Edit: Aya Shinta
Thái y sợ rằng Lăng Vu Đề lo lắng cho Quân Kinh Vũ quá mức dẫn đến việc tâm thần không yên nên trước khi đi, thái y vẫn cho thuốc an thần dưỡng tâm.
Nếu thái y đã nói Lăng Vu Đề không sao, vậy chắc chắn là thế.
“Nương nương, ngài phải tin tưởng hoàng thượng, hoàng thượng đã nói là sẽ khải toàn trở về, nhất định có thể như thế!” Tử San tận tình khuyên nhủ Lăng Vu Đề đang tựa ở trên ghế xuất thần.
Lúc này Lăng Vu Đề nào còn có tâm tư nghe Tử San nói!
Vừa rồi cô như vậy, tuyệt đối không phải là bởi quá lo lắng cho Quân Kinh Vũ mà vì trái tim của Quân Kinh Vũ bị thương!
Chẳng qua thần chú đã giúp hắn cản lại.
Lăng Vu Đề vốn cho rằng nếu Quân Kinh Vũ bị thương, cô cùng lắm cũng chỉ có thể cảm ứng được hắn bị thương mà thôi!
Không ngờ, vậy mà lại... Đau thay hắn!
Giời ạ! Đúng là quá đau!
Có điều cũng may, cô đau, chắc là Quân Kinh Vũ không sao rồi --
Trên chiến trường, một mũi tên bay thẳng tới trái tim của Quân Kinh Vũ, hắn vốn cho rằng lần này bản thân tất lành ít dữ nhiều.
Nhưng khi mũi tên xuyên qua áo giáp, đâm thủng da thịt của hắn thì ngừng lại!
Không ai nhìn thấy lúc đó, khí tức màu đỏ sậm luôn bao quanh Quân Kinh Vũ tiêu tan toàn bộ!
Quân Kinh Vũ không kịp kinh ngạc, hắn hoàn hồn lại trong nháy mắt.
Nhổ mũi tên xuống, hắn hét lớn một tiếng, vung giáo chém tướng quân địch ở dưới ngựa --
Thần chú chỉ có thể bảo vệ Quân Kinh Vũ một lần, hiện tại hai người cách nhau xa như vậy, Lăng Vu Đề cũng không thể thi chú cho hắn nữa.
Vì để làm rõ xem đối tượng công lược có phải là hội trưởng Hiệp hội Vị diện hay không, Lăng Vu Đề quyết định liên lạc với Hiệp hội Vị diện một lần nữa, cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Kết quả --
Lăng Vu Đề cắn răng ngắt liên lạc, vậy mà không nghe máy!
Lần đầu có thể hiểu là bởi không nghe được, vậy còn lần thứ hai?! Lần thứ hai cũng không nghe được sao?!
Được rồi!
Nếu là cố ý, vậy Lăng Vu Đề tin rằng giấc mơ kia... không phải do mình suy nghĩ lung tung mà là do Hiệp hội Vị diện cố tình làm!
Như vậy, hiện tại trong thân thể của Quân Kinh Vũ chính là hội trưởng Hiệp hội Vị diện!
Sau khi Lăng Vu Đề hoàn toàn tin đối tượng công lược chính là Tịch Tử Thu, cô lập tức nảy sinh trách nhiệm bảo vệ lớn lao đối với Quân Kinh Vũ.
Quân Kinh Vũ không thể có việc!
Lăng Vu Đề vén chăn xuống giường, không để ý đến Tử San đang lải nhải bên tai.
“Nương nương, ngài thu dọn đồ đạc làm gì?!” Tử San vô cùng nghi hoặc nhìn Lăng Vu Đề đang mở tủ lục tung đồ đạc, sửa soạn thường phục.
Vì Lăng Vu Đề phải luyện võ nên có chuẩn bị rất nhiều thường phục cùng trang phục cưỡi ngựa.
Thay một bộ trang phục cưỡi ngựa màu lam nhạt, đem giắt roi bên hông, lại xếp vài bộ đồ thay và vật dụng hằng ngày xong, Lăng Vu Đề đeo túi đi ra ngoài điện...
Lúc này Tử San mới nhận ra Lăng Vu Đề sắp đi, vội vã chạy bước nhỏ đuổi theo.
“Nương nương -- Ngài muốn đi đâu?! Chờ nô tỳ với!”
Liếc Tử San ở phía sau một chút, Lăng Vu Đề dứt khoát chạy ra.
Thái hậu đã đề phòng Lăng Vu Đề từ sớm cho nên khi những Ngự lâm quân kia nhìn thấy Lăng Vu Đề mặc thường phục, tất cả đều xông tới.
Lăng Vu Đề lại không muốn đánh người, chỉ muốn xuất cung. Mới vừa chuẩn bị đọc chú ngữ thì Thái hậu đã đến.
“Đề nhi, con ăn mặc thế này là muốn làm gì?!” Thái hậu ngồi ở trên liễn, cau mày uy nghiêm.
Lăng Vu Đề một tay cầm roi, một tay xách bao y phục.
“Mẫu hậu, con muốn đi tìm Hoàng thượng!”
“Hồ đồ! Không phải con đã đáp ứng Hoàng thượng rằng sẽ ngoan ngoãn ở trong cung sao?!”
Lăng Vu Đề bất mãn bĩu môi: “Là hoàng thượng tự mình nói, con cũng không có đáp ứng!”
Thấy Thái hậu còn muốn nói gì đó, Lăng Vu Đề quỳ xuống đất.
Mắt hạnh rưng rưng, tội nghiệp nhìn Thái hậu: “Mẫu hậu, Hoàng thượng đi bao, Đề nhi mơ thấy ác mộng bấy lâu, trắng đêm khó ngủ! Không tận mắt trông thấy Hoàng thượng còn mạnh khỏe... Đề nhi, sợ là không thể yên ổn đợi được ngày Hoàng thượng khải toàn trở về!”
Tử San:... Nương nương cũng biết giả đò quá đi!? Rõ ràng mỗi tối đều ngủ rất ngon! Không chỉ có buổi tối, ban ngày cũng ngủ ngon lắm mà!
“Tử San, nương nương nhà ngươi có thật là trắng đêm khó ngủ hay không?” Thái hậu nhìn Tử San đang quỳ dưới đất theo Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề cúi đầu, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo nhìn Tử San ở phía sau.
Tử San rụt cổ một cái, yếu ớt mở miệng: “Bẩm... Bẩm Thái hậu nương nương, Quý phi nương nương... gần đây... đúng là mỗi ngày mỗi đêm đều bị... ác mộng quấy rối...”
Nghe vậy, Thái hậu đau lòng nhìn Lăng Vu Đề: “Được rồi, mau dậy đi!”
“Trong hậu cung này, người thực sự có lòng với Hoàng thượng cũng chỉ có con!”
“Nhưng Đề nhi à, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu như con bị thương thì biết làm thế nào cho phải!?”
Lăng Vu Đề được Tử San đỡ dậy, đưa tay lau nước mắt: “Mẫu hậu yên tâm, Đề nhi cũng từng lên chiến trường!” Mặc dù chỉ là chiến sự nhỏ...
Thái hậu phiết đầu qua một bên, khoát tay áo: “Thôi thôi, con đi đi... Mang theo nhiều người vào...”
“Không cần mẫu hậu, con phải chạy tới Bình thành càng nhanh càng tốt, nhiều người lại vướng víu!”
Cuối cùng Thái hậu vẫn không lay chuyển được Lăng Vu Đề, đồng ý cho cô chỉ đưa mười quân cấm vệ đi theo.
Lăng Vu Đề về phủ tướng quân một chuyến trước, lấy thú cưỡi chuyên dụng - hãn huyết bảo mã Lăng phụ đưa cho mình.
Chạy đi chiến trường ở Bình thành, có bất chấp gió mưa ngày đêm không ngừng thì cũng cần bảy ngày!
Dọc theo đường đi, càng đến gần Bình thành, càng thấy được những bách tính bị chiến tranh làm hại.
Lăng Vu Đề rất kiên trì, trừ phi tất yếu thì hầu như sẽ không dừng lại.
Ngay cả mười quân cấm vệ đều chịu không nổi, Lăng Vu Đề vẫn tinh thần sáng láng!
Chờ đến ngoài thành thì đã là ngày thứ chín.
“Người tới là ai!?”
Trên tường thành, binh lính thủ thành mặc áo giáp đỏ lớn tiếng hỏi.
Một quân cấm vệ mặc thường phục ở phía sau Lăng Vu Đề lấy lệnh bài giơ lên cao, cất giọng: “Quân cấm vệ hoàng cung đặc biệt hộ tống Quý phi nương nương đến đây! Các ngươi còn không mở cửa thành!”
Nghe vậy, binh lính thủ thành ngẩn người ra, liếc nhìn Lăng Vu Đề ăn mặc kỵ trang màu đỏ, cưỡi tuấn mã trắng, lòng tự hỏi tại sao Quý phi nương nương lại đến Bình thành.
Quay đầu lại làm thủ thế với binh sĩ, chốc lát sau, cửa thành liền được mở ra.
Binh sĩ quỳ xuống hành lễ với Lăng Vu Đề: “Tham kiến Quý phi nương nương...”
Lăng Vu Đề mất kiên nhẫn ghìm dây cương lại: “Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian! Hoàng thượng ở đâu?!”
Binh sĩ cúi đầu, bị uy thế Lăng Vu Đề vô tình tỏa ra áp chế: “Bây giờ Hoàng thượng... Ở trong quân doanh đóng tại dốc Xuyên Hài...”
“Đi trước dẫn đường!”
“Rõ!”
Dốc Xuyên Hài cách Bình thành không xa, là một khu vực dễ thủ khó công, Bình thành chính là thành trì bị quân địch công phá trước đó rồi mới được Quân Kinh Vũ mang binh đoạt lại vào ba ngày trước.