Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 29: Chương 29: Thế thân giới giải trí 7




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khương Phỉ nhìn Tần Mạc đứng trước mặt, mím môi, cô xoay người đi về phía Ngôn Vân Chu cách đó không xa.

“Khương Phỉ”, Tần Mạc lập tức nắm lấy cổ tay cô, dùng sức cực lớn, như hận không thể đem cô ngấm vào xương cốt.

Hắn không thể trơ mắt nhìn cô đi theo người đàn ông khác.

Ngôn Vân Chu vẫn giữ nụ cười nhạt, rũ mắt nhìn tay Tần Mạc. Khi y lần nữa ngẩng đầu, gương mặt điềm tĩnh, nhàn nhạt nói, “Phỉ Phỉ, đến đây”

Cánh tay Khương Phỉ bị Tần Mạc nắm lấy có chút run rẩy, sau đó cô dùng tay khác đặt lên mu bàn tay hắn.

Tần Mạc vẫn siết chặt lấy tay cô, “Khương Phỉ, cô dám...”

Còn chưa kịp nói xong, Khương Phỉ đã bẻ tay hắn ra.

“Tần tiên sinh, Diệp tiểu thư còn đang đợi ngài đấy”, Khương Phỉ từng bước đi về phía Ngôn Vân Chu.

Tần Mạc nhìn theo bóng cô, bàn tay bị bẻ ra buông thẳng bên người. Sau hồi lâu, hắn siết chặt tay thành quyền, vì dùng sức nên có phần run rẩy.

Cô là người phụ nữ của hắn, là vị hôn thê của hắn.

Nhưng cũng chính hắn đẩy cô ra xa.

Khương Phỉ đã đi đến cạnh Ngôn Vân, “Ngôn tiên sinh, đi thôi”

Ngôn Vân Chu gật đầu.

Khương Phỉ khẽ cười, nhưng vào khoảnh khắc cô xoay người, bước chân có chút do dự, tựa như không đành lòng, muốn quay đầu lại.

Hô hấp Tần Mạc căng thẳng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, quả nhiên... cô vẫn còn quan tâm hắn.

Ngôn Vân Chu quay đầu nhìn Khương Phỉ, hai mày gần như không thể phát hiện nhíu lại. Sau đó, y vô cùng tự nhiên dắt tay cô, đi về phía cửa sảnh tiệc.

Lúc này, cô đã không dừng lại.

Tần Mạc độ hảo cảm, 75.

...

Trở về xe, Khương Phỉ vẫn còn chút say, Ngôn Vân Chu vẫn bắt lấy lấy tay cô không buông, cô cứ thế dựa vào vai y chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, Khương Phỉ cảm nhận được có một bàn tay chạm lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cô.

Khương Phỉ mở mắt, gác cằm lên vai y, đèn bên trong xe ánh màu vàng mơ hồ, “Anh làm gì vậy?”

Ngôn Vân Chu lắc đầu, thấp giọng nói, “Chỉ đang nghĩ, Tần Mạc cũng xem như có chút đầu óc sao lại bị cô chơi xoay mòng mòng như dế”

Khương Phỉ khẽ cười một tiếng, hai mắt lười nhác khép hờ, “Những lời này phiên dịch ra có phải là 'Tần Mạc chạm vào cô, tôi ghen tị' không?”

Bàn tay đang vuốt ve mí mắt cô của Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại như không có gì đem rút tay về. Y ôm lấy vai cô, để cô dựa vào lòng mình, sau hồi lâu mới khẽ than, “Cô đấy...”

Khương Phỉ thành thật dựa vào lòng y, không đáp.

Ngôn Vân Chu lại nói, “Tài nguyên đã chọn xong chưa?”

Lần này Khương Phỉ vô cùng có tinh thần, cô nhỏm dậy khỏi lòng y nói, “Chọn xong rồi, chỉ là tôi thích khá nhiều, anh giúp tôi quyết định được không?”

Ngôn Vân Chu nhìn cô, trong mắt mang theo chút ý cười, “Là bảo tôi giúp cô quyết định hay tất cả đều cho cô?”

Khương Phỉ cười vô cùng thoải mái, “Nếu anh đã có ý cho tôi hết, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt”

Ngôn Vân Chu bật cười, lần nữa ôm cô vào lòng.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường cứ thế vun vút lùi lại phía sau khiến Khương Phỉ có chút choáng váng, nhưng thật ra khiến cô mơ màng muốn ngủ.

Không biết qua bao lâu, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Nửa năm”

Khương Phỉ khó hiểu, dùng giọng mũi nói, “Hửm?”

Ngôn Vân Chu chậm rãi đáp, “Bác sĩ nói, tôi đại khái còn sống được nửa năm”

Từ khi còn bé y đều đang đợi kết cục, hiện tại, rốt cuộc cũng sắp đợi được rồi.

“Ồ”, Khương Phỉ tùy ý nói, “Đủ rồi”, còn nửa năm để công lược nha.

Nói xong, cô đổi một tư thế khác, tiếp tục ngủ trong lòng y.

Ngôn Vân Chu hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng, lồng ngực hơi chấn động. Cách một tấm ngăn, trợ lý Vương cũng không kiềm được nhìn về phía sau. Anh không nghe rõ họ nói gì, nhưng dường như đã rất lâu rồi anh không thấy Ngôn tiên sinh cười vui vẻ đến vậy.

Ngôn Vân Chu rũ mắt nhìn cô gái trong lòng.

Cũng chỉ có Khương Phỉ mới không tim không phổi như vậy.

Y không kiềm được nâng tay, khẽ nhéo mặt cô.

Khương Phỉ một chút cũng không nhúc nhích.

Xe hơi ngừng lại trước một biệt thự xa hoa.

Trợ lý Vương xuống xe, ra cửa sau, vừa muốn mở cửa, cửa đã từ bên trong mở ra.

Ngôn Vân Chu nhẹ nhàng xuống xe, Khương Phỉ vẫn đang ngủ say.

“Để tôi đỡ Khương tiểu thư vào...”, trợ lý Vương vừa mở miệng, Ngôn Vân Chu liền nhàn nhạt liếc anh một cái.

Tay đang vươn ra của trợ lý Vương hơi khựng lại, cứng nhắc thu về.

Ngôn Vân Chu tiến đến, thấy Khương Phỉ vẫn ngủ say, không nhịn được khẽ cười. Y bồng ngang cô lên đi vào biệt thự.

Trợ lý Vương đi theo phía sau nhìn thấy thế, không kiềm được hỏi, “Tâm trạng Ngôn tiên sinh hôm nay rất tốt ạ?”

Ngôn Vân Chu bước chân hơi khựng lại, nụ cười dần vụt tắt. Đến tận khi đặt Khương Phỉ lên giường trong phòng cho khách, y cũng không rời đi, chỉ im lặng ngồi trên sô pha, rũ mắt trầm tư gì đó.

Khi Khương Phỉ giãy giụa, muốn tỉnh lại tháo trang sức, quả nhiên nhìn thấy Ngôn Vân Chu đang ngồi một bên, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Ngôn Vân Chu hồi thần, điềm tĩnh nhìn cô nói, “Khương tiểu thư, Tần Mạc không phải là người đáng để phó thác”

Khương Phỉ nghi hoặc nhướng mày.

“Tôi không hề có ý can thiệp chuyện tình cảm của Khương tiểu thư”, Ngôn Vân Chu khẽ cười, “Đương nhiên nếu Khương tiểu thư thích, tôi cũng ngăn cản không được”

Khương Phỉ nói, “Ý của Ngôn tiên sinh là?”

“Ý tôi là, nếu Khương tiểu thư gặp được người mình thích, lúc nào cũng có thể hủy bỏ ước định giữa chúng ta”, Ngôn Vân Chu ho khan một tiếng, rũ mắt nói, “Đương nhiên, nếu cô không chê, tôi cũng quen biết không ít thanh niên tài tuấn...”

Khương Phỉ ngắt lời, “Thì ra là muốn giới thiệu đối tượng cho tôi”

Ngôn Vân Chu khựng lại, sau đó cười nhạt, “Cô thấy sao?”

Khương Phỉ nghiêm túc suy xét hai giây, “Nghe qua cũng không tệ lắm, đợi tôi quay xong bộ phim lần này, đại khái còn ba tháng”

Ngôn Vân Chu khẽ gật đầu, đứng lên đi về phía cửa.

Giây tiếp theo, y chợt nghĩ đến gì đó, tay đặt trên nắm cửa, đưa mắt nhìn Khương Phỉ nói, “Khương tiểu thư, dù tôi thật sự muốn trả thù ai cũng sẽ không lợi dụng phái nữ”

Nói xong, y nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Phỉ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, từ từ thu mắt, sau đó nhếch môi mỉm cười.

Thật đúng là bệnh mỹ nhân khẩu thị tâm phi mà.

Độ hảo cảm rõ ràng đã 30.

...

Khương Phỉ ngày hôm sau nhận được điện thoại của chị Trương, bảo rằng có vài nhãn hiệu cao cấp chỉ đích danh cô làm người phát ngôn, không nhiều không ít, vừa vặn là những cái cô nhìn trúng lúc trước.

Chỉ là Ngôn Vân Chu không hề xuất hiện.

Khương Phỉ nghỉ ngơi một ngày xong liền quay về đoàn phim.

Trình Tư Tư đã không còn ở đoàn phim. Về nguyên nhân, người trong đoàn phim vô cùng e dè khi nhắc đến, cô cũng lười hỏi.

Hiện tại đang vào giai đoạn gấp rút quay chụp.

Hôm nay, suất diễn của Khương Phỉ chủ yếu tập trung ở buổi sáng. Lúc quay xong, vừa chuẩn bị về phòng hóa trang, chị Trương nói có người muốn gặp cô và đang đợi trong phòng hóa trang.

Khương Phỉ trầm ngâm, rất nhanh đã hiểu.

Từ cái đêm theo Ngôn Vân Chu tham dự bữa tiệc tối kia, cô liền đoán được Diệp Thanh Thanh sẽ tìm cô.

Trở lại phòng hóa trang, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, quả nhiên chứng thực suy đoán của cô.

“Khương tiểu thư”, Diệp Thanh Thanh đi hai bước về phía cô, vươn tay ra.

Khương Phỉ cười khẽ gật đầu, nhẹ nắm lấy tay cô.

Diệp Thanh Thanh dừng một chút mới nói, “Trước đây Khương tiểu thư và A Mạc đã đính hôn, nhưng sau này bởi vì tôi mà A Mạc huỷ hôn ước”, nói đến đây, cô nhìn Khương Phỉ nói, “Tôi nợ Khương tiểu thư một lời xin lỗi”

Khương Phỉ nhìn cô, chỉ thong thả nói, “Đều qua cả rồi”

Diệp Thanh Thanh khẽ cắn môi, “Mặc dù đều đã qua nhưng tôi vẫn muốn nhờ Khương tiểu thư một việc”

Khương Phỉ gật đầu, “Cô cứ nói”

“Mong Khương tiểu thư sau này đừng gặp A Mạc nữa được không?”, Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, “Khương tiểu thư hẳn đã biết, lúc trước A Mạc tìm cô chỉ vì gương mặt này, người A Mạc thích là tôi, tôi...”

Cô hơi dừng lại, “Tôi cũng thích A Mạc”

Khương Phỉ ý cười trong mắt dần sâu, cô im lặng nhìn lại Diệp Thanh Thanh hỏi, “Sao Diệp tiểu thư không đi nói những lời này với Tần Mạc ấy?”

Diệp Thanh Thanh ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Người chủ động tìm tôi là anh ta, Diệp tiểu thư lại muốn tôi không tiếp cận Tần Mạc”, Khương Phỉ cười thành tiếng, “Thật thú vị làm sao”

“Cô...”, Diệp Thanh Thanh đánh giá cô, cô cho rằng tính tình Khương Phỉ yếu đuối, sẽ không trực tiếp nói như vậy. Nhưng sự hiểu biết của hai người căn bản không giống nhau, là vì đi theo Ngôn Vân Chu đã cho cô tự tin sao?

“Tôi đương nhiên cũng sẽ nói với A Mạc”

“Được thôi”, Khương Phỉ gật đầu, “Hy vọng Diệp tiểu thư giữ lời”

Cô xoay người sang nơi khác.

“Khương tiểu thư”, Diệp Thanh Thanh tay nắm chặt thành quyền, “Tôi biết hiện tại cô đang đi theo Ngôn Vân Chu, cảm thấy y sẽ cho cô mọi thứ. Nhưng y sẽ không yêu cô đâu, y là kẻ không có trái tim, y sẽ không yêu bất kì ai...”

Khương Phỉ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô, “Cảm ơn đã nhắc nhở”

Diệp Thanh Thanh nhíu mày, cô ta không phải đang nhắc nhở cô, chỉ muốn đâm thủng sự ảo tưởng của cô mà thôi.

Khi xoay người, nhìn thấy tấm poster “Sau buổi bình minh” dán trong phòng hoá trang, cô ta liền nói, “Vậy xin chúc bộ phim mới của Khương tiểu thư bán cháy vé”

Nói xong cô ta đứng dậy rời đi.

Khương Phỉ rũ mắt, sau đó bật cười thành tiếng.

Đối với người biết hết mọi chuyện ở kiếp trước như Diệp Thanh Thanh, câu “Chúc bộ phim mới của cô bán cháy vé” kia, ít nhiều mang theo chút châm chọc.

Kiếp trước, doanh thu phòng vé của bộ phim “Sau buổi bình minh” không khả qua. Không phải vì danh tiếng, ngược lại, danh tiếng của nó vô cùng tốt. Chỉ vì hoạt động tuyên truyền lúc đầu không tốt, thêm việc vừa công chiếu một tuần lại đụng phải bộ điện ảnh cổ trang chủ đề quyền mưu được tuyên tuyền rầm rộ của Diệp Thanh Thanh.

Kiếp trước, bộ điện ảnh này do ảnh hậu Trần San đóng vai nữ chính.

Lúc này, cứ đợi xem kết quả thôi.

Một tháng tiếp theo, Khương Phỉ đều ở lì trong đoàn phim, vô cùng nghiêm túc quay phim. Khi không có cảnh quay cô lại bắt đầu nghiên cứu vai diễn của mình.

Kiếp trước, kỹ thuật diễn của nguyên chủ cực kì được tán dương, cô cũng không thể liên lụy nguyên chủ.

Tần Mạc có đến một lần với một câu cũ rích là muốn nói chuyện với cô, nhưng Khương Phỉ không gặp hắn.

Trong khi hai anh em nhà Ngôn gia, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện một lần.

...

Ban đêm, quán bar.

Ngôn Vọng một mình một người ngồi trong phòng bao, một cô gái mặc quần áo người hầu ngồi cách đó xa xa, thỉnh thoảng lại đưa mắt dang nhìn gã.

Trong khoảng thời gian này, Ngôn Vọng luôn một mình đến đây, sau đó bảo cô gái kia ngồi một bên lại không làm gì cả, chỉ đơn thuần uống rượu.

Đêm nay, gã uống nhiều bình thường một chút. Gã ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi một bên, sau hồi lâu mới nói, “Đến đây”

Cô gái sửng sốt, sau đó chậm chạp đến ngồi xuống cạnh gã.

Ngôn Vọng híp mắt đánh giá gương mặt của cô, ánh mắt bất giác dừng trên đôi mắt. Đuôi mắt khẽ nhếch, cực kỳ giống...

Ngôn Vọng đột nhiên hoàn hồn, nốc một ngụm rượu, “Cô rất giống một người”, gã chậm rãi nói.

Cô gái có chút ngẩn ngơ, cẩn thận nói, “Lúc trước tôi từng nghe Tôn thiếu nhắc qua, là một vị tiểu thư họ Diệp ạ?”

Tay cầm ly rượu của Ngôn Vọng cứng đờ, sau đó gã chợt bật cười, gần như khiêu khích nhìn đôi mắt kia, “Đương nhiên”

Bằng không đâu?

Chẳng lẽ lại giống Khương Phỉ?

Trái tim Ngôn Vọng thắt lại, gã chậm rãi đứng lên, đẩy bàn tay đang muốn đỡ mình của cô gái, sau đó bước ra ngoài.

Hôm nay là ngày mười chín tháng bảy, là sinh nhật của gã.

Nhưng với những người khác, hôm nay chẳng là gì cả.

Trên Weibo hay Baike, sinh nhật gã là hai mươi tám tháng bảy. Chính mẹ ruột đã tự sửa vì lão giã họ Ngôn lúc sắp chết, vì được sống cái gì cũng tin, thậm chí vì mê tín sinh nhật gã là ngày đại cát mới đón gã về Ngôn gia.

Ngày sinh nhật vốn dĩ của gã, quá hung.

Gã ghen ghét Ngôn Vân Chu, vì hắn vĩnh viễn có thể tồn tại một cách quang minh chính đại.

Tuy mẹ ruột gã cuối cùng không thể thành công thượng vị nhưng lại có được một khoản tiền cực lớn.

Khoản tiền dùng gã đổi lấy!

Ngôn Vọng cười lạnh, leo lên taxi.

Tài xế nhìn gã từ kính chiếu hậu, “Tiên sinh muốn đi đâu?”

Ngôn Vọng mím môi, “Khách sạn Thịnh Cảnh ở ngoại...”, nói đến một nửa, gã đột nhiên im bặt. Gã nhíu mày, sau hồi lâu mới nói, “Tùy tiện chạy”

Tài xế nghe vậy đương nhiên rất sẵn lòng.

Ngôn Vọng nghiêng người dựa vào ghế sau, vuốt ve di động trong tay.

Giữa gã và Khương Phỉ, rõ ràng chỉ là một lần đánh cuộc mà thôi.

Những cảm giác hiện tại, tất cả chỉ là ảo giác cùng không cam lòng.

Gã dừng một chút, đánh số của Diệp Thanh Thanh và gọi đi. Sau năm lần đổ chuông, bên kia bắt máy.

“Ngôn Vọng?”, giọng của Diệp Thanh Thanh từ loa truyền đến.

Ngôn Vọng hơi híp mắt, thấp giọng gọi, “Thanh Thanh”

“Anh có việc gì sao?”, Diệp Thanh Thanh dịu dàng hỏi.

Ngôn Vọng yết hầu có chút căng chặt, gã không nói gì.

“Chốc nữa tôi còn có cảnh quay...”, Diệp Thanh Thanh khó xử nói.

Ngôn Vọng lạnh lùng nói xong câu “Không phiền em nữa” thì định cúp máy.

“Đúng rồi!”, lúc này Diệp Thanh Thanh đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

Tay cầm di động của Ngôn Vọng chợt căng thẳng.

“Tôi nhớ cuối tháng này là sinh nhật anh, đến lúc đó tôi nhất định sẽ về trực tiếp chúc mừng anh”, Diệp Thanh Thanh cười nói.

Ngôn Vọng lắng nghe thanh âm trong trẻo từ ống loa, gã khẽ nhếch khóe môi, nói xong một tiếng “được” liền cúp máy.

Đột nhiên gã cảm thấy không còn chút sức lực.

Vì uống rượu nên ý thức đã có chút mơ hồ, gã không kiềm được, cả người ngã sang một bên.

Tài xế thấy thế kinh ngạc đến nhảy dựng, sợ gã xảy ra chuyện trên xe mình, “Tiên sinh, ngài còn chưa nói muốn đi đâu nữa?”

“...”, ghế sau không ai đáp lại, chỉ là một lát sau, tinh tế nỉ non thanh truyền đến, “Khách sạn Thịnh Cảnh ở ngoại ô”

...

Khi Khương Phỉ quay xong cảnh quay đêm, quay lại khách sạn đã hơn 10 giờ tối.

Cô không ăn tối, lúc đi ngang qua đường cái trước khách sạn chỉ thuận tiện mua một miếng bánh kem ở phố ăn khuya.

Tắm rửa cùng thoa thuốc xong, vừa muốn cầm bánh kem ăn, di động cô vừa vặn vang lên. Nhìn màn hình, đáy lòng cô có chút kinh ngạc.

Là Ngôn Vân Chu, người từ sau lần nói muốn giới thiệu đàn ông cho cô xong liền chưa từng lộ diện.

“A lô?”, Khương Phỉ cuộn tròn trên sô pha, lười nhác bắt máy.

Giọng nói Ngôn Vân Chu vẫn điềm đạm như cữ, “Đang ngủ?”

“Chưa”, Khương Phỉ cười, “Ngôn tiên sinh có việc gì sao?”

Ngôn Vân Chu trầm mặc hồi lâu, “Cô rảnh không?”

“Hửm?”, Khương Phỉ nghi hoặc hỏi, “Tôi còn tưởng Ngôn tiên sinh không muốn gặp tôi nữa đấy”

Ngôn Vân Chu khẽ cười, che miệng ho khan hai tiếng, “Gần đây ngành sản xuất khoa học kỹ thuật vừa xuất hiện một ngôi sao mới nổi, người đó chủ động hỏi tôi về Khương tiểu thư, thoạt nhìn rất có hứng thú với cô. Cô có muốn làm quen không?”

Khương Phỉ bật cười, “Ngôn tiên sinh để tâm chuyện của tôi đến vậy?”

Ngôn Vân Chu khẽ trầm mặc, “Cô thấy sao?”

“Tôi...”, Khương Phỉ vừa muốn đáp lời, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Khương Phỉ dừng một chút rồi nói, “Đợi một lát”

Nói xong cô đặt điện thoại di động lên bàn, không cúp máy, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa, Ngôn Vọng cà vạt lỏng lẻo, trên người thoang thoảng mùi rượu thơm nồng, hai mắt nhìn chằm chằm cô. Sau hồi lâu, gã gằn từng chữ một nói, “Khương! Phỉ!”

Khương Phỉ giật mình, “Sao anh lại đến đây?”

Hệ thống đã biến mất một đoạn thời gian, hiện tại đột nhiên lên tiếng,

【 Hôm nay là sinh nhật thật sự của Ngôn Vọng. 】

Khương Phỉ nhìn cảm xúc cực thấp của Ngôn Vọng, trong lòng hiểu rõ.

Ngôn Vọng không trả lời, chỉ lần nữa gọi, “Khương Phỉ”

Khương Phỉ nhìn vào đôi mắt rõ ràng mang theo men say của gã, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt ở hành lang gần đó, cuối cùng cô để gã tiến vào.

Ngôn Vọng đi theo phía sau cô, ngồi xuống sô pha.

Khương Phỉ thuận tay rót ly nước cho gã, sau đó cầm di động lên nói, “Xin lỗi, Ngôn tiên sinh...”

“Không sao cả”, Ngôn Vân Chu nhanh chóng ngắt lời cô, “Khương tiểu thư”

Nói xong, y cúp máy.

Khương Phỉ nhún vai, quay đầu nhìn về phía Ngôn Vọng. Lúc này gã cũng đang nhìn cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

Điều chỉnh lại trạng thái xong, Khương Phỉ chậm rãi ngồi xuống đối diện gã, cúi đầu tự giễu cười, “Tôi cho rằng hôm nay anh sẽ đi tìm Diệp tiểu thư”

Ngôn Vọng nhíu mày, “Vì sao tôi phải đi tìm cô ấy?”

Khương Phỉ mím môi, “Trong khoảng thời gian này, anh không hề xuất hiện, hẳn là vẫn luôn ở cạnh Diệp tiểu thư nhỉ? Rốt cuộc hiện tại Tần Mạc không ở cạnh cô ấy...”

Ngôn Vọng ngẩn người.

Trong khoảng thời gian này, gã không hề tham dự bất kì hoạt động nào cũng không hề đi tìm Diệp Thanh Thanh. Gã chỉ đang bực bội.

Bực bội về cảnh quay hôn nhau kia, cũng bực bội những lời của đạo diễn.

“Mặc dù vậy...”, Khương Phỉ tiếp tục nói, luyến tiếc nhìn miếng bánh kem trên bàn sau đó từ từ đẩy đến trước mặt Ngôn Vọng. Cô ngẩng đầu, híp mắt mỉm cười nhìn gã, “Sinh nhật vui vẻ, Ngôn Vọng”

Ngôn Vọng ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt cô, bất giác cảm thấy trong lòng có gì đó đang nhẹ nhàng nhảy lên, mang theo sự chua xót xa lạ.

Thật lâu sau, gã cúi đầu nói, “Tôi ghét ăn bánh kem nhất”

Khương Phỉ giật mình, “mất mát” rũ mắt nói, “Xin lỗi...“.

Nhưng khi cô chuẩn bị lấy bánh kem lấy về, nửa đường đã bị đối phương cướp mất. Ngôn Vọng trừng mắt nhìn cô, sau đó chậm rãi cắn bánh kem.

Thời gian vừa đúng 12 giờ.

Sinh nhật gã, đã qua.

...

Dưới lầu.

Trợ lý Vương nhìn người đàn ông trước đó không lâu lên lầu, kinh ngạc nói, “Đó không phải tiểu Ngôn tiên sinh sao?”

Ngôn Vân Chu đứng phía trước xe, trong tay vẫn cầm di động, sắc mặt trắng bệch. Y hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, mặt không cảm xúc.

Thật sự là Ngôn Vọng.

Vốn tưởng gã say khướt đi đến đây là để hẹn hò với ai đó, hẹn hò là thật nhưng đối tượng lại là Khương Phỉ.

Trợ lý Vương dè dặt đứng một bên, trong lòng không kiềm được nói thầm, làm gì có ngôi sao khoa học kỹ thuật mới nổi nào? Không phải vì Ngôn tiên sinh muốn gặp Khương tiểu thư sao?

Đứng hơn mười phút, Ngôn Vân Chu che miệng ho khan, y xoay người quay lại xe.

Trợ lý Vương kinh ngạc hỏi, “Ngôn tiên sinh, không đợi Khương tiểu thư sao ạ?”

Ngôn Vân Chu đáp, “Về khách sạn”

Âm thanh từ loa di động truyền đến, y không hề nghe lầm, người đến là Ngôn Vọng.

Người em trai cùng cha khác mẹ với y.

Thật ra đây cũng lần đầu tiên y nghe được gã nghiêm túc đến vậy.

Khương Phỉ để gã vào phòng.

Đêm khuya gần 12 giờ, để một người người đàn ông vào phòng là có ý gì, sao y có thể không biết?

Nhưng thế cũng không sao cả.

Chỉ là.... lúc trước có lẽ y không nên cho phép cô ở bên cạnh mình.

Trở về khách sạn, đến tầng cao nhất.

Ngôn Vân Chu một mình lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trên sô pha gần đó không một bóng người.

Đương nhiên nó vốn nên trống không, cô hiện tại đang ở khách sạn ngoại ô, đang ở cạnh một người đàn ông khác.

Ngôn Vân Chu bật cười tự giễu.

Người như y, làm gì có tư cách không cam lòng.

Dù thế, y vẫn không kiềm được cảm thấy ghen ghét. Ghen ghét Ngôn Vọng có được khỏe mạnh thân thể, ghen ghét gã vĩnh viễn có thể tùy ý lựa chọn.

Ghen ghét gã lúc này đang ngồi trong phòng Khương Phỉ, thậm chí còn có những hành động thân mật hơn....

“Khụ...”, Ngôn Vân Chu khẽ ho một tiếng, trái tim bất giác co chặt truyền đến từng cơn đau đớn.

Y không khỏi che ngực, cả người cong xuống, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan. Trước mắt dần mờ ảo, sau đó là những tiếng ho tê tâm liệt phế không thể kiềm nén được.

“Ngôn tiên sinh?”, giọng nói của trợ lý Vương cũng trở nên xa xôi, chỉ có những tiếng ù ù quỷ dị, còn lại chẳng còn gì.

“Ngôn tiên sinh!”

...

Khách sạn.

Ngôn Vọng ăn bánh kem xong lại nhìn cô gái trước mặt, từ vết sẹo trên má trái đến đuôi mắt hơi xếch của cô.

Tựa như quay về thời điểm cô còn ở bệnh viện, khi đó cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào gã.

“Anh nhìn tôi làm gì?”, Khương Phỉ quay đầu, như thể không được tự nhiên nói.

Ngôn Vọng thu mắt, vừa muốn mở miệng, di động lại vang lên.

Hắn ngẩn người, lấy di động ra. Khi nhìn thấy hai chữ “Thanh Thanh” trên màn hình, gã nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Khương Phỉ.

Khương Phỉ cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, sau một giây ngẩn người, sự tự nhiên trên mặt dần dần tiêu tán, ánh mắt cô hơi tối lại, “Anh bắt máy đi”

Ngôn Vọng yết hầu căng chặt, cuối cùng ấn nút nghe.

Giọng Diệp Thanh Thanh lập tức vang lên, “Ngôn Vọng, thật xin lỗi, tôi nhớ anh từng nói qua ngày sinh nhật thật sự của anh, vì bận quá nên tôi quên mất”, thanh âm mang theo chút dịu dàng từ loa truyền đến, “Sinh nhật vui vẻ!”

Tay cầm di động của Ngôn Vọng căng chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Gã nhiều lần mở miệng lại nói không nên lời.

Gã chủ động nói với Diệp Thanh Thanh nhưng sau khi sinh nhật đã qua, cô mới nhớ ra.

Trong khi gã không nói gì với Khương Phỉ, cô lại biết.

“Ngôn Vọng?”, Diệp Thanh Thanh nghi hoặc gọi gã.

Ngôn Vọng thấp giọng gọi đáp, “Ừ”

“Thật sự xin lỗi, đều do mấy ngày nay bận quá...”, Diệp Thanh Thanh còn đang nói gì đó, nhưng Ngôn Vọng đã nghe không vào, chỉ ngẩng đầu nhìn Khương Phỉ.

Cô cũng đang nhìn gã. Khi nhận thấy được ánh mắt gã, Khương Phỉ miễn cưỡng cười một cái, sắc mặt hơi trắng, bước chân có chút hoảng loạn lui về sau hai bước. Cô thấp giọng nói, “Diệp tiểu thư gọi điện, khá tốt... Hai người nói chuyện đi”

Vừa dứt lời, di động của cô cũng vang lên.

Khương Phỉ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô cầm di động đi ra ngoài ban công.

Là trợ lý Vương gọi đến.

Khương Phỉ vừa bắt máy, giọng của trợ lý Vương vội vã truyền đến, “Khương tiểu thư, Ngôn tiên sinh phát bệnh, hình như... có nguy hiểm đến tính mạng”

Khương Phỉ nhíu mày.

Không phải nói còn nửa năm sao? Lúc này còn chưa đến hai tháng...

“Hệ thống?, cô trong lòng nói, “Vì sao không cho tôi biết tình trạng sức khoẻ của nhân vật mục tiêu vậy?”

【 Hệ thống: Ký chủ có kĩ năng “giải trừ bách bệnh”, tôi cho rằng ký chủ đã nắm chắc thắng lợi. 】

Khương Phỉ, “...”

Cô xoay người trở về phòng khách, Ngôn Vọng đã cúp máy, đứng bên sô pha nhìn cô.

Khương Phỉ ổn định cảm xúc, “Là điện thoại của Diệp tiểu thư?”

Ngôn Vọng cúi đầu, “Ừm”

“Anh phải đi?”, Khương Phỉ lại hỏi.

Ngôn Vọng không đáp.

“Cũng được”, Khương Phỉ miễn cưỡng cười, “Đi gặp cô ấy đi, Tần Mạc sẽ không xuất hiện“. Nói xong, cô cầm áo khoác móc bên cạnh định ra khỏi cửa.

“Cô đi đâu?”, Ngôn Vọng ngăn cô lại.

Khương Phỉ không nói gì.

“Khương Phỉ”, Ngôn Vọng nhìn cô, “Bạn nãy người gọi cô là Tần Mạc sao?”

Câu hỏi nhưng lại mang ý chắc chắn. Nếu không sao cô lại biết, Tần Mạc sẽ không xuất hiện?

Khương Phỉ mỉm cười, bình tĩnh nói, “Ngôn Vọng, như anh mong muốn, trận đánh cuộc giữa chúng ta sắp thành công rồi”

Ngôn Vọng cứng đờ.

Khương Phỉ không thèm nhìn gã, mở cửa phòng trực tiếp xuống bãi đỗ xe.

Ngay vào lúc cô lái xe ra khỏi bãi đỗ, phía trước đột nhiên vụt ra một bóng người, suýt nữa đã va chạm.

Ngôn Vọng.

Khương Phỉ nhìn gã.

Ngôn Vọng đến trước mũi xe, “Đừng đi”

Khương Phỉ không nói gì.

Ngôn Vọng cố chấp lặp lại, “Đừng đi, Khương Phỉ”

Khương Phỉ cúi đầu, “Ngôn Vọng, đừng nói những câu khiến người khác hiểu lầm như vậy nữa”

Nói xong, cô khởi động xe, vòng qua gã, trực tiếp rời đi.

Ngôn Vọng vẫn đứng tại chỗ, thật lâu sau mới thấp giọng nỉ non, “Anh không đi, Khương Phỉ, em cũng đừng đi...”

Ngôn Vọng độ hảo cảm, 80.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.