Công Lược Nam Phụ

Chương 435: Chương 435: Công lược đế vương bá đạo (18)




Edit: Aya Shinta

Cũng đâu có thay đổi bao nhiêu!

“Đề nhi đừng nghịch! Lần xuất chinh này không định trước được ngày về, nàng ở trong cung, chờ trẫm khải toàn trở về!”

Quân Kinh Vũ đưa tay kéo Lăng Vu Đề vào trong lòng mình, dù Lăng Vu Đề từng lên chiến trường, lông tóc không tổn hại thế nhưng hiện tại nàng là nữ nhân của hắn!

Sao hắn có thể để nữ nhân của mình ra chiến trường đây! Sao hắn có thể yên tâm được đây!

Lăng Vu Đề tựa đầu vào lồng ngực Quân Kinh Vũ, nghe nhịp đập mạnh mẽ của hắn.

Trong đầu đột nhiên dần hiện ra người đàn ông tướng mạo anh tuấn vô cùng lạnh nhạt kia!

Lăng Vu Đề cứng đờ người, hai tay cô chống ngực Quân Kinh Vũ, nâng nửa người dậy, nhìn mặt Quân Kinh Vũ, chân mày hơi nhíu lại.

Quân Kinh Vũ không biết vì sao Lăng Vu Đề lại đột nhiên một nghiêm túc nhìn mình, chẳng hiểu ra sao mà đối diện với cô.

“Sao vậy?” Quân Kinh Vũ đưa tay sờ mặt mình, trên mặt hắn có thứ gì sao?

Lăng Vu Đề run rẩy lông mi, hồi thần lắc đầu: “Tại sao ta phải đợi chàng khải toàn trở về? Cùng chàng khải toàn trở về không tốt sao?!”

Nói xong, Lăng Vu Đề lại tựa đầu lên lồng ngực Quân Kinh Vũ: “Hoàng thượng, để Đề nhi đi cùng chàng đi! Đề nhi đi cùng Hoàng thượng không tốt sao? Đồ ăn trong quân doanh kém như vậy, Đề nhi đi theo thì còn có thể chuẩn bị đồ ăn cho HHHHoàng thượng nữa!”

“Đề nhi, không phải trẫm không muốn để cho nàng đi, chiến trường quá nguy hiểm, nàng lại xốc nổi như vậy...” Quân Kinh Vũ thở dài một hơi, mềm giọng khuyên cô.

Sao Quân Kinh Vũ có thể không biết sự quan tâm của Lăng Vu Đề dành cho hắn cơ chứ!

Trước đây, Quân Kinh Vũ chỉ có tình cảm giữa biểu huynh muội đối với Lăng Vu Đề.

Hắn nghĩ, chỉ cần cho nàng ân sủng về mặt ngoài thì đã xem như hết lòng quan tâm.

Nhưng mấy tháng này, không biết từ lúc nào mà tình cảm của hắn đã thay đổi!

Cảm ứng độ hảo cảm lên đến tám mươi điểm, Lăng Vu Đề càng ra sức làm nũng: “Hoàng thượng, chàng đưa ta theo đi ~~ đưa ta theo đi mà ~~ “

Kết quả sau một đêm đó... Chính là Quân Kinh Vũ vẫn không đồng ý!

Đề phòng Lăng Vu Đề lén lút theo sau nên Quân Kinh Vũ còn cố ý nói trước với Thái hậu, nhờ bà trông chừng Lăng Vu Đề.

Ngày hắn xuất chinh, Lăng Vu Đề đi tiễn.

Quân Kinh Vũ mặc một thân áo giáp màu vàng sáng ngồi ở trên lưng hắc mã, hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang lôi chặt dây cương của hắn, khóe miệng hắn chứa ý cười bất đắc dĩ, ánh mắt yêu chiều đến cả bản thân hắn cũng chưa từng nhận ra.

Đưa tay vuốt ve mặt nữ tử: “Đề nhi ngoan, buông tay nào.”

Lăng Vu Đề méo miệng, không chịu buông tay: “Ta không buông!”

Quân Kinh Vũ tung người xuống ngựa, hắn đưa tay ôm lấy bả vai Lăng Vu Đề: “Đề nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đánh thắng trận, khải toàn trở về! Đến lúc đó sẽ phong nàng làm hậu, cùng nàng sinh hoàng tự!”

Ai thèm!

Giờ cô không có lo Quân Kinh Vũ rời đi quá lâu dẫn đến việc không kiếm hảo cảm được, mà lo rằng Quân Kinh Vũ chính là hội trưởng Hiệp hội Vị diện!

Nếu như khi đánh trận phát sinh chuyện gì bất ngờ... Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, hội trưởng lại không về Hiệp hội Vị diện được thì khi đó biết làm sao!?

Hạ Luân: [ Móc mũi ] Tốn công bận tâm quá rồi! Năng lực người ta yếu vậy sao?!

Được rồi ~ Còn lâu Lăng Vu Đề mới thừa nhận bởi mấy thế giới trước đó... hội trưởng là Đoan Mộc Thanh Duyệt nên mới không yên lòng!

Hạ Luân: [ Cười xấu xa ] A ha ha hô hố ~ Thì ra là như vậy ~~

Bất đắc dĩ buông lỏng dây cương, Lăng Vu Đề ngước đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, xin hãy bảo vệ tốt bản thân!”

Nói xong, Lăng Vu Đề đỏ cả mắt. Cô thật sự... rất lo lắng!

Cô hi vọng thời điểm mình về đến Hiệp hội Vị diện thì có thể gặp được hội trưởng kia!

Cô hi vọng Đoan Mộc Thanh Duyệt đã từng khiến cô động lòng chính là hội trưởng!

Cô hi vọng giấc mơ kia... là thật sự!

Ánh mắt quan tâm của cô cùng nước mắt rơi xuống từ khóe mi khiến Quân Kinh Vũ mềm lòng thương tiếc.

Hắn đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Lăng Vu Đề rồi nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô: “Yên tâm đi Đề nhi!”

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, cúi đầu, trong miệng niệm thần chú.

Không có ai nhìn thấy rằng trong nháy mắt ấy, trên người Quân Kinh Vũ bị khí tức màu đỏ sậm bao lấy.

Nhìn Quân Kinh Vũ xoay người lên ngựa, nhìn theo hắn cùng Lăng phụ, Tống Ngự Phong và tinh binh rời đi --

Quân Kinh Vũ đi rồi, không có đối tượng công lược, Lăng Vu Đề rất tẻ nhạt, ngày nào cô cũng cảm ứng an nguy của Quân Kinh Vũ.

Ngày Quân Kinh Vũ xuất chinh, Lăng Vu Đề đã niệm hai thần chú lên người Quân Kinh Vũ.

Một là chú bảo vệ, một là chú cảm ứng.

Bởi vì xếp loại yếu nên thần chú của Lăng Vu Đề không thể bảo đảm Quân Kinh Vũ không bị thương.

Nhiều lắm chính là bảo đảm chặn một đòn chí mạng giúp hắn, mà chỉ có thể chặn một lần!

Sau đó, hai thần chú đều đồng thời tiêu tan --

“Nương nương, hôm nay là mùng một năm mới! Ngài đi ra ngoài dạo đi, chứ còn nằm nữa thì xương cũng giòn mất thôi!”

Trông Lăng Vu Đề mới từ chỗ Thái hậu về đã nằm lại trên giường, Tử San không biết nên nói gì nữa.

Quân Kinh Vũ rời đi gần một tháng! Năm mới năm nay vì đánh trận mà toàn bộ Nam Quốc đều yên ắng.

Triều đình hiện giờ do đệ đệ ruột của Quân Kinh Vũ Thục Vương quản lý, Lăng Vu Đề biết Thục Vương là một đệ đệ tốt nên rất yên tâm.

Để cho tháng ngày trôi qua dễ chịu chút nên từ khi Quân Kinh Vũ đi, Lăng Vu Đề có thể ngủ thì ngủ, không thể ngủ thì tìm Thái hậu nói chuyện phiếm.

Quân Kinh Vũ đã dặn dò từ trước nên Thái hậu quản Lăng Vu Đề rất chặt, sợ cô sẽ lén lút chạy!

Lăng Vu Đề dự định lén lút chạy ra cung nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.

Chớp mắt, Quân Kinh Vũ cũng đã đi gần một tháng, truyền tin ở cổ đại quá chậm, tình hình trên chiến trường thế nào cũng không thể đến đúng lúc.

Hiện tại cũng chỉ có thể biết là nửa tháng trước, quân địch chiếm đóng được một tòa thành trì của Nam Quốc.

Lăng Vu Đề không nói gì, giơ tay lấy trâm gài tóc trên đầu xuống nhét vào tay Tử San.

Tử San yên lặng được một lúc, sau đó cầm trâm gài tóc bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Nương nương ngài...”

Lời còn chưa nói xong, Tử San đã nhìn thấy Lăng Vu Đề đột nhiên cuộn mình lại, ôm ngực rên rỉ.

Tử San sợ hãi đến độ vội vã ném trâm gài tóc xuống, đỡ lấy Lăng Vu Đề: “Nương nương sao vậy?! Không thoải mái ở đâu sao!?”

“Người đâu! Mau truyền thái y! Truyền thái y -- “

Cung nữ bên ngoài nghe được, vội vã chạy đi truyền thái y.

Lăng Vu Đề cau mày, thở hồng hộc.

Vừa rồi cô đột nhiên cảm giác trái tim mình đau nghẹt thở như là bị vũ khí gì đó đâm thủng!

Thái y đến rất nhanh, sau khi chẩn bệnh cho Lăng Vu Đề, cũng không có phát hiện Lăng Vu Đề có chỗ nào bất ổn.

Mà Lăng Vu Đề cũng bình phục lại, cô vung tay bảo thái y rời đi: “Bổn cung không sao, đi xuống đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.