“Đại tổng quản, Tề vương lại sai người gửi thư tới.”
Lục Sanh ném bút trong tay xuống đất: “Hắn đang kiêng dè hay cố tình không hiểu? Việc như vậy cũng coi là quang minh chính đại? Không hiểu hắn là quang minh lỗi lạc ở chỗ nào!”
Thanh âm hắn ngập tràn tức giận. Tiểu thái giám bị dọa đến mặt tái ngắt, run run rẩy rẩy quỳ hai gối xuống.
“Thư đâu?” Thật lâu sau, hắn nhíu mày, vẫn hỏi.
Trong thư viết muốn hắn (LS) khiến điện hạ tác hợp cho hôn sự của Tề vương hắn cùng Tô Linh Nhi. Nhìn hai dòng chữ này, hắn bỗng cười nhạo một tiếng. Ngón tay vô thức xoa xoa dòng chữ cuối cùng.
Hộ Bộ Thượng Thư, Lễ Bộ thị lang, Đại Lý Tự Khanh, mấy người này cùng nữ nhân kia liên tiếp buộc tội thủ hạ của hắn. Trong thư Tề vương nói có thể giúp hắn diệt trừ những kẻ này.
Nhưng có hai yêu cầu.
Thứ nhất là hôn sự của hắn cùng Tô Linh Nhi.
Thứ hai chính là hội săn ở Đông cung vào tháng 4.
Lục Sanh nheo mắt, trầm ngâm một lúc, sau liền đem thư đến bên ngọn nến để lưỡi lửa dần liếm, đốt hóa thành tro.
Thủ đoạn của Tề vương rất mạnh.
Lục Sanh hắn có thể đoạt lấy mọi người hắn muốn, mọi vật hắn cần, duy chỉ sợ điện hạ tin vào “những lời gièm pha” của những người kia mà xử lý hắn. Chính hắn cũng rõ, Tề vương cũng chẳng tốt lành gì. Dã tâm của hắn (Tề vương) so với hắn (Lục Sanh) chỉ hơn chứ không kém. Hiện tại nhìn qua điện hạ vẫn không thấy gì, sủng tín với hắn trước sau như một, nhưng ai có thể đảm bảo ngày sau hắn vẫn vinh sủng không ngừng?
Âm mưu của Tề vương khi nhắc tới hội săn hắn không mấy rõ ràng. Nhưng nói vài câu trước mặt điện hạ về chuyện hôn sự thì hắn có thể, còn chuyện nàng có đáp ứng hay không thì hắn không quyết được.