Edit: Mia
Chạy trở về khuê các, Lăng Vu Đề tự nhốt mình trong phòng,không cho ai tiến vào. Bọn nha hoàn phía ngoài nghe thấy tiểu thư mình khóc giận, mỗi người đều lo lắng đề phòng, sợ Lăng Vu Đề xảy ra chuyện gì, thì chắc các nàng cũng không yên.
Lăng Vu Đề diễn mệt mỏi rồi, rốt cuộc ngừng lại: “Lãnh Vô” - Cô nhẹ giọng gọi nam phụ một tiếng.
Lãnh Vô giống như quỷ, đột nhiên xuất hiện phía sau Lăng Vu Đề: “Chủ tử” - Hắn nhớ kỹ hôm nay Vương gia đã kêu hắn theo Lăng Vu Đề, từ nay về sau thề rằng sẽ bảo vệ chủ nhân này đến chết.
Tuy rằng không hiểu tại sao Vương gia lại để hắn làm ám vệ cho tiểu thư nhưng hiện tại vương gia đã nói như vậy, từ nay về sau hắn sẽ chỉ nghe chỉ thị của nhị tiểu thư Lăng Vu Đề.
Vốn đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của Lãnh Vô, chẳng qua là khi Lãnh Vô xuất hiện phía sau cô mà đáp một tiếng,cô vẫn giật mình hoảng sợ một chút.
Nhẹ nhàng hô một tiếng, Lăng Vu Đề quay đầu nhìn Lãnh Vô: “Đi tới trước mặt ta”
Lãnh Vô dừng một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Lăng Vu Đề, đi tới trước mặt Lăng Vu Đề. Lần đầu tiên! Lần đầu tiên có thể tùy ý sai khiến đối tượng mà mình công lược! Mặc dù bây giờ hảo cảm của Lãnh Vô đối với cô vẫn là 0...
“Lãnh Vô, phụ thân ta có nói với ngươi từ nay về sau, người ngươi bảo vệ và nghe lời chỉ có một mình ta?”
Lãnh Vô gật đầu.
“Có đúng là ta kêu gì ngươi cũng đi làm?”
Lãnh Vô gật đầu lần hai.
“Được rồi, ta đói bụng, ta muốn ăn bánh tuệ vân của Vân Tuệ lâu! Ngay bây giờ ngươi đi mua cho ta!”
“Vâng”
Lãnh Vô đáp lại một tiếng, Lăng Vu Đề vừa muốn quay vào lấy ngân lượng cho hắn, hoa mắt một cái thì Lãnh Vô liền biến mất.
Lăng Vu Đề:....
Nam phụ...Không có ngân lượng, ngươi muốn đi mua như thế nào?
Bởi vì khóc rất lâu, lại còn phát giận, Lăng Vu Đề thực sự rất mệt mỏi. Nhìn khuê phòng mình bị chính mình đập phá bừa bộn, cô bĩu môi, nguyên thân thật là một nha đầu phá của!
Nếu không phải là người có tiền có quyền thì sao có ai yêu! Nhún nhún vai, trong trí nhớ, lúc phát giận thì nguyên thân sẽ không ăn tối. Cô mới không có ngu ngốc như vậy mà hại bao tử! Nhưng mà, vì để giống nguyên thân, cô quyết định không ăn bữa tối cho nên mới kêu hắn đi mua bánh tuệ vân. Trong trí nhớ, bánh này ăn rất ngon nên mới muốn ăn.
Thế giới nhiệm vụ này thật cao hứng, có thể ăn được nhiều món ngon khác nhau.
Lãnh Vô cũng không đi bao lâu, liền trở lại, hắn mang về một túi giấy đựng bánh tuệ vân.
Lăng Vu Đề nhận lấy bánh tuệ vân, ngồi xếp bằng trên giường.
“Hít-”- Hít một hơi thật sâu, mùi bánh xông thẳng vào mũi.
Mở túi giấy, chừng mười cái bánh trắng như những đám mây ngoan ngoãn xếp chính giữa. Lè lưỡi liếm môi, Lăng Vu Đề tò mò ngẩng đầu nhìn Lãnh Vô đang đứng cạnh giường: “Ta không cho ngươi ngân lượng, sao ngươi có thể mua được bánh tuệ vân giá cao như vậy?”
Mặt Lãnh Vô không thay đổi.
“Phòng bếp”
“Gì?”
“Phòng bếp” - Lãnh Vô tưởng Lăng Vu Đề nghe không rõ, lặp lại một lần.
Lăng Vu Đề nhếch mép: “Ý của ngươi là, ngươi trực tiếp đi phòng bếp của Vân tuệ lâu lấy bánh đi?”
Lãnh Vô gật đầu.
Lăng Vu Đề lặng lẽ...
Cô sai rồi, cô không nên kêu một người ngoại trừ võ công và am hiểu ẩn mình nơi chỗ tối, còn lại những thứ khác đều không biết, đi mua bánh. Cúi đầu nhìn túi bánh tuệ vân trong tay được “đưa” đến, cô có chút muốn cười.
Khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, Lăng Vu Đề lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.
Bánh tuệ vân không ngấy, vào miệng tan ngay.
Tỉ mỉ nếm, hoàn toàn mang theo một mùi hoa trong veo.
Ừ, quả nhiên ăn ngon! So với trong trí nhớ còn tốt hơn!
Lãnh Vô mặt vẫn không đổi đứng bên giường bởi vì Lăng Vu Đề chưa kêu hắn rời đi. Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề ngoắc ngoắc một ngón tay hướng Lãnh Vô: “Khom lưng xuống”
Tuy rằng không biết tại sao Lăng Vu Đề lại ra lệnh như vậy, nhưng mà hắn vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo khom người xuống.
Trong nháy mắt thì cự ly giữa hai người liền thu lại không ít, Lăng Vu Đề lấy một miếng bánh từ túi giấy: “Há miệng”
Thân thể Lãnh Vô đều co rút, một lúc lâu mới nhẹ há miệng. Một miếng bánh đưa vào miệng mình, Lãnh Vô rốt cuộc không nhịn được mà thả lỏng một chút. Nhẹ nhàng nhai, bánh tuệ vân liền tan trong miệng.
Lăng Vu Đề thấy rất rõ ràng, ánh mắt Lãnh Vô hơi nheo lại, lông mi hắn hơi cong, kỳ thực lông mi hắn không phải màu đen nhánh mà là loại sẽ hiện lên chút màu đỏ rượu dưới ánh sáng.
Lăng Vu Đề mới phát hiện tóc và lông mi của hắn đều có màu như vậy. Rất đẹp mắt nha!
“Sao? Ăn ngon không?” - Lăng Vu Đề hỏi.
Lông mi Lãnh Vô hơi run rẩy, hắn hoàn toàn duy trì tư thế khom lưng, không có động đậy.
Hắn gật đầu.
Lăng Vu Đề nhếch môi cười cao hứng, khóe mắt có chút sưng do khóc giờ cười đến híp lại. Cô vui vẻ không phải vì Lãnh Vô trả lời mà là vì Lãnh Vô cho cô thêm 5 điểm hảo cảm. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng không sao, cô không ngại, chỉ cần có là tốt rồi!
Lại cho Lãnh Vô một cái bánh, lúc này mới kêu hắn về chỗ tối. Trở lại chỗ tối, hắn vẫn đang ăn bánh, hắn chưa bao giờ biết trên đời này lại có món ăn ngon như vậy.
Bởi vì hắn là ám vệ, nếu như có ăn cũng chỉ ăn lương khô ở một nơi bí ẩn nào đó, chưa từng ăn món gì khác. Lãnh Vô luôn ăn lương khô, điều này Lăng Vu Đề biết, cho nên mới cho hắn. Cho Lãnh Vô ăn bánh xong, Lăng Vu Đề trực tiếp nằm úp trên giường.
Ngay lúc Lăng Vu Đề định ngủ một giấc, Hề Mộng ở ngoài cửa gọi: “Tiểu thư, bữa tối đã đến, người muốn dùng trong phòng hay dùng với phu nhân?”
Kỳ thực dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, tiểu thư nhà mình và phu nhân đã cãi nhau một trận, lại lần đầu bị phu nhân đánh, nhất định sẽ không đi dùng bữa với phu nhân.
Thế nhưng, tâm tư của tiểu thư thì nàng cũng không dám đoán, chủ yếu là do tiểu thư hay nắng mưa thất thường, không đoán được.
Lăng Vu Đề trở mình, nhìn trời đã bắt đầu tối. Tự nhiên nổi chút hứng, Lăng Vu Đề rống to.
Aya: Cảm ơn Mia nhiều nha.