Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 30: Chương 30: Thế thân giới giải trí 8




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khi Khương Phỉ đến bệnh viện đã là hai giờ sáng.

Trợ lý Vương đang cầm di động, đi tới đi lui trên hành lang ngoài phòng bệnh, lòng đầy nôn nóng bất an.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Khương Phỉ anh lập tức chạy chậm đến đón cô, “Khương tiểu thư...”

“Anh ta thế nào rồi?”, Khương Phỉ nhìn phòng bệnh bên cạnh, nhíu mày hỏi, “Không giải phẫu sao?”

“Bác sĩ nói giải phẫu đã không còn tác dụng gì”, trợ lý Vương lắc đầu, người đàn ông đã hơn ba mươi vành mắt đỏ hoe, “Trái tim đã suy kiệt, tình huống xấu vô cùng, trước mắt miễn cưỡng còn ý thức, nhưng chỉ sợ...”, những lời còn lại anh đã không nói nổi nữa.

Anh đi theo Ngôn tiên sinh đến giờ đã được tám năm, khi đó Ngôn tiên sinh mới tiếp quản Ngôn gia. Năm thứ hai, sau khi đứng vững gót chân ở Ngôn gia, y cũng đã lập xong di chúc.

Tử vong đối với Ngôn tiên sinh mà nói là một “quả bom” không biết khi nào sẽ phát kíp nổ.

Khương Phỉ hỏi, “Tại sao anh ta lại đột nhiên phát bệnh?”

Trợ lý Vương nhìn cô, vừa muốn mở miệng, cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Bác sĩ bước đến, tháo khẩu trang nói, “Vương tiên sinh, Ngôn tiên sinh bảo ngài đi vào một chút”

Trợ lý Vương vội gật đầu, đứng dậy vào phòng bệnh.

Ngôn Vân Chu đã tỉnh, đang nằm trên giường bệnh, thần sắc tái nhợt không có một chút huyết sắc. Trên miệng và mũi đều đang đeo ống thở, toàn thân lạnh lẽo không có chút độ ấm, ánh mắt bình tĩnh, nốt ruồi son nơi phía trước mắt là màu sắc suy nhất trên cả khuôn mặt.

“Ngôn tiên sinh, ngài sẽ không có việc gì”, trợ lý Vương dè dặt tiến đến gần.

Ngôn Vân Chu nhìn anh, thân thể của y y đương nhiên hiểu rõ nhất. Lúc này, y thật sự cảm giác được, bản thân đã gần đất xa trời.

Y khàn khàn nói, “Đang nói chuyện với ai?”

Trợ lý Vương giật mình vội đáp, “Khương tiểu thư đến rồi, để tôi gọi Khương tiểu thư vào đây nhé?”

Ánh mắt Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, yết hầu giật giật, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ cười, không nói nổi một câu cự tuyệt.

Trợ lý Vương vội đi ra ngoài, không bao lâu sau, Khương Phỉ im lặng tiến vào.

Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây màu champagne, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo màu xám bạc. Cô từng bước đi về phía giường bệnh, cuối cùng ngồi trên chiếc ghế cạnh đó nói, “Ngôn tiên sinh”

Ánh mắt Ngôn Vân Chu dõi theo từng bước đi của cô, thần sắc như cũ bình tĩnh, thanh âm nghẹn ngào lại điềm tĩnh, “Khương tiểu thư”

“Lần trước gặp nhau Ngôn tiên sinh còn rất khoẻ, hơn một tháng không gặp...”, Khương Phỉ khẽ cười, “Thế sự vô thường”

Ngôn Vân Chu cũng cười nhìn cô, “Đúng vậy”

Khương Phỉ nhướng mày, hơi dựa vào mép giường, dùng tay chống cằm nhìn y, “Không phải nói còn sống được nửa năm sao? Lúc này còn chưa đến hai tháng...”, cô rũ mắt bật cười, “Tự đến chỗ tôi tìm kích thích sao?”

Cô vừa hỏi hệ thống biết được, khi y gọi cho cô đang đứng ngay dưới lầu.

Ngôn Vân Chu không nói gì, chỉ nặng nề ho khan một tiếng.

Khương Phỉ duỗi tay, dịu dàng thay y vỗ vỗ ngực, “Tự làm tự chịu”

Ngôn Vân Chu khép hờ mắt, thân thể đã chết lặng, thậm chí không còn cảm giác được tay cô đang vỗ ngực mình. Nhưng khi nhìn bàn tay kia, y lại cảm thấy trái tim một trận tê dại.

“Tại sao lại đến đây?”, y thấp giọng hỏi, “Đêm nay không phải có việc bận sao?”

“Còn không phải vì trợ lý Vương”, Khương Phỉ liếc y một cái, “Một cú điện thoại quấy rầy chuyện tốt của tôi, báo rằng anh sắp chết. Nghe giọng điệu kia khiến tôi còn tưởng anh không phải sắp chết mà là đã chết nữa đấy”

Ngôn Vân Chu miễn cưỡng cười một cái, trầm mặc hồi lâu lại hỏi, “Cô sẽ khóc chứ?”

Khương Phỉ lắc đầu khẳng định, “Sẽ không”

“Thứ không lương tâm”, tay Ngôn Vân Chu giật giật, muốn niết mặt cô một chút nhưng lại không còn chút sức lực. Y trong lòng tự giễu cười, ngước nhìn trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu, “Khương tiểu thư”

“Hửm?”

“Từ khi sinh ra, tôi chắc chắn đã không thể sống lâu”, hô hấp Ngôn Vân Chu có chút nặng nề, “Mỗi giây mỗi phút đều đợi tử vong không biết khi nào sẽ ập đến, đợi mãi đợi mãi, cũng dần thành thói quen”

“Vốn tưởng rằng cố gắng đến bây giờ, đã sớm làm tốt việc rời đi, không ngờ...”

Y chuyển mắt, nhìn về phía Khương Phỉ.

Không ngờ, vào đêm đó, nơi tầng cao nhất, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô.

Khương Phỉ nhìn đỉnh đầu y khẽ giật mình.

Có lẽ vì trước kia vẫn luôn đè nén nên cảm xúc của Ngôn Vân Chu cơ hồ không hề dao động, cục diện cực kì đáng buồn. Nhưng ban nãy, như thể sự phóng thích trước khi lâm chung, độ hảo cảm của y đang từng chút một vững vàng tăng lên, vô cùng bình tĩnh, chậm rãi chẳng khác gì con người y.

“Quả nhiên không lương tâm”, Ngôn Vân Chu buồn cười nói, “Lúc này còn thất thần...”

Khương Phỉ thu mắt, nhìn y không nói gì.

Ngôn Vân Chu im lặng nhìn cô, “Trong túi có hai phần văn kiện”

Khương Phỉ khó hiểu nhưng vẫn cầm quần áo bên cạnh qua, quả nhiên có hai phần văn kiện. Trên văn kiện có chút nếp gấp, như thể bị ai đó niết chặt qua.

Cô đưa cho Ngôn Vân Chu.

Ngôn Vân Chu nhẹ nhàng lắc đầu, “Cho cô đấy”

“Hai số tiền, một số tiền đợi đến khi thân thể cô hoàn toàn bình phục liền dùng nó để chữa lành sẹo trên mặt và trên người, tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất; một số tiền khác...”, y hơi dừng lại, “Giới giải trí không phải là nơi để sống lâu dài, tương lai nếu cô không muốn tiếp tục nữa, số tiền này đủ để cô nửa đời sau sống vui vẻ, vô ưu”

Khương Phỉ nhìn văn kiện trong tay không nói gì.

Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, cuối cùng dừng ở 60.

“Khương tiểu thư”, Ngôn Vân Chu nhìn cô, từ đôi mày, chóp mũi đến đôi môi đỏ, sau đó thấp giọng nói, “May mắn, cô không tim không phổi”

Y nhắm mắt lại, “Cũng may mắn, chỉ là thích thôi”

Khương Phỉ nhìn gương mặt nghiêng của y, hơi thở y đã vô cùng yếu ớt, ánh mắt rã rời như thể đã sớm “tập luyện” cảnh tượng này vô số lần trong lòng, biểu tình không có nửa điểm kinh sợ.

Cô trầm mặc giây lát, đặt văn kiện sang một bên, “Ngôn Vân Chu”

Ngôn Vân Chu hàng mi run rẩy, tựa hồ đây là lần đầu tiên, cô gọi y bằng cả họ lẫn tên.

“Anh tin trên đời này có thần tiên không?”, Khương Phỉ đứng lên, tiến đến đứng cạnh đầu y, mỉm cười thấp giọng hỏi.

Ngôn Vân Chu mí mắt giật giật.

Khương Phỉ “Phụt” một tiếng bật cười thành tiếng. Cô vươn ngón trỏ, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve nốt ruồi trước mắt y.

Sau đó, cô tháo ống thở trên miệng và mũi của y xuống.

Ngôn Vân Chu lông mi run rẩy, cuối cùng mở to mắt, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Thần tiên?

Y đương nhiên không tin.

Nhưng vào khoảnh khắc vừa mở mắt nhìn nụ cười trên đỉnh đầu, y lại cảm thấy phía sau cô phảng phất tản ra một tầng ánh sáng nhạt.

Hô hấp càng thêm khó khăn, Ngôn Vân Chu sắc mặt cơ hồ trắng bệch, song trong lòng lại có một loại khoái cảm quỷ dị. Có một khoảnh khắc, y hoảng hốt nghĩ, nếu cứ như vậy nhìn cô sau đó chết đi, cũng không có gì không tốt.

Nhưng giây tiếp theo, Khương Phỉ lại nhẹ ôm lấy sau gáy y, cô hơi cúi người xuống, môi đỏ nhẹ nhàng phủ lên khóe môi y, hương thơm thoang thoảng bao lấy cả hai người.

Ngôn Vân Chu ngơ ngẩn.

Tứ chi vốn dĩ đã không còn cảm giác lại bắt đầu chậm rãi cảm giác được có máu đang lưu thông, hơi thở dần thông thuận, đôi môi của cô gái mềm mại, đầy tê dại.

Tay Khương Phỉ vuốt dọc theo bộ quần áo trắng trên người y, sau đó luồn vào vạt áo trước ngực.

Ngôn Vân Chu hơi thở căng thẳng.

Bàn tay kia cuối cùng dừng trên trái tim y, đầu ngón tay như mang theo ma lực, một sức mạnh ấm áp rót vào trong khiến trái tim đột nhiên chậm rãi nhảy lên.

Ngôn Vân Chu bất giác duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Khương Phỉ chợt dùng sức, cắn một ngụm lên môi y.

Ngôn Vân Chu bị đau nhưng không hề tránh né, ngược lại còn duỗi đầu lưỡi, môi răng run rẩy hôn đáp lại cô.

Tựa như... Hồi quang phản chiếu.

Đến tận khi cảm giác máu cả người dần ấm áp, ý thức cũng dần mông lung, như đang bồng bềnh trong dòng nước ấm.

Khương Phỉ thu môi về, nhìn người đàn ông dưới thân, nhưng khi cô vừa muốn đứng dậy, tay lại bị y bắt được.

Ngôn Vân Chu gần như hôn mê, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt lấy tay cô.

Khương Phỉ nhìn tay y nói, “Yên tâm”, cô cười nhạt, “Mấy ngày sau nhớ giới thiệu ngôi sao mới nổi của ngành khoa học kỹ thuật, Quý Thiệu cho tôi đấy”

...

Khách sạn Thịnh Cảnh, cửa ra vào bãi đỗ xe.

Ngôn Vọng im lặng đứng đợi trong bóng tối, thỉnh thoảng khi một chiếc xe chạy đến, gã liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lần nữa cúi đầu.

Khương Phỉ đi rồi.

Đi tìm người đàn ông khác.

Khá tốt.

Như trò đánh cuộc lúc trước, dù sao gã cũng vì gương mặt đó mới tiếp cận cô, dù sao họ cũng chỉ là lợi dụng nhau.

Nhưng gã không hiểu, đôi mắt hơi xếch trước đây luôn tươi cười nhìn gã sao lại có thể làm lơ gã, sau đó vô tình xoay người rời đi.

Thậm chí còn không đợi gã nói xong câu kia, gã không hề đi tìm Diệp Thanh Thanh. Ngôn Vọng cũng không biết mình đã đợi bao lâu, đến tận khi trời dần sáng, gã mới miễn cưỡng đứng lên, cuối cùng nhìn ra cửa bãi đỗ xe.

Khương Phỉ một đêm không về.

Trái tim ngoại trừ đắng chát còn có một sự phẫn nộ không thể diễn tả thành lời.

Ngôn Vọng xoay người, sải bước đi về phía vỉa hè.

Công ty Tinh Tú.

Tần Mạc lật xem văn kiện, thần sắc mang theo chút mỏi mệt.

Tiểu Lý bưng cà phê đến nói, “Tần tổng, cà phê của ngài”

Tần Mạc khẽ gật đầu, nhận lấy cà phê, tay hơi khựng lại.

Khương Phỉ trước đây luôn muốn hắn uống ít cà phê vì bảo không tốt cho sức khỏe.

Tiểu Lý nhìn Tần Mạc, “Đúng rồi, Tần tổng, Diệp tiểu thư tối qua đã từ đoàn phim trở lại, nói sáng nay sẽ đến gặp ngài”

Tần Mạc giật mình.

Bên ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Tần Mạc thoát khỏi hồi ức, nhíu mi nhìn ra ngoài.

Tiểu Lý vội nói, “Để tôi đi xem”

Nói xong liền đi về phía cửa.

Chỉ là không đợi anh đi đến cửa, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài mở toang. Ngôn Vọng sắc mặt trắng bệch xông vào, hốc mắt vì phẫn nộ mà phiếm hồng, trừng mắt nhìn hắn. Gã tiến đến gần, túm lấy cổ áo Tần Mạc sau đó “bốp” một quyền hung hăng nện xuống mặt hắn.

“Khương Phỉ đâu?”, Ngôn Vọng hơi thở dồn dập hỏi.

Ly cà phê trong tay Tần Mạc rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, hắn chật vật ngã xuống ghế, mu bàn tay khẽ cọ khóe môi, nơi đó chảy không ít máu.

“Ngôn tiên sinh mới sáng sớm đến chỗ tôi nổi điên cái gì thế hả?”, ánh mắt Tần Mạc đầy lạnh lẽo.

“A”, Ngôn Vọng cười lạnh một tiếng, “Mày mẹ nó có Diệp Thanh Thanh còn chưa đủ, hiện tại ngay cả Khương Phỉ cũng không tha sao?”

“Trước mặt truyền thông mày đã chọn Diệp Thanh Thanh, Khương Phỉ và mày đã không còn quan hệ gì hết. Lúc trước cô ấy ở bệnh viện, bị hủy dung mà nhận hết tra tấn, mày mẹ nó ở đâu?”

“Mày xem cô ấy là thế thân, hiện tại Diệp Thanh Thanh đã về bên cạnh mày, mày nên thức thời cút xa một chút!”

“Mày thật cho rằng...”

“Ngôn tiên sinh không phải cũng như vậy?”, Tần Mạc ngắt lời gã, thong thả sửa lại áo sơ mi nhăn nhúm. Hắn đứng lên nói, “Anh có dám nói anh tiếp cận Khương Phỉ không phải vì gương mặt cô ấy không?”

Ngôn Vọng đột nhiên trầm mặc.

Tần Mạc cười lạnh, cởi nút áo trên cổ tay ra, “Hơn nữa, Ngôn tiên sinh”, hắn xắn tay áo lên, “Câu này trả lại cho anh, anh hẳn mới là người phải cách Khương Phỉ xa một chút!”

Dứt lời, hắn một quyền hung hăng vung về phía Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng đương nhiên không cam lòng yếu thế, trong văn phòng rộng thênh thang, hai người bắt đầu vung tay đánh nhau.

Không biết qua bao lâu, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Diệp Thanh Thanh không thể tin được nhìn cảnh tượng bên trong, qua hồi lâu mới có thể hồi thần, “A Mạc, Ngôn Vọng, hai người đang làm gì vậy hả?”

Không ai nói gì.

Chỉ là nắm tay càng thêm dùng sức.

Diệp Thanh Thanh nhìn tiểu Lý đứng một bên.

“Hình như... Ngôn tiên sinh hiểu lầm Khương tiểu thư và Tần tiên sinh đang ở bên nhau”, tiểu Lý cứng nhắc giải thích.

Diệp Thanh Thanh sắc mặt trắng nhợt, miễn cưỡng giữ vững thân mình. Cô đưa mắt nhìn hai người còn đang tay đấm chân đá, siết tay thành quyền xông lên phía trước, chắn ở trung gian, “Đừng đánh nữa”

Nắm tay của Ngôn Vọng khó khăn lắm mới ngừng ở trước mắt Diệp Thanh Thanh, trên mặt nhiều mảng xanh tím đan xen, khóe môi chảy máu. Gã nhìn Diệp Thanh Thanh, lại nhìn về phía Tần Mạc, trào phúng cười.

Tối hôm qua, cô gái này còn nói phải bù đắp tiệc sinh nhật cho gã.

Hôm nay liền che chở người đàn ông khác.

Mà gã thế nhưng lại không có cảm giác gì.

Nhặt áo khoác rơi trên đất lên, Ngôn Vọng nuốt ngụm máu loãng xuống, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng khi đã ra ngoài khỏi cao ốc, nhìn thời tiết âm u, gã lại không biết nên đi đâu.

Cuối cùng gã lặng lẽ quay lại con đường cũ.

...

Giữa trưa và buổi tối còn cảnh quay nên sau khi rời khỏi bệnh viện, Khương Phỉ trực tiếp đến phim trường.

Đợi đến khi quay xong tất cả các cảnh trong ngày đã là hơn mười một giờ tối.

Tạm biệt chị Tấm xong, Khương Phỉ trực tiếp trở về khách sạn, nhưng khi nhìn thấy bóng người trước cửa phòng, cô hơi khựng lại.

Dưới ánh đèn màu vàng ảm đạm, Ngôn Vọng ngồi đó, lưng dựa vào cửa phòng, một chân duỗi thẳng, một chân hơi cong lên. Mái tóc dài rối bù, áo khoác vứt bên cạnh, gương mặt tinh xảo đầy suy sụp, khóe môi mang theo máu, trên mặt đầy vết xanh tím, vô cùng chật vật.

Nghe thấy tiếng động, gã mờ mịt nhìn về phía cô.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt gã có nửa giây rối rắm, từ đầu đến cuối bất an nhìn cô.

“Anh ở chỗ này làm gì?”, Khương Phỉ đến trước mặt gã.

Ngôn Vọng nhìn cô chăm chú, “Anh đã đợi em rất lâu rồi”

Từ đêm qua đến đêm nay.

Không biết nên đi đâu, chỉ nghĩ ngồi đây có lẽ sẽ đợi được cô.

Khương Phỉ rũ mắt, “Đợi tôi làm gì?”

Ngôn Vọng mím môi, cố hết sức đứng dậy, “Sao trễ thế này mới quay lại?”

Khương Phỉ nhìn vết thương trên mặt gã.

Ngôn Vọng lại hỏi, “Tối hôm qua em đi đâu?”

“Gặp ai?”

“Làm gì?”

Lải nhải truy vấn, che giấu sự bất an trong đáy lòng.

Khương Phỉ dừng một chút, không nói gì, cũng không mở cửa phòng, chỉ đơn giản đứng đó.

Ngôn Vọng dần im lặng, cúi đầu, thật lâu sau mới nói, “Khương Phỉ, chúng ta hãy xoá bỏ lần đánh cuộc kia đi”

Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm 80 trên đỉnh đầu gã, không hỏi gì, chỉ lấy một tờ khăn giấy từ túi xách ra đưa cho gã, “Anh đánh nhau với ai?”

Ngôn Vọng nhìn tờ khăn giấy kia hồi lâu mới duỗi tay nhận lấy, tùy ý lau khóe môi, “Tần Mạc”

“Vì sao?”, Khương Phỉ hỏi lại.

“Không phải em đi...”, Ngôn Vọng đột nhiên im bặt, giây tiếp theo như thể nghĩ đến gì đó, gã nhìn chằm chằm Khương Phỉ.

Giờ phút này gã mới mơ hồ nhớ đến, tối hôm qua, Khương Phỉ khi cúp máy từng nói, “Xin lỗi, Ngôn tiên sinh”

Lúc ấy, gã đứng ngay trước mặt cô, “Ngôn tiên sinh” kia, tuyệt đối không phải là gã.

Những hợp đồng đại diện lớn mà Khương Phỉ vừa giành được, sau lưng đều có bóng dáng của Ngôn gia.

“Là.... Ngôn Vân Chu?”, gã nỉ non.

Khương Phỉ trầm mặc.

“Khương Phỉ”, giọng Ngôn Vọng như thể rít ra từ trong cổ họng, “Em thích Ngôn Vân Chu?”

Khương Phỉ không đáp, chỉ đi về phía trước, cầm lấy tờ khăn giấy trong tay gã, sau đó dịu dàng lau máu trên khóe môi, lại lau bụi đất dính trên mặt gã.

Ngôn Vọng bình tĩnh nhìn cô.

“Tôi nên nói với anh sớm hơn”, Khương Phỉ khẽ cười, thu khăn giấy lại, tinh tế gấp một chút, lại nhẹ nhàng xoa xoa vết máu, “Dù sao, tôi đã không còn muốn Tần Mạc, nhưng... anh vẫn muốn có Diệp tiểu thư”

Ngôn Vọng yết hầu căng chặt, cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, “Khương Phỉ...”

“Anh ấy rất tốt với tôi”, Khương Phỉ tiếp tục giúp gã sửa lại áo sơ-mi nhăn nhúm, sầu thảm cười, “Cho tôi tài nguyên, cho tôi tiền, tôi không còn yêu cầu gì nhiều hơn”

“Cho nên, dù trong ánh mắt anh ấy không có tôi, không thích tôi, thậm chí đưa tôi cho người đàn ông khác, cũng không sao cả”, ánh mắt Khương Phỉ lơ đãng lướt qua ngã rẻ nơi hành lang, sau đó cô rũ mắt, trong mắt lập loè ánh lệ.

Ngôn Vọng ngơ ngác nhìn nước mắt nơi khóe mắt cô, lòng ngực căng trướng đến đau đớn, “Khương Phỉ, em căn bản không hiểu biết anh ta...”

Thanh âm lại đột nhiên im bặt.

Khương Phỉ khẽ vỗ về gương mặt gã, cô nghiêm túc nhìn gã, phảng phất trong mắt chỉ có một mình đối phương, “Anh ta rất giống anh”

Ngôn Vọng ngẩn ra, trong lòng chất đầy hoảng loạn, như có gì đó hoàn toàn thoát khỏi khống chế, một loại cảm giác khiến người khác phải sợ hãi.

Bởi vì gã sao? Cho nên cô mới cùng Ngôn Vân Chu....

Giây tiếp theo, Ngôn Vọng đột nhiên hồi thần, gã nhìn chằm chằm vào Khương Phỉ, sao đó bỗng xoay người đi về phía thang máy như thể chạy trối chết.

Ngôn Vọng độ hảo cảm, 90.

Khương Phỉ nhìn theo bóng gã, rũ mắt cười nhạt một tiếng.

Nhưng cô không hề vào phòng, im lặng đứng trong chốc lát. Thấy thời gian không sai biệt lắm, cô mới quay đầu nhìn về phía ngả rẽ nơi hành lang hỏi, “Tỉnh sớm như vậy?”

Từ trong bóng tôi, một người chậm rãi bước ra. Y vẫn mặc áo trắng quần đen, sắc mặt vì bệnh lâu ngày như cũ tái nhợt, nốt ruồi đỏ son trên mặt vì bị ánh đèn chiếu ra vài phần kinh diễm.

Ngôn Vân Chu đứng trước mặt Khương Phỉ, cúi đầu nhìn cô, “Khương tiểu thư”

Khương Phỉ cười, “Ngôn tiên sinh”

Ngôn Vân Chu dịu dàng cầm lấy bàn tay cô vừa vuốt ve người đặt lên mặt mình, sau đó nghiêng đầu khẽ hôn vào lòng bàn tay cô.

“Tôi và cậu ta rất giống nhau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.