Quý Cảnh Sơn lần này về nước, lời mời liên tục xuất hiện.

Mười giờ tối, cuộc sống về đêm ở trong nước vừa mới bắt đầu.

“Nhân tài mới nổi về khoa học kỹ thuật của chúng ta cuối cùng đã trở về phục vụ cho đất nước. Nào, tất cả cùng nâng ly kính rượu quý thần một ly.” Chu Sinh Nham dẫn đầu khơi dậy bầu không khí.

Quý Cảnh Sơn nâng ly đồ uống lên, giữa hai lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi. Bởi vì khuôn mặt trầm tĩnh, nên những lúc anh không cười lại tôn lên bộ dáng người sống chớ lại gần.

Thực chất anh cũng không quá thích bầu không khí náo nhiệt như này, đặc biệt là ở nước ngoài một thời gian dài nên thích sống một cuộc sống yên tĩnh hơn.

Nhưng tin tức Quý Cảnh Sơn về nước sẽ xuất hiện ở bữa tiệc được truyền ra, Chu Sinh Nham sớm đã thu xếp. Vì vậy những người ở đây hôm nay đa số đều là bạn bè hoặc bạn học, không cần quá mức câu nệ.

“Bạn học cũ, nhiều năm không gặp vẫn rất đẹp trai nha.”

“Lớp chúng ta nhiều kẻ sĩ diện, khai giảng trường năm nào cũng nhắc đến cậu.”

“Lần này về nước là muốn tập trung phát triển ở đây à?”

“Nhất định cậu phải giúp đỡ bạn học đấy.”

Quý Cảnh Sơn vốn nổi tiếng từ khi còn nhỏ, anh đã quen với sự nịnh nọt, nhưng vẫn không thích cảm giác này.

Cách đây tám năm, lúc Quý Cảnh Sơn học năm ba trung học đã bắt đầu nghiên cứu công cụ tìm kiếm “EasyChina“. Chỉ mất một trăm ngày ra mắt “EasyChina”, nó liền thu hút hơn một nghìn vạn người dùng khiến cho anh nổi tiếng chỉ trong một đêm, trở thành nhà khoa học kỹ thuật mới nổi, khiến đại học Harvard phá lệ mà tuyển thẳng anh vào học.

Thành công của “EasyChina” không phải là không có lý do, nó sử dụng các thuật toán thông minh để phân tích mức độ liên quan, lịch trình, tin tức và sở thích cá nhân của từng người dùng, đồng thời điều chỉnh nguồn cung cấp tin tức phù hợp nhất cho người dùng. Có thể nói rằng, mỗi giao diện tìm kiếm của “EasyChina” đều là “độc nhất vô nhị“.

Năm năm trước, tạp chí 《Forbes》 đã vinh danh sinh viên tốt nghiệp Harvard dưới ba mươi tuổi này là một trong hai mươi lăm doanh nhân trẻ tuổi có sức ảnh hưởng nhất trong các công ty Trung Quốc.

Cách đây không lâu, Quý Cảnh Sơn đã bỏ ra số vốn 1,5 tỷ đô la cho “EasyChina”, cũng mua lại công cụ tìm kiếm lớn thứ hai thế giới, điều đó khiến công ty trở thành ông hoàng công cụ tìm kiếm không thể tranh cãi ở Trung Quốc.

Một người đàn ông vừa độc thân vừa nhiều tiền như vậy khó tránh khỏi được các bạn học nữ cũ ưu ái. Đặc biệt là đã nhiều năm không gặp, Quý Cảnh Sơn lớn lên càng đẹp trai, so với các minh tinh hiện nay thì anh quả thực có thể trở thành một ngôi sao lớn.

Vì không thích uống rượu nên anh gọi đồ uống thay cho rượu. Thật ra trên bàn tiệc không có một ai la hét bắt buộc người khác phải uống một hai chén rượu, không khí trên bàn tiệc lúc này thực hiện theo chủ trương uống hoặc không uống. Huống hồ hôm nay Quý Cảnh Sơn là nhân vật chính, mọi thứ đều do anh quyết định.

Đồ uống qua ba mươi tuần, mọi người cũng dần trở nên thân thiết với nhau hơn.

Chu Tĩnh canh chuẩn thời gian, bưng một ly Champagne đứng trước mặt Quý Cảnh Sơn: “Anh Quý, không biết anh có còn nhận ra em không?”

Quý Cảnh Sơn ngừng lại một giây, nhìn Chu Tĩnh ăn mặc chỉnh tề lại nhớ đến cô gái mà anh đã “cứu” cách đây không lâu.

Nhớ lại cảnh đó, Quý Cảnh Sơn không khỏi nhếch môi.

Vừa về nước mà đã được xem một màn kịch lớn, rất thú vị.

Chu Tĩnh hiểu lầm, cho rằng Quý Cảnh Sơn đang cười với mình, vì thế tiến tới ôm chặt cánh tay của Quý Cảnh Sơn: “Em biết anh sẽ không quên em mà, trước kia anh còn thường xuyên mua đồ ăn ngon cho em.”

Đối mặt với sự thân mật cố ý của cô gái trước mặt, Quý Cảnh Sơn theo bản năng liền tránh né: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Chu Tĩnh rơi vào khoảng không, đúng lúc đang cảm thấy xấu hổ thì Chu Sinh Nham đi tới.

“Lão Quý, còn nhớ không? Đây là em gái tôi.” Chu Sinh Nham nói với Quý Cảnh Sơn.

Nhìn kỹ lại, hai anh em họ có vài phần giống nhau, Quý Cảnh Sơn suy nghĩ, nói: “Chu...Tĩnh?”

“Đúng vậy!” Chu Tĩnh cười tươi lộ ra núm đồng tiền.

Chu Sinh Nham nhấp một ngụm rượu: “Trước kia chúng ta lén ra ngoài chơi, cậu còn mua cả đống đồ ăn cho em ấy.”

Quý Cảnh Sơn có ấn tượng, cười gật đầu.

Chỉ mới chợp mắt mà đã mười mấy năm trôi qua.

“Cô gái mười tám tuổi thay đổi rồi.”

Chu Tĩnh nghiêng đầu cười: “Anh Quý, đừng tưởng rằng vừa rồi em không nhận ra anh đã quên em. Nói đi, anh tính bồi thường cho em như thế nào?”

“Vậy em nên tìm anh trai em, anh ta không báo trước rằng em sẽ đến, nên anh không nhận ra em.” Quý Cảnh Sơn trực tiếp đem vấn đề đổ lên người Chu Sinh Nham.

Chu Sinh Nham trừng mắt: “Chuyện này liên quan gì tới tôi? Lão Quý à, cậu đã quen dùng tôi làm lá chắn rồi phải không?”

Quý Cảnh Sơn mỉm cười, thấy Chu Tĩnh có ý muốn lại gần thì vỗ bả vai Chu Sinh Nham: “Nào, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Chu Tĩnh làm sao không biết rằng Quý Cảnh Sơn đang phớt lờ mình, cô bực mình nhíu mày. Cô đã săn vô số con mồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải người dầu muối không ăn như vậy. Ý tứ muốn lấy lòng anh rõ ràng như vậy mà Quý Cảnh Sơn lại làm như không thấy!

Theo những gì cô ta biết thì Quý Cảnh Sơn vẫn còn độc thân, mấy năm nay luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có tai tiếng với người phụ nữ nào. Một người đàn ông như vậy quả là hiếm có, khiến cho người ta thèm muốn.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Chu Tĩnh kinh ngạc che miệng: Quý Cảnh Sơn không phải là gay đấy chứ?

“Ê, mau lại đây xem!” Bạn thân Triệu Lệ Giai đưa điện thoại tới.

Là một video màu đen, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh rất rõ ràng.

“Nhớ cái đầu cậu á! Hồi đó anh ấy học năm ba còn cậu mới học năm nhất, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?”

“Nhanh lên! Đừng làm mất thời gian nữa.”

“Từ từ, chút nữa tớ sẽ ngã trước mặt anh ấy phải không?”

“Đúng đúng, làm bộ té ngã đứng dậy không nổi, để anh ấy ôm cậu lên!”

“Cậu phải diễn cho thật tự nhiên, giống như lúc trước chúng ta đã luyện tập ấy!”

...

Chu Tĩnh híp mắt: “Đây là cái gì?”

“Kênh Livestream của Tịch Duyệt.” Triệu Lệ Giai cười nói: “Hình như tối nay cô ta đuổi theo bạch nguyệt quang, nhưng đã quên tắt Livestream, buồn cười muốn chết.”

Chu Tĩnh giật lấy điện thoại, cẩn thận nghe lại một lần nữa, cơ bản xác định được đây chính là chuyện vừa rồi xảy ra ở sân bay.

Ha, trách không được.

“Gửi cho tớ cái này.”

*

Phong cách đỗ xe mang tính biểu tượng của Tịch Duyệt người ở Tịnh Thế đều biết.

Cô thay xe như thay áo, chiếc xe yêu thích nhất gần đây là Bentley Continental GT.

Vừa xuống xe, cô trực tiếp ném chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe.

Nhân viên bãi đậu xe không khỏi liếc nhìn Tịch Duyệt mấy cái, so với những lần xuất hiện ở Thịnh Thế trước đây, trang phục cô mặc hôm nay không hề giống thường ngày.

Bước vào Thịnh Thế, Tịch Duyệt tìm đến phòng riêng mà bạn thân đã gửi trước cho cô.

Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối đang cùng nhau hát: “Tôi thấy sợi mì dài và to, cũng giống như cái bát này to và tròn, tôi thấy sợi mì dài và to, cũng giống như cái bát này to và tròn...”

Hai người một người hát một người nhảy.

Tịch Duyệt đứng đó im lặng “thưởng thức” một lúc, cho tới khi thật sự không thể nhịn được nữa, cô cầm lấy micro hét lớn một tiếng: “Cái quái gì thế hả?”

Lỗ tai Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối suýt nữa thì điếc.

Tịch Duyệt cầm micro hét lớn: “Chu Tĩnh đâu? Tớ muốn xử cô ta!”

Chân Chỉ Kỳ cắt ngang: “Làm gì hung dữ quá vậy? Chu Tĩnh đang ở phía đối diện. Cậu tính dùng cái gì để xử người?”

“Cái này có thể chứ?” Tịch Duyệt cầm lấy chai bia trên bàn đi tới phòng bên cạnh.

Giả Bối Bối vội vàng ôm chặt Tịch Duyệt: “Bĩnh tĩnh nào, đại thần cũng đang ở gần đây, cậu giữ hình tượng chút đi!”

Tịch Duyệt quả nhiên không nhúc nhích nữa.

Quý Cảnh Sơn chính là giới hạn của cô ấy.

Tịch Duyệt không biết bản thân đã yêu Quý Cảnh Sơn từ khi nào, cô không bao giờ quên được buổi chiều mưa tầm tã đó. Hôm đó Quý Cảnh Sơn đưa ô cho cô rồi xoay người chạy vội trong mưa, Tịch Duyệt cho rằng mình đã nhìn thấy anh hùng từ trên trời giáng xuống. Nhưng đáng tiếc, cô chưa không kịp thổ lộ với anh thì anh đã ghi danh đi du học tại một trường đại học ở nước ngoài.

Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ tới hình ảnh ngày đó, dưới đáy lòng ngập tràn cảm xúc của một thiếu nữ thời thanh xuân.

Để “rình mò” Quý Cảnh Sơn, Tịch Duyệt đã làm mọi cách, trong tối ngoài sáng hỏi thăm mẫu người con gái mà Quý Cảnh Sơn thích chỉ là chuyện nhỏ, cô còn một mình chạy tới nước Mỹ nơi anh học đại học để theo dõi.

Hanh vi si mê này thật khiến người ta giận sôi người.

Một lúc sau, Tịch Duyệt lén lút ra khỏi phòng, vươn đầu nhìn sang phòng bên cạnh của Quý Cảnh Sơn, ánh sáng mờ ảo, cô nhìn không rõ lắm: “Quý Cảnh Sơn thật sự ở bên trong sao?”

Cô đảo mắt nhìn một vòng nhưng vẫn không thấy người cần tìm.

Chân Chỉ Kỳ một tay kéo Tịch Duyệt qua một bên: “Cậu như vậy không phải quá rõ ràng rồi sao!”

Tịch Duyệt giả vờ: “Rõ ràng ở chỗ nào?”

“Lết tới tận phòng của người ta mà còn nói không rõ ràng à?”

Lúc này Giả Bối Bối chạy tới: “Mau mau! Đại thần vừa mới ra khỏi phòng, ở quảng trường* bên kia kìa.”

*Quảng trường hay còn gọi là công trường là không gian hoạt động công cộng của đô thị, được tạo nên bởi các sự kết hợp hoặc hạn định của kiến trúc thích hợp xung quanh, gắn kết với mạng lưới giao thông, kết nối những thành tố độc lập thành một tổng thể.

Tịch Duyệt quay đầu lại.

Kế hoạch đêm nay của cô là đóng giả một cô gái vô gia cư, ở sân bay té ngã rồi được Quý Cảnh Sơn giúp đỡ, sau đó ăn vạ Quý Cảnh Sơn không buông... Nhưng Tịch Duyệt vẫn cảm thấy kế hoạch này quá xấu hổ.

Đúng như lời Giả Bối Bối nói, Quý Cảnh Sơn thật sự ở quảng trường.

Quảng trường Thịnh Thế ở lầu ba, có đài phun nước, còn có quán cà phê ngoài trời.

Mà lúc này Quý Cảnh Sơn ngồi một góc trong quán cà phê ngoài trời đang nói chuyện với Chu Sinh Nham.

Tịch Duyệt cẩn thận đi đến phía sau chỗ ngồi của Quý Cảnh Sơn, nhẹ nhàng ngồi xuống, không dám phát ra tiếng động.

Quý Cảnh Sơn không phát hiện ra động tĩnh phía sau, vẫn đang nói chuyện với Chu Sinh Nham: “... Đừng tự tiện giới thiệu bạn gái cho tôi, công việc của cậu là giám đốc quản lý công ty trong nước, không phải người mai mối.”

Chu Sinh Nham bất lực: “Em gái tôi có vẻ rất thích cậu, hay cậu thử tiếp xúc xem?”

“Giống như cậu thôi, tôi đối với em ấy chỉ là em gái.”

“Được rồi, vậy tôi cũng không ép nữa, yêu đương tự do là quyền của cậu. Chỉ là, cậu định ở một mình như vậy sao?”

Quý Cảnh Sơn suy nghĩ, cười nói: “Không có thời gian, thà không có còn hơn yêu hời hợt.”

“Vậy cậu sống như hòa thượng luôn đi.”

...

Tịch Duyệt ở một bên nghe lén, che miệng cao hứng muốn dậm chân.

Không hổ là người đàn ông mà cô coi trọng, vừa ưu tú vừa có quy tắc.

Thật khiến người ta càng ngày càng thích nha!

Đúng lúc này, cách đó không xa có một cô gái chậm rãi tiến tới gần Tịch Duyệt.

Đó là một người hâm mộ nhỏ của cô, nhìn thấy Tịch Duyệt từ xa, lúc đầu còn không chắc chắn, sau khi đến gần mới phát hiện đó là quần áo cô mặc lúc Livestream, nhất thời kinh hỉ.

Tịch Duyệt bây giờ trông giống một con gà tiểu học thanh thuần, khiến người ta không cảm thấy xa cách.

Tịch Duyệt vui mừng cắn ngón tay, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Chị là Thủy Băng Duyệt phải không ạ?”

Fans có chút phấn khích khi nhìn thấy Tịch Duyệt, giọng nói vô thức nâng cao âm lượng. Không nghĩ rằng Tịch Duyệt xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc trên Livestream, quả thực xứng đáng với danh xưng vừa xinh đẹp vừa giàu có.

Tịch Duyệt hít một hơi, vội vàng làm động tác bảo đối phương im lặng.

Không ngờ bạn Fan này còn rất ngốc nghếch hỏi lại: “Chị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ạ?

Tịch Duyệt:“...”

Cô muốn chết ngay tại chỗ.

Phía sau.

Quý Cảnh Sơn cắn điếu thuốc trong miệng, nghe thấy động tĩnh phía sau thì dập thuốc.

Anh chậm rãi nghiêng người, tầm mắt dừng lại sau lưng Tịch Duyệt vài giây, khóe môi nhàn nhạt cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.